[Dịch]Thịnh Thế Tuyệt Sủng - Sưu tầm

Chương 49 : Tại sao làm hậu?

Người đăng: 

.
“Đúng vậy.” Quân Mặc Hàn gật đầu ngợi khen, “Thám tử của ta truyền mật hàm rồi, nếu như không phải Hàn Ngọc Hoàng đế đột nhiên băng hà thì dựa theo kế hoạch Hiên Viên Hạo chỉ sợ mấy ngày nữa sẽ bắt đầu khai chiến. May mắn lần này không có việc gì, ta cảm thấy trong khoảng thời gian này Hiên Viên Hạo sẽ không phái binh xâm lược đâu.” Quân Mặc Hàn nhân tiện nói, bình thường hắn đối với người khác chỉ cười mà không nói, cũng chưa bao giờ nói nhiều như vậy với ai. Hắn như lão già cứ lải nhải không ngừng, hi vọng đem mọi chuyện mình biết nói cho nàng nghe, cùng nàng chia sẻ, mặc kệ là vui hay buồn. “Thiên hạ thái bình thì tốt rồi, Nghi Phi vẫn chưa tìm được sao?” Lục Ngưng Nhiên có chút nghi hoặc nhìn Quân Mặc Hàn. Trong mắt hắn lóe lên tia ấm áp, khóe miệng cong lên độ cong mê người, thủy chung chứa ý cười, dung nhan tuấn mỹ phi phàm, quanh thân lại tản ra khí tức lo lắng. Thần thái cùng với thái độ gần đây của hắn đối với nàng làm nàng vô cùng khó hiểu? “Vẫn không thu hoạch được gì.” Quân Mặc Hàn thì không lo về chuyện này: Nghi Phi đối với hắn mà nói chẳng qua chỉ là một phi tần trong hậu cung, tìm nàng cũng chỉ vì thân phận quận chúa của nàng cùng phần tình nghĩa của Lục Ngưng Nhiên đối với nàng mà thôi. Nhờ sự tôi luyện trong thâm cung đã biến hắn thành người vô tình, nếu không nhẫn tâm liền không thể sinh tồn ở đây. Lúc nhỏ hắn đã học cách che giấu tình cảm của mình, suốt ngày mang một lớp mặt nạ ôn nhuận như muốn tự vệ. “Vô tình” – đây là kỹ năng mà hắn phải rèn luyện, nhờ đổ máu, nhờ vết thương trên người mà hắn mới có được địa vị ngày hôm nay, hắn mới sống sót được. Một khi hắn lãnh khốc vô tình, như vậy hắn không có nhược điểm cùng uy hiếp, không đau, không gì vướng bận. Nhưng mà sự xuất hiện của nàng như đã phủi đi lớp bụi trong lòng hắn, suy nghĩ một lúc, hắn đột nhiên kéo tay nàng, “Ta mang ngươi đến nơi này.” Lục Ngưng Nhiên vốn muốn tránh khỏi, nhưng hắn đã nắm chặt cổ tay của nàng nên không thể tránh ra. Nàng cũng không biết hắn muốn dẫn mình đi đâu, cảm xúc của nàng đối với Quân Mặc Hàn rất kỳ quái cộng thêm những hành vi gần đây của hắn thật kì lạ. Nàng thật sự không biết tại sao hắn lại đối xử với nàng như thế? Đi thẳng một đường, Quân Mặc Hàn vẫn mạng nụ cười ấm áp, đợi đến bên ngoài tẩm cung thì hắn dừng bước chân, Lục Ngưng Nhiên ngước mắt, nhìn lên, “Hạ Mai cung”, trong lòng tất nhiên là hiểu rõ nơi này là nơi của mẫu phi hắn, nhưng vì sao hắn lại mang nàng đến đây? Nàng cảm thấy nghi hoặc nhưng vẫn theo hắn bước vào tẩm cung. Lý Đức Phúc theo sát sau đó nhưng lại không đi cùng: ‘Nơi này là cấm địa a, trừ bỏ Hoàng thượng tâm tình buồn bực sẽ đến nơi này thì bất luận kẻ nào cũng không tiến vào, bao gồm hắn. Vì sao, Hoàng thượng lại mang Hoàng hậu nương nương tới đây? Hắn rất kinh ngạc nhưng cũng chỉ có thể âm thầm phỏng đoán, yên lặng đợi bên ngoài. Hoa mai trong sân khác xa so với rừng mai, chỗ hành lang gấp khúc nở rộ vài cọng hải đường lại thêm vài phần cao nhã thanh lãnh. Lục Ngưng Nhiên nhìn quanh bốn phía, nếu không biết nơi này là tẩm cung của Mai Phi nương nương thì còn tưởng đây là nơi có người ở a. Bên trong sạch sẽ ấm áp vô cùng, đi tới một phòng thì thấy bên trong bài trí đầy đủ mọi thứ, trong chính đường có một bức họa, nữ tử trong tranh thanh lãnh cao ngạo, đôi mắt chứa nhiều ưu thương, ngước mắt nhìn chim nhỏ được bay nhảy tự do, khóe miệng khẽ nhếch như cũng muốn được tự do. “Lâu rồi ta cũng chưa đến đây, chỗ này là chỗ trước đây ta ở.” Quân Mặc Hàn nhẹ vỗ về cái bàn, ánh mắt xa xăm nhớ lại. “Nữ tử trong tranh là Mai Phi nương nương?” Lục Ngưng Nhiên kìm lòng không được mở miệng. Không biết vì sao, nhìn thần thái cô đơn của nàng, nhìn bộ dạng của nàng, trong lòng lại có chút thân thiết. Dung mạo nàng khuynh quốc khuynh thành nhưng lại mang theo ưu thương cô lãnh. Nhớ tới khuôn mặt của Mặc Trúc cùng nàng quả thực có vài phần tương tự, mà Quân Mặc Hàn cũng kế thừa dung nhan khuynh thành của nàng. Nhưng khi nàng cẩn thận nhìn lần nữa lại cảm thấy một thứ gì đó, chuyển mắt nhìn nụ cười thâm ý của Quân Mặc Hàn. “Nàng là mẫu phi của ta, ngươi biết lúc trước ta vì sao tuyển ngươi làm Hoàng hậu không?” Quân Mặc Hàn từ sau việc của Lam Phi, hắn liền hiểu được tâm ý của bản thân, cho nên hắn muốn dẫn nàng tới gặp mẫu phi, là muốn thành khẩn bẩm báo với nàng, không hề giấu diếm, “Ta không vì cân bằng quan hệ trong Hậu cung, quan trọng nhất là ánh mắt của ngươi.” “Ánh mắt ta?” Lục Ngưng Nhiên trong lòng luôn có nghi hoặc. Lúc trước nàng cũng cảm thấy kỳ quái: Vì sao lại tuyển một nữ tử không đem lại ích lợi cho hắn làm Hoàng hậu? Thì ra là thế, nàng phác hoạ hai mắt của mình, lại nhìn đôi mắt của Mai Phi, cảm thấy sáng tỏ. “Năm đó lần đầu nhìn bức họa của ngươi, ánh mắt đó làm ta chú ý, trong lòng có ý nghĩ: Đó là ánh mắt của mẫu phi.” Quân Mặc Hàn nhất thời trong mắt dâng lên lệ quang, nhìn về phía bức họa, ẩn ẩn mở miệng, “Dựa theo tâm tư của ta, ta phong ngươi làm Hậu. Bốn năm này ta không lúc nào là không chú ý ngươi, nhưng hành vi của ngươi làm ta thất vọng. Cho đến mấy tháng trước ta rốt cục hiểu được, ngươi không phải là mẫu phi, tuy đôi mắt ngươi cực kỳ giống nàng nhưng hành vi của ngươi trời đất không dung, hoàn toàn không ung dung, thanh lãnh cao nhã như mẫu phi.” “Ha ha, cho nên ngươi sớm biết Lệ Phi thiết kế muốn hại ta, nhưng lại không ngăn trở?” Lục Ngưng Nhiên vút cười ra tiếng, thì ra tất cả nỗi băn khoăn đã cởi bỏ: Đối với hắn mà nói, Lục Ngưng Nhiên chẳng qua là thế thân để hắn nhớ lại mẫu phi mà thôi, dữ dội bi ai a! “Ừ, ta không phủ nhận là ta ngầm đồng ý chuyện này.” Quân Mặc Hàn chống lại đôi mắt khinh thường của Lục Ngưng Nhiên, thành thật trả lời, “Sau đó ngươi vẫn không chết, hơn nữa tính tình đại biến, làm ta tò mò cùng nghi hoặc.” “Cho nên ngươi âm thầm phái người giám sát nhất cử nhất động của ta. Ngày ấy khi bị cương thi tập kích, cũng nhờ ngươi biết được mới có thể tới kịp, sau khi tra rõ chuyện của cương thi thì ngươi cũng đã sớm đoán được, cho nên Lý Đức Phúc mới có thể đến trước đợi ta, chuẩn bị tất cả?” Lục Ngưng Nhiên buồn cười nói, trong lòng tức giận không thôi. Nàng vì Lục Ngưng Nhiên đã chết mà cảm thấy không đáng giá, tính ra Lục Ngưng Nhiên tuy là nữ nhi của một tri phủ nho nhỏ nhưng cũng là nữ tử đơn thuần đáng yêu, khi trở thành Hoàng hậu lại không có ai chiếu cố, nhân yêu sinh hận nên tính cách mới cực đoan. Tất cả đều do Quân Mặc Hàn tạo thành, hắn mới là đầu sỏ. “Đúng vậy.” Quân Mặc Hàn thấy ánh mắt lạnh lùng của nàng, lòng liền trầm xuống, bước nhanh lên phía trước, “Nhưng nửa tháng nay đã phát sinh nhiều việc làm ta rất hiếu kỳ về ngươi. Nhờ ngươi làm ta kinh hỉ nên ta mới phát hiện ngươi đối với ta rất đặc biệt, ngươi hiểu không?” Hắn chưa bao giờ biểu đạt tâm ý của bản thân nên sợ nàng hiểu lầm, lập tức bộc trực bẩm báo lại phát hiện bản thân sai rồi, nàng đã hiểu lầm.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang