[Dịch]Thợ Săn Chi Nơi Muốn Trở Về - Sưu tầm
Chương 21 : Thoát y × Vai phụ × Nói dối
.
"Các nữ sĩ các hương thân đi ngang qua không nên bỏ lỡ ~~~ mua lớn mua nhỏ mua định rời tay...." Không sai, đây là báo cáo tiếp theo về Ảo Ảnh lữ đoàn nổi tiếng thế giới trong cao ốc bỏ hoang, tôi là ký giả Tiểu Đồng..... A! Tên khốn kiếp nào dám đánh tôi!?
"Bắt đầu nhanh lên được không, lão tử chờ lâu rồi!" Ubogin la hét muốn chơi ván tiếp theo.
Tôi tức giận, đừng tưởng tôi không biết, không phải anh còn muốn ôm Nobunaga sao, lần kế tôi dứt khoát giúp anh đến cùng, để cho hai người các anh lăn trên giường!
Tôi đi thẳng về phía mục tiêu, cuối cùng bị tôi nắm trên tay, hừ hừ hừ, mời các vị chờ đó.....
"A, tại sao lại là cô!" Phinks rất không hài lòng kêu.
"Ai bảo tôi là người đề nghị chơi trò này?" Tôi cười đắc ý, tôi cười đắc ý ~~
"Vậy cũng không lấy được...." Shalnark rất ủy khuất nhìn tôi, cái dáng vẻ tiểu thụ kia, ánh mắt đoàn trưởng cũng nhìn qua đây.
"Thôi thôi, dù sao đều là tôi...." Tôi dạo qua một vòng, rất không hài lòng vì không cách nào biết được số của các vị, nếu biết được thì chơi vui hơn biết bao..... (Tác giả: người ta sẽ bị cô chỉnh chết.....)
"Được rồi, vậy thì số 1 cởi quần áo số 8, phải cởi hết." Tôi xấu xa cười, lấy lá bài che miệng. Trong lòng điên cuồng gào thét, tốt nhất là đoàn trưởng Shalnark đi!!! Cặp đôi KuShal là đây ~~~
"Quá độc ác rồi!" Ubogin ở bên kia chuyện bé xé to, sau đó thoải mái thở dài: "May quá không phải mình ~"
Yên tâm đi Ubogin, nếu thật sự là anh cũng sẽ không có người nào thấy anh có gì đáng nhìn, phỏng chừng còn bị doạ đến chạy ra ngoài.
Machi mặt không cảm giác đứng dậy, nhất thời toàn bộ giống đực ở đây hai mắt toả sáng! Feitan anh đừng tưởng rằng anh dùng mặt nạ che mặt thì tôi không thấy! Còn có đoàn trưởng, cho dù mặt anh tê liệt cỡ nào đi nữa cũng không giấu được quyển sách nhỏ trên tay anh có hai chữ ** thật to! Phinks.....mặc dù tôi biết anh rất dê rồi, nhưng cái mặt bị đánh đến máu ứ đọng mà còn có thể cười thành như vậy, coi như anh mạnh.....
Machi dưới ánh mắt loé sáng của mọi người liếc một cái xem thường: "Ai là số 8?"
Tôi tin tưởng tôi nghe được tiếng thở dài của đám đàn ông trong lữ đoàn.....rốt cuộc mấy người sắc đến trình độ nào? Mặc dù tôi cũng rất muốn được nhìn thấy băng sơn mỹ nhân.... Khụ khụ trở lại chủ đề chính.....
Tôi vừa định hỏi ai là số 8, thì thấy tay nhỏ bé cầm bài của tên Shalnark kia run run rẩy rẩy, đang chuẩn bị dùng niệm làm chút động tác nhỏ ở phía trên.
Vì vậy tôi nhanh nhẹn cướp lấy lá bài của Shalnark, nhìn con số phía trên nở nụ cười từ trong thâm tâm: "......xem ra, nhân vật chính thoát y ngày hôm nay xuất hiện rồi ~"
Shalnark: "...." Tôi muốn chết tôi muốn chết tôi muốn chết tôi muốn chết tôi muốn chết tôi muốn chết tôi muốn chết tôi muốn chết!!!!!!!
Đồng tình (ngụy) nhìn Shalnark hoá đá xụi lơ trên ghế sofa, vuốt ve tóc ngắn màu vàng (mượt quá ~~): "Đứa trẻ tội nghiệp, đi đi." =)))
"Tôi không muốn tôi không muốn tôi không muốn!!!!" Shalnark trợn mắt xanh hoảng sợ nhìn Machi mặt vô cảm lại gần, Machi lạnh lùng tạo ra niệm tuyến, đem Shalnark trói lại.
Nhưng mà Machi tư thế cô trói cũng quá.... Shalnark bị chèn ép trên ghế sofa, đôi mắt to sáng rỡ tràn đầy nước mắt sợ hãi, da thịt trắng nõn bị niệm tuyến siết ra từng vết máu càng thêm hấp dẫn, hai chân mở ra bị cố định trên thành ghế không thể động đậy, nếu những người khác thấy năng lực niệm của Machi và chật vật của Shalnark..... Tôi liền thấy sức hấp dẫn của Shalnark tiểu thụ đúng là cực phẩm!!! Chẳng lẽ anh ta cũng từng đối mặt với đoàn trưởng như vậy, hướng về phía dục vọng tràn đầy bị ngược khẽ nói **..... Không được.... Máu mũi của tôi..... (Vụ: máu mũi của ta....)
Machi không chút lưu tình, tay khởi tuyến rơi, nhất thời, quần áo trên người Shalnark rách thành từng mảnh từng mảnh rơi xuống.....
Trong nháy mắt đó.... Tôi thấy đoàn trưởng hai mắt toả sáng.... Thật ra việc náy chính là cơ hội thúc đẩy tình cảm của họ..... Đoàn trưởng anh phải cảm ơn tôi.....
Mọi người đều làm bộ không nhìn thấy đoàn trưởng thô bạo ôm công chúa Shalnark lên lầu, mọi người đều làm bộ không nghe thấy âm thanh kỳ lạ vang trên lầu, mọi người đều làm bộ không cảm giác được ánh mắt sáng rọi nguy hiểm 'Cả gan dám trợn mắt nhìn đồ của ta' của đoàn trưởng, mọi người đều làm bộ hai mắt của mình đã rớt mất.....
Mặc kệ bọn họ, tôi cầm bài trên tay: "Đến đến đến, chúng ta tiếp tục ~~" Sắc mặt mọi người đen thui nhìn tôi, trong lòng có chung ý nghĩ.... Đây là một trò chơi văn vẹo nguy hiểm biết bao!
"!" Tôi trơ mắt nhìn Vua của tôi chạy trốn từ trong tay tôi! Tôi căm tức nhìn Phinks cười gian, chẳng lẽ hắn phát hiện ra cái gì rồi sao?
"Ha ha, vận khí không tệ." Phinks nhếch mép quăng bài ra giữa bàn, đôi mắt ti hí liều mạng nhìn về phía tôi.
Con mẹ nó, nhìn cái gì mà nhìn! Đột nhiên tôi cảm thấy hơi lạnh....
"Số 7 đè số 3, là đè hàng thật giá thật nha ~" Phinks mặt háo sắc nói, bộ dáng cực kì đáng khinh.
Không không không, hiện tại không phải đáng khinh là có thể giải quyết vấn đề.... Ay, dựa vào cái gì lão nương tôi là số 7!? Dựa vào cái gì chuyện xui xẻo luôn xảy ra trên người tôi!? Phinks anh nói thật đi có phải anh gian lận không? Bằng không tại sao anh lại biết rõ như vậy, chuẩn như vậy tìm được tôi?
Số 3 số 3 số 3.....ngài rốt cuộc là ai.... Tốt nhất là con gái, cái xử phạt này sẽ tự động sụp đổ, coi như là nam..... Mẹ nó trong lữ đoàn không có tên đàn ông nào bình thường! Tam đại sắc đẹp của lữ đoàn có hai ở trên lầu **, về phần người thứ ba.....tôi theo phản xạ nhớ lại một màn bị hôn vừa rồi, sau đó lại lắc đầu, nghĩ gì vậy, chẳng lẽ muốn cùng tiểu quái thú đó.... Nhưng mà tôi cũng không muốn cùng Nobunaga và Ubogin T T còn không bằng để cho tôi chết đi....
"Chẳng lẽ cô không dám? Nhắc mới nhớ cô vẫn còn là xử nữ phải không? Lại trong sáng như vậy...." Phinks không chút lưu tình chen miệng.
"Ai nói tôi là xử nữ!?" Tôi nhất thời nổi giận, không phải anh đang xem thường tôi đây sao? Hoặc là anh cho rằng lão nương tôi không có đàn ông nào để ý!?
"Gì? Vậy cô nói xem cô từng có bao nhiêu đàn ông?" Phinks nhướng mi, mặt đầy "cũng biết cô đang nói dối" biểu tình.
Tôi XX! Cảm giác được ánh mắt của con nhện hình như đều đâm qua bên này, tôi cảm thấy thân là một cô gái háo sắc, tôi không thể ném đi mặt mũi của mình, vì vậy tôi rất tự hào khoát tay chặn lại: "Thôi, ai mà biết, nhiều quá tôi không nhớ nổi."
Tôi cảm thấy đây là lời nói dối lớn nhất đời này của tôi, hơn nữa cũng là thất bại nhất. Nhìn phản ứng của Feitan sau khi nghe tôi nói câu này chợt ngẩng đầu lên cười lạnh là có thể thấy được.
"Phải không, như vậy thực hiện cái xử phạt này cũng không có gì đáng nói?" Feitan đứng tại chỗ, sát khí trên người sắp làm sụp nóc nhà.
Tôi: "...." tôi biết tình huống của mình bây giờ gọi là 'không có thuốc chữa'..... Ai có thể nói cho tôi biết đây rốt cuộc là chuyện gì không?
Tôi: "Không phải..... A!" Bị Feitan nắm lấy vác lên vai, trong nháy mắt phản kháng không có hiệu quả, bị hắn nhanh như gió mang đi.....
Thời điểm tôi bị hành hạ lảo đảo lắc lư trên vai hắn, tôi mơ mơ màng màng nghĩ, lòng tự ái hại chết người mà.... Sớm biết vậy tôi thành thành thật thật lão nương tôi vẫn là xử nữ không phải tốt hơn sao.....
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện