[Dịch]Thịnh Thế Tuyệt Sủng - Sưu tầm
Chương 21 : Oan oan tương báo (1)
.
Edit: Sunny Út
Beta: Sally
Đêm đã khuya, Lục Ngưng Nhiên cùng Nghi Phi đang dùng bữa tối.
“Tỷ tỷ, muội muội thấy, Hoa Tú cung rất khả nghi.” Nghi Phi nhấp một ngụm trà, lại mở miệng, “Thủy Nguyệt chết có điểm gì đáng ngờ không?”
“Tự sát.” Lục Ngưng Nhiên cười yếu ớt nói, tùy ý buông chung trà, “Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, đợi Bình Nhi trở về, tất cả chân tướng sẽ rõ ràng thôi.“
“Muội muội mỏi mắt chờ mong.” Nghi Phi luôn luôn thanh lịch lạnh nhạt, một thân mộc mạc, nhìn mơ hồ như đóa anh đào mới nở, bên hông buộc một sợi dây màu trắng. Mặt mày như họa, như hoa sen mới nở. Sắc môi hồng hào hé mở, khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng như gió xuân.
“Nhân lúc đợi tin tức, có thể cùng muội muội bàn chút việc nhà không?” Lục Ngưng Nhiên cẩn thận đoan trang nhìn Nghi Phi, hay cho một nữ tử thanh lệ thoát tục, chỉ là, vì sao rơi vào hậu cung trần tục này?
“Tỷ tỷ xin cứ hỏi, muội muội không có gì giấu giếm.” Nghi Phi ý cười càng sâu, như hoa phù dung mới nở, tươi mát thanh nhã.
“Theo tính cách của muội muội, nhất định là không muốn cuốn vào sự phân tranh của hậu cung, lại càng không muốn chung một tướng công, sao muội muội lại cam chịu như vậy?” Lục Ngưng Nhiên thẳng thắn, nàng trong sáng như vậy, vì sao không có một tia phản kháng?
“Trên đời này, mọi chuyện đều không phải như nguyện, ta đã biết được kết cục của bản thân, sự thật không thể thay đổi, cần gì phải quá mức cưỡng cầu? Nếu hai người không thể ở cùng nhau cả đời, vậy sao lại không buông hết thảy, sống cuộc sống tự tại của bản thân?” Nghi Phi nói rất nhẹ nhàng, như nhìn thấu tất cả, không gì lưu luyến, lại thấu triệt như vậy.
“Muội muội quả nhiên thấu hiểu hồng trần, vậy có từng nghĩ sẽ rời khỏi cung đình này không?” Lục Ngưng Nhiên khen ngợi nói.
“Nói dễ hơn làm, ta thân là quận chúa, đích trưởng nữ, gánh vác sứ mệnh của gia tộc, mặc dù chỉ là một gói đồ gia tộc quăng đi, cũng chỉ biết sống thong dong trong này mà thôi.” Nghi Phi lắc đầu thở dài, bất đắc dĩ cười nói.
“Tin tưởng ta, một ngày nào đó, ta chắc chắn cho ngươi tự do, cho ngươi thưởng thức tất cả mọi thứ trong trời đất này.” Nữ tử trước mặt, giống như chim hoàng yến bị nhốt ở trong lồng, tuy rằng muốn thoát khỏi đây, nhưng vì không đủ sức. Cho nên bản thân mới sống an nhàn như vậy sao? Hai tay nắm chặt tay của Nghi Phi, một đời này, không có chuyện Lục Ngưng Nhiên nàng không thể làm, nàng muốn đi ra ngoài, ai có thể làm khó dễ được?
“Tỷ tỷ…” Nghi Phi cảm động không thôi, đè nén cảm xúc, chưa bao giờ thổ lộ nửa câu, hôm nay, lại không tự chủ mà nói ra, đơn giản là vì ở trước mặt nữ tử này nàng lựa chọn tương giao.
Tiếng bước chân vội vàng của Bình Nhi đánh gãy đối thoại của hai người, nàng thở phì phò, cúi đầu đi đến, “Bình Nhi tham kiến hoàng hậu nương nương, Nghi Phi nương nương.”
“Đứng lên rồi nói.” Lục Ngưng Nhiên khôi phục thần thái, ngồi ngay ngắn ở trên, ngữ khí bình thản.
“Dạ, nương nương.” Bình Nhi tức khắc đứng dậy, không dám chậm trễ, “Nương nương, Hoa Tú cung nơi đó có khả nghi.”
“Ừ.” Nhàn nhạt đáp.
“Khởi bẩm nương nương, nô tì cùng Tiểu Cao Tử vụng trộm ở lại Hoa Tú cung, Tiểu Cao Tử theo mùi hoa anh túc, dẫn tới trong các của Mai Tần nương nương.” Bình Nhi kích động, “Lúc gần tối, Mai Tần nương nương đuổi hết cung nữ thái giám ra ngoài. Nô tì nhanh trí, cùng Tiểu Cao tử lần theo vách tường đi tới nội thất của nàng, nương nương, ngài đoán nô tì nhìn thấy gì?”
“Mật thất.” Lục Ngưng Nhiên lạnh nhạt tự nhiên, thốt ra.
“Nương nương, ngài làm sao mà biết?” Bình Nhi vừa mới hưng phấn, khuôn mặt giờ phút này biến thành kinh ngạc.
“Tiếp tục.” Lạnh nhạt ra lệnh.
“Dạ, nương nương.” Bình Nhi thu lại biểu cảm tò mò, “Nô tì cùng Tiểu Cao Tử nhìn thấy Mai Tần nương nương đi đến chỗ giá sách, di chuyển bình hoa, bức tường phía sau giá sách rung lên, mở ra, sau đó, Mai Tần nương nương đi vào.”
“Tiểu Cao Tử còn đợi ở đó?” Lục Ngưng Nhiên tiếp tục hỏi.
“Đúng vậy, nương nương.” Bình Nhi chất phác gật đầu đáp lại, trong lòng càng tò mò, sao cái gì nương nương cũng biết?
“Hoa ma ma, nhanh phái một thị vệ theo bản cung tới Hoa Tú cung.” Lục Ngưng Nhiên đứng dậy, đi đến bên cạnh Hoa ma ma, trầm giọng ra lệnh, xoay người nhìn về phía Nghi Phi, “Muội muội, theo tỷ tỷ nhìn trò hay đi.”
“Muội muội chờ đợi đã lâu.” Nghi Phi cười yếu ớt, tao nhã đứng dậy, lập tức đi ra Cảnh Nghi cung, Bình Nhi theo sát sau đó.
Hoa tú cung
Lục tần đều ngoài ý muốn, lúc sáng hoàng hậu nương nương mới đến, thế nào hiện tại khuya khoắt thế này lại đến đây? Trong lòng nghi hoặc không hiểu, nhưng cũng không dám nhiều lời, quy củ đứng ở một bên.
“Các vị muội muội, bản cung lần này đến, là muốn cho các vị muội muội xem một thứ.” Lục Ngưng Nhiên ngước mắt, như có như không đánh giá Mai Tần, “Mai Tần muội muội, có thể mang bản cung tham quan Noãn các của ngươi?”
“Hoàng hậu nương nương có nhã hứng như vậy, nô tì đương nhiên nghe lệnh, hoàng hậu nương nương, mời.” Mai Tần như cũ một bộ thần thái thong dong thanh nhã, hơi hơi nghiêng người, nói mời.
“Các vị muội muội cũng theo bản cung tham quan một chút đi.” Lục Ngưng Nhiên dẫn đầu đi ra ngoài.
Mọi người đi vào Mai Tần Noãn các, bố trí không tính hoa lệ, nhưng cũng lịch sự tao nhã, có ý tứ hàm xúc.
“Chỗ ở của muội muội quả nhiên thanh nhã rất khác biệt.” Lục Ngưng Nhiên lững thững tham quan một phen, đi tới án thư, ngón tay có khẽ chạm qua một chút.
“Hoàng hậu nương nương khích lệ, chỉ là hàn xá mà thôi, sao so với tẩm cung tráng lệ của nương nương.” Mai Tần tận lực đứng bên cạnh giá sách, lạnh nhạt như thường trả lời.
“Bất quá, bản cung nghĩ còn có một chỗ cảnh trí tốt hơn chỗ này.” Lục Ngưng Nhiên thong thả bước chân, đi đến bên cạnh nàng, tay phải đặt ở trên tường, nhẹ nhàng mơn trớn.
“Nga, tỷ tỷ, chỗ nào a? Muội muội cũng muốn thưởng thức một phen.” Nghi Phi giả vờ tò mò hỏi.
“Truyền Tiểu Cao Tử!” Thanh âm thanh lãnh của nữ tử vang lên.
“Nô tài Tiểu Cao Tử tham kiến hoàng hậu nương nương!” Tiểu Cao Tử cúi đầu đi đến, quỳ trên mặt đất.
“Tiểu Cao Tử, còn không bày ra kinh kỉ ngươi phát hiện.” Lục Ngưng Nhiên tà nghễ nhìn Mai Tần đang nắm chặt khăn tay, ý cười càng sâu.
“Dạ, nô tài tuân mệnh!” Tiểu Cao Tử đứng dậy, làm theo động tác của Mai Tần, chuyển động bình sứ, thanh âm ầm ầm vang lên, khi mọi người kinh ngạc, giá sách tường chậm rãi di động.
“Mai Tần muội muội, cảnh đẹp ở đây, vì sao phải giấu chứ?” Lục Ngưng Nhiên âm trầm cười, “Có thể mang bản cung đi vào thưởng thức một phen không?”
“Ngươi…” Mai Tần đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt oán hận bắn thẳng.
“Cái gọi là oan oan tương báo đến khi nào, chuyện đó đã qua đi hai năm, ngươi cần gì phải chấp nhất? Kết quả cuối cùng là hại người hại mình.” Một tiếng ẩn ẩn thở dài, Lục Ngưng Nhiên lạnh lùng nhìn Mai Tần.
“Ngươi… Làm sao có thể…” Mai Tần phẫn nộ, hai tròng mắt giờ phút này vô cùng kinh ngạc.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện