[Dịch]Thịnh Thế Xấu Phi - Sưu tầm
Chương 48 : Tiến cung!
.
Bên ngoài Tam vương phủ…
Chúng thị vệ đi theo Tiến cung chính là vây quanh ‘Xe ngựa’ lặng lẽ nghị luận cái gì, hơn nữa trên mặt toàn bộ bọn họ đều cố nén ý cười cổ quái.
“Hư, Vương gia đi ra!” Một tên thị vệ liếc mắt thấy Tiêu Dật từ trong phủ đi ra, vội vàng ra tiếng nhắc nhở mọi người.
“Vương gia!” Bọn thị vệ nhanh chóng đứng thành một hàng, thanh âm cung kính mà lại chỉnh tề hô, nhưng mà ánh mắt bọn họ cũng là lả tả liếc nhìn về phía Lam Ẩn Nhan đứng phía sau Tiêu Dật.
Quét mắt thấy trong con ngươi bọn thị vệ che dấu cười nhạo, Lam Ẩn Nhan hí mắt nhìn về phía hai cái xe ngựa đứng bên ngoài Vương phủ.
Chỉ thấy phía trước có một chiếc xe ngựa được làm từ gỗ cây tử đàn, theo nàng biết, gỗ cây tử đàn không ngàn năm không thể thành tài, hơn nữa có hơn mười chín cách nói, này trân quý trình độ có thể tưởng tượng được. Lúc này chiếc xe ngựa cây tử đàn này do bốn con tuấn mã thất mao màu trắng điều khiển, rèm làm từ vải lăng la màu vàng, thân xe được khảm bằng vàng bạc, đồ ngọc, cùng với đá quý trân châu, hơn nữa còn điêu khắc mấy con mãng xà màu vàng, hoàn toàn nói lên uy nghiêm của hoàng gia cùng thân phận Vương gia tôn quý của Tiêu Dật.
Chính là… Chiếc ‘xe ngựa’ ở phía sau là xảy ra chuyện gì?
Hoàn toàn chỉ dùng một ít gỗ ẩm ướt rách nát ghép thành, rèm cũng dùng rơm rạ bện thành, hơn nữa xe ngựa còn được 2 con ngựa già gầy còm kéo, già giống như gió thổi qua sẽ ngã xuống đất không thể điều khiển, tuy rằng thân xe cũng điêu khắc mấy càng cây màu vàng, nhưng trên nhánh cây kia cũng là vô số con chim sẻ trọc lông vây xung quanh, xấu xí vô cùng.
“Ha ha… Xem ra vương gia vì để cho Ẩn Nhan nở mày nở mặt tiến cung, thế nhưng nhọc lòng a? Cần Ẩn Nhan nói tiếng cám ơn sao?” Lam Ẩn Nhan lạnh lùng cười, khoanh hai tay nhìn Tiêu Dật. Thực rõ ràng, cái xem ngựa xa hoa bằng gỗ cây tử đàn là hắn chuẩn bị cho bản thân, rồi chiếc xe ngựa rách nát phía sau là hắn tỉ mỉ chuẩn bị riêng cho mình. Thứ nhất là hắn làm cho mình khó chịu, thứ hai là nói bóng gió mình là con chim sẻ trọc lông, lại vẫn muốn bay lên trên đầu Tam vương gia là hắn trở thành Phượng hoàng.
“Vương phi không cần khách khí, đây là bổn vương phải làm. Nếu Vương phi hài lòng với xe ngựa mà bổn vương đưa cho ngài, vậy xin mời lên xe đi?” Tiêu Dật chậm rãi cười,làm cái thủ thế mời với Lam Ẩn Nhan hướng về phía cái xe ngựa rách nát kia.
Nhíu mày cười, Lam Ẩn Nhan cất bước đi về phía trước. Đang lúc mọi người chăm chú nhìn, nàng xốc rèm chiếc xe ngựa bằng gỗ tử đàn kia lên, sau đó hướng về phía Tiêu Dật tiêu sái vén sợi tóc xuống, nàng nhảy vào trong xe ngựa.
“Vương phi, hay là ánh mắt của ngươi có vấn đề? Xe ngựa phía trước này chính là của bổn vương, cái xe ngựa phía sau mới là bổn vương chuẩn bị cho ngươi. Ngươi không biết là cái xe ngựa kia mới hoàn toàn phù hợp với hình tượng của ngươi sao?” Ngoài xe ngựa truyền đến thanh âm Tiêu Dật đè ép tức giận.
“Ai nha, không thể nào? Ta nhìn thấy hai con ngựa già gầy phía sau không kéo được, cùng Tam vương gia ngài quả chính là một cái khuôn mẫu khắc ra. Cho nên ta nghĩ, chúng nó cùng ngài nhất định là thân thích, xe ngựa bằng gỗ tử đàn mới là ngài chuẩn bị cho ta” Ngữ khí Lam Ẩn Nhan lười biếng nói, sau đó nàng điều chỉnh cái tư thế thoải mái nhất để ngồi, rồi vòng cánh tay lên, nhàn nhã bắt chéo chân.
“Hư ~…” Lời nói của Lam Ẩn Nhan, nhất thời làm cho bọn thị vệ đứng ngoài xe ngựa thở một hơi khí lãnh.
“Lam Ẩn Nhan, ngươi lăn xuống đây cho bổn vương!” Tiêu Dật bước lớn vọt tới trước xe xốc rèm lên, con ngươi bốc hoả nhìn Lam Ẩn Nhan. Khi hắn nhìn thấy tư thế ngồi của Lam Ẩn Nhan trong xe ngựa, tức giận đến tất cả gân xanh trên trán đều đột đi ra, gân xanh trên trán giống như mũi tên trên dây cung chờ phân phó, lại hơi chút dùng lực đạo, toàn bộ chúng nó có thể từ trên ót Tiêu Dật bay vụt ra ngoài, sau đó đâm vào trong cơ thể Lam Ẩn Nhan.
“Lăn xuống?” Lam Ẩn Nhan nhướn mày lên, trên mặt mang theo biểu tình suy tính, sau đó lông mày nàng buông lỏng, con ngươi còn thật sự nhìn Tiêu Dật nói: “Ta không biết nha! Nếu không ngài vất vả một chút, làm mẫu trước cho ta thì như thế nào?”
“Ngươi… Ngươi nữ nhân này….” Tiêu Dật cảm giác thấy có máu trong miệng muốn phun ra. Từ sau khi nữ nhân này gả cho hắn làm phi, không có lúc nào là không khiêu chiến cực hạn lớn nhất của hắn. Mà đối mặt với ánh mắt của nàng chán ghét mình, khinh bỉ mình, trào phúng mình, Tiêu Dật hắn nhưng là lần đầu tiên có cảm giác bị thất bại.
“Ngài sẽ không là giống như ta không biết lăn đi? Hay là không muốn lăn? Nếu ngài không biết lăn, vậy thỉnh ngài đi học trước, sau đó lại đến dạy ta lăn. Nếu ngài không muốn lăn, vậy xem ra ngươi nên trở về nghiên cứu cái gì gọi là ‘cái mình không muốn, chớ bắt người khác làm’” Lam Ẩn Nhan nhún vai một cái rồi nói.
“Lam Ẩn Nhan, ngươi có dũng khí!” Tiêu Dật nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Lam Ẩn Nhan, ngọn lửa phẫn nộ cũng hừng hực cháy trong ngực.
“Cảm ơn đã khích lệ, nhận không thẹn” Lam Ẩn Nhan duỗi người nói, sau đó nàng nhắm mắt dưỡng thần, đối với Tiêu Dật tức giận đến mặt vặn vẹo cũng không thèm nhìn.
“Xuất phát!” Tiêu Dật rít gào một câu về phía bọn thị vệ, mang theo xúc động muốn bóp chết Lam Ẩn Nhan bước vào xe.
Đầu tiên là bọn thị vệ đều liếc mắt nhìn nhau, sau đó đồng thời lau lau mồ hôi lạnh trên trán.
Lam Ẩn Nhan này chính là khắc tinh lớn nhất của chủ tử, trong lòng tất cả bọn thị vệ ngoài cảm tưởng này, rốt cuộc cũng không tìm được cảm tưởng thứ 2. Sau đó hai gã thị vệ thân hình cứng ngắc ngồi trên vị trí lái xe, các thị vệ còn lại chia làm hai hàng đứng hai bên xe ngựa, xe ngựa chậm rãi di chuyển về phía trước…
Hai người trên xe ngựa, một đường cũng không nói gì.
Bởi vì từ khi Tiêu Dật lên xe, mí mắt Lam Ẩn Nhan căn bản không mở qua, nàng giống như thật sự đang ngủ. Mà Tiêu Dật còn lại là thấy bộ dáng Lam Ẩn Nhan hoàn toàn chính là không nhìn mình, tức giận đến một câu cũng không nói được.
“Hu~!” Sau nửa canh giờ, thị vệ phát ra tiếng thét to, tay kéo dây cương khiến cho xe ngựa dừng lại.
“Vương gia, đã đến cửa cung!” Thị vệ nhảy xuống xe ngựa, ra tiếng nhắc nhở Tiêu Dật ở bên trong xe.
“Ân!” Lạnh lùng đáp, Tiêu Dật nhíu mày nhìn về phía Lam Ẩn Nhan ngồi đối diện mình, nói: “Rốt cuộc Vương phi cũng chịu mở mắt? Bổn vương còn tưởng rằng ngươi ngủ như chết, không cẩn thận bị Diêm Vương bắt hồn đi?”
“Xin vương gia yên tâm, ngài cũng chưa chết đâu, thì ta làm sao mà chết được a! Nói như thế nào thì bây giờ ta cũng là vương phi ngài, ta có nghĩa vụ thay ngài nhặt xác!” Lam Ẩn Nhan không yếu thế chút nào nói phản kích.
“Hừ!” Tiêu Dật phẫn nộ phất tay áo, sau đó hắn đứng dậy đi tới trước cửa xe ngựa, nhấc rèm nhảy xuống xe ngựa.
“Ngu ngốc” Liếc mắt nhìn lưng của Tiêu Dật, con ngươi Lam Ẩn Nhan đầy khinh thường hộc ra hai chữ, cũng nhảy xuống xe ngựa đi theo.
“Lão nô gặp qua Vương gia, Vương phi. Vương gia, Vương phi cát tường!” Thái giám tổng quản đứng hầu ở bên ngoài cửa cung đã lâu, thấy Tiêu Dật cùng Lam Ẩn Nhan xuống xe ngựa, lập tức tiến lên cung kính hành lễ với hai người.
“Trương tổng quản, đã lâu không thấy, thân thể tốt không?” Tinh mâu Tiêu Dật đen kịt sâu thăm thẳm vô cùng.
“Nhờ phúc của Vương gia, thân thể lão nô coi như khoẻ mạnh” Trương tổng quản lại làm cái lễ, sau đó hắn đứng dậy chậm rãi mở miệng nói: “Vương gia, Hoàng thượng ở Ngự hoa viên chờ ngài cùng thưởng thức trà. Về phần lão nô lại phụng chi mệnh của Phượng phi nương nương, đến thỉnh Tam vương phi đi Tiên Phượng điện. Phượng phi nương nương nói, nàng rất nhớ Tam vương phi, cho nên muốn cùng Tam vương phi ngồi một hồi, sau đó lại đi Ngự hoa viên thưởng thức trà”
Nghe Trương tổng quản nói xong, con ngươi sâu thẳm của Tiêu Dật ẩn giấu một chút đau đớn, sau đó hắn cũng chưa liếc mắt nhìn Lam Ẩn Nhan một cái, mà lại lạnh lùng mở miệng nói: “Dựa theo quy củ, Vương gia tiến cung không cho phép mang nhiều tuỳ tùng bên người. Cho nên chỉ mình Truy Mệnh tiến cung cùng bổn vương, những người còn lại ở ngoài cửa cung chờ bổn vương đi!” Nói xong, Tiêu Dật mang theo thị vệ Truy Mệnh, mặt không chút thay đổi đi về phía cửa cung.
“Tam vương phi, để lão nô mang ngài đi gặp Phượng phi nương nương!” Trương tổng quản yên lặng liếc nhìn Lam Ẩn Nhan, sau đó cong thắt lưng nói.
“Làm phiền” Lam Ẩn Nhan lạnh lùng nói, kỳ thật nàng căn bản không nghĩ gặp cái gì là Lam Linh Phượng, chẳng qua Hoàng cung không phải là nơi tầm thường, trước khi chưa nhìn thấy Tiểu Bạch người đeo mặt nạ, nàng không cần thêm rắc rối.
Sau đó, Lam Ẩn Nhan dưới sự hướng dẫn của Trương tổng quản, đi về phía tẩm cung Lam Linh Phượng.
Dọc theo đường đi, nàng nhìn thấy không ít cung nữ đang xì xào bàn tán, sau đó nàng nhìn thấy trong ánh mắt của cung nữ đều là trào phúng, đại khái nàng có thể đoán ra được cái gì. Đơn giản chính là châm biếm dung mạo của nàng, nói nàng không xứng với Tam vương gia. Nàng nhẫn, bởi vì chuyện quan trọng nhất bây giờ của nàng, chính là thuận lợi nhìn thấy người đeo mặt nạ Tiểu Bạch. Hiện nay Tiểu Bạch ở trong tối, nàng ở ngoài sáng, tất cả đều bất lợi với mình. Nếu sau này nàng biết rốt cuộc Tiểu Bạch là ai, mới có thể hoá từ bị động thành chủ động.
Sau một lúc lâu, Lam Ẩn Nhan cùng Trương tổng quản rốt cuộc đặt chân đến trước Tiên Phượng điện xa hoa.
Ngửa đầu nhìn ba chữ lớn “Tiên Phượng điện” chói mắt dưới ánh mắt trời, trong lòng Lam Ẩn Nhan gợi lên một chút hiếu kỳ. Rốt cuộc là dạng nữ tử như thế nào, mặc dù tiến cung làm phi, còn khiến linh hồn tên Tiêu Dật tử biến thái vô cùng nằm mơ mộng a?
“Ta nói Trương tổng quan, sao giờ ngươi mới đem người đến đây a!” Một cung nữ vênh váo tự đắc từ trong Tiên Phượng điện đi ra, con ngươi khinh thường quét nhìn Lam Ẩn Nhan, sau đó giọng nói của nàng thập phần khó chịu hướng về phía Trương tổng quản.
“Lão nô làm việc không tốt, còn thỉnh Xuân Lan cô nương ở trước mặt Phượng phi nương nương nói tốt vài câu” Lập tức Trương tổng quản nhẹ giọng nói.
“Được rồi, ngươi đi về trước đi!” Xuân Lan ngẩng cao đầu nói.
“Tam vương phi, lão nô cáo lui trước” Trương tổng quản hướng Lam Ẩn Nhan làm cái lễ, sau đó xoay người rời đi. Điều này không khỏi khiến Lam Ẩn Nhan khiêu mi, một cái cung nữ ở bên người Lam Linh Phượng, cũng dám nói thế với Tổng quản thái giám, có thể thấy được Lam Linh Phượng này có được bao nhiêu sủng ái a?
“Ngươi, theo ta đi vào?” Xuân Lan khinh bỉ liếc nhìn Lam Ẩn Nhan, quay đầu đi về phía bên trong tẩm cung.
Lam Ẩn Nhan không nói gì, yên lặng đi vào theo Xuân Lan. Nhưng mà Xuân Lan này thái độ kiêu ngạo, thật sự làm cho Lam Ẩn Nhan có xúc động muốn đánh người, nhưng mà nàng nhẫn….
Vừa tiến vào Tiên Phượng điện, Lam Ẩn Nhan liền thấy được rất nhiều châu báu vô giá
Không đợi Lam Ẩn Nhan nho nhỏ thưởng thức xuống, thì Xuân Lan đã hung hăng đẩy Lam Ẩn Nhan, sau đó ngữ khí ngạo mạn nói: “Nhớ kỹ a, cũng đừng sờ loạn vào, đây đều là hoàng đế thưởng cho Phượng phi nương nương, nếu chạm vào làm hỏng cái gì, chọc Phượng phi nương nương mất hứng, ngươi cũng không có trái cây ngon mà ăn”
Oa dựa vào, tốt xấu gì thì lão nương cũng là Tam vương phi, cho dù nha đầu chết tiệt ngươi nhìn đến lão nương cũng không hành lễ, còn chít chít méo mó đe doạ lão nương, thật sự là không muốn giáo huấn ngươi cũng không được.
Khi mà Lam Ẩn Nhan cảm thấy không thể nhịn được nữa, chuẩn bị ra tay dạy dỗ Xuân Lan này, một chút thanh âm nũng nịu vang lên: “Xuân Lan, Ẩn Nhan chính là muội muội của bản cung, sao ngươi lại có thể vô lễ với nàng như thế a?”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện