[Dịch]Thịnh Thế Xấu Phi - Sưu tầm

Chương 64 : Quả nhiên ngươi giả ngu!

Người đăng: 

.
“Truy Mệnh, lập tức làm theo như phân phó của ta!” Con ngươi u lãnh của Tiêu Dật nhìn về phía thị vệ Truy Mệnh. ” Vương gia, thỉnh ngài thận trọng!” Thoáng cái Truy Mệnh nhào xuống quỳ gối trước mặt Tiêu Dật, thần sắc trầm trọng nói. Cho tới nay Tiêu Trác không dám động tới Vương gia một mặt vì kiêng kị thế lực của Vương gia, mặc khác cũng bởi vì Vương gia làm việc cẩn thận, khiến Tiêu Trác không bắt được bất cứ nhược điểm nào. Bởi vậy, Tiêu Trác không có bất kỳ lý do gì để diệt trừ Vương gia. Nếu như lúc này Vương gia tùy tiện điều động tất cả Kỵ sĩ hắc giáp, nhất định Tiêu Trác sẽ nhân cơ hội này nói Vương gia muốn tạo phản, rồi lợi dụng lý do này quang minh chính đại diệt trừ Vương gia! ” Dật, ngươi quá xúc động. Địch tĩnh ngươi động, đó chính là hạ sách!” Tư Đồ Phong cũng đưa tay kéo lại cánh tay Tiêu Dật, ngữ khí có chút trách cứ nói. Hắn tin tưởng dùng bản lĩnh của Tiêu Dật hoàn toàn có thể đánh bại Tiêu Trác. Có thể trong lòng dân chúng ai làm hoàng đế cũng như nhau, chỉ cần có cuộc sống yên ổn là được, cho nên lúc này hắn và Tiêu Trác ai khơi mào chiến tranh trước sẽ làm mất lòng dân, từ xưa đến nay mất lòng dân là mất cả thiên hạ. “Hôm nay Nhan nhi ở trong tay môn chủ Tu La môn, mà Tu La môn vẫn chính là một bí ẩn. Chỉ có Kỵ sĩ hắc giáp mới có năng lực điều tra tung tích của nó ở đâu, cũng chỉ có Kỵ sĩ hắc giáp mới có năng lực chống lại người của Tu La môn.” Tiêu Dật xiết chặt nắm tay, con mắt cũng buông xuống, ngữ khí của hắn lộ ra nhè nhẹ sự thê lương. Vừa nghĩ tới việc tối nay ở trong rừng cây kia, hình ảnh môn chủ Tu La môn gọi Lam Ẩn Nhan là nương tử, lại thân mật ôm Lam Ẩn Nhan. Đột nhiên trong lòng hắn cảm thấy rất không thoải mái, giống như linh hồn bị ai đó lấy mất, cảm giác này cũng giống như bản thân đang mất đi cái gì đó rất rất quý giá. “Hiện tại ngươi, Tiêu Trác và Tu La môn đang 3 bên đối lập. Bất cứ phe nào khai chiến trước chắc chắn sẽ rơi vào kết cục cả hai bên đều thua thiệt. Nhưng nếu bảo trì bất động, kẻ thứ ba nhất định sẽ là người chiến thắng cuối cùng. Bây giờ Tiêu Trác chắc cũng muốn ngươi đi đối phó Tu La môn!” Con ngươi thâm thúy của Tư Đồ Phong nhìn về phía Tiêu Trác. Từ trước tới nay Tiêu Dật luôn là người bình tĩnh, vậy mà chỉ vì muốn mau chóng nhìn thấy Lam Ẩn Nhan lại muốn điều động cả Kỵ sỹ hắc giáp. Thật sự chỉ vì hắn muốn xác nhận Lam Ẩn Nhan có phải ân nhân cứu mạng không thôi sao? “Truy Mệnh, triệu tập những thị vệ tinh anh nhất trong phủ, bổn vương muốn đến Tứ vương phủ một chuyến!” Nghe xong lời nói của Tư Đồ Phong, Tiêu Dật hít sâu vài hơi, sau đó sắc mặt âm trầm nhìn về phía thị vệ Truy Mệnh nói. “Là!” Truy Mệnh cung kính đáp, sau đó thân ảnh lóe lên rồi lại biến mất trong phòng ngủ. “Dật, ngươi đang hoài nghi hắn sao?” Tư Đồ Phong nheo lại mắt hướng về phía Tiêu Dật. “Hy vọng không phải hắn, nếu không thì phải vận dụng hai thứ đó! Đó là điều ta không muốn nhìn thấy nhất!” Tiêu Dật cúi thấp đầu lẩm bẩm, sau đó lại ngẩng đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, thân ảnh cũng lóe lên rồi biến mất trong phòng ngủ. Tiêu Nhiên a Tiêu Nhiên, ngươi chính là môn chủ Tu La môn sao? Xem ra, ta cũng phải đi thử thăm dò lại ngươi rồi! Tư Đồ Phong quan sát bóng lưng Tiêu Dật rời khỏi, sau đó trở lại chỗ ngồi của mình cúi đầu nhấp trà. Ai… Xem ra, rất nhanh Thánh Long Vương hướng đã muốn thay đổi trời! Trong thời gian nửa chén trà, vô số đạo bóng đen nhảy ra khỏi Tam vương phủ, bọn họ giống như quỷ mị cùng biến mất vào trong đêm. Đợi những hắc ảnh kia biến mất, Tiêu Trác cùng Phong Y từ chỗ tối đi ra. “Phong Y, xem ra chúng ta cũng phải đi Tứ vương phủ một chuyến” Con ngươi Tiêu Trác âm lãnh cười nói. ” Thần nghĩ Tiêu Dật không ngốc như vậy, hắn chỉ là thử đi dò xét, cũng không chính thức động thủ.” Phong Y cười nhạt một tiếng, khuôn mặt trắng nõn dưới bóng đêm càng tôn lên vẻ thanh tú. “Chính vì vậy, chúng ta mới phải đi trợ giúp a! Tiêu Dật vì Lam Ẩn Nhan đã mất đi chút lý trí, hắn lại muốn mạo hiểm đi thử dò xét Tiêu Nhiên, nếu đã vậy hãy để cho hai người bọn họ mau chóng bắt đầu xung đột đi đi!” Tiêu Trác quỷ dị cười nói. Sau đó vẫy cánh tay, vô số đạo bóng đen như quỷ mị nhảy vào trong bóng đêm. Mà cùng lúc đó, trên ngã tư đường vắng lặng. “Tây Thành, ngươi mang theo Miêu Miêu về Tam vương phủ trước đi! Ta phải đến Tứ vương phủ tìm Tiểu Tứ Tứ.” Lam Ẩn Nhan đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn Lam Tây Thành bên cạnh. “Tiểu thư, đêm đã khuya như vậy, hay là ngươi đừng đi a! Hơn nữa trên người ngươi còn bị thương, nên về sớm nghỉ ngơi một chút mới tốt!” Lam Tây Thành lôi kéo tay áo Lam Ẩn Nhan nói. “Yên tâm, ta không sao! Ngươi mang theo Miêu Miêu về phủ trước đi!” Lam Ẩn Nhan xoa nhẹ đầu Lam Tây Thành, lại vỗ vỗ thân mình đến cái đuôi đang đong đưa của Miêu Miêu, cước bộ nhanh chóng đi về phía trước. Tối nay, môn chủ Tu La môn nói muốn giết tất cả người họ Tiêu, tuy rằng về sau hắn đáp ứng mình sẽ không giết Tiểu Tứ Tứ, nhưng lời nói của người kia liệu có thể tin sao? Nàng thật sự có chút hoài nghi, cho nên nàng cần nhanh đến Tứ vương phủ, báo cho thị vệ của Tứ vương phủ phải thật cảnh giác. Trong bóng đêm, một thân ảnh yểu điệu như ẩn như hiện, cuối cùng cước bộ của nàng dừng lại trước cửa lớn của Tứ vương phủ. Vừa dừng bước, Lam Ẩn Nhan cảm giác có điều gì đó không đúng, con ngươi hồ nghi lập tức nhìn bốn phía, vì sao nàng cảm giác lúc này tứ phía lượn hơi thở nguy hiểm? Còn có, vì sao cửa chính của Tứ vương phủ lại mở rộng? Chẳng lẽ… Chẳng lẽ Tứ vương phủ xảy ra chuyện? Lập tức trái tim Lam Ẩn Nhan nhảy lên, sau đó nàng cuống quít xông vào trong Tứ vương phủ. Mà khi nàng xông vào sân, trong nháy mắt liền phát hiện trong sân có rất nhiều thị vệ Huyễn Ảnh của Tứ vương phủ cùng thị vệ Tam vương phủ, lông mày Lam Ẩn Nhan không khỏi nhíu lại. Lúc này người của Tứ vương phủ cùng Tam vương phủ không tiếng động dùng ánh mắt giằng co, khi bọn họ nhìn thấy Lam Ẩn Nhan đột nhiên xông vào, thì đồng thời nhìn Lam Ẩn Nhan, sau đó biểu tình lại lạnh như băng, ánh mắt sắc bén giằng co. “Giở trò quỷ gì?” Lam Ẩn Nhan nhìn lướt qua đám người, không nhịn được nói thầm, sau đó nàng hướng phía phòng ngủ Tiêu Nhiên chạy vội tới. Chẳng lẽ tên biến thái Tiêu Dật đến khi dễ Tiểu Tứ Tứ nhà nàng? Chết tiệt! Lúc này, trong phòng ngủ nào đó của Tứ vương phủ. Tiêu Nhiên một tay nâng đầu nằm nghiêng trên nhuyễn tháp, bộ hồng y có chút mở rộng, cái cổ thon dài cho đến lồng ngực lộ ra không xót gì, da thịt nhẵn nhụi như dương chi bạch ngọc, lại thêm ánh nến lập lòe làm cả người hắn càng thêm sáng bóng mê hoặc “Tam ca ca, có phải là ngươi ngủ không yên cho nên đặc biệt chạy đến tìm Tiểu Tứ Tứ chơi đùa a?” Ngữ khí Tiêu Nhiên mang theo ngu đần như cũ, nhưng thần thái trên mặt lại là lười biếng thỏa mái. “Tứ đệ, thoạt nhìn tối nay ngươi hình như không giống ngốc?” Trên mặt Tiêu Dật nhìn không ra bất luận cảm xúc nào, nhưng lời nói ra lại giống như hàn băng ngàn năm lạnh thấu xương. “Tam ca ca, có lời chôn ở trong lòng thì tốt rồi, nhưng ngàn vạn lần đừng nói ra, nói ra sẽ không còn thú vị!” Khóe miệng Tiêu Nhiên nhếch lên, con ngươi yêu nghiệt cười yếu ớt nhìn về phía Tiêu Dật. “Như vậy… Tứ đệ đang thừa nhận mình vẫn luôn giả ngu?” Trong con ngươi Tiêu Dật xuất hiện tia âm lãnh. “Ta cảm thấy bây giờ Tam ca ca tiếp tục coi Tiểu Tứ Tứ là ngốc tử cũng rất tốt.” Tiêu Nhiên yêu mị cười, đầu ngón tay nhẹ nhàng vung lên, mái tóc đen theo gió bay múa mà phất qua hai gò má. “Vì sao phải làm vậy? Chẳng lẽ Tứ đệ còn luyến tiếc việc làm một ngốc tử?” Tiêu Dật khiêu mi nhìn về phía Tiêu Nhiên. “Bởi vì nếu Tiểu Tứ Tứ không ngốc, toàn bộ bầu trời Thánh Long Vương hướng sẽ bay tràn ngập cánh hoa xinh đẹp, cánh hoa xinh đẹp này chính là màu đỏ nga! Tam ca ca cũng không muốn sớm thấy một đêm bay tràn ngập cánh hoa, ngươi không muốn bớt đi một hình ảnh tàn khốc sao?” Đầu ngón tay Tiêu Nhiên nhẹ nhàng nghịch tóc, trên khuôn mặt tản mát ra tiên khí cùng yêu khí, lúc này khóe môi hắn nổi lên một nụ cười lười biếng mà khiêu gợi, một đôi mắt yêu mị hướng Tiêu Dật nhẹ nhàng nháy. ” Ngươi… Quả nhiên chính là môn chủ Tu La môn.” Tiêu Nhiên nói không chút nào che giấu, làm cho Tiêu Dật trở tay không kịp. Chỉ thấy Tiêu Dật có chút ngẩn người, con ngươi lãnh mị hướng về phía Tiêu Nhiên. Hắn không hề che dấu? Cái này đại biểu cho cái gì? “Đây chính là bí mật của Tiểu Tứ Tứ nga, ngươi nhưng ngàn vạn lần đừng để cho người thứ ba biết nga! Nếu không Tiểu Tứ Tứ sẽ rất tức giận. Nếu Tiểu Tứ Tứ tức giận, Tam ca ca biết hậu quả sẽ nghiêm trọng cỡ nào rồi chứ?” Con ngươi Tiêu Nhiên cười khanh khách nhìn Tiêu Dật nói. “Tiêu Nhiên, ngươi nghĩ rằng ta thực sự sợ ngươi sao?” Bốn phía Tiêu Dật lập tức nổi lên hàn khí. “Bây giờ ta còn chơi chưa đủ, cho nên ta sẽ không giết ngươi, đương nhiên ngươi cũng không cần sợ ta. Chẳng qua sau khi ta chơi đã, ngươi càng không cần sợ ta. Bởi vì đối với một người chết mà nói, sợ hay không sợ đã không còn quan trọng.” Tiêu Nhiên cười đến phong tình vạn chủng, đem bản thân yêu nghiệt đến tuyệt đại phong hoa nở rộ trong không khí. “Hảo, ta đây là mỏi mắt mong chờ, nhìn xem rốt cuộc ngươi làm thế nào có thể biến ta thành một người chết. Nhưng trước tiên, phiền ngươi đem Vương phi của bổn vương giao ra đây.” Con ngươi âm lãnh của Tiêu Dật lúc này đã đen đến không nhìn thấy đáy, ngữ khí cũng lạnh thấu xương. “Nhớ kỹ, ta chỉ để cho nương tử yêu quý ở tạm nhà ngươi, chờ thời cơ chín muồi, đương nhiên ta sẽ đem nàng đi. Cho nên ngàn vạn lần đừng động tâm tư với nàng, nếu không sẽ làm ta tức giận nga.” Mắt phượng Tiêu Nhiên giương lên, khóe miệng tà mị tràn đầy vui vẻ. “Nếu như Nhan nhi biết ngươi luôn giả ngu lừa nàng, ngươi đoán nàng sẽ cảm thấy thế nào?” Khóe miệng Tiêu Dật cười lạnh lẽo. “Thứ nhất, nàng sẽ không tin tưởng lời ngươi nói. Thứ hai, bây giờ ngươi chưa nắm chắc mười phần có thể đối phó ta, cho nên ngươi sẽ không dám mạo hiểm vạch trần bí mật của ta. Bởi vì ngươi biết rõ, một khi ngươi vạch trần bí mật của ta thì trò chơi này cũng đến lúc chấm dứt. Cho nên… Ngươi không ngu như vậy!” Đôi mắt lay động như nước của Tiêu Nhiên đảo qua khuôn mặt Tiêu Dật, đôi môi như hoa đào nhẹ nhàng nhếch, hơi thở tuyệt diễm trong không khí nổi lên gợn sóng. “Vậy sao? Nhưng nếu ta thực sự ngu như vậy?” Con ngươi Tiêu Dật lạnh lùng cười, sau đó hai tay dùng sức đánh về phía nhuyễn tháp của Tiêu Nhiên. Hắn nghe được tiếng bước chân quen thuộc. Muộn như vậy đến Tứ vương phủ, hơn nữa tất cả thị vệ trong sân đều không hề ngăn cản, cũng không có ai bẩm báo, ngoại trừ Lam Ẩn Nhan thì không có người thứ hai. Nếu nàng đã tới đây, vậy thì càng tốt! Hắn muốn ngay trước mặt Lam Ẩn Nhan, khiến Tiêu Nhiên bộc lộ ra võ công, sau đó kéo xuống mặt nạ ngốc tử của hắn. Mà Tiêu Nhiên nằm nghiêng trên nhuyễn tháp, khóe miệng nở một nụ cười quỷ dị xinh đẹp. Hắn không ra tay ngăn cản chưởng lực của Tiêu Dật, mà để chưởng lực của Tiêu Dật tùy ý đánh về phía mình. Sau đó liền nghe thấy đoàng một tiếng nổ mạnh, nhuyễn tháp của Tiêu Nhiên bị Tiêu Dật đánh tan thành từng mảnh vỡ. Mà cả người Tiêu Nhiên cũng rơi xuống mặt đất, sau đó trong miệng liền phun ra một ngụm máu. Nghe được tiếng nổ mạnh trong phòng ngủ của Tiêu Nhiên, lòng của Lam Ẩn Nhan hoảng hốt, sau đó nhanh như chớp tiến vào. Khi nàng nhìn thấy Tiêu Nhiên đang quỳ rạp trên mặt đất với vẻ mặt thống khổ, con ngươi sợ hãi nhìn Tiêu Dật, thì nàng điên cuồng chạy về phía Tiêu Nhiên. ” Tiểu Tứ Tứ!” Lam Ẩn Nhan vội vàng đem Tiêu Nhiên ôm vào trong ngực, sau đó con ngươi bốc lên lửa giận ngút trời nhìn về phía Tiêu Dật đang đứng. “Tỷ tỷ, Tiểu Tứ Tứ đau quá!” Cánh tay Tiêu Nhiên ôm lấy eo Lam Ẩn Nhan, thân mình run rẩy, sắc mặt trắng bệch nhìn về phía Tiêu Dật. Tiêu Dật ngươi nói Nhan nhi nhìn thấy ta bị ngươi đả thương nặng, có thể nàng càng thêm hận ngươi hay không? Mà cả người Tiêu Dật đều cứng ngắc, hắn tuyệt đối không nghĩ Tiêu Nhiên sẽ không phản kích, mà chọn cố ý để cho mình bị thương. “Nhan nhi, kỳ thật có một số việc cũng không phải ngươi…” Tiêu Dật thấy con ngươi Lam Ẩn Nhan đầy hận ý, không tự chủ muốn mở miệng giải thích. “Tiêu Dật, con mẹ nó, lão nương sẽ không để yên cho ngươi!” Lam Ẩn Nhan rít gào về phía Tiêu Dật “Tỷ tỷ…” Tiêu Nhiên đem đầu chôn vào trong ngực Lam Ẩn Nhan, thanh âm nghẹn ngào nói “Tiểu Tứ Tứ, ngoan nga! Không phải sợ! Có tỷ tỷ ở đây!” Lam Ẩn Nhan lập tức đem Tiêu Nhiên ôm chặt hơn, sau đó dùng tay ôn nhu giúp Tiêu Nhiên lau tơ máu trên khóe miệng. “Ân! Có tỷ tỷ ở đây, Tam ca ca cũng không dám khi dễ Tiểu Tứ Tứ.” Trong hai tròng mắt xinh đẹp của Tiêu Nhiên chứa đầy nước mắt, mặt mũi điềm đạm đáng yêu. “Tiểu Tứ Tứ, tên hỗn đản kia vì sao phải đánh ngươi!” Lam Ẩn Nhan nhẹ nhàng hỏi Tiêu Nhiên, nhưng con ngươi lại vô cùng âm trầm nhìn về phía Tiêu Dật. “Tỷ tỷ, Tam ca ca thật là hung dữ. Hắn tìm không thấy tỷ tỷ, hắn nói là Tiểu Tứ Tứ đem tỷ tỷ giấu đi! Sau đó hắn làm cho Tiểu Tứ Tứ đem giao tỷ tỷ ra, Tiểu Tứ Tứ cũng không biết tỷ tỷ ở đâu, Tiểu Tứ Tứ làm sao giao ra! Nhưng Tam ca ca không tin Tiểu Tứ Tứ, hắn nói nếu Tiểu Tứ Tứ không giao tỷ tỷ ra, hắn sẽ đánh chết Tiểu Tứ Tứ.” Thanh âm Tiêu Nhiên run rẩy nói, thân mình cũng cuộn chặt lại trong ngực Lam Ẩn Nhan. “Hảo, tốt! Trước ngươi đánh ta bị thương còn không tính, giờ lại đả thương Tiểu Tứ Tứ! Tiêu Dật, nếu tối nay Lam Ẩn Nhan ta không đem hận cũ cừu mới cùng tính một lượt rõ ràng, vậy thật sự là có lỗi với chính mình!” Lam Ẩn Nhan cắn răng gằn từng chữ một. “Tỷ tỷ, ngươi cũng bị thương sao? Ngươi mau chóng để cho Tiểu Tứ Tứ xem, Tiểu Tứ Tứ dùng miệng giúp tỷ tỷ thổi thổi, thổi xong sẽ không đau!” Tiêu Nhiên vẻ mặt khẩn trương túm quần áo Lam Ẩn Nhan, thanh âm ngọt ngào nói. “Tỷ tỷ không có việc gì, Tiểu Tứ Tứ không cần lo lắng! Đến, để tỷ tỷ giúp ngươi đứng lên, ngươi trước đứng đợi một bên. Tên hỗn đản Tiêu Dật này đánh ngươi nặng bao nhiêu, tỷ tỷ sẽ đòi lại gấp đôi!” Con ngươi Lam Ẩn Nhan ôn nhu nhìn về phía Tiêu Nhiên, lần nữa lau tơ máu bên miệng Tiêu Nhiên rồi chuẩn bị giúp Tiêu Nhiên đứng lên. “Tỷ tỷ, ta không cần ngươi giúp Tiểu Tứ Tứ báo thù! Tam ca ca rất hung dữ, tỷ đánh không lại hắn!” Cánh tay Tiêu Nhiên nhanh chóng ôm cổ Lam Ẩn Nhan, toàn thân run rẩy nói. “Lam Ẩn Nhan, lập tức cùng bổn vương hồi phủ!” Mà đứng một bên, Tiêu Dật nhìn thấy Tiêu Nhiên cùng Lam Ẩn Nhan ôm nhau chặt chẽ, lại thấy Lam Ẩn Nhan đau lòng vì Tiêu Nhiên, hắn siết chặt nắm tay, ngữ khí âm lãnh nói. “Tiểu Tứ Tứ ngoan, buông tỷ tỷ ra!” Lam Ẩn Nhan không để ý đến lời nói của Tiêu Dật, mà ngữ khí ôn nhu nói với Tiêu Nhiên. “Nga!” Tiêu Nhiên ngoan ngoãn buông lỏng cổ tay ôm Lam Ẩn Nhan. Sau đó Lam Ẩn Nhan dìu Tiêu Nhiên đứng dậy, nàng đưa Tiêu Nhiên đến một bên ghế ngồi xuống, lúc này mới xoay người con ngươi âm trầm nhìn về phía Tiêu Dật. “Tam vương gia, quay về Tam vương phủ có phải rất mất mặt không? Để cho ta đưa ngươi xuống Địa phủ không phải tốt hơn sao?” Lam Ẩn Nhan cắn răng nói, thân mình cũng hướng trước mặt Tiêu Dật đi tới. Tiêu Nhiên ngồi trên ghế, đáy mắt mỉm cười nhìn Lam Ẩn Nhan, sau đó hắn dùng ngón trỏ quấn mấy lọn tóc đang đổ xuống trên bả vai. Nương tử, không phải ngươi rất muốn ngược Tiêu Dật sao! Vi phu đã nói, sẽ giúp ngươi cùng ngược! Yên tâm đi đối phó với hắn, có vi phu ở đây, ngươi muốn ngược thế nào thì ngược! Sau đó Tiêu Nhiên túm lấy vài lọn tóc, sau đó đem nội lực trút xuống trên tóc đen. “Lam Ẩn Nhan, ngươi không phải là đối thủ của ta! Ta đã khiến ngươi bị thương một lần, cũng không nghĩ sẽ làm ngươi bị thương lần thứ hai! Ngươi vẫn nên ngoan ngoãn theo ta hồi phủ!” Lam Ẩn Nhan từng bước tới gần, Tiêu Dật cũng từng bước lui về phía sau. “Chính vì ngươi đã một lần làm ta bị thương, cho nên ta sẽ không cho ngươi cơ hộ đả thương ta lần thứ hai!” Lam Ẩn Nhan lạnh lùng cười, phút chốc rút ra chủy thủ trong tay áo. “Khụ khụ khụ… Hình như trẫm lại có náo nhiệt để xem! Xem ra từ nay về sau nếu không có việc gì trẫm nhất định phải xuất cung tìm náo nhiệt được!” Thanh âm Tiêu Trác lanh lảnh vang lên, sau đó liền thấy khuôn mặt tràn đầy ý cười đi tới bên người Tiêu Dật. Mà Tiêu Dật nhẹ quay đầu quét nhìn Tiêu Trác, trên mặt không có một tia kinh ngạc, bởi vì hắn đã sớm biết Tiêu Trác cũng đến đây. Mà Tiêu Nhiên đang ngồi đối diện lại vẫn cúi đầu vuốt vuốt vài lọn tóc đen trong tay, dường như tất cả việc phát sinh trước mắt đều không liên quan gì đến hắn. “Ngươi rất thích xem náo nhiệt sao? Vậy ngươi có hứng thú gia nhập vào hay không?” Lam Ẩn Nhan hí mắt nhìn về phía Tiêu Trác. “Mỗi lần Nhan nhi thấy trẫm thì cơn tức giận luôn lớn như vậy!” Tiêu Trác nhún vai, khóe miệng vẽ lên ý cười trêu tức nói. “Lão nương không có tâm tình nghe ngươi nói nhảm, tốt nhất ngươi hãy cút sang một bên cho ta! Nếu không đừng trách ta ngay cả ngươi cũng ngược!” Ngữ khí Lam Ẩn Nhan dày đặc âm lãnh “Tục ngữ nói không ai đưa tay đánh mặt người đang cười, mặt mũi ta đây tràn đầy ý cười, Nhan nhi thực sự có thể nhẫn tâm hạ thủ được sao?” Tiêu Trác không để ý tới khuôn mặt tức giận của Lam Ẩn Nhan, như cũ cợt nhả nói. “Vậy giương mắt lên mà xem, xem ta có thể hạ thủ được hay không!” Lam Ẩn Nhan nhanh chóng giơ chủy thủ trên tay lên. “Tam hoàng đệ, kỳ thật Nhan nhi tức giận cũng chỉ vì ngươi khiến Tứ hoàng đệ bị thương, không bằng ngươi hướng Tứ hoàng đệ nói lời xin lỗi đi!” Tiêu Trác dùng cánh tay nhẹ nhàng đụng Tiêu Dật một cái nói. Tiêu Dật lại dùng con ngươi lãnh lệ quét mắt Tiêu Trác, sau đó cất bước đi tới trước mặt Lam Ẩn Nhan. “Lam Ẩn Nhan, nếu như ngươi thật sự quan tâm tới Tiêu Nhiên, vậy ngươi hẳn là không muốn gặp lại Tiêu Nhiên trong phòng ngủ bị máu tươi nhuộm đỏ đi? Hơn nữa hiện tại trong người ngươi có thương tích, căn bản sẽ không phải là đối thủ của ta. Nếu ngươi thực sự muốn đối phó ta, trước tiên nên dưỡng thương cho tốt rồi đến tìm ta báo thù cũng không muộn! Nếu không ta không đảm bảo sau khi ngươi động thủ, một lần nữa ta không cẩn thận ngộ thương ngươi cùng Tiêu Nhiên.” Ngữ khí Tiêu Dật thản nhiên nói, sau đó con ngươi không đếm xỉa quét mắt tới Tiêu Nhiên. “Tiêu Dật, ngươi thực quá xem trọng bản thân!” Khóe miệng Lam Ẩn Nhan lạnh lùng cười, con ngươi toát ra tia lạnh thấu xương…
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang