[Dịch]Thịnh Thế Mưu Thần - Sưu tầm
Chương 56 : Hủy dung? Tương kế tựu kế
Ngày đăng: 19:20 24-10-2018
.
Editor: LaOngDao142
Chúc mừng ngài đạt được hé ra nguyệt phiếu
Hoa Hoàng ra khỏi Hoa Dương cung, khuôn mặt vốn vui vẻ nở nụ cười trong nháy mắt đen thui, thậm chí còn có vẻ lãnh khốc cùng âm ngoan. Quay đầu lại liếc mắt nhìn Hoa Dương cung xanh vàng rực rỡ sau lưng, trong mắt Hoa Hoàng lóe ra thần sắc quỷ dị.
"Bệ hạ." Một nội thị cẩn thận tiến lên hầu hạ.
Hoa Hoàng phất tay áo, đi đến Cần Chính Điện, vừa nói: "Cố Tú Đình vẫn chưa mang về?" Nội thị cúi đầu không dám nhìn sắc mặt Hoa Hoàng, có chút thấp thỏm nói: "Khởi bẩm... Khởi bẩm bệ hạ, người được phái đi phủ Ninh Vương trở lại bẩm báo nói trước đó vài ngày Cố Tú Đình... Tự vẫn theo khi nghe Cố Vân Ca tự thiêu."
Hoa Hoàng cười lạnh một tiếng, không nói câu nào với nội thị, phẩy tay áo bỏ đi. Nội thì quỳ trên mặt đất do dự chốc lát, cuối cùng mới đứng dậy lảo đảo nghiêng ngã đuổi theo.
Trở lại Cần Chính Điện, Hoa Hoàng vung tay lên đập vỡ chun trà cung nữ đưa lên, trong đại điện nội thị và cung nữ cũng dọa bị sợ đến sắc mặt trắng bệch, quỳ đầy đất. Hoa Hoàng lạnh lùng nói: "Mời Cung vương yết kiến!"
"Vâng, nô tài tuân chỉ."
Ngồi ở long ỷ, Hoa Hoàng thở hổn hển trong mắt đều sôi trào dáng vẻ thô bạo.
"Bệ hạ bớt giận, kính xin bệ hạ bảo trọng thân thể mới phải." Tổng quản Lục Minh cẩn thận khuyên nhủ. Hoa Hoàng hừ lạnh nói: "Bảo trọng thân thể? Mấy đứa nghịch tử kia hận không được trẫm sớm chết đi!"
Lời nói này phải giết tâm, cho dù Lục Minh được hoàng đế ân sủng cũng không dám nhận. Chỉ đành phải bồi cười nói: "Các điện hạ đều hiếu thuận bệ hạ." Đối với lời của hắn, Hoa Hoàng chẳng nói đúng sai. Ba năm trước đây Mộ Dung Dục đem nhục nhã Cố Vân Ca đưa vào giáo phường, đưa Cố Tú Đình vào phủ Ninh Vương hắn cũng không có để ý nhiều. Chỉ cho rằng Mộ Dung Dục chẳng qua là nhất thời giận dữ muốn hành hạ hậu nhân Cố gia. Nếu không phải thân là hoàng đế có một số việc không thể trực tiếp làm, hắn cũng không muốn để cho Cố Mục Ngôn chết dễ dàng như vậy. Nhưng hôm nay Cửu Chuyển Linh Lung bị truyền ra, Cố Tú Đình và Cố Vân Ca cố tình một trước một sau đều chết, khiến cho Hoa Hoàng không thể không hoài nghi... Mộ Dung Dục có phải sớm biết Cố gia sở hữu chí bảo như vậy.
Nếu như đứa con trai này thật có dã tâm lớn như vậy...
Sắc mặt Hoa Hoàng lãnh mạc vô tình, thân là đế vương, hắn muốn cho người nào thì có ai không dám nhận, còn hắn không muốn cho, người nào cũng không thể lấy!
"Nhi thần ra mắt phụ hoàng." Mộ Dung Dục đi vào trong điện, rất cung kính hành lễ về phía Hoa Hoàng trên điện.
"Đứng lên đi." Hoa Hoàng nhìn nhi tử phía dưới đang lúc thịnh niên, phong nhã hào hoa, trong mắt nhất thời có tia ghen ghét và lãnh ý chỉ có chính hắn mới hiểu được. Mộ Dung Dục cảm tạ đứng dậy, cẩn thận nhưng không mất kính cẩn nhìn Hoa Hoàng, nói: "Không biết phụ hoàng triệu kiến nhi tử, có gì phân phó?" Ngoại nhân đều nói Mộ Dung Dục là nhi tử được đương kim sủng ái và coi trọng nhất, nhưng khi tiếp xúc với Hoa Hoàng Mộ Dung Dục cũng không vui vẻ như ngoại nhân tưởng, ngược lại khắp nơi cẩn thận dè dặt. Bởi vì hắn so bất luận kẻ nào cũng biết, vị ngồi trên long ỷ này cực kỳ tuyệt tình cùng lãnh khốc. Trong những người huynh đệ của bọn họ, người chân chính được phụ thân đối đãi và từng có thân tình ước chừng cũng chỉ có nhị ca. Mà kết quả của Mộ Dung Hi tất cả hoàng tử đều thấy rất rõ ràng.
Hoa Hoàng nhàn nhạt nhìn chằm chằm Mộ Dung Dục nói: "Trẫm nghe nói... Cố Tú Đình chết?"
Trong lòng Mộ Dung Dục trầm xuống, mặc dù trong lòng đã sớm có chuẩn bị, nhưng Hoa Hoàng hỏi tới nhưng vẫn không khỏi lo lắng. Nhưng cũng hắn biết rõ, nếu như mình không xử lý chuyện này thỏa đáng, chỉ sợ sau này sẽ để lại tai họa vô cùng. Mộ Dung Dục tinh thần đè nén cung kính nói: "Bẩm phụ hoàng, nhi thần cũng vừa nghe Thất đệ nói về chuyện này. Cố Tú Đình bởi vì Cố Vân Ca chết bị đả kích lớn, thừa dịp người trông chừng không chú ý đã tự vận."
"Vậy sao? Người Cố gia tính tình đều cương liệt." Hoàng đế thản nhiên nói, không hiểu hắn tin tưởng hay không tin. Hồi lâu mới nghe hắn nói: "Gần đây trẫm thế nào nghe nói, bên ngoài có người ở truyền chí bảo Cửu Chuyển Linh Lung hiện thế?"
Mộ Dung Dục vốn cũng không trông cậy vào chuyện này có thể lừa gạt được Hoa Hoàng, ung dung nói: "Bẩm phụ hoàng, đúng là có chuyện như vậy. Chẳng qua là tin tức này tới vô ảnh đi vô tung, gần như hoàn toàn không biết được nguồn của tin tức này. Hơn nữa, mấy ngày nay trong kinh thành cũng không có người phát hiện tung tích Cửu Chuyển Linh Lung. Chỉ sợ là có người muốn nhân cơ hội náo động kinh thành. Nếu thật đúng có Cửu Chuyển Linh Lung hiện thế, phụ hoàng chính là đương kim thiên tử, uy nghi thiên hạ, Cửu Chuyển Linh Lung tự nhiên là vật trong lòng bàn tay phụ hoàng."
"Ngươi ngược rất hiếu tâm." Hoa Hoàng nhàn nhạt nói.
Mộ Dung Dục cung kính cúi đầu, nói: "Hiếu thuận phụ hoàng là chuyện nhi thần nên làm."
Hoa Hoàng tựa hồ hài lòng, gật gật đầu nói: "Thôi, trẫm cũng là mấy ngày nay nghe người phía dưới lảm nhảm mấy câu như vậy. Trẫm lớn tuổi, sau này thiên hạ Hoa Quốc còn phải trông chờ vào mấy người trẻ tuổi các ngươi."
"Phụ hoàng tuổi xuân đang độ, nhi thần sợ hãi." Mộ Dung Dục vội vàng nói. Nhưng trong lòng âm thầm ão não chính mình cũng muốn bất tỉnh nhân sự. Cửu Chuyển Linh Lung ồn ào huyên náo, phụ hoàng làm sao có thể không nhận được tin tức. Chuyện này vốn không có lỗi gì, nhưng lỗi là tại hắn và những huynh đệ lại không có một người nhớ tới bẩm báo với phụ hoàng. Cũng khó trách trong lòng phụ hoàng không vui.
"Đúng rồi, Nhu phi có thai. An nhi và Tam tiểu thư phủ Túc Thành Hầu có hôn sự, ngươi chú ý nhiều một chút." Cuối cùng, Hoa Hoàng thản nhiên nói.
Ánh mắt Mộ Dung Dục chợt lóe, cung kính lĩnh mệnh: "Nhi thần tuân chỉ."
Mộ Dung Dục từ Cần Chính Điện lui ra ngoài, rất nhanh có bên trong đi tới, cúi người bẩm báo chuyện ở Hoa Dương cung. Ngay cả lời cam kết của Hoa Hoàng khi Mộc Phi Loan sinh hạ long tử liền sắc phong thành quý phi cũng nhất thanh nhị sở.
"Bổn vương biết, ngươi lui ra đi." Vẫy tay ra hiệu cho nội thị lui ra, thần sắc Mộ Dung Dục lạnh như băng hờ hững. Mộc Phi Loan quả nhiên không thể coi thường, mẫu phi hầu hạ phụ hoàng hơn hai mươi năm bất quá cũng chỉ được phi vị, Mộc Phi Loan vào cung mới mấy năm, vừa có thai là có thể lấy được hứa hẹn từ chính miệng phụ hoàng. Phụ hoàng hôm nay thân thể khang kiện tuổi xuân đang độ, nếu thật để cho Mộc Phi Loan sinh hạ hoàng tử?
Phủ Túc Thành Hầu
"Ta biết, nàng đi về nghỉ ngơi đi." Trong thư phòng, Mộc Trường Minh nghe xong lời Tôn thị nói, cúi đầu nhìn thân bút trưởng nữ trên mặt không có một tia dư thừa. Mặc dù không biết ở trong thư nữ nhi viết cái gì, nhưng Tôn thị biết tất nhiên cùng Mộc Thanh Y có liên quan. Thấy Mộc Trường Minh lạnh nhạt như thế không khỏi có chút thất vọng.
"Hầu gia, tứ tiểu thư..."
Mộc Trường Minh cau mày, trầm giọng cắt đứt lời của bà ta nói: "Bổn hầu biết nên làm như thế nào. Nàng lui xuống trước đi!" Thấy thần sắc Mộc Trường Minh không nhẫn nại, Tôn thị cũng không dám nói thêm gì nữa, chỉ đành phải ủy khuất lui ra ngoài.
Trong thư phòng chỉ còn lại một mình Mộc Trường Minh, nhìn bức thư bị mình ném lên bàn, Mộc Trường Minh không nhịn được thở dài một tiếng rơi vào trầm tư. Nương nương có thai dĩ nhiên là thiên đại hảo sự, nhưng nếu để cho hoàng thượng gặp được Thanh Y... Chỉ sợ sẽ phải biến thành một tai họa. Nhưng... Bàn tay Mộc Trường Minh đặt ở trên mặt hơi run lên. Nếu thật sự làm theo lời nương nương nói trảm thảo trừ căn... Hiện tại cũng là vạn vạn lần không được. Vô luận như thế nào, Thanh Y vẫn là nữ nhi ruột thịt của hắn, Bắc Hán Liệt vương đối với nàng cũng vô cùng quan tâm coi trọng. Cho dù lần trước nàng cự tuyệt lời cầu hôn của Bắc Hán Liệt vương, nhưng sau đó Liệt vương vẫn như cũ phái người tặng lễ vật tới cửa, không có bất kỳ ý không vui bào. Ít nhất, vì lý do an toàn, trong lúc Liệt vương vẫn còn ở Hoa Quốc, Thanh Y tốt nhất không được xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn mới phải.
Như vậy... Trước hết Long Vương đản không đi. Có thể kéo được nhất thời thì tính nhất thời, nói không chừng quá mấy ngày nữa hoàng thượng đã quên. Trong lòng Mộc Trường Minh âm thầm tính toán, chỉ có đều sắc mặt âm trầm lại chiêu thể hiện rõ ràng hắn đối với ý nghĩ này cũng không có bao nhiêu hi vọng.
Tôn thị rời khỏi thư phòng của Mộc Trường Minh, trong lòng vẫn tức giận bất bình. Bà ta vì Hầu gia sinh ra hai nữ nhi một nhi tử, trưởng nữ Phi Loan hôm nay là Nhu phi trong cung nhất mực được cưng chìu. Hầu gia lại còn thiên vị giúp đở nữ nhi của con tiện nhân Trương thị kia sở sinh. Hôm nay Mộc Thanh Y nha đầu kia đủ lông đủ cánh, còn muốn hại đến nương nương, Hầu gia lại còn không chịu xử trí nàng!
"Mẫu thân, chuyện như thế nào?" Trở lại trong viện, mới vừa vào cửa Mộc Linh và Mộc Vân Dung liền tiến lên đón. Thấy bộ dáng Tôn thị tức giận, Mộc Linh liền vội vàng hỏi: "Đại tỷ nói gì?"
Tôn thị kể lại chuyện Mộc Phi Loan để cho bà ta mang thư đưa cho Mộc Trường Minh, lại thêm mắm thêm muối nói Mộc Linh và Mộc Vân Dung một lần.
"Đại tỷ nói bệ hạ sẽ coi trọng Mộc Thanh Y?" Mộc Vân Dung giọng the thé nói. Mặc dù nàng ta căn bản không tin tưởng hoàng thượng sẽ coi trọng tiểu tiện nhân Mộc Thanh Y đó, nhưng bình tĩnh mà xem xét, Mộc Vân Dung cũng không thể không thừa nhận kể từ khi bệnh nặng, Mộc Thanh Y dường như trở thành một con người khác. Cho dù chính nàng ta cũng được xem là mỹ nhân nổi danh kinh thành, nhưng lúc thấy Mộc Thanh Y nàng ta như cũ sẽ cảm giác được một loại cảm giác uy hiếp cưỡng bức cổ quái. Tương tự như địch ý chỉ có giữa nữ tử với nhau mới có. Mộc Thanh Y cho dù thoạt nhìn ôn uyển nhã nhặn lịch sự, dễ dàng làm cho lòng người sinh hảo cảm. Nhưng đối với trong mắt nữ tử xinh đẹp, dễ dàng dẫn đến địch ý của đối phương.
"Cũng không phải sao?" Tôn thị cắn răng nói: "Không nghĩ tới, Trương thị đã chết nhiều năm như vậy, bệ hạ lại còn nhớ tới xú nha đầu! Hơn nữa còn muốn nàng yết kiến vào ngày Long Vương đản! Đại tỷ con mới vừa có thai, nếu như bệ hạ thật nhìn trúng nha đầu kia..."
Vẻ mặt Mộc Linh âm u cười nói: "Vậy hãy để cho nàng ta không đi được!"
Tôn thị gật đầu cười nói: "Đại tỷ con cũng có ý này. Nhưng phụ thân con nơi đó..." Mộc Vân Dung nổi giận đùng đùng nói: "Phụ thân mấy ngày nay cũng không biết thế nào? Luôn nghiêng về Mộc Thanh Y. Mấy ngày nay vì nàng ta mà phạt ta thật nhiều lần! Trông cậy vào phụ thân còn không bằng chúng ta tự mình nghĩ biện pháp." Nghĩ tới mấy ngày nay mình bị ủy khuất, Mộc Vân Dung hận không được xé nát Mộc Thanh Y. Từ nhỏ đến lớn, nàng ta chưa từng chịu nhiều ủy khuất như vậy.
Nghe vậy, Tôn thị có chút chần chờ: "Như vậy được chứ?"
Trong mắt Mộc Linh lóe lên một tia ngoan ý, đồng ý nói: "Tam muội nói không sai, Mộc Thanh Y quá giảo hoạt. Nhất định sẽ đầu độc phụ thân giúp đở nó, đến lúc đó vạn nhất thật để cho nó vào cung, đối với chúng ta không có có ích lợi gì." Thấy Tôn thị chần chờ, Mộc Vân Dung không nhịn được nói: "Mẫu thân, người lo lắng cái gì? Chúng ta chỉ cần... hủy dung nàng ta, để cho nàng ta ngày đó không ra cửa là được. Đến lúc đó coi như nàng ta có đi, bệ hạ nhìn thấy khuôn mặt như quỷ chẳng lẽ có thể coi trọng nàng ta? Vạn nhất bị phát hiện cũng không có gì, cùng lắm thì bị cấm chân mấy tháng, phụ thân cũng sẽ không vì nàng không cần chúng ta nữa."
Tôn thị động lòng, bà ta đối với Mộc Trường Minh vẫn có chút hiểu rõ. Nói hắn sẽ nghiêng Mộc Thanh Y bà ta tin tưởng, nhưng nói hắn sẽ vì Mộc Thanh Y buông tha Vân Dung sắp trở thành Ninh Vương phi thậm chí đắc tội Ninh Vương là tuyệt đối không thể nào. Chỉ cần chuyện thành, coi như thời điểm bị phát hiện, cũng sẽ không phạt quá nặng.
"Vân Dung..."
"Mẫu thân nếu như sợ, nữ nhi làm là được." Mộc Vân Dung không nhịn được nói, chỉ cần nghĩ tới có thể hủy dung xú nha đầu đó, nàng ta cảm thấy trong lòng từng trận khoái ý.
Tôn thị từ ái nhìn nữ nhi, dịu dàng nói: "Vậy con ngàn vạn lần phải cẩn thận, không thể bị phụ thân con và tổ mẫu phát hiện." Thấy mẫu thân đáp ứng, Mộc Vân Dung một trận cao hứng, ôm cánh tay mẫu thân cười nói: "Mẫu thân người yên tâm, nữ nhi bảo đảm để cho cái đó Xú nha đầu sau này không còn có thể diện ra ngoài gặp người!"
"Tam muội, khổ cực muội, ngàn vạn lần cẩn thận. Muội không phải thích khối ngọc trng trí trong phòng nhị ca sao? Trở về nhị ca cho người lấy tới cho ngươi." Mộc Linh ôn thanh nói. Mộc Vân Dung dựa vào cánh tay Tôn thị làm nũng lại không nhìn thấy trên mặt tuấn tú Mộc Linh thoáng qua tia dử tợn mà khinh miệt vui vẻ.
Sáng sớm hôm sau, Mộc Thanh Y như thường ngày đi vấn an Mộc lão phu nhân, trở lại Lan Chỉ Viện Châu Nhi đã mang theo tiểu nha đầu bày sẵn thức ăn sáng trên bàn. Thấy Mộc Thanh Y trở lại vội vàng tiến lên cười nói: "Tiểu thư trở lại, có thể dùng đồ ăn sáng. Hôm nay tiểu thư lại thích ăn chè hạt sen nga."
Trên bàn quả nhiên bày một chung chè hạt sen ngân nhĩ tỉ mỉ chế biến mùi thơm ngát xông vào mũi, còn có một túi hấp trắng khéo léo, cả hai đều là thức ăn tinh tế ngon miệng. Mặc dù không tính là phong phú nhưng lại làm cho người nhìn tăng khẩu vị.
Kể từ khi Mộc Thanh Y dời đến Lan Chỉ Viện, Mộc Vân Dung cùng Mộc Linh liên tiếp xui xẻo, Mộc Thanh Y làm việc so với trước kia hoàn toàn khác hẳn. Nhưng thân là đích nữ ở trong phủ địa vị cũng là nước lên thì thuyền lên. Hôm nay trong phủ Túc Thành Hầu mặc dù nói không hơn được ba người kia liên kết lại, nhưng cũng không có ai còn dám sơ sót Tứ tiểu thư.
Mộc Thanh Y rửa tay xong ngồi xuống, cầm muỗng múc một muỗng cháo đang muốn thưởng thức.
"Vèo!"
Một đạo kình phong từ nơi kín đáo bắn ra, Mộc Thanh Y chỉ cảm thấy cổ tay nơi hơi tê rần, cái muỗng trong tay liền rơi vào trong chén. Vô Tâm từ chỗ tối đi ra, trầm giọng nói: "Tiểu thư, cháo này không có thể ăn."
"Ngươi! Ngươi..." Đột nhiên xuất hiện một người đàn ông, Châu Nhi sợ hết hồn. Phục hồi tinh thần lại vội vàng che miệng lại nhìn Mộc Thanh Y, người này tiểu thư hiển nhiên là biết.
Mộc Thanh Y nhìn Vô Tâm, cũng không ngoài ý muốn. Chẳng qua là đưa mắt trấn an nhìn Châu Nhi, hỏi: "Cháo này thế nào?"
Vô Tâm đi tới bên cạnh bàn, bưng cháo trên bàn lên ngửi một cái nói: "Bên trong hạ độc."
"Có người... Có người hạ độc?" Châu Nhi bị dọa sợ đến sắc mặt trắng bệch, đồ ăn sáng của tiểu thư là nàng mang theo người từ thư phòng bưng tới.
Vô Tâm lắc đầu nói: "Cũng không tính là độc gì, bất quá là một chút phấn hoa, người bình thường sau khi ăn phải trên mặt phát ban, giống như bệnh thuỷ đậu. Nhưng... Nếu như đồng thời ăn vào thịt cua, sẽ khiến cho da mặt bị thối rữa." Cúi đầu liếc mắt nhìn túi hấp tuyết trắng khả ái trên bàn, chính là gạch cua túi.
Châu Nhi tái nhợt nghiêm mặt nói: "Nô tỳ... Nô tỳ đi phòng bếp, Triệu tẩu trong phòng bếp nói mới vừa đưa tới... Nô tỳ suy nghĩ tiểu thư vẫn luôn yêu thích món này, cho nên mới..."
Mộc Thanh Y khẽ thở dài, giơ tay lên vỗ vỗ tay Châu Nhi nói: "Tốt lắm, không phải ta vẫn chưa ăn sao, không có sao." Quay đầu nhìn về phía Vô Tâm hỏi: "Làm sao ngươi biết? Ngươi sẽ không có cơ hội tiếp xúc được đồ ăn sáng mới phải."
Vô Tâm trầm mặc một chút, nói: "Thuộc hạ đối với y độc có mấy phần hiểu biết, ngửi thấy mùi thơm lạ, Hơn nữa hiện tại cũng không phải mùa ăn thịt cua. Thuộc hạ nhiều lời, nói vậy tiểu thư cũng phát hiện." Mộc Thanh Y cười nhạt, nàng quả thật phát hiện. Nàng mặc dù đối với y độc cũng không có hiểu rõ lắm, nhưng nàng đối với mùi hương cảm giác so với người bình thường càng thêm bén nhạy. Ngân nhĩ chè hạt sen nấu phải khá hơn nữa, nếu như bên trong không có thêm thứ gì, cũng sẽ không có mùi hương như vậy.
"Có người muốn hủy dung tiểu thư?" Doanh nhi trầm giọng nói. Mộc Thanh Y bên cạnh vẫn chỉ có một mình Châu Nhi, hôm nay đề bạt thêm một tiểu nha đầu đến bên cạnh tự nhiên sẽ không dẫn tới sự chú ý của người khác. Ngay cả Châu Nhi cũng cho rằng tiểu thư có thêm người cũng chuyện đương nhiên, lúc trước tiểu thư quá ủy khuất.
Mộc Thanh Y mỉm cười một tiếng, mỹ mâu lưu chuyển: "Có ý tứ, hủy dung làm như vậy không khỏi cũng quá nhân từ một chút. Ta cho rằng mẹ con Tôn thị phải muốn mạng của ta mới đúng."
Doanh nhi hừ nhẹ một tiếng nói: "Bọn họ cho dù có tâm chỉ sợ cũng không có lá gan đó đi." Tiểu thư coi như không được cưng chìu, thì cũng là đích nữ của Tần quốc phu nhân. Nếu như bệnh chết khá tốt, chứ nếu như chết bất đắc kỳ tử chỉ sợ Tôn thị cũng chịu không nổi. Trong phủ Túc Thành Hầu, trừ phi Mộc Trường Minh muốn độc chết tiểu thư, nếu không chỉ sợ không có người nào có lá gan hạ thủ.
"Đến bây giờ bọn họ còn có tâm tình chơi đùa hủy dung với ta. Chẳng lẽ trước cho bọn họ bị dạy dỗ không đủ?" Mộc Thanh Y trầm ngâm nói, liếc mắt nhìn Doanh nhi hỏi: "Trong phủ có tin tức gì?"
Doanh nhi ở bên cạnh Mộc Thanh Y không giống với Châu Nhi, nàng chỉ là tiểu nha đầu, lại có một dáng vẻ ngây thơ khả ái, trong phủ cũng được coi như cá gặp nước. Muốn dò xét tin tức gì tự nhiên cũng dễ hơn so với người khác rất nhiều.
Doanh nhi nói: "Hôm qua Tôn thị từ trong cung trở về đi thư phòng Hầu gia. Nghe nói dường như có chút không vui. Tiểu nha đầu trong sân Tam tiểu thư phụ trách vẩy nước quét nhà trong lúc vô tình nghe được Tam tiểu thư nói muốn tiểu thư không đi được Long Vương đản."
"Không đi được Long Vương đản, có ý tứ." Mộc Thanh Y nhướng mày cười nói.
Vô Tâm hỏi: "Tiểu thư, có muốn mang người trong phòng bếp tới hỏi một chút?"
Mộc Thanh Y lắc đầu nói: "Không cần. Châu Nhi, nửa canh giờ sau đi mời đại phu."
"Mời đại phu?" Châu Nhi mờ mịt nói.
Khóe môi Mộc Thanh Y vẽ ra nụ cười lạnh: "Trên mặt bổn tiểu thư phát bệnh sởi."
"Vâng, tiểu thư." Mặc dù không hiểu tiểu thư muốn làm gì, nhưng Châu Nhi luôn luôn chỉ nghe lệnh Mộc Thanh Y, dĩ nhiên tiểu thư nói gì nàng sẽ làm cái đó. Mộc Thanh Y gật gật đầu nói: "Đem những thứ này xử lý đi, sau đó đi phòng bếp cầm một chút điểm tâm tới. Nếu là có người hỏi ngươi chuyện đồ ăn sáng, ngươi cứ nói, cháo làm thật ngon, ta rất thích."
"Vâng, tiểu thư." Châu Nhi vội vàng gật đầu, tiến lên dọn dẹp thức ăn trên bàn. Đồ nàng mang tới, suýt nữa làm hại tiểu thư hủy dung. Mặc dù không biết tiểu thư muốn làm gì, nhưng Châu Nhi biết trong lòng tiểu thư nhất định đã có tính toán, nàng chỉ cần dựa theo lời tiểu thư nói làm là được.
Nhìn Châu Nhi đi ra ngoài, Doanh nhi mới có hơi không cam lòng hỏi: "Tiểu thư, chẳng lẽ cứ bỏ qua bọn họ như vậy?"
Mộc Thanh Y lắc đầu cười nói: "Lần này bọn họ cũng coi là giúp ta bận rộn, trước làm xong chuyện trước mắt, rồi tìm bọn họ tính sổ cũng không muộn." Doanh nhi xoay chuyển suy nghĩ, cũng không khỏi bật cười. Đám người Tôn thị không muốn để cho tiểu thư đi tham gia Long Vương đản, nhưng không biết bọn họ cũng đang mưu tính làm sao để tiểu thư không xuất hiện ở trước mặt mọi người cũng không làm cho người hoài nghi đây. Lần này không phải là Tôn thị giúp bọn họ sao?
Vô Tâm trầm mặc đứng ở một bên nhìn hai người, đối với người xuất hiện gần như cùng lúc với hắn, hiển nhiên so vẫn Châu Nhi vẫn đi theo tiểu thư càng khiến cho tiểu thư nhìn nha đầu này không có chút hiếu kỳ nào.
Mộc Thanh Y tựa hồ cũng không đề phòng hắn, ngồi ở một bên vẫn nói từng câu từng câu nói với Doanh nhi.
"Tứ tiểu thư, Ninh Vương điện hạ tới." Ngoài cửa, một nha đầu Đức An viện tới bẩm báo nói. Mộc Thanh Y hơi cau mày, cũng không để cho người cách bình phong đi vào chỉ hỏi: "Ninh Vương điện hạ tới, đi mời Tam tiểu thư mới đúng, tìm ta làm cái gì?"
Tiểu nha đầu kia có chút làm khó nhìn một chút bên trong, nói: "Nhưng... Ninh Vương điện hạ nói là có chuyện muốn gặp tiểu thư a."
Mộc Thanh Y trầm mặc chốc lát, mới trả lời: "Ngươi đi hồi bẩm Ninh Vương, trên mặt ta phát bệnh sởi, không nên gặp khách."
"Nô tỳ tuân lệnh." Mặc dù không biết tứ tiểu thư nói thật hay giả, nhưng làm nha đầu cũng không có tư cách đi chất vấn tiểu thư. Huống chi, Ninh Vương triệu kiến cũng không phải chuyện xấu gì, Tứ tiểu thư cũng không nên giả bộ bệnh không phải sao?
Đuổi đi tiểu nha đầu kia, Doanh nhi cau mày lầu bầu nói: "Tiểu thư, Ninh Vương làm sao sẽ nhanh như vậy tìm tới phủ?" Ở phủ Túc Thành Hầu bọn họ cũng không có biện pháp hạ thủ Ninh Vương. Hơn nữa coi như đắc thủ cũng sẽ khiến người hoài nghi, đến lúc đó đừng nói cứu đại công tử, ngay cả bọn họ bản thân cũng sẽ khó bảo toàn.
Mộc Thanh Y ngưng mi suy nghĩ một chút, nhàn nhạt nói: "Mộ Dung An từ trước đến nay không có tính nhẫn nại, sẽ vội vả đã chạy tới cũng chẳng có gì lạ. Vừa đúng, có thể cùng hắn dò xét một chuyện trong cung. Tôn thị và Mộc Phi Loan quan tâm ta có đi Long Vương đản hay không có chút không nói được."
"A? Tiểu thư muốn gặp Ninh Vương? Mới vừa rồi...."
Mộc Thanh Y cười nói: "Ta cũng không thể ở trong sân tổ mẫu cùng hắn thảo luận những chuyện này đi?"
Quả nhiên, vẫn chưa tới một khắc đồng hồ, bên ngoài viện truyền đến một trận tiếng động lớn tiếng huyên náo. Doanh nhi còn chưa kịp đi ra cửa nhìn, Mộ Dung An cũng đã mang người như một trận gió đi vào. Một cước đá văng cửa phòng Mộc Thanh Y trầm giọng nói: "Mộc Thanh Y, ngươi thật là to gan!"
Sau tấm bình phong, Mộc Thanh Y mang khăn che mặt mới từ từ đi ra, nhìn mọi người trước mắt nhíu mày một cái trầm giọng nói: "Nơi này là phủ Túc Thành Hầu, không phải phủ Ninh Vương. Ninh Vương điện hạ làm như thế không khỏi quá mức thất lễ."
Túc Thành Hầu sau lưng Mộ Dung An tiến vào cũng không nhịn được cau mày, đối với Mộ Dung An càng bất mãn. Mặc dù Mộ Dung An là hoàng tử bọn họ làm thần tử nên cung kính, hơn nữa phủ Túc Thành Hầu hôm nay cũng coi là cùng phe với Cung vương tự nhiên sẽ đối với thân huynh đệ của Cung vương nhiều hơn mấy phần nhẫn nại. Nhưng Mộc Trường Minh cũng không phải nô tài của Mộ Dung An, Mộ Dung An ở phủ Túc Thành Hầu đánh đá lung tung còn làm bạo xông vào phòng tiểu thư khuê các trong phủ, nếu như truyền ra ngoài, người khác sẽ nói Mộc Trường Minh hắn bán nữ cầu vinh ngay cả mặt mũi cũng không cần.
Mộ Dung An ngang ngược đã quen, lại không thèm để ý ánh mắt của người khác. Bước vào phóng túng hừ một tiếng mắt liếc thấy Mộc Thanh Y nói: "Thế nào? Bổn vương muốn gặp ngươi còn phải tam thôi tứ thỉnh cũng không được? Ngươi thật khó mời a."
Không để ý tới khẩu khí Mộ Dung An âm dương quái khí, Mộc Thanh Y nhàn nhạt nói: "Thanh Y đã làm cho người bẩm báo qua Ninh Vương, trên mặt Thanh Y phát bệnh sởi, không thể ra gió."
"Ngươi cho rằng bổn vương sẽ tin tưởng?" Mộ Dung An hoài nghi Mộc Thanh Y biết tung tích Cửu Chuyển Linh Lung, lúc này Mộc Thanh Y trốn tránh không gặp ngược lại khiến hắn hoài nghi. Mộc Thanh Y cũng không nóng nảy giải thích, chỉ khoát tay lấy khăn che trên mặt kéo xuống, quả nhiên khuôn mặt xinh đẹp lại xuất hiện nhiều dấu đỏ bệnh sởi, thậm chí còn có phát ban. Dung nhan vốn tinh xảo cộng thêm ánh mắt trong trẻo lạnh lùng trầm tĩnh, nhất thời nhìn thấy mà giật mình. Mộ Dung An sửng sốt một chút, có chút chán ghét quay đầu đi chỗ khác.
"Y nhi, ngươi làm sao?" Mộc Trường Minh kinh ngạc nhìn mặt Mộc Thanh Y. Dung nhan ấy vốn có mấy phần tương tự với vong thê nhưng cũng không giống hoàn toàn, trong lòng cũng không biết là tiếc nuối hay thở phào nhẹ nhõm. Nhưng sắc mặt lại hòa hoãn rất nhiều.
Mộc Thanh Y lắc lắc đầu nói: "Có lẽ là ăn nhầm thứ gì đi, đột nhiên phát bệnh sởi. Thanh Y đã sai người đi mời đại phu."
"Đúng, đúng vậy, nhất định phải mời đại phu xem thật kỹ." Mộc Trường Minh gật đầu liên tục, có chút trách cứ Mộc Thanh Y nói: "Ngươi đứa nhỏ này, bị bệnh thế nào cũng không phái người tới nói một tiếng?"
Mộc Thanh Y lười phải bồi hắn làm vẻ ta đây, khéo léo nói: "Là Thanh Y suy nghĩ không chu đáo."
Nàng như thế, Mộc Trường Minh cũng hài lòng gật đầu một cái, an ủi Mộc Thanh Y mấy câu muốn nàng nghỉ ngơi thật tốt.
Đứng ở một bên Mộ Dung An đã sớm không nhịn được, mặt âm trầm trầm giọng nói: "Túc Thành Hầu, bổn vương có chuyện muốn nói với Mộc Thanh Y, ngươi lui xuống trước đi."
Nghe vậy, Mộc Trường Minh sắc mặt vừa biến đổi. Nhu phi mới vừa truyền ra tin tức có thai còn có hoàng thượng cam kết sách phong quý phi, Mộ Dung An đã cửa tới đánh vào mặt của hắn. Điều này khiến cho người trong lòng có quỷ như Mộc Trường Minh trong mắt biến thành Cung vương đối với hắn và Nhu phi có bất mãn cho nên bày mưu đặt kế Ninh Vương tới cửa khiến hắn mất mặt mũi.
Mộc Trường Minh cho dù luồn cúi nhưng vẫn là võ tướng trong tay cầm binh quyền, thân phận dù không bằng Mộ Dung An tôn quý nhưng trong triều tuyệt đối so với Mộ Dung An vương gia quần là áo lượt có trọng lượng hơn. Lập tức cũng có chút không vui, nhàn nhạt nói: "Tiểu nữ khuê nữ, chỉ sợ không tiện cùng vương gia tư hạ trò chuyện với nhau. Xin vương gia tha lỗi."
Mộ Dung An khinh thường cười, liếc Mộc Thanh Y nói: "Chẳng lẽ ngươi cho rằng bổn vương có thể coi trọng nàng? Bổn vương còn sợ ngươi đem nữ nhân xấu xí đổ thừa cho bổn vương đây."
"Ninh Vương điện hạ, nếu như ngươi tới đây sỉ nhục Thanh Y, như vậy ngươi có thể đi." Mộc Thanh Y nhàn nhạt nói. Mộ Dung An khẽ hừ một tiếng, không nói thêm gì nữa. Ở trong mắt của hắn Mộc Trường Minh là người của Vương huynh, không thể xác định tung tích Cửu Chuyển Linh Lung trước tự nhiên không thể cùng Mộc Trường Minh nói quá nhiều. Thấy hắn không hề mở miệng nữa, Mộc Thanh Y mới nhìn Mộc Trường Minh nói: "Phụ thân, Ninh Vương nói vậy có chuyện khẩn cấp gì. Thanh Y nơi này có nha đầu chăm sóc, cũng không có gì đáng ngại. Phụ thân về trước đi."
Mộc Trường Minh nhìn cử chỉ thong dong có độ của Mộc Thanh Y, nhẹ giọng thở dài nói: "Thôi, phụ thân đi về trước." Đối với nữ nhi này, trong lòng Mộc Trường Minh không nói ra được tiếc nuối. Vốn là đích nữ phủ Túc Thành Hầu tôn quý nhất, làm việc cử chỉ ở phủ Túc Thành Hầu cũng được xưng kiều sở. Nếu không phải trong cung có Nhu phi nương nương, Thanh Y cũng nhất định có thể tìm được một hôn sự hài lòng cũng vì phủ Túc Thành Hầu thêm một phần trợ lực.
Nhìn Mộc Trường Minh đi ra ngoài, Mộ Dung An khinh thường xuy cười một tiếng: "Không có cái đó ý định, cần gì phải làm bộ như quan tâm đây?" Mộ Dung An đối với nhạc phụ tương lai, thậm chí là vương phi tương lai Mộc Vân Dung đều khinh thường. Nếu không phải là có Mộ Dung Dục chu toàn, hơn nữa hôm nay trong triều Cung vương có thế lớn, nếu không chỉ sợ Mộ Dung An cho dù hoàng tử tôn quý thì hôn sự muốn cho hắn cũng thất bại.
Mặc dù ghét Mộ Dung An, nhưng những lời này Mộc Thanh Y không phải không thừa nhận nói xong sâu trong thâm tâm nàng. Mộc Thanh Y nhàn nhạt cười một tiếng, cũng không nói tiếp, trực tiếp hỏi: "Không biết Ninh Vương giá lâm, có gì chỉ giáo?"
Mộ Dung An đi qua một bên ngồi xuống, ngước càm kiêu căng nhìn chằm chằm Mộc Thanh Y cũng không nói. Hắn không mở miệng, Mộc Thanh Y tự nhiên cũng không nói. Mỉm cười đi đến ghế bên ngồi xuống, cười mỉm chờ.
Mộ Dung An nhìn nữ nhân trước mắt mặt mày mỉm cười không kiêu không nóng nảy, trong lòng tức giận. Trong kinh thành, còn không có mấy người dám ở trước mặt hắn cố làm ra vẻ như vậy.
"Mộc Thanh Y!"
"Vương gia." Mộc Thanh Y nhẹ giọng lên tiếng.
Mộ Dung An hít sâu một hơi đè xuống tức giận trong lòng, hỏi: "Cửu Chuyển Linh Lung ở đâu?" Mộc Thanh Y sửng sốt, ngược lại không nghĩ tới Mộ Dung An cư nhiên sẽ trực tiếp hỏi như thế. Mặc dù nàng cũng biết Mộ Dung An cũng không nghĩ ra được âm mưu quỷ kế gì, nhưng vốn tưởng rằng ít nhất Mộ Dung An có thể thăm dò một chút thật hư, bây giờ nhìn lại tính nhẫn nại của Mộ Dung An so với tưởng tượng của nàng còn phải kém một chút.
Mộc Thanh Y rũ mắt: "Thanh Y không hiểu vương gia đang nói cái gì. Cửu Chuyển Linh Lung gì?"
"Ngươi không biết?" Mộ Dung An nhìn chằm chằm nàng hoài nghi hỏi.
Mộc Thanh Y ngẩng đầu lên, đôi mắt tràn ngập thẳng thắn: "Vương gia thứ tội, vương gia đột nhiên xuất hiện hỏi cái gì Cửu Chuyển Linh Lung, Thanh Y đúng là không biết." Mộ Dung An cười lạnh một tiếng nói: "Ngươi cho rằng ngươi nói không biết, bổn vương liền sẽ tin tưởng?"
Mộc Thanh Y nói: "Ta cũng không biết, vương gia muốn để cho ta nói thế nào? Mặc dù ta không biết vương gia làm sao cảm thấy ta biết Cửu Chuyển Linh Lung. Nhưng vương gia chẳng lẽ không cảm thấy được kỳ quái sao? Cả kinh thành, ngay cả Cung Vương điện hạ cũng không biết tin tức, thế nào hết lần này tới lần khác vương gia ngươi biết? Thanh Y từ nhỏ ở phủ Túc Thành Hầu, những năm này cũng chưa từng kết giao với người ngoài, Cửu Chuyển Linh Lung bảo vật như thế tại sao lại ở trong tay Thanh Y."
Mộ Dung An nhìn chằm chằm nàng nói: "Ngươi quả thật không nên có bảo vật như thế, nhưng... Cố gia có hay không ai biết được? Mà hôm nay... Cõi đời này người cùng Cố gia còn có quan hệ thân nhân, trừ Mộ Dung Hi, cũng chỉ có ngươi."
Mộc Thanh Y cau mày, có chút không nhịn được nói: "Đã như vậy, Ninh Vương sao không đi hỏi Bình Vương điện hạ."
Sắc mặt Mộ Dung An nhìn nàng như như nhìn người ngu ngốc, kể từ bị giáng xuống Bình vương, trong phủ Mộ Dung Hi khắp nơi đều có người nằm vùng khắp nơi. Nếu như còn có động tĩnh gì, Mộ Dung Hi mấy năm này đã sớm chết rồi ngay cả mảnh vụn cũng không còn. Mộ Dung Hi nếu thật biết tung tích Cửu Chuyển Linh Lung, cũng không tới phiên Mộ Dung An đi hỏi.
Mộ Dung An nhìn thiếu nữ trước dầu muối không vào, trên mặt có mấy phần phiền não. Hôm qua hắn mới lặng lẽ đi xem Cố Tú Đình, Lục ca dùng hình với hắn, ngày kia chính là Long Vương đản, nghe nói Cửu Chuyển Linh Lung sẽ xuất hiện vào ngày Long Vương đản. Bất kể là thật hay giả, trước lúc đó đều phải trước cứu được Thanh Hiên. Nếu không, đến lúc đó vô luận Lục ca không được Cửu Chuyển Linh Lung hay không, Thanh Hiên cũng sẽ không toàn mạng.
"Mộc Thanh Y, ngươi cho rằng bổn vương không dám động ngươi?" Mộ Dung An cắn răng nói.
Mộc Thanh Y mở miệng cười yếu ớt, "Vương gia nói quá lời, vương gia thân là hoàng tử thiên hoàng quý trụ, muốn động ai cũng là chuyện dễ dàng, Thanh Y không dám tự cho mình quá cao. Nhưng... Theo như lời vương gia, Thanh Y thật không hiểu."
"Ngươi không phải là muốn Cố Tú Đình mất mạng?" Mộ Dung An nhìn chằm chằm Mộc Thanh Y lạnh lùng nói: "Nếu như Cố Tú Đình chết, bổn vương tất nhiên muốn ngươi chôn theo!" Mộc Thanh Y bưng chén trà tay dừng một cái, rũ mắt chuyên chú nhìn nước trà trong chén. Mộ Dung An đối với sinh tử của đại ca quan tâm như vậy, Mộc Thanh Y đã sớm biết. Cũng chính bởi vì vậy, nàng mới sẽ nghĩ tới lợi dụng Mộ Dung An. Ngay từ lúc nàng còn là Cố Vân Ca, nàng đã phát hiện Mộ Dung An đang đối mặt với chuyện của đại ca phá lệ cố chấp. Cho nên hắn vô cùng thống hận Cố Vân Ca thân muội muội Cố Tú Đình, luôn dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ hành hạ nàng. Thậm chí nàng trở thành Mộc Thanh Y, Mộ Dung An như cũ bởi vì ánh mắt của nàng cùng Cố Vân Ca tương tự mà chán ghét nàng. Từ trước nàng cũng không hiểu, nàng cùng Mộ Dung An cũng không giao thiệp, luôn luôn tự nhận cũng không phải là một người làm cho người ta liếc mắt nhìn đã cảm thấy chán ghét muốn giết cho thống khoái, Mộ Dung An đối với nàng chán ghét và thống hận như vậy là tại sao? Mấy ngày nay, nhìn rất nhiều chuyện, đột nhiên đổi lại một góc độ mà nhìn, nhìn lại thần sắc Mộ Dung An hổn hển lúc này, Mộc Thanh Y cảm giác mình có chút đã hiểu.
Nhưng... Vậy thì thế nào?! Mộc Thanh Y trong lòng cười lạnh một tiếng. Mộ Dung An dám làm nhục đại ca dám như thế, nên làm xong gặp báo ứng.
"Đại... Đại biểu ca? Ngươi nghĩ đối với hắn làm cái gì?" Ánh mắt Mộc Thanh Y lộ ngoài khăn che mặt tràn ngập kinh hoàng.
Mộ Dung An cười lạnh một tiếng nói: "Hiện tại chỉ có Cửu Chuyển Linh Lung mới có thể cứu mạng Cố Tú Đình, nếu như không tìm được đồ... Không cần bổn vương làm cái gì hắn cũng sẽ chết!"
"Không, ta... Ta không biết, ta không biết Cửu Chuyển Linh Lung." Ánh mắt Mộc Thanh Y hốt hoảng không tránh được ánh mắt Mộ Dung An, khiến cho Mộ Dung An càng thêm trầm xuống.
Nhìn Mộc Thanh Y hốt hoảng, trong lòng Mộ Dung An càng khẳng định nàng đang nói dối. Cố đè phiền não trong lòng trầm giọng nói: "Mộc Thanh Y, nói cho bổn vương đồ ở đâu. Ngươi muốn cái gì bổn vương cũng có thể cho ngươi. Nghe nói mấy ngày nay Tôn thị và Mộc Vân Dung, lão thị tìm ngươi phiền toái? Bổn vương giúp ngươi thu thập các nàng như thế nào?"
Mộc Thanh Y núp trong ghế không chịu nói, Mộ Dung An tiếp tục nói: "Vật kia trong tay ngươi không có lợi, còn có thể hại biểu ca ngươi. Ngươi nếu không phải chịu nói... Bổn vương liền giao ngươi cho Lục ca. Ngươi có thể không biết... Lục ca thoạt nhìn mặc dù so bổn vương văn nhã hơn, nhưng... Huynh ấy ra tay ác hơn so với bổn vương. Bổn vương đã từng tận mắt nhìn thấy một người bị dùng hình, sắc mặt Lục ca đổi đều không đổi nhìn từ đầu tới đuôi. Đúng rồi, ngươi biết cái gì là cọ rửa sao?"
Hài lòng nhìn Mộc Thanh Y rùng mình, hốt hoảng gật đầu thu mình lại. Mộ Dung An hài lòng cười nói: "Hiện tại, nói cho ta biết... Đồ ở đâu?"
Mộc Thanh Y thanh lệ rốt cục ứ nước mắt, nức nở nói: "Ta... Ta thật không biết cái gì Cửu Chuyển Linh Lung. Ô ô... mẫu thân ta còn sống, cho ta một cái hộp, nói là rất quan trọng. Còn lại, ta thật không biết... Ta cái gì cũng không biết..."
Mộ Dung An hoài nghi quan sát Mộc Thanh Y hồi lâu, xác định nàng không có nói dối lúc này mới nhíu mày một cái nói: "Đi lấy hộp cầm tới cho bổn vương xem một chút." Hắn cũng nhớ năm đó Trương phu nhân vừa qua đời dường như trong kinh thành cũng truyền ra Cố gia có bảo tàng, chỉ có điều lúc ấy cũng không có nói tới Cửu Chuyển Linh Lung. Thật ra thì Mộ Dung An cũng không tin Mộc Thanh Y một tiểu nha đầu như vậy có thể được bảo vật gì, chẳng qua mấy ngày nay hắn phái người âm thầm giám thị Mộc Thanh Y cũng phát hiện, phủ Túc Thành Hầu chung quanh quả thật có không ít người không rõ thân phận người thường lui tới, hiển nhiên cũng giống hắn đang đánh dò tin tức. Ngày hôm qua hắn đi thăm Cố Tú Đình, cuối cùng Cố Tú Đình cũng âm thầm ở trên tay hắn viết một chữ Mộc, như thế cũng nói rõ ít nhất không có lửa làm sao có khói.
Đồ rất có thể ở Mộc gia, nhưng bản thân Mộc Thanh Y chưa chắc biết. Đây là Mộ Dung An suy luận.
Rất nhanh, Mộc Thanh Y từ phòng trong tìm ra cái hộp ném cho Mộ Dung An. Một bộ dáng e sợ tránh còn không kịp, dường như trong cái hộp kia có quái vật ăn thịt người.
Cái hộp một có chút cũ kỹ hơn nữa cũng tầm thường, nếu như tùy tiện để ở trong phòng, chỉ sợ ba hay năm năm cũng không có ai có hứng thú đi động nó, đây chính là đồ vô cùng quan trọng mà Trương thị nói?
Mộ Dung An mở hộp ra, nhìn một chút đồ vật bên trong cũng không có trực tiếp lấy ra, ngược lại lần nữa khép lại đối với Mộc Thanh Y nói: "Đồ bổn vương cầm đi, ngươi tốt nhất không nên gạt bổn vương. Nếu như... Bổn vương ở bên ngoài nghe được tiếng gió..."
Mộc Thanh Y cắn răng nói: "Ngươi đem đi đi, ta sẽ không nói cho người khác biết. Ta cũng không biết ngươi nói cái gì, đều không quan trọng. Ngươi đã nói... Nhất định phải cứu được đại biểu ca."
Mộ Dung An khinh thường liếc nàng một cái nói: "Bổn vương tự có chừng mực!"
Nói xong, Mộ Dung An cũng không để ý tới nữa Mộc Thanh Y, thu hồi đồ xoay người đi. Nếu như có thể, hắn tự nhiên hi vọng giết Mộc Thanh Y diệt khẩu, dù sao hắn cũng không thích Mộc Thanh Y. Nhưng thứ nhất Thanh Hiên chỉ còn lại Mộ Dung Hi thân nhân, thứ hai thân phận của Mộc Thanh Y khiến cho người khác chú ý.
Nhìn Mộ Dung An rời đi, thần sắc thần sắc Mộc Thanh Y dần dần nhạt đi, nơi nào còn có nửa điểm lo âu và kinh hoảng. Doanh nhi khen: "Tiểu thư thật là lợi hại, tùy tùy tiện tiện liền lừa gạt Ninh Vương xoay vòng. Nhưng... Ninh Vương cũng quá ngu xuẩn rồi, khó trách chỉ có thể trốn sau lưng Cung vương."
Mộc Thanh Y cười nhạt nói: "Hắn không phải người ngu xuẩn, hắn chẳng qua cho rằng mình rất thông minh thôi." Mộ Dung An thứ người như thế cũng thật may không có dã tâm gì. Nếu như hắn giống Mộ Dung Dục dã tâm bừng bừng, chỉ sợ sớm không biết đã chết bao nhiêu lần.
"Hắn sẽ làm gì tiếp sao?" Doanh nhi vẫn còn có chút lo lắng hỏi.
Mộc Thanh Y gật đầu nói: "Sẽ, hắn cho rằng Mộc Thanh Y tuyệt đối không dám lừa gạt hắn. Hơn nữa... Cho người nghĩ cách tìm phiền toái cho phủ Cung Vương. Không thể để cho Mộ Dung Dục chú ý tới Mộ Dung An, nếu không sẽ rất phiền toái."
Doanh nhi che miệng cười nói: "Trước tiểu thư phân phó phụ thân ta đã chuẩn bị xong, chờ tiểu thư hạ lệnh đây. Hơn nữa, hiện tại Cung vương cũng không được ngồi yên, ngày hôm qua Cung vương từ trong cung ra ngoài sắc mặt hình như không tốt lắm. Khẳng định bị hoàng thượng hỏi chuyện Cửu Chuyển Linh Lung."
Mộc Thanh Y cười nhạt nói: "Mộ Dung Dục tâm tư kín đáo, sẽ không bại lộ để hoàng thượng kiêng kỵ. Xem ra lực hút của Cửu Chuyển Linh Lung quả nhiên kinh người."
p/s: Hôm qua không up, nên hôm nay ta up cả chương dài luôn để bù đắp nha.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện