[Dịch]Thịnh Thế Xấu Phi - Sưu tầm
Chương 54 : Ta đếm đến ba
.
Hồng y nam tử ngửa đầu cười như điên một trận, suy nghĩ hắn tuỳ ý mê loạn xuyên qua tự do ở trong bầu trời đêm. Ánh trắng đẹp và tĩnh mịch tràn ngập trên khuôn mặt tuyệt mĩ xinh đẹp của hắn, con ngươi thăm thẳm của hắn cũng nổi lên gợn nước nhộn nhạo, trong nháy mắt gợn nước hơi loé ra, linh hồn hắn chảy xuôi thê lương vô tận.
“Hắn, đối với ngươi mà nói là rất trọng yếu, cho nên tuyệt đối ngươi không thể để cho hắn chết?” Tiếng cười đột nhiên ngừng lại, hồng y nam tử khẽ cúi mắt xuống, con ngươi lăn tăn trong như nước mùa thu, hắn chăm chú nhìn về phía Lam Ẩn Nhan, trong giọng nói mang theo một tia âm lãnh.
“Nếu hắn sống, ta liền sống. Nếu hắn chết, ta cũng chết. Ngươi nói, hắn đối với ta có thể không trọng yếu sao?” Con ngươi mang theo một tia hồ nghi nhìn hồng y nam tử, sau đó Lam Ẩn Nhan chậm rãi mở miệng. Một luồng gió đêm phất qua trong nháy mắt, nhấc lên tóc đen hồng y nam tử bay lên, tâm Lam Ẩn Nhan không khỏi run lên, vì sao trên người hồng y nam tử này bỗng nhiên quấn quanh lên nồng nặc mùi u oán chứ? Hơn nữa loại u oán này nhưng lại làm cho mình cảm giác quen thuộc mà lại xa xôi.
“Nếu hắn sống, ngươi liền sống. Nếu hắn chết, ngươi cũng chết?” Đôi môi hồng y nam tử yếu ớt, thì thào nhẹ giọng nói. Nguyên lai nàng đúng là để ý hắn như thế? Để ý đến có thể cùng hắn sống, lại cùng chết!
“Bản Môn chủ nguyên bản còn muốn thưởng hắn toàn thây, nhưng mà hiện tại bản Môn chủ thay đổi chủ ý, bản môn chủ quyết định làm cho hắn chết không toàn thây.” Ánh mắt hồng y nam tử lạnh như băng thấu xương, trong lòng hắn lúc này mọc lan tràn không phải hận, mà là một loại chấp niệm muốn làm cho Phong Y chết thê thảm, chấp niệm như vậy so với hận càng có tính huỷ diệt.
“Ta sẽ không cho ngươi thực hiện được, bởi vì ta sẽ cứu hắn” Lam Ẩn Nhan ngẩng cao đầu nói, trong giọng nói mang theo một tia kiên quyết.
“Cửa Địa Ngục đã mở, Diêm Vương muốn lấy mạng, ai cũng không thể ngăn cản, bao gồm ngươi bên trong” Ngữ khí hồng y nam tử âm lệ vô cùng, tâm lại tịch mịch khôn cùng.
“Dù sao hắn đã chết ta cũng không sống được, nếu như vậy, sao ta không đơn giản đánh cuộc một lần chứ?” Chân Lam Ẩn Nhan nhanh chóng đảo qua, đem nhuyễn kiếm màu bạc kia bên cạnh Phong Y đá lên trên tay, sau đó thân thể nàng chắn ở trước mặt Phong Y.
“Nữ nhân, ngươi vẫn là đi đi, Phong Y ta thật sự không cần ngươi cứu a?” Phía sau Lam Ẩn Nhan, truyền đến thanh âm Phong Y suy yếu mà lợi hơi khẩn cầu
“Ầm ĩ chết, ngươi câm miệng cho ta!” Mặc dù Lam Ẩn Nhan trả lời Phong Y, ánh mắt cũng là không dám nới lỏng một khắc nhìn chằm chằm hồng y nam tử. Sát khí trên người nam tử này thật sự là quá cường đại, cường đại đến làm nàng kinh hãi. Hơn nữa mình bây giờ là đứng ở trước mặt hồng y nam tử này, còn không có xuất kích, cũng đã có một tia cảm giác hít thở không thông.
“Nữ nhân ngươi đầu óc vào nước sao? Cho dù ngươi muốn cứu người, cũng phải nhìn xem người bị cứu có nguyện ý cứu hay không chứ?” Phong Y thở hổn hển nói, trong con ngươi che dấu một tình cảm phức tạp khó có thể nói.
“Phong Y, nếu ngươi lại chít chít méo mó nói không ngừng, ta liền hung hăng đánh ngươi!” Lam Ẩn Nhan tức giận trừng mắt nhìn Phong Y, ngữ khí có chút phiền chán. Người kia có phiền hay không a? Nếu không phải nhìn thấy hắn đã muốn bị hồng y nam tử này làm cho mình đầy thương tích, mình thật đúng là muốn đi lên hung hăng đánh hắn mấy cái tát. Bất quá nghĩ thì nghĩ, trong lòng vẫn là liều mạng chịu đựng, vạn nhất không cẩn thận đem hắn hiện tại thực suy yếu đánh chết, nàng Lam Ẩn Nhan thật đúng là khóc không ra nước mắt!
“Lam Ẩn Nhan, nếu thật là ngươi đã cứu ta, chỉ sợ ngươi sẽ hối hận” Con ngươi Phong Y quét nhìn Lam Ẩn Nhan, ngữ khí mang theo bảy phần thở dài rất nhỏ, ba phần bất đắc dĩ oán hận trong lòng.
“Nếu lão nương không cứu ngươi, đó mới sẽ hối hận. Ngươi vẫn là câm miệng cho ta đi!” Lam Ẩn Nhan tức giận nói. Phong Y này thật sự là thiếu đánh! Hắn cho là mình rất muốn cứu hắn sao? Nếu không phải vì giải dược, nàng đến nguyện ý đứng ở một bên xem diễn, dụng tâm thưởng thức hình ảnh hồng y nam tử này tra tấn hắn a!
“Đủ, đừng ở trước mặt ta trình diễn kiêm điệp tình thâm! Hôm nay Phong Y phải chết, mà khẳng định là ngươi cứu không được hắn. Ta cho ngươi một cơ hội, ngươi hiện tại lập tức rời đi rừng Hoa lê này cho ta, nếu không đừng trách ta ngay cả ngươi cũng giết!” Thanh âm hồng y nam tử thổi ra lệ khí tử vong cùng với nổi giận ghen tị, mà tay hắn cũng đem kim tiên nắm chặt.
“Nếu không cứu Phong Y, ta là tuyệt đối sẽ không rời đi” Lam Ẩn Nhan biểu tình kiên nghị nói, mà trong lòng nàng cũng nho nhỏ nói thầm: Ngươi có tật xấu a? Ta làm sao cùng tên hỗn đản Phong Y này kiêm điệp tình thâm a? Ngươi quả thực rất u nhục thưởng thức của Lam Ẩn Nhan ta!
“Tốt lắm, nếu hắn ở trong lòng ngươi trọng yếu như thế, ta đây khiến cho ngươi tận mắt thấy hắn chết có bao nhiêu thê thảm. Trước tiên ta sẽ đánh gãy gân chân cùng gân tay hắn, sau đó sẽ đem lục phủ ngũ tạng của hắn lấy ra, cuối cùng sẽ đem thịt trên người hắn một cái một cái cắt bỏ.” Con ngươi hồng y nam tử hàm chứa quang mang ghen ghét.
“Ngươi thật đúng là tàn nhẫn, tàn nhẫn gần như không có một tia nhân tính” Lời nói của hồng y nam tử, làm cho Lam Ẩn Nhan khẽ nhíu lông mày.
“Ha ha, bởi vì người ta tra tấn là Phong Y? Cho nên ta liền tàn nhẫn? Cũng bởi vì người ta muốn giết là Phong Y, cho nên ta sẽ không có một tia nhân tính?” Trên khuôn mặt hồng y nam tử lộ ra ý cười xinh đẹp mị thế, nhưng mà ánh trăng chiếu rọi xuống xuống đôi đồng tử đen láy của hắn cũng là không cười, trong lòng người có đau có thương tích, ánh mắt là sẽ không cười.
Sau đó liền thấy hồng y nam tử cầm kim tiên trong tay vung lên, hắn sắp sửa dùng kim tiêm này hung hăng xỏ xuyên qua qua ngực Phong Y khiến hắn trí mạng. Bởi vì lời nói của Lam Ẩn Nhan kích thích đến hắn, hắn không muốn tàn nhẫn tra tấn Phong Y, hắn muốn Phong Y lập tức đi địa ngục báo dánh.
Ánh trăng mờ ảo lấp lánh, xoay đầy bùn đất, kim tiên trong tay hồng y nam tử nhanh như điện xẹt quét ra ngoài. Mà Lam Ẩn Nhan lại là dời một bước, gắt gao bảo vệ trước mặt Phong Y. Sau đó rút kiếm ra đón nhận kim tiên của hồng y nam tử.
“Ba!” Một thanh âm vang lên, kim tiên cùng ngân kiếm va chạm cùng nhau, phụt ra vô số tia lửa, tia lửa mông lung ở dưới ánh trăng, lộ ra lãnh khí làm cho người ta sợ hãi.
Sau đó ngân kiếm Lam Ẩn Nhan cùng kim tiên hồng y nam tử cùng công kích về phía thân thể đối phương.
Kim tiên trong tay hồng y nam tử tuy rằng quét về phía Lam Ẩn Nhan, nhưng rõ ràng lại âm thần lưu tình. Bởi vì đối với nàng, tâm hắn thật sự là không ác được, cũng không hạ được thủ đoạn…
Nhưng mà thời điểm ngân kiếm trong tay Lam Ẩn Nhan hướng về phía hồng y nam tử, từng chiêu cũng là muốn đoạt mệnh hồng y nam tử. Bởi vì nếu không giết hắn, nàng liền không cứu được Phong Y, mà nếu cứu không được Phong Y, mình liền hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Cho nên, nàng không có lựa chọn khác!
“Xoẹt!” Một thanh âm vang lên, xiêm y hồng y nam tử bị ngân kiếm Lam Ẩn Nhan phá rách, chỉ thấy mũi kiếm Lam Ẩn Nhan nhanh chóng di chuyển, sau đó mang một hơi thở lạnh lẽo hướng về phía ngực hồng y nam tử.
Nhìn thấy Lam Ẩn Nhan vì Phong Y, lại liều mạng như thế, trong con ngươi hồng y nam tử thiêu đốt lên một trận hoả mãnh liệt.
Nhìn thấy mũi kiếm Lam Ẩn Nhan lãnh tuyệt đâm trí mạng về phía ngực mình, cõi lòng hồng y nam tử tan nát thành bột phấn.
“A!” Hồng y nam tử điên cuồng hét lên một tiếng, trời đất giống như chấn động một cái, toàn bộ rừng Hoa Lê cũng âm trầm khủng bố như tử thần tiến đến, gió lạnh xẹt qua người hồng y nam tử, nhất thời bầu trời bay đầy Cánh hoa Bỉ Ngạn màu đỏ xinh đẹp, sau đó liền thấy tất cả Cánh hoa Bỉ Ngạn này bắn về phía Lam Ẩn Nhan.
“Bịch!” Một thanh âm vang lên, thân mình Lam Ẩn Nhan bị Cánh hoa Bỉ Ngạn chấn động bắn ra ngoài, sau đó té ngã trên mặt đất.
“Cánh hoa Bỉ Ngạn của Tu La sứ giả chỉ có tác dụng lấy mạng, mà Cánh hoa Bỉ Ngạn của Môn chủ Tu La môn ta ngoại trừ lấy mạng, còn có tác dụng huỷ diệt thiên địa. Bây giờ, ngươi còn có tự tin có thể cứu hắn sao?” Con ngươi hồng y nam tử âm lãnh mà trào phúng nhìn về phía Lam Ẩn Nhan, tóc đen hắn bay múa, tản mát ra thê lương ở chỗ sâu linh hồn. Vừa rồi nếu hắn không phải hạ thủ lưu tình, thì những Cánh hoa Bỉ Ngạn này đã sớm đâm xuyên qua thân thể của nàng.
“Ngươi là… Môn chủ Tu La môn!” Sắc mặt Lam Ẩn Nhan nhất thời kinh hãi, lúc trước khi nàng ở Danh Hương Lâu nhìn thấy Tu La sứ giả vẫy ra Cánh hoa Bỉ Ngạn, trong lòng liền không hiểu nhiễm dậy sợ hãi. Mà vừa rồi khi nàng một bước tiến vào rừng Hoa Lê, khi nhìn thấy Cánh hoa Bỉ Ngạn trên đất, sợ hãi trong lòng kia lại rõ ràng mãnh liệt hơn so với ở Danh Hương Lâu vô số lần, bây giờ nàng cuối cùng hiểu được là chuyện gì xảy ra. Nguyên lai hồng y nam tử đứng trước mắt này lại là Môn chủ Tu La môn.
“Ta lại cho ngươi một cơ hội cuối cùng, lập tức rời đi nơi này” Hồng y nam tử chậm rãi đi tới trước mặt Lam Ẩn Nhan té trên mặt đất, con ngươi quyến rũ xinh đẹp cười nói. Nụ cười này che khuất trái tim vỡ nát của hắn, chỉ thấy tóc hắn tuỳ ý bay lên, nở rộ là hoa hương thơm tuyệt thế rực rỡ, nhưng mà khi tóc đen hạ xuống, phiêu tán còn lại là cô đơn thấu xương.
“Đi, ta và Phong Y cùng đi. Ở lại, ta và Phong Y cùng nhau ở lại” Lam Ẩn Nhan cố hết sức từ trên đất đứng lên, tay nắm chặt nhuyễn kiếm. Vừa rồi lúc Cánh hoa Bỉ Ngạn này trong nháy mắt đem thân thể nàng đánh bay trên đất, nhưng lại làm cho thân thể của nàng tê dại hồi lâu. Nàng biết, nàng đụng phải một đối thủ đáng sợ. Nhưng mà như thế nào? Nếu không chiếm được giải dược của Phong Y, đến lúc đó vẫn là chết. Nếu như vậy, vậy vì sao không ở dưới mạo hiểm đánh cược một lần? Thua cuộc, nhiều nhất cũng là chết. Nhưng nếu thắng cuộc a?
“Hảo! Tốt lắm! Nếu như vậy, Bản Môn chủ sẽ đưa ngươi và Phong Y cùng nhau đi xuống Địa Ngục!” Trong con ngươi hồng y nam tử hiện lên một chút tuyệt vọng, mà trong lòng hắn cũng chảy xuống một giọt nước mắt trong suốt, giọt nước mắt từ đầu quả tim lặng lẽ rơi xuống, sau đó kín đáo giấu bi thương ở trong máu. Sau đó tay hồng y nam tử run run giơ kim tiên trong tay lên.
“Đứa nhỏ, ngươi nhất định phải tìm được nữ tử có thể làm miếng ngọc bội trắng này phát ra màu đỏ, sau đó ngươi phải cho nữ tử kia toàn tâm toàn ý yêu thương ngươi. Nếu nữ tử kia không toàn tâm toàn ý yêu ngươi, nhất định ngươi phải tận tay giết nàng. Bởi vì nếu ngươi không để nàng chết ở trong tay ngươi, như vậy ngươi sẽ chết ở trong tay nàng”
“Là ngươi bức ta, là ngươi bức ta giết ngươi!” Kim tiên trong tay hồng y nam tử không chút lưu tình nào đâm về phía ngực Lam Ẩn Nhan.
“Lam Ẩn Nhan, nữ nhân ngu ngốc này, ngươi đi nhanh một chút đi!” Phong Y nguyên bản bị tra tấn mệt mỏi hết lực, khi nhìn thấy kim tiên trong tay hồng y nam tử mang theo lãnh khí huỷ diệt đâm về phía Lam Ẩn Nhan, hắn cũng không biết khí lực toát đến từ nơi nào, thể nhưng lập tức từ dưới đất đứng lên, sau đó lấy một tay túm lấy Lam Ẩn Nhan tránh khỏi phạm vi kim tiên công kích của hồng y nam tử, sau đó liền thấy ngữ khí hắn kích động nói.
“Ngươi nghĩ rằng ta giống ngươi không chịu nổi một kích sao? Ngươi cút đợi một bên cho ta đi” Lam Ẩn Nhan nhanh chóng nâng lên một cước, đem Phong Y đá bay ra ngoài, sau đó giơ kiếm nhằm về phía hồng y nam tử.
Nhưng mà lúc này đây, Lam Ẩn Nhan lại rõ ràng cảm giác được bất đồng, lúc trước khi nàng giơ kiếm công kích hồng y nam tử này, tuy nói không thể chiếm thế thượng phong, nhưng cũng có thể liên tục đánh trả. Chính là lúc này đây, nàng phát hiện mình căn bản không hề còn sức đánh trả một chút nào, cũng chỉ có thể miễn cưỡng phòng thủ.
“Nếu nữ tử kia không toàn tâm toàn ý yêu ngươi, nhất định ngươi phải giết nàng. Bởi vì nếu ngươi không để nàng chết ở trong tay ngươi, như vậy ngươi sẽ chết ở trong tay nàng” Tay hồng y nam tử mãnh liệt công kích Lam Ẩn Nhan, nhưng trong đầu cũng không ngừng luẩn quẩn hai câu nói này.
Rốt cuộc ta nên làm cái gì bây giờ a? Nếu ta không tự tay giết nàng, ta sẽ chết ở trong tay nàng. Nhưng mà nếu để ta tự tay giết nàng, ta lại không hạ thủ được a! Ta thật không hạ thủ được a!
“A!” Hồng y nam tử phát ra tiếng rống giận, sau đó kim tiên quấn trên lưng Lam Ẩn Nhan, đem toàn bộ người Lam Ẩn Nhan cuốn lên giữa không trung. Sau đó hồng y nam tử nhẹ nhàng buông lỏng kim tiên, thân mình Lam Ẩn Nhan liền bay ra ngoài.
“Bùm!” Một thanh âm vang lên, thân mình Lam Ẩn Nhan té ngã trên mặt đất. Thoáng chốc, lông mày Lam Ẩn Nhan khẽ nhíu, vì sao khi nàng té ngã trên mặt đất, thân mình thế nhưng không cảm giác được một tia đau đớn chứ? Chẳng lẽ hồng y nam tử này đối với nàng hạ thủ lưu tình?
Mà con ngươi hồng y nam tử này lại là phức tạp liếc nhìn Lam Ẩn Nhan ngã xuống phía trước, sau đó buông mí mắt xuống.
Đúng là hắn vẫn không thể hạ thủ được với nàng a! Thôi thôi, tối nay hãy bỏ qua Phong Y này đi! Có lẽ… mình có thể thay đổi vận mệnh đi? Có lẽ… mình căn bản cũng sẽ không chết ở trong tay Lam Ẩn Nhan a? Có lẽ… lời tiên đoán kia cũng không nhất định chính xác a?
“Ngọc bội? Ngọc bội đâu?” Đúng lúc này, Lam Ẩn Nhan ngã ngồi trên mặt đất, vẻ mặt bỗng nhiên xuất hiện một trận bối rối, sau đó tay nàng vội vàng móc vào trong tay áo mình. Ngọc bội màu trắng Tiểu Tứ Tứ đưa cho mình đâu? Sau khi ra Tứ vương phủ, nàng đã đem miếng ngọc bội màu trắng Tiêu Nhiên đưa giấu vào trong tay áo, miếng ngọc bội màu trắng kia có được một cỗ nhiệt độ mát lạnh, đó là một loại nhiệt độ làm cho tâm thần người thanh tỉnh thoái mái. Nhưng mà khi mình đang bị hồng y nam tử này đánh rơi xuống đất, cỗ nhiệt độ mát lạnh trong tay áo lại bỗng nhiên biến mất.
Lam Ẩn Nhan vội vàng từ trên đất bò dậy, cũng bất chấp việc đi lại lấy ngân kiếm bên cạnh mà khi thân mình bay ra thì nó cũng rơi xuống đất. Nàng trực tiếp xoay người cúi đầu tìm kiếm xung quanh ở trong rừng Hoa lê. Nhất định là vừa rồi khi mình rơi xuống đất, không cẩn thận đem miếng ngọc bội màu trắng kia từ trong tay áo rơi xuống đất, nàng phải mau chóng tìm được miếng ngọc bội a! Đây chính là di vật duy nhất mà Mẫu phi Tiểu Tứ Tứ để lại cho Tiểu Tứ Tứ, đó cũng là lễ vật Tiểu Tứ Tứ đưa cho mình a!
Lúc này con ngươi Lam Ẩn Nhan cứ tìm kiếm như vậy trên mặt đất, giờ khắc này đối với nàng mà nói, dường như cái gì cũng không trọng yếu, mà quan trọng nhất chính là mau chóng tìm được miếng ngọc bội trắng kia.
Mà phản ứng bất thình lình dị thường của Lam Ẩn Nhan, không khỏi làm cho Hồng y nam tử cùng Phong Y ngẩn người. Nàng đang làm cái gì?
Bỗng nhiên, bước chân của Lam Ẩn Nhan dừng lại, sau đó liền thấy nàng hí mắt nhìn về một chỗ nào đó.
“May mắn tìm được ngươi!” Lam Ẩn Nhan vỗ vỗ ngực, sau đó thở phào một hơi, vội vàng đi qua nơi mà miếng ngọc bội màu trắng rơi xuống.
Hồng y nam tử đứng đó cùng Phong Y nằm trên mặt đất, ánh mắt cũng hướng tới phương hướng Lam Ẩn Nhan đi qua.
Hoá ra là nàng đang tìm miếng ngọc bội kia a? Miếng ngọc bội trắng kia đối với nàng tựa hồ rất trọng yếu? Phong Y trong lòng âm thầm nghĩ.
Thì ra vừa rồi vẻ mặt nàng lo lắng như vậy, là tìm kiếm cái này? Trong con ngươi hồng y nam tử bỗng nhiên hiện lên một chút ý cười.
Mà lúc này Lam Ẩn Nhan đã sắp đến mục đích, khi mà nàng đang chuẩn bị lấy miếng ngọc bội trắng kia, bỗng nhiên một trận gió đánh úp lại, thân mình Lam Ẩn Nhan không tự chủ được lui về sau vài bước, sau đó liền thấy hồng y nam tử hướng lòng bàn tay về phía dưới đất hấp, miếng ngọc bội màu trắng kia bay lên, cuối cùng lọt vào trong lòng bàn tay hồng y nam tử.
“Trả lại cho ta!” Lam Ẩn Nhan lập tức vọt đến trước mặt hồng y nam tử, con ngươi âm trầm nhìn về phía hồng y nam tử.
“Miếng ngọc bội màu trắng này đối với ngươi rất trọng yếu sao?” Đôi môi đỏ mọng của hồng y nam tử khẽ mở, con ngươi vốn dĩ u ám cũng biến thành một mảnh trong suốt.
“Đừng để cho ta nói lại lần thứ hai! Lập tức đem nó trả cho ta!” Ánh mắt Lam Ẩn Nhan hàn lệ giống như băng sơn, ánh mắt như vậy chính là vừa mới cùng hồng y nam tử chém giết cũng không từng xuất hiện qua.
“Ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta a? Miếng ngọc bội màu trắng này đối với ngươi rất trọng yếu sao?” Hồng y nam tử đem kim tiên giắt vào bên hông, sau đó xiết chặt ngọc bội trắng trong lòng bàn tay, giữa chân mày tràn ra một chút huyết lệ cười xinh đẹp nói.
“Ngươi điếc tai sao? Ta là nói ngươi đem ngọc bội trả lại cho ta!” Phút chốc Lam Ẩn Nhan rút từ đầu xuống một cái trâm, sau đó hung hăng đâm về phía cổ tay cầm ngọc bội của hồng y nam tử.
“Có thể nói cho ta biết, vì sao ngươi lại khẩn trương miếng ngọc bội này như vậy?” Thân mình hồng y nam tử nhẹ nhàng loé lên, tránh được công kích của Lam Ẩn Nhan, sau đó ngữ khí hắn mềm nhẹ nói.
“Mắc mớ gì tới ngươi a? Ngươi nhanh chóng đem miếng ngọc bội này trả lại cho ta, bằng không lão nương không để yên cho ngươi!” Con ngươi Lam Ẩn Nhan bốc hoả nhìn về phía hồng y nam tử.
“Làm cho ta biết nguyên nhân khiến ngươi khẩn trương miếng ngọc bội này. Nếu ngươi sống chết không chịu nói, ta đây sẽ phá huỷ miếng ngọc bội này!” Hồng y nam tử nhíu mày nói.
“Nếu ngươi dám phá huỷ miếng ngọc bội này, cho dù lên trời hay xuống đất, Lam Ẩn Nhan ta cũng sẽ không buông tha ngươi!” Lam Ẩn Nhan cắn răng gằn từng chữ một, toàn thân cũng tản mát ra lãnh khí làm người ta sợ hãi.
“Ta đoán… Miếng ngọc bội này nhất định là người khác đưa cho ngươi đi? Người đưa miếng ngọc bội này cho ngươi, đối với ngươi mà nói có trọng yếu không?” Trong con ngươi của hồng y nam tử che dấu một chút chờ đợi.
“Này cũng không liên quan tới ngươi! Ngươi nhanh chóng đem miếng ngọc bội này trả lại cho ta!” Lam Ẩn Nhan hét lên, sau đó một bước nhanh về phía trước, liền muốn cướp đoạt ngọc bội trong tay hồng y nam tử.
Chỉ thấy thân ảnh hồng y nam tử chợt loé lên như quỷ dị, khi Lam Ẩn Nhan còn không phản ứng kịp, thì hắn đi tới bên cạnh Phong Y nằm trên mặt đất, sau đó liền thấy con ngươi hồng y nam tử mỉm cười nhìn về phía Lam Ẩn Nhan nói: “Ta ở chỗ này đây!”
“Rốt cuộc thế nào ngươi mới bằng lòng đem ngọc bội này trả cho ta?” Hơi quay người, con ngươi Lam Ẩn Nhan phẫn nộ trừng về phía hồng y nam tử.
“Vậy rốt cuộc là ngươi muốn miếng ngọc bội này? Hay là muốn cứu mạng Phong Y?” Hồng y nam tử nói xong, nhanh như tia chớp rút kim tiên ở bên hông, công phu trong nháy mắt, kim tiên giống như rắn quấn quanh trên cổ Phong Y.
“Ngươi có ý tứ gì?” Lời nói cùng hành động của hồng y nam tử làm cho Lam Ẩn Nhan đầu tiên là ngẩn người, sau đó nàng lạnh lùng nheo con ngươi lại.
“Ta chỉ là muốn lý giải, miếng ngọc bội này cùng mạng của Phong Y, cái nào ở trong lòng ngươi là tương đối trọng yếu chút” Khoé miệng hồng y nam tử hiện lên một chút cười tà, tiếp tục mở miệng nói “Nếu ngươi muốn ngọc bội, như vậy thì ta sẽ lấy mạng Phong Y. Nếu ngươi muốn cứu Phong Y, như vậy thì ta sẽ đem miếng ngọc bội này chấn thành mảnh vụn!”
“Ngươi cái bệnh thần kinh!” Lam Ẩn Nhan nhịn không được mắng, Môn chủ Tu La môn này biến thái đến so với Tam vương gia Tiêu Dật, quả thực là chỉ có hơn chứ không kém. Trời ạ, Lam Ẩn Nhan nàng đây là tạo cái nghiệt gì a? Làm sao xuyên quan đến đây lại đụng tới toàn những người tâm lý biến thái ra vẻ ta đây a? Chẳng lẽ Thánh Long vương triều này thừa thãi biến thái sao?
“Ta đếm đến ba, ngươi đem chính lựa chọn của mình nói cho ta biết! Nếu ngươi lựa chọn Phong Y, ta liền huỷ miếng ngọc bội này. Nếu ngươi lựa chọn ngọc bội, như vậy ta liền lấy mạng Phong Y!” Hồng y nam tử giơ tay trái đưa miếng ngọc bội trắng lên cao, mà tay phải hắn lại là dùng kim tiên gắt gao cuốn lấy cổ Phong Y nằm trên mặt đất, lúc này mặt Phong Y bởi vì hít thở không thông mà có vẻ trắng bệch vô cùng, bất quá con ngươi hắn cũng nhắm chặt, không có phát ra một tiếng thống khổ, thân mình cũng không giãy dụa.
“Ngươi cái tên biến thái cuồng!” Lam Ẩn Nhan thật muốn tiến lên đá chết tên hồng y nam tử này, nhưng mà nàng biết rất rõ ràng, mình căn bản không phải là đối thủ của hồng y nam tử này, vì tên này căn bản cũng không phải là người, hắn quả thực chính là Ma Vương thị huyết cực kì độc ác
“Một!” Hồng y nam tử hoàng toàn không nhìn Lam Ẩn Nhan mắng, hắn một lòng hiện tại chỉ muốn biết, ngọc bội cùng Phong Y trong lúc đó, Lam Ẩn Nhan rốt cuộc làm ra lựa chọn như thế nào?
“Ngươi cái người điên tử!” Lam Ẩn Nhan tiếp tục cắn răng mắng, bất quá con ngươi của nàng cũng không ngừng quét tới quét lui miếng ngọc bội màu trắng cùng Phong Y. Nàng có thể cảm giác được hồng y nam tử này không phải nói đùa, hắn thật sự là muốn bức mình lựa chọn.
“Hai!” Khoé miệng hồng y nam tử lộ ra nụ cười mê người nói, bất quá con ngươi hắn lại dừng ở ánh mắt Lam Ẩn Nhan.
“Ngươi con mẹ nó!” Lam Ẩn Nhan nắm chặt tay, sắc mặt âm trầm nhìn về phía hồng y nam tử, mà nội tâm của nàng cũng rối rắm vạn phần. Rốt cuộc nàng nên lựa chọn như thế nào a? Nếu lựa chọn Phong Y, vậy tương đương là cứu mạng mình. Nhưng mà ngọc bội của Tiểu Tứ Tứ nên làm cái gì bây giờ a?
“Ba!” Hồng y nam tử không nhanh không chậm hộc ra, sau đó con ngươi hắn chăm chú nhìn về phía đôi môi Lam Ẩn Nhan.
“Đủ! Ta lựa chọn Phong Y. Ngươi mau chóng buông hắn ra đi!” Lam Ẩn Nhan mặt vô biểu tình nói. Tuy rằng ngọc bội này là di vật duy nhất Mẫu phi Tiểu Tứ Tứ lưu lại, nhưng mà cho dù ngọc bội này trân quý, làm sao có thể cùng sinh mệnh đánh đồng chứ? Hơn nữa nàng cứu vẫn là chính mạng mình a? Đây cũng không phải Lam Ẩn Nhan nàng sợ chết, chính là chết cũng muốn chết có giá trị đi?
“Ha ha, ngươi lựa chọn Phong Y?” Hồng y nam tử buông mí mắt xuống, sau đó con ngươi thâm thuý nhìn về phía Lam Ẩn Nhan nói. Quả nhiên nàng lựa chọn là Phong Y! Cũng đúng, chính là một miếng ngọc bội làm sao có thể so với một cái sinh mệnh sống sờ sờ a? Huống cho chủ nhân sinh mệnh này vẫn là nam tử nàng ngưỡng mộ trong lòng?
“Vô nghĩa, không phải ngươi cũng nghe được đáp án của ta sao? Hiện tại ngươi có thể tha Phong Y một mạng đi?” Lam Ẩn Nhan lạnh lùng nói, sau đó chậm rãi đi tới trước mặt hồng y nam tử.
“Đương nhiên, ngươi đã lựa chọn Phong Y, ta khẳng định sẽ không đòi mạng của hắn nữa!” Hồng y nam tử nhanh chóng rút kim tiên quấn ở trên cổ Phong Y về.
“Này! Ngươi còn chưa chết chứ?” Lam Ẩn Nhan liếc mắt nhìn Phong Y, thân mình ngồi xổm xuống, đem đỡ nửa người Phong Y lên.
“Cảm ơn… Cảm ơn ngươi!” Con ngươi Phong Y vô thần liếc nhìn Lam Ẩn Nhan, sau đó hơi thở suy yếu nói cảm ơn.
“Không cần phải!” Lam Ẩn Nhan trừng mắt nhìn Phong Y nói, mà nội tâm của nàng lại khó chịu nói thầm: Ngươi khách khí cái lông, lão nương muốn cứu cho tới bây giờ cũng không phải là ngươi, lão nương muốn cứu chỉ là bản thân mà thôi.
Hồng y nam tử, cũng chính là Tiêu Nhiên lại cúi mắt chăm chú nhìn ngọc bội trong tay, khoé miệng lộ ra tia cười chua xót. Kỳ thật cho dù Lam Ẩn Nhan lựa chọn ngọc bội, hắn cũng sẽ không đòi lấy mạng Phong Y, bởi vì hắn biết Lam Ẩn Nhan quyết tâm cứu Phong Y có bao nhiêu mãnh liệt, nếu thật sự hắn giết Phong Y, Lam Ẩn Nhan sẽ thực thương tâm đi? Mà hắn căn bản là không đành lòng nhìn đến Lam Ẩn Nhan thương tâm. Hắn làm cho Lam Ẩn Nhan lựa chọn, kỳ thật cũng là muốn một chút may mắn, khát vọng nghe được đáp án mình muốn. Chỉ tiếc…
“Ngọc bội nhỏ bé không đáng kể như thế, phá huỷ sẽ phá huỷ đi!” Ngữ khí Tiêu Nhiên sâu kín nói, sau đó hắn đem miếng ngọc bội kia ném giữa không trung, cổ tay vừa nhấc lên trên, cầm kim tiên vung về phía miếng ngọc bội kia. Ngọc bôi này căn bản không phải di vật Mẫu phi hắn, mà là hắn dùng tới tìm nữ tử mà trong miệng Mẫu phi tiên đoán, nay người nữ tử này đã tìm được, nàng chính là Lam Ẩn Nhan. Chính là nàng đã không có khả năng toàn tâm toàn ý yêu mình, bởi vì nàng đã có người ngưỡng mộ trọng lòng, vậy lưu trữ ngọc bội này còn có ích lợi gì? Mà hắn về sau lại đối mặt với Lam Ẩn Nhan như thế nào đây? Nếu nàng không thương mình, vậy mình sẽ chết ở trên tay nàng, hoặc chính mình sẽ giết nàng, như vậy thì chính là chờ nàng tới giết mình. Mà hắn đã biết rõ ràng, mình không đành lòng giết Lam Ẩn Nhan. Cho nên…
“Không cần phá huỷ nó a!” Khi mà kim tiên của Tiêu Nhiên sắp bay đến gần ngọc bội, thì thân mình Lam Ẩn Nhan bỗng nhiên nhảy lên, sau đó liền đem ngọc bội ở không trung gắt gao bảo vệ ở trong ngực, mà khi thân thể của nàng rớt xuống đất trong nháy mắt, kim tiên của Tiêu nhiên cũng đã đến chỗ cổ Lam Ẩn Nhan rồi.
“Ngươi…” Tiêu Nhiên căn bản không dự đoán được Lam Ẩn Nhan sẽ nhanh chóng nhảy lên nhận ngọc bội, sắc mặt lập tức trắng nhợt, con ngươi cũng khiếp sợ vô cùng. Tuy rằng hắn đã rút kim tiên về trong tốc độ nhanh nhất, nhưng mà kim tiên vẫn khẽ quét xuống trên cổ Lam Ẩn Nhan.
Nhất thời, trên cổ trắng nõn của Lam Ẩn Nhan xuất hiện một chút vết đỏ nói sâu cũng không sâu, nói cạn cũng không cạn.
“Ngươi… Đây là vì sao?” Môi đỏ mọng Tiêu Nhiên run run hỏi, toàn bộ thân thể cũng hoàn toàn cứng ngắc.
“Nó, là Tiểu Tứ Tứ tặng cho ta, ta không thể trơ mắt nhìn nó bị ngươi phá huỷ!” Lam Ẩn Nhan đem ngọc bội gắt gao bảo hộ ở trong lòng, trên cổ truyền đến đau đớn nàng căn bản là vô tâm đi cảm nhận, nàng chỉ biết là, khi vừa mới nhìn đến Môn chủ Tu La môn này muốn huỷ ngọc bội này, lòng của nàng bỗng nhiên sợ hãi muốn nhảy ra ngoài, cho nên nàng liền không hề nghĩ ngợi, liền xông lên tiếp ngọc bội này.
“Ngươi cũng biết, vừa rồi nếu không phải ta đúng lúc thu hồi sức mạnh đại bộ phận của kim tiên, ngươi hiện tại chỉ sợ đã trở thành một người chết?” Ánh mắt Tiêu Nhiên dừng ở trên vết đỏ ở cổ Lam Ẩn Nhan, mà lòng hắn đau như bị đâm.
“Ta không có cách nào đi tự hỏi nhiều như vậy, nhìn thấy ngươi muốn phá huỷ nó một khắc kia, trong lòng ta chỉ có một ý niệm trong đầu, chính là cứu nó” Lam Ẩn Nhan cúi đầu nhìn về phía ngọc bội trong lòng.
“Ngươi này… Tiểu đứa ngốc!” Con ngươi Tiêu Nhiên nhu tình như nước liếc nhìn Lam Ẩn Nhan, sau đó liền thấy thân ảnh hắn như quỷ mị biến mất ở tại chỗ.
Lam Ẩn Nhan lại là hồ nghi nhìn về phía địa phương nơi Môn chủ Tu La môn biến mất. Hắn cứ rời đi như vậy? Nàng còn tưởng rằng mình bảo vệ miếng ngọc bội này, hắn lại muốn đòi lấy mạng Phong Y một lần nữa chứ? Còn có, hắn vừa rồi trước khi rời đi vì sao nói mình là tiểu đứa ngốc? Lam Ẩn Nhan nàng nhìn ngang nhìn dọc cũng không nhìn ngốc một chút đi? Tiểu Tứ Tứ nhà nàng mới ngốc a! Ngốc lại vừa đáng giận vừa đáng yêu!
“Cổ của ngươi không có việc gì chứ?” Phong Y cắn răng chậm rãi chống thân thể mình lên, thanh âm khàn khàn hỏi Lam Ẩn Nhan, bất quá trong con ngươi hắn cũng bị hành động vừa rồi của Môn chủ Tu La môn làm cho có chút khó hiểu.
“Ngươi vẫn là quản tốt chính ngươi đi, đều là người nửa sống nửa chết!” Lam Ẩn Nhan đảo cặp mắt trắng dã nói.
Liếc nhìn Lam Ẩn Nhan, Phong Y cúi thấp đầu xuống, tay run run lấy từ trong tay áo ra một cái bình dược màu xanh biếc, trong bình dược này chứa không ít linh đan thần dược trị nội thương. Nếu mà bị những người khác chấn thương, ăn vào viên thuốc này nội thương lập tức có thể khỏi hẳn, công lực cũng có thể khôi phục bảy phần. Bất quá người thương hắn là Môn chủ Tu La môn, phỏng chừng cho dù hắn ăn vào những viên thuốc này, cho dù nội thương có thể khỏi hẳn, chỉ sợ cũng chỉ có thể làm cho công lực mình khôi phục ba phần đi!
Khi mà Phong Y chuẩn bị ăn vào viên thuốc trị nội thương, Lam Ẩn Nhan lại nhanh chóng đem ngọc bội cất vào trong ngực. Sau đó đoạt lất bình dược trong tay Phong Y.
“Ngươi…” Khoé miệng Phong Y hơi run rẩy, con ngươi khó hiểu nhìn về phía Lam Ẩn Nhan.
“Muốn uống thuốc? Có thể! Trước đem giải độc trong cơ thể ta ra!” Lam Ẩn Nhan ngồi xổm trước mặt Phong Y, lắc lư bình dược trong tay nói.
“Này…” Con ngươi Phong Y hơi buông xuống dưới.
“Ngươi cho là lão nương ăn no chống đỡ? Nếu lão nương không sợ ngươi chết, không có người giải độc cho ta, ta mới lười cứu ngươi!” Lam Ẩn Nhan khiêu mày nói.
“Ta biết! Nhưng mà lúc trước ta nói qua với ngươi, cho dù ngươi thật cứu ta, ngươi cũng sẽ hối hận!” Phong Y hơi do dự một chút, chậm rãi mở miệng nói.
“Ngươi có ý tứ gì?” Con ngươi Lam Ẩn Nhan lãnh híp lại, trong lòng dấy lên một dự cảm không tốt.
“Ngươi cứu ta một mạng, từ nay về sau ngươi có thể mệnh lệnh Phong Y cùng Thiên hạ đệ nhất trang làm môt chuyện gì cho ngươi, Phong Y cùng Thiên hạ đệ nhất trang cũng nhất định sẽ cố gắng lớn nhất thay ngươi hoàn thành” Phong Y chăm chú nhìn về phía Lam Ẩn Nhan nói.
“Phải không? Ta đây hiện tại mệnh lệnh ngươi giao giải dược ra đây?” Con ngươi Lam Ẩn Nhan âm trầm nhìn về phía Phong Y.
“Trừ bỏ chyện giao ra giải dược này!” Phong Y nghoảnh mặt, ngữ khí có hơi chút không được tự nhiên.
“Ngươi con mẹ nó có ý tứ gì? Ngươi tin hay không ta có thể học giống như Môn chủ Tu La môn kia, rút gân ngươi, lột da của ngươi ra, sau đó đem xương cốt của ngươi hầm cho chó ăn?” Ngón tay Lam Ẩn Nhan bóp về phía cổ Phong Y.
“Trong vòng 3 tháng, chỉ cần ngươi có thể trộm được hai cái kia, ta nhất định sẽ đem ra giải dược!” Phong Y chật vật nói. Mà nội tâm hắn cũng thở dài thật sâu một hơi: Lam Ẩn Nhan, tuy rằng ngươi bởi vì giải dược mới cứu ta, đối với ngươi dù sao Phong Y cũng thiếu ngươi một mạng, nếu ta có giải dược khẳng định là sẽ cho ngươi, nhưng mà… Bất quá ngươi yên tâm, trong vòng 3 tháng, Phong Y ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp tìm được giải dược duy nhất kia, đến lúc đó cho dù ngươi trộm không được hai cái kia, ta cũng nhất định sẽ cho ngươi giải độc. Nếu 3 tháng sau, ta không tìm được duy nhất giải dược kia, như vậy Phong Y ta cũng nguyện ý…
“Phong Y, ngươi là đang tìm chết sao?” Sắc mặt Lam Ẩn Nhan xám xịt vô cùng, nàng thiên tân vạn khổ mới cứu được hắn từ trong tay Môn chủ Tu La Môn ra, kết quả lại lấy không được giải dược?
“Cho dù bây giờ ngươi giết ta, ngươi cũng không có khả năng tìm được giải dược. Bởi vì… Bởi vì giải dược kia trong thiên hạ chỉ có một mình ta biết nghiên cứu chế tạo, mà ta còn chưa nghiên cứu chế tạo ra giải dược, mặt khác cho dù muốn nghiên cứu chế tạo giải dược kia cũng phải tiêu tốn thời gian hơn 2 tháng mới có thể nghiên cứu thành công” Phong Y tung ra chiêu nói dối.
“Phong Y, ngươi cũng biết ngươi chọc lông ta?” Móng tay Lam Ẩn Nhan kháp thật sâu vào cổ Lam Ẩn Nhan.
“Nếu ngươi muốn giết ta liền giết đi! Phong Y ta tuyệt đối không một chút nhíu mày!” Phong Y chật vật mở miệng nói, lúc này cổ hắn đã bị móng tay Lam Ẩn Nhan kháp ra không ít máu tươi, bất quá trên mặt hắn nhưng không lộ ra một tia vẻ thống khổ, ngược lại là vẻ mặt bình tĩnh nhắm hai mắt lại.
“Ngươi con mẹ nó!” Lam Ẩn Nhan sắc mặt xanh mét nói, tay nàng chỉ cần hơi dùng sức một chút, lập tức có thể bẻ gãy cổ Phong Y. Nhưng mà nàng hít sâu mấy hơi, sau đó vẫn buông lỏng cổ Phong Y ra. Nếu mình giết hắn, vậy vừa rồi còn lao lực tâm tư cứu hắn gì chứ? Không bằng để cho Môn chủ Tu La môn tra tấn hắn chết đi?
“Khụ… Ngươi…” Phong Y ho khan vài cái, sau đó con ngươi nhìn về phía Lam Ẩn Nhan.
“Nếu trong vòng 3 tháng ngươi không thể tìm giải độc cho ta thì sao?” Lam Ẩn Nhan chịu đựng xúc động muốn đánh chết Phong Y, cắn răng gằn từng tiếng hỏi.
“Phong Y ta nguyện ý đền mạng cho ngươi. Đây là lệnh bài Trang chủ đệ nhất trang của ta, bên trong đệ nhất ta có ngàn tên ảnh vệ, bọn họ không thừa nhận trang chủ, chỉ nhân thức lệnh bài trang chủ này. Nếu trong vòng 3 tháng không thể giải độc cho ngươi, ngươi có thể lấy khối lệnh bài này ra, toàn bộ ngàn tên ảnh vệ sẽ nghe lệnh ngươi, cho dù ngươi để cho bọn họ đuổi giết Phong Y ta. Bọn họ cũng nhất định sẽ làm theo!” Phong Y từ trong ngực lấy ra một lệnh bài màu đen đưa cho Lam Ẩn Nhan.
“Làm sao ta biết tác dụng lệnh bài này của ngươi là thật hay giả?” Lam Ẩn Nhan tiếp nhận lệnh bài màu đen, con ngươi khẽ lướt qua mắt hắn, nhíu mày nhìn về phía Phong Y.
“Ngươi trở về có thể hỏi Tam vương gia Tiêu Dật một chút!” Phong Y dừng lại ở trước ánh mắt
Con ngươi chăm chú nhìn Phong Y, sau đó Lam An Nhan đem lệnh bài màu đen nhét vào trong lòng. Nàng lựa chọn được sao? Dựa vào!
“Cầm đi!” Lam Ẩn Nhan đem bình dược trị nội thương trong tay cho Phong Y.
Yên lặng tiếp nhận bình dược, Phong Y không nói gì mà nuốt lên viên thuốc. Sau đó hắn khoanh chân ngồi ở trên đất điều tức, khí sắc trên mặt Phong Y dần dần tốt lên rất nhiều.
“Ngươi hiện tại là có thể di chuyển chứ?” Nhìn thấy Phong Y điều tức không sai biệt lắm, Lam Ẩn Nhan đứng thẳng khoanh hai tay, từ trên cao liếc nhìn về phía Phong Y.
“Nội thương khỏi hẳn không sai biệt lắm, nội lực phỏng chừng một hồi có thể khôi phục chút!” Phong Y từ trên đất đứng lên, thành thực đáp.
“Trước ngươi nói qua, ta cứu ngươi một mạng, cho nên từ nay về sau ta có thể mệnh lệnh Phong Y ngươi cùng Thiên hạ đệ nhất trang làm một chuyện gì, mà Phong Y ngươi cùng Thiên hạ đệ nhất trang nhất định sẽ cố gắng đi hoàn thành. Đây là sự thật sao?” Lam Ẩn Nhan nhíu mày hỏi.
“Đúng!” Phong Y khẳng định trả lời.
“Tốt lắm, như vậy hiện tại ta còn có việc muốn phân phó ngươi đi làm! Hơn nữa ta tin tưởng chuyện này ngươi nhất định có thể thuận lợi hoàn thành!” Lam Ẩn Nhan không chút để ý vén sợi tóc nói.
“Mời nói!” Phong Y không một tia do dự trả lời.
“Ngoan ngoãn đứng vững, sau đó nhắm mắt lại! Không có mệnh lệnh của ta thì không được lộn xộn, cũng không cho mở mắt loạn!” Khoé miệng Lam Ẩn Nhan lộ ra ý cười tà.
“Hảo!” Phong Y nói xong, quả thực nhắm hai mắt lại, sau đó vẫn không nhúc nhích đứng thẳng tại chỗ.
“Bịch ~” Lam Ẩn Nhan dùng hết khí lực lớn nhất huy một quyền về phía trên mặt Phong Y, nhất thời Phong Y nội thương vừa mới khỏi hẳn, nhưng nội lực còn không có khôi phục, trước mắt liền toả ra nổ đom đóm mắt, sau đó hắn bị Lam Ẩn Nhan tươi sống làm cho hôn mê luôn, thân thể bùm một cái ngã xuống trên mặt đất.
“Ngươi này tên đáng đánh đòn! Đừng tưởng rằng đưa ta cái lệnh bài rách này, còn nói cái gì về sau ta có thể mệnh lệnh Thiên hạ đệ nhất trang làm một chuyện gì, là có thể bù đắp lại lỗi lầm ngươi không cho ta giải dược” Lam Ẩn Nhan trừng mắt nhìn Phong Y ở trên mặt đất.
Sau đó nàng đem quần áo Phong Y xé thành vài mảnh, sau đó buộc thành dây thừng, lại hướng về trên cổ Phong Y, cuối cùng kéo thân thể Phong Y rời khỏi rừng Hoa lê. Nếu bây giờ không giải được độc, phát tiết một chút lửa giận trong lòng cũng tốt, cho nên nàng quyết định đem Phong Y kéo tới một cái khách điếm bình dân, sau đó đem hắn cột vào một phòng trong khách điếm, hung hăng bỏ đói hắn một hai ngày…
Cung điện ngầm bên trong Tu La môn…
Nam tử quần áo đỏ tươi xinh đẹp ngồi ngay ngắn ở trước gương đồng, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng sờ lên trên mặt gương, sau đó đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve, rõ ràng hé ra mặt nạ da người bị xé xuống dưới, lộ ra khuôn mặt tuyệt sắc khuynh thành mị hoặc, ánh nến chập chờn, con ngươi hắn bằng phẳng như nước vô cùng quyến rũ.
“Tỷ tỷ, rốt cuộc ngươi có thích Tiểu Tứ Tứ hay không? Nếu ngươi không thích Tiểu Tứ Tứ, vì sao lại khẩn trương ngọc bội Tiểu Tứ Tứ đưa cho ngươi như vậy?” Tiêu Nhiên nghiêng đầu, con ngươi nhìn về mình ở phía gương đồng.
“Tỷ tỷ, rốt cuộc Tiểu Tứ Tứ nên bắt ngươi làm sao cho tốt bây giờ? Tiểu Tứ Tứ không muốn chết ở trong tay ngươi, Tiểu Tứ Tứ lại càng không muốn tỷ tỷ chết ở trong tay Tiểu Tứ Tứ a!” Ngữ khí Tiêu Nhiên sâu kín nói.
“Tỷ tỷ, ngươi nhất định sẽ thích Tiểu Tứ Tứ. Nhất định sẽ!” Khoé miệng Tiêu Nhiên buộc vòng quanh một chút cười mị hoặc mê người.
“Thuộc hạ tham kiến Môn chủ!” Một thân ảnh Tu La sứ giả chợt loé, sau đó quỳ một gối xuống ở trên đất.
“Sự tình tìm hiểu như thế nào?” Ngón tay thon dài của Tiêu Nhiên sờ soạng tóc đen của mình, ngữ khí cũng là lãnh lệ vô cùng.
“Chủ tử, nguyên lai sự tình là như vậy…” Tu La sứ giả đem tin tức tìm hiểu được báo chi tiết cho Tiêu Nhiên.
“Thì ra là thế! Thì ra là thế! Tỷ tỷ, ngươi rất nhanh là có thể biến đẹp nga! Hì hì…” Con ngươi Tiêu Nhiên nở nụ cười xinh đẹp, nhưng lập tức con ngươi hắn lại âm lãnh lên “Chuyện bên kia Nguyệt Tu La làm như thế nào?”
“Vẫn không thể xuống tay! Tính tình Tiêu Dật thực cẩn thận!” Tu La sứ giả thực cẩn thận hồi báo.
“Thực sự là phế vật! Thông tri Nguyệt Tu La nắm chắc hành động!” Nhất thời con ngươi Tiêu Nhiên âm trầm vô cùng.
“Là!” Sứ giả Tu La môn cung kính hồi đáp.
“Quên đi, quên đi! Vẫn là ta tự mình đi thông tri Nguyệt Tu la đi!” Khoé miệng Tiêu Nhiên buộc vòng quanh nụ cười ngọt ngấy.
“Môn chủ, ngài muốn đích thân đi Tam vương phủ sao? Chút việc nhỏ ấy phân phó bọn thuộc hạ đi làm là có thể!” Sứ giả Tu La môn ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Nhiên, ngữ khí mang theo một tia kinh ngạc hỏi.
“Dù sao, tối nay ta cũng phải đi tìm nàng, bởi vì ta muốn cho nàng yêu ta! Cho nên liền thuận tiện thông tri Nguyện Tu La đi!” Khoé miệng Tiêu Nhiên gợi lên chút tươi cười xinh đẹp quỷ dị.
“Tỷ tỷ, ngươi rất nhanh thì thay đổi rất đẹp nga! Hì hì… Ngươi nhất định sẽ thực thích phần lễ vật này Tiểu Tứ Tứ tặng cho ngươi nga!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện