[Dịch]Thợ Săn Chi Nơi Muốn Trở Về - Sưu tầm
Chương 16 : Hẹn hò X Sở thú X Kinh sợ
.
"Chán quá chán quá chán quá!!!" Tôi miễn cưỡng nằm trên sofa đạp chân.
"Đúng rồi, Tiểu Đồng." Shalnark từ màn hình máy tính quay lại (....) nhìn tôi.
"Ừ?"
"Khi nào cô cùng Feitan hẹn hò?"
"À....cái đó...." Tôi miễn cưỡng xoay xoay tóc, "Anh nói gì!?" Sau đó từ trên sofa té xuống.
Tôi trợn to hai mắt không dám tin nhìn Shalnark "Đùa gì thế!"
"Ừ~ tôi không đùa đâu, thì ra Tiểu Đồng cô không biết sao?" Shalnark vô tội cười một tiếng.
"Tôi không biết cái gì?" Dự cảm không hề tốt.
"Trước đó Feitan đấu với tôi, phần thưởng đã định sẵn rồi." Tiểu tử, mang nói cho tôi biết tôi đoán sai nhanh chút.
"Phần thưởng của người thắng, là có thể hẹn hò cùng Tiểu Đồng đó." Shalnark dựng thẳng ngón tay nói với tôi.
Tôi: "..." Không cần nhìn, toà thạch hoá hết sức khó khăn xốc xếch trong gió pho tượng phái trừu tượng kia chính là bản thân ME của lão nương ta!
"Này này, trận đấu của bọn họ mắc mớ gì tới tôi?" Tôi nhảy dựng lên.
"Hừ, cho dù cô nói gì, cũng không thể thay đổi. Đi thôi." Hơi thở âm trầm từ sau lưng tôi truyền đến.
"Oa! Feitan anh là quỷ sao! Đi bộ sao có tiếng!" Tôi nhất thời bị giật mình.
"Cô có đi hay không?" Sắc mặt trông rất khó chịu.
Tôi: "..." Shalnark, tôi nhớ anh!
Thận trọng đi theo người đàn ông phía sau, nhìn trang phục trên người hắn cảm thán. Không nghĩ tới, cũng có một ngày Feitan cởi xuống đồ nghề nghiệp! Tôi thật cảm động....thiếu niên bất lương nhà tôi rốt cuộc sửa đổi....con hư quay đầu quý hơn đào vàng.... (Tác giả: Feitan khi nào là nhà cô?)
Cởi bỏ áo choàng màu đen quỷ dị mặc trên người hằng năm, thay áo sơ mi màu trắng, cộng thêm quần jean màu đen, Feitan như thế khiến người ta có cảm giác mê huyễn.
Đừng nghĩ rằng tôi rất háo sắc, lúc nhìn mấy cô gái ven đường liên tục nhìn qua chảy nước miếng thì biết.
"Đàn bà, đuổi theo." Thời điểm tôi đang cảm thán, Feitan không dừng bước chân ném cho tôi một câu.
"Này! Anh đi chậm một chút có được hay không!" Tôi thở phì phò kéo tấm thân yếu ớt ( Tác giả: cô không phải là chưa ăn cơm sao, suy yếu cái mao! Đồng: dân lấy ăn là trời cô hiểu hay không?) Đi theo phía sau hắn: "Sao một chút tinh thần thân sĩ anh cũng không có, không phải anh kêu tôi đi hẹn hò sao!"
"Hừ, chẳng qua là chán quá thôi."
"...." Tức chết tôi! Anh xem tôi là món đồ chơi giải trí sao! Dù gì chúng ta cũng là một thành viên của lữ đoàn!
"Vậy tôi đi." Tôi dừng bước chân, đi theo hắn thật sự quá mệt mỏi, chẳng lẽ hắn không biết tốc độ của mình rất nhanh sao?
"Không được, nhanh lên một chút." Như cũ không quay đầu lại.
"...." Sau khi đi theo hắn một đoạn lại một đoạn đường, rốt cuộc tôi không nhịn được, "Tôi đi không được!" Tôi ngồi xuống đất.
"Hừ." Hắn quay đầu, mi khéo léo hơi nhíu lại, "Sao vô dụng như vậy?"
"Mặc kệ, người ta là con gái, đi không được." Tôi ngồi dưới đất, mặt đầy 'tôi chính là không đi anh mang tôi đi' biểu tình phách lối nhìn hắn.
"Sao cô lại phiền phức như vậy?" Chân mày nhíu càng chặt hơn.
"Hừ." Trong lòng tôi thật thoải mái....rốt cuộc đến lượt tôi nói chữ này rồi a ha ha ha!
"A! Anh làm gì vậy?" Cổ áo đột nhiên căng thẳng, cơ thể mất trọng lực, tôi không nói gì nhìn chân mình rời đi mặt đất.
"Câm miệng." Feitan giọng điệu khó chịu mang tôi chạy như điên.
"Này....đại ca...." Chẳng lẽ anh không có tự giác đây là đường cái sao? Anh nhìn xem ánh mắt mọi người trên đường nhìn chúng ta thật quỷ dị, giống như một con báo dẫn một con thỏ chạy trốn từ sở thú (....) hơn nữa trọng điểm là con báo này còn dẫn theo một con thỏ trông thật an toàn, một chút cũng không có ý định ăn nó..... (Đồng: đây tuyệt đối là hiểu lầm! )
"Cuối cùng cũng đến...." Tôi bị Feitan nắm trong không trung, nhìn sở thú rộng rãi khí thế cảm thán.
"Để tôi xuống! A!" Không đợi tôi nói xong, Feitan đã buông lỏng tay.
"Tôi liều mạng với anh...." Tôi ngồi dưới đất nhận ánh mắt lễ rửa tội của các khách du lịch hiền lành.
"Ừm....con thỏ này cũng quá dị dạng...." Ba ánh mắt cos Nhị lang thần Dương Tiễn còn chưa nói, còn thêm ba cái đuôi, lại thêm chiều dài kia là như thế nào.... Tôi không hiểu được, người cũng tốt động vật cũng tốt, thế giới thợ săn sao không có một trò giải trí bình thường?
Nghiêm trọng hơn chính là lúc tôi phun tào con thỏ (Thỏ: tôi bị oan!) Bên cạnh còn thêm một lolita hai tay ôm mặt dùng giọng nói đáng yêu khiến người ta suy nghĩ sâu xa rống lên: "Đáng yêu quá!"
Bình tĩnh lấy tay ôm ngực, tôi cảm thấy tôi bị kinh sợ (kinh hãi + hoảng sợ)....
Tôi chỉ có thể nói không trách những người đó BT.... Hisoka khi còn nhỏ chắc cũng bị luyện thành như vậy đi?
Vừa quay đầu liền thấy ánh mắt của Feitan rất nhiệt liệt nhìn con thú kia.... Ây, nói thế nào đây, là tập hợp các đặc điểm của động vật có vú đa thê động vật ăn cỏ động vật ăn tạp động vật không rõ các loại.
"Feitan, anh hứng thú với cái đó?"
"Hừ, vật thí nghiệm rất tốt." Loại ánh mắt ham muốn chiếm hữu này là như thế nào? Hơn nữa trọng điểm là khẩu vị của anh không phải quá nặng rồi sao! Này này.... thứ này thật quá kì dị!
Tôi bị bí mật cùng sở thích không muốn ai biết của Feitan (....) bình tĩnh lấy tay bưng kín ngực (....) xong rồi, tim đau thắt, tâm thất chậm chạp làm lỡ việc, tiếng tim thứ nhất thứ hai đập điên cuồng....
Tôi nghĩ tôi bị kinh sợ....
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện