[Dịch]Thịnh Thế Xấu Phi - Sưu tầm

Chương 39 : Cho chút thể diện đi!

Người đăng: 

.
“Các ngươi ném xong chưa?” Lam Ẩn Nhan nhẹ giọng nhàn nhạt nói, cái khăn che mặt màu tím che khuất hơn phân nửa khuôn mặt của nàng, lại không che được trong con ngươi lạnh như băng của nàng. “Ném xong rồi thì sao? Không ném xong thì sao?” Một gã thị vệ trong đó kêu gào nói. “Nếu không ném xong thì tiếp tục ném! Nếu ném xong rồi, như vậy…” Lam Ẩn Nhan quét mắt nhìn mọi người, sau đó ngồi chổm hổm xuống, lấy lên một mảnh nhỏ từ trên đất lên. “Người quá dị, ngươi muốn làm gì?” Trong mắt mọi người mang theo nghi hoặc nhìn về phía Lam Ẩn Nhan. “Con người của ta có một ưu điểm, cũng không thích mang thù, bởi vì có cừu oán ta đều trả tại chỗ” Lam Ẩn Nhan đứng lên, con ngươi mỉm cười nhìn về phía bọn thị vệ. “Chỉ bằng ngươi?” Một gã thị vệ ánh mắt tràn đầy khinh bỉ nói. “Đừng dùng ánh mắt như vậy nghi ngờ năng lực của ta, bởi vì lúc đó sẽ kích thích đến ta” Lam Ẩn Nhan nhẹ nhàng thưởng thức mảnh nhỏ trong tay, con ngươi sâu thẳm nhìn về phía thị vệ nói chuyện. Thoáng chốc, thân mình thị vệ kia không hiểu vì sao mềm nhũn, nhập vào trong ánh mắt thâm thúy của Lam Ẩn Nhan. “Vừa mới là người nào ném trước ? Ngoan ngoãn đứng ra đi?” Lam Ẩn Nhan nhíu mày, ngữ khí thực đạm như cũ, nhưng mâu quang cười như không cười lại tản ra hàn khí làm người ta sợ hãi. Lam Ẩn Nhan vừa nói xong, bọn thị vệ đều chỉnh tề ngước mắt nhìn về phía lầu hai. Không chỉ không thành công đuổi 2 người bọn họ đi, mà còn bị Lam Ẩn Nhan này uy hiếp? Như vậy bây giờ bọn họ nên làm như thế nào? Là bại lộ võ công tiếp tục cản? Hay là… Khi bọn hắn nhìn đến Tiêu Dật cùng Tiêu Trác vẫn không nhúc nhích đứng ở đó, toàn bộ con ngươi nhìn chằm chằm Lam Ẩn Nhan, không có cho bọn họ chỉ thị gì, khóe miệng nhịn không được rút vài cái. Bây giờ nên làm cái gì? Muốn sử dụng võ công hay không a? Lam Ẩn Nhan cũng nhìn theo tầm mắt của mọi người. “Tiêu Dật? Ngươi cái tử biến thái quả nhiên ở trong này” “Bổn vương từng nói qua tối nay sẽ đến đây, vậy bổn vương xuất hiện ở trong này là không phải rất bình thường sao? Đến là ngươi, vì sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ ngươi đến tìm Tiêu Trác?” Bốn mắt đụng chạm vào nhau trong nháy mắt, hai người không tiếng động trao đổi. Ánh mắt hắn thâm thúy mà phức tạp, ánh mắt của nàng lại trong trẻo lạnh lùng mà đạm mạc. Đột nhiên, Lam Ẩn Nhan đã nhận ra được một ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm mình. Hí mắt nhìn qua, nàng nhìn thấy một nam tử mặc một thân quần áo màu nguyệt nha đứng bên cạnh Tiêu Dật Quần áo hắn dùng tơ vàng thêu hoa văn hoa lệ, thoạt nhìn thập phần quý báu. Cả người cũng tản ra khí phách vương giả. Nếu chính mình đoán không sai, hắn hẳn là Đương kim hoàng đế Tiêu Trác đi? Lam Ẩn Nhan ầm thầm nói. “Này, Tam vương phi, có hứng thú đi lên uống một chén sao?” Tiêu Trác cầm chén ngọc trong tay quơ quơ về phía Lam Ẩn Nhan, sau đó nhíu mày nhìn về phía Lam Ẩn Nhan, trong mắt hắn tràn đầy tìm tòi nghiên cứu cùng nghiền ngẫm nàng. Nữ nhân này trông như không giống với truyền thuyết nha? Xem ra lần này Phong Y quả thực không chọn sai người! Lam Ẩn Nhan này, thú vị, cực kỳ thú vị… “Đương nhiên là có hứng thú, bởi vì lão nương tới đây, chính là riêng tới tìm ngươi. Bất quá… Tiểu tử, ngươi trước chờ ta một hồi, bởi vì ta còn chút chuyện chưa giải quyết!” Lam Ẩn Nhan tà liếc mắt nhìn Tiêu Trác đang đứng trên hành lang lầu hai, sau đó con ngươi khủng bố nhìn về phía bọn thị vệ. Thoáng chốc, trên mặt Tiêu Trác lộ một tia cười vừa lòng, ngửa đầu đem rượu trong chén ngọc uống cạn, con ngươi hắn chăm chú nhìn về phía Tiêu Dật đứng bên cạnh nói “Tam hoàng đệ, Tam vương phi của ngươi quả nhiên không phải nữ tử bình thường nga!” Thân thể Tiêu Dật khẽ giật mình, vì sao hắn thấy trong đối thoại giữa Tiêu Trác cùng Lam Ẩn Nhan, cảm giác được giữa 2 bọn họ căn bản không biết nhau? Sau đó Tiêu Dật thu hồi suy nghĩ trong lòng, một lời hai ý nghĩa nói “Hoàng huynh tự mình thay thần đệ chọn Vương phi, được nhiên là không phải tầm thường!” “Nữ tử thú vị như thế, Tam hoàng đệ nhất định phải hảo hảo quý trọng nga!” Giữa chân mày Tiêu Trác dày đặc ý cười. “Nàng nhưng là Hoàng huynh ban riêng cho thần đệ, thần đệ lại không dám không quý trọng sao?” Tiêu Dật lạnh lùng cười nói. Sau đó ánh mắt hai huynh đệ bọn họ đều tụ tập lên trên người Lam Ẩn Nhan ở dưới lầu. “Vừa mới là người nào ném trước? Lập tức đứng ra cho ta, đừng khiêu chiến tính nhẫn nại của ta, nếu không hậu quả thực nghiêm trọng” Lam Ẩn Nhan chuyển động mảnh nhỏ trong tay, ngữ khí đạm mà lãnh nói. Xem ra, những người này cũng không phải là khách làng chơi chân chính, nếu mình đoán không sai, toàn bộ bọn họ hẳn là thị vệ của Tiêu Dật cùng Tiêu Trác cải trang thành đi? Nếu không vừa rồi bọn họ sẽ không cùng nhau nhìn về phía Tiêu Dật cùng Tiêu Trác. Mặc kệ mục đích bọn họ cải trang thành khách làng chơi làm cái gì? Cũng không quản bọn họ rốt cuộc là ai? Tóm lại, bọn họ không nên động vào mình. “Lam Ẩn Nhan, ngươi… ngươi muốn làm cái gì?” Thấy 2 chủ tử không có lên tiếng, bọn thị vệ chỉ có thể thu hồi ánh mắt, sau đó nhất tề nhìn về phía Lam Ẩn Nhan. “Các ngươi vừa rồi không chỉ nói năng lỗ mãng với ta, mà còn ném đau Tiểu Tứ Tứ của ta. Hành động của các ngươi làm cho ta thực khó chịu. Cho nên… Ta quyết định ở trên người mỗi người các ngươi đòi một chút máu tươi, đến tiêu hao tức giận trong lòng ta” Khóe miệng Lam Ẩn Nhan hơi hơi nhếch lên, con ngươi xinh đẹp như phong tình quét nhìn mọi người một vòng. “Ngươi…” Lam Ẩn Nhan vừa nói xong, thân thể toàn bộ mọi người đều cứng đờ. “Tỷ tỷ muốn lấy máu! Chơi thật tốt nga! Hừ, ai kêu các ngươi ném Tiểu Tứ Tứ, các ngươi muốn thảm! Tỷ tỷ nổi giận lên, thật hung a!” Tiêu Nhiên hưng phấn quơ quơ tay, nhưng trong mắt hắn lại cất dấu tràn đầy ý cười, bởi vì lúc nãy Lam Ẩn Nhan nói, bọn họ ném đau Tiểu Tứ Tứ của nàng. Tiểu Tứ Tứ của nàng, hắn thích nàng nói như vậy, không sai, hắn chính là của nàng, mà nàng… cũng là của hắn. “Cũng không nguyện ý đứng lên trước cho ta lấy máu sao? Ta đây đã có thể tự mình lựa chọn nha?” Lam Ẩn Nhan chậm rãi đi về phía bọn thị vệ. Thoáng chốc, con ngươi bọn thị vệ lại nhịn không được nhìn về phía Tiêu Dật cùng Tiêu Trác. Khi bọn hắn nhìn thấy Tiêu Trác cùng Tiêu Dật đồng thời làm ra cái thủ thế, thân mình không nhịn được mà hoàn toàn cứng lại rồi. Bởi vì chủ tử lại làm cho bọn hắn không cần phản kháng. “Ta nhớ rõ lúc trước ngươi là người nói nhiều nhất, không bằng trước đem ngươi khai cái đao đi?” Lam Ẩn Nhan vừa nói xong, liền nhanh như tia chớp níu lấy cổ áo của một gã thị vệ cách nàng gần nhất, tay nâng mảnh nhỏ lên. Nhất thời, trên mặt tên thị vệ này xuất hiện hai vết cắt sâu mà lớn. “Ngươi…” Thị vệ bị cắt thương mặt xiết chặt nắm đấm, con ngươi phẫn nộ nhìn về phía Lam Ẩn Nhan. Hắn rất muốn ra tay bóp chết xấu nữ nhân này, nhưng mà chủ tử không cho hắn phản kháng, cho nên hắn chỉ có thể chịu đựng. “Ta cảm thấy… Ta đi lên lấy máu một đám, có vẻ lãng phí thời gian! Như vậy được không, mọi người thông cảm cho nhau chút, các ngươi xếp thành hàng, theo trình tự đi vào trước mặt ta để cho ta cắt. Như vậy vừa không chậm trễ thời gian của các ngươi, cũng không chậm trễ thời gian của ta” Lam Ẩn Nhan quơ quơ mảnh nhỏ dính vết máu trong tay, ngữ khí ôn nhu nói. “Cho chút thể diện đi! Phải biết rằng, lãng phí thời gian chính là lãng phí sinh mệnh nga!” Thấy mọi người không có phản ứng, Lam Ẩn Nhan nhún vai nói. Bọn thị vệ đều liếc mắt nhìn nhau, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên làm như thế nào. “Thật sự là chán ghét, một chút cũng không phối hợp! Như vậy được không? Mười người chủ động tới trước, ta sẽ suy nghĩ để cho hắn chút máu. Ta đây, cũng chỉ ở trên mặt hắn ban cho một đao thôi” Lam Ẩn Nhan tìm cái ghế dựa ngồi xuống, con ngươi mang ý cười nhìn về phía bọn họ. “Tỷ tỷ, cắt mặt có thể sẽ mệt mỏi! Tiểu Tứ Tứ đấm đấm bả vai cho ngươi trước nga!” Tiêu Nhiên thấy Lam Ẩn Nhan ngồi xuống, sau đó thí điên thí điên chạy tới sau lưng Lam Ẩn Nhan, hai tay ra sức đấm bả vai Lam Ẩn Nhan. Lúc này, lực chú ý của bọn thị vệ cùng Hoàng đế Tiêu Dật đều tập trung vào trên người Lam Ẩn Nhan. Trừ bỏ Tiêu Nhiên cùng Tiêu Dật ra, bọn họ ai cũng không phát hiện danh kỹ Tử Quỳ lặng lặng đứng trên vũ đài, trong mắt lộ ra nụ cười âm lãnh. Bọn họ cũng đều không nhận thấy được, một chút hương hoa mang theo mùi của tử vong đã lặng lẽ tràn ngập ở trong Danh Hương lâu…
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang