[Dịch]Thợ Săn Chi Nơi Muốn Trở Về - Sưu tầm

Chương 7 : Hờ hững x Tân đoàn viên x Nhiệm vụ

Người đăng: 

.
"A!" Hắn vừa giãy giụa ra ngoài từ thi thể đồng bạn, liền bị lực đạo từ đâu tới ném ra. Một nam nhân vóc dáng nhỏ nhắn lấy tốc độ hắn cơ hồ không cách nào phân biệt được xông lại dùng vũ khí hung hăng đâm xuyên bụng hắn, may mắn hắn cố sức tránh né nên không trúng chỗ trí mạng. Hắn giùng giằng ngẩng đầu lên, người đàn ông tóc đen mắt đen đứng trước mặt hắn như cũ, ánh mắt không chút gợn sóng. Người vừa công kích hắn đứng sau lưng hắn, phát ra sát khí khiến trên người hắn phát lạnh. Để cho hắn ngạc nhiên nhất chính là cô gái mặc lễ phục màu trắng đứng bên cạnh hắn. Mái tóc bạc trắng, mi mắt tinh xảo, khí chất không mang chút khói lửa nhân gian trong trẻo lạnh lùng. (Đồng: Đây là nói người nào?) Rõ gàng là cô gái rất bình thường, nhưng đôi mắt đỏ như máu lại không mang chút tạp chất. Cô gái như thế, tại sao lại là đồng bạn của bọn chúng? "Các ngươi, rốt cuộc là ai?" Hắn tốn sức lấy tay chống đỡ thân thể ngày càng nặng đi, không cam lòng hỏi. Hắn là bảo tiêu của gia tộc Fell, vì bảo vệ "Mê Huyễn Chi Cảnh" được triển lãm trong tiệc rượu lần này. Ai biết nam nhân tóc đen mắt đen đó thông qua giới thiệu của Fell tiểu thư tiến vào phòng, trong nháy mắt cơ hồ giết tất cả mọi người. Dĩ nhiên, trừ hắn. Hắn là người có niệm năng lực thao tác hệ, có thể thao túng tất cả vật thể không sinh mệnh trong mười thước tiến hành công kích và phòng ngự, nhưng bởi vì mọi chuyện diễn ra quá nhanh, ai cũng không nghĩ đến khách quý tiểu thư mang đến lại xuất thủ với mọi người, hắn nhất thời không kịp thao túng bị đánh bại. Bất quá bây giờ không giống vậy, thời gian hắn tranh thủ đã đủ rồi. Hắn nhẹ nhàng huy động ngón tay, các loại thiết bị điện cùng vũ khí lập tức đánh về phía nam nhân tóc đen mắt đen và người vóc dáng nhỏ. "Ừ, năng lực thật thú vị." Nam nhân tóc đen thành thục né tránh, một bên che miệng không biết đang suy tính gì. Mà Feitan rất không nhịn được phá hỏng hung khí đánh về phía hắn, con phá gia a, thoạt nhìn rất đắt đây. Tôi rất nhàn nhã đứng một bên, không hiểu sao không có thứ gì công kích tôi, tôi nhìn về phía nam nhân đã đứng dậy không biết định làm gì. Bộ dáng ngược lại thật không tệ, ước chừng lớn hơn ta một hai tuổi, lão thiếu niên, tóc vàng kim nhãn, vóc dáng mặc dù không cao lắm, nhưng đại khái ở giữa Kuroro cùng Feitan, nhìn Kuroro không trên 45 độ, nhìn Feitan không dưới 45 độ, đại khái hơn tám mươi cân, năng lực cũng....tạm được? Ôi, nhìn tôi lâu vậy làm gì? Tôi chống lại ánh mắt hắn, hắn như cũ nhìn chằm chằm tôi, uy uy không thể nào....mặc dù khẩu vị của tôi rất nặng, nhưng cũng không nặng đến mức diến La Mật Âu và Chu Lệ Diệp(=Romeo và Juliet) bản thợ săn trước mặt lữ đoàn! Feitan tựa hồ không kiên nhân, sau khi kịch liệt phá hủy n đồ vật hắn lập tức vọt tới trước mặt người kia, rút dù ra dùng mũi kiếm hung hăng chém hắn. Nam nhân cười lạnh, vừa rồi vì cần thời gian chuẩn bị mới bị đánh trúng, ngươi nghĩ ngươi thật sự có thể thương tổn đến ta? Mặt đất trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện chủy thủ đâm về phía Feitan. Feitan dùng kiếm đánh bay chủy thủ, không chút lưu tình hạ thủ lần nữa. "Feitan." Kuroro đột nhiên gọi hắn. Tôi nhìn Kuroro một cái, đoàn trưởng đại nhân ngươi lại vừa ý năng lực người ta sao? Feitan lập tức ngừng lại nhanh chóng trở về sau lưng hắn, lúc trở lại còn thuận tiện trừng tôi một cái. Uy uy, tôi khi nào lại chọc tới anh? Kuroro cười một tiếng, hôm nay hắn đến lấy "Mê Huyễn Chi Cảnh" trong truyền thuyết có thể nhìn thấy tương lai, mà bây giờ hình như có được thu hoạch ngoài ý muốn. "Thân thủ của ngươi rất tốt, có hứng thú trở thành đồng bạn của chúng ta hay không?" Tôi trơ mắt nhìn đoàn trưởng đại nhân hướng hắn ném ra cành ô liu hữu hảo. Được rồi, nguyên lai đoàn trưởng anh xem trọng không phải năng lực người ta, mà là trực tiếp xem trọng người ta a! Tôi khinh bỉ, Shalnark sẽ khóc! "Trở thành đồng bạn của các ngươi?" Hắn tựa hồ có chút mê muội, sau đó nhìn xung quanh một chút, cuối cùng lại nhìn tôi "Tốt." Đoàn trưởng rất phúc hắc rất thỏa mãn cười "Tôi gọi Kuroro Lucifer, hoan nghênh gia nhập Ảo Ảnh lữ đoàn(=Genie Ryodan)." "Tôi là Ed Rafeal." "Đúng rồi, anh biết 'Mê Huyễn Chi Cảnh' ở chỗ nào không?" Đoàn trưởng mở rộng hậu cung xong lại phát hiện mục tiêu của mình nguyên lai còn chưa đạt thành. "Ở chỗ này." Hắn mang đoàn trưởng đi tìm bảo vật. Lưu lại tôi không hứng thú lắm cùng Feitan không biết đang nghĩ gì làm vật bài trí. "Hừ, hình như hắn thích cô." Giọng Feitan lạnh lùng truyền tới."Không nghĩ tới nữ nhân quái dị như cô cũng có người để ý." Nổi điên cái gì? Tôi không hiểu nhìn hắn một cái: "Làm sao, người ta mạnh hơn anh nên ghen tỵ?" "Nữ nhân chết tiện tôi nhịn cô rất lâu rồi." Thanh âm từ xa đột nhiên đến gần, cổ tay tôi bị tay lạnh như băng của hắn nắm lấy, khiến trước mắt tôi có chút mơ hồ. "Uy, anh định làm gì?" Tôi cầm tay hắn, cùng hắn trừng mắt: "Anh làm sao lại nổi điên?" "Tôi nổi điên?" Hắn âm lãnh cười rộ lên: "Cô có muốn nhìn một chút thời điểm tôi nổi điên là bộ dáng gì?" Tôi nhìn màu sắc mắt hắn xinh đẹp lạ thường, đột nhiên cảm thấy như bị mê hoặc. Lại bắt đầu mong đợi. Nếu như, tôi có thể một mực nhìn đôi mắt này, như vậy chuyện gì sẽ phát sinh? "Đáng chết!" Feitan hất tay một cái ném tôi ra, nữ nhân đáng chết đó lại ở thời điểm này ngẩn người nhìn ánh mắt hắn? Đầu có vấn đề sao? Vì vậy khi đoàn trưởng đại nhân vĩ đại cùng tân đoàn viên mang bảo vật đi ra, tình cảnh nhìn thấy đầu tiên chính là tôi mất đi khống chế bị Feitan vô tình đánh bay hung hăng đụng vào vách tường....
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang