[Dịch]Thời Gian Đẹp Nhất Đều Cho Em - Sưu tầm
Chương 43 : Bù cho em một vầng trăng đỏ (1)
                                            .
                                    
             Một tiếng ‘ông nội’  rất uất ức, hiệu quả rất nhanh chóng. Mặc dù trong thời kỳ chiến tranh,  ông nội Lục có thể nằm cạnh quân địch dao dài pháo đạn, là con người sắt  đá, nhưng trước mặt Lục Tác Viễn, cuối cùng vẫn là người ông hiền lành.
“Không  phải con bé đã nói là giúp đỡ rồi sao, không nghe nó giải thích hết,  thẩm vấn như phạm nhân làm gì chứ!” Ông cụ Lục gõ nhẹ cây gậy, Lục Tác  Viễn chợt cảm thấy vững lòng hơn: “Viễn Viễn, ngồi xuống cạnh ông.” Nghe  xong câu này, Lục Tác Viễn cảm thấy bản thân can đảm hơn, cười cười  ngồi xuống.
“Nói với ông, tại sao con với Trình Mặc lại giúp đỡ?”
Quả nhiên là gừng càng già càng cay, đánh thẳng vào điểm quan trọng luôn.
“Quên chưa nói với con, bọn họ là bác của Trình Mặc.” Ông như nhớ ra điều gì, cười ha ha giải thích với cô.
“Bọn cháu đã gặp nhau.” Trình Cảnh Hán cười nhìn Lục Tác Viễn.
Lục  Tác Viễn quay đầu nhìn bọn họ, vẻ mặt không thể phối hợp. Muốn cười mà  không cười nổi, không cười thì lại không lễ phép. Rối rắm một lúc, nét  mặt của cô chỉ có thể dùng từ rắc rối phức tạp để hình dung.
“Tô  Niệm à, có lẽ chuyện này không nghiêm trọng như chúng ta nghĩ. Tôi đã  gọi điện cho Trình Mặc nhà tôi, có lẽ một lát nữa nó sẽ đến, tôi thấy có  lẽ bọn nhỏ chỉ đi giúp đỡ mà thôi. Nhưng mà Tác Viễn, cách các cháu  giúp đỡ. . . đúng là khiến những người lớn như chúng ta hoảng sợ.” Bác  của Trình Mặc cười ôn hòa với Lục Tác Viễn, đứng ra giúp giải vây.
“Trình  Mặc là đứa chững chạc, làm việc rất đúng mực. Nhất định là con nhóc nhà  chúng ta —” Lục Tác Viễn bị mẹ trừng mắt, sau đó cô đang suy nghĩ thì  có giọng nói truyền cảm vang lên: “Xin lỗi, cháu tới trễ.”
Vẫn là bộ quần áo nhẹ nhàng vừa nãy, nhưng hình như anh đi vội nên không mở ô, trên người hơi dính nước mưa.
“Không phải trên xe có ô sao?” Cô sốt ruột, không nghĩ nhiều mà đã hỏi.
“Không sao, không sao đâu, đừng lo lắng.” Anh nở nụ cười an ủi cô, giọng nói bình tĩnh, thong dong.
Anh  đảo mắt nhìn mọi người rồi bình tĩnh mở miệng, đầu tiên là giải thích  rõ ràng từ đầu tới cuối vì sao bọn họ xuất hiện trong buổi hôn lễ tập  thể, hoàn toàn chỉ là giúp đỡ, không phải là gạt người lớn để kết hôn;  sau đó anh xin lỗi, anh và Lục Tác Viễn đã quen nhau mấy tháng nhưng  không xin phép mọi người, sau đó là lời hứa, cho thấy thái độ và lập  trường vững vàng của mình, và anh vô cùng nghiêm túc với đoạn tình cảm  này.
Nghe xong những lời đó của Trình Mặc, bậc thầy Tô cũng đã  hòa hoãn hơn nhiều: “Nếu không phải hai đứa đùa vui, vậy thì Trình Mặc,  bác hỏi cháu, nếu như không có chuyện này thì hai đứa định khi nào mới  nói với người trong nhà?”
“Chuyện này. . .” Trình Mặc ngừng một  chút: “Thật ra cũng không phải bọn cháu có ý giấu diếm, bạn bè của Tác  Viễn và bạn của cháu đều biết đến sự tồn tại của hai đứa, hơn một tháng  trước, khi bọn cháu gặp bác trai cháu ở sân bay, cháu cũng đã nói qua.  Về phần tại sao cháu không nói với dì, chủ yếu là Tác Viễn lo lắng cho  cháu, cháu là thí sinh cuộc thi ‘Ước hẹn nghệ thuật’, bác và bác Lý đều  là giám khảo, ít nhiều cũng nên tránh bị nghi ngờ. Sau đó, đầu tháng  bảy, dì lại vội vàng chuẩn bị cho triển lãm, mà cháu vẫn chưa chuẩn bị  tốt, cho nên đã tính tháng sau sẽ chính thức tới thăm hỏi. Cuối cùng  không ngờ bọn cháu lại lên báo. Để mọi người lo lắng cho chúng cháu, là  lỗi của chúng cháu khi suy nghĩ không thấu đáo.” Nói xong anh cúi người  chín mươi độ.
Lục Tác Viễn nhìn mẹ, vẻ mặt hờ hững, không có vẻ giận, cũng không có ý cười.
“Cháu đi theo bác.” Mẹ cô nói với Trình Mặc, đứng dậy đi vào phòng sách trên tầng một.
Lúc hai người đi ra, Lục Tác Viễn nhìn thấy trên mặt mẹ có nụ cười nhàn nhạt, hình như cơn tức đã bị thổi bay hết.
Sau đó cô hỏi Trình Mặc, ngày đó anh nói gì với mẹ trong phòng, Trình Mặc chỉ cười ra vẻ bí ẩn nói: “Nói chuyện xưa mà thôi.”
“Chuyện gì?” Cô kiên nhẫn tra hỏi.
“Cũng  không có gì, anh nói với bác là từ lần ở phòng trà, anh đã thích em,  xin được dạy vẽ chỉ là lý do mà thôi.” Thật ra chuyện mà anh kể còn xa  hơn và dài hơn, nhưng mà anh xin lỗi, tạm thời vẫn chưa thể cho em biết.
Lục  Tác Viễn không ngờ chuyện ‘xem mắt’ đó từ lâu như vậy mà còn được nhắc  tới. “Thật ra, ngày đó. . . em có đi, nhưng mà thấy là anh, nên sợ quá  chạy mất.”
“Hả?” Trình Mặc bất ngờ.
“Bởi vì ngay từ đầu em  nghĩ là xem mắt, cho nên cảm thấy phản cảm, trước khi ra cửa cố ý ăn  mặc xấu xí, khi đẩy cửa nhìn thấy là anh thì choáng váng. Lúc ấy em  nghĩ, không được, nhất định không thể để ấn tượng xấu với anh.”
“Sau đó, em chạy mất?”
“Vâng!” Lục Tác Viễn nói xong thì cười, không ngờ có một ngày chuyện này lại có thể được đề cập đến như vậy.
Chuyện  hẹn hò được thông báo như thế, sau đó là cô và Trình Mặc được quang  minh chính đại, cộng thêm mẹ cô bận rộn trong việc phát triển nghệ thuật  gốm sứ. Khi chương trình nghệ thuật gốm sứ thành công thì sự kiện hôn  lễ tập thể đã trở thành dĩ vãng.
Trình Mặc thỉnh thoảng cũng đến  nhà cô ăn cơm, đánh cờ với ông nội, sẽ nghe chuyện mà ông nội kể lúc  uống trà, sau đó sẽ nói đến ông nội anh. Đến lúc này Lục Tác Viễn mới  biết, ông nội Trình Mặc không chỉ là vị tướng có chiến công hiển hách,  mà còn quen với ông nội cô.
Nóng bức mùa hè ở Bắc Kinh đã giảm xuống, cuối cùng cũng có cảm giác mát khi chịu ảnh hưởng của bão nhiệt đới.
Sáng  sớm chủ nhật, Trình Mặc muốn dẫn cô đi gặp mấy người bạn của anh. Lúc  này Lục Tác Viễn mới nhớ anh đã nhắc đến chuyện này nhiều lần. Để trịnh  trọng, trước khi đi, cô đã cố ý trang điểm trang nhã, sửa lại váy.
Trình  Mặc đưa cô tới một câu lạc bộ tư nhân tên là ‘Tịnh Danh’. Từ chỗ Dụ  Hoài Húc, Lục Tác Viễn đã nghe về nơi này, cơ sở vật chất cao cấp,  phục  vụ là hạng nhất. Khi ngẩng đầu nhìn hai chữ ‘Tịnh Danh’ trong đại sảnh,  không hiểu sao cô lại nghĩ tới ‘Tịnh Danh kinh’, lại nhìn những thiết  bị xa hoa đến xa xỉ trong đại sảnh, cũng có chút xíu liên quan tới kinh  văn trong phật giáo,
“Người bạn này của anh có phải là người làm ăn thích Phật giáo không?” Cô nghĩ nghĩ, cảm thấy chỉ có khả năng này.
“Người  lắp đặt thiết bị như thế này, với người đặt tên cho nơi này, thật ra  không phải là một người.” Lúc cửa đẩy ra, tay anh nắm lấy tay cô, cười  giải thích.
Hai người bạn này của anh, dường như tính cách tương phản không chỉ một ít đâu.
Sau  cánh cửa là một căn phòng rất to, nhìn có vẻ giống với phòng bao ở  những câu lạc bộ cao cấp. Trang trí nghiêng về phong cách Trung Quốc, gỗ  lim khắc hoa văn, tấm bình phong bằng gấm Tô Châu, tiếng đàn cổ du  dương như tiếng nước chảy rót vào tai, còn có thể ngửi thấy mùi hoa lan  thanh nhã. Nơi đây cho cô cảm giác hoàn toàn khác với đại sảnh vàng rực,  có vài phần tao nhã nhẹ nhàng.
Trước kia cô kêu Dụ Hoài Húc đưa  cô đi tới những chỗ này để mở mang tầm mắt, anh ấy luôn dùng những lý do  khác nhau để thoái thác, nói nơi đó đều là hoa hoa công tử cuồng dã  phóng đãng, không thích hợp những công chúa được nuôi trong nhà như cô
Trình  Mặc vẫn nắm tay cô đi vào trong, vừa đi vừa nói: “Lát nữa kệ bọn họ,  muốn ăn gì thì ăn, được không? Tính ra, Viên Phương cũng không tệ.”
“Nguyên Phương? Nguyên Phương, anh thấy sao?” Cô bật cười, cảm thấy cái tên rất buồn cười.
Trình  Mặc quay đầu nhìn cô, dù trên mặt vẫn nghiêm túc nhưng trong đôi mắt  lại tràn đầy dung túng vui vẻ: “Đừng nghịch ngợm, người ta là Viên trong  Viên Thế Khải, Phương trong vuông vuông thẳng thẳng.”
“Vâng.” Cô bĩu môi nói, nhưng vẫn cảm thấy buồn cười.
Có  lẽ là nghe thấy lời của bọn họ, tiếng âm nhạc dừng lại, khi đi vào, Lục  Tác Viễn mới phát hiện, sau tấm  bình phong là một cô gái thanh tú đang  gảy đàn.
Đúng là biết hưởng thụ!
“Trình Mặc, cậu tới  muộn, đầu tiên phạt ba ly, người đẹp bên cạnh, cho phép cậu uống thay cô  ấy. Còn nữa, người đẹp, lấy tên người khác ra để cười không phải là  chuyện lễ phép, cho nên. . .” Ngay khi Lục Tác Viễn cho rằng anh ấy  chính là Viên Phương, hơn nữa sẽ nói về việc trừng phạt gì đó thì đột  nhiên giọng của anh ấy thay đổi: “Cho nên chúng ta coi như là có chung  sở thích rồi. Như vậy đi, anh mời em uống ly trà việt quất, Blueberry  tea, sao? Đủ mặt mũi chứ?
Lục Tác Viễn cảm thấy đây là một đề  nghị thân thiện, cô cười một tiếng, nghĩ thầm, đây có lẽ là người đã lắp  đặt thiết bị. Cô khẽ gật đầu nói: “Trà luôn tốt hơn rượu.”
Người  đó nghe thấy thế thì vui vẻ búng tay một cái, dặn dò người phục vụ  chuẩn bị, lại bị Trình Mặc đoạt trước: “Không cần phiền như thế, tôi  biết là cậu có Đại Hồng Bào ở đây, cậu muốn mời trà, không bằng mời trà  đó.”
*Đại Hồng Bào là một trong những trà nổi tiếng của Trung Quốc, được làm từ lá trà Long Tĩnh
Anh  hờ hững nói, trên khuôn mặt tuấn nhã có nụ cười khẽ như gió xuân, dùng  giọng điệu tiến lùi vừa phải lại không cho từ chối, anh cứ sửa lại quyết  định. Lục Tác Viễn nhìn Trình Mặc, đột nhiên cảm thấy một phút trước  anh còn đang rất tốt, hình như lúc này hơi tức giận. Không phải là đang  đùa vui sao!
Hình như nhận ra cô nhìn anh, anh kéo cô ngồi xuống,  sảng khoái bưng rượu nói: “Mình sẽ uống thay phần cô ấy, vì đền bù tổn  thất Đại Hồng Bào của Tử Tề cậu, mình sẽ uống thêm ba ly, như thế nào?  Về phần ‘trà hoa quả’, về sau cậu cũng đừng có đùa thế nữa. Cậu nên biết  cô ấy là ai.”
“Được được, cậu đừng uống nhiều là được, nhỡ đâu  cậu hứng lên uống rượu trong hầm rượu ngầm của mình, mình thiệt thòi lớn  rồi.” Giang Tử Tề phất tay, vẻ mặt chân thành đề nghị: “Cậu vẫn nên  chính thức giới thiệu đi, để người đẹp không bị sợ hãi.”
Trình  Mặc quay đầu nhìn Lục Tác Viễn, ngón tay chỉ vào đối diện, nói ra:  “Người vẫn nói chuyện không ngừng là Giang Tử Tề, người yên tĩnh xem  cuộc vui là Viên Phương, lần trước chính Viên Phương đưa anh đi gặp em.  Bọn họ đều là bạn từ nhỏ của anh, giống như anh em vậy. Câu lạc bộ này  là của Viên Phương, sau này nếu như đến chơi với bạn bè thì chỉ cần ký  tên là được, không cần trả tiền, nhà Viên Phương cái gì cũng thiếu chỉ  không thiếu tiền. Về phần Tử Tề, cậu ấy là người mua bán rượu đỏ, cho  nên sau này cậu ấy mời em trà gì, em phải kiểm chứng lại, có thể đó là  rượu. Thuận tiện nói một câu, người lắp đặt thiết bị kia chính là cậu  ấy.”
Sau khi nói những lời này với giọng điệu hài hước, anh khoác  lên vai Lục Tác Viễn, kéo vào ngực mình, chính thức giới thiệu, lại chỉ  dùng bảy chữ: “Bạn gái của mình, Lục Tác Viễn.”
Giang Tử Tề mong chờ đoạn tiếp theo của anh nhưng không còn gì cả.
“Gì  vậy, cậu giới thiệu xong rồi hả? Ít nhất cũng nên giới thiệu sao hai  người biết nhau, biết khi nào, bọn mình đợi lâu như thế, cậu mới đưa  chính chủ.  . .” Nói tới đây, Giang Tử Tề nhíu mày, giống như nghĩ tới  gì đó, ngẩng đầu nhìn kỹ Lục Tác Viễn, hỏi cô: “Tên thân mật của em là  gì? Viên Viên hay là. . . Viễn Viễn?” 
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện