[Dịch]Thịnh Thế Xấu Phi - Sưu tầm
Chương 71 : Khắc cốt ghi tâm!
.
Hoàng hôn ảm đạm, chiều tà đỏ như máu, toàn bộ bầu trời giống như đem tất cả tia sáng cuối cùng tỏa ra bốn phía, đâm vào mắt người tựa như ảo mộng.
Khi tia sáng chiều tà cuối cùng chiếu trên mặt đất, thì tất cả hoa hồng đều bị bảo phủ ở trong màu sắc mơ hồ.
Lúc này Tiêu Dật đang đứng ở phía trước cửa sổ, con ngươi đen quyến rũ mà vừa thẹn ngắm nhìn bầu trời, thở ra hơi thở giống như không tiếng động nói hết tâm sự.
“Dật, ngươi tìm ta?” Quỷ Y Tư Đồ Phong đi tới sau lưng Tiêu Dật, con ngươi đen như mực mang theo một tia tìm tòi nghiên cứu nhìn Tiêu Dật.
“Phong, cầm” Tiêu Dật chậm rãi xoay người, đưa hộp gấm trên tay cho Tư Đồ Phong.
“Huyết cỏ linh chi ngàn năm!” Sau khi mở hộp gấm nhìn, Tư Đồ Phong không khỏi kinh hô.
“Cần bao lâu mới cỏ thể hầm thành thuốc?” Trên khuôn mặt tuấn mĩ của Tiêu Dật lộ chút tái nhợt, chính là con ngươi lại phá lệ đen, đen giống như đêm nồng đậm.
“Hai canh giờ. Nhưng mà nàng không phải đi Tứ vương phủ sao? Nếu ta hầm xong thuốc, nàng không thể uống kịp thời, vậy chẳng phải là…” Tư Đồ Phong lạnh nhạt quét nhìn Tiêu Dật. Huyết cỏ linh chi này thuộc loại vật linh tính, một khi hầm xong thuốc phải uống đúng lúc mới có thể đạt được hiệu quả tốt nhất. Nếu không thể uống đúng lúc, linh tính trong thuốc sẽ từ từ bị mất, vậy sẽ biến thành thuốc bình thường.
“Ngươi yên tâm đi hầm đi! Ta chắc chắn làm cho nàng uống đúng lúc” Con ngươi Tiêu Dật thâm thúy mà xa xôi nói.
“Được rồi, ngươi đã tự tin như vậy, ta đây lập tức đi đem Huyết cỏ linh chi này hầm làm thuốc ngay” Tư Đồ Phong nhún vai, sau đó đi về phía cửa.
“Phong, kỳ thật ta cũng có câu muốn hỏi ngươi!” Ngay khi Tư Đồ Phong sắp sửa biến mất khỏi phòng, thì Tiêu Dật tuy rằng kêu Tư Đồ Phong. Nhưng mà con ngươi hắn vẫn không nhìn ánh mắt Tư Đồ Phong, mà vẫn dừng ở ngoài cửa sổ.
“Ân?” Tư Đồ Phong chậm rãi xoay người, một đôi con ngươi trong trẻo nhìn về phía sau lưng Tiêu Dật, trên khuôn mặt tuấn mĩ vô cùng mang theo một chút mỉm cười lạnh nhạt như gió mát vậy.
“Ta ở trong lòng của ngươi là một người như thế nào?” Tiêu Dật sâu kín hỏi, quần áo màu lam hơi phất phơ ở trong gió, chảy mơ hồ.
Lộ hơi thở thê lương.
“Ngươi muốn hiểu rõ chính hình tượng của ngươi sao? Kỳ thật dân chúng Thánh Long vương hướng không phải đã sớm cho ngươi đánh giá tốt a? Không phải bọn họ vẫn đều nói ngươi vẫn cao quý thoát tục giống như hoa Tuyết Liên trên núi sao? Không phải bọn họ đã nói ngươi là Vương gia bọn họ nên đi quỳ lạy sao?” Tư Đồ Phong hơi hơi ngẩn người, sau đó mở miệng nói chậm rãi.
“Nhưng mà trong lòng nàng, ta cũng không phải là hoa Tuyết Liên cao quý thoát tục, chỉ sợ ngay cả đóa hoa tàn cũng không bằng đi?” Con ngươi Tiêu Dật nhộn nhạo vô cùng phiền muộn.
“Cho dù tàn hoa bay xuống, tàn lụi thành bùn thối rữa. Nhưng khi gió thổi một cái, trong không khí lại vẫn tràn đầy hương khí như cũ a?” Tư Đồ Phong hơi hơi nhướng mày, mím môi lạnh nhạt cười nói. Yêu một người thật sự là thống khổ nha, yêu một người không yêu mình lại càng thê thảm nga! Hắn thề vĩnh viễn đều không cần người yêu.
“Nhưng chỉ sợ tràn đầy hương khí này không vào được mắt nàng, càng xâm nhập không vào lòng nàng” Khóe môi Tiêu Dật hơi gợi lên một chút cười chua xót.
“Yêu giống như là một luồng gió mát, không thể lấy tay đi bắt giữ, chỉ có thể dùng tâm đi cảm thụ. Không bằng ngươi để cho tất cả thuận theo tự nhiên, nhớ kỹ, dùng tình yêu của ngươi đi hòa tan lòng nàng, mà không phải dùng tình yêu của ngươi mưu đồ lòng nàng” Tư Đồ Phong thoái mái cười, xoay người rời đi, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê a! Có vẻ hắn thích hợp làm những người đứng xem!
“Dùng tình yêu của ta đi hòa tan lòng nàng?” Ánh chiều tà màu mơ hồ chiếu lên mặt Tiêu Dật, quần áo màu lam lạnh như băng cũng bị khảm lên một tầng nhàn nhạt ấm áp.
“Vương gia!” Thị vệ Truy Mệnh của Tam vương phủ thò người đi vào, sau đó quỳ một gối xuống ở trước mặt Tiêu Dật.
“Sự tình làm thế nào?” Tuy rằng Tiêu Dật nhìn về phía Truy Mệnh, ánh mắt cũng híp lại. Nhưng mặc dù con ngươi trong suốt nhưng lại ẩn hàm nhàn nhạt chua xót.
“Đã dựa theo sự phận phó của ngài, chuẩn bị xe ngựa cho Tam vương phi đi Tứ vương phủ” Truy Mệnh nhẹ nhàng bẩm báo.
“Vậy nàng nguyện ý lên xe ngựa sao?” Ngữ khí Tiêu Dật nhàn nhạt mà bi thương hỏi. Chị sợ hắn có ý tốt, nàng cũng sẽ không cảm kích đi?
“Lúc đầu quả thực nàng khinh bỉ liếc nhìn xe ngựa, chết sống không muốn lên. Sau lại phỏng chừng nàng cũng sợ thân thể mình yếu đuối không thể chống đỡ đến Tứ vương phủ, lại tâm không cam tình không muốn lên xe ngựa” Truy Mệnh bẩm báo chi tiết.
“Được rồi, vậy ngươi lui ra đi!” Tiêu Dật khoát tay áo. Ngay cả tâm không cam tình không muốn lên xe ngựa cuối cùng cũng thua kém xe ngựa tốt!
“Là!” Truy Mệnh đứng dậy, cúi đầu cáo lui đi ra ngoài.
“Nhan nhi, đợi Quỷ Y hầm xong thuốc, nhất định ta sẽ tự mình mời ngươi trở về uống thuốc. Cho ngươi hận ta chung quy cũng tốt hơn cho thân thể ngươi suy yếu, không phải sao?”Khóe miệng Tiêu Dật cười thê lương tuyệt mĩ nói.
Nắng chiều rất nhanh gom lại ánh sáng cuối cùng của nó, mặt đất mờ mịt dần dần đắm chìm ở trong bóng đêm. Màu đen lặng lẽ bao trùm, đem ban đêm thần bí thỏa thích tỏa ra.
Trong Tứ vương phủ…
“Không biết sau khi Nhan cô nương đến đây, chủ tử có thể tỉnh lại thật hay không” Huyễn Ảnh thị vệ nhíu mày nói, con ngươi cũng lo lắng nhìn người trên giường.
Chỉ thấy Tiêu Nhiên đang nằm thẳng ở trên giường, ba ngàn tóc đen hỗn độn rối tung ở bốn phía, trên khuôn mặt tuyệt mĩ đều là tất cả mồ hôi lạnh chảy xuôi. Lông mi thon dài cùng cánh môi cũng bất lực run run.
“Nếu nàng muốn mệnh của chủ tử, chủ tử đều có thể dâng không một chút do dự. Cho nên nếu nàng muốn chủ tử tỉnh lại, ta nghĩ nhất định chủ tử cũng sẽ không chút do dự mở mắt ra đi?” Một tên Huyễn Ảnh thị vệ khác cũng chậm rãi mở miệng nói, trong miệng thì giống như trả lời đồng bạn, nhưng kỳ thực lại đang âm thầm nói cho chủ tử hắn nghe.
Này không, Huyễn Ảnh thị vệ vừa nói xong. Liền thấy Tiêu Nhiên ở trên giường cắn môi, thân thể cũng chậm rãi động đậy, giống như muốn từ đau đớn thấu xương mau chóng tỉnh táo lại. Bọn họ thế nhưng đi tìm Nhan Nhan? Chết tiệt, bọn họ không biết thân thể của Nhan Nhan rất suy yếu sao? Nhan nhi, ngươi trăm ngàn lần đừng tới đây a! Tiểu Tứ Tứ lo lắng thân thể của ngươi a! Trong không khí, linh hồn Tiêu Nhiên không ngừng kêu gào. Tất cả trong đầu đều là hình ảnh Lam Ẩn Nhan cuồn cuộn xoay tròn, yêu nàng, tựa như vô số kim châm đâm thật sâu vào trong lòng, đau cũng hạnh phúc
“Tiểu Tứ Tứ…” Đúng lúc này, một chút thanh âm lo lắng truyền đến, sau đó liền thấy thân ảnh Lam Ẩn Nhan vọt vào trong phòng ngủ. Khi nàng nhìn thấy Tiêu Nhiên chính là không có một chút sinh tồn nằm ở trên giường, gương mặt trắng như tuyết, cả người thoạt nhìn hết sức thống khổ, thì tâm bỗng dưng hung hăng nhéo lên.
“Tiểu Tứ Tứ, sao ngươi thương nặng như thế?” Thân thể Lam Ẩn Nhan run rẩy đi tới bên giường, thanh âm khàn khàn hỏi, sau đó nàng nhanh chóng ngồi xuống ở đầu giường, ôm chặt lấy Tiêu Nhiên. Vì sao thân thể hắn lạnh như thế? Lạnh lẽo giống như băng lạnh ngàn năm?
“Tiểu Tứ Tứ, không có việc gì nga! Tỷ tỷ đến đây, có tỷ tỷ ở đây, không phải sợ nga!” Lam Ẩn Nhan nhẹ nhàng nói, sau đó đưa tay dịu dàng chà lau mồ hôi lạnh chảy ở trên mặt Tiêu Nhiên.
“Nhan cô nương, ngài cùng chủ tử trò chuyện nhiều một chút, chủ yếu nhất là ngươi gọi hắn nhanh chóng tỉnh lại. Chủ tử thích ngươi như vậy, chúng ta nghĩ hắn nhất định sẽ nghe lời ngươi nói mà tỉnh lại” Trong phòng ngủ, hai tên Huyễn Ảnh thị vệ vốn chăm sóc Tiêu Nhiên đồng thời liếc nhìn Lam Ẩn Nhan, sau khi nói xong, bọn họ thức thời rời khỏi phòng ngủ. Bởi vì bọn họ biết ngay cả bọn họ nghĩ trăm ngàn biện pháp, đều không bằng một câu Lam Ẩn Nhan kêu gọi có thể làm cho chủ tử tỉnh lại nhanh hơn.
“Tiểu Tứ Tứ, ngươi có nghe hay không, mọi người đều hy vọng ngươi nhanh chóng tỉnh lại nga!” Tay của Lam Ẩn Nhan nhẹ nhàng vuốt ve tóc đen Tiêu Nhiên, ngữ khí ôn nhu hỏi.
— Vậy Nhan Nhan thì sao? Ngươi hy vọng Tiểu Tứ Tứ nhanh chóng tỉnh lại sao?— Môi Tiêu Nhiên khẽ động đậy, trong lòng hắn muốn hỏi ra, nhưng lời đến khóe miệng nhưng cuối cùng lại hóa thành thở dốc suy yếu.
“Tiểu Tứ Tứ, ngươi phải ngoan ngoãn nga, nếu ngươi không tỉnh lại, về sau tỷ tỷ coi như không để ý tới ngươi nga!” Lam Ẩn Nhan cúi đầu đem mặt mình dán vào trên mặt Tiêu Nhiên, muốn thử truyền một chút độ ấm cho hắn. Chỉ tiếc giờ phút này thân thể của nàng cũng rất suy yếu, tựa hồ cũng không có bao nhiêu độ ấm có thể truyền lại cho Tiêu Nhiên.
— Kỳ thật nếu ngươi không yêu ta, ta tỉnh lại cũng không có ý nghĩa gì, còn không bằng liền như vậy vĩnh viễn ngủ say đi.
Dù sao nếu ngươi không yêu ta, cuối cùng ta còn sẽ chết trên tay ngươi, thay vì yêu cất dấu ở trong lòng bị tay lạnh như băng của ngươi giết chết, không bằng bây giờ ta liền lẳng lặng chết ở trong ôm ấp ấm áp của ngươi đi? — Lòng Tiêu Nhiên không tiếng động nói.
Mà Lam Ẩn Nhan lại bỗng nhiên cảm giác được một cỗ khí lạnh thấu xương xâm nhập đến chỗ sâu trong linh hồn mình, vì sao… vì sao lòng của nàng lại đột nhiên cảm giác được Tiêu Nhiên không có một chút ý chí muốn sống chứ? Đây là xảy ra chuyện gì?
“Tiểu Tứ Tứ, ngươi mau chóng tỉnh lại cho ta! Nếu ngươi lại hù dọa tỷ tỷ như vậy, tỷ tỷ vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho ngươi, tỷ tỷ sẽ hận ngươi” Trong lòng Lam Ẩn Nhan mang một nỗi sợ hãi thật lớn mất đi, nàng lung lay thân thể Tiêu Nhiên lên, trong miệng rít gào kêu lên.
“Tỷ tỷ… ngươi không thể hận Tiểu Tứ Tứ” Tiêu Nhiên rốt cuộc mở cặp mắt mơ hồ kia ra, lúc này tuy rằng hắn không thể thấy rõ toàn bộ diện mạo của Lam Ẩn Nhan, bất quá bên mội liền gợi lên một chút cười chua xót. Tỷ tỷ, ta tình nguyện ngươi không nhìn ta, ta tình nguyện ngươi không yêu ta, nhưng ta lại không cần ngươi hận ta.
“Tiểu Tứ Tứ, ngươi… ngươi rốt cuộc tỉnh lại?” Nghe được tiếng Tiêu Nhiên than nhẹ, trong lòng Lam Ẩn Nhan một trận kích động. Hắn tỉnh, hắn thật sự tỉnh! Vừa rồi nàng sợ hắn không bao giờ tỉnh lại nữa. Lam Ẩn Nhann lấy một tay ôm Tiêu Nhiên vào trong lòng. Mà Tiêu Nhiên cũng đưa tay đem Lam Ẩn Nhan vòng vào trong cánh tay, tuy rằng hắn suy yếu ôm lấy nàng, nhưng lại làm cho Lam Ẩn Nhan cảm giác được, hắn tựa hồ muốn đem mình kéo vào trong máu xương của hắn.
“Tỷ tỷ, Tiểu Tứ Tứ sợ nếu không tỉnh, ngươi sẽ tức giận rời khỏi Tiểu Tứ Tứ, cho nên Tiểu Tứ Tứ không dám bất tỉnh” Tiêu Nhiên đem đầu ghé vào đầu vai Lam Ẩn Nhan, trong con ngươi cũng lã chả hai hàng nước mắt, nước mắt chậm rãi chảy dọc theo hai gò má tuyệt mĩ tái nhợt của hắn.
Từ sau khi Mẫu phi mất đi, hắn cũng không hưởng qua tư vị của nước mắt. Nhưng mà từ khi gặp nàng, tư vị nước mắt kia lại lần nữa trở về. Chỉ là hôm nay vì nàng mà chảy nước mắt, tất cả đều đắng và chát giống như lúc Mẫu phi mất đi. Hắn rất muốn nghe được nàng nói yêu mình, bởi vì hắn rất muốn nếm thử một chút tư vị ngọt ngào của nước mắt.
“Tiểu Tứ Tứ… thật ngoan!” Tròng mắt Lam Ẩn Nhan nhìn về phía mặt Tiêu Nhiên, khi nàng nhìn đến lấp lánh sóng nước trong mắt Tiêu Nhiên, trên môi đều là nước mắt thì nàng không khỏi ngẩn người, sau đó chậm rãi thay Tiêu Nhiên chà lau nước mắt trên mặt.
“Tỷ tỷ, ngươi biết không? Kỳ thật lúc ngủ say lòng muốn sự yên tĩnh, nhưng Tiểu Tứ Tứ vẫn rất thích cái loại cảm giác yên tĩnh này!” Tiêu Nhiên ngửa đầu cười yếu ớt về phía Lam Ẩn Nhan, thê lương này làm cho hắn càng có vẻ mềm mại đáng yêu tận xương, người gặp do liên. Tỷ tỷ, ngươi có biết vì sao Tiểu Tứ Tứ thích sự yên tĩnh lúc ngủ say sao? Bởi vì như vậy cho dù ngươi không yêu Tiểu Tứ Tứ, Tiểu Tứ Tứ cũng không cảm thấy đau lòng.
“Ngươi…” Thân thể Lam Ẩn Nhan cứng đờ, lời nói của Tiêu Nhiên làm cho nàng có chút khẩn trương, lại có chút sợ hãi.
“Bất quá Tiểu Tứ Tứ lại thích cảm giác tỉnh lại, bởi vì chỉ có mở mắt ra Tiểu Tứ Tứ mới có thể nhìn thấy tỷ tỷ” Tiêu Nhiên bỗng ngây ngốc cười, sau đó nhẹ tay vén sợi tóc Lam Ẩn Nhan. Tỷ tỷ, tuy rằng sau khi Tiểu Tứ Tứ tỉnh lại trong lòng sẽ có đau nhức, nhưng mà Tiểu Tứ Tứ cũng chỉ có tỉnh lại, mới có thể chạm vào ngươi, cảm thụ được vẻ đẹp của ngươi a! Có người nói qua, người đã chết đều sẽ giải thoát hết thảy, nhưng mà nếu không thể quên được người trân ái trong lòng, thật sự có thể giải thoát hoàn toàn rồi sao?
“Tiểu Tứ Tứ, ngươi thật sự thích tỷ tỷ như vậy sao?” Nghe được Tiêu Nhiên nói, Lam Ẩn Nhan nhịn không được hỏi. Kỳ thật nàng muốn hỏi ‘Tiểu Tứ Tứ, ngươi thật sự yêu tỷ tỷ như vậy sao?’ Nhưng mà nàng thật sự không thể nói ra chữ “Yêu” này, vì thế nàng liền đổi thành “Thích”
“Ân!” Tiêu Nhiên đem thân thể cuộn vào trong lòng Lam Ẩn Nhan. Tỷ tỷ, ta đâu chỉ thích ngươi, mà là ta yêu ngươi! Yêu đến trong linh hồn, ngươi không cảm giác được sao?
“ Ngươi này… Đứa ngốc!” Ngón tay thon dài của Lam Ẩn Nhan mơn trớn vẻ mặt tái nhợt của Tiêu Nhiên, trong con ngươi nhộn nhạo thần sắc ôn nhu, cảm thụ được ngốc yêu của Tiêu Nhiên đối với mình, lòng của nàng nhịn không được mềm hóa thành nước. Có lẽ bị hắn ngốc yêu, cũng không nhất định là chuyện xấu đi? Có lẽ yêu, cũng không đáng sợ như trong lòng mình tưởng tượng. Tiểu Tứ Tứ đơn thuần như nước, hắn yêu cũng nhất định sẽ là đơn thuần như nước.
“Tỷ tỷ, vậy ngươi…” Tiêu Nhiên vốn muốn hỏi Lam Ẩn Nhan ‘Tỷ tỷ, vậy ngươi có thể thích Tiểu Tứ Tứ một chút như vậy ở trong lòng chứ?’
Lần trước Lam Ẩn Nhan đang hôn mê nói qua nàng thích mình, nhưng mà hắn rất muốn nghe được nàng khi tỉnh chính miệng nói ra thích mình.
Nhưng mà, Tiêu Nhiên còn chưa kịp nói ra, bỗng nhiên hắn phun ra một ngụm máu.
“Tiểu Tứ Tứ ngoan, không cần nói nữa!” Lập tức Lam Ẩn Nhan đem Tiêu Nhiên ôm chặt ở trong lòng, ngữ khí run run nói. Rốt cuộc là cái tên vương bát đản chết tiệt nào thương hắn nặng như thế a!
“Hảo!” Tiêu Nhiên nghe lời gật đầu, sau đó đem đầu vùi vào trong lòng Lam Ẩn Nhan.Bây giờ quả thật hắn không thể nói nhiều lắm, bây giờ hắn phải đem lòng bình tĩnh lại, nếu không nội lực hắn tạm thời mất đi liền không thể trở về, hắn tuyệt đối không thể mất đi nội lực, bởi vì hắn cần bảo vệ Nhan Nhan yêu dấu.
Hai người cứ dựa sát vào nhau như vậy, tuy rằng con ngươi bọn họ đều nhắm chặt, nhưng lòng bọn họ đều rộng mở.
Giờ khắc này, bọn họ đều ở đây lặng lẽ cảm giác lòng của đối phương.
Nhất thời bên trong yên tĩnh xuống, chỉ có hơi thở triền miên không nói rõ quanh quẩn ở trong không khí.
Gió nhẹ thổi tới, không khí hơi trầm bổng bắt đầu rung động, chúng nó sâu kín chuyển động, lặng lẽ thổi vào trong linh hồn Tiêu Nhiên và Lam Ẩn Nhan, sau đó bao phủ ở trong linh hồn.
Thời gian từ từ trôi qua, cho đến…
Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng một trận đánh nhau hỗn loạn, sau đó liền thấy thân ảnh Tiêu Dật xông vào phòng ngủ.
Bỗng dưng, Lam Ẩn Nhan cùng Tiêu Nhiên đồng thời mở mắt, con ngươi nhìn về phía Tiêu Dật.
“Nhan nhi, ngươi cần phải trở về!” Tiêu Dật mặt không chút thay đổi liếc nhìn Lam Ẩn Nhan, sau đó ngữ khí lạnh lùng nói. Nhìn thấy Tiêu Nhiên cùng Lam Ẩn Nhan ôm nhau thân mật như thế, hắn hận không thể dùng phi đao trong tay áo bắn về phía Tiêu Nhiên. Nhưng hắn biết hắn không thể.
Tuy rằng hắn cảm giác được lúc này hơi thở Tiêu Nhiên rất suy yếu, nếu đã biết thì nhân cơ hội lấy tính mạng của hắn có thể sẽ là một thời cơ tốt nhất, nhưng mà nếu ở trước mặt Lam Ẩn Nhan giết Tiêu Nhiên, nàng nhất định sẽ ôm ý niệm cùng mình đồng quy vu tận để báo thù thay Tiêu Nhiên đi?
Hơn nữa, tuy rằng hắn mang đến thị vệ đang cùng Huyễn Ảnh thị vệ của Tứ vương phủ đánh nhau, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được rõ ràng ở bốn phía phòng ngủ Tiêu Nhiên, ẩn nấp vô số cao thủ. Hắn tin tưởng nếu thật sự ra tay, những người đó cũng sẽ trong nháy mắt hiện thân bảo vệ Tiêu Nhiên đi? Cho nên hắn cũng không có mười phần nắm chắc có thể giết chết Tiêu Nhiên.
“Bên ngoài là xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ ngươi không biết lúc này chúng ta cần yên tĩnh sao? Nếu thức thời chút thì liền lập tức cút ra ngoài đi!” Lam Ẩn Nhan cũng lười rít gào về phía Tiêu Dật, chính là ngữ khí của nàng không mang theo bất kỳ độ ấm nào nói.
“Tứ đệ, nếu bây giờ ngươi đã tỉnh lại, ta nghĩ đã không còn đáng ngại đi? Bây giờ Quỷ Y đã đem Huyết cỏ linh chi hầm tốt, đang đợi Nhan nhi trở về uống đây! Nếu nàng quay về muộn, có thể Huyết cỏ linh chi kia sẽ lãng phí một cách vô ích” Tiêu Dật không để ý tới Lam Ẩn Nhan, mà là con ngươi thâm thúy nhìn về phía Tiêu Nhiên. Nếu hắn là Môn chủ Tu La môn, hắn nên biết Huyết cỏ linh chi này đối với Lam Ẩn Nhan mà nói quan trọng đến bao nhiêu, nếu hắn thật sự yêu Lam Ẩn Nhan, thì nhất định sẽ để cho Lam Ẩn Nhan ngoan ngoãn cùng mình trở về.
“Tiêu Dật, ngươi không cho người Tứ vương phủ tiến vào Tam vương phủ, vậy ngươi lại có tư cách gì tiến vào Tứ vương phủ, cũng có tư cách gì ở Tứ vương phủ sủa bậy? Cút ra ngoài đi!” Con ngươi Lam Ẩn Nhan lạnh lùng nhìn về phía Tiêu Dật. Uống thuốc hay không là chuyện của nàng, hắn quản được sao?
“Ta không cho phép người Tứ vương phủ tiến vào Tam vương phủ, không phải bọn họ cũng xông vào. Cho nên ta xông vào Tứ vương phủ, cũng chỉ là có qua có lại thôi!” Tiêu Dật lạnh nhạt liếc nhìn Lam Ẩn Nhan nói.
“Tiêu Dật, xin tha thứ cho sự thành thật của ta, ta thật sự không biết nên dùng từ ngữ như thế nào đi hình dung ngươi. Ta chỉ có thể nói, ông trời tạo ra một người như ngươi, còn cho ngươi đến sỉ nhục ánh mắt của ta, thật sự ta có loại cảm giác đau đến không muốn sống. Tin tưởng ta, mỗi lần nghe được ngươi nói chuyện, nhìn đến bộ dáng của ngươi, thật sự làm cho ta so với chịu sự tàn phá của vô số loại độc còn muốn không thể thừa nhận” Tuy rằng ngữ khí của Lam Ẩn Nhan rất nhạt, nhưng lời nói ra ngoài thật giống như một lươi dao sắc bén đâm vào lòng Tiêu Dật.
“Ngươi không cần coi trọng năng lực tàn phá của ta đối với ngươi như vậy” Tiêu Dật siết chặt nắm đấm, sau đó con ngươi chuyển tới trên người Tiêu Nhiên.
“Tứ đệ, ngươi cảm thấy ta xông tới mang Nhan nhi trở về uống thuốc có sai sao? Thiên hạ này chỉ có một gốc Huyết cỏ linh chi như vây, nếu Nhan nhi không kịp ăn nó vào, thân thể sẽ vẫn suy yếu xuống, ta nghĩ việc đó cũng không phải ngươi cam tâm tình nguyện nhìn thấy đi?” Tiêu Dật câu môi cười lạnh nói.
“Tỷ tỷ, Tiểu Tứ Tứ đã không sao. Ngươi mau chóng cùng Tam ca ca trở về uống thuốc đi! Chờ thân thể của tỷ tỷ tốt rồi, tỷ tỷ mới có thể có khí lực chơi cùng Tiểu Tứ Tứ nga!” Con ngươi Tiêu Nhiên để một mảnh lạnh như băng, nhưng lời nói đối với Lam Ẩn Nhan cũng là ôn nhu. Tiêu Dật nói rất đúng, Huyết cỏ linh chi hầm thành thuốc đối với Nhan nhi mà nói thật sự là rất quang trọng, hắn phải để cho nàng trở về uống nó.
“Tiểu Tứ Tứ, tỷ tỷ không quay về, tỷ tỷ ở đây cùng ngươi!” Lam Ẩn Nhan tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Dật, sau đó ngữ khí ôn nhu nói với Tiêu Nhiên. Bây giờ Tiêu Nhiên như vậy, sao nàng lại có thể nhẫn tâm rời hắn mà đi.
“Tỷ tỷ, nếu ngươi không chịu trở về uống thuốc, như vậy thân thể sẽ rất suy yếu. Như vậy Tiểu Tứ Tứ nhìn đến sẽ rất đau lòng, Tiểu Tứ Tứ chuyên tâm đau tỷ tỷ, cả người Tiểu Tứ Tứ sẽ đau. Nếu Tiểu Tứ Tứ đau lòng, nói không chừng liền lại muốn hộc máu! Tỷ tỷ cũng không muốn nhìn thấy Tiểu Tứ Tứ hộc máu đi!” Con ngươi Tiêu Nhiên ngốc nghếch mà thật sự nói.
“Hảo, vậy tỷ tỷ lập tức trở về uống thuốc! Chờ thân thể tỷ tỷ tốt, lập tức sẽ đến bồi Tiểu Tứ Tứ!” Nghe được Tiêu Nhiên nói, Lam Ẩn Nhan hơi hơi ngẩn người, sau đó xoa xoa sợi tóc Tiêu Nhiên, rồi nàng buông lỏng thân thể Tiêu Nhiên, từ bên giường chậm rãi đứng lên.
“Ân, vậy tỷ tỷ mau chóng cùng Tam ca ca trở về đi!” Tiêu Nhiên khoát tay áo nói. Lam Ẩn Nhan lặng lẽ gật đầu, rồi lập tức đi về phía cửa. Còn lại Tiêu Dật con ngươi âm lãnh liếc nhìn Tiêu Nhiên, sau đó cũng theo đuôi đi ra ngoài.
Thời gian nửa chén trà, tiếng đánh nhau bên ngoài biến mất không thấy. Mà cùng lúc đó một tên Huyễn Ảnh thị vệ của Tứ vương phủ đi vào phòng ngủ Tiêu Nhiên.
“Chủ tử, ngài thật không có việc gì đi?” Huyễn Ảnh thị vệ thật cẩn thận mở miệng nói.
“Hơi làm điều trị, nội lực hẳn là có thể mau chóng khôi phục!” Ngữ khí Tiêu Nhiên thản nhiên nói.
“Chủ tử, nếu ngài thật sự yêu Nhan cô nương như vậy, yêu đến không tiếc tự mình hại thân mình? Có lẽ ngươi có thể đi nếm thử quên mất tình yêu đối với nàng, như vậy…” Thị vệ rốt cuộc nhịn không được mở miệng nói ra. Hắn thật sự không hy vọng chủ tử vì Lam Ẩn Nhan mà một lẫn lại một lần nữa bị thương.
“Ta hỏi ngươi, gặp một người nhanh nhất cần thời gian bao lâu?” Tiêu Nhiên liếc nhìn Huyễn Ảnh thị vệ nói.
“Trong nháy mắt đi!” Thị vệ ngẩn người, sau đó trả lời.
“Vậy muốn hiểu biết một người nhanh nhất cần thời gian bao lâu?” Tiêu Nhiên vén sợi tóc xuống nói.
“Nếu có lòng đi hiểu biết, có lẽ một ngày đã trọn” Thị vệ trả lời chi tiết
“Hảo, vậy ta hỏi ngươi, yêu một người lại cần thời gian bao lâu?”
“Khó mà nói, có lẽ sẽ là một ngày, một tháng, một năm, cũng có thể sẽ yêu thương trong nháy mắt” Thị vệ do dự nói.
“Vậy… xin ngươi trả lời một vấn đề cuối cùng của ta, nếu muốn quên một người cần thời gian bao lâu?” Con ngươi Tiêu Nhiên híp lại nhìn về phía Huyễn Ảnh thị vệ nói.
“Này…” Thân thể thị vệ cứng đờ, hắn không biết nên trả lời như thế nào. Bởi vì hắn không đi nếm thử qua, cho nên hắn không có đáp án.
“Nếu muốn quên một người không quen biết, trong nháy mắt là có thể! Nếu muốn quên một người mình yêu, có lẽ cả đời cũng không thể quên đi. Yêu so với hận càng khắc cốt ghi tâm!” Mẫu phi chết, làm cho hắn sinh ra hận, vậy hắn hận vĩnh viễn cũng sẽ không quên đi. Mà Lam Ẩn Nhan tồn tại, làm cho hắn sinh ra yêu, yêu so với hận càng khó làm cho người ta quên đi…
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện