[Dịch]Thịnh Thế Mưu Thần - Sưu tầm
Chương 67 : Lang tâm như sắt, hài kịch lên đài
Ngày đăng: 18:23 29-12-2018
.
"Minh Tuệ công chúa đến! Hoài Dương công chúa đến! Vĩnh Gia quận chúa đến!"
Nghe giọng nói từ bên ngoài truyền vào, tất cả mọi người đại sảnh cũng có chút hết chỗ nói. Đại sảnh này hôm nay nhân khí như vậy còn chưa đủ thịnh vượng hay sao? Đại nhân vật một người so với một người nơi tốt hơn không đến, tại sao đều chen chút chạy tới chỗ này? Bất quá hai vị công chúa và một vị quận chúa rốt cuộc đều là mỹ nhân khó gặp, mặc dù mình không nhất định có thể có phần, nhưng được nhìn lâu thêm mấy lần cũng là phúc phận a.
Thật ra thì cho tới hiện tại kẻ đầu sỏ gây nên mọi chuyện đang ngồi dựa vào tường, nhẹ lay động chiết phiến trong lòng bàn tay vẻ mặt cười Du Nhiên(tự nhiên) tự tại nhìn người khác. Nếu không phải Ngụy công tử sáng chói kim sơn không chịu đến phòng khách do Trì Vương phủ an bài để ngồi cùng các hoàng tử khác câu tâm đấu giác, Mộ Dung Dục và Minh Tuệ công chúa như thế nào sẽ xuất hiện ở chỗ này?
Quả nhiên, ba vị mỹ nhân phục sức phong cách khác nhau vừa vào cửa liền hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Người đầu tiên mọi người nhìn thấy chính là Vĩnh Gia quận chúa một thân trang phục đỏ thẫm. Sắc đỏ diễm lệ phác họa đường cong duyên dáng của Vĩnh Gia quận chúa, dung nhan xinh đẹp như liệt diễm trên hồng y càng làm nổi bật mấy phần ngạo nghễ cùng anh khí. Chỉ bất quá bên hông mỹ nhân này còn quấn một nhuyễn tiên trang sức hết sức hoa lệ. Mặc dù nhuyễn tiên dùng bảo thạch trang trí lộng lẫy giống như một món đồ chơi, nhưng hàn quang lấp lánh ở đoạn cuối của nhuyễn tiên vẫn làm cho người ta không rét mà run.
So với Vĩnh Gia quận chúa vừa vào cửa đã khiến mọi người kinh diễm, thì Minh Tuệ công chúa và Hoài Dương công chúa mang theo vẻ đẹp dịu dàng nhu hòa hơn rất nhiều. Ngay cả y phục trên người cũng là một vàng nhạt một lam nhạt, vốn đều được xưng là mỹ nhân thượng thừa, bây giờ nhìn lại bị Vĩnh Gia quận chúa che lấp ba phần tươi đẹp. Vì vậy, ánh mắt hai người nhìn về phía Vĩnh Gia quận chúa cũng có chút kỳ quái. Nhưng Vĩnh Gia quận chúa lại hiển nhiên không thèm để ý, ngẩng đầu bước vào trong đại sảnh, tự nhiên hào phóng quan sát mọi người trong đại sảnh.
"Ra mắt công chúa!" Mọi người lại một lần nữa hướng Minh Tuệ công chúa hành lễ. Minh Tuệ công chúa cho tới bây giờ đều không phải là người khiêm tốn, nàng thậm chí ngay cả ý muốn để cho mọi người bình thân cũng không có, trực tiếp xoay người đi tới chỗ Ngụy Vô Kỵ cùng Mộ Dung Dục.
Vẫn là Mộ Dung Dục nhíu mày một cái, trầm giọng nói: "Hôm nay vội tới chúc mừng Tứ ca, mọi người đều là khách, miễn lễ đi." Nghe Mộ Dung Dục nói, mọi người mới vội vàng tạ ơn đứng dậy. Trong lòng đối với mới lời đồn ra tán vào của Cung Vương càng nhiều thêm mấy phần chột dạ. So với vị Ngũ công chúa, Cung Vương điện hạ là một người tốt cỡ nào a.
Thấy rằng trong góc đại nhân vật thật sự là quá nhiều, trong đại sảnh tất cả mọi người không tự chủ được bắt đầu hướng góc bên kia đi qua. Ngay cả những oan gia đối đầu ban đầu nhìn nhau có chút không vừa mắt cũng bỏ qua hiềm khích lúc trước mà cộng ngồi một bàn. Một bàn không khí náo nhiệt hòa thuận vui vẻ càng khiến cho bốn năm cái bàn trống không xung quanh bọn họ vô cùng quỷ dị.
Mộc Thanh Y sờ sờ lỗ mũi, quyết định cũng đi theo qua tham gia náo nhiệt. Có hai công chúa một quận chúa ở chỗ này, Mộ Dung Dục cho dù muốn cùng Ngụy Vô Kỵ thiết lập quan hệ, cũng phải đem lời cho nuốt ngược trở về.
"Trương huynh, bên kia không còn chỗ. Ngươi vẫn nên ngồi lại chỗ này đi." Mộc Thanh Y vừa mới giật mình còn chưa có đứng dậy, bên cạnh Ngụy Vô Kỵ đã nghiêng đầu cười nói. Lập tức, Mộc Thanh Y liền cảm nhận được mấy đạo ánh mắt dò xét rơi xuống người mình, Mộc Thanh Y cứng ngắc nghiêm mặt nhìn về phía Ngụy Vô Kỵ. Ngụy công tử dường như không chút nào phát hiện mình mang rắc rối đến cho người khác, tiếp tục thiêu mi cười nói: "Hoặc là Trương huynh muốn đi qua uống một chén?"
"Không cần, tại hạ không uống được rượu, ngồi ở đây là được." Mộc Thanh Y khô cằn nói.
Ngụy Vô Kỵ cùng Mộc Thanh Y đối thoại mấy câu thật ra thì rất bình thường, thậm chí ngay cả người luôn luôn đa nghi như Mộ Dung Dục cũng không có suy nghĩ nhiều. Nhưng Minh Tuệ công chúa có chút mất hứng, đây không phải là lần đầu tiên nàng bị Ngụy Vô Kỵ phớt lờ. Nhưng đây tuyệt đối là lần đầu tiên Ngụy Vô Kỵ bởi vì người khác mà không chú ý đến nàng, mặc dù đối phương chỉ là một hài tử thoạt nhìn mới mười ba mười bốn tuổi, nhưng nếu như nữ nhân muốn tìm lỗi, như vậy tuyệt đối sẽ không suy tính lý do rốt cuộc có hợp lý không hợp lý.
"Ngươi là ai?" Minh Tuệ công chúa bước lên hỏi, ngước càm cư cao lâm hạ nhìn chằm chằm Mộc Thanh Y nói. Minh Tuệ công chúa sở dĩ trực tiếp truy hỏi Mộc Thanh Y, cũng không phải bỏ gốc lấy ngọn, mà bởi vì nàng đã sớm biết nếu như nàng trực tiếp đi hỏi Ngụy Vô Kỵ, Ngụy Vô Kỵ căn bản cũng không sẽ để ý nàng. Cho nên, vừa bắt đầu thoạt nhìn thấy Ngụy Vô Kỵ dường như quen biết với Mộc Thanh Y nên cố tình gây khó dễ, ít nhất khiến cho Ngụy Vô Kỵ không thể không để mắt đến nàng nữa.
Đối với lần này, Mộc Thanh Y cũng chỉ có thể ở trong lòng hung hăng nhịn đau đánh Ngụy Vô Kỵ một trận, nhưng trên mặt vẫn như cũ mang theo nụ cười nói ôn hòa mà trong trẻo hiền lành nói: "Tại hạ Trương Thanh, ra mắt công chúa."
"Cái gì Trương Thanh? Chưa nghe nói qua. Ngươi ngồi ở chỗ nầy làm cái gì? Đến bên kia đi!" Minh Tuệ công chúa ngạo nghễ chỉ một cái bàn bên kia đã chen lấn đầy người, vẻ mặt ghét bỏ nói. Mộc Thanh Y không nói gì mà chống đở, vị Ngũ công chúa này thật là làm uổng phí Minh Tuệ một cái tên rất hay. Đơn giản là ngu xuẩn khiến cho người ta không đành lòng nhìn thẳng, tính tình phách lối lại ngu xuẩn như vậy rốt cuộc sao có thể lớn lên trong hậu cung ăn thịt người như vậy? Thật sự đúng là chỉ dựa vào sủng ái của Hoa Hoàng? Chẳng lẽ nàng không thấy, ngay cả Vĩnh Gia quận chúa đứng ở bên cạnh nàng trên mặt cũng không nhịn được lộ ra một tia thần sắc kinh ngạc.
Mộc Thanh Y nhíu mày không thèm để ý chuẩn bị đứng dậy hướng về phía đông người đi tới. Dù sao nàng cũng không muốn ngồi ở chỗ này nhìn tiết mục Minh Tuệ công chúa vụng về theo đuổi Ngụy công tử. Nhưng Ngụy Vô Kỵ hiển nhiên không muốn tính toán như nàng mong muốn. Nhàn nhạt giương mắt nhìn Minh Tuệ công chúa một cái nói: "Trương công tử là bằng hữu của tại hạ, nếu Ngũ công chúa thích cái bàn kia, Trương công tử, ngươi đến ngồi chỗ này đi. Thân là nam tử luôn luôn có mấy phần giúp người thành toàn không phải sao?"
Trong lòng Mộc Thanh Y mắng Ngụy Vô Kỵ một trăm lần. Vô duyên vô cớ kéo một người không quen không biết xuống nước, đáng đời ngươi bị Dung Cẩn ghi hận!
"Ha ha, vị tiểu đệ đệ này rất khả ái. Bắc Hán chúng ta cũng chưa từng có nam nhi tuấn tú như thế. Không bằng Minh Tuệ tỷ tỷ và Hoài Dương công chúa các ngươi ở bên này, bổn quận chúa cùng tiểu đệ đệ hàn huyên một chút?" Đứng ở một bên thưởng thức roi, Vĩnh Gia quận chúa đột nhiên mở miệng cười nói. Vừa nói cũng không để ý đến phản ứng của mọi người, trực tiếp đi tới trước mặt Mộc Thanh Y ngồi xuống. Mộc Thanh Y hướng Ngụy Vô Kỵ nhướng mày, sau đó quay đầu nở nụ cười trong sáng với Vĩnh Gia quận chúa: "Đa tạ quận chúa tỷ tỷ, quận chúa tỷ tỷ thật là một đại mỹ nhân, so với mỹ nhân ở Doanh Châu của đệ ngược lại có mấy phần tương tự." Doanh Châu là một hòn đảo biệt lập ở cực Nam Phương, khí hậu nóng bức, người dân trên đảo cũng không trói buộc như người Trung Nguyên, dân phong cởi mở nhiệt tình. Ngược lại cùng nữ tử thảo nguyên Tây Bắc anh tư hiên ngang có mấy phần tương tự.
Quả nhiên nụ cười trên mặt Vĩnh Gia quận chúa càng sâu, cười nói: "Tiểu đệ đệ thật biết nói chuyện, sau này nếu có cơ hội bổn quận chúa nhất định sẽ đi Doanh Châu vui đùa một chút. Đệ đệ lúc nào thì tới Bắc Hán du ngoạn, nhớ tìm đến tỷ tỷ nha."
Mộc Thanh Y mỉm cười đáp ứng, Vĩnh Gia quận chúa cũng giống như Ca Thư Hàn quả nhiên là nữ tử tính tình thoải mái, quan hệ giữa Ca Thư Hàn với nàng ấy cũng không tệ. Cũng có thể bởi vì Ca Thư Hàn, nên Mộc Thanh Y đối với nàng có hảo cảm nhiều hơn so với hai vị công chúa kia một chút. Hàn huyên đôi câu càng cảm thấy thú vị. Chẳng qua Vĩnh Gia quận chúa cứ một câu một tiếng tỷ tỷ, thật ra thì Vĩnh Gia quận chúa với Mộc Thanh Y cùng tuổi, nếu như so với Cố Vân Ca mà nói, Vĩnh Gia quận chúa còn nhỏ hơn nàng hai tuổi. Chỉ có điều so với nữ tử Hoa Quốc nhỏ nhắn nhã nhặn lịch sự, thì Vĩnh Gia quận chúa năm nay vừa mới mười sáu tuổi ngược lại có vẻ lớn hơn hai tuổi.
"Ta tên là Ca Thư Băng. Đệ đệ gọi ta Băng tỷ tỷ là được, gọi ta quận chúa vừa già vừa xa lạ lắm." Vĩnh Gia quận chúa cảm thấy thiếu niên trước mắt mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng nói năng hài hước dí dỏm, dáng dấp cũng vô cùng tuấn tú, trực tiếp nói ra tên của mình.
"Ta tên là Trương Thanh, Băng tỷ tỷ gọi tên đệ là được rồi." Mặc dù đối với Vĩnh Gia quận chúa có chút áy náy, nhưng Mộc Thanh Y vẫn thấy nên dùng tên giả.
"Thanh đệ đệ." Ca Thư băng nháy mắt cười nói.
Bên cạnh trên bàn hai người nhất kiến như cố, khí thế cao ngất trời. Không khí những người ngồi sau lưng bọn họ lại không thể nào tốt đẹp. Minh Tuệ công chúa vừa tức giận Vĩnh Gia quận chúa vậy mà thân cận với tên tiểu tử mà mình ghét, một mặt vừa an tâm Vĩnh Gia quận chúa chủ động rời khỏi. Nếu như Vĩnh Gia quận chúa cũng coi trọng Ngụy Vô Kỵ, Minh Tuệ công chúa không biết mình rốt cuộc có mấy phần chiến thắng.
Ngụy Vô Kỵ mạn bất kinh tâm uống rượu, hai tai vẫn chú ý lắng nghe hai người ngồi bên cạnh nói chuyện. Không biết tại sao, Ngụy Vô Kỵ cảm thấy thiếu niên tuấn tú trước mắt vừa mới gặp mặt một lần rất có ý tứ. Vừa nghe hai người hàn huyên còn chưa có mấy câu đã bắt đầu xưng tỷ gọi đệ, càng cảm thấy thú vị.
Ngụy Vô Kỵ không chịu mở miệng nói chuyện, thậm chí ngay cả chú ý cũng không đặt vào người ngồi bên cạnh, nên không khí bên này nhất thời có chút cứng ngắc. Mộ Dung Dục nhíu mày một cái, nhìn Minh Tuệ công chúa mới ôn thanh hỏi: "Ngũ muội, tại sao muội mang theo Hoài Dương công chúa và Vĩnh Gia quận chúa tới nơi này?" Nơi này dù sao vẫn là nơi chiêu đãi nam tân, đường đường công chúa lúc này không đi theo chúng vương phi cùng nhau ngồi ở nơi nữ quyến, ngược lại chạy đến chỗ nam nhân, nói ra luôn không dễ nghe.
Minh Tuệ công chúa cũng không thèm để ý, nhưng thẳng tắp nhìn chằm chằm Ngụy Vô Kỵ, nói: "Nghe nói Ngụy công tử tới, Bổn công chúa mới tới xem một chút. Ngụy công tử, lần trước từ biệt khỏe không?"
Ngụy Vô Kỵ ngờ vực nhíu mày, quan sát Minh Tuệ công chúa nói: "Lần trước? Tại hạ dường như chưa từng thấy qua Ngũ công chúa."
Sắc mặt Minh Tuệ công chúa nhất thời càng thêm tái nhợt, khóe môi khẽ cắn có chút u oán nhìn Ngụy Vô Kỵ nói: "Công tử không nhớ rõ sao... Năm ngoái ở trong cung..." Ngụy Vô Kỵ nở nụ cười ôn hòa mà lễ độ, thậm chí ánh mắt nhìn Minh Tuệ công chúa còn mang theo vài phần áy náy. Nhưng lời nói ra khỏi miệng lại không có chút tình nghĩa nào: "Xin lỗi, tại hạ không nhớ rõ từng gặp qua công chúa."
Sắc mặt Minh Tuệ công chúa càng thêm tái nhợt.
Thật ra thì, chuyện Minh Tuệ công chúa thích Ngụy công tử người trong kinh thành biết cũng không phải số ít. Sớm nhất vào sinh thần ba năm trước đây của Thái hậu, lúc ấy Ngụy Vô Kỵ cũng ở kinh thành, mặc dù khi đó Ngụy Vô Kỵ vẫn chưa có được thanh thế như ngày hôm nay nhưng cũng đã mơ hồ có bộ dáng thủ phủ thiên hạ. Ngụy Vô Kỵ tự nhiên cũng được mời vào cung vì Thái hậu chúc thọ, lúc ấy Minh Tuệ công chúa năm vừa mới mười lăm, Hoa Hoàng liền có ý chiêu Ngụy Vô Kỵ làm phò mã. Đối với một thương nhân mà nói, có thể nói là thiên đại ân điển. Nhưng không biết tại sao Ngụy Vô Kỵ cự tuyệt Hoa Hoàng tứ hôn.
Vốn dĩ Minh Tuệ công chúa phải gả cho một thương nhân còn rất bất mãn, nhưng sau khi Ngụy Vô Kỵ cự tuyệt từ chối hôn sự thì thay đổi ý định, thậm chí âm thầm ra mắt Ngụy Vô Kỵ tự mình hướng Hoa Hoàng bày tỏ nguyện ý gả cho Ngụy Vô Kỵ. Chỉ tiếc lúc ấy Ngụy Vô Kỵ đã rời kinh đi Bắc Hán. Sau đó mỗi một lần Ngụy Vô Kỵ hồi kinh, Minh Tuệ công chúa luôn phái người đưa một ít thư tín quá, cho đến năm ngoái rốt cục không nhẫn được nữa tạo một cuộc gặp gỡ vô tình với Ngụy Vô Kỵ ở trong cung, khi đó Ngụy Vô Kỵ phụng mệnh đi trước yết kiến bên ngoài Cần Chính Điện. Chỉ tiếc, bây giờ nhìn lại, Ngụy công tử vẫn không chịu hưởng thụ tấm lòng của mỹ nhân a.
Một mỹ nữ, đặc biệt còn là một mỹ nữ với thân phận tôn quý. Phí hết tâm tư nhưng ngay cả ở trong mắt của người trong lòng lưu lại ấn tượng cũng không làm được, đây là nhục nhã đến cỡ nào? Hai mắt xinh đẹp của Minh Tuệ công chúa nhất thời đỏ ửng, u oán nhìn chằm chằm nam tử tuấn mỹ hào nhoáng trước mắt.
"Đủ rồi." Mộ Dung Dục nhíu mày thấp giọng nói. Mộ Dung Dục đối với hoàng muội được nuông chiều cũng không có tình cảm tốt đẹp gì, cũng không phải chỉ bởi vì chuyện lần trước Minh Tuệ công chúa khiến cho Chu Minh Yên mất hết mặt mũi. Minh Tuệ công chúa ỷ vào sự sủng ái của Hoa Hoàng nên thành thói quen luôn luôn ương ngạnh làm nũng. Không ngờ nuôi thành tật xấu không nhìn trường hợp đã nói hưu nói vượn. Ba năm trước đây Ngụy Vô Kỵ đã cự tuyệt đề nghị tứ hôn của phụ hoàng, nếu phụ hoàng không có trách tội Ngụy Vô Kỵ, như vậy chuyện này vốn cũng không nên nhắc lại, tránh cho tổn hại đến danh dự công chúa hoàng thất. Nhưng hết lần này tới lần khác Minh Tuệ công chúa dường như không quan tâm đến thanh danh của mình, ném xuống đất dùng sức mà lãng phí. Tưởng nhiều nhất cũng chỉ như thế nhưng trong kinh thành danh môn thế gia vẫn không biết xấu hổ dây dưa như thế, nếu như Ngụy Vô Kỵ kiên trì không chịu cưới nàng, chỉ sợ trong kinh thành cũng không có người nguyện ý muốn lấy nàng.
Minh Tuệ công chúa hiển nhiên cũng không thể lĩnh hội ý tốt của Mộ Dung Dục. Không chút lưu tình lớn tiếng nói: "Không đủ! Bổn công chúa có cái gì không tốt? Ngươi nghĩ muốn nhượng bộ lui binh như thế? Ngụy Vô Kỵ, nếu như ngươi không nói rõ ràng, bổn công chúa sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Ngụy Vô Kỵ có chút phiền não nhíu mày một cái, cho dù ai bị một nữ nhân mình không thích sống chết dây dưa lạn đánh cũng sẽ cảm thấy phiền não. Mọi người ngồi bàn khác trong đại sảnh giả vờ làm bộ dáng như đang nói chuyện phiếm, thật ra thì mỗi một người đều dựng thẳng lỗ tai muốn nghe một chút Ngụy công tử như thế nào cự tuyệt Ngũ công chúa.
Hồi lâu, ngay cả Mộc Thanh Y vốn đang tán gẫu vui vẻ với Vĩnh Gia quận chúa cũng không nhịn được tò mò xoay người lại nhìn bọn họ. Ngụy Vô Kỵ mới chậm rãi nói: "Công chúa hiểu lầm, tại hạ sớm đã có vị hôn thê, được công chúa xem trọng... Tại hạ thật sự là xấu hổ."
Cho nên, Ngụy công tử ngươi thật ra vẫn biết Minh Tuệ công chúa thích ngươi sao?
Mọi người kinh hãi, Ngụy công tử thế nhưng đã có vị hôn thê? Tin tức này so với tin tức Cung Vương phủ cùng Lý gia thông gia càng khiến cho người ta chấn động. Ngụy Vô Kỵ một người độc thân, trên không cha không mẹ, dưới không huynh không đệ, gia tài bạc vạn phú khả địch quốc. Nam nhân như vậy tuổi gần ba mươi nhưng không có lập gia đình. Đã sớm khiến cho người trong thiên hạ rối rít suy đoán không ngừng. Càng làm cho vô số nữ tử khuê các ôm một tia hy vọng mong manh. Nhưng hiện tại Ngụy Vô Kỵ chính miệng thừa nhận hắn đã định hôn sự?!
"Không... Vị hôn thê?" Không chỉ có Minh Tuệ công chúa khiếp sợ, ngồi cùng bàn Hoài Dương công chúa và Mộ Dung Dục cũng không có chỗ nào tốt hơn, chỉ là không có luống cuống như Minh Tuệ công chúa mà thôi. Minh Tuệ công chúa dường như vì tin tức bỗng nhiên xuất hiện hoàn toàn mất đi lý trí: "Nàng là người nào? Nàng so với bổn công chúa xinh đẹp hơn sao? Tài hoa hơn thân phận tôn quý hơn sao?" Dáng vẻ Minh Tuệ công chúa cắn răng nghiến lợi, khiến cho người ta không chút nào nghi ngờ nếu vị hôn thê của Ngụy công tử lúc này đang ở đây, Minh Tuệ công chúa chỉ sợ sẽ không chút do dự bầm thây nàng vạn đoạn.
Ngụy Vô Kỵ cười nhạt lắc đầu nói: "Cõi đời này có mấy ai có thân phận có thể so sánh với công chúa tôn quý, hơn nữa lại còn xinh đẹp như Minh Tuệ công chúa chứ? Vị hôn thê của tại hạ cũng chỉ là một nữ tử bình thường mà thôi, không đáng giá để được công chúa quan tâm đến như vậy. Chẳng qua là tình chi nhất tự, vốn không liên quan tới người. Chỉ cần tại hạ thích, nàng chính là nữ tử đẹp nhất thế gian." Tựa hồ nhớ tới ai đó, nụ cười trên mặt Ngụy Vô Kỵ càng nhiều thêm mấy phần dịu dàng, Minh Tuệ công chúa nhìn thấy vừa hận vừa ghen ghét: "Bổn cung mới không tin! Ngươi để cho nàng ra đây, bổn cung muốn cùng nàng tỷ thí!"
Ngụy Vô Kỵ nhíu mày một cái, có chút không vui nói: "Tại hạ đã nói qua, nàng cùng công chúa không giống nhau, nhưng nàng cũng nữ tử duy nhất tại hạ sẽ lấy. Cho nên, kính xin công chúa tự trọng."
"Ngươi..."
"Minh Tuệ!" Sắc mặt Mộ Dung Dục càng thêm khó coi, người ta đã cự tuyệt rõ ràng như thế, còn sống chết dây dưa quấn lấy thật sự là quá khó coi. Có một muội muội như vậy, Mộ Dung Dục cũng không khỏi cảm thấy xấu hổ khi gặp người.
"Ta..." Minh Tuệ công chúa còn muốn nói điều gì, Mộ Dung Dục nửa câu cũng không muốn nghe nàng nói. Trầm giọng nói: "Nếu muội không muốn ở đây, lập tức trở về cung đi!" Quan hệ giữa Minh Tuệ công chúa cùng Mộ Dung Dục vốn dĩ đã không tốt, sao có thể nghe lọt tai lời Mộ Dung Dục nói. Bén giọng kêu lên: "Nơi này là phủ đệ của Tứ ca, tại sao ngươi muốn bổn cung rời đi? Có rãnh rỗi quản chuyện của bổn cung, còn không bằng xử lý tốt chuyện khó coi của chính mình đi!"
Mộ Dung Dục mặt trầm như nước, trên khuôn mặt tuấn dật không có chút biểu tình nào. Nhưng Mộc Thanh Y lại rõ ràng biết được nếu như lúc này không phải ở trước mặt mọi người, mẫu thân chỉ sợ sẽ thật sự không để ý tới thân phận của Minh Tuệ công chúa mà giết nàng.
"Có chuyện gì?" Không khí trong đại sảnh ngưng trọng, trong lòng tất cả mọi người có chút run sợ chờ đợi Mộ Dung Dục phát hỏa, thì giọng nói của Mộ Dung Hiệp từ bên ngoài truyền tới.
Thấy người đi theo bên cạnh Mộ Dung Hiệp tiến vào, tất cả mọi người trong đại sảnh không khỏi ở trong lòng kêu rên. Cái đại sảnh này phong thủy quả nhiên thật sự quá tốt đi? Tất cả tân khách ở chánh đường đều đã kéo tới đây.
Mộc Thanh Y vừa nhấc mắt, đã nhìn thấy Dung Cẩn ở trong đám người hướng về phía mình nhe răng cười một tiếng, nụ cười kia dĩ nhiên là ít có mê hoặc lòng người. Hơn hay chính là Dung Cẩn hướng về phía ngươi cười, nhưng người trong đại sảnh lại không phân biệt ra được hắn rốt cuộc nhìn ai cười. Cho nên, trong đại sảnh không nhiều lắm mấy cô nương thậm chí bao gồm Minh Tuệ công chúa đối với Ngụy Vô Kỵ có tình ý cũng không nhịn được mặt mũi đỏ ửng. Vĩnh Gia quận chúa vẫn biểu hiện tiêu sái hào phóng thậm chí không nhịn được sửa sang lại y phục của mình. Mộc Thanh Y đều thấy ở trong mắt nhưng chỉ có thể ở trong lòng âm thầm lắc đầu, thầm mắng một tiếng yêu nghiệt.
Thấy Mộc Thanh Y, ánh mắt Mộ Dung Hiệp dừng một chút, ánh mắt từ trên người Ngụy Vô Kỵ cùng Mộ Dung Dục xẹt qua như có điều suy nghĩ: "Lục đệ, đây là thế nào?" Mộ Dung Dục liếc mắt nhìn Minh Tuệ công chúa, thần sắc thản nhiên nói: "Không có gì, Ngũ muội có chút không thoải mái, Tứ tẩu trước mang nàng đi nghỉ ngơi đi." Minh Tuệ công chúa vừa định muốn phản bác, thì bên cạnh Hoài Dương công chúa nhẹ nhàng đưa tay cười nói: "Bổn cung cũng hơi mệt chút, không bằng bổn cung bồi Ngũ công chúa cùng đi nghỉ ngơi đi."
Phu thê Mộ Dung Hiệp tự nhiên cũng biết chuyện Minh Tuệ công chúa yêu thích Ngụy Vô Kỵ, mặc dù quan hệ giữa bọn họ cùng Minh Tuệ công chúa không có cứng ngắc giống như Mộ Dung Dục, nhưng cũng không tính là thập phần thân thiết. Thấy Minh Tuệ công chúa ở trong yến hội của mình nháo ra chuyện như vậy, trong lòng Trì vương phi cũng không vui. Bước lên nhàn nhạt nói với Minh Tuệ công chúa: "Ngũ muội, nếu mệt mỏi thì cùng Tứ tẩu đi vào nghỉ một lát đi."
Minh Tuệ công chúa mặc dù được nuông chiều, nhưng làm bạn với Hoài Dương công chúa và Vĩnh Gia quận chúa cũng là chuyện Hoa Hoàng tự mình phân phó. Minh Tuệ công chúa cũng không phải người ngu, nàng sở dĩ có thể tùy ý làm bậy như thế cũng bởi vì phụ hoàng sủng ái, đối với chuyện phụ hoàng tự mình phân phó tự nhiên sẽ không chậm trễ. Liếc mắt nhìn cười với Hoài Dương công chúa, Minh Tuệ công chúa cuối cùng cũng không gây chuyện nữa. Hoài Dương công chúa xoay người nhìn về phía Ca Thư Băng cười nói: "Quận chúa không theo chúng ta đi sao?"
Mặc dù tính tình Ca Thư Băng tiêu sái, nhưng dù sao vẫn là nữ nhi nha, ngượng ngùng nhìn Dung Cẩn, ngược lại đứng lên đi tới bên cạnh Ca Thư Hàn, ôm cánh tay của hắn cười duyên nói: "Ta không mệt, ta muốn cùng Thập Nhất Ca ở chung một chỗ."
Ca Thư Hàn không thèm để ý vỗ vỗ bả vai đường muội cười nói: "Tới Hoa Quốc muội cũng thích làm ầm ĩ như vậy."
Ca Thư Băng không phục hướng Ca Thư Hàn làm mặt quỷ, nàng cũng không có làm ầm ĩ. Người nháo rõ ràng là Minh Tuệ công chúa đầu óc được không rõ ràng lắm còn có Hoài Dương công chúa âm hiểm có được không?
Trì vương phi mang theo Hoài Dương công chúa cùng Minh Tuệ công chúa đi. Không khí trong đại sảnh nhất thời nửa khắc cũng không hài hòa thoải mái như lúc ban đầu được, thật may là những người này cũng không quan tâm. Bọn họ có ai không phải là xuất thân hoàng gia nhất phương cự kình, vô luận tình cảnh có lúng túng nhiều hơn nữa bọn họ cũng có biện pháp thể hiện thoải mái tự nhiên, như vậy một chút gượng gạo nhỏ nhỏ tự nhiên cũng không nhìn ở trong mắt. Cũng không dời giá nữa, trực tiếp liền ở trong đại sảnh ngồi xuống, nói chuyện với nhau.
Dung Cửu công tử nhìn mọi người nói chuyện một chút, trên khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm biểu lộ nụ cười một lười biếng, liền hướng chỗ Mộc Thanh Y ngồi đi tới, cười híp mắt nói: "Bổn công tử cho Cửu, vị công tử này họ gì?"
Mộc Thanh Y thần sắc thẩn thờ theo dõi hắn, nhàn nhạt nói: "Trương Thanh."
Dung Cửu công tử cũng biểu hiện vô cùng tự tại, thậm chí còn tự luyến sờ sờ mặt của mình cười nói: "Trương tiểu đệ cũng cảm thấy bổn công tử tuấn mỹ tuyệt luân sao? Không cần lo lắng, ngươi còn nhỏ đây, chưa tới mấy năm cũng có thể cùng bổn công tử tuấn mỹ vô trù. Ách... Nói không chừng chỉ kém hai phần thôi? Bất quá nhìn ở cả đại sảnh chỉ có hai người chúng ta là mỹ nam tử, Trương tiểu đệ hãy thu lưu Cửu ca ngồi một lát đi?"
Cũng không chờ Mộc Thanh Y nói chuyện hắn đã tự mình kéo cái ghế bên cạnh cửa ngồi xuống. Mộc Thanh Y im lặng nhìn người nào đó rõ ràng không sợ không hại chết người không nghỉ, Dung Cửu gia nói chuyện chưa bao giờ biết cái gì gọi là rỉ tai, mặc dù không đến nổi cả đại sảnh đều nghe thấy, nhưng không nghi ngờ chút nào người chung quanh cũng đều nghe được nhất thanh nhị sở. Tất cả mọi người không khỏi đem ánh mắt dừng lại ở trên mặt của hai người, sau đó lại không thể không thừa nhận dáng dấp người ta đúng là siêu quần bạt tụy một chút. Mặc khác có một nhóm người đưa mắt nhìn sang Dung Diễm thần sắc gượng gạo. Hoàng tử Tây Việt đều ngu như vậy sao?
Dung Diễm chỉ đành phải bất đắc dĩ cười khổ đi đến ngồi chung cùng người chịu tội.
Thật may là mọi người ở đây cũng không có để ý đến chuyện Dung Cẩn làm. Dù sao, Cửu hoàng tử Tây Việt dương danh thiên hạ duy nhất cũng chỉ có gương mặt kia, chưa từng nghe nói qua có tài cán trác tuyệt gì, ngay cả lần này tới Hoa Quốc tất cả đều do Dung Diễm làm chủ, từ đầu tới cuối Dung Cẩn chỉ đi theo bên cạnh Dung Diễm làm nền, hắn thậm chí ngay cả nhiệm vụ làm nền cũng làm không tốt. Tây Việt hoàng nếu như thật sự phái Dung Cẩn đi sứ nước khác, như vậy tuyệt đối không phải đi trao đổi tình hữu nghị, mà là đi khiêu khích.
Nhạc đệm nho nhỏ rất nhanh bị người không để ý bỏ qua. Một hoàng tử râu ria cùng một thiếu niên không quan trọng, ngồi chung một chỗ ngược lại khiến cho mọi người cảm thấy là chuyện phải làm. Dung Cẩn người như vậy, ngồi ở đàng kia cũng tùy thời làm cho người cảm thấy chán ghét. Chỉ có ánh mắt Mộ Dung Hiệp cùng Ngụy Vô Kỵ thỉnh thoảng từ trên người của hai người quét qua.
"Thanh đệ đệ, ngươi cùng Cửu hoàng tử biết nhau sao?" Đi theo bên cạnh Ca Thư Hàn, Ca Thư Băng do dự một chút, nhưng vẫn trở lại bàn của Mộc Thanh Y tò mò hỏi.
Mộc Thanh Y nhàn nhạt nói: "Hiện tại biết."
Ca Thư Băng mở to hai mắt, chuyển sang Dung Cẩn: "Cửu điện hạ, ta là Ca Thư Băng."
Ở trước mặt người ngoài, Cửu công tử vẫn có chút lãnh diễm. Cho nên hắn chỉ nhàn nhạt ngáp một cái nói: "Nga, thì ra là đường muội của Bắc Hán to con kia. Dáng vẻ của ngươi cũng không phải lỗi." Khuôn mặt xinh đẹp của Ca Thư Băng không nhịn được cứng đờ, mặc dù được Dung Cẩn khen ngợi khiến cho nàng có mấy phần ngượng ngùng vui sướng, nhưng cũng không thể thể cho phép có người chê bai Thập Nhất Ca của nàng, Thập Nhất Ca chính là đại anh hùng Bắc Hán của bọn họ!
"Nam nhi Bắc Hán chúng ta đều tương đối cao lớn. Thập Nhất Ca chính là mỹ nam tử mà cô nương Bắc Hán bọn ta thích nhất!" Ca Thư Băng kiêu ngạo nói.
Dung Cẩn gật đầu, nghiêm túc nói: "Lưng hùm vai gấu, có đầu ngốc nghếch. Cô nương Hoa Quốc cùng Tây Việt cũng không thích nam nhân như vậy, Trương tiểu đệ, ngươi nói đúng không?" Mộc Thanh Y cắn răng nói: "Cửu điện hạ hỏi nhầm người rồi, tại hạ làm sao biết cô nương Hoa Quốc cùng Tây Việt thích dạng nam tử nào chứ?"
Ca Thư Băng cũng có chút không nói nên lời, nàng cảm thấy cho dù dung mạo thiên hạ vô song của Dung Cửu công tử, cũng không thể nào vì một hai câu nói mà chê bai Thập Nhất Ca từ nhỏ mình cũng sùng bái kính yêu. Vì vậy, ba người mắt to trừng mắt nhỏ một hồi, rốt cục Vĩnh Gia quận chúa từ bỏ cơ hội thân cận mỹ nam xoay người chuyên tâm tán gẫu với Thanh đệ đệ mới quen.
Dung Cửu công tử ngồi ở một bên buồn bực uống trà nhìn hai người trước mắt trò chuyện với nhau thật vui âm thầm tốn hơi thừa lời. Tại sao Thanh Thanh không để ý tới hắn ngược lại cùng nữ nhân đáng ghét kia tán gẫu đến vui vẻ như vậy? Tiếp tục tán gẫu thật tâm Thanh Thanh cũng không có thể biến thành nam nhân cưới nàng a?
Một khi Dung Cửu công tử mất hứng, liền bắt đầu quấy rối, không nên lôi kéo Mộc Thanh Y bồi hắn đi dạo vườn hoa. Ước chừng do mấy ngày nay Dung Cửu điện hạ yêu thích hình tượng càn quấy đến xâm nhập lòng người. Thậm chí Mộ Dung Hiệp không có cảm thấy kỳ quái, chẳng qua chỉ nhìn Mộc Thanh Y một cái, liền cho người dẫn bọn hắn đi ra ngoài. Vào lúc này đã gần tới khai yến lúc, vốn dĩ thiên kim khuê tú trong vườn hoa chơi đùa từ lâu cũng được mấy vị vương phi mời đi nghỉ ngơi, cũng không còn trở ngại gì cả, có điều cuối cùng lại nhiều thêm một Vĩnh Gia công chúa.
Vì vậy một nhóm ba người trong vườn hoa Trì Vương phủ bước chậm với mục đích nhà nhã đi dạo. So với không khí náo nhiệt trong đại sảnh, hơi thở trong vườn hoa yên tĩnh ngược lại khiến cho Mộc Thanh Y cảm thấy thư thái hơn rất nhiều. Ngẩng đầu nhìn hoàng hôn đã tà dương, từ từ thở ra một hơi.
Dung Cẩn liếc mắt ghét bỏ nhìn Ca Thư Băng đi theo bên cạnh Mộc Thanh Y, hừ nhẹ một tiếng nói: "Bổn công tử cùng Trương tiểu đệ đi dạo vườn hoa, quận chúa đi theo làm gì? Chẳng lẽ là coi trọng Trương tiểu đệ?"
Ca Thư Băng đỏ mặt lên, nàng dĩ nhiên không dám nói nàng để ý Dung Cẩn. Hơn nữa Dung Cẩn âm dương quái khí như vậy giọng nói cũng làm cho nàng có chút bực bội, ôm lấy Mộc Thanh Y cười nói: "Bổn quận chúa chính là coi trọng Thanh đệ đệ, như thế nào?"
"Nga?" Dung Cẩn cau mày nhìn qua nhìn lại giữa hai người. Ca Thư Băng cười híp mắt theo dõi hắn, nhưng Mộc Thanh Y bị nàng bắt được cổ tay có thể cảm nhận được nàng đang rất khẩn trương. Chỉ nghe Dung Cửu công tử mạn bất kinh tâm thở dài nói: "Chưa ra hình dáng gì, chẳng qua là quận chúa muốn trâu già gặm cỏ non, cũng nên hỏi một chút người ta có nguyện ý hay không cho ngươi ăn a."
Mộc Thanh Y không nhịn được mặt hắc tuyến, nếu như nàng là Vĩnh Gia quận chúa tuyệt đối sẽ tát một cái lên mặt con hàng này.
Quả nhiên, nhất thời Vĩnh Gia quận chúa bị chọc tức đến cả người phát run, chỉ vào Dung Cẩn hồi lâu cũng nói không ra lời.
"Cửu điện hạ!" Câm miệng! Mộc Thanh Y cắn răng nói.
Dung Cửu công tử nhìn hồng y thiếu nữ bị mình chọc tức không nhẹ, nên thỏa mãn ngậm miệng lại. Trong thời gian ngắn, Vĩnh Gia quận chúa không còn dũng khí quan tâm tới Dung Cẩn, chỉ đành phải lôi kéo Mộc Thanh Y nói chuyện. Thoạt nhìn cũng giống như một nam một nữ sóng vai mà đi dạo vườn, vốn dĩ do Cửu công tử đề nghị giờ bản thân lại trở thành kẻ dư thừa.
Ba người đi tới chỗ sâu nhất trong uyển vương phủ cũng là nơi có hòn non bộ trang trí đẹp nhất, bên trong mơ hồ truyền đến tiếng người nói chuyện. Dung Cẩn và Ca Thư Băng đều là người tập võ, tự nhiên nghe được rõ ràng hơn so với Mộc Thanh Y. Ca Thư Băng nhíu mày đang muốn mở miệng hỏi thăm là ai ở bên trong, lại thấy Dung Cẩn chỗ sâu một đầu ngón tay nhẹ nhàng lắc, làm động tác "Hư thanh".
Ca Thư Băng tò mò mở to hai mắt, thấy Dung Cẩn lôi kéo Mộc Thanh Y hướng núi giả đi tới, nên cũng đi theo qua đó.
Đột nhiên bị Dung Cẩn lôi kéo, Mộc Thanh Y còn chưa kịp kháng nghị, liền bị Dung Cẩn bụm miệng, đứng lên nói: "Thanh Thanh ngoan nga, phía trước có kịch hay để nhìn a."
Cũng không biết ban đầu người thiết kế vương phủ nghĩ như thế nào, nơi này giả sơn lớn nhỏ ước chừng chiếm khoảng một phần năm cả hoa vương phủ. Nếu như muốn chơi trốn tìm, người trốn ở chỗ này tuyệt đối không dễ dàng bị tìm ra. Mộc Thanh Y cùng Ca Thư Băng đi sau lưng Dung Cẩn, cẩn thận đi đến nơi phát ra thanh âm. Trực tiếp xuyên qua cả núi giả, rất nhanh đến giáp ranh mới ngừng lại, giọng nói bắt đầu từ phía sau núi giả truyền tới.
"Trắc phi, nếu như ngươi không có gì Tri Nghi trước hết xin được cáo từ. Nhanh chóng ra ngoài, nếu không những tỷ muội khác sẽ lo lắng." Phía sau núi giả, truyền tới một giọng nói nữ tử thanh tú nho nhã. Đối với Ca Thư Băng chưa quen thuộc Hoa Quốc nghi ngờ trừng mắt nhìn nhìn về phía Mộc Thanh Y cùng Dung Cẩn.
"Vương gia sẽ không thích ngươi!" Thanh âm Chu Minh Yên mang theo chút quật cường cùng kiêu ngạo vang lên, còn có chút hổn hển. Hiển nhiên trước khi bọn họ đến nơi, giữa hai người nói chuyện không thể nào vui vẻ.
Lý Tri Nghi trầm mặc chốc lát, mới nhàn nhạt bật cười: "Vậy thì như thế nào? Cung Vương sẽ lấy ta làm chính phi, đây mới là thực tế không phải sao?"
Chu Minh Yên lập tức uất nghẹn hít thở không thông, hiển nhiên bị người một đâm trúng một nhát lợi hại. Phục hồi tinh thần lại thanh âm càng thêm bén nhọn: "Coi như ngươi làm chính phi thì thế nào? Vương gia vì Lý gia mới cưới ngươi, ngươi cho rằng hắn sẽ thật thích ngươi sao?"
Lý Tri Nghi nhẹ giọng thở dài, cười yếu ớt nói: "Nếu trắc phi biết những thứ này, cần gì phải tìm đến Tri Nghi gây phiền toái đây? Đợi đến khi ta cùng Cung Vương đại hôn, ta làm Cung Vương phi của ta, trắc phi thích cùng Cung Vương lưỡng tình tương duyệt như thế nào cũng đều là chuyện của các ngươi. Mặc dù Tri Nghi không phải nữ thánh nhân hiền lành rộng lượng gì, nhưng cũng không tính là đố phụ."
Chu Minh Yên lại một lần nữa không có tiếng động, Lý Tri Nghi quả nhiên không khác so với như lời đồn đại. Nhưng căn bản những thứ đó nếu như ngay từ đầu Mộ Dung Dục yêu nàng kìa. Vậy mà Chu Minh Yên cũng rõ ràng hơn so với ai khác, Mộ Dung Dục chưa từng yêu nàng ta.
Phía sau hòn non bộ, nhìn Chu Minh Yên thiếu nữ xinh đẹp nho nhã trước mắt mặt lệ mầu, mặc dù vẫn xinh đẹp như cũ nhưng rõ ràng có chút tiều tụy, có chút thương hại thở dài. Chẳng qua là nàng thương hại như vậy lại càng thêm kích thích Chu Minh Yên, Chu Minh Yên cười lạnh nói: "Không cần ngươi mèo khóc chuột! Ngươi cho rằng ngươi lấy được chỗ nào tốt ư? Hắn cưới ngươi còn không phải là vì Lý gia ủng hộ sao, không có Lý gia ngươi được coi là cái gì chứ? Ngươi chỉ biết rơi vào so với bản phi càng thêm không có chỗ lùi!"
Lý Tri Nghi im lặng, nàng dĩ nhiên biết Chu Minh Yên nói là sự thật. Nàng có thể có được yêu thích của Thái hậu thì tuyệt không phải người ngu xuẩn, trên thực tế nàng so với đại đa số mọi người càng nhìn rõ ràng hơn, nhưng hoàng mệnh khó cãi. Hoàng thượng muốn nàng gả cho Cung Vương, đừng nói Cung Vương không thương nàng mà thôi, ít nhất hắn cũng coi là hoàng tử năng lực xuất chúng tài mạo song toàn cao quý. Coi như hoàng thượng tứ hôn nàng cho tên khất cái với hai bàn tay trắng, nàng cũng nhất định phải gả.
Nếu nhất định phải gả, nàng nhất định phải đoan chánh thân phận của mình. Nàng là Cung Vương chính phi, nàng có thể không cần tình yêu của Mộ Dung Dục, nhưng nàng tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cho Chu Minh Yên lặp đi lặp lại nhiều lần khiêu khích thân phận của nàng.
"Tri Nghi sẽ như thế nào, không cần trắc phi quan tâm. Trắc phi nếu như thời gian, vẫn nên quan tâm chuyện của ngươi đi. Đợi đến khi ta cùng với Cung Vương đại hôn xong, hy vọng có thể cùng trắc phi chung sống vui vẻ." Lý Tri Nghi nhẹ giọng nói.
"Ngươi đừng mơ tưởng! Bản phi tuyệt đối sẽ không để cho vương gia cưới ngươi! Vương gia là của ta, tại sao ngươi tới giành chứ?" Chu Minh Yên cắn răng nói. Lần này, Chu Minh Yên khắc sâu nhận thức được rằng Lý Tri Nghi không đơn giản. Nếu như thật sự để cho nàng vào phủ, mình rất có thể thật sẽ bị nàng hung hăng giẫm đạp dưới bàn chân. Như vậy, lựa chọn duy nhất chính là để cho nàng vĩnh viễn cũng không vào được Cung Vương phủ!
Cho dù là tiểu thư khuê tú, bị người nhục mạ như thế cho dù Lý Tri Nghi có tu dưỡng khá hơn nữa cũng không nhịn được tức giận, trầm giọng nói: "Trắc phi chẳng lẽ đã quên, dường như Cung Vương cũng từ chính tay ngươi từ trong tay người khác giành được mà thôi, không phải sao? Lý gia ta cho tới bây giờ chưa bao giờ dạy bảo phải làm như thế nào cướp được vị hôn phu từ trong tay bạn thân tri kỷ, hôn sự giữa ta và Cung Vương là do bệ hạ tự mình hạ chỉ ngự ban cho. Theo như trắc phi nói tội danh quá nặng, Lý Tri Nghi thừa không kham nổi." Ban đầu Cố gia bị giam vào ngục vẫn chưa tới một tháng, Cố Vân Ca vẫn còn bị giam giữ ở trong đại lao ngay cả xét xử cũng không có, Chu Minh Yên đã lấy thế sét đánh không kịp gả cho Mộ Dung Dục. Nếu nói bọn họ trước lúc đó không có gì cẩu thả ai tin? Đây cũng là nguyên nhân chúng vương phi không thích Chu Minh Yên. Ngay cả người bạn thân tri kỷ từ nhỏ cùng nhau lớn lên cũng có thể đào tường, ai biết lúc nào thì liền từ phía sau lưng cho ngươi một cái?
"Câm miệng! Tiện nhân!" Cái tên Cố Vân Ca này đơn giản chính là một cây gai trong lòng Chu Minh Yên, đâm một cái liền đau đến máu tươi đầm đìa.
Lý Tri Nghi nhìn Chu Minh Yên trước mắt giống như điên cuồng, nhíu mày một cái, bất động thanh sắc lui về sau một bước nói: "Trắc phi kính xin thận ngôn, Tri Nghi còn có việc, đi trước xin cáo từ."
"Muốn đi? Có dễ dàng như vậy?" Chu Minh Yên cũng không có nhào qua ngăn Lý Tri Nghi lại, mà cười lạnh một tiếng giễu cợt nói. Lý Tri Nghi nhíu mày, đang muốn nói chuyện, chỉ cảm thấy sau ót một trận đau nhức, trước mắt tối sầm liền ngất ngã trên mặt đất.
Chu Minh Yên nhìn Lý Tri Nghi ngã xuống đất ngất đi mà cười đắc ý. Dù sao nàng vẫn là quận chúa Bình Nam vương là Cung Vương phi, tự nhiên có người của Cung Vương phủ và Bình Nam Vương phủ trong Trì vương phủ. Muốn tính toán một tiểu nha đầu không ra cổng chính không bước cửa sau như Lý Tri Nghi, cho dù không phải ở địa bàn của mình, cũng rất dễ dàng.
Nhìn nam tử bộ dáng thật thà phúc hậu đứng ở trước mặt, Chu Minh Yên hài lòng gật đầu một cái nói: "Rất tốt, ngươi biết nên làm như thế nào rồi chứ?" Nam tử xoa xoa tay nói: "Quận chúa xin yên tâm, Đông viện bên kia đã chuẩn bị xong. Bảo đảm một lát để cho mọi người nhìn thật tốt vở kịch Lý gia Tam tiểu thư tư tình với tình nhân."
"Rất tốt, đi đi." Chu Minh Yên gật đầu cười nói.
Bên kia, Ca Thư Băng trợn to hai mắt nghe những gì bọn họ nói. Không nghĩ tới Cung Vương phi nhìn như ung dung xinh đẹp lại có thể ác độc như thế, đang muốn lên tiếng ngăn cản, lại bị Dung Cẩn trợn mắt nhìn một cái ngăn cản lại. Dung Cẩn có chút bận tâm nhìn Mộc Thanh Y bên cạnh, kể từ lúc hai nữ nhân kia nói đến Cố Vân Ca thì Thanh Thanh đã có chút là lạ. Biết quan hệ giữa Mộc Thanh Y cùng Cố Vân Ca, Dung Cẩn cũng chỉ nghĩ nàng nhớ tới chuyện của biểu tỷ mình nên trong lòng khổ sở, giơ tay lên vỗ nhẹ nhẹ chụp bả vai của nàng.
Mộc Thanh Y vừa nhấc mắt, liền thấy lo lắng trong mắt Dung Cẩn. Khóe môi vẽ ra một nụ cười thản nhiên lắc đầu một cái bày tỏ mình không có sao.
Ca Thư Băng có chút lo lắng nắm Mộc Thanh Y cánh tay thấp giọng nói: "Chúng ta không cứu người sao? Vạn nhất Lý tiểu thư bị các nàng làm hại..." Trinh tiết nữ tử, ngay cả dân phong cởi mở như Bắc Hán cũng hết sức quan trọng, càng không cần phải nói đến Hoa Quốc càng thêm bảo thủ mà khắc nghiệt. Chu Minh Yên bất quá chỉ bị người khác biến thành bộ dáng áo quần bừa bãi ném vào ven đường đã bị cách chức còn bị xấu hổ. Nếu như Lý Tri Nghi thật sự bị vu hãm tư thông với tình lang, chỉ sợ cũng không cần sống nữa.
Dung Cẩn thật thấp giọng cười nói: "Chu Minh Yên ngược lại học xong sẽ dùng liền a, bất quá bắt chước người khác không khỏi có vẻ có chút tiểu thừa."
Mộc Thanh Y liếc mắt, chuyện như vậy còn có thượng thừa sao?
Ca Thư Băng lo lắng trợn mắt nhìn hai người một cái, Mộc Thanh Y mỉm cười nhẹ giọng nói: "Đừng có gấp, Lý tiểu thư là một người thông minh, cũng sẽ không thể không có phòng bị."
"Nhưng nàng đã hôn mê a."
Ca Thư Băng lo lắng hết sức, bên ngoài đột nhiên truyền tới một nha đầu hoảng sợ tiếng kêu lên: "A! Có người chết! Mau tới người a, xảy ra án mạng!" Mặc dù bên trong núi giả không có ai, nhưng nha hoàn phục dịch phụ cận vườn hoa có không ít. Nha đầu kia mới vừa kêu lên một tiếng, cách đó không xa một người đang tưới hoa nhanh chóng chạy tới. Đồng thời còn có mấy người trông có vẻ giống thị vệ cũng từ cách đó không xa xông tới.
Biến hóa bất ngờ khiến cho Chu Minh Yên và nam tử kia giật bắn cả mình. Nam tử kia cũng không kịp nghĩ nhiều lập tức muốn chạy trốn ra bên ngoài, nhưng hắn nơi nào so được với thị vệ của Trì vương phủ, vẫn còn chưa chạy trốn tới góc tường đã bị người bắt được. Bên kia, sắc mặt Chu Minh Yên cũng trắng bệch. Nếu như mới vừa rồi nam tử kia chạy trốn trước hết giết Lý Tri Nghi, khi đó nàng còn có biện pháp ứng biến, nhưng hiện tại vô luận nàng làm cái gì cũng đều là ngụy biện, một khi Lý Tri Nghi tỉnh lại nàng nói gì cũng đều không có tác dụng. Trong lúc nhất thời, Chu Minh Yên cũng bị hù dọa ra một thân mồ hôi lạnh.
Trì hoãn không lâu sau, đã có không ít người chạy vội tới. Trong đó có nha đầu tùy thân đi ra ngoài tìm Lý Tri Nghi cùng với tiểu thư Lý gia, thấy Lý Tri Nghi ngã xuống đất sinh tử không biết, nha đầu Lý gia nhất thời bị dọa sợ hãi đến hét rầm lên: "Ngươi làm gì với tiểu thư nhà chúng ta?"
------ đề lời nói với người xa lạ ------
Nàng nha nhi, cận kỳ trên in tờ nết thường xuyên xuất hiện có người giả mạo tác giả lừa gạt độc giả tiền tài sự kiện! Thân ái đát môn cần phải nhớ một chuyện: Tác giả một phượng tuyệt đối sẽ không ở bầy trong hoặc là qq trong, hoặc là bất kỳ tư hạ hỏi thân môn muốn bất kỳ vật gì. (dĩ nhiên, luân nhà rất cần nha đại gia giọt ủng hộ). Đi lừa gạt người lại đem tên tin tức đổi thành cùng tác giả một dạng làm cho người ta không cẩn thận làm tiếp hành động. Nếu như gặp phải loại này tình huống làm ơn tất cẩn thận. Nếu như có cái gì chuyện quan trọng hoặc là cái gì hoạt động cần đại gia ủng hộ giọt, phượng cũng sẽ trước tiên ở chánh văn đề lời nói với người xa lạ hoặc là thông báo trung trước nói cho đại gia đát, in tờ nết an toàn đại gia muốn cảnh giác phòng ngừa phát sinh chuyện không vui yêu.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện