[Dịch]Thợ Săn ♥ Alpha - Sưu tầm
Chương 46 : Chương 46
                                            .
                                    
             Sai. Sai. Sai. Quá sai. Sai thảm hại.
Điều này quá sai, đến nỗi tôi phải nói như vậy tới tận năm lần. Đợi đã. Không, là sáu mới đúng.
Thế nhưng thật điên khi mà tôi chẳng cảm thấy tệ chút nào. Ngược lại, nó thật tuyệt.
"Chỉ cà phê và kẹo dẻo thôi đấy." Tôi cằn nhằn, cuối cùng cũng ra  khỏi chiếc xe sau một hồi cân nhắc xem có nên đập cho tên này bất tỉnh  rồi về nhà hay là cứ ở lại.
Nhưng mà... cà phê và kẹo dẻo.
Bây giờ vẫn là 3 giờ sáng, cho nên khi ra khỏi xe thì chợt một cơn  gió nhẹ lành lạnh thổi qua người tôi. Trời vẫn còn tối và nguồn sáng duy  nhất mà chúng tôi có là những bóng đèn trên đường và ánh trăng. Hầu hết  các cửa tiệm và nhà hàng đều đã đóng cửa, chiếc xe dừng lại trước cái  quán duy nhất còn mở cửa vào giờ này.
Thật yên tĩnh.
Không. Phải nói là trông thật yên tĩnh.
Khi bước lại gần cái quán, như có gì đó đè nặng trong bao tử tôi. Và  tôi chắc cmn chắn đó chẳng phải là vì đói hay là do chuẩn bị đánh rắm.  Đó là một thứ gì khác... thứ khiến tôi cảm thấy không thoải mái chút  nào.
Khi chỉ còn cách quán cà phê có 2m, tôi bắt đầu quan sát xung quanh.  Chẳng ai ở quanh đây cả, và tôi nghi ngờ rằng bên trong tòa nhà này giờ  đã đầy ắp những người và người rồi. Ánh mắt tôi đảo quanh khu vực tối om  đó một lúc rồi cuối cùng rơi vào những túi nylon đựng rác đặt ở cạnh  ngọn đèn đường. Tôi không biết mình đang làm gì nhưng đôi chân lập tức  dẫn đường hướng tôi về phía đó. Chẳng hiểu tại sao mà lúc này tôi lại  thấy những cái túi rác trông lại hấp dẫn đến vậy.
Khi bước lại gần, tôi đã biết tại sao và phá lên cười. Giờ thì đã có thứ để mình mong đợi rồi.
Xavier nhìn tôi với vẻ khó hiểu xen lẫn thú vị rồi ra hiệu về phía quán cà phê và chúng tôi cùng đi vào đó.
Một tiếng kêu nhẹ vang lên khi chúng tôi mở cửa ra. Quán cà phê ở bên  trong trông khá lịch sự. Sàn nhà và những bộ bàn ghế bằng gỗ mang lại  cho người ta cảm giác an tĩnh. Người ta chăng những dây bóng điện ở bên  trên và gắn những chiếc lồng đèn vào trần nhà ứng với từng cái bàn. Và  như dự đoán, trong căn phòng chỉ có năm người mà thôi. Xavier, tôi, hai  vị khách hàng nữa cùng với nhân viên bán hàng ở phía trước.
Chúng tôi ngồi đối diện nhau trên chiếc bàn ở lối vào. Dù cho mọi thứ  đều mang đến sự dễ chịu nhưng cái cảm giác bực bội đó cứ lởn vởn trong  tôi khiến tôi mệt mỏi nhìn xung quanh. Có thể nói đó là linh cảm, tôi  cẩn trọng đặt tay lên hông, chỗ đeo khẩu súng được ẩn dưới lớp quần áo.
Một người xuất hiện trước mặt chúng tôi.
"Chào mừng quý khách đến với Quán cà phê Họa Mi (Nightingale)."  Giọng nói vang lên chẳng chút nhiệt tình. Nó đều đều, thậm chí chẳng hề  có một tí vui vẻ dù chỉ là giả tạo. Cô gái này là người bán hàng. Mái  tóc đuôi ngựa đánh rối. Cô ta trông như bị ma ám. Ờ, nhưng mà ai có thể  trách được? Giờ là 3 giờ sáng và cô ấy vẫn phải làm việc. Khi lại gần,  trông cô ta tôi lại thấy quen quen.
Rồi tôi nhớ ra, đây chính là cô gái mà Xavier đã từng đến thăm, khi  đó cậu ta mặc một bộ áo tuxedo, và làm vỡ cửa kính nhà người ta.
"Jadene," Xavier nhìn cô ấy gật đầu chào.
Jadene cúi đầu nhẹ xuống tỏ vẻ kính trọng. "Cậu muốn loại đồ uống  gì?" Ít ra thì cô ta cũng nở được nụ cười, nhưng nó thật trống rỗng, máy  móc và gần như là vô hồn.
Xavier gọi đồ với cô gái mặt cương thi kia, và họ có nói chuyện một  chút nhưng tôi còn đang mải để ý hai vị khách ở xa xa kia. Hai người  ngồi đối diện nhau, mặc áo hoodie màu xanh đậm và đen trùm đầu cùng với  cốc cà phê trên tay. Bộ hoodie đó đã che mất cả nửa khuôn mặt của họ. Và  từ hướng nhìn của tôi có thể thấy một người là phụ nữ. Dường như họ  đang có một cuộc nói chuyện rất bí mật, thật lén lút, tôi đọc khẩu hình  của họ.
Những kĩ năng như thế này rất hữu dụng, đặc biệt là khi mà gần như lúc nào bạn cũng phải giả vờ câm.
Nhưng lần này... tôi lại không thể đọc môi họ được.
"Thật kì quặc." Tôi lầm bầm và dựa vào ghế. Thế nhưng mà, chuyện một  thợ săn và một người sói lại ngồi cùng nhau trong một quán cà phê vào  lúc 3 giờ sáng cũng thật kì quặc.
"Cái gì kì quặc cơ?"
Một tay gõ gõ nhịp trên chiếc bàn, tôi nhìn chằm chằm Xavier. "Cái  biểu tượng của quán này. Tại sao người ta lại đi dùng một con vẹt (Parrot) làm biểu tượng chứ không phải một con chim họa mi (Nightingale)?"
"Người chủ quán tên đầy đủ là Parot Nightingale," Cậu ta không nhịn  được mà cười khúc khích. "Tôi đã gặp ông này một lần, thật là một người  ông già tốt bụng."
Một ông lão như vậy chắc chắn phải có gu thẩm mỹ rất tuyệt vời mới có những thiết kế hiện đại như trong quán này.
Nhướng mày lên, tôi nghiêng đầu sang một bên và ậm ừ. "Không thể  tưởng tượng được là cậu lại rất yêu quý... những người già. Cậu giống  như là một big bad Alpha*. Thật lập dị."
*big bad: từ này có thể hiểu theo nhiều cách và tùy hoàn cảnh. (1)  Có thể hiểu là một người hay một vật gì đó rất tồi tệ, xấu xa (bad) và  cũng thường hay gây ra rắc rối ~ những kẻ gây rối. (2) Một khía cạnh  khác, từ này lại được dùng để ám chỉ thứ gì đó vô cùng quyền lực. (3)  Ngoài ra, còn có một nhân vật hư cấu tên là Big Bad Wolf – Sói Xám Lớn –  là nhân vật phản diện thường xuất hiện trong các truyện cổ tích như Cô  Bé Quàng Khăn Đỏ.
Xavier thấy thú vị và cười thật vui vẻ. Nụ cười vui vẻ đó làm tim tôi  lạc mất một nhịp. (về mà khám bệnh đi bà -MĐT) "Ừ thì, bọn tôi có xây  một ngôi nhà cho những người già trong tộc. Không phải những Elders đâu.  Thực ra là những người già cần một ngôi nhà bởi vì gia đình của họ...  bận quá."
"Quá bận," Tôi lặp lại, và nhếch môi giễu. "Những kẻ thậm chí còn  chẳng vui nổi khi sống cùng người thân sao." Tôi chợt nói, và cố không  để lộ cảm xúc cảu mình.
Xavier ngạc nhiên nhìn tôi, dường như cậu ta biết tôi không có ý nói  về ai cả. Và trước khi cậu kịp hỏi tiếp thì tôi đã quay đầu đi. Thở dài  một hơi, Xavier đan hai tay lại đặt lên bàn. "Đó là với cậu thôi," Cậu  thì thầm. "Những ông bà lão đó không để ý đâu. Họ là những người bị thần  kinh nên ở đó họ chẳng bao giờ biết tới buồn chán đâu. Và có lẽ một  ngày nào đó chúng ta sẽ cùng tới đó chăng."
Tôi hừ mũi. "Sẽ không có chuyện đó đâu."
Rồi cà phê của chúng tôi được Jadene pha và mang đến, cô ta vẫn giữ  cái khuôn mặt cương thi đó. Cốc cà phê nóng được đặt một lớp kẹo dẻo  nướng lên trên cùng xi rô sô cô la, tôi không thể nhịn được mà liếm môi  khi nhìn vào nó. Mới chỉ là nhìn thôi.
"Diana?"
"Ừm?" Tôi ậm ừ trong khi vẫn dán mắt vào nó trong thèm thuồng, mải mê nghĩ xem nên làm gì với cốc cà phê này đây.
Những suy nghĩ kì quặc của tôi dừng lại khi thấy sự im lặng hơi lâu  và tôi từ từ ngẩng đầu lên nhìn người đang ngồi đối diện mình. Và tôi  không thích lắm cái đích của cuộc đối thoại này.
"Diana đúng là tên thật của cậu chứ?" Xavier hỏi, đôi mắt hiện ra vẻ chăm chú.
Nhún vai, tôi cầm lên một chiếc thìa nhỏ. "Tôi không rõ Xavier à, còn  có nhiều câu hỏi quan trong hơn là chuyện tên tôi có phải là thật hay  không? Chẳng hạn như..." Rồi tôi hổn hển một cách thái quá. "Tớ có phải  thực sự là con gái?"
Xavier mặc kệ lời mỉa mai của tôi. "Thậm chí ngay cả khi giả vờ câm cậu cũng thích kẹo dẻo."
"Thì sao?" Cố gắng tỏ ra vẫn bình thường, tôi dùng chiếc thìa xúc lấy kẹo dẻo. "Ai chẳng thích kẹo dẻo."
"Tôi thì không." Cậu ấy cầm cốc lên và đặt lên môi.
Tôi lập tức nheo mắt lại nhìn cậu ta. "Cậu không á?"
"Cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tôi."
"Sao cậu lại không thích kẹo dẻo được?" Thế mà tôi cứ nghĩ là cậu ta thích kẹo.
Xavier thở dài và nhún vai, đặt cái cốc lại mà chẳng uống lấy một  ngụm. "Tôi không thích mùi vị của nó. Vậy cậu có trả lời câu hỏi của tôi  hay không?"
"Còn xem đã. Mà tại sao cậu lại ghét mùi vị của hạnh-phúc nhỉ?"
"Tôi đã nói là tôi không thích rồi."
Tôi nhăn mày lại rồi đặt chiếc thìa xuống. "Tôi ghét khẩu vị của cậu rồi đấy."
"Cậu không nên không ghét chính mình."
Tôi phải mất một lúc. Một lúc lâu để nghĩ lại câu nói của Xavier, và  rồi cũng chẳng hiểu gì cả, rồi thì tôi trở nên bực mình và nguyền rủa.
Chết tiệt! Xavier chết tiệt và cả giọng ngọt xớt chết tiệt của cậu ta! Chết tiệt!
Câu trả lời của tôi chỉ là tiếng hừ giễu cùng một cái trợn mắt. Tôi  không đáp lại, và sự im lặng kéo dài một lúc sau. Tôi không dám nhìn vào  mặt Xavier để xem xem cậu ta biểu hiện ra sao. Thưởng thức vị ngon của  cốc cà phê, tôi cố không hé nhìn cậu ta. Tôi đã phải cố lắm. Thật đấy.  Và cuối cùng thì tôi nhìn về hai người khách hàng ở xa xa. Tình trạng cứ  giữ như vậy cho đến lúc một trong hai chúng tôi nói.
"Cậu thực sự là một cô Diana bí ẩn đấy."
Tôi vẫn không nhìn cậu ta. "Thật sao? Tôi thấy mình còn hơn là một cuốn sách đang mở cơ."
"Và thích châm biếm."
"Cậu nói gì ấy nhỉ."
"Hóm hỉnh."
Tôi nhún vai. "Ờ."
"Và hấp dẫn đến nghẹt thở."
Tôi nhướn mày lên, nhìn cậu ta. "Tôi không nhớ là mình từng giết cậu nhỉ." (chơi chữ)
Nụ cười của Xavier trở nên thật rõ ràng, đôi mắt cậu hài hước nhìn  tôi nhưng rồi nụ cười đó biến mất ngay lập tức và thay vào đó là vẻ mặt  lo lắng. Tôi không thích ánh mắt đó. Ánh mắt đầy lo lắng và buồn bã. Một  lần nữa tôi dời mắt về phía hai người khách kia, giờ họ đã đứng dậy  khỏi cái bàn. Thậm chí cái bóng của chiếc mũ cũng đã che mất cả nửa  khuôn mặt của cô gái, tôi vẫn cảm thấy như chúng tôi vừa nhìn nhau. "Cậu  thật cuốn hút. Nhưng cậu lại để rào cản xung quanh mình..." Xavier thở  dài, lần nữa nâng cốc lên và chuẩn bị uống thì tôi hỏi.
Tôi ngẩng đầu lên. "Nói lại câu đó đi."
"Cậu thật cuốn hút á?"
Lắc đầu, tôi cố gắng không cười, và tôi làm được. "Không, câu sau."
Cậu ta nhìn tôi khó hiểu nhưng vẫn tiếp tục. "Cậu có rào cản..."
Rào cản, nó đã giải thích vì sao mà tôi lại không thể đọc được khẩu hình hai người khách kia.
Một bóng đen mờ mờ chợt xuất hiện trước mặt chúng tôi. Cái tay đang  để trên hông của tôi lập tức hành động và lấy khẩu súng đeo ở đó ra,  nhưng tôi không cho ai nhìn thấy mà vẫn giấu dưới cái bàn. Jadene, bỗng,  đứng thẳng hơn, vẻ mệt mỏi dần mất đi và cười khinh khỉnh.
Hai người khách hàng mặc áo trùm đầu kia đã biến mất khỏi tầm nhìn của chúng tôi.
Dường như Xavier ngay lúc đó đã hiểu được mọi chuyện sau khi nhìn  thấy cử động kì quặc bất chợt của cô ta, và đứng lên thủ thế sẵn sàng  tấn công bất cứ lúc nào. "Jadene," Xavier nói, giọng mệt mỏi nhưng vô  cùng cương quyết. "Có chuyện gì sao?"
"Alpha à." Cô ta lại cúi đầu, cái giọng chế giễu và nụ cười khinh  khỉnh của cô ta rộng ra. "Tôi cũng muốn hỏi cậu như thế đấy, tại sao,  cậu không uống cốc cà phê của mình đi nào?"
"Ồ tôi không biết." Tôi nhún vai, dùng bàn tay rảnh rỗi của mình cầm  cái thìa chọc lấy chỗ kẹo dẻo trong cốc cà phê. "Có thể là, tôi không  muốn bị biến thành một cỗ máy giết người vô cảm chăng?" Giờ thì đã hiểu  tại sao tôi luôn xen vào mỗi lần Xavier định uống cà phê chưa nào? "Vậy  là chúng ta lại gặp nhau lần nữa rồi nhỉ, Victoria."
Jadene nheo mắt và nụ cười của cô ta cứng lại.
"Thật tình cờ, những cái túi rác lúc trước tôi nhìn thấy đúng là  những nỗ lực đến mức cảm động khi dùng để giấu thi thể của một cô gái  cùng một ông lão, điều này đã khiến tôi phải bật cười đấy."
Xavier nhìn về phía tôi, Jadene, cuối cùng là cốc cà phê của mình.  Cậu chậm rãi cầm lấy chiếc cốc phía trước mình, rồi nhìn tôi đầy nghiêm  túc. Tôi hiểu cái nhìn ấy và ngay lập tức nghiêng người sang một bên và  cúi xuống.
Âm thanh thủy tinh vỡ loảng xoảng trên sàn nhà và một tiếng thét đầy  đau đớn vang lên phía sau tôi. Cái đầu đội mũ trùm của hắn ướt sũng cà  phê nóng, và hắn gào thét về phía Xavier. Kẻ này là một gã đàn ông, hắn  định tấn công tôi nhưng Xavier đã hành động trước hắn.
Một bóng đen khác chợt xuất hiện, lần này là phía sau Xavier. Cô ta  rất nhanh và những cái móng vuốt dài sắc nhọn đó chỉ còn cách đầu cậu ấy  có vài inch nhưng phản ứng của tôi đủ nhanh để giơ súng lên và ngắm. Kẻ  tấn công sững người lại, nhìn xuống lồng ngực đang chảy máu của mình  trước khi ngã đổ ầm xuống sàn nhà, cái mũ trùm của cô ta rơi xuống.
Fiona.
 
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện