[Dịch]Thịnh Thế Xấu Phi - Sưu tầm

Chương 47 : Tự rước lấy nhục

Người đăng: 

.
Sáng sớm ba ngày sau… Bầu trời xanh thẳm như nước biển, đám mây trắng noãn giống như cánh buồn phiêu du trên biển. Mặt trời dần dần lộ ra khuôn mặt tươi cười, đem một thân nắng ấm nở rộ. Mây nhẹ khẽ hứng chút tia sáng vàng, sinh linh thế gian cũng bị bao trùm một chút rực rỡ tươi đẹp mĩ lệ. Lúc này, một con hổ chính là lười biếng ghé vào bậc cửa, tham lam hưởng thụ những tia nắng ấm áp mà trời ban tặng. “Tiểu thư, ngài lại muốn đi Tứ Vương phủ sao?” Nha hoàn Lam Tây Thành cầm trong tay cái khăn che mặt màu hồng nhạt đưa cho Lam Ẩn Nhan. “Ân, cái Tiểu Tứ Tứ kia, mỗi ngày đều chờ ta đến mới bằng lòng uống dược! Thật sự là cầm hắn không có biện pháp” Lam Ẩn Nhan chậm rãi cười, đem cái khăn che mặt đeo ở trên mặt. “Hì hì… Xem ra Tứ vương gia thật thích Tiểu thư nga” Lam Tây Thành che miệng cười, sau đó giúp Lam Ẩn Nhan sửa lại tóc đen một chút. “Ngao~…” Miêu Miêu nằm ngoài cửa vùi đầu liếm móng hổ, nghe được đối thoại trong phòng, lập tức ngẩng đầu gầm nhẹ về phía Lam Ẩn Nhan, sau đó trong phút chốc nó nhảy lên đến bên chân Lam Ẩn Nhan, dùng thân thể vuốt ve chân Lam Ẩn Nhan, giống như nói cho Lam Ẩn Nhan: Miêu Miêu cũng thực thích ngươi nga! “Thối Miêu, lại đi ra tiếp tục phơi nắng của ngươi đi!” Lam Ẩn Nhan liếc nhìn Miêu Miêu. Này thối miêu học cái gì không tốt, lại cố tình học chủ tứ Tiểu Tứ Tứ của nó làm nũng, còn đem bản lĩnh này học vô cùng nhuần nhuyễn. “Ô…” Miêu Miêu làm nũng thất bại, nâng mâu đáng thương hề hề liếc nhìn Lam Ẩn Nhan, sau đó cúi đầu lại đi về phía cửa tiếp tục liếm móng vuốt. Nhìn bộ dáng đáng yêu kia của Miêu Miêu, Lam Ẩn Nhan cùng Lam Tây Thành đều cười một tiếng. “Được rồi, ta phải đi đây. Nếu đi chậm, không chừng tên Tiểu Tứ Tứ kia lại muốn khóc chìm Tứ vương phủ” Vừa nghĩ đến khuôn mặt bi thương của Tiêu Nhiên, cùng bộ dáng nước mắt nhuộm lê hoa đái vũ, thì Lam Ẩn Nhan lại có cảm giác da đầu run lên. “Ngao…” Lam Ẩn Nhan vừa nói xong, Miêu Miêu ghé vào cửa phơi nắng bỗng nhiên điên cuồng gào lên, sau đó liền thấy Miêu Miêu đứng lên, nhe răng trợn mắt nhìn Tiêu Dật xuất hiện ở cửa. “Vương phi tỉnh?” Lạnh nhạt quét mắt nhìn Miêu Miêu coi mình như kẻ thù, sau đó Tiêu Dật khoanh tay trước ngực. Nhíu mày nhìn về phía trong phòng Lam Ẩn Nhan. Hôm nay hắn mặc bộ cẩm bào màu lam thêu khổng tước, cổ áo cùng cổ tay áo cẩm bào đều dùng kim tuyến thêu nhiều đoá tường vân, trước ngực lại dùng chỉ bạc thêu lá trúc. Một trận gió nhẹ phất qua, khổng tước cùng lá trúc bạc trên cẩm bào hắn giống như nhảy múa lên, làm cho cả người hắn càng như lúc ẩn lúc hiện, siêu phàm thoát tục. “Tây Thành, mang Miêu Miêu đi Hoa viên đi” Lam Ẩn Nhan lạnh lùng liếc nhìn Tiêu Dật, sau đó vỗ vỗ bả vai Lam Tây Thành nói. Hôm nay thoạt nhìn Tiêu Dật giống như tiên nhân lầm lạc thế gian. Nhưng mà đáng tiếc, vô luận Tiêu Dật mĩ cùng xuất trần phiêu dật như thế nào, thì ở trong mắt Lam Ẩn Nhan, trên ót Tiêu Dật vĩnh viễn khắc ba chữ ‘Tử biến thái’ to tướng. “Nhưng mà…” Lam Tây Thành lo lắng liếc nhìn Lam Ẩn Nhan. Tam vương gia sẽ không là muốn gây phiền toái cho Tiểu thư nhà nàng chứ? “Đi Hoa viên hít thở không khí trong lành một chút, có lợi cho thể xác và tinh thuần và khoẻ mạnh nha! Mau đi đi!” Con ngươi trong suốt của Lam Ẩn Nhan nhiễm một tầng ý cười nói. “Nga!” Lam Tây Thành gật gật đầu, cùng Miêu Miêu ở bên người đi ra ngoài. Nếu thật sự Tam vương gia muốn gây phiền toái cho tiểu thư nhà nàng, nàng ở lại cũng không giúp được tiểu thư, có lẽ còn tăng thêm gánh nặng cho tiểu thư a! “Miêu Miêu, tiểu thư để cho Tây Thành mang ngươi đi Hoa viên chơi nha!” Lam Tây Thành nhu nhu lưng Miêu Miêu nói. “Ngao…” Miêu Miêu cũng chưa nhìn Tây Thành, mà lại mở miệng to, hướng về phía Tiêu Dật rống lên. Nó giống như muốn nói: Miêu Miêu mới không cần đi đâu, Tam vương gia này không phải người tốt, Miêu Miêu muốn ở lại bảo vệ Tân chủ tử. “Miêu Miêu, ngoan ngoãn cùng Tây Thành đi Hoa viên đi! Nếu ngươi không nghe lời, ta liền phạt ngươi 2 ngày không cho phép ăn cái gì” Thấy Miêu Miêu không chịu đi, Lam Ẩn Nhan không khỏi im lặng cười, sau đó uy hiếp mang theo sủng nịnh nói. Bản lĩnh của Tiêu Dật nàng biết, cho dù Miêu Miêu hung mãnh, chỉ sợ không phải là đối thủ của Tiêu Dật. Miêu Miêu nhưng là Tiểu Tứ Tứ đưa cho mình, vạn nhất để cho Tiêu Dật làm Miêu Miêu bị thương, nàng biết ăn nói thế nào với Tiểu Tứ Tứ đây. “Ô…” Nghe được Lam Ẩn Nhan nói, Miêu Miêu lập tức cúi đầu xuống, sau đó cụp đuôi đi theo Lam Tây Thành… “Không biết Tam vương gia đại giá quang lâm, có gì phải làm sao? Chứ không phải là ngừng chiến vài ngày, Tam vương gia cảm thấy thập phần buồn chán, cho nên chuẩn bị cùng ta khai chiến?” Con ngươi mang cười của Lam Ẩn Nhan lập tức biến thành lãnh ý. Ba ngày trước, mình đem hắn đá xuống hồ nước lúc đang say rượu, nguyên tưởng rằng ngày hôm sau hắn tỉnh rượu sẽ đến gây phiền toái cho nàng, kết quả thế nhưng hắn không xuất hiện. Trong ba ngày này, thời điểm nàng từ Tứ Vương phủ trở về, ở trên hành lang cũng đụng tới hắn, nhưng hắn lại chính là thoáng qua như không nhìn thấy mình, nàng bắt đầu có chút hoài nghi khi đêm đó mình đem hắn đá vào trong hồ, làm cho không ít nước bẩn vào đầu óc hắn, đem đầu óc hẳn ô nhiểm hỏng rồi chứ! Nhưng mà hôm nay hắn đã đến, đến giải thích khó hiểu của mình, thì ra nước bẩn trong ao sen kia năng lực ô nhiễm đối với não người càng ngày càng tăng mạnh. Con ngươi đen lẳng lặng chăm chú nhìn Lam Ẩn Nhan, Tiêu Dật cất bước đi vào phòng, sau đó hắn đứng trước mặt Lam Ẩn Nhan, khoé miệng vén lên nụ cười ôn nhu phiêu dật: “Trang phục hôm nay của Vương phi thật sự là mộc mạc, không bằng bổn vương đứng bên cạnh chỉ điểm một chút, giúp đỡ Vương phi thay một lần nữa đi?” “Chẳng lẽ hôm nay Vương gia không muốn cùng Ẩn Nhan đấu võ bạo lực, muốn sửa sang văn đấu ôn nhu?” Lam Ẩn Nhan hừ lạnh nói, nhưng lòng nàng lại nổi lên một tia nghi hoặc. Vì sao hôm này nàng tìm trên người Tiêu Dật nhưng vẫn chưa tìm thấy được một tia lạnh lùng cùng cao ngạo, ngược lại bắt đầu thấy xuất hiện một chút ảm đạm đau thương chứ? “Xe ngựa đã chuẩn bị tốt ở bên ngoài, đợi Bổn vương cùng đem Vương phi vào Tiến cung, bổn vương sợ trang phục này của Vương phi có tổn hại tới sự uy nghiêm của Tam vương phủ. Cho nên mới riêng đến đây chỉ điểm giúp Vương phi, muốn chuẩn bị y phục cho Vương phi tốt một chút” Ngữ khí Tiêu Dật tuy rằng vẫn hàm chứa châm chọc, nhưng trong lòng lại có chút khiếp sợ. Hôm nay Lam Ẩn Nhan mặc một bộ gấm váy dài màu hồng nhạt, trên mặt cũng che cái khăn che mặt màu hồng nhạt. Trên váy dài cùng cái khăn che mặt của nàng đều có thêu Hoa Ngọc Bạch thanh nhã, sợi tóc đen tuyền tuỳ ý rối tung, trên đầu chỉ cắm một cái trâm ngọc bích linh lung. Bộ trang phục tuy rằng vô cùng ngắn gọn, lại có vẻ phá lệ tươi mát ưu nhã. Bỗng nhiên Tiêu Dật cảm thấy Lam Ẩn Nhan này mặc dùng không có mỹ mão tuyệt thế, nhưng lại có một cỗ khí chất không có người nào có thể sánh, đó là một loại Thanh tuyệt lập thế, khí chất liễm diễm trời đất. “Tiến cung?” Lam Ẩn Nhan khẽ nhíu mi. Không xong, nàng đều quên ba ngày sau Tiến cung! Lúc ở Danh Hương lâu Tiêu Trác từng nói qua, khiến cho mình ba ngày sau tiến cung, đến lúc đó hắn sẽ cho mình thấy tên Tiểu Bạch đeo mặt nạ kia. Cho nên hắn khẳng định là muốn mình cùng Tiêu Dật tiến cung, chính là… Ở chỗ Tiểu Tứ Tứ sẽ làm sao bây giờ? Nếu mình không đi Tứ vương phủ, y theo tính tình của Tiểu Tứ Tứ, khẳng định sẽ không uống dược. Thị vệ Tứ vương phủ nói, dược kia mỗi ngày đều phải uống, nếu chỉ một ngày không uống, hậu quả sẽ khó tưởng tượng a! Nếu không… Mình đi tiến cung, chờ sau khi ra cung liền lập tức đến Tứ vương phủ, như vậy vẫn là không làm Tiểu Tứ Tứ uống thuộc chậm trễ. Nhưng mà… Nếu mình đi trễ như thế, Tiểu Tứ Tứ vẫn là trông mong hy vọng mình đến đi, sau khi nhìn thấy mình chỉ sợ rằng nước mắt lại chảy không ngừng đi. “Hay là Vương phi không muốn cùng bổn vương tiến cung? Nhưng mà sáng sớm hoàng huynh liền phái riêng người đến truyền lời, hắn khiến cho bổn vương nhất định phải cùng Vương phi tiến cung. Hắn nói nếu hôm nay Vương phi không tiến cung, nhất định sẽ hối hận vạn phần” Con ngươi Tiêu Dật thâm thúy nhìn về phía Lam Ẩn Nhan đang suy nghĩ có chút phân tâm. “Phải không? Nếu Tiêu Trác hy vọng ta tiến cung như vậy, sao ta lại không cho hắn chút mặt mũi chứ?” Lam Ẩn Nhan cười lạnh nói. Mà nội tâm của nàng lại âm thầm nói: Tiểu Tứ Tứ, nhẫn nại chờ tỷ tỷ đi qua, ngươi trăm ngàn lần đừng ở lúc thời điểm ta đi, oa oa khóc lớn. Nước mắt kia của ngươi đều nhanh làm cho tinh thần của ta có chứng suy nhược. “Ý tứ của Vương phi tựa hồ là nguyện ý cùng bổn vương tiến cung? Vậy Vương phi chuẩn bị trang phục cho mình như thế nào đây? Bổn vương rất thích ý theo giúp đỡ ngươi. Tục ngữ nói ‘Người dựa vào ăn mặc, Phật dựa vào kim trang’, có lẽ dưới sự chỉ đạo của bổn vương, vẫn là có thể miễn cưỡng đem Vương phi, vịt con xấu xí vô cùng nguỵ trang thành thiên nga cao quý” Tiêu Dật nhíu mày nói, tuy rằng trong lòng hắn cho rằng trang phục này của Lam Ẩn Nhan đã muốn không thể soi mói, nhưng mà trên miệng hắn vẫn là không nhị được muốn châm chọc nàng vài câu. “Ta cảm thấy mặc như vậy tiến cung có vẻ tốt! Nếu ta đem mình nguỵ trang thành thiên nga cao quý, nhưng lại đối với tam vương gia ngài là một loại ô nhục nga!” Lam Ẩn Nhan khoanh hai tay trước ngực nhìn về phía Tiêu Dật, hơn nữa trong con ngươi nàng lại mang theo một tia cười nhạo. “Lời nói của Vương phi rất thâm ảo, bổn vương liền có chút không hiểu. Giống như là vương phi lấy hình tượng vịt xấu xí tiến cung, mới là ô nhục lớn nhất đối với bổn vương đi?” Thân mình Tiêu Dật đầu tiên là ngẩn người, sau đó mới chậm rãi mở miệng nói. “Con cóc muốn ăn nhất chính là thiên nga, mà nếu nó muốn ăn đến thịt thiên nga thì nhất định phải nghĩ biện pháp tiếp cận bên người thiên nga. Nay ta là Tam vương phi của ngươi, nếu ta lấy hình tượng thiên nga xuất hiện ở hoàng cung, như vậy Tam vương gia ngươi tránh không được hình tượng con cóc? Cho nên vì tránh cho Tam vương gia bị người hiểu lầm làm con cóc, Ẩn Nhan vẫn là uỷ khuất mình làm tiểu vịt xấu xí đi!” Lam Ẩn Nhan lạnh nhạt liếc nhìn Tiêu Dật, sau đó lạnh lùng mở miệng. “Ngươi…” Nhất thời Tiêu Dật sắc mặt xanh mét nhìn Lam Ẩn Nhan, sau đó phất tay áo tức giận bỏ đi. “Nếu người không biết lượng sức mình, nhất định sẽ tự rước lấy nhục. Đây là ngươi tự tìm!” Khinh bỉ liếc nhìn bóng lưng Tiêu Dật, Lam Ẩn Nhan cũng đi theo ra ngoài…
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang