[Dịch]Thôn Đấu Trạch Đấu Cung Đấu - Sưu tầm
Chương 40 : Cung nữ gặp Vua
                                            .
                                    
             Dù sao Đậu đỏ đã tới một lần rồi, lần này quen việc dễ làm nên không  sợ gì cả. Giống như hôm qua đem đồ dâng lên, sau đó lại ngồi chờ đợi.  Qua một hồi lâu cũng không thấy xảy ra bất cứ hiện tượng gì kỳ quái cho  nên thật thất vọng, xem ra Hoàng đế không thích ăn. Ngay mai có nên  chuẩn bị món khác không? Nàng đang nghĩ đến việc vào không gian tìm thêm  một số công thức khác, chỉ thấy ngoài nàng thì các cung nữ khác đều  chạy ra tìm hiểu tình huống. Nàng cũng hiểu được mình cũng phải làm thế,  cho nên liền chạy ra tìm hiểu, những lại chẳng quen biết ai. Vừa vặn  nhìn thấy chính thái đại quan nhân kia từ trên bậc thang cao cao nhẹ  nhành phi thân xuống. Nàng cười cười đón tiếp, nói: “Đại quan nhân…” Chính thái đại quan nhân kia ừ một tiếng rồi nhìn ngó xung quanh, nói: “Hôm nay ta không rảnh, tránh sang một bên đi.”
Đậu đỏ giật giật khóe miệng, nói: “Đại quan nhân, ta hỏi điểm tâm của Bạch chủ nhân nhà ta…”
“Đi ra chỗ khác đi, sao lại có người cứ…, ngươi vừa nói Bạch chủ nhân  chính là vị nương nương ở trong Phi Phượng cung kia?” Chính thái đại  quan nhân dừng bước, hỏi.
Đậu đỏ gật đầu kinh ngạc, nói: “Dạ phải…”
Chính thái đại quan nhân đột nhiên nở nụ cười, hàm răng trắng sáng  khiến Đậu đỏ lóa cả mắt. Nàng nhịn không được lui một bước, không rõ vì  sao chính thái đại quan nhân này lại cười đến xán lạn như thế.
Chính thái đại quan nhân không để nàng tiếp tục lùi bước, kéo tay  nàng, nói: “Đi nào, cùng ta vào trong, Hoàng thượng muốn gặp ngươi hỏi  chút chuyện.”
Đậu đỏ vừa nghe có hy vọng, liền nói: “Vậy là Hoàng thượng thích điểm tâm của nương nương nhà ta hả?”
Chính thái đại quan nhân nói: “Ta làm sao biết, ngươi đi vào là được.”
Đậu đỏ thật không nghĩ tới Hoàng đế sẽ triệu kiến, nàng ở đây nghe  xong đã thấy hồi hộp không thở được. May mà chính thái đại quan nhân kia  tính tình không tồi, nói: “Run cái gì mà run, ngươi lúc này cứ như vậy  đi vào sau đó còn không bị hù chết. Nhớ kỹ, gặp Hoàng đế không được tùy  tiện ngẩng đầu lên.” Nói xong liền đi trước dẫn đường, thẳng đến chính  điện của Bàn Long cung.
Đậu đỏ hiểu rõ hiện tại mình không có quyền nói không, chỉ có thể đi  theo. Thế nhưng thấy bậc thang cao cao kia nàng lại đau đầu, vậy là phải  trèo lên để đi sao? May mà rất nhanh có người mang ra một cái thang gỗ,  sau khi nàng đi qua lại mau chóng cất thang đi.
Bọn họ không đi cửa chính, đó là nơi các đại thần đi qua. Chỉ đi từ  cửa hông, từ xa đã nhìn thấy trên chính điện của Bàn Long cung có một  Long ỷ (ghế) và một Long án (bàn). Đậu đỏ không dám ngẩng đầu, chỉ cảm  thấy trong điện này khí lạnh đến bức người, cũng không biết là do bản  thân quá sợ hãi hay do nhiệt độ không khí thực giảm xuống.
Đây chính là lần đầu nàng run khi đến thế giới này, dường như bầu  không khí này có chút quen thuộc, giống như đã từng gặp ở đâu. Đang ngẩn  ra chợt nghe thấy chính thái đại quan nhân nói: “Còn không quỳ xuống,  phát ngốc cái gì đó?”
Đậu đỏ vội vàng quỳ xuống, nói: “Nô tỳ cung chúc Hoàng thượng thánh an.”
Hoàng đế không nói, nàng vẫn phải quỳ. Sàn nhà lát đã hoa cương, thật  không phải lạnh bình thường. Nàng đang xoa xoa hai cái đùi thì đột  nhiên nghe Hoàng đế hỏi: “Cái thứ có vị sữa này gọi là gì?”
Đậu đỏ ngẩn ra, sao thanh âm này quen thuộc thế nhỉ? Không thể nào,  nhất định là ảo giác. Nàng vội trả lời: “Bẩm… bẩm Hoàng thượng, là…bánh  ngô kem.”
Hoàng đế cũng không nói nhiều, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Về bảo chủ tử nhà ngươi ngày mai làm nhiều một chút rồi đưa tới.”
Đậu đỏ âm thầm thở phào, ăn đã ngon lại ăn chưa đã đây mà. Nàng vội  dập đầu, nói: “Dạ, nô tỷ cần tuân thánh mệnh.” Nàng nói xong cũng không  dám ngẩng đầu, mà chính thái đại quan nhân đứng một bên đẩy nhẹ nàng,  nói: “Hoàng thượng cho ngươi lui.”
Đậu đỏ đành dạ một tiếng ròi cũng hắn lặng lẽ lui ra ngoài, thế nhưng  nàng hiếu kỳ quá, rốt cuộc Hoàng đế này có bộ dáng thế nà? Là ba đầu  sau tay, là mặt đen hay mặt trắng nhỉ?
Lúc ra đến cửa nàng thoáng quay đầu nhìn lại, sau đó giật mình thon  thót đứng im tại chỗ, Hoàng đế là mặt đen, chính là mặt đen mà nàng  biết. Nhớ tới sát thần mặt đen khí thế kinh người, không nghĩ hắn lại là  Hoàng đế.
Chính thái đại quan nhân kia thấy nàng cứ đứng im bất động, ngây dại  trước cửa, liền đưa tay lôi nàng ra ngoài, nhỏ giọng nói: “Sao lại nhìn  chằm chằm Hoàng thượng, không cần mạng sao?”
“Ngài ấy… ta đã thấy…” Đậu đỏ quả thực đã từng gặp, hơn nữa còn suýt chết dưới móng ngựa của hắn.
Chính thái đại quan nhân kia nói: “Đương nhiên, ngài là Hoàng thượng,  là Vua một nước sao ngươi lại không thấy chứ? Mau trở về nói cho chủ tử  nha ngươi biết để ngày mai còn làm thật nhiều điểm tâm mang tới đây.”
Đậu đỏ lúc này mới tỉnh táo lại, vô luận Hoàng đế kia có phải người  quen hay không hắn vẫn luôn là Hoàng đế, việc phải làm vẫn phải làm.
Nàng gật đầu, nói: “Vậy nô tỳ về đây.”
Thế nhưng trên đường trở về nàng vẫn nghĩ, hắn là Hoàng đế còn thiên  sứ kia thì sao? Nàng ngẫm lại ba giây liên biết hắn là ai rồi, nhất định  là vị đại thần Công Tôn Lạc Nhật kia. Hai người bọn họ, thật đúng là  một đôi!
Nhưng, nếu như sát thần mặt đen kia thấy nàng không phải là biết thân  phận của nàng sao? Nhớ lúc đó nàng là nha đầu của Giang công tử, chẳng  phải là càng khiến thân thận nữ nhi của tiểu quan đáng ngờ à? Nàng càng  nghĩ càng xoắn, nghĩ đến bộ dáng của sát thần mặt đen kia liền cảm thấy  áp lực đè nặng như núi.
Trở lại Phi Phượng cung liền nói lại với Bạch Vân Thư chuyện Hoàng đế  ngay mai muốn ăn nhiều bánh ngô kem hơn. Bạch Vân Thư nghe thấy hết sức  vui mừng, nói: “Lần này quả thực mệt cho muội, Đậu đỏ…”
Đậu đỏ lại nhỏ giọng nói: “Thế nhưng, tiểu chủ, nô tỳ có chuyện muốn  nói.”Vẫn là đem sự tình ra nói rõ, miễn cho ngày mai để nàng đưa đồ đi.
Bạch Vân Thư hỏi: “Chuyện gì?”
Đậu đỏ nói: “Bẩm tiểu chủ, năm đó nô tỳ cùng Giang công tử ra ngoài  du ngoạn từng gặp qua Hoàng thượng một lần. Chỉ sợ bị ngài nhận ra thân  phận, cho nên lần sau…”
“Có chuyện thế sao?” Bạch Vân Thư nhíu mày.
Đậu đỏ gật đầu, nói: “Nô tỳ cũng không nghĩ tới lại khéo như vậy, hôm nay trộm nhìn Hoàng thượng mới phát hiện ra.”
Bạch Vân Thư phất phất tay, nói: “Muội cũng không cần cấp bách, Hoàng  đế ngày đi vạn dạm, sao lại để ý đến dung mạo của một nha đầu được  chứ?”
Điểm ấy ngược lại cũng không sai, Đậu đỏ nghĩ lại chuyện sát thần…  không phải, là Hoàng đế quả thực chưa từng liếc mắt nhìn nàng.
Bạch Vân Thư lại nói: “Nhưng chỉ sợ vạn nhất, sáng mai muội không cần đi nữa, ta sẽ bảo Băng Hồng đưa đi!”
Đậu đỏ gật đầu liên tục nói: “Vậy ngày mai nô tỳ cùng nàng làm xong bánh ngô kem sẽ để nàng đưa đi.”
Bạch Vân thư gật đầu rồi để nàng đi nghỉ sơm, lúc Đậu đỏ tới cửa thì  nàng chạy ra tháo vòng ngọc đeo trên cổ tay xuống, nói: “Muội vì ta mà  tiếp tục nghĩ ra thật nhiều món ăn mới mẻ miễn cho Hoàng thượng chán  ghét, đợi ngày mai Hoàng thượng hài lòng, tỷ tỷ ta nhất định sẽ không  bạc đãi muội muội.”
Đậu đỏ ngược lại không lo lắng bị nàng bạc đãi, nàng lo lắng chính là  Hoàng đế căn bản sẽ không đem nàng để vào trong mắt. Tuy nói tướng mạo  của Bạch Vân Thư cũng không tệ, nhưng nếu so với phong thái của Công Tôn  Lạc Nhật kia thật đúng là thua khỏi cần bàn. Nụ cười của thiên sứ kia  bất cứ lúc nào cũng có thể khiến người ta tan chảy! Chỉ là lai lịch của  hai người bọn họ cư nhiên lớn như vậy, nàng cũng chưa từng nghĩ tới. Lẽ  nào số phận an bài là chỉ việc này sao?
Nàng tiến vào không gian hỏi Thiên Thượng Khách: “Đã biết hắn là Hoàng thượng sao bạn lại không nói với tôi?”
Thiên Thượng Khách nói: “Bạn đâu có hỏi tôi.”
Đậu đỏ trầm mặc, quả thực nàng không có hỏi thân phận của hai người  kia. Đột nhiên nghĩ đến một việc, nói: “Tôi hỏi cái gì bạn đều trả lời  sao?”
Thiên Thượng Khách nói: “Tùy tình huống mà định.”
Đậu đỏ chỉ vào ngực mình mà hỏi: “Năm đó kẻ bắn mũi tên vào chỗ này là ai?”
Thiên Thượng Khách gửi đến một biểu tượng ‘bi kịch’, nói: “Việc này thực sự không thể nói.”
Đậu đỏ lại nói: “Đậu đỏ là bị ai kéo ra làm kẻ chết thay?”
Thiên Thượng Khách lại gửi đến một biểu tượng ‘bi kịch’, nói: “Cái này cũng không thể nói.”
Đậu đỏ đập bàn hét lớn: “Đồ khốn kia, cái gì cũng không nói thì đừng  có viện cớ tôi không hỏi, rõ ràng là bạn đang mượn cớ. Hơn nữa, tôi hiện  tại ngẫm lại nếu là các người an bài tốt, vậy hai việc kia nhất định có  liên quan đến tôi, rốt cuộc có nói hay không?”
Thiên Thượng Khách trầm mặc một hồi, nói: “Tôi chỉ có thể nói cho  bạn, người kéo bạn làm bia đỡ tên với người bắn bạn bị thương đều ở gần  đây, thôi hẹn gặp lại.” Trên máy vi tính hiện lên thông báo, Thiên  Thượng Khách đã đăng xuất.
Đậu đỏ không nói gì, bởi vì nàng cũng bị đá ra khỏi không gian.
Hỏi cũng như không, hai tên thủ phạm khiến cho mình lưu lạc tới đây ở  gần đây, đây có phải biểu thị cho sau này còn có nhiều sự cố hay hiểm  nguy luôn rình rập không?
Chỉ có Trời mới biết được!
Sáng sớm hôm sau nàng cùng Băng Hồng làm một dĩa bánh ngô kem thật  to, vừa mới làm xong đặt bánh vào hai cái hộp lớn, liền thấy Mai Nguyệt  dẫn người sang cười, hỏi: “Bạch chủ nhân có ở đó không?”
Đậu đỏ nói: “Không tốt rồi, nàng tới nhất định không có chuyện tốt. Băng Hồng đi trước đi, ta ra chống đỡ các nàng.”
Băng Hồng biết lần này đến lượt mình mang bánh đi dâng lên cho Hoàng  đế, từ khi nàng vào cung chưa từng được diện kiến Chân Long Thiên Tử nên  có chút nóng lòng muốn thử, vội vàng cẩm theo hai hộp điểm tâm ra  ngoài.
Mà Đậu đỏ cũng từ phòng bếp đi ra, gọi lại đám Nguyệt Mai đang đi vào  bên trong. Nàng nghĩ lại cảm thấy kỳ quái, từ khi đến thế giới này hình  như nàng cùng nữ nhân nào tên có chữ ‘Mai’ xung khắc.
“Hóa ra là Nhạc tiểu chủ, tiểu chủ của nhà chúng ta sáng sớm đã xuống  bếp chuẩn bị điểm tâm cho Hoàng thượng nên rất mệt, vừa mới đi nghỉ  ngơi.” Đậu đỏ đi tới thi lễ rồi lễ phép trả lời.
Nguyệt Mai không có hảo cảm đối với nha đầu này, nếu như không phải  tại nàng thì hiện tại Bạch Vân Thư đâu được ở chỗ này mà làm chủ tử?  Nàng chớp mắt, nói: “Thật ư? Ta đây sẽ không quấy rầy nữa, chỉ là không  biết tỷ tỷ làm món gì dâng cho Hoàng thượng khiến cho ngài hài lòng đến  vậy?”
Vị này là bị ngu sao? Loại chuyện này sao nàng có thể nói ra cho người khác biết?
“Cái này thì nô tỳ chỉ đứng bên cạnh giúp một tay, toàn bộ đều do  tiểu chủ tự mình làm, cho nên cũng không biết là loại điểm tâm gì, dùng  phương pháp nào làm ra mới ngon.”
Nguyệt Mai nói: “Còn thừa không, ta vừa vặn chưa ăn sáng, có thể bưng ra cho ta thưởng thức không?”
Đậu đỏ trong lòng thì cười nhạt nhưng ngoài mặt vẫn cười tươi, nói:  “Thực sự không khéo, hôm qua Hoàng thượng đã phân phó phải mang tới toàn  bộ, cho nên khi làm xong nhân lúc còn nóng đã mang đi hết, một chút  cũng không để lại. Không bằng nô tỳ trở về bẩm báo lại với tiểu chủ, lần  sau làm thì để lại một chút mang sang tặng cho ngài?”
Nguyệt Mai nói: “Được rồi, thực sự không khéo.” Bộ dáng tươi cười của  nha đầu kia quả thật rất đáng ghét, rõ ràng đang cười nhưng con mắt lại  mở rất to, đây là ngoài cười mà trong không cười đây mà.
Nàng phẩy tay áo bỏ đi, quay gót bỏ đi còn mang theo mùi hương khiến  cho Đậu đỏ phải đưa tay bịt mũi, đây là loại hương quái gì, sao gay mũi  thế.
Mà lúc này Bạch Vân Thư nói: “Muội thật biết cách, chỉ như vậy mà đã  có thể đuổi nàng ta đi, thế nhưng ngày mai thật phải mang bánh ngô kem  ra cho nàng nếm thử sao?”
Đậu đỏ đi vào trong phòng, cười nói: “Nô tỳ ngài mai đương nhiên sẽ  làm một mẻ không ngon đưa qua cho nàng, dù sao nàng ta cũng không dám  đòi ăn với Hoàng thượng.”
Bạch Vân Thư che miệng cười, nói: “Coi như muội thông minh.”
 
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện