[Dịch]Thợ Săn Chi Nơi Muốn Trở Về - Sưu tầm

Chương 9 : Di tích X Hoang dã X Lập gia đình

Người đăng: 

.
"Đoàn trưởng anh thật rãnh rỗi..." Tôi im lặng đi theo con nhiện 'Viễn khán thành lâm trắc thành phong, viễn cận cao đê các bất đồng(1)' lật núi lớn, chuyển sông lớn, đi đến nơi hoang dã không biết tên. (1) Nhìn xa trông như rừng, nhìn gần lại không phải - Nguyên văn câu này là "Hoành khan thành lĩnh trắc thành phong, Viễn cận cao đê các bất đồng" của Tô Thức. "A a, Tiểu Đồng cảm thấy nhàm chán sao?" Kuroro ưu nhã cười một tiếng. "..." Rất nhàm chán, vô cùng nhàm chán, hết sức nhàm chán, cực kì nhàm chán. "Đúng rồi, nghe nói trong di tích Merah có sinh vật ngoài hành tinh, hơn nữa còn là nữ thi ngàn năm, còn có..." Shalnark cười híp mắt thao thao bất tuyệt trước mặt tôi. Tôi rất vô lực "...đại ca, tôi không có hứng thú với nữ thi..." Tôi liếc hắn một cái, anh đừng cho là ai cũng giống anh, tôi là người bình thường. "A? Phải không? Vậy Tiểu Đồng hứng thú với cái gì?" Anh vẫn chưa xong đúng không "Tôi đối với anh một ngày kia tìm một người đàn ông gả ra ngoài siêu cấp cảm thấy hứng thú." Tôi mặt đầy nghiêm túc dựng thẳng ngón tay nói. Mặc dù tôi tạm thời không cách nào đối phó với thực lực của Feitan, nhưng với anh thì vẫn dư sức. Con nhện cũng giống tôi đang vô cùng nhàm chán sau một hồi yên tĩnh không chút khách khí cười lớn. Shalnark thu hồi nụ cười cứng ngắc trên mặt, dùng biểu tình đặc biệt thản nhiên nhìn tôi: "Tiểu Đồng đừng nói đùa, ngược lại là cô, lúc nào tìm một người đàn ông gả ra ngoài?" Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh. "Tôi tùy thời đều có thể." Tôi liếc nhìn Shalnark còn muốn hỏi tiếp. "Shalnark, quá nhiều chuyện sẽ không ai muốn anh." Tôi nhìn Shalnark sắc mặt thay đổi, đồng tình đi lên vỗ vai hắn "Không có chuyện gì, nếu anh đã lựa chọn con đường này, vậy hãy tiếp tục kiên trì đi! Tôi tin tưởng anh nhất định sẽ tìm được người gả." Shalnark: "...tôi là một người đàn ông sao phải tìm người gả?" Tôi kinh ngạc nhìn hắn một cái, anh như vậy mà còn muốn phản công đoàn trưởng? Nghĩ như thế nào cũng không thể. "Shalnark à, có một số việc là do trời định." Tôi dùng ánh mắt thô bỉ quan sát cánh tay cùng bắp chân hắn "Quá kiêu ngạo cẩn thận bị đẩy ngã." Shalnark bị lời này dọa sợ, đẩy ngã... ta trêu ghẹo ai sao? "Shalnark." Tôi tiến đến bên tai hắn. "Mặc dù có lúc đoàn trưởng làm cho người khác nổi da gà, hơn nữa phúc hắc tàn nhẫn không nhân tính, nhưng nếu đã yêu thì cái gì cũng không cần sợ." Shalnark cười lúng túng đang muốn giải thích với tôi, đột nhiên sắc mặc trắng bệch. Ngạch... tôi quay đầu, nhìn Kuroro tản ra khí tràng hắc ám gần trong gang tấc. "Đoàn trưởng có chuyện gì vậy?" Tôi vô tội nháy mắt. "Tiểu Đồng vừa nói gì? Tôi cũng rất có hứng thú muốn nghe cùng." Kuroro anh có thể đừng dùng ánh mắt này nhìn tôi không... "Nga, cái đó, chẳng qua là tôi đề nghị Shalnark..." Tầm mắt tôi dời đi khắp nơi, định tìm cơ hội cho qua chuyện. "Nga? Đề nghị cái gì?" Kuroro tiếp tục mỉm cười. Tôi: "..." Thời điểm mạng nhỏ của tôi bị nghiêm trọng uy hiếp, trước mắt chúng tôi xuất hiện một toà kiến trúc ly kỳ cổ quái. "A đoàn trưởng! Tìm thấy di tích rồi! Đoàn trưởng anh thật lợi hại đoàn trưởng anh thật quyết thắng quả nhiên đoàn trưởng trong lòng đã có dự tính từ trước a... a hắc hắc..." Kuroro: "..." Lữ đoàn chúng: "..." Shalnark: "..." cô tha tôi đi... Tôi im lặng nhìn toà kiến trúc hình tam giác trước mặt, vốn chẳng qua là cảm thấy kỳ quái, nhưng khi nhìn gần, bề ngoài màu vàng đất này, hình dáng dị thường quỷ dị này.... XX đây không phải là tập trung trí tuệ tối cao của nhân dân Ai Cập cổ đại (...) được gọi là một trong bảy kỳ quan thế giới cổ đại Kim tự tháp sao! Tôi đi theo nhóm con nhện chui vào cái lỗ lớn mà Ubogin một quyền đánh ra... được rồi thật ra thì chỉ có mình tôi dùng từ 'chui'. Nhìn Kuroro người ta, không phút nào quên thân phận đoàn trưởng cao quý, lúc hắn khom người tiến vào, giống như bá tước thời trung cổ bước vào cung điện xa hoa của mình.... Nhìn Machi cùng Pakun người ta, thân là lữ đoàn hoa mang giày cao gót rất có phong phạm thục nữ bước một bước đi vào, giống như chị em công chúa trong hoàng cung đang đi lang thang sau vườn hoa... Nhìn Feitan cùng Phinks người ta... không cần nhìn, đem mắt trừng đến lọt ra ngoài ngươi cũng không thấy rõ người ta đi vào như thế nào, giống như tiên tử không nhiễm khói lửa nhân gian (...) thoáng cái liền mất dạng.... ( Vụ: ta phun....) Như tôi một bên rụt rè sợ hãi khom người chui vào một bên ôm đầu sợ tro ở phía trên rơi xuống làm bẩn tóc... như từ trong xóm nghèo ra.... dân nghèo. Mặc dù tôi cũng là triệu phú, nhưng rõ ràng không có phong cách của người giàu, phỏng chừng trước kia làm trong quán thường dân, bây giờ đối mặt với giá tiền ba con số sẽ còn theo thói quen than phiền thật là đắt... (Mặc dù trên thẻ tôi là tám con số -- ) huống chi đối với lữ đoàn mà nói tiền căn bản không quan trọng.... tôn chỉ của chúng tôi là cướp.... Tuy nói như vậy, nhưng các đại lão gia trong thế giới thợ săn đặc biệt có tiền, có chuyện liền tùy tiện vung tay mấy chục tỉ, cái thế giới này sao lại nhiều tiền như vậy!? Chẳng lẽ không sợ nhân dân tệ giảm giá sao!? ( Tác giả: thế giới người ta dùng là jenny) Tôi rất muốn hét lên một câu, tôi vẫn là phú bà điển hình trong lòng người nghèo a...
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang