[Dịch]Thịnh Thế Mưu Thần - Sưu tầm

Chương 61 :  Mộc Phi Loan biểu diễn

Người đăng: 

Ngày đăng: 19:20 20-11-2018

.
"Phụ thân trở lại?" Mộc Trường Minh thấy tự Mộc Phi Loan mình đứng dậy chào đón trong lòng không khỏi cảm thấy vô cùng được an ủi, vội vàng nói: "Nương nương đang có mang, cần gì vất vả như thế." Mộc Phi Loan nhẹ nhàng cười một tiếng, dịu dàng nói: "Phụ thân nói cái gì vậy, nghênh đón phụ thân sao lại vất vả chứ, Loan nhi cũng không có mảnh mai yếu ớt như vậy." Lấy thân phận của Mộc Phi Loan, nàng ngồi chờ Mộc Trường Minh tới bái kiến cũng không có gì không ổn. Nhưng cũng bởi vì như thế, Mộc Trường Minh mới càng cao hứng hơn. Làm phụ thân, so với tự mình quỳ lạy con gái của mình, thì nữ nhi tới bái kiến mình vẫn làm cho lòng người vui vẻ hơn một chút. Mộc Trường Minh nhìn nữ nhi từ nhỏ được mình đặt hi vọng rất lớn, vốn sắc mặt còn có chút khó coi cũng nhu hòa rất nhiều. Người một nhà một lần nữa ngồi xuống, Mộc Trường Minh mới hỏi: "Nương nương thế nào tự mình tới đây, vẫn nên để cho các nàng tới bái kiến nương nương mới phải." Mộc Phi Loan nhớ tới Hoa Hoàng giận dữ trên thuyền rồng, ánh mắt lóe lên, có chút bất đắc dĩ thở dài nói: "Cũng không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, bệ hạ đột nhiên giận dữ. Cũng may bệ hạ chăm sóc bổn cung, để cho Bổn cung lui xuống trước. Lúc Bổn cung ra cửa Vân phi nương nương vẫn còn ở bị mắng đấy, nghe nói bị bệ giảm phẩm cấp." Vân phi là mẫu phi của Mộ Dung An, tự nhiên cũng chính là nhạc mẫu tương lai của Mộc Vân Dung. Nghe được Mộc Phi Loan nói như thế, khẩn trương nhất tự nhiên chính là Mộc Vân Dung: "Đại tỷ, Vân phi nương nương không có sao chứ?" Mộc Phi Loan cười như không cười nhìn Mộc Vân Dung một cái, nhàn nhạt nói: "Cũng chỉ bị giảm phẩm cấp, Vân phi nương nương bên dưới còn có hai vị hoàng tử, Cung Vương điện hạ tài giỏi như thế, nói vậy không bao lâu chờ bệ hạ hết giận sẽ được tấn phong trở lại thôi." Nghe Mộc Phi Loan nói, Mộc Vân Dung mới thở phào nhẹ nhõm. Mộc Phi Loan nói Tôn thị và Mộc Vân Dung tin, thậm chí ngay cả Mộc Linh cũng tin, nhưng lại không gạt được Mộc Trường Minh hiểu rõ Hoa Hoàng. Hoa Hoàng có tính tình gì, từ lúc còn thiếu niên quen biết với nhau nên Mộc Trường Minh cũng có mấy phần hiểu rõ. Hoa Hoàng nếu thật sự nhìn mặt mũi Cung Vương mà đối xử tốt với Vân phi, thì mười mấy năm qua Vân phi cũng sẽ không chỉ là phi tần nhị phẩm. Ngược lại nếu như Mộ Dung Dục và Mộ Dung An xảy ra chuyện gì, Hoa Hoàng tuyệt đối sẽ giận chó đánh mèo đến trên người Vân phi. Mộc Trường Minh suy nghĩ một chút, đối với Tôn thị nói: "Ta có lời cùng nương nương thương lượng, các ngươi đi xuống trước đi." Ba mẹ con Tôn thị mặc dù có chút không tình nguyện, cũng không dám vi phạm ý tứ của Mộc Trường Minh, chỉ đành phải đứng dậy cáo lui. Trong phòng chỉ còn lại Mộc Trường Minh và Mộc Phi Loan, trong lúc nhất thời không có ai mở miệng nói chuyện. Không khí trở nên có chút lạnh nhạt xuống, một lúc lâu Mộc Phi Loan mới sâu kín thở dài nói: "Phụ thân, vẫn còn trách Loan nhi sao?" Khóe mắt Mộc Trường Minh giật giật, thật lâu mới cười một tiếng khô khan nói: "Nương nương nói quá lời, nơi nào..." Mộc Phi Loan nhìn hắn, có chút ưu thương nói: "Nhưng kể từ ba năm trước đây. . . Con và phụ thân vẫn chưa từng gặp một lần nào." Kể từ sự việc của ba năm trước đây, phụ thân cũng không còn vào cung thăm nàng. Thân là Túc Thành Hầu, thật ra Mộc Trường Minh mỗi tháng có một cơ hội có thể đệ sổ con vào cung thăm nữ nhi. Nhưng Mộc Trường Minh lại chưa từng đệ sổ qua, hơn nữa hai năm qua Mộc lão phu nhân tuổi tác đã cao tinh lực không đủ, cũng cực ít vào cung. Thậm chí Mộc Phi Loan có chuyện gì cũng chỉ có thể gửi lời cho mẫu thân Tôn thị. Nhưng bản thân Tôn thị cũng không phải người thông minh, những chuyện vô cùng quan trọng hoặc chuyện bí mật Mộc Phi Loan cũng không để cho bà ấy biết. "Phụ thân cảm thấy thật có lỗi với mẫu thân. . . Ở trong lòng trách cứ nữ nhi, cho nên. . . Mấy năm nay mới không muốn tới thăm nữ nhi nữa, mấy năm này còn khắp nơi che chở Tứ muội, phải không?" Mộc Phi Loan một tay vuốt bụng, vừa nhìn Mộc Trường Minh rưng rưng nói. Mấy năm này, cũng không phải là không có ai xuống đối với Mộc Thanh Y, nếu không phải Mộc Trường Minh âm thầm cho người ta che chở, Mộc Thanh Y trầm mặc ít nói như vậy, còn có tính tình hèn yếu khiếp đảm nơi nào còn có thể sống đến bây giờ? Trong mắt Mộc Trường Minh lóe lên một tia tức giận cùng lúng túng, trầm giọng nói: "Loan nhi, chuyện lúc trước đã qua. Cũng không cần nhắc lại." Mộc Phi Loan nụ cười có chút khổ sở, đau lòng buồn bã nói: "Đã qua, sao lại có thể dễ dàng đã qua như vậy? Cũng không biết tại sao, mấy ngày nay bệ hạ đột nhiên nhớ tới Tứ muội, cùng Bổn cung đề cập tới nhiều lần, muốn Bổn cung cho mời Tứ muội vào cung tấn kiến. Nếu như. . . Nếu như bệ hạ thật sự nhìn trúng Tứ muội, muốn Bổn cung như thế nào cho phải đây?" Trong mắt Mộc Trường Minh thoáng qua một tia lửa, nhìn lại nữ nhi điềm đạm đáng yêu không khỏi thở dài, dịu dàng nói: "Sẽ không, Loan nhi. Hôm nay con đã là Nhu phi được hoàng thượng sủng ái nhất, tương lai là quý phi. Phủ Túc Thành Hầu chúng ta cũng không cần một vị hoàng phi. Y nhi sẽ không vào cung, phụ thân bảo đảm. . . Bệ hạ tuyệt đối sẽ không thấy mặt con bé!" Mộc Phi Loan rũ mắt trong con ngươi thoáng qua một tia lạnh lẽo, khẽ cắn đôi môi nói: "Nữ nhi biết, ép buộc phụ thân đối xử không công bằng với Tứ muội là nữ nhi không tốt, Tứ muội và nữ nhi mặc dù không phải cùng mẫu thân sở sinh, nhưng cũng còn là máu mủ tình thân. Nhưng con, con cũng không có biện pháp khác, phụ thân, nếu như tương lai Tứ muội biết chuyện của phu nhân. . . Một khi bị tiết lộ ra ngoài, chỉ sợ phủ Túc Thành Hầu tai ương ngập đầu." Trong lòng Mộc Trường Minh chấn động, có chút không xác định nói: "Sẽ không, năm đó những người đó. . ." Đều chết hết. Mộc Phi Loan sâu xa nói: "Trên đời không có gió không lọt tường, Loan nhi nghe nói mấy ngày nay Tứ muội bỗng nhiên thay đổi, nếu như muội ấy có lòng hỏi thăm, chỉ sợ là..." Mộc Trường Minh trầm mặc hồi lâu, rốt cục trầm giọng nói: "Phụ thân biết rồi, con yên tâm, phụ thân sẽ xử lý thỏa đáng." Nghe vậy, Mộc Phi Loan lúc này mới phá cười lên, nhẹ giọng nói: "Phụ thân yên tâm, Loan nhi có bảy thành nắm chặc thai nhi nhất định là hoàng tử, đến lúc đó phụ thân chính là ngoại tổ phụ của tiểu hoàng tử." Nghe lời này, tâm tình Mộc Trường Minh không khỏi cũng dễ chịu hơn mấy phần, gật đầu nói: "Đúng vậy, nương nương cần phải hảo hảo tịnh dưỡng cho tốt." Mộc Phi Loan mím môi cười yếu ớt nói: "Loan nhi biết, đa tạ phụ thân quan tâm." Một chút tâm kết mặc dù không thể hoàn toàn để xuống, nhưng không khí giữa hai cha con nàng cũng hòa hợp hơn rất nhiều. Mục đích đã đạt được Mộc Phi Loan cũng không bàn lại vấn đề này khiến cho tâm tình Mộc Trường Minh không tốt, cực kỳ tự nhiên chuyển đổi đề tài: "Loan nhi ở trên thuyền rồng cũng không biết xảy ra chuyện gì. Phụ thân ở bên ngoài có biết bệ hạ vì sao nổi trận lôi đình không?" Mộc Trường Minh tự nhiên biết, kể lại chuyện của Cung Vương, An vương và Cung Vương phi một lần, nghe được Mộc Phi Loan cũng không khỏi kinh ngạc không dứt: "Là ai đang âm thầm đối phó Cung Vương?" Dường như tất cả mọi xui xẻo đều tập trung vào một ngày, thấy thế nào cũng không giống như ngoài ý muốn. Như vậy cũng chỉ có thể là có người âm thầm đối phó Mộ Dung Dục. Mộc Trường Minh lắc đầu nói: "Không biết, đối phương làm việc bí ẩn, tính toán tinh chuẩn. Cung Vương nếu như có đối thủ như vậy, chỉ sợ phải có đại phiền toái." Phiền toái nhất chính là ta ở ngoài sáng địch ở trong tối, ngay cả muốn đối phó với đối phương cũng không được. Mộc Phi Loan thiêu mi nói: "Có phải là một trong các vị hoàng tử vương gia hay không?" Trong kinh thành, người không ưa Mộ Dung Dục khẳng định đều là những đứa con của Hoa Hoàng: "Dám cả gan làm loạn như thế, cũng giống như Bát hoàng tử làm. Nhưng có thể tính toán chuẩn xác như vậy, rất giống như thủ đoạn của Trì vương." Mộc Trường Minh lắc lắc đầu nói: "Chỉ sợ chưa chắc. Trì vương coi như muốn đối phó với Cung Vương, xuất thủ cũng sẽ không thể không chút kiêng kỵ như thế được." Cha con hai người suy tư hồi lâu, cũng không nghĩ ra được kết quả gì, định bỏ qua. Dù sao người này cũng nhắm tới Mộ Dung Dục, mặc dù phủ Túc Thành Hầu hôm nay đứng ở phe Cung Vương phủ, nhưng nếu như Cung Vương phủ ngã bọn họ cũng chỉ có thể tìm phương pháp ứng đối. Mắt thấy thời gian không sai biệt lắm, Mộc Phi Loan cũng không thể ở trên thuyền phủ Túc Thành Hầu lâu hơn nữa, Mộc Trường Minh thấp giọng dặn dò: "Nương nương hôm nay có tiểu hoàng tử, nhưng tạm thời vẫn không nên đắc tội Vân phi nương nương và Hoàng hậu nương nương, tránh gặp phải chuyện quá sức chịu đựng." Nói đến chỗ này, Mộc Trường Minh không khỏi dâng lên mấy phần tiếc nuối. Nếu như Mộc Phi Loan lớn tuổi một chút, có thể sớm sinh hạ hoàng tử, phủ Túc Thành Hầu hôm nay cũng không cần thiết nhất định phải dựa vào Cung Vương phủ. Ngoại tôn ngồi lên vị trí hoàng đế, tự nhiên tốt hơn so với hiền tế làm hoàng đế. Chỉ tiếc hôm nay tình thế không rõ, phủ Túc Thành Hầu nếu như lộ ra chút dị tâm chút nào, chỉ sợ sẽ phải lập tức gặp phải trả thù và đả kích của Cung Vương phủ. Mộc Phi Loan hội ý, mỉm cười nói: "Phụ thân yên tâm, phụ thân cũng nói với Cung Vương điện hạ yên tâm, Loan nhi sẽ chiếu cố tốt Vân tần tỷ tỷ." "Như thế rất tốt." Mộc Trường Minh hài lòng gật đầu, vì nữ nhi thông minh mà âm thầm cao hứng. Còn tốt hơn Mộc Vân Dung và Mộc Linh, không khỏi ở trong lòng ngầm thở dài, quả thật cõi đời này chuyện tình không có song toàn. Mộc Phi Loan mấy năm này ở trong cung, bản lĩnh thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt tiến bộ không ít, làm sao không nhìn ra ý tứ tiếc nuối trong mắt Mộc Trường Minh. Vừa cười thay Mộc Linh nói không ít chuyện, mới đứng dậy trở về thuyền rồng. Tâm tình hoàng đế không tốt, người khác tự nhiên cũng không dám có tâm tình vui vẻ. Vốn dĩ ngày lễ Long Vương Đản phải cực kỳ vui vẻ nhưng ngược lại kết thúc có chút lúng ta lúng túng. Mặc dù không có ảnh hưởng đến dân chúng bình thường hưởng lạc, nhưng quyền quý trong triều hoàng thân quốc thích đều theo ngự giá của hoàng đế lên đường hồi cung lập tức cũng đi theo trở về thành. Trái ngược với mấy năm trước ồn ào đến nửa đêm, thậm chí buổi tối càng thêm náo nhiệt hoàn toàn bất đồng. Trong phủ Túc Thành Hầu, Mộc Thanh Y hiếm khi có được cầm kim chỉ ngồi bên cửa sổ thêu thùa. Một bộ Mặc Lan tinh xảo không gì sánh được trong tay dần dần hình thành, mặc dù mới thêu được một nửa, nhưng nhìn đường thêu tỉ mỉ, hoa văn tinh tế khiến cho Doanh nhi đang hầu hạ bên cạnh luôn miệng than thở. Mộc Thanh Y cười nhạt, vừa ở trong lòng tính toán, đại ca thích hoa lan nhất, trở về thêu cho đại ca một hà bao Mặc Lan? "Tiểu thư, Hầu gia và lão phu nhân bọn họ trở lại." Châu Nhi đi vào bẩm báo nói. Mộc Thanh Y thiêu mi cười yếu ớt nói: "Trở lại? Thế nào sớm như vậy?" Châu Nhi nói: "Nghe nói là đã xảy ra chuyện gì đó, hoàng thượng rất tức giận. Các quan viên ra khỏi thành du ngoạn cũng đã trở lại." Mộc Thanh Y gật đầu một cái, cười nói: "Những chuyện này không có quan hệ gì với chúng ta, không cần để ý tới." Doanh nhi lại cười nói: "Tiểu thư, lão phu nhân trở lại, chúng ta có nên qua vấn an không?" Mộc Thanh Y nghiêng đầu nhìn Doanh nhi một chút, tiện tay để kim chỉ trong tay cười nói: "Ngươi nhắc nhở rất đúng, vậy thì đi xem một chút đi." Đến Đức An Đường, Mộc Thanh Y rất nhanh được nha đầu của Mộc lão phu nhân mời vào trong phòng. Vừa đúng lúc Mộc Trường Minh và đám người Tôn thị đều đã trở về. Mộc Thanh Y quét mắt qua đi vào, Mộc Vân Dung đang nhìn nàng càm hất lên thật cao, càng nhiều thêm mấy phần cao ngạo. Mộc Thanh Y tâm niệm chuyển một cái, không khỏi ở trong lòng mỉm cười cười một tiếng. Tại sao nàng lại cảm thấy Mộc Vân Dung hết sức khả ái đây? Chắc là gặp được Mộc Phi Loan, cảm thấy nắm chắc có thể đối phó với nàng sao? Vừa đúng, nàng cũng muốn nhìn xem Mộc Phi Loan muốn đối phó với nàng như thế nào. Mộc Trường Minh ngồi ở bên dưới Mộc lão phu nhân, thần sắc có chút phức tạp nhìn thiếu nữ bước chậm đi tới. Mặc dù mang khăn che mặt, mặc dù biết lúc này dưới khăn che mặt là dung nhan phát bệnh sởi nhất định khiến cho người ta chán ghét. Nhưng lúc này thiếu nữ mặc một thân y phục xanh nhạt, trên vạt áo thêu những hoa văn đám mây nhợt nhạt đã cũ nhưng có vẻ u nhã động lòng người. Bộ dáng như vậy, nếu như thật sự vào cung, đúng là có tư cách tranh cao thấp với Loan nhi. Huống chi, mặt của nàng, trong mắt Mộc Trường Minh lóe lên một tia kiên quyết, tuyệt đối không thể để cho Thanh Y có cơ hội vào cung! "Tổ mẫu, phụ thân." Mộc Thanh Y nhẹ nhàng vấn an, thu lại thần sắc của mọi người đang ngồi ở đây vào đáy mắt. Trong lòng hơi trầm xuống, khóe môi bên dưới khăn che mạng khẽ cong lên. Cũng được, coi như phủ Túc Thành Hầu và Mộc Phi Loan không đối phó nàng, sớm muộn nàng cũng phải ra tay đối phó bọn họ. "Đứng lên đi, trên mặt có khá hơn một chút nào không?" Mộc lão phu nhân hỏi. Mộc Thanh Y thiển thiển cười một tiếng, nói: "Đa tạ tổ mẫu quan tâm, đã tốt hơn nhiều. Đại phu nói mấy ngày nữa là có thể hoàn toàn khỏi hẳn." Mộc lão phu nhân hài lòng gật gật đầu nói: "Vậy thì tốt, người bên cạnh ngươi cũng tỉ mỉ một chút, trên mặt nữ nhi có vết sẹo sẽ không tốt." "Nhớ kỹ lời tổ mẫu dạy bảo." Mộc Thanh Y cười nói. Đi đến một cái ghế bên cạnh ngồi xuống, Mộc Thanh Y tò mò hỏi: "Tổ mẫu và phụ thân sao lại trở về sớm như vậy? Năm trước không phải ở lại rất khuya sao? Y nhi nhiều năm không có đi chơi đùa, cũng không biết năm nay Long Vương Đản có gì thú vị. Chỉ tiếc chỉ có thể đợi đến sang năm." Mộc Trường Minh nhìn vẻ mặt tiếc nuối mất mác của Mộc Thanh Y, nhàn nhạt nói: "Cũng không có gì, sang năm đi là được. Mấy ngày nay các con cũng ít đi ra ngoài, đặc biệt là Vân Dung, trở về phòng sao chép kinh văn cho xong đi." "Phụ thân!" Mộc Vân Dung cắn môi, có chút không cam lòng nói: "Phụ thân, Dung Nhi muốn đi Cung Vương phủ thăm biểu tỷ một chút." "Hồ nháo!" Không đợi Mộc Trường Minh nói chuyện, Mộc lão phu nhân đã kiên quyết không đồng ý, nhìn chằm chằm Mộc Vân Dung trầm giọng nói: "Con cũng không nhìn một chút tình huống hôm nay như thế nào. Con một nữ nhi chưa xuất giá có thích hợp đi gặp nàng sao?" Danh tiếng Chu Minh Yên, lần này coi như hoàn toàn vứt bỏ. Bất kể là bị người hãm hại hay thật sự bản thân không chịu nổi cô đơn, thì lần này người nào cũng không cứu được nàng ta. Lấy tính tình sĩ diện của Hoa Hoàng, coi như vì nể mặt Bình Nam Quận Vương không trừng phạt Chu Minh Yên, thì vị trí Cung Vương phi này nàng ta tuyệt đối không giữ được. Mộc Thanh Y dĩ nhiên biết Chu Minh Yên đã xảy ra chuyện gì, lúc này nghe được Mộc lão phu nhân nói đến cũng biết hiệu quả quả nhiên hết sức không tệ. Chẳng qua là không biết Cung Vương điện hạ xưa nay có thể trăm nhẫn thành kim, lần này có thể nhịn xuống hay không đây? "Nhưng..." Mộc Vân Dung cắn môi nói. Nàng không chỉ là muốn thấy Chu Minh Yên, quan trọng hơn còn muốn hỏi thăm Ninh Vương rốt cuộc thế nào. Phụ thân cũng không nói cái rõ ràng, khiến cho trong lòng nàng vẫn thấp thỏm bất an. Mộc Trường Minh nhìn Mộc Vân Dung ở trong lòng ngầm thở dài. Mặc dù không biết Ninh Vương hiện tại rốt cuộc thế nào, nhưng Mộc Trường Minh mơ hồ cảm giác bất an. Nếu như Ninh Vương quả thật xảy ra chuyện, Vân Dung có thể... "Không có nhưng nhị gì hết!" Mộc lão phu nhân trầm giọng nói, nghiêm nghị nhìn chằm chằm Mộc Vân Dung nói: "Nếu như con không cần thanh danh, con cứ đi đi. Lão thân không ngăn cản con." Mộc Vân Dung nhất thời im lặng, có chút chán nản ngồi trên ghế, tội nghiệp nhìn Tôn thị: "Mẫu thân..." Tôn thị cũng có chút nóng lòng: "Hầu gia, rốt cuộc Ninh Vương thế nào?" Nếu như Ninh Vương đã xảy ra chuyện gì, vị trí vương phi của Vân Dung còn chưa có, cũng không phải vương gia nào cũng nguyện ý cưới một nữ Hầu phủ làm đích phi, huống chi, hôm nay vương gia có tuổi tác hợp với Vân Dung chỉ có Ninh Vương. Mộc Trường Minh lắc đầu nói: "Ninh Vương. . . Ninh Vương dẫn người từ biệt viện của Cung Vương cướp đi. . . Cố Tú Đình." Nói đến ba chữ Cố Tú Đình này, Mộc Trường Minh có chút cứng ngắc không được tự nhiên: "Trước mắt, tung tích không rõ." "Cố Tú Đình?" Mộc Vân Dung không nhịn được thét to: "Hắn không phải đã chết sao?" Mộc Trường Minh không có trả lời, mặc dù trong kinh thành biết chuyện của Cố Tú Đình không phải số ít, nhưng cũng không đến trình độ truyền lưu ngay cả Mộc Vân Dung một nữ tử khuê phòng cũng biết. Túc Thành Hầu cố ý gạt Mộc Vân Dung, nếu không lấy tính tình Mộc Vân Dung còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Không chỉ là Mộc Vân Dung, Tôn thị và Mộc Linh, Mộc Sâm cũng hết sức khiếp sợ. Ngược lại Mộc lão phu nhân rất bình tĩnh, chẳng qua thần sắc có chút âm trầm, cắn răng nói: "Cố Tú Đình thật đúng là hồ ly tinh chuyển thế? Hắn ta lại quyến rũ Ninh Vương..." Ngồi ở bên cạnh Mộc Thanh Y rũ mắt hơi trầm xuống, bàn tay dưới ống tay áo nắm thật chặt, trong con ngươi thanh lệ thoáng qua một tia sát khí. "Không thể nào! Ninh Vương sẽ không làm như vậy!" Mộc Vân Dung thét to. Danh tiếng Mộ Dung An ở kinh thành cũng không tốt, nói là phong lưu thành tính nam nữ không kỵ cũng không quá đáng. Mộc Vân Dung tự nhiên cũng nghe quá một chút tin đồn, chẳng qua là nàng không chịu tin tưởng thôi. Năm đó Mộ Dung An khắp nơi gây khó khăn cho đại công tử Cố gia Tôn thị cũng biết một chút, trong kinh thành giữa quý phụ truyền lưu một chút tin đồn cũng không ít, nghe được Mộc lão phu nhân nói như thế không khỏi biến mặt, chẳng lẽ Ninh Vương thật đúng là mang theo Cố Tú Đình bỏ trốn? Nếu thật sự là như thế, phủ Túc Thành Hầu cùng Mộc Vân Dung chỉ sợ sẽ trở thành trò cười cho cả kinh thành. Giọng thét chói tai của Mộc Vân Dung khiến cho Mộc lão phu nhân nhíu mày một cái, trầm giọng nói: "Câm miệng! Nháo cái gì, trời còn chưa có sập xuống." Đối với Mộc Vân Dung mà nói, phát sinh chuyện như vậy, cũng không khác gì ông trời sập xuống. Trong mắt Mộc Vân Dung hàm chứa lệ, cắn răng nói: "Ninh Vương nhất định là nhất thời hồ đồ, đều tại Cố Tú Đình. . . Đều là Cố Tú Đình tiện nhân. . . Không biết liêm sỉ..." Mộc Thanh Y cắn răng, cố nén xúc động muốn cho Mộc Vân Dung một bạt tai, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm trên mặt đất. Mộc Vân Dung, nếu không để cho ngươi sống không bằng chết, Cố Vân Ca ta xin lỗi ngươi! Cõi đời này, người nào cũng không thể vũ nhục đại ca, người nào cũng không thể! "Thanh Y, chuyện này con thấy thế nào?" Mặc dù Mộc Thanh Y hết sức nhẫn nại, nhưng cũng không phải không có ai phát hiện dị trạng của nàng. Ánh mắt Mộc Trường Minh khẽ híp, trầm giọng hỏi. Mộc Thanh Y từ từ ngẩng đầu lên, tự tiếu phi tiếu nhìn Mộc Vân Dung nói: "Tam tỷ quá lo lắng, Ninh Vương không thể nào cưới một người đàn ông. Bất quá, nếu như Ninh Vương không chịu quay về, vậy Tam tỷ sẽ phải thủ goá chồng trước khi cưới. Như thế xem ra, Tứ muội còn phải cám ơn Tam tỷ đây." Mộc Trường Minh nhìn chằm chằm Mộc Thanh Y hồi lâu, thầm nghĩ trong lòng có lẽ tự mình nghĩ nhiều. Suy đoán Mộc Thanh Y đối với Vân Dung lúc trước đoạt vị trí Ninh Vương phi mang oán hận thôi. Huống chi, Cố Tú Đình vẫn là biểu ca của Thanh Y, còn có mấy phần tình cảm cũng không ngoài ý muốn. "Mộc Thanh Y, ngươi!" Mộc Vân Dung tức giận mù quáng, chợt đứng dậy chỉ vào Mộc Thanh Y đang muốn mắng to, ngoài cửa quản gia vội vã tới bẩm báo nói: "Hầu gia, Cung Vương điện hạ tới." Mộc Trường Minh còn chưa phản ứng kịp, Mộ Dung Dục cũng đã đi theo sau lưng quản gia sãi bước đi vào. "Vương gia, ngươi đây là?" Mộc Trường Minh vội vàng đứng dậy chào đón, đối với Mộ Dung Dục đột nhiên đại giá quang lâm có chút không đoán được. Ánh mắt Mộ Dung Dục bình tĩnh rơi vào trên người Mộc Thanh Y. Mộc Thanh Y cũng không tránh né, hào phóng mặc cho hắn quan sát, một lúc lâu mới mỉm cười nói: "Vương gia, Thanh Y có cái gì không ổn sao?" Mộ Dung Dục nhìn chằm chằm nàng, lạnh lùng nói: "Mấy ngày trước đây Thất đệ tới tìm ngươi làm cái gì?" Mộc Thanh Y hơi lui từng bước, tránh được khí thế uy áp của Mộ Dung Dục, cung kính nói: "Không có gì Ninh Vương chẳng qua chỉ hỏi Thanh Y một ít chuyện." Mộ Dung Dục lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, "Bổn vương hỏi ngươi, hắn rốt cuộc hỏi cái gì?" Mộc Trường Minh vừa thấy không tốt lắm, liền vội vàng tiến lên nói: "Vương gia, đây rốt cuộc là thế nào? Hôm đó Ninh Vương đến lúc đó bổn hầu cũng ở trong phủ, là bổn hầu dẫn Ninh Vương đi gặp Thanh Y, nhưng có cái gì không ổn sao?" Mộ Dung Dục quét Mộc Trường Minh một cái, nhàn nhạt nói: "Những người khác lui ra." Ngay cả Mộc lão phu nhân cũng vội vàng đứng dậy mang theo những người khác lui ra ngoài, trong đại sảnh chỉ để lại Mộc Trường Minh, Mộc Thanh Y và Mộ Dung Dục. Mộc Trường Minh nói: "Vương gia, có lời gì ngồi xuống nói đi. Thanh Y mấy ngày nay trúng thực, thân thể có chút không tốt. Nếu có chỗ đắc tội, kính xin vương gia tha lỗi." Lúc này ánh mắt Mộ Dung Dục mới nhìn tới khăn che trên mặt Mộc Thanh Y, mặc dù mang theo khăn che mặt, nhưng hai mắt lộ ở bên ngoài đều bị vết sởi đỏ sậm che kín da thịt mơ hồ có thể nhìn thấy không tốt. "Tứ tiểu thư, mấy ngày nay có ra khỏi cửa không?" Mộ Dung Dục hỏi. Mộc Thanh Y xinh đẹp rũ mắt xẹt qua một tia nghi ngờ, khẽ lắc đầu nói: "Khởi bẩm vương gia, không có. Thanh Y mấy ngày trước ăn trúng thực, trên mặt phát bệnh sởi. Đại phu nói phát sởi không được ra gió, nếu không sau này sẽ lưu lại vết sẹo." Mộ Dung Dục gật đầu một cái, ở trong lòng âm thầm phán đoán Mộc Thanh Y nói thật hay giả, vừa nói: "Như vậy, mấy ngày trước Ninh Vương tới tìm ngươi vì chuyện gì?" Mộc Thanh Y có chút hoảng sợ nói: "Xảy ra chuyện gì?" "Trả lời vấn đề bổn vương." Mộ Dung Dục trầm giọng nói, hắn biết thiếu nữ trước mắt này không vô hại đơn thuần như vẻ bề ngoài, tự nhiên cũng sẽ không đối với nàng có lòng thuơng hương tiếc ngọc. Mộc Thanh Y cũng không thèm để ý, chẳng qua là thấp giọng nói: "Ninh Vương, Ninh Vương hỏi ta có biết Cố gia bảo tàng và tung tích Cửu Chuyển Linh Lung hay không." "Ngươi trả lời như thế nào?" Con ngươi Mộ Dung Dục co rụt lại, bình tĩnh nhìn chằm chằm Mộc Thanh Y. Mộc Thanh Y lắc đầu, "Ta không biết. . . Ta chưa từng gặp qua Cửu Chuyển Linh Lung. Nhưng Ninh Vương không tin. Còn nói. . . Còn nói. . ." "Còn nói gì?" "Còn nói, nếu như ta không thành thật nói cho hắn biết, hắn muốn giết đại biểu ca!" Nói đến chỗ này, Mộc Thanh Y đúng lúc lộ ra mấy phần sợ hãi cùng lo lắng, hốc mắt ửng đỏ, thấp giọng nói: "Nhưng ta thật không biết a. Coi như thật sự có bảo tàng, tại sao lại ở chỗ này của ta chứ?" Mộ Dung Dục nhìn chằm chằm nàng, nhàn nhạt nói: "Cuối cùng Ninh Vương lấy cái gì từ chỗ của ngươi?" Trong con ngươi Mộc Thanh Y thoáng qua một vẻ kinh ngạc, thành thật nói: "Là một cái hộp của mẫu thân lưu lại. Bên trong chỉ để một ngân khóa lúc nhỏ của ta, nhưng khoảng năm ta ba tuổi từng đeo qua, cũng không đáng giá bao nhiêu tiền. Ninh Vương hỏi ta, mẫu thân để lại thứ gì. Vật mẫu thân lưu lại, ta chỉ còn có nó." Mộ Dung Dục nhìn về phía Mộc Trường Minh, Mộc Trường Minh có chút lúng túng ho nhẹ một tiếng. Mấy năm này Mộc Thanh Y không được coi trọng, ngay cả viện ở cũng bị mất, càng không cần phải nói đồ Trương thị còn dư lại. Mộ Dung Dục cũng đã nghe nói qua tình cảnh Mộc Thanh Y ở trong phủ, tự nhiên cũng hiểu tại sao Mộc Trường Minh lúng túng. Ngưng mi tinh tế suy tư một phen lời Mộc Thanh Y nói, phát hiện cũng không có gì sơ hở, mày kiếm không khỏi nhăn càng chặc hơn. Mộ Dung Dục rơi vào trầm tư, Mộc Thanh Y cũng không có nhàn rỗi. Mặc dù từ lúc mới bắt đầu nàng cũng đã xâu chuỗi tất cả mọi chuyện có thể phát triển mấy lần, nhưng khi đối mặt với Mộ Dung Dục, Mộc Thanh Y thật nhanh ở trong đầu nhớ lại kế hoạch hôm nay một lần có vô sơ hở. Đợi đến xác định cũng không có vấn đề lớn lao gì, mới ở trong lòng hơi thở phào nhẹ nhỏm, thần sắc trên mặt cũng trấn định hơn một chút. Hồi lâu, mới nghe được Mộ Dung Dục hỏi: "Ngươi có biết Cố Lưu Vân không?" "Cố Lưu Vân?" Mộc Thanh Y sửng sốt, dường như một lúc lâu mới phản ứng được, có chút do dự nói: "Vương gia ngươi nói nhị biểu ca?" Cố Lưu Vân so nhỏ hơn Cố Vân Ca hai tuổi, nhưng lại lớn hơn Mộc Thanh Y một tuổi. Lúc Cố Lưu Vân chết, Mộc Thanh Y bất quá mới có sáu bảy tuổi. Trong mắt Mộc Thanh Y mang theo chút mê mang, nói: "Thanh Y cũng không nhớ rõ Nhị biểu ca." Một hài tử sáu tuổi, tự nhiên không thể cưỡng cầu nàng nhớ một người không sớm chiều chung đụng. Trong đại sảnh trầm mặc hồi lâu, Mộ Dung Dục rốt cục lên tiếng nói: "Không có chuyện gì, bổn vương chỉ là có chút chuyện cũng muốn hỏi tứ tiểu thư thôi. Tứ tiểu thư có thể trở về nghỉ ngơi đi." "Thanh Y cáo lui." Thấy Mộc Thanh Y mặc dù nghi ngờ nhưng vẫn thuận theo đứng dậy cáo lui, Mộ Dung Dục nhíu mày một cái. "Vương gia, đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại nhắc tới Cố Lưu Vân?" Đối với tiểu thiên tài của Cố gia, Mộc Trường Minh cũng còn có chút ấn tượng, chỉ có chút không hiểu tại sao Cung Vương lại nhắc tới lúc này. Mộ Dung Dục trầm giọng nói: "Minh Yên nói, lần này người bắt cóc nàng, tự xưng Cố Lưu Vân." "Cái này không thể nào!" Mộc Trường Minh kinh hô: "Năm đó, bổn hầu cũng được coi là tận mắt nhìn Cố Lưu Vân hạ táng. Huống chi, Cố gia cũng không có lý do gì để cho một hài tử tám tuổi giả chết." Phủ Túc Thành Hầu và Cố gia cũng coi là người thân, năm đó Nhị công tử Cố gia chết non Mộc Trường Minh cũng đi qua. Thậm chí còn phụng bồi Trương thị tận mắt nhìn thấy thi thể Cố Lưu Vân, làm sao có thể còn sống? "Có thể có người mượn tên Cố Lưu Vân? Chẳng qua người này nói dối cũng có chút vụng về." Mộc Trường Minh nói. Mộ Dung Dục trầm tư một hồi, đứng lên nói: "Bổn vương còn có chút chuyện quan trọng, trước hết được cáo từ." Mộc Trường Minh tự nhiên không dám ngăn, vội vàng đứng dậy tiễn khách: "Vi thần đưa vương gia đi ra ngoài." Ra khỏi phủ Túc Thành Hầu, thị vệ Cung Vương phủ chờ ở ngoài cửa lập tức tiến lên đón: "Vương gia." Mộ Dung Dục quay đầu lại, liếc mắt nhìn phủ Túc Thành Hầu tráng lệ sau lưng trầm giọng hỏi: "Hành tung của Mộc Thanh Y mấy ngày nay đã điều tra xong?" Thị vệ gật đầu, trầm giọng nói: "Khởi bẩm vương gia, Mộc Tứ tiểu thư mấy ngày nay quả thật không có ra khỏi phủ. Còn có mặt của nàng dường như bị Mộc Tam tiểu thư gây ra." Mộ Dung Dục hừ nhẹ một tiếng nói: "Nữ nhân ngu xuẩn, không cần phải để ý đến nàng." Hắn chỉ cần xác định Mộc Thanh Y quả thật không có vấn đề là được, về phần ai hại nàng cũng không có quan hệ gì với hắn. Mộc Thanh Y trở lại trong phòng mình, Doanh nhi có chút lo lắng nói: "Tiểu thư, có phải Cung Vương hoài nghi người hay không? Chúng ta có đưa đại công tử ra khỏi thành hay không?" Mộc Thanh Y lắc đầu một cái, lạnh nhạt cười nói: "Chẳng qua cũng chỉ hoài nghi mà thôi, Mộ Dung Ninh đến thì chuyện của ta cũng không giấu diếm được, nếu như Mộ Dung Dục ngay cả hỏi cũng không hỏi, đó mới là chuyện lạ. Không cần lo lắng, không tìm được chứng cớ xác thực hắn sẽ không manh động. Hơn nữa ta cũng không cảm thấy hắn sẽ hoài nghi ta là người chủ sử sau lưng." Mộ Dung Dục nhiều nhất cũng chỉ hoài nghi nàng và chuyện này có quan hệ mà thôi, nhưng hoài nghi cũng có hạn. Không có ai sẽ tin tưởng một nữ tử luôn trong khuê phòng không ra khỏi cửa sẽ đi làm những chuyện này. Tiểu thư phủ Túc Thành Hầu thật ra thì không có bất kỳ quan hệ máu mủ với Cố gia mà nói, chỉ sợ thân là ngoại tôn biểu ca Cố gia cũng có động cơ hơn so với nàng đi. Thấy nàng bình tĩnh như thế, bất an trong lòng Doanh nhi cũng dần dần tản đi. Mặc dù hàng năm đi theo phụ thân, nhưng chuyện lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên gặp phải, kết quả chuyện mới vừa làm xong, Cung Vương đã tìm tới cửa, cũng không trách Doanh nhi sẽ sợ hết hồn. Doanh nhi liếc mắt nhìn Châu Nhi đang bận rộn chuẩn bị bữa tối cho Mộc Thanh Y mà trong lòng có chút hâm mộ thở dài nói: "Kỳ thật ngu ngốc cũng là phúc a." Châu Nhi từ đầu tới cuối thật ra thì chuyện gì cũng không biết, tự nhiên cũng không có lo lắng, nhiều nhất cũng xhir cho rằng tiểu thư ham chơi chạy ra ngoài chơi mà thôi. "Chỗ thu xếp cho Đại ca an toàn sao?" Mộc Thanh Y nghẹ giọng hỏi. Doanh nhi cười yếu ớt nói: "Tiểu thư cứ việc yên tâm, đại công tử tạm thời ở phủ đệ của một phú thương Thành Tây. Chủ nhân phủ đệ kia đã ở nơi đó ở hơn hai mươi năm, tuyệt đối sẽ không có vấn đề." Mộc Thanh Y gật đầu, hiểu ý tứ của Doanh nhi. Người nọ nhất định là thủ hạ của Phùng Chỉ Thủy. Bên kia, Châu Nhi bày xong thức ăn cười nói: "Tiểu thư, nên dùng cơm." Mộc Thanh Y gật đầu một cái, đứng dậy đi tới ngồi xuống dùng bữa. "Vô Tâm, Mộ Dung An thế nào?" Vừa dùng bữa, Mộc Thanh Y vừa nói. Giọng của Vô Tâm từ trên xà nhà truyền đến, nhàn nhạt nói: "Công tử nói, ít nhất phải sáng sớm ngày mai Cung Vương người mới có thể tìm được." Mộc Thanh Y ngưng mi, trầm giọng nói: "Chẳng lẽ. . . Mộ Dung An còn chưa có chết?" Dường như phát hiện Mộc Thanh Y tức giận, phía trên trầm mặc chốc lát, mới nói: "Vẫn còn một hơi." Nghe vậy, Mộc Thanh Y buông đôi đũa trong tay xuống đôi mi thanh tú nhíu lại: "Tại sao không giết hắn?" Nàng không tin Vô Tâm biết được Mộ Dung An vẫn còn một hơi tàn, sẽ giết không được hắn. Vô Tâm làm như thế, hiển nhiên là được người khác chỉ điểm. Người này hiển nhiên chính là Dung Cẩn! Nghĩ đến đây, trong lòng Mộc Thanh Y không khỏi dâng lên một tia tức giận. Lần này Dung Cẩn giúp nàng không ít chuyện, nàng cũng là thật tâm cảm tạ. Nhưng tính tình Dung Cẩn thật sự là làm cho người ta có chút không dám khen tặng, thỉnh thoảng làm một vài việc khiến cho người khác căng não choáng váng. Nếu như Mộ Dung An tỉnh lại, mặc dù không chắc có thể nhận ra nàng, nhưng đối với nàng mà nói còn là một đại phiền toái. Vô Tâm nói: "Tiểu thư không cần lo lắng, trừ phi công tử tự mình xuất thủ, nếu không Ninh Vương vĩnh viễn cũng sẽ không tỉnh lại." "Vì sao?" "Công tử tinh thông tỏa huyệt chi thuật, lúc Mộ Dung An rơi xuống vực công tử đả thương huyệt vị trên đầu hắn." Vô Tâm do dự một chút, vẫn đáp. Mộc Thanh Y lúc này mới thoáng an tâm: "Nếu như có đệ nhất thần y cả nước hoặc cao thủ nội lực cứu giúp thì như thế nào?" Vô Tâm nói: "Công tử từng nói, ngoại trừ sư phụ của công tử, trên đời này không người nào có thể phá giải thủ pháp tỏa huyệt chi thuật của người." Mộc Thanh Y trầm mặc chốc lát, mới nói: "Có thời gian nói cho công tử của ngươi biết, hắn thích chơi đùa là chuyện của hắn, chớ làm hư chuyện của ta." Trên xà nhà không một tiếng động, cũng không biết Vô Tâm có đồng ý hay không. Mộc Thanh Y cũng không quan tâm, lần nữa cầm đôi đũa bắt đầu thưởng thức bữa tối. "Tiểu thư, Hầu gia tới." "Phụ thân?" Mộc Thanh Y cau mày, trong lòng suy xét Mộc Trường Minh lúc này tới Lan Chỉ Viện muốn làm gì. Trên mặt không biến sắc đứng dậy nghênh đón. Mộc Trường Minh thấy Mộc Thanh Y ra cửa đón tiếp từ ái cười nói: "Thanh Y đang dùng bữa sao?" Mộc Thanh Y gật đầu, ôn thanh nói: "Đúng vậy, phụ thân có dùng cơm chưa?" Mộc Trường Minh lắc đầu một cái cười nói: "Vừa đúng, phụ thân dùng cơm với Thanh Y đi." Mộc Thanh Y đương nhiên không thể phản đối, chỉ có thể phân phó Châu Nhi và Doanh nhi đi phòng bếp lấy một chút thức ăn và chén đũa tới đây. Mộc Trường Minh nhìn Lan Chỉ Viện rộng lớn thế này mà chỉ có vài nha hoàn có thể đếm được, không khỏi nhíu mày một cái nói: "Thanh Y, tại sao trong viện của con người hầu lại ít như vậy?" Mộc Thanh Y mím môi cười nhạt, không thèm để ý nói: "Thói quen, Châu Nhi rất chịu khó, Doanh nhi cũng coi như cơ trí. Thanh Y cũng không có thói quen trước sau đều có người." Tất cả nha đầu bên cạnh tiểu thư xưa nay đều có vài người, đã là nữ tử trong khuê phòng được nuông chìu từ nhỏ đều thích thể hiện. Tại sao Mộc Thanh Y có thể có thói quen chỉ có hai ba nha hoàn bên cạnh? Còn không phải bởi vì Hầu phủ và phụ thân là hắn không coi trọng? Nghĩ đến đây, Mộc Trường Minh không khỏi sinh ra mấy phần áy náy, càng cảm thấy Mộc Thanh Y nói lời này là vì thay phụ thân như hắn giải vây. Suy nghĩ một chút, Mộc Trường Minh trầm giọng nói: "Một lát phụ thân để cho quản gia sẽ chọn cho con vài nha đầu cơ trí tới đây, viện tử lớn như thế này chỉ có vài người cũng rất vắng lặng." Mộc Thanh Y không sao cả gật gật đầu nói: "Đa tạ phụ thân." Dù sao sự áy náy của Mộc Trường Minh bảo đảm không tới hai ngày, quay đầu cũng sẽ quên mất chuyện này, Mộc Thanh Y tự nhiên cũng sẽ không để ở trong lòng. Châu Nhi và Doanh nhi rất nhanh từ trong phòng bếp bưng tới vài món ăn mới vừa làm xong, lần nữa bày dọn chén đũa mời Mộc Thanh Y và Mộc Trường Minh dùng bữa. Thật ra thì Mộc Trường Minh đã sớm không nhớ rõ lần gần đây nhất cùng nữ nhi này cùng bàn dùng bữa rốt cuộc là lúc nào. Từ lúc Trương thị vẫn còn sống Mộc Trường Minh đối với nữ nhi này đã không xem trọng, sau đó Trương thị qua đời Mộc Trường Minh dứt khoát ngay cả gặp cũng ít gặp nàng. Lần trước cùng nhau dùng bữa, nữ nhi này hình như vẫn chưa tới mười tuổi. Khi đó, đứa nhỏ này trong mắt vẫn luôn mang theo ánh mắt ngưỡng mộ và khát vọng đối với phụ thân mà nhìn hắn. Chẳng qua không biết từ khi nào, đứa nhỏ này không bao giờ ngẩng đầu lên nhìn người khác, đợi đến khi nàng một lần nữa ngẩng đầu lên, Mộc Trường Minh phát hiện mình đã không cách nào từ trong mắt nữ nhi thấy được bất kỳ cảm xúc nào. Có chút không được tự nhiên thay Mộc Thanh Y gắp một chút thức ăn, Mộc Trường Minh từ ái nói: "Phụ thân xem con mấy ngày nay gầy đi không ít, ăn nhiều một chút. Nếu muốn ăn cái gì, để cho người trong phòng bếp làm là được." Mộc Thanh Y lặng lẽ gật đầu một cái, có chút kỳ quái nhìn Mộc Trường Minh, tựa hồ không hiểu hắn tại sao muốn làm như vậy. Mộc Trường Minh nhìn Mộc Thanh Y cúi đầu không nhanh không chậm dùng cơm, thở dài, hỏi dò: "Y nhi còn nhớ Hải Châu?" Mộc Thanh Y ngẩng đầu lên, không hiểu nhìn Mộc Trường Minh. Mộc Trường Minh mỉm cười nói: "Y nhi còn nhớ nhà ngoại tổ phụ con ở Hải Châu. Khi còn bé con với mẫu thân trở về thăm người thân, còn không chịu trở lại đây." Mộc Thanh Y lặng lẽ gật đầu một cái. Mộc Trường Minh hỏi: "Ngươi có bằng lòng đi Hải Châu ở một thời gian ngắn hay không?" Mộc Thanh Y giờ mới hiểu được mục đích đến đây của Mộc Trường Minh, hắn muốn nàng rời khỏi kinh thành. Hơn nữa, còn là Hải Châu cách kinh thành xa nhất. Chỉ sợ nếu như có thể, Mộc Trường Minh cũng muốn đưa nàng ra khỏi Hoa Quốc tốt nhất đời này cũng đừng quay trở về nữa? Chỉ tiếc nàng còn có chuyện vẫn chưa thực hiện được, nàng chỉ sợ không thể như hắn mong muốn. "Ngoại tổ phụ bọn họ cũng không có ở đây..." Mộc Thanh Y sâu xa nói. Trương gia lão gia tử và lão phu nhân đã sớm qua đời, hôm nay cả nhà Trương gia xuống dốc trở về Hải Châu, nhưng cầm quyền cũng không thân huynh đệ Trương thị, mà là đường huynh. Dưới tình huống như thế, Mộc Trường Minh nói để cho Mộc Thanh Y đi thăm người thân chỉ sợ cũng không nói nên lời. Thần sắc Mộc Trường Minh hơi trầm xuống, mặc dù hắn xem trọng Mộc Phi Loan nhất, nhưng vô luận như thế nào Mộc Thanh Y cũng là nữ nhi của hắn. Không phải vạn bất đắc dĩ, Mộc Trường Minh cũng không muốn làm ra chuyện tự tay hại chết cốt nhục máu mủ. Cho nên hắn muốn đưa Mộc Thanh Y đi Hải Châu, từ đó rời xa kinh thành, không bao giờ trở về nữa. Nhưng Mộc Thanh Y lại không có ý muốn rời đi. "Phụ thân muốn đuổi Thanh Y đi sao?" Mộc Thanh Y sâu xa nói. Mộc Trường Minh nhẹ giọng thở dài, nói: "Thanh Y, phụ thân cũng là vì tốt cho con. Con, con có thể phải vào cung?" "Vào cung? Đi thăm đại tỷ sao?" Mộc Thanh Y hỏi. Mộc Trường Minh lắc đầu nói: "Không, nếu như hoàng thượng muốn triệu con vào cung, giống như tỷ tỷ con..." Mộc Thanh Y cau mày nói: "Như vậy sao được, đại tỷ đã làm phi tử hoàng thượng, Thanh Y sao có thể. Huống chi, Thanh Y không muốn cả đời sống ở trong cung." Nghe Mộc Thanh Y nói, sắc mặt Mộc Trường Minh nhu hòa hơn mấy phần, nhẹ giọng nói: "Bởi vì như thế, phụ thân mới hi vọng con đi Hải Châu ở một thời gian." "Phụ thân, hoàng thượng muốn con vào cung sao?" Mộc Thanh Y hỏi. Mộc Trường Minh ngẩn ra, có chút hàm hồ nói: "Chuyện này rất có thể. Hoàng thượng muốn đại tỷ con cho mời con vào cung tấn kiến." Vào cung tấn kiến lý do rất nhiều, dĩ nhiên không loại bỏ hoàng đế có ý này. Nhưng cũng có thể có nhiều ý tứ khác hơn, hoàng đế ngay cả một tia bày tỏ cũng còn không có, Mộc Trường Minh cùng Mộc Phi Loan không thể chờ đợi muốn ngăn cản nàng vào cung thậm chí không tiếc để cho Tôn thị hủy dung nàng. Chỉ đơn thuần sợ nàng vào cung tranh sủng với Mộc Phi Loan sao, căn bản là sợ nàng nhìn thấy hoàng đế. Nói cách khác sao, Mộc Phi Loan và Mộc Trường Minh cũng khẳng định, nếu như hoàng đế nhìn thấy nàng, đối với Mộc Phi Loan cực kỳ bất lợi. Mộc Thanh Y khóe mắt chợt lóe, khẽ cắn khóe môi nói: "Thanh Y không muốn vào cung, nhưng Thanh Y cũng không muốn rời khỏi kinh thành, rời khỏi nhà." Mộc Trường Minh nhìn Mộc Thanh Y ảm đạm cúi đầu, suy nghĩ một chút nói: "Còn có một biện pháp." Ánh mắt Mộc Thanh Y sáng lên, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn Mộc Trường Minh, chỉ nghe Mộc Trường Minh nói: "Chỉ cần khuôn mặt của con không còn lành lặn, đương nhiên cũng không cần phải lo lắng."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang