[Dịch]Thịnh Thế Xấu Phi - Sưu tầm

Chương 74 : Ai là Ma, ai là Phật?

Người đăng: 

.
Trên đỉnh núi Tuyết Sơn, xe ngựa kẽo kẹt ngừng lại, Quỷ Y Tư Đồ Phong cùng Tiêu Dật nhảy xuống xe trước. “Để cho ta đỡ ngươi xuống dưới?” Ngoài xe ngựa, Tiêu Dật vươn tay về phía Lam Ẩn Nhan, ngữ khí ôn hòa nói. “Không cần phải” Lam Ẩn Nhan không chút cảm kích, lạnh lùng vứt ra ba chữ, liền nhảy xuống xe ngựa. Nhưng mà ngay lúc nàng rơi xuống đất, hai chân bỗng nhiên mềm nhũn. Trên Tuyết Sơn này lạnh lẽo đến cực điểm, tuy rằng bọn họ đều mặc quần áo chống lạnh mùa đông, chính là ngay cả Tiêu Dật cùng Qủy Y người có nội lực cao thâm như thế, đều vẫn có chút chống cứ không được hàn khí này, mà Lam Ẩn Nhan không có chút nội lực, cho nên vừa mới xuống xe ngựa gặp gió lạnh thổi một cái, thân thể đương nhiên có chút chống đỡ không được hàn khí xâm nhập, cho nên dẫn đến thiếu chút nữa té ngã. Chỉ thấy Tiêu Dật nhanh chóng đưa tay ra, vòng ở người Lam Ẩn Nhan, nhất thời toàn bộ thân thể Lam Ẩn Nhan tựa vào trong lòng Tiêu Dật. “Có khỏe không?” Tiêu Dật cười nhạt hỏi, tuy rằng biết lúc này Lam Ẩn Nhan đã đứng vững, bất quá tay hắn vẫn nắm ở thắt lưng Lam Ẩn Nhan như cũ không chịu buông ra. “Ngươi buông đi! Ta có thể đứng ổn!” Lam Ẩn Nhan mặt không biểu tình nhìn Tiêu Dật một chút, sau đó khẽ đẩy hắn ra. Nhưng con ngươi của nàng không nhịn được quét xuống bốn phía, vì sao nàng cảm giác có mâu quang tựa như mắt sói đang chăm chú nhìn mình chứ? Đây thật là gặp quỷ? “A di đà Phật, Chí Thanh đã chờ cái vị Thí chủ lâu ngày!” Trong nhà gỗ phía trước, truyền đến thanh âm mờ ảo của một lão già. Mọi người ngước mắt nhìn nhà gỗ một chút, sau đó chậm rãi đi vào. Mà đợi sau khi bọn họ tiền vào nhà gỗ, một cái hồng ảnh như quỷ mỵ xuất hiện ở ngoài nhà gỗ, chỉ thấy đôi con ngươi của hồng ảnh kia xinh đẹp yêu dã giống như cây thuốc phiện, chính là ở trong con ngươi hồn xiêu phách lạc đó cũng tản mát ra chất độc trí mạng. “Nếu không quay đầu lại, ai thay ngươi cứu khổ cứu nạn? Nếu như không thể nghĩ lại, ta cần gì phải đại từ đại bi?” Thanh ân mờ ảo của lão già lại vang lên lần nữa, chính là lần này thanh âm chỉ tiến vào trong tai của hồng ảnh kia. “Hừ!” Hồng ảnh lại hừ một tiếng, trên khuôn mặt tuyệt mĩ lạnh lùng cười, sau đó thân ảnh chợt lóe biến mất ở tại chỗ. Một chút khí đen quỷ dị lặng lẽ tràn ra, mặc dù tràn ngập hương khí hết sức mị hoặc, nhưng càng làm không khí run rẩy thê lương. Mà Tư Đồ Phong, Tiêu Dật, Lam Ẩn Nhan từ đầu đến cuối đều không nhận thấy được Chí Thanh đại sư cùng hồng ảnh đối thoại. Bọn họ lập tức đi thẳng vào trong nhà gỗ, khi bọn họ vừa tiến vào nhà gỗ, liền phát hiện khắp nơi là khói trắng lượn lờ. Mà ở giữa nhà gỗ, mơ hồ có thể thấy được một tượng Phật bằng vàng ngồ giữa bông hoa sen. Tư Đồ Phong cùng Tiêu Dật liếc mắt nhìn nhau, sau đó đi về phía tượng phật bái lễ. “Bái Phật có ích gì? Nếu thực sự Phật có linh tính, sao Thế gian lại có nhiều đau khổ như vậy?” Lam Ẩn Nhan lại quét mắt nhìn bức tượng phật kia, ngữ khí trào phúng nói. “Nhan cô nương, không thể nói lời xằng bậy a!” Tư Đồ Phong lại lạnh nhạt nở nụ cười nói. “Trong lòng có Phật, dĩ nhiên là Phật tồn tại. Chỉ cần trong lòng có Thiện, tự nhiên cũng sẽ không đau khổ” Bỗng nhiên Chí Thanh đại sư từ trong phòng đi ra, ý vị thâm trường nói. “Ân sư!” “Chí Thanh đại sư!” Tư Đồ Phong cùng Tiêu Dật vừa nhìn thấy Chí Thanh đại sự, thì đồng thời cung kính chào Chí Thanh đại sư. “A di đà Phật!” Chí Thanh đại sư lại chắp hai tay trước ngực, cũng chào trở về. Sau đó đôi con ngươi trong sạch của hắn nhìn về phía Lam Ẩn Nhan, thoáng chốc, thân mình Lam Ẩn Nhan cứng đờ, giống như cả người bị người ta xem thấu. Chí Thanh đại sư này thật quen? Giống như nàng đã gặp qua ở nơi nào? “Chí Thanh đại sư, người Nhan nhi trúng kịch độc, không biết ngài có thể có phương pháp giải không?” Tiêu Dật nói rõ mục đích đến. “Phong nhi, trước tiên ngươi cùng Tiêu thí chủ ở đây thưởng thức trà. Nữ thí chủ, Chí Thanh có chuyện nói với một mình ngươi, không biết ngài có thể theo Chí Thanh vào bên trong phòng hay không?” Chí Thanh đại sư khẽ thở dài, sau đó lại khẽ lắc đầu, lúc này mới thản nhiên mở miệng, nói xong hắn liền đi vào trong phòng. Mà Lam Ẩn Nhan vốn muốn nói câu: Có chuyện gì nói ở bên ngoài không được sao? Vì sao phải lén lút như thế? Nhưng mà khi con ngươi nàng quét về phía bóng lưng Chí Thanh đại sư, thì linh hồn giống như bị hút vào, không tự chủ được theo đi vào. Tư Đồ Phong cùng Tiêu Dật lại khó hiểu liếc mắt nhìn nhau, đối với việc làm của Chí Thanh đại sư bọn họ cảm thấy rất khác thường. “Bây giờ cũng ta làm gì?” Ngẩn một lúc lâu, Tiêu Dật chậm rãi mở miệng nói. “Thưởng thức trà nói chuyện Phật?” Tư Đồ Phong nhíu mày cười, sau đó đi đến một bên bàn trà, chỉ thấy trên bàn kia đã sớm chuẩn bị nước trà rồi. Mà Tiêu Dật lại lặng lẽ liếc mắt nhìn bên trong phòng kẽo kẹt đóng cửa lại, sau đó cũng cất bước đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống. Vì sao Chí Thanh đại sư phải một mình nói chuyện với Nhan nhi chứ? Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Mà lúc này bên trong phòng… Chí Thanh đại sư lại ngồi ở trên tấm đệm bồ đàn, chỉ thấy đầu tiên là hắn lấy hai tay đẩy về phía trước, nhất thời một chút luồng khí trong suốt mờ ảo đem bên trong cùng bên ngoài cách âm lên. Sau đó liền thấy Chí Thanh đại sư đưa hai tay chắp trước ngực, trên mặt cười nhạt lên tiếng “Đế nữ tinh, ngài còn nhớ rõ Lão nạp sao?” “Đế nữ tinh?” Bỗng dưng trong lòng Lam Ẩn Nhan cả kinh, con ngươi chăm chú nhìn về phía Chí Thanh đại sư. Bỗng nhiên trong đầu nàng quanh quẩn nổi lên một đoàn mây mù, sau đó liền thấy trong đầu đang có hai con rồng xoay tròn lên, tiếp theo đó là hình ảnh một lão già xuất hiện ở trong đầu. Là hắn? Chí Thanh đại sư này không phải là Lão gì từng xuất hiện ở trong giấc mơ của mình sao? Nhớ lại hình như hắn còn ở trong mơ nói quan, làm cho mình phải đi yêu Chính đế, mà cái Chính đế kia chính là Tiêu Dật “Là ngươi?” Lam Ẩn Nhan nhịn không được thất thanh kêu lên. “Chính là ta!” Chí Thanh đại sư lặng lẽ gật đầu một cái. “Ngươi… Ngươi vì sao lần trước lại xuất hiện ở trong giấc mơ của ta, rốt cuộc ngươi là người phương nào?” Lam Ẩn Nhan siết chặt nắm tay nói. Không phải giấc mơ kia sao? Vì sao người trong mơ lại tồn tại chân thật? Vậy lúc trước những gì hắn nói trong mơ, chẳng lẽ cũng là… “Ta chỉ là một người chỉ dẫn Nữ thí chủ trở về Chính đạo” Chí Thanh đại sư lạnh nhạt cười nói. “Trở về Chính đạo? Chê cười, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta đã đi vào Ma đạo sao?” Thân thể Lam Ẩn Nhan cứng đờ, chậm rãi mở miệng nói. Chí Thanh đại sư này quả thực là đang nói nhảm. “Dù chưa vào Ma đạo, cũng đã không xa, bởi vì tâm ngươi đã dần dần bị lạc. Đế nữ tinh, Lão nạp cũng không quanh co lòng vòng với ngươi, kỳ thật độc trên người ngươi Lão nạp cũng vô lực giải” Chí Thanh đại sư chậm rãi mở miệng nói. “Ngươi cũng đã vô lực giải, ta đây cũng không quấy rầy!” Lam Ẩn Nhan xoay người liền chuẩn bị rời đi, không biết vì sao, từ khi nhìn thấy Chí Thanh đại sự này lòng của nàng liền nổi lên một chút bất an mãnh liệt, loại bất an này làm linh hồn của nàng đều cảm thấy thập phần sợ hãi. “Mặc dù Lão nạp vô lực giải, nhưng Nữ thí chủ ngươi có thể tự giải a?” Chí Thanh đại sư liếc nhìn Lam Ẩn Nhan, trên mặt lạnh nhạt cười nói “Ngươi có ý tứ gì?” Bỗng dưng Lam Ẩn Nhan dừng cước bộ, sau đó chậm rãi xoay người, hí mắt nhìn về phía Chí Thanh đại sư. “Chỉ cần ngươi yêu Chính đế Tiêu Dật, có thể cứu muôn dân Thiên hạ, có thể giải độc của ngươi, tất cả đều có thể cứu!” Chí Thanh đại sư ý vị thâm trường nói. “Chê cười, trong lòng ta cũng không có hắn, làm sao đi yêu?” Lam Ẩn Nhan hừ lạnh nói, nhìn thấy ánh mắt Chí Thanh đại sư kia giống như hiểu rõ tất cả, giờ phút này Lam Ẩn Nhan rất hoảng hốt rối loạn. Vì sao Lão hòa thương này luôn khiến mình đi yêu Tiêu Dật, còn luôn miệng nói mình là người cứu vớt muôn dân Thiên hạ? Hơn nữa, cho dù lão hòa thượng nói là sự thật, nhưng nàng dựa vào cái gì phải cứu vớt muôn dân mà uất ức mình đi yêu Tiêu Dật chứ? Đem tất cả vui sướng của mọi người trong Thiên hạ hình thành ở trên thống khổ của mình? Thực xin lỗi, Lam Ẩn Nhan nàng cũng không vĩ đại như vậy. “Nữ thí chủ, ngươi cần gì phải cố chấp như thế chứ? Vì sao không thể để xuống tất cả thành kiến lúc trước với Chính đế, ngươi cần phải dùng tâm của ngươi đi nhìn rõ ràng Chính đế chứ? Người ngươi nên yêu vốn là Chính đế a!” Chí Thanh đại sư bất đắc dĩ lắc lắc đầu, sau đó ngữ khí mang theo thở dài nói. “Ha ha…” Bỗng nhiên Lam Ẩn Nhan cười lên, nụ cười kia càn rở mà lại yêu mị, chính là con ngươi nàng cũng chứa một mảnh âm u. “Nếu vĩnh viễn ta cũng không thể yêu Tiêu Dật thì sao?” Lam Ẩn Nhan nhíu nhíu mày nhìn về phía Chí Thanh đại sư. Nếu để cho nàng vì giải độc mà yêu một người mình chán ghét đến cực điểm, vậy thì độc này không giải cũng được. Không phải là chết thôi sao? Không có gì đáng sợ. “Ngươi yêu hắn, chính là cứu vớt muôn dân Thiên hạ, cũng cứu vớt chính ngươi! Nếu không độc của ngươi trong Thiên hạ này liền không người nào có thể giải!” Chí Thanh đại sư buông mí mắt xuống nói. “Nếu ngươi có thể nhìn rõ tất cả, vậy vì sao ngươi không đi cứu vớt muôn dân? Ngươi không phải là trong miệng mọi người gọi là Phật sao? Không phải Phật có trách nhiệm cứu vớt muôn dân sao?” Lam Ẩn Nhan lạnh lùng cười nói. “Trận kiếp nạn này Lão nạp không thể nào giải cứu, Thiên hạ chỉ có một mình ngươi có thể giải cứu! Kiếp trước thí chủ cùng máu tươi tạo nghiệt, vì sao kiếp này không để xuống Ma niệm trong lòng, giải cứu muôn dân trong lúc nước sôi lửa bỏng chứ? Vừa niệm thành Ma cũng có thể thành Phật! Rõ ràng thí chủ là Phật, không nên thành Ma! Ngươi nên tin tưởng Thiên mệnh, nếu không sao ngươi lại Xuyên qua đến đây chứ?” Bỗng nhiên con ngươi Chí Thanh đại sư lạnh lùng nhìn về phía Lam Ẩn Nhan. “Ha ha, tuyệt đối ta sẽ không vì giải độc mà ép buộc mình đi yêu một người mình vô cùng chán ghét. Nếu bây giờ bản thân ta đã trúng kịch độc, ngươi còn nói nếu ta không yêu Tiêu Dật thì không thể giải. Nếu nhất định ta phải xuống Địa Ngục, như vậy tâm cũng ở tại Địa Ngục. Ta đây cũng không tin cái ngươi gọi là Phật này, ta chỉ tin mạng ta do ta lập chứ không do trời định. Cho dù là Thiên mệnh thì như thế nào? Ngươi cái gọi là Phật nói ta không yêu Tiêu Dật sẽ chết, ta đây liền càng muốn cùng ngươi đánh cuộc cái gọi là Phật một lần, nhìn xem rốt cuộc ngươi gọi là Phật thắng, hay là ta một tục nhân thắng!” Con ngươi Lam Ẩn Nhan lãnh mị lên. “Quá khứ đủ loại ví dụ như chết, hôm nay đủ loại ví dụ như sống. Chỉ cần ngươi yêu Chính đế, tất cả cực khổ đều muốn đi qua! Chỉ cần ngươi một lòng hướng thiện, tất cả mới có thể giải cứu. Ngươi cần gì phải cùng tự gây trở ngại chứ? Ngươi cũng biết một khi ngươi yêu là Tà đế, ngươi sẽ hoàn toàn đi vào Ma đạo?” Chí Thanh đại sư lắc lắc đầu nói. “Tà đế trong miệng ngươi rốt cuộc là ai?” Lam Ẩn Nhan thật sự nhịn không được hỏi ra nghi hoặc trong lòng, ngay cả Tà đế là ai nàng cũng không biết, thì đi yêu như thế nào chứ? Hơn nữa vì sao nàng yêu Tà đế sẽ phải đi vào Ma đạo? “Hắn chính là…” Chí Thanh đại sư đang muốn mở miệng nói chuyện, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một khúc tiếng sáo, tiếng sáo kia thanh thúy dễ nghe, tinh tế như nước suối đổ xuống, mà giữa không trung cũng bay vòng vòng lên vô số cánh hoa Bỉ Ngạn xinh đẹp. Mà nghe tiếng sáo kia, vẻ mặt Chí Thanh đại sư liền biến đổi, sau đó khe khẽ thở dài. Mà cùng lúc đó, Tiêu Dật cùng Tư Đồ Phong thưởng thức trà bên ngoài thân thể cũng đồng thời mềm nhũn, sau đó nằm ở trên bàn, giống như đang ngủ. Mà Lam Ẩn Nhan ở bên trong trước mắt cũng tối sầm, thân thể bắt đầu chậm rãi ngã xuống. Vừa lúc đó, tiếng sáo hơi ngừng, một cái hồng ảnh như tia chớp vọt vào bên trong sau đó ôm lấy thân thể Lam Ẩn Nhan. Cả phòng đầy sương mù, dung nhan hắn tuyệt thế kinh người, tản ra dụ hoặc trí mạng. Bởi vì hắn đã đến, bên trong mùi thơm ngát bốn phía, mà lại mười phần yêu khí. Lúc này đôi mắt Tiêu Nhiên như sương như khói đang cười như không cười nhìn Chí Thanh đại sư đứng ở đối diện, rõ ràng cả người là yêu dã quyến rũ, hồn xiêu phách lạc. Lại vẫn làm cho trong lòng Chí Thanh đại sư sợ hãi “Thí chủ, bể khổ khôn cùng, quay đầu lại là bờ a!” Chí Thanh đại sư thu lại nỗi lòng, con ngươi chăm chú nhìn về phía Tiêu Nhiên. “Bể khổ khôn cùng, quay đầu lại là bờ? Bể khổ đã khôn cùng rồi, làm sao tới được bờ? Nếu quay đầu lại không vào được đến bờ, như vậy thì làm sao? Có thể thấy được ngươi gọi là Phật có bao nhiêu buồn cười sao, rõ ràng không có đường quay đầu, vẫn càng còn muốn người đời đi quay đầu. Nếu thật sự là trở về lúc đầu, kỳ thật lại là tuyệt vọng như trước. Có thể thấy được cái các ngươi gọi là Phật, cũng bất quá đều là những dối trá mà thôi!” Tiêu Nhiên đem Lam Ẩn Nhan ôm vào trong lòng, sau đó con ngươi lạnh lùng nhìn về phía Chí Thanh đại sư, ngữ khí cũng ngầm có ý châm chọc nói. “Si nhi, bây giờ ngươi bị cừu hận mê hoặc đầu óc, đương nhiên quay đầu lại nhìn không thấy bờ. Nhưng nếu ngươi bằng lòng buông chấp niệm trong lòng xuống, quay đầu lại nhất định sẽ thấy bờ!”Chí Thanh đại sư nhỏ giọng thở dài nói. “Đủ! Chí Thanh, ta không muốn cùng ngươi tốn nhiều lời lẽ, ta chỉ muốn cảnh cáo ngươi một câu, hôm nay ngươi nói nhiều lắm. Nhan nhi nên yêu ai, từ chính tâm nàng đến quyết định, nếu ngươi ở giữa quấy nhiễu lòng của nàng, ta đây liền huyết tẩy tất cả, làm cho cả Thánh Long vương hướng oán khí tận trời, đến lúc đó ta nhìn ngươi đi giúp Tiêu Dật cứu vớt muôn dân như thế nào?” Trong con ngươi Tiêu Nhiên nổi lên màu đen hận ý, dựa vào cái gì nhất định Nhan nhi phải yêu Tiêu Dật. Phật là có thể nắm trong tay tất cả sao? Phật muốn Nhan nhi yêu ai thì nhất định Nhan nhi phải yêu ai sao? “Si nhi, vì sao ngươi không tỉnh, càng muốn u mê như thế chứ?” Chí Thanh đại sư nhắm con ngươi lại, từ trong lòng lấy ra một chuỗi Phật châu khẽ khảy lên. “Ta tỉnh cùng không tỉnh, u mê hay không u mê, có liên quan gì tới ngươi? Kỳ thật chân chính cố chấp chỉ sợ không phải là ta, mà là ngươi cái gọi là Phật đi?” Con ngươi Tiêu Nhiên khinh bỉ nhìn về phía Chí Thanh đại sư. “Ngươi đã không muốn quay đầu, ta đây chỉ có thể đem ngươi sang bờ bên kia. Thí chủ chưa vào sâu Ma đạo, hiện tại quay đầu vẫn còn kịp, nếu không một khi ngươi rơi xuống Ma đạo, đến khi đó sẽ muôn đời muôn kiếp không trở lại a!” Chí Thanh đại sư khảy Phật châu trên tay nhanh hơn, trên Phật châu cũng lóe ra tia sáng chói mắt, tia sáng kia trực tiếp bắn về phía Tiêu Nhiên, giống như muốn gột rửa Ma tính trong lòng Tiêu Nhiên. “Ma thì như thế nào, Phật thì như thế nào? Trên đời không Ma liền không Phật, nếu ta không thành Ma, sao ngươi lại có cơ hội thành Phật, ta chỉ là đang thành toàn ngươi” Bỗng nhiên Tiêu Nhiên ngửa đầu cười to, sau khi cười xong mới lên tiếng nói, mà tay áo hắn cũng vung lên về phía Phật châu trên tay Chí Thanh đại sư. “Ngươi thật sự muốn dứt khoát u mê như vậy sao?” Chí Thanh đại sư vừa nói xong, chuỗi Phật châu trên tay hắn bỗng nhiên đứt dây, Phật châu lăn xuống đầy đất. “Ngươi giựt giây Nhan nhi yêu Tiêu Dật, không phải là muốn ép ta trầm luân Ma đạo sao? Nếu Nhan nhi yêu Tiêu Dật, như vậy người xuống Địa Ngục là ta. Ngươi không biết là ngươi rất buồn cười sao? Cùng lúc khuyên ta thành Phật, lại cùng lúc ép ta nhập Ma. Ta cũng đã không hiểu, chẳng lẽ ngươi bờ mới là bờ, bờ của ta chính là biển khôn cùng sao?” Con ngươi Tiêu Nhiên vô cùng âm lãnh nhìn về phía Chí Thanh đại sư. “Nàng yêu Tiêu Dật đó là cứu vớt những năm cuối đời, đây mới là lựa chọn đúng. Mà nàng yêu ngươi đó là giết hại muôn dân, làm sao ta có thể cho nàng lầm đường lạc lối chứ?” Chí Thanh đại sư hơi hơi ngẩn người, sau đó chậm rãi mở miệng nói. “Cái gì là đúng? Cái gì là sai? Chẳng lẽ không phải đều là do một người ngươi phán xét sao?” Mâu quang Tiêu Nhiên âm lệ vô cùng. “Dĩ nhiên không phải là do một mình ta phán xét, mà là từ người đời đến phán xét! Tất cả công đạo tự tại lòng người” Chí Thanh đại sư lắc lắc đầu nói, con ngươi thương hại nhìn Tiêu Nhiên nói. Tiêu Nhiên nghe Chí Thanh đại sư nói xong, khóe miệng dần dần gợi lên một chút cười tàn nhẫn “Công đạo tự tại lòng người? Khi tất cả người thân của ta bị giết, công đạo trong lòng các ngươi ở đâu? Mà ngươi gọi là Phật trong truyền thuyết lại đang ở đâu? Hôm nay ta chỉ là vì người thân báo thù, ngươi cái gọi là Phật lại xuất hiện, nói cho ta biết giết người là không đúng. Chẳng lẽ bọn họ giết người là đúng, ta giết người đó là Ma sao?” Lúc này con ngươi Tiêu Nhiên ở một cái chớp mắt biến thành màu đỏ, thiêu đốt như ngọn lửa cháy rực. Càng giống như hoa Bỉ Ngạn nở rộ, yêu dị mà bí hiểm, quả thực có thể cắn nuốt vạn vật. Mà trên người hắn cũng tản ra khí đen làm người ta sợ hãi, giống như đau nhức lắng đọng ngàn năm, đau buồn thù hận tụ lại vạn năm, toàn bộ như nước đê vỡ bạo phát ra ngoài “Chính là bởi vì ta không thể cứu vớt đến người thân của ngươi, cho nên ta mới muốn cứu vớt ngươi. Ngươi đã biết lúc trước bọn họ giết người là sai, ngươi cần gì phải giẫm lên vết xe đổ, mắc thêm lỗi lầm nữa chứ!” Con ngươi Chí Thanh đại sư tối đen ảm đạm, không một gợn sóng. “Câm miệng, vì sao muốn do ngươi tới phán xét ta đúng hay sai? Ngày hôm nay ngươi cho rằng ta làm sai, nhưng mà ta cố tình làm cho ta sai, ta biết ngươi là người như vậy, cho mình là Chúa cứu thế Thiên hạ, rất thích đem cứu vớt muôn dân trăm họ treo ở bên miệng, nhưng mà ngươi có nghĩ tới hay không, ngươi làm cho Nhan nhi yêu Tiêu Dật, với bản thân ngươi giết chết ta lại có gì khác nhau? Ngươi biết rõ nếu Nhan nhi không yêu ta, ta sẽ chết ở trên tay nàng, chẵng lẽ ta thật là người phải chết sao? Luôn miệng nói muốn cứu vớt muôn dân thiên hạ, ta cũng là muôn dân, người thân của ta cũng là muôn dân, lúc ấy sao ngươi không đi cứu vớt? Ta hận nhất chính là loại tiểu nhân dối trá như ngươi. Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi lại ngang ngược ngăn cản tâm của Nhan nhi, ta liền giết ngươi trước!” Tiêu Nhiên nói xong, bốn phía lại cuồn cuộn nổi lên gió lớn, ba ngàn tóc đen của hắn chợt bay lên, toàn bộ trong phòng tràn ngập lệ khí. “Nếu một mình ta chết, có thể cứu vớt rất nhiều người, cho dù đưa ta xuống Địa Ngục thì như thế nào?” Nghe thấy Tiêu Nhiên nói, ngược lại Chí Thanh đại sư lại ôn hòa cười nói. Tiêu Nhiên nghe lời nói của hòa thượng, con ngươi càng thêm khinh thường nói “Ngươi vì cứu người đời mà tự nguyện xuống Địa Ngục, như vậy vì sao ta không thể dựa vào tâm nguyện của ta mà thành Ma. Ngươi làm chuyện của ngươi, ta làm chuyện của ta, vì sao muốn ngăn cản ta? Nếu Nhan nhi không yêu ta, vậy người chết là ta. Ngươi nói vừa đọc thành Phật cũng có thể thành Ma, Phật Ma ở ngay trong tiếng cười lúc đó! Nhưng ngươi vì độ Tiêu Dật thành Phật, lại bức ta thành Ma! Ngươi thậm chí lừa gạt Nhan nhi nói rằng nếu nàng không yêu Tiêu Dật, độc trên người liền không thể giải. Phật cũng biết nói dối gạt người sao? Ngươi như vậy tại sao lúc đó chẳng phải Ma? Ngươi căn bản đã cùng ta nói rằng, thẳng thắn liền trực tiếp kéo xuống tấm mặt nạ ra vẻ đạo mạo này. độc của Nhan nhi ta tự nhiên sẽ giải, ngươi liền cười xem ta dắt tay Nhan nhi như thế nào, cùng nhau đi chinh phục Thiên hạ này!” Tiêu Nhiên nghe lời hòa thượng nói xong, con ngươi càng thêm khinh thường nói. “Ai di đà Phật!” Chí Thanh đại sư đau khổ thở dài. “Ta cảnh cáo ngươi, ta mặc kệ ngươi giúp Tiêu Dật như thế nào, tuyệt đối ngươi không thể quấy nhiễu tâm Nhan nhi, ta cần Nhan nhi tự mình đi lựa chọn rốt cuộc yêu ai! Nếu nàng thật sự vứt bỏ ta chọn Tiêu Dật, chính là ta chết cũng không oán không hối hận. Nhưng nếu mà bởi vì ngươi tồn tại, mà mê loạn tâm Nhan nhi lựa chọn người yêu, ta liền sớm đưa toàn bộ các ngươi vào Địa Ngục!” Tiêu Nhiên dứt lời, nhẹ nhàng buông Lam Ẩn Nhan ở trong lòng xuống, sau đó hồng ảnh chợt lóe, tựa như mọt đóa hoa Bỉ Ngạn nồng nàn, hoàn toàn nhập vào bên trong. Duy chỉ để lại hương vị của Cánh hoa Bỉ Ngạn, trong thơm mát mang theo mười phần mùi máu tươi…
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang