[Dịch] Thịnh Đường Phong Lưu Vũ Trạng Nguyên

Chương 18 : Vào cung diện thánh. (2)

Người đăng: 

.
Võ Tắc Thiên gật gật đầu, nói: - Việc này không cần lo lắng. Địch công chính là người lòng dạ khoáng đạt, chắc hẳn hắn cũng không trách tội ngươi. Đúng rồi, Tần Tiêu. Lần này ngươi đạt giải nhất võ cử có muốn được ban thưởng cái gì không? Cứ mở miệng nói đi, trẫm nhất định đáp ứng ngươi! Mặt khác trẫm đã có ý chỉ rồi, chỉ chờ ngày mai tuyên đọc mà thôi, phong ngươi làm Vũ Lâm Vệ Thiên Kỵ Trung Lang Tương, chính là quan chức tứ phẩm. Tần Tiêu nghe vậy thì thầm giật mình, tướng quân Vũ Lâm Vệ tứ phẩm, trời ạ, đây chẳng phải là chức quan to sao? Lập tức nghĩ tới ta còn trẻ tuổi như vậy sau lưng không có chỗ dựa, cũng không có lập công lao sự nghiệp gì, thoáng cái đưa lên làm quan lớn như thế chẳng phải bị người ta chửi mắng sao, mắng ta đi cửa sao nhờ quan hệ? Loại chuyện này cũng không phải thật khéo sao? Hắn nói: - Vi thần trẻ người non dạ tư lịch cực mỏng làm sao đảm nhiệm chức quan to như vậy? Vi thần tình nguyện làm tiểu binh, bằng quân công của mình lấy được ban thưởng, cũng tốt phục chúng. Tần Tiêu biết rõ phàm là văn khoa trạng nguyên đều không có trực tiếp làm chức quan ngoài tứ phẩm, có khối người bắt đầu từ thất phẩm bát phẩm. Quan viên tứ phẩm trong triều có được được gọi là quan to, ngay cả Thứ Sử một châu chỉ mới tứ phẩm mà thôi. Võ Tắc Thiên cười nhạt một tiếng, nói: - Cho dù ngươi không phải Võ Trạng Nguyên thì quan chức tứ phẩm cũng đáng. Trẫm tin tưởng Địch quốc lão, cũng tin tưởng ánh mắt của mình, ngươi nhất định đảm nhiệm chức này được! Tần Tiêu nhất thời im lặng, trong nội tâm thầm nghĩ: - Đây chính là vương triều phong kiến, quả nhiên hoàng đế nói được là được, nếu ở thế kỷ hai mươi mốt cho dù là nhân vật thiên tài cũng không có chút vốn tư lịch và kinh nghiệm thì đứng nghĩ làm quan to. Lúc này Thượng Quan Uyển Nhi bên người Võ Tắc Thiên nhẹ nhàng góp lời vào, nói nhỏ: - Bệ hạ, nô tài cũng nghĩ ý kiến như vậy cũng không quá tốt. - Ah, nói nghe một chút. - Đầu năm nay triều đình đang phái Khâm Sai tiến vào các châu nghe ngóng dân tình. Không bằng bổ nhiệm hắn làm Giang Nam đạo Khâm Sai. Sau khi làm ra thành tích lại cho về triều làm quan to, đúng như lời của Tần công tử nói, đến lúc đó cũng có thể phục kẻ dưới. Hơn nữa mẫu thân Tần công tử mới có tang nên cho người hầu ở Giang Nam một thời gian tảo mộ tận hiếu tâm cũng tốt. Võ Tắc Thiên nghe vậy mừng rỡ: - Tốt, Uyển Nhi quả nhiên nghĩ ra ý kiến hay! - Tần Tiêu, vừa rồi Uyển Nhi nói ngươi nghe chứ? Ngươi có bằng lòng đảm nhiệm chức Khâm Sai hay không, thay trẫm đi tuần tra Giang Nam? Tần Tiêu nghe vậy vui mừng quá đỗi: - Vi thần nguyện ý, tạ bệ hạ thiên ân, tạ Thượng Quan cô nương! Trong nội tâm nghĩ đến: - Khâm Sai? Chuyện tốt ah! Năm đó ân sư Địch Nhân Kiệt đảm nhiệm chức Khâm Sai này, giết quan tham trừ kẻ ác rất nhiều, phá kỳ án, uy phong bát diện, đã ghiền! Võ Tắc Thiên cùng Thượng Quan Uyển Nhi đều cười rộ lên, Võ Tắc Thiên nói: - Địch quốc lão làm quan cả đời cũng không có một tên sai vặt biết ăn nói, trừ tạ trẫm thì không bao giờ tạ Uyển Nhi! Nhanh dứng dậy đi, đừng quỳ. Thượng Quan Uyển Nhi thẹn thùng thối lui ra sau lưng, nhìn qua bộ dáng tuấn mỹ khù khờ của Tần Tiêu thì trong nội tâm kích thích rung động nhiều hơn. Võ Tắc Thiên nhìn qua Tần Tiêu, trong lòng càng ngày càng ưa thích, lòng hiếu kỳ cũng tăng cao hơn, hỏi: - Tần Tiêu, ngươi nói cho trẫm biết, ngươi cùng Địch quốc công quen biết thế nào, làm sao bái nhập môn tường. Theo lời của Địch quốc công nói thời điểm ngươi bái sư thời không tới mười tuổi, ngươi lúc đó chỉ khoảng năm sáu tuổi. Ngươi thân là hậu nhân của danh tướng vì sao lại lưu lạc ẩn nấp ở dân gian Giang Châu? Tần Tiêu cười ha hả, trong nội tâm thầm nghĩ: - Nếu nói cho hoàng đế là ta bị một cước của huấn luyện viên đá từ thế kỷ hai mươi mốt tới thời đại này, nàng nhất định sẽ không tin tưởng. Nói không chừng còn giận dữ phán cho ta tội ‘ khi quân ’, ta không phải bị chém đầu hay sao? Tần Tiêu sửa sang suy nghĩ một chút đem chuyện phụ thân mất sớm, mẫu thân mang theo hắn trở về nhà mẹ đẻ, cũng như chuyện làm sao gặp được Địch Nhân Kiệt, từ đầu chí cuối nói ra. Võ Tắc Thiên cùng Thượng Quan Uyển Nhi tập trung tinh thần lắng nghe, liên tục gật đầu. Nghe được chuyện thú vị như Tần Tiêu thấy hai người hàng xóm cãi nhau vì phân heo thì cười ha hả, nhất thời hào khí cũng hài hòa hơn, điều này làm cho Tần Tiêu thở dài, âm thầm yên lòng. Thượng Quan Uyển Nhi bên cạnh nhịn hồi lâu, rốt cục kềm nén không được nhẹ giọng nói với Võ Tắc Thiên: - Bệ hạ, nô tỷ thấy Tần công tử võ nghệ tuyệt luân, thật sự không rõ hắn học được ở đâu... Võ Tắc Thiên gật gật đầu: - Ân, trẫm cũng tò mò. Tần Tiêu, ngươi nói đi, võ nghệ của ngươi học được ở đâu? Là thần thánh phương nào dạy dỗ ra đồ đệ tốt như vậy? - Cái này... Tần Tiêu khó xử khẽ giật mình, nhưng cũng không nên giấu diếm hoàng đế, đành phải nói ra: - Thực không dối gạt bệ hạ, võ nghệ vui của vi thần đều học từ trong mộng mà ra. Sư phụ của vi thần không bao giờ đề cập tới tên của mình. Mấy ngày trước sư phụ trong mộng nói với thần, chỉ cần ta thi đậu Võ Trạng Nguyên thì duyên phận của chúng ta đã cạn, sau này không gặp lại nữa. - Ah, có bực chuyện lạ này? Võ Tắc Thiên và Thượng Quan Uyển Nhi nói: - Vậy ngươi cũng biết sư phụ là người phương nào không? Tần Tiêu trì độn một hồi, nói ra: - Trong mộng sư phụ trong mộng dạy võ nghệ cho vi thần mười lăm năm, phân biệt học Phi Tiên Bộ, Ma Vân Chưởng, Cửu Tiêu Chấn Lôi Tiến cùng Phượng Sí Lưu Kim Đảng. Tuy lão nhân gia không bao giờ nói ra tên của mình, nhưng mà vi thần được Địch Sư lưu lại Hoài Anh Thủ Trát thì biết được ít môn đạo. Lão nhân gia dạy võ công cho ta đoán chừng là danh tướng nhà Tùy Vũ Văn Thành Đô. Là một trong chín tướng khai quốc, danh hiệu Ngư Câu La. Lão nhân gia đã từng đã nói với ta, ‘ lão phu năm đó từng là một viên phụ tướng của Tần công, hôm nay đem một thân võ nghệ truyền cho ngươi đã giúp Đại Đường có một danh tướng’, đoán chừng năm trong đó trong trận chiến hắn đã giết Vệ Hoàng Vương Lý Nguyên Bá! ( Tác giả có vẻ nhầm lẫn, Vũ Văn Thành Đô và Ngư La Câu là hai danh tướng khác nhau chứ) Võ Tắc Thiên kinh hãi, thở dài: - Kỳ quá thay! Quái tai! Không ngờ có loại chuyện này! Ngư Câu La, đúng là hơn trăm tuổi rồi, hơn nữa có lẽ đã sớm chết rồi. Địch công tên chữ là Hoài Anh, trong bản Hoài Anh Thủ Trát này hẳn là ngưng tụ trí tuệ một đời của Địch công, đây là chí bảo vạn kim khó cầu.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang