[Dịch]Thôn Đấu Trạch Đấu Cung Đấu - Sưu tầm
Chương 1 : Cô nương xui xẻo
                                            .
                                    
             Thiên Khải đã bước đầu ổn định triều cương được ba năm, chiến loạn đã  phá hủy nhiều thành phố cùng làng mạc, bách tính đã phải trải qua những  tháng ngày cực khổ giờ lại càng gian nan hơn. Giữa trưa, thôn Lý Tử trong phạm vi mười dặm của Mai Hà trấn, những  người nông dân vừa kết thúc công việc đồng áng buổi sáng đang tụ tập trở  về thôn, vừa về đến cổng thôn liền nghe thấy bên trong truyền ra tiếng  kêu thảm thiết.
Lúc mọi người còn đang sửng sốt, một tiểu cô nương khoảng hơn mười  tuổi vừa hoảng hốt chạy ra ngoài vừa kêu lên: “Nương ơi, cha ơi, không  xong rồi, tam tỷ lại phát điên, cắn Lưu đại tẩu đến chảy cả máu rồi.”
Lý trương thị từ xa nghe thấy thanh âm của đứa con thứ tư, nàng khẩn  trương la lên: “Thật không thể không lo, không phải đã bị nhốt trong  chuồng bò sao lại còn chạy ra gây sự được hả?” Nàng mặc kệ trượng phu  cùng hai con trai đi phía sau, vội vã chạy về nhà trước.
Lý Tam Căn chau mày, hắn giậm chân thở dài, sao con gái ngoan ngoãn  lại đột nhiên trở nên ngốc nghếch. Không chỉ ngốc, còn hơi điên nữa, hơi  một tí là đánh, là cắn người.
“Cậu Tam sao còn chưa về xem thế nào, cẩn thận không con gái cậu cắn  luôn cả Tam tẩu đó…” Trong lời nói có chút mùi phấn, Lý Tam Căn liếc mắt  nhìn đứa cháu dâu Trang Tử, vung tay chạy vội về nhà.
Trong nhà đang vô cùng huyên náo, đứa con gái Đậu đỏ tóc tai bù xù lộ  ra khuôn mặt nhỏ nhắn có những vết xanh tím, nàng liều chết túm chặt  lấy cánh tay phải mập mạp của Lưu đại tẩu, cứ cắn không chịu nhả.
Lưu trương thị đứng phía sau nắm lấy éo của nàng kêu lên: “Bà trẻ của tôi ơi, làm cái gì thế, mau buông tay…”
Đậu đỏ hừ hừ trong miệng vài tiếng, nhưng không buông tay cũng chẳng nhả răng.
Tiểu Nha Tử đứng bên cạnh khóc nấc lên. “Tam tỷ ơi…, nương ơi…”
Mà Lưu đại tẩu kia một bên kêu trời kêu đất, một bên mắng chửi: “Đồ  đĩ nhà ngươi là chó à, mau buông ra cho ta, buông ra…” Nàng vừa nói vừa  động tay véo mạnh vào cổ Đậu đỏ, nhưng cho dù nàng dùng sức thế nào bé  gái kia cũng nhất quyết không nhả răng.
Lý Tam Căn đứng bên cạnh mà thấy thật xót xa, Đậu đỏ có ngốc thì cũng  là con gái mình, mà Lưu đại thâm kia lại véo mạnh như vậy hỏi làm sao  hắn chịu được. Vì vậy đi đến trước mặt ba người đang lôi kéo nhau, hắn  đưa tay kéo Đậu đỏ ôm vào trong ngực, nói: “Nha đầu kia, buông ra cho  ta!” Khí lực của hắn lớn, thoáng cái đã đem Đậu đỏ kéo ra.
Nhưng nha đầu này tính tính lại quật cường đạp loạn cả lên không chịu  thua, tuy bị ôm vào trong ngực Lý Tam Căn, thế nhưng cũng lưu lại vài  dấu răng thật sâu trên cánh tay của Lưu đại tẩu. Da còn bị xước, chảy  máu không ngừng.
“Chết người a, đau chết rôi rồi!” Lưu đại tẩu vốn đang định làm ầm  lên, thế nhưng nhìn thấy Đậu đỏ tuy đang bị ôm trong ngực Lý Tam Căn  nhưng vẫn còn sức mà giãy dụa nên không dám đứng ở đó, cuống quít chạy  ra thật xa rồi mới đặt mông xuống đất khóc tu tu.
“Bắt nạt người, Lý gia các ngươi cư nhiên thả nha đầu điên kia ra cắn người.”
Trương thị rớt mồ hôi hột, nàng cười xòa đi ra ngoài nói: “Đây… cánh  tay của Lưu đại tẩu còn đang chảy máu kìa, không bằng ta đi mời đại phu  về khám cho tẩu xem thế nào?”
Lưu đại tẩu giơ giơ cánh tay lên nói: “Sao còn không mau đi, muốn đau chết ta sao?”
Trương thị gọi đứa con cả Đại Trụ nói: “Còn ngơ ngác ở đấy làm gì, mau đi mời Lưu Hành Giác tới.”
Lưu Hành Giác ngụ ở gần đó, thời trẻ đã từng theo học thuật Kỳ Hoàng  của một đại phu vân du tứ hải, tuy chỉ học có vài ngày, không quá cao  minh nhưng may mà tiền khám bệnh cũng rẻ nên trẻ con trong làng đứa nào  bị sốt thường đến tìm hắn.
Lưu đại tẩu nghe thấy liền không đồng ý, hét lớn: “Tìm Lưu Hành Giác  làm gì, muốn tìm cũng phải tìm đại phu tốt trên trấn, au ui, đau chết  mất!”
Lý Tam Căn nhốt Đậu đỏ vào trong phòng, trông thấy bên ngoài đã tụ  tập một ít người trong thôn đến xem náo nhiệt, hắn cực không thích bị  những người này vây xem, vì vậy nói: “Tiền thuê đại phu trên trấn đến  khám bệnh tài nhà ít nhất cũng phải mười đồng tiền, hơn nữa nếu tới thôn  này chắc còn gấp đôi, chúng tôi ở đây thì đào đâu ra nhiều tiền nhàn  rỗi như vậy.” Thái độ làm người của hắn luôn không vòng vo, nghĩ gì nói  nấy.
Lưu đại thẩm khóc toáng lên chỉ vào cánh tay của mình nói: “Đây là do  khuê nữ của ngươi cắn, các người nếu không xuất tiền ra điều trị có  phải muốn cùng nhau đi gặp quan không?”
Người thường đều tin vào câu nói ‘Sinh không vào cửa quan, tử không  xuống địa ngục’, nàng vừa nói xong Trương thị liền luống cuống: “Chuyện…  chuyện này bất quá chỉ là chuyện nhỏ, không cần nháo đến nha môn đâu.”
Đại Trụ cũng bực mình nói: “Đúng vậy, thẩm không phải đang có ý định bắt chẹt chứ!”
Lưu đại thẩm vốn ngồi trên mặt đất than đau, nghe thấy Đại Trụ nói  liền nhảy chồm lên nói: “Ngươi nói ai có ý định bắt chẹt, ai bắt chẹt,  nói rõ ra cho lão nương. Tiểu tử nhà ngươi vợ còn chưa lấy mà ăn nói  xách mé, cẩn thận cô nương nhà người ta từ hôn không cần ngươi.”
Đại Trụ còn muốn nói nhưng bị Trương thị kéo lại, nàng cắn răn suy  nghĩ, trong nhà còn có mười đồng tiền, nếu như còn nữa đành đến nhà đại  bá của bọn trẻ vay thêm vài đồng để dẹp yên chuyện này. Danh tiếng của  khuê nữ nhà mình vốn đã không tốt, lại tiếp tục ầm ĩ như vậy sợ rằng lại  càng không gả đi được.
Nhị Trụ vẫn khôn ngoan đứng một bên, hắn xem náo nhiệt nửa ngày bỗng  nghĩ đến một chuyện liền liếc mắt nhìn về phía chuồng bò. Bò trong  chuồng hai tháng trước đã bán đi lấy tiền cho tam muội Đậu đỏ chữa bệnh,  cho nên hiện tại thu dọn rất sạch sẽ dùng để chứa rơm chứa củi. Thế  nhưng trước kia để phòng ngừa có người trộm bò liền lắp một cái khóa mà  hiện tại nó lại bị ném sang một bên, rõ ràng lúc đi nương sợ Đậu đỏ gây  sự nên đã đem chuồng bò khóa lại, chìa khóa lại để trên cối xay đá gần  đó, vì ngừa vạn nhất Đậu đỏ xảy ra chuyện gì liền có người đi qua phát  hiện thì mở cửa được luôn.
Nếu như không ai mở cửa sao Đậu đỏ có thể chạy ra cắn người?
Hắn kéo kéo Tiểu Nha Tử nói: “Lưu đại tẩu, tuy Đậu đỏ nhà cháu cắn  tẩu là sai, thế nhưng vì sao tẩu lại tự mình mở chuồng bò nhà cháu ra?”
Lưu đại tẩu ở ngay phía sau nhà của Lý Tam Căn, hôm nay muốn đi ra bờ  sông giặt quần áo thì phải đi qua nhà hắn. Lại nhìn thấy chìa khóa đặt  trên cối xay đá mà trong nhà lại không có ai! Nàng biết bò trong chuồng  đã bán rồi, thế nhưng lại khóa lại thì khẳng định vẫn còn giấu thứ gì  tốt trong đó. Nàng bình thường luôn chẳng hào phóng, nay thấy được tiện  nghi trước mắt sao lại không chiếm. Nhìn xung quanh thấy không ai đi qua  liền lặng lẽ mở cửa chuồng bò. Kết quả, ngay cả bên trong có cái gì  cũng chưa thấy liền bị đẩy ra. Nhìn lên thì thấy đứa con gái thứ ba tên  Đậu đỏ của Lý gia, Lưu đại tẩu nghe nói nha đầu kia trước đây từng một  mình trốn nhà lên núi, kết qua chẳng biết thế nào bị thợ săn bắn bị  thương. Thật vất vả mới nhặt về được cái mạng, nhưng lại trở nên ngu  dại, chính là không nói cũng không làm, thậm chí thiếu chút nữa đốt cả  nhà. Từ đó trong thôn truyền ra lời đồn đứa trẻ này tự bức điên chính  mình, không oán ai được.
Trở thành kẻ ngu dại thì có gì đáng sợ, nàng một bên dõi mắt nhìn vào trong một bên đẩy đứa bé nói: “Ngươi cút ra.”
Nhưng Đậu đỏ không sợ, không tránh lại còn không hờn giận nhìn nàng,  bộ dáng giống như đã hiểu ý đồ của nàng. Lẽ nào con bé kia không hoàn  toàn ngu? Lưu đại tẩu lại càng hoảng sợ xoay người bỏ đi, nhưng trong  lòng ấm ức hừ lạnh một tiếng nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn nữa cũng  không ai muốn ngươi. Còn muốn trèo cành cao lên làm vợ địa chủ, kết quả  người ta lấy thiên kim tiểu thư nhà phú thương, đá ngươi sang một bên.  Một con gà ngu đần còn muốn bay cao, ngã rồi đó! A! Ta quên không nói,  ngay cả Lăng tiểu tử Tiểu Đính cũng không muốn ngươi. Chẳng trách được  ngươi muốn lên núi tìm chết…” Nàng nhìn thấy Đậu đỏ ngơ ngơ ngác ngác  vốn tưởng ngay mà mình nói cái gì nó cũng không hiểu, đang mắng đến  sướng mồm đột nhiên thấy Đậu đỏ nhào tới bắt được tay nàng cắn phập  xuống.
Chuyện lúc đó cũng không có ai trông thấy, Lưu đại tẩu cho rằng có  thể hướng Lý gia bịp một chút tiền, thế nhưng đột nhiên bị Nhị Trụ nhắc  tới chuyện cái khóa liền giật mình thon thót, vội nói: “Ta nào biết ai  mở, ta tới đã thấy con bé đứng trong sân rồi!”
Lý Tam Căn lạnh lùng nói: “Vậy kỳ quá, mọi người quanh đây đều đi làm  đồng, ai mà rảnh rỗi đi loanh quanh trong thôn.” Lời hắn nói đã quá rõ  ràng, người trong thôn này đều biết Lưu đại thẩm rất lười, việc đơn giản  nhất nàng cũng chưa bao giờ làm, cuộc sống trong nhà cũng chỉ nhặt  nhạnh qua ngày. Đương nhiên, nàng bình thường lười nhác ai cũng biết  rồi. Song vì là một người đàn bà nên cũng chẳng trộm cắp được cái gì,  cho nên người ta cũng chẳng thèm tính toán. Chỉ là lần này Lý Tam nói  ra, trong lòng mọi người đều rõ ràng đã xảy ra chuyện gì.
Lưu đại tẩu vội la lên: “Lý Tam Căn, ngươi có ý gì đây hả, khuê nữ  nhà ngươi cắn người không nói còn ngờ ta tội này tội nọ, không có thiên  lý nữa…”
Nhị Trụ thấy nàng không nói lý liền chau mày, hừ một tiếng nói: “Không biết xấu hổ.”
Lưu đại tẩu nói: “Ngươi nói cái gì, ngươi nói ai không biết xấu hổ.  Mọi người nhìn xem, đến tên tiểu tử choai choai của Lý gia cũng mắng  người, cũng quá không có giáo dưỡng rồi.”
Chuyện này rõ ràng mọi người sẽ không nhúng tay vào, nhưng thật ra  đại cả Lý Đại Căn của Lý Tam Căn lại không thể nhìn mà không nói, thái  độ làm người của hắn khôn ngoan hiểu lý lẽ không thẳng tính giống Lý Tam  Căn, cho nên trong thôn có việc gì thường tìm hắn đến lo liệu. Lúc này  hắn đứng ra nói: “Lưu đại tẩu, hài tử của đệ đệ ta cắn tẩu là không  đúng, nhưng sao tẩu có thể cùng một đứa trẻ đầu óc có bệnh tính toán so  đo? Trước tiên vẫn nên khám đại phu đi, chung quy cũng không thể để vết  thương thế được. Nhưng mà đi lên trấn lại quá xa, chờ Đại Trụ về tới máu  của tẩu đã chảy khô mất rồi.”
Trương thị hùa theo nói: “Đúng, đúng, đúng, không bằng Lưu đại tẩu gọi Lưu Hành Giác đến khám xem thế nào?”
Lưu đại tẩu cũng không muốn để nhà người ta truy cứu chuyện mình tự ý mở chuồng bò, liền nói: “Vậy, vậy trước tiên khám đã.”
Lúc này Lưu Đại Ngưu cũng đá trở về, thấy vợ mình là mục tiêu bị mọi  người vây quanh bất mãn vô cùng, ở bên ngoài nói: “Ngươi là phụ nữ đã có  chồng lại ở đây làm cái gì, lập tức cút về nhà nấu cơm cho ta.”
Lưu đại tẩu sợ nhất chính là Lưu Đại Ngưu, hắn người cao chân lớn bị  hắn đã vào người chỉ có càng đau thêm. Vì vậy nói với Trương thị: “Ngươi  mời người ta đến rồi dẫn sang nhà ta nha!” Nói xong lau lau nước mắt,  phủi phủi bụi bẩn trên người rồi chạy theo trượng phu nhà mình.
Mọi người sau lưng chỉ trỏ bộ dáng của nàng người ha ha, mà Lý Tam Căn sau khi tạ ơn đại ca nhà mình liền mở cửa gian phòng.
Lý Đại Căn nhìn cháu gái mà thở dài, ba tháng trước đây còn như một  đóa hoa, bộ dáng hiện tại thật khiến người ta đau lòng. Nhưng muốn trách  cũng chỉ có thể trách bản thân con bé, tâm cao nhưng sao đấu lại mệnh  trời. Sinh tại nông gia còn vọng tưởng gả cho nhà có tiền, kết quả bị  người ta đuổi về còn hại mình thương tâm thành cái dạng này. Song hiện  tại là ngày mùa hắn cũng không thể nán lại lâu, liền lắc đầu đi về.
Mà Trương thị nhìn con gái cũng chỉ biết thở dài rồi đi vào bếp nấu  bữa trưa, Tiểu Nha khóc xem liền mang một cái ghế nhỏ đưa cho Đậu đỏ:  “Tam tỷ ngồi ngoan ở đây không được chạy loạn nhé, muội đi giúp nương  làm cơm.”
Lý Tam Căn ra sức rút ra một cái túi đựng cây thuốc lá, hai người Đại  Trụ, Nhị Trụ một người thu thập bó củi, một người sắp bát đũa, không ai  để ý đến Đậu đỏ.
Mà Đậu đỏ hai mắt nhìn trời, thấm mắng một câu: “Ỷ vào là ông trời,  để ta xuyên qua chí ít cũng xuyên đến nơi nào có thể nói tiếng phổ thông  chứ, ta đã quay mặt vào tường luyện tập tiếng địa phương nơi này mà vẫn  không nói được trôi chảy, như vậy không phải mở miệng là lộ hết sao!  Bọn họ nếu như biết Đậu đỏ này đã không phải là Lý Tiểu Đậu mà là Diệp  Hiểu Đậu, thì chỉ sợ sẽ không quan tâm ta như vậy nữa.”
____________________
*Truyện ngoài lề:
Ngày thứ hai Đậu đỏ đi tới thế giới này, nàng nghe được một cuộc đối  thoại rất囧 “cẩu huyết”. Đây là cuộc đối thoại về hạ sốt, cần rượu xoa  lên người mới có thể hạ nhiệt. Mà tiếng địa phương nơi này ‘rượu’ đọc là  ‘chó’. Vì vậy nàng nghe được nó thành ra thế này:
Lý Tam Căn: “Trong nhà không có ‘chó’ rồi, ta phải qua nhà đại ca xin một ít.”
Trương Thị: “Đi đi, nơi này có bát chàng cầm nó mà đựng ‘chó’ về.”
Lý Tam Căn: “’Chó’ nhà đại ca cũng không có nhiều, không cần dùng đến bát lớn như thế đâu.”
Trương Thị: “Thế thì chúng ta làm gì có chén, nếu không chàng mượn luôn đại ca một cái chén đựng ‘chó’, ngày mai trả cũng được.”
Lý Tam Căn gật đầu đi, chốc lát sau trở về đổ nước trong chén ra một cái chén khác. Hắn tham lam liếm nhẹ, nói: “’Chó’ ngon!”
Trương thị: “Ngon cái gì mà ngon, còn không mau thấm ‘chó” vào khăn mặt, thiếp đặt lên trán Đậu đỏ.”
Đậu đỏ ngửa mặt lên trời, ‘chó’ này đặt ở trên trán sẽ có hiệu quả ra sao?
Đột nhiên nghe thấy Trương thị sợ hãi kêu lên: “A! ‘Chó’ bị ta làm đổ rồ.”
Đậu đỏ không nhịn được phá lên cười, bên ngoài Trương Thị cùng Lý Tam Căn đang dọn dẹp chén rượu bị đổ.
 
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện