[Dịch]Thôn Đấu Trạch Đấu Cung Đấu - Sưu tầm
Chương 37 : Tú nữ chỉ tên
                                            .
                                    
             Nhu phi, người cũng như tên, thân thể vô cùng nhu nhược. Chỉ là dáng  người dường như rất cao, cho nên khiến cho người khác cảm thấy hết sức  tinh tế, thon thả. Nàng nhìn hết cô nương này đến cô nương khác, vừa uống trà vừa nói:  “Vị cô nương này tướng mạo rất tốt, thế nhưng có phải vóc người lại hơi  cường tráng không?” Nàng chau mày nói: “Lui xuống đi!” Ý tứ chính là  không lưu lại, nhưng có thể trở thành cung nữ.
Lại nhìn người tiếp theo, nói: “Tướng mạo không tồi, lưu lại đi!” Người lưu lại được ma ma đưa sang một phòng khác.
Mắt thấy hai vị cô nương trước một người bị đưa đi một người được giữ  lại, Đậu đỏ cảm thấy bản thân rất có thể bị đưa đi, nói về dung mạo  nàng còn không bằng vị cô nương đó đâu. Dù sao tới cửa tiếp theo cũng bị  mang đi, chẳng bằng đi sớm miễn cho chịu nhiều dằn vặt như vậy. Bản  thân cũng chẳng phải người mẫu, đi đi đừng đứng rất là phiền phức.
Nàng cúi đầu đi lên, có một ma ma đọc xuất thân cùng cái tên giả của nàng lên.
Đậu đỏ đợi mãi mà vẫn chưa thấy Nhu phi kia nói gì. Nàng cảm thấy kỳ  quái, nhẹ nhành ngẩng đầu nhìn lên, thấy vị nữ tử xinh đẹp kia đang nhìn  chằm chằm đến đở ra bộ ngực của nàng.
Nàng囧, vị này có ý gì đây?
Nàng đương nhiên không biết, trong lòng vị Nhu phu kia đang suy nghĩ  thế này, vị cô nương kia dung mạo bình thường, nhưng dáng người lại quá  tốt. Chỉ cần là nam tử đều nhịn không được mà nhìn vào, tâm tư Hoàng đế  chẳng ai đoán được, nhỡ đâu lại có hứng thú với dạng nữ tử như vầy thì  sao!
“Lưu lại đi!”
Đậu đỏ giật giật khóe miệng, song nếu như nàng biết càng về sau những  người bị biếm làm cũng nữ cũng không giống nhau. Cô nương ở cửa này,  hơn phân nửa sẽ phải đi làm việc nặng. Vì thế, nàng còn len lén cảm kích  vị Nhu phi này.
Các cô nương qua cửa này lại được đi nghỉ ngơi, tuyệt bút của Nhu phi  vung lên, nhân số đã giảm còn phân nửa. Lúc này trong phòng chỉ còn lại  bốn người, mà Đậu đỏ cũng thấy đôi tỷ muội thân thiết cũng chỉ còn lại  một người. Thấy các nàng đều đi ra ngoài, Bạch Vân Thư ngồi bên cạnh  nàng nhỏ giọng thầm thì: “Muội biết vì sao người kia rõ ràng tướng mạo  tốt hơn lại bị rớt tuyển không?”
“Không biết.” Bát quái tới rồi, xem ra vị đại tiểu thư này có biết chút ý nội tình.
Bạch Vân Thư nói: “Sáng nay chẳng biết vị kia lại tự nhiên một thân  bệnh sởi, nghe đâu là do ăn phải cái gì đó quá mẫn cảm. Hiện tại, bị đưa  đến Bích Thủy cung làm cung nữ rồi.”
“Bích Thủy cung?”
“Chính là phòng giặt đó, thế nhưng sau này muội cũng phải cẫn thận  một chút, đừng ăn bậy những thứ mà người lạ đưa tới.” Nói xong cũng đi  ra ngoài, giống như chưa từng nói chuyện với Đậu đỏ.
Đậu đỏ cũng thầm khen ngợi tâm tư của vị đại tiểu thư này, nàng cẩn  thận tỉ mỉ đến mức này chỉ sợ quá thích hợp tồn tại trong cung. Bản thân  thì trái lại, thực sự cần phải cẩn thận. Nàng vội đi tắm rồi đi ngủ,  vào trong không gian tìm một đống phim truyền hình cung đấu xem lúc  tuyển tú nữ thế nào.
Sau đó lại cảm thấy ngay cả ngủ cũng phải cẩn thận. May mắn là, tướng  mạo không gây sự chú ý, hẳn sẽ không trở thành mục tiêu của người khác.
Đúng như nàng nghĩ, Đậu đỏ quả nhiên không trở thành mục tiêu của kẻ  khác, thế nhưng đại tiểu thư trong lúc vô ý lại uy hiếp rất nhiều người.  Luận về tướng mạo, nàng đẹp hơn rất nhiều, ngay cả Nhu phi cũng không  bằng. Chỉ cần đứng ở nơi nào, Đậu đỏ đều cảm thấy vô số ánh mắt xoáy lên  người nàng ta. Như vậy cũng không được rồi, Đậu đỏ nghĩ ngợi. Rửa mặt  xong là thời gian ăn bữa sáng.
Tất cả mọi người tụ tập trong một căn phòng rất lớn, mỗi người đều có các cung nữ dâng lên đồ ăn.
Bạch Vân Thư vừa nhận được phần ăn của mình thì có một cô nương ngồi  cạnh nàng, cười, nói: “Ai gia! Sao trong đồ ăn của vị tỷ tỷ này lại  không có thịt gà?”
Bạch Vân Thư cười, nói: “Không có không sao, không quan trọng đâu.”
Cô nương kia nói: “Sao thế được, ta chia cho tỷ một chút nhé!”
Bạch Vân Thư nhíu mày, nói: “Thật sự không cần mà.”
Đậu đỏ nhìn lên thì thấy đó là một trong hai cô nương còn trụ lại  kia, không biết vì sao nàng lại tìm tới Bạch Vân Thư, có thể khẳng định  là không phải chuyện gì hay ho. Nàng nghĩ nếu đã cùng hội thì sẽ giúp  một tay, hơn nữa mình còn dựa vào người ta để được gả ra ngoài! Đậu đỏ  đưa tay gắp miếng thịt gà trước mặt cô nương kia, cười, nói: “Nguyệt Mai  cô nương thật rộng lượng, bên cạnh ta còn có hai vị cô nương không có  thịt gà, ta thay cô nương chia cho các nàng.” Có cái gọi là tìm người  chôn cùng, nàng chia thịt gà cho hai cô nương kia rồi cũng để lại cho  mình một miếng.
Những cô nương rớt tuyển lần này sẽ là cung nữ, Bạch Vân Thư đã từng  nói. Tiếp theo sẽ diện kiến Thái Hậu, đón Hoàng đế, nếu như lúc đó bị  loại cũng có lợi hơn. Dù sao cũng không trúng tuyển, cần gì phải hồi  hộp, căng thẳng chứ.
Nàng há mồm ăn miếng thịt gà, cho dù Bạch Vân Thư âm thầm lôi kéo tay nàng cũng mặc kệ.
Ăn xong miếng thịt gà lại tiếp tục từ tốn dùng bữa sáng, chỉ một lát  sau trên mặt nàng nổi lên rất nhiều nốt đỏ. Hai cô nương kia cũng bị y  hêt. Tình hình của các nàng làm sao có thể diện kiến Thái hậu, cho nên  bị đưa thẳng tới nơi ở của cung nữ.
Bạch Vân Thư nhìn nàng, nhỏ giọng nói: “Tỷ xin lỗi muội, ngày sau tỷ nhất định trả lại cho muội.”
Đậu đỏ nói: “Sau này đại tiểu thư phải cẩn thận, mặc kệ người ta nói,  ta sẽ chờ tiểu thư trỏ thành phi tần đến đón ta.” Nói xong liền cùng  một cung nữ khác đi mất.
Cung nữ cũng phải được huấn luyện trước, đầu tiên là lễ nghi, Đậu đỏ  có thể tổng kết được một cuốn bách khoa toàn thư các kiểu quỳ. Mà cung  nữ lại có đồng phục, nàng mặc vào y phục mỏng manh liền cảm thấy toàn bộ  tư thái cùng bộ ngực cứ lộ ra thế nào ý. Nó có chút giống với sườn xám,  thế nhưng bên ngoài phủ thêm vài tầng lụa mỏng, khiến cho dáng dấp của  nữ nử như ẩn như hiện lại thuận tiện hoạt động, rất không tồi.
Mặt khác, nếu cung nữ chưa được phân phối cho chủ tử thì hai người ở  chung một phòng nhỏ, bình thường sẽ làm những việc như giặt quần áo,  quét dọn phòng cho các tú nữ. Những việc này ngược lại tạo cơ hội cho  Đậu đỏ gặp được Bạch Vân Thư, nàng nói đã gặp được Thái hậu, lão thái bà  kia thật quá mức nghiêm túc, cũng nói qua cửa của bà rất khó, cầm kỳ  thư họa đều kiểm tra, quá tầm thường sẽ đánh rớt. Đương nhiên, tuổi quá  nhỏ, người quá lùn cũng không thích. Tỷ như Đậu đỏ người chưa được mét  rưỡi sẽ bị đuổi ra lập tức.
Đậu đỏ thầm thở phào, may là không có đi tham tuyển. Mà Bạch Vân Thư  lại nói nàng thật vất vả dựa vào cầm nghệ nổi tiếng mới được giữ lại,  thế nhưng hiện tại người có thể ở lại cũng không quá ba mươi người.
Ngày mai phải gặp Hoàng đế rồi, trong lòng nàng trăm bề không yên.
Đậu đỏ thoái mái hơn, lại đi làm việc của mình. Thế nhưng nàng rất có  niềm tin với đại tiểu thư, đừng nói dung mạo của nàng, tài học của nàng  cũng rất lợi hại.
Chỉ là vì sao lùn lại bị rớt? Chẳng nhẽ Hoàng đế kia thích người cao? Ngẫm lại thì Nhu phi kia có vóc người cực cao.
Thế nhưng, ngày hôm sau nàng liền chứng kiến một cảnh tượng hết sức  khó gặp. Những nữ tử được gặp Hoàng đế đều có biểu hiện hoảng hốt lo sợ,  người nào người nấy đều khóc đến té xỉu. Còn một vài người tỉnh táo,  thì cứ run bần bật.
Đậu đỏ dâng trà cho các nàng, lúc nhìn đến đại tiểu thư thì thấy môi  nàng tái xanh, người run cầm cập, liền nhỏ giọng hỏi: “Đại tiểu thư, sao  thế?”
Bạch Vân Thư nhả ra bốn chữ: “Thật quá đáng sợ…”
Đậu đỏ cho rằng là Hoàng đế lúc nào chả đáng sợ, liền cười, nói:  “Đừng sợ!” Hỏng bết rồi, sợ như thế thì trở thành sủng phi của Hoàng đế  thế nào đây?
Mà Bạch Vân Thư lại đột nhiên khóc lên, nói: “Đều rớt hết, tỷ cũng vậy.”
Đậu đỏ nghe mà chẳng hiểu chuyện gì, hỏi: “Vậy là sao?”
Bạch Vân Thư khóc, nói: “Hoàng đế hắn, hắn giết một vị cô nương trước  mặt chúng ta. Chỉ nói người đó nên giết, cũng nói ai có thể đứng nhìn  thi thể trong thời gian một nén hương, sẽ được chọn làm phi. Chúng ta…  đều bị dọa đến chạy mất.”
“Cái gì cơ?” Nàng thầm nghĩ, chẳng nhẽ Hoàng đế là một tên biến thái?
Thế nhưng lại nghe thấy Bạch Vân Thư lau nước măt, nói: “Thế nhưng,  Hoàng đế rất tuấn tú, lại… lại lãnh khốc, tỷ… tỷ sao lại không kiên trì  trụ vững nhỉ?”
Nghe thấy thế Đậu đỏ nghĩ: Cô nương này quả nhiên mạnh mễ, nam nhân  như vậy mà cũng thích. Thế nhưng cũng tốt, nàng thích thì mình mới có  ngày xuất cung. Liền cười, nói: “Chỉ cần tiểu thư thích, chúng ta liền  cách khiến hắn động tâm.” Nàng có loại tự tin này bởi vì nàng có không  gian.
Bạch Vân Thư vừa nghe liền lôi kéo tay nàng, gật gật đầu, trong lòng  cũng thoái mái lên không ít. Nhưng hiện tại Đậu đỏ là cung nữ rồi, nàng  vội vàng nói thêm với đại tiểu thư vài câu rồi lui xuống. Nhiệm vụ chủ  yếu lúc này của Đậu đỏ là học tập, cho nên công việc rất ít rất nhẹ  nhàng.
Mà nàng biết sau khi đám tú nữ đi ra Hoàng đế liền tuyên bố, không  vừa mắt ai cả. Điều này làm cho Nhu phu cùng Thái hậu dị thường khiếp  sợ, các nàng thương lượng một chút liền nghĩ ra một cách. Thái hậu đứng  ra tuyên bố, trong ba mươi cô nương sẽ chọn ra ba người có tài mạo và  học vấn tốt sẽ ở lại hậu cung, còn lại thì trở thành cung nữ.
Mà Bạch Vân Thư đang cực kỳ thất vọng lại là một trong ba người kia,  được phong làm Thường ứng, được sắp xếp thêm hai cung nữ và một ma ma,  được ban cho ở tại phía Đông của Phi Phượng cung. Người thứ hai là  Nguyệt Mai, cũng là Thường ứng nên cũng được sắp xếp thêm hai cung nữ và  một ma ma, được ban cho ở tại trung tâm Phi Phượng cung. Người thứ ba  là một cô nương tên Thường Xảo Nhi, cũng được sắp xếp thêm hai cũng nữ  và một ma ma, được ban cho ở tại Phía Tây của Phi Phượng cung.
Phi Phượng cung này có hơn hai mươi chỗ ở, là nơi ở của tiểu lão bà  của Hoàng đế cấp bậc từ quý nhân trở xuống. Gần giống như tứ hợp viện ở  Bắc Kinh. Mỗi viện đều có ba lớp. Lớp ngoài cùng có ba gian, là nơi ở  của ba cô nương vừa rồi. Lớp thứ hai có sáu gian, hiện tại còn trống.  Lớp thư ba có chín gian, cũng trống luôn.
Đậu đỏ cũng không biết đại tiểu thư dùng cách gì, nàng thực sự bị  phân đến làm cung nữ của nàng. Mà vừa khéo nàng biết người còn lại,  chính là người vì nàng chia cho miếng thịt gà mà bị rớt tuyển, tên là  Nhạc Băng Hồng. Nàng cũng rất đẹp, thế nhưng trông tri thức quá, nhìn  vào đã biết một con mọt sách chính cống. Đậu đỏ cùng nàng được sắp xếp  chung một phòng, cô nương kia trái lại rất vui vẻ. Nàng còn nhỏ hơn Đậu  đỏ một tuổi, cho nên gọi là Đậu đỏ tỷ tỷ. Đậu đỏ không đồng ý, bảo nàng  gọi mình là Tiền Tỷ tỷ hoặc tỷ tỷ được rồi.
Ma ma kia thì tầm hai lăm, hai sáu tuổi, là một người cực kỳ kéo đưa  đẩy, mọi người hay gọi là Điền ma ma. Một mình một phòng, ngoại trừ cung  kính chủ từ thì còn thích sai khiến hai tiểu nha đầu các nàng. Đối với  việc này Đậu đỏ cùng Băng Hồng chỉ có thể chịu đựng, ai bảo người ta tới  trước, không cam lòng thì biết làm gì?
Ổn định được ba ngày rồi, ba Thường ứng ngoại trừ mỗi ngày ngồi ở  trong viện của mình từ xa nhìn đối phương chướng tai gai mắt, cũng chưa  từng thấy Hoàng đế tới 
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện