[Dịch]Thịnh Thế Xấu Phi - Sưu tầm
Chương 73 : Vẫn là đến đây?
.
Sáng sớm hôm sau…
Một vòng mặt trời đỏ lặng lẽ tỏa ra ánh sáng rực rỡ, giống như sợi tơ vàng giăng khắp nơi đem vạn vật trời đất bện thành một bức tranh vô cùng mỹ lệ.
Một luồng gió mát thỉnh thoảng phất qua, vô cùng thân thiết thổi lên sợi tóc Tiêu Dật đang ngồi ở phía trước cửa sổ đánh đàn, sợi tóc bay lên đảo qua khuôn mặt tiều tụy của hắn, lộ ra một mảnh cảnh tượng réo rắt thê lương.
Lúc này khi tiếng đàn hắn đánh đang phát ra vang dội, nhưng bỗng dưng dây đàn bị chặt đứt, đột nhiên đầu ngón tay Tiêu Dật tê rần, sau đó liền thấy vài giọt máu đỏ tươi từ đầu ngón tay hắn thấm ra.
Hít mấy hơi thật sâu, ngón tay Tiêu Dật tiếp tục xao mặt cầm, tiếng đàn vang lên lần nữa. Chính là dây đàn bị chặt đứt, ngay cả người có kỹ năng đánh đàn cao tới đâu, cũng chỉ có thể tấu lên thanh âm lộn xộn.
“Muốn đem tâm sự gửi gắm cho tiếng đàn. Thiếu tri âm, dây dứt có ai nghe?” Tư Đồ Phong chậm rãi đi tới phía sau Tiêu Dật, khẽ thở dài nói.
Tiêu Dật không nói gì, vẫn đang cúi đầu yên lặng phát tiết tích tụ trong lòng.
“Vốn là một ca khúc vui vẻ, có thể bị ngươi gảy ai oán như thế, kỹ năng đánh đàn của ngươi thật làm ta vạn phần bội phục” Trọng giọng nói Tư Đồ Phong mang theo mười phần trêu tức, chính là khi con ngươi nhìn thấy ngón tay Tiêu Dật đổ máu, không khỏi toát ra lo lắng.
“Phong, sáng sớm ngươi tới tìm là có việc?” Tiêu Dật ngừng đánh đàn, đứng dậy, con ngươi đen thâm trầm giống như bị màn đêm nhuộm dần chăm chú nhìn về phía Tư Đồ Phong.
“Chính là bỗng nhiên bị một chút tạp âm phá màng tai, vì thế liền theo âm thanh mà đến, muốn nhìn một chút người khởi xướng rốt cuộc là ai?” Tư Đồ Phong nhíu mày nói.
“Được rồi, đừng thừa nước đục thả câu, ngươi tìm đến ta nhất định có việc. Hay là Chí Thanh đại sư có tung tích” Con ngươi Tiêu Dật dò xét nhìn Tư Đồ Phong nói, bởi vì hắn theo trong con ngươi đen của Tư Đồ Phong rõ ràng tìm kiếm được một chút quang mang che giấu tin vui.
“Sinh ta là phụ mẫu, dạy ta là Ân sư, người hiểu ta cũng là Tiêu Dật” Tư Đồ Phong nhếch môi cười tươi sáng nói.
“Thật sự tìm được tung tích của Chí Thanh đại sư?” Nhất thời trên mặt Tiêu Dật cũng nợ rộ ra ý cười, nụ cười này khiến lo lắng vốn có trên mặt hắn bị cạn sạch.
“Bất quá ngươi cũng đừng cao hứng quá sớm” Trong con ngươi Tư Đồ Phong bỗng nhiên tạo nên một tia đau buồn nhợt nhạt.
“Lời này giải thích thế nào?” Tiêu Dật không khỏi ngẩn người, con ngươi hồ nghi nhìn về phía Tư Đồ Phong.
“Có thể Ân sư không thể đến Vương phủ thay Lam Ẩn Nhan giải độc, bởi vì theo tin tức sư đệ truyền tới, hiện nay Ân sư bị trọng thương, hành động có điều không tiện, lúc này đang ở trong mật thất Tuyết Sơn tĩnh dưỡng” Sắc mặt Tư Đồ Phong có chút nặng nề lên.
“Chí Thanh đại sư chính là thế ngoại cao nhân, đương kim trên trời có người có thể gây tổn thương cho hắn được sao?” Tiêu Dật cũng chấn động, trong con ngươi mang theo khó có thể tin.
“Đây cũng là nơi ta trăm tư không thể giải, Dật, ta nghĩ có thể ta cần phải quay về Tuyết Sơn nhìn một chút. Sư đệ nói Ân sư đã ở trong mật thất rất nhiều ngày không đi ra, ta nghĩ hắn nhất định thương rất nặng” Lông mày Tư Đồ Phong cũng khẽ nhíu lại. Hắn cũng hiểu được trên đời này không người nào có thể thương đến Ân sư, nhưng hôm nay Ân sư bị thương quả thật là thật, đây quả thực rất khó có thể tưởng tượng!
“Phong, nếu tới bản thân Chí Thanh đại sư cũng bị trọng thương không tiện tới đây, không bằng chúng ra cùng đi Tuyết Sơn tìm hắn đi! Có lẽ bây giờ hắn không có sức giúp Lam Ẩn Nhan giải độc, nhưng nói không chừng lúc dưới sự chỉ điểm của hắn, chúng ta có thể có biện pháp giúp Lam Ẩn Nhan giải độc đi?” Tiêu Dật do dự một chút rồi nói.
“Như vậy cũng tốt! Vậy chúng ta liền trực tiếp đi Tuyết Sơn tìm Ân sư, đợi Ân sư vừa ra mật thất, có thể lập tức biết độc Lam Ẩn Nhan có thể giải được không” Tư Đồ Phong gật đầu nói.
“Hảo, vậy ngươi thu xếp đồ dự phòng cần khi xuống Tuyết Sơn đi, bây giờ ta phải đi tìm Lam Ẩn Nhan” Tiêu Dật nói xong, thân mình chợt lóe biến mất ở tại chỗ.
Cùng lúc đó, trong phòng ngủ Lam Ẩn Nhan…
“Tiểu thư, ngài vẫn là chịu ăn chút đồ ăn sáng lại đi Tứ vương phủ đi!” Nha hoàn Lam Tây Thành đem bát cháo trắng ăn sáng trong khay đặt lên bàn, sau đó quay đầu khuyên nhủ Lam Ẩn Nhan.
“Không biết hôm nay Tiểu Tứ Tứ thương có khá hơn không, thật sự trong lòng ta rất là thấp thỏm, ta phải chạy nhanh đi Tứ vương phủ nhìn xem” Lam Ẩn Nhan nhanh chóng đi tới bên cạnh bàn, bưng bát cháo trên bàn nhanh chóng uống lên mấy hớp, sau đó liền đem cái bát đặt trên bàn rồi xoay người đi về phía cửa.
“A, tỷ tỷ đây là muốn đi đâu a? Thân thể suy yếu liền ở bên trong Vương phủ nghỉ ngơi một chút đi! Ngươi dù sao cũng là Tam vương phi, này luôn chạy tới Phủ đệ nam tử khác giống như có chút không ra thể thống gì đi? Chúng tỷ muội ta nhưng là lấy ngài cầm đầu. Ngài nên dựng cho chúng ta tấm gương tốt đi?” Bỗng nhiên một gã thị thiếp trang điểm xinh đẹp xông vào phòng ngủ Lam Ẩn Nhan, người thị thiếp này đúng là khi Lam Ẩn Nhan gả vào Tam vương phủ, cùng Tiêu Dật trình diễn Đông cung đồ – Ngưng Cầm.
“Tỷ tỷ? Là ngươi đang gọi ta sa? Ta khuyên ngươi vẫn là trở về soi gương trước, đem nếp nhăn tuổi tác trên mặt ngươi lau sạch rồi sau đó trở lại gọi ta là tỷ tỷ đi?” Con ngươi Lam Ẩn Nhan lạnh lùng quét nhìn khách không mời mà đến nói.
“Ngươi…Ngươi…” Lập tức Ngưng Cầm đưa ngón tay mảnh khảnh chỉ thẳng tắp về phía Lam Ẩn Nhan, biểu tình trên mặt có chút hổn hển.
“Ta cái gì? Ta nói sai rồi sao? Hay là ngươi trên mặt này không phải là nếp nhăn, mà là ngươi tỉ mỉ trang điểm làm đẹp? Nếu nói như vậy, thì trình độ thẩm mỹ của ngươi quả là làm ta không dám khen tặng” Lam Ẩn Nhan liếc xéo về phía Ngưng Cầm.
“Bởi vì ngươi là Chính phi, cho nên ta mới khiêm tốn gọi ngươi là tỷ tỷ, này chỉ có thể nói rõ ta hiểu biết đạo lý cấp bậc lễ nghĩa. Ngưng Cầm cũng không giống như Vương phi, rõ ràng đã gả làm vợ người khác, lại không biết vô liêm sỉ hồng hạnh ra tường. Là Vương gia nhân từ, mới không nghiêm khắc trừng phạt ngươi, nhưng ngươi làm một nữ tử, ngay cả cảm thấy thẹn tâm tối thiểu cũng không có sao?” Thanh âm Ngưng Cầm vốn quyến rũ liền thay đổi thành bén nhọn. Từ sau khi Lam Ẩn Nhan vào phủ, hầu như tất cả lòng của Vương gia đều xoay quanh trên người Lam Ẩn Nhan, đối với nàng và tất cả các thị thiếp đã hoàn toàn đến tình trạng nhìn như không thấy, đây thật sự làm cho nàng hận nghiến ngứa răng, cho nên nàng nghẹn mấy ngày, rốt cuộc nhịn không được tới cửa đến nhục nhã Lam Ẩn Nhan.
“Cảm thấy thẹn tâm? Lúc đầu khi ngươi ở trước mặt ta cởi sạch hết, sao không hỏi lại chính ngươi có cảm thấy thẹn tâm hay không?” Lam Ẩn Nhan giễu cợt liếc nhìn Ngưng Cầm nói.
“Ta đây chẳng qua là hầu hạ phu quân nhà mình, mà ngươi cũng là lưng Vương gia cùng nam tử khác quan hệ bất chính, sao có thể đánh đồng chứ?” Ngưng Cầm nghe vậy ánh mắt hung ác, nghiến răng nghiến lợi nói.
Còn lại tay của Lam Ẩn Nhan nhanh chóng đảo qua trên bàn, trên bàn kia còn bát cháo nàng chưa uống cạn liền thẳng tắp bay về phía mặt của Ngưng Cầm.
Sau đó liền nghe thấy một tiếng vang lên, bát rơi xuống đất vỡ nát, mà cháo còn thừa trong bát giống như hồ dán lại dính vô số ở trên mặt Ngưng Cầm.
“A! Lam Ẩn Nhan, ngươi chết tiệt cũng dám cầm bát đánh ta?” Ngưng Cầm đưa tay lên trên mặt lau một chút, khuôn mặt vốn trang điểm tinh xảo liền biến thành người mặt hoa.
“Nếu là chó muốn cắn người, điều kiện quyết định trước tiên tốt nhất là vẩy nước tiểu soi cái gương, nhìn xem có cái năng lực cắn được đến người hay không” Lam Ẩn Nhan lại lạnh lùng mở miệng.
“Lam Ẩn Nhan, ngươi lại dám nhục mạ ta là chó, ta liều mạng với ngươi” Ngưng Cầm rít gào nói, sau đó bóng người chợt lóe, lập tức cả người thẳng tắp đánh về phía Lam Ẩn Nhan.
“Tiểu thư, cẩn thận a!” Còn lại Lam Tây Thành thất thanh hét lớn, mà lời của nàng vừa xong, liền thấy Lam Ẩn Nhan nhanh chóng nâng một chân lên, mạnh mẽ đem Ngưng Cầm đạp bay ra ngoài.
“Lập tức cút cho ta! Nếu không một hồi thì ta sẽ không chỉ dùng cháo trắng đến làm đẹp mặt ngươi, mà là dùng máu tươi đến trang trí mặt ngươi” Thanh âm Lam Ẩn Nhan lạnh vô cùng mở miệng, hàn ý trong giọng nói như hàn băng ngàn năm khiến trong lòng Ngưng Cầm rét run.
“Lam Ẩn Nhan, ngươi…” Bụng Ngưng Cầm bị Lam Ẩn Nhan đạp đau, sắc mặt dữ tợn nhìn về phía Lam Ẩn Nhan.
“Tây Thành, ta đi Tứ vương phủ” Lam Ẩn Nhan dứt lời, con ngươi khinh bỉ liếc nhìn Ngưng Cầm ngã trên mặt đất, sau đó liền đi về phía cửa.
“Đây là chuyện gì xảy ra?” Một đạo thanh âm lạnh lùng vang lên, thân ảnh Tiêu Dật ngăn cản ở cửa.
“Vương gia, ngài cần phải thay Cầm nhi làm chủ a!” Vừa nhìn thấy Tiêu Dật xuất hiện, lập tức Ngưng Cầm bò về phía cửa, sau đó hai tay kéo lấy tay áo Tiêu Dật, trong con ngươi mang nước mắt khóc ròng nói. Lúc này trên mặt của nàng sớm đã không còn ngang ngược như lúc đánh Lam Ẩn Nhan, mà là gương mặt mềm mại lộ rõ ủy khuất.
“Ngươi đứng lên trước đi!” Tiêu Dật chỉ là lạnh lùng liếc nhìn Ngưng Cầm, vẫn chưa có bất kỳ cử động nào đi nâng Ngưng Cầm quỳ rạp trên mặt đất.
“Vương gia, Cầm nhi biết thân thể Vương phi tỷ tỷ không thoải mái, cho nên đặc biệt đến an ủi Vương phi tỷ tỷ. Nhưng Cầm nhi vừa tiến đến chợt nghe đến Vương phi tỷ tỷ nói muốn ra phủ đi tìm Tứ vương gia, Cầm nhi lo lắng thân thể Vương phi tỷ tỷ suy yếu, liền khuyên tỷ tỷ ở trong phủ nghỉ ngơi cho tốt, ngày khác lại đi tìm Tứ vương gia cũng không muộn. Nhưng Cầm nhi vừa nói xong, Vương phi liền lấy bát cháo hắt Cầm nhi, sau đó lại đem Cầm nhi đá trên đất. Vương gia, thật sự Cầm nhi không biết mình rốt cuộc đắc tội Vương phi tỷ tỷ ở đâu, lại làm Vương phi tỷ tỷ dùng thủ đoạn thâm độc như vậy” Ngưng Cầm thấy Tiêu Dật cũng không đỡ nàng, chỉ có thể cắn chặt răng, sau đó từ dưới đất bò đứng lên, nghẹn ngào khóc kể với Tiêu Dật.
“Ngươi lại muốn đi tìm Tiêu Nhiên?” Nghe xong Ngưng Cầm nói, con ngươi Tiêu Dật lại lãnh mị nhìn về phía Lam Ẩn Nhan. Trong lòng hắn rất rõ ràng, nhất định là Ngưng Cầm này tới cửa khiêu khích Lam Ẩn Nhan, kết quả bị Lam Ẩn Nhan trừng phạt. Bất quá nàng trừng phạt Ngưng Cầm thế nào cùng hắn không quan hệ, nhưng thân thể nàng vừa khỏe lại, liền muốn đi tìm Tiêu Nhiên, điều này làm cho hắn thập phần căm tức. Hắn đối tốt với nàng, chẳng lẽ một chút nàng cũng không nhìn thấy sao? Vì sao nàng nhung nhớ trong lòng vĩnh viễn là Tiêu Nhiên đội mặt nạn dối trá chứ?
“Ta hưng phấn muốn đi tìm ai ngươi quản được sao? Đừng ngăn ở cửa, tránh ra cho ta!” Con ngươi Lam Ẩn Nhan lại lạnh lùng chán ghét liếc nhìn Tiêu Dật nói. Về việc Ngưng Cầm vừa mới ra sức nói xuyên tạc, nàng căn bản lười giải thích.
“Về sau không có sự cho phép của bổn vương, ngươi không thể đi tìm Tiêu Nhiên. Nếu không đừng trách bổn vương trở mặt vô tình” Tiêu Dật con ngươi đen nhíu lại, thanh âm lạnh lùng ẩn hàm tia phẫn nộ, sau đó cả người đi tới gần đến trước mặt Lam Ẩn Nhan.
“Ngươi ngôn từ này cũng không áp dụng đối với ta, ngươi vẫn là lấy về đe dọa thuộc hạ cùng thị thiếp của ngươi đi!” Thanh âm Lam Ẩn Nhan rất lạnh rất nhạt, ít hàm một tia tâm tình.
“Vương gia, Vương phi tỷ tỷ đầu tiên là vô duyên vô cớ giáo huấn Cầm nhi, bây giờ lại kiêu ngạo chống đối ngài như thế. Chính là ngài yêu thương nàng, cũng có thể nghiêm trị nàng một chút đi? Nếu không uy nghiêm của Vương gia ở đâu?” Khóe mắt Ngưng Cầm rơi lệ nói.
“Cút, có xa bao nhiêu thì cút xa cho bổn vương!” Tiêu Dật lại sắc mặt xanh mét rít gào về phía Ngưng Cầm.
“Cầm nhi đáng chết, Cầm nhi liền cút” Thân thể Ngưng Cầm một trận run run, nàng nhanh chóng từ dưới đất bò lên, con ngươi oán hận trừng mắt liếc nhìn Lam Ẩn Nhan, sau đó nghiêng ngả lảo đảo rời đi. Nhất định nàng sẽ đòi lại toàn bộ những áp bức và lăng nhục hôm nay phải chịu.
“Tây Thành, ngươi cũng cút ra ngoài cho bổn vương đi” Tiêu Dật liếc nhìn nha hoàn Lam Tây Thành đứng ngốc một bên, sau đó sắc mặt xanh mét như trước nói. Chính là ngữ khí so với kêu Ngưng Cầm cút ra ngoài rõ ràng mềm yếu hơn, đơn giản Lam Tây Thành là nha hoàn bên người Lam Ẩn Nhan.
“Nga!” Lam Tây Thành lại sợ hãi liếc nhìn Tiêu Dật, sau đó cúi đầu đi về phía cửa.
“Tây Thành, ngươi đứng lại đó cho ta! Ngươi là nha hoàn của ta, ngươi chỉ cần nghe lời ta nói, người này không có tư cách muốn ngươi cút!” Lam Ẩn Nhan lại nhanh chóng kéo cánh tay Lam Tây Thành lại, thanh âm lạnh lùng nói
“Tiểu thư, này…” Lam Tây Thành lại khó xử liếc nhìn Lam Ẩn Nhan, nàng biết tiểu thư là không đành lòng nhìn mình bị Tam vương gia khi dễ, nhưng loại tình huống trước mắt này, nàng cảm thấy mình vẫn là cút xa xa thì tốt rồi?
“Lam Ẩn Nhan, ngươi để cho nàng đi ra ngoài, ta có lời muốn nói với ngươi” Tiêu Dật hít một hơi thật sâu, sau đó nắm chặt tay nói.
“Thực xin lỗi, ta không có hứng thú nghe ngươi nói chuyện. Tây Thành, theo ta cùng đi Tứ vương phủ!” Lam Ẩn Nhan dắt tay Lam Tây Thành, sau đó ngẩng đầu đi về phía cửa. Nếu lúc này bỏ lại Lam Tây Thành ở đây, chỉ sợ Tiêu Dật sẽ phát tiết tức giận ở trên người nàng đi? Vẫn là đem nàng mang đi là tốt nhất!
“Lam Ẩn Nhan, chẳng lẽ ngươi không muốn giải độc trên người ngươi sao?” Con ngươi Tiêu Dật thâm thúy dừng ở trên bóng lưng Lam Ẩn Nhan sắp phải rời khỏi nói.
“Ngươi có ý tứ gì?” Quả nhiên Lam Ẩn Nhan ngừng cước bộ lại, sau đó xoay người nhìn về phía Tiêu Dật.
“Chỉ cần hôm nay ngươi không đi tìm Tiêu Nhiên, ngươi còn có cơ hội giải độc. Ngươi là một người thông minh, nên biết lựa chọn thế nào đi?” Tiêu Dật hừ lạnh nói.
“Chỉ bằng ngươi và cái Quỷ Y kia chỉ sợ không có năng lực lớn như vậy giải độc cho ta đi?” Khóe miệng Lam Ẩn Nhan cười trào phúng nói.
“Ta và Quỷ Y không có năng lực lớn như vậy, không có nghĩa là người khác không có! Ngươi liền nói cho ta biết, ngươi nghĩ không muốn giải độc đi?” Tiêu Dật nhíu mày nhìn về phía Lam Ẩn Nhan.
“Ta dựa vào cái gì phải tin lời nói của ngươi? Ngươi cũng đừng quên, lần trước các ngươi luôn miệng nói giúp ta giải độc, kết quả đâu? Cũng là làm cho ta nửa chết nửa sống” Con ngươi Lam Ẩn Nhan lãnh mị nhìn về phía Tiêu Dật.
“Đương nhiên ta có biện pháp có thể làm cho ngươi tin tưởng lời của ta. Bất quá ngươi cho nha hoàn của ngươi đi ra ngoài trước đi!” Tiêu Dật chăm chú nhìn Lam Tây Thành nói.
“Tây Thành, ngươi đi ra ngoài trước đi!” Lam Tây Thành dò xét nhìn Tiêu Dật, nhận thấy hắn tựa hồ không phải đang ăn nói lung tung, vì thế buông lỏng tay Lam Tây Thành ra. Tuy rằng giờ phút này nàng rất lo lắng cho Tiểu Tứ Tứ, muốn đi Tứ vương phủ thăm Tiểu Tứ Tứ, bất quá nếu hiện nay thương thế của Tiểu Tứ Tứ còn rất nghiêm trọng, hẳn là thị vệ của Tứ vương phủ sẽ đến tìm mình đi? Nếu bọn họ không tới tìm mình, hẳn là Tiểu Tứ Tứ so với hôm qua tốt hơn rất nhiều, mà bây giờ giải độc đối với nàng mà nói cũng là chuyện lớn hàng đầu, cho nên nàng cũng không ngốc như vậy đi buông tha bất luận một tia hy vọng giải độc
“Nga!” Lam Tây Thành lại gật gật đầu, sau đó giống như trốn rời khỏi phòng ngủ.
“Bây giờ ngươi có thể lấy ra căn cứ chính xác khiến ta tin phục đi?” Lam Ẩn Nhan khoanh hai tay trước ngực nói.
“Lập tức ta cùng Quỷ Y sẽ mang ngươi đi Tuyết Sơn tìm Chí Thanh đại sư, Chí Thanh đại sư chính là Cao tăng đắc đạo mà Thánh Long vương hướng ta người người kính ngưỡng, nếu hắn không thể giúp ngươi giải độc, tin tưởng rằng trên thế giới này sẽ không có người thứ hai có thể giải độc giúp ngươi” Tiêu Dật chậm rãi mở miệng nói.
“Ngươi cũng đừng quên, hạ độc cho ta chính là Phong Y. Hắn nói qua, chỉ cần ta lấy hai thứ kia của ngươi đi trao đổi, đương nhiên hắn sẽ đem giải độc cho ta” Lam Ẩn Nhan hừ lạnh nói.
“Ngươi cho là… Hai thứ kia của ta liền dễ dàng có thể bị lấy như vậy sao?” Kỳ thật Tiêu Dật vốn muốn nói là, ngươi cho là Phong Y có giải dược thật sao? Hắn chỉ là miễn cưỡng nói cho ngươi mà thôi! Nữ nhân ngu ngốc! Bất quá vì không kích thích Lam Ẩn Nhan, hắn vẫn lựa chọn che dấu chân tướng.
“Ngươi nghi ngờ năng lực của ta?” Lam Ẩn Nhan nhướn mày nói.
“Dù sao trước mắt chắc là Phong Y sẽ không giải độc cho ngươi, nếu như vậy, vì sao ngươi không thử tìm tới Chí Thanh đại sư chứ?” Tiêu Dật không nhìn ánh mắt khiêu khích kia của Lam Ẩn Nhan.
“Làm sao ta biết rằng sau khi tới tìm Chí Thanh đại sư, có thể khiến cho chuyện Quỷ Y giải độc lại tái diễn hay không?” Lam Ẩn Nhan vén sợi tóc nói.
“Chỉ cần ngươi nguyện ý theo ta cùng đi Tuyết Sơn tìm Chí Thanh đại sư, ta sẽ đưa cái này tặng cho ngươi vô điều kiện! Đến lúc đó cho dù Chí Thanh đại sư chịu bó tay với độc của ngươi, ngươi cũng sẽ không tổn thất nhiều, không phải sao?” Tiêu Dật nói xong, từ trong tay áo lấy ra một cái lệnh bài được tạo ra bằng ngọc phỉ thúy xanh biếc đưa cho Lam Ẩn Nhan.
“Ngươi…” Nhìn thấy Tiêu Dật đưa lệnh bài phỉ thúy ra, thân thể Lam Ẩn Nhan cứng đờ, trong con ngươi có chút khó có thể tin.
“Hiện tại, ngươi có thể theo ta đi Tuyết Sơn tìm Chí Thanh đại sư chứ?” Tiêu Dật liếc nhìn Lam Ẩn Nhan.
“Cái này…” Lam Ẩn Nhan tiếp nhận lệnh bài phỉ thúy trên tay Tiêu Dật, khi nàng nhìn thấy 3 chữ hiện ra trên lệnh bài phỉ thúy, con ngươi của nàng nhịn không được hồ nghi liếc nhìn Tiêu Dật. Hắn…
“Ngươi không cần giật mình như thế, cũng không cần dùng hoài nghi sự chân thật của nói. Bây giờ ngươi chỉ cần nói cho ta biết, có thể xuất phát đi Tuyết Sơn sao?” Tiêu Dật tránh được ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Lam Ẩn Nhan.
“Chính là đi Tuyết Sơn một chuyến, liền có thể không cần thổi phí lực đoạt được nó, vì sao ta không đi?” Lam Ẩn Nhan đem lệnh bài phỉ thúy cất vào trong tay áo, thanh âm lạnh lùng nói. Nhưng mà trong lòng nàng lại vẫn chấn động, nàng tin tưởng lệnh bài phỉ thúy này là thật, bởi vì… Chính là vì sao Tiêu Dật phải chủ động đem Lệnh bài phỉ thúy này cho mình chứ? Chỉ vì để cho mình đi Tuyết Sơn một chuyến sao? Không phải vật như vậy đối với hắn rất quan trọng sao?
“Hẳn là Quỷ Y cũng đã chuẩn bị xong xe ngựa! Ngươi đã đồng ý đi Tuyết Sơn, vậy lập tức xuất phát đi!” Tiêu Dật mặt không chút thay đổi nói, sau đó phất tay áo rồi đi ra ngoài. Mà còn lại Lam Ẩn Nhan ánh mắt cổ quái nhìn Tiêu Dật, sau đó cúi đầu đi theo ra ngoài.
Hai canh giờ sao…
Một chiếc xe ngựa như ẩn như hiện ở trên Tuyết Sơn, sở dĩ núi này được gọi là Tuyết Sơn, bởi vì hàng năm đều có mảng lớn hoa tuyết bay lượn ở trên không trung, những bông hoa tuyết này giống như hoa bạc lá ngọc được Thiên nữ rắc xuống, chính là đem Tuyến Sơn trang trí trong suốt mĩ lệ, đặc biệt xinh đẹp.
Theo xe ngựa chậm rãi đi tới, bên trong xe ngựa Tiêu Dật, Tư Đồ Phong cùng Lam Ẩn Nhan ai nấy đều không nói chuyện, chính là bọn họ đều tự nhắm mắt suy nghĩ tâm tư. Chỉ là bọn họ ai cũng không nhận thấy được, lúc này ở phía sau xe ngựa, dưới hoa tuyết bay múa đầy trời, xuất hiện một chút hồng ảnh lộng lẫy lóa mắt.
Dưới sự bao phủ của hoa tuyết, mơ hồ có thể bắt được hồng ảnh hé ra khuôn mặt đẹp đến nỗi người ta nghĩ đó là mặt tượng. Chỉ thấy hồng ảnh kia ba ngàn tóc đen bị gió nhẹ nhàng thổi bay, tùy ý bập bềnh ở giữa không trung, làm cho toàn bộ cơ thể hắn tản mát ra hơi thở mị hoặc lóa mắt.
Chính là khi đôi con ngươi đen của hồng ảnh kia dừng lại ở trên xe ngựa, cũng là phá lệ âm lãnh, quả thực so với Tuyết bay nhiều năm trên Tuyết Sơn này còn lạnh hơn vài phần.
Mà cùng lúc đó, trong một cái mật thất trên đỉnh Tuyến Sơn, một vị lão giả tóc trắng khí chất như tiên vốn đang nhắm mắt tu dưỡng, sau đó liền nghe thấy hắn lắc lắc đầu, phát ra tiếng thở dài đầy ý vị thâm trường nói “Azi! Đúng là các ngươi vẫn tới đây… A di đà Phật!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện