[Dịch] Thiếu Niên Y Tiên
Chương 25 : Thanh xuân biến mất
.
- Ôi má ơi! Lớn thật nha!
Thấy người đàn ông đầu hói đứng giữa vườn hoa cởi hết quần ra thì Triệu Khản nhịn không được mà khẽ la lên một tiếng!
Người đàn ông đầu hói mặt đỏ ửng lên, nhưng khi ông ta nghe thấy Triệu Khản khen của ông ta lớn thì ông ta lại cảm thấy có chút tự hào, ai ngờ Tần Lãng đứng ở một bên lại nói:
- Nói thừa, vừa mới ngã sưng đỏ ứ máu, lớn gấp ba đến năm lần so với ngày thường, đương nhiên là lớn rồi.
- Bình thường chỉ có một phần năm? Đó chính là à.... Lớn bằng đầu ngón tay giữa sao?
Triệu Khản đứng một bên khoa tay múa chân.
- Xem ra chú ngã rất nghiêm trọng.
Tần Lãng lấy ra một cây ngân châm, hướng tới hai bên trái phải của quý của người đàn ông đầu hói đâm một cái.
- A.
Người đàn ông đầu hói khẽ la lên một tiếng, sau đó mặt mũi ông ta tràn đầy nghi ngờ:
- Ôi, đâm một cái liền hết đau, chẳng lẽ đã chữa xong rồi sao? Nhóc con, cậu thật sự là cao thủ võ lâm nha, chỉ cần ra tay liền trị hết bệnh!
- Cái này.... Có vẻ như chú vui mừng quá sớm rồi.
Tần Lãng lắc đầu nói:
- Tôi chỉ dùng thuốc tê để phong tỏa nhận biết của chú, khiến cho chú tạm thời không cảm thấy đau đớn. Ít nhất có thể khiến chú chống đỡ được cho đến khi đến bệnh viện tiếp nhận điều trị.
Nói xong, Tần Lãng đem cây ngân châm ném vào thùng rác, sau đó lại quay sang người đàn ông đầu hói nói:
- Vấn đề của chú e rằng cả bác sĩ ở bệnh viện cũng không giải quyết được, đến lúc đó nếu như cần giúp đỡ thì hãy liên hệ tôi.
- Bất kể thế nào thì tôi cũng rất cám ơn nhóc con.
Người đàn ông đầu hói thân thiết nắm lấy tay Tần Lãng, cho người ta một cảm giác rất chân thành.
- Không cần cảm ơn đâu - Phó thị trưởng Ngô.
Tần Lãng nói những lời này rất nhỏ, Triệu Khản không có nghe thấy, nhưng chính một câu nói như vậy lại khiến cho người đàn ông đầu hói sợ hết hồn hết vía, bởi vì Tần Lãng đã khám phá ra thân phận của hắn.
Ngô Văn Tường vốn tưởng rằng hai người trẻ tuổi trước mắt này đều không biết thân phận của mình, dù sao thì nơi này tối lửa tắt đèn, ánh sáng cũng không có sáng tỏ lắm. Huống chi ở thị trấn Hạ Dương này, những người đàn ông hói đầu như ông ta nhiều như nước sông Trường Giang vậy. Thế nhưng ông ta tuyệt đối không ngờ rằng người trẻ tuổi này lại nhận ra mình!
- Cậu nhóc à, tôi thật sự cám ơn cậu. Nhưng mà tôi không biết cậu đang nói gì.
Giọng của Ngô Văn Tường ấm áp như gió xuân, xem ra bản lĩnh chính trị của người này quả thực rất vững chắc.
- Hôm qua, tôi ở cổng trường Thất Trung từng gặp qua chú. Lúc ấy tiếng trống rất lớn, học sinh đứng hai bên cổng nghênh đón, tình cảnh vô cùng náo nhiệt a....
Tần Lãng khẽ mỉm cười:
- Tuy nhiên nếu như chú đã không có ấn tượng gì vậy thì bây giờ chúng tôi liền chào tạm biệt.
- Đi thong thả.
Người đàn ông đầu hói làm ra vẻ vô cùng bình tĩnh, nhìn theo bóng lưng Tần Lãng và Triệu Khản đi xa, nét mặt dần dần ngưng trọng.
Chỉ một lát sau, một chiếc xe con màu đen dừng lại bên cạnh người đàn ông đầu hói, một người tài xế độ tuổi thanh niên nhanh chóng mở cửa xe, đi đến bên cạnh người đàn ông đầu hói, cung kính nói:
- Thị trưởng Ngô, chúng ta đi nơi nào?
- Bệnh viện nhân dân! Nhanh lên một chút!
Chuyện liên quan đến của quý của mình, người đàn ông đầu hói đương nhiên vô cùng vội vàng rồi.
Mà lúc này, Triệu Khản và Tần Lãng đang đi dọc trên bờ kè xanh biếc của con sông Tam Giang Lục Đảo. Triệu khản huơ huơ nửa chai sâm banh còn lại trong tay, mắng một câu:
- Thật đáng ghét mà! Móa đồ phá hoại! Móa cuộc đời của tớ! Tớ thực sự bị xem thường, cư nhiên lại đem một sấp tiền cung phụng cô ta như tiên nữ. Tớ còn viết thư tình, viết thư tình cho cô ta, tớ thật sự ngốc mà, đi ép một người.....
- Tớ xin cậu đấy Triệu Khản! Cậu hãy giống một người đàn ông chút được hay không?
Tần Lãng nói với Triệu Khản:
- Có một số việc không giống như biểu hiện bên ngoài đơn giản như vậy đâu! Huống chi, những lời mà cô gái tên Nguyệt Di đó nói lúc trước cũng không sai, cậu cũng không tốt lành gì, nếu không hôm nay cậu cũng không tới nơi này.
- Đúng vậy! Cho nên tớ chính là một người hèn hạ!
Triệu Khản đưa tay ra tự tát mình một cái thật mạnh:
- Tớ nhất định phải nhớ kỹ bài học này, từ nay về sau tớ sẽ không tin tưởng thứ gọi là tình yêu nữa, tớ thật sự là ngu xuẩn mà!
Tần Lãng lắc lắc đầu:
- Cậu cũng không cần phải cực đoan như vậy. Tớ hỏi cậu một câu, nếu như Chu Linh Linh thật sự bất đắc dĩ phải làm như vậy thì sao?
- Bất đắc dĩ?
Triệu Khản lạnh lùng hừ một tiếng:
- Hừ, cô gái nào cũng nói mình bán thân là vì bất đắc dĩ. Móa, hôm nay là thời đại gì? Chẵng lẽ mỗi người đàn bà đi bán thân đều là vì kiếm tiền chôn cha, bán thân lấy tiền đi học hay là bán thân để mua Apple? Móa!
Triệu Khản đem phần rượu sâm banh còn lại uống một hơi cạn sạch, sau đó hung hăng đem chai rỗng quăng xuống sông.
Khoảng chừng mười phút sau, Triệu Khản điên cuồng rốt cuộc cũng say bất tỉnh nhân sự. Tần Lãng đón một chiếc taxi, đưa Triệu Khản trở về trường học.
Triệu Khản ngủ một giấc tới hừng sáng, ngay cả giờ tự học cũng không đi.
Tần Lãng biết cậu ấy cần thời gian để bình phục lại, nên cũng không có để ý tới Triệu Khản, huống chi hiện tại Tần Lãng nhất định phải sắp xếp manh mối, tìm hiểu rõ những thủ đoạn của An Đức Thịnh, sau đó mới có thể nghĩ ra biện pháp đối phó với hắn, triệt để đánh hắn tan tác.
Thời gian tự học, Tần Lãng vẫn luôn lo nghĩ về việc này. Từ tình huống tối hôm qua ở Thuần Mỹ Loan mà suy đoán thì Thuần Mỹ Loan thực sự có sử dụng thủ đoạn dụ dỗ nữ sinh trung học, nhưng An Đức Thịnh là một người rất gian trá, chẳng những hắc bạch lưỡng đạo đều có thế lực của hắn, hơn nữa hắn làm việc rất cẩn thận, ví dụ như mặt ngoài Thuần Mỹ Loan không có phục vụ ngủ nghỉ các loại, thoạt nhìn chỉ là khách cùng với bồi bàn nữ trò chuyện phiếm mà thôi. Mặc khác, đối với việc các bồi bàn là học sinh thì bọn họ càng quản lý cẩn thận hơn, ít nhất khi cảnh sát đến thăm dò chắc chắn không thể nào tra ra được.
Bởi vậy muốn đối phó với An Đức Thịnh, Tần Lãng chắc chắn không thể gởi gắm hy vọng vào ngành chấp cháp phán xét công chính được rồi, cậu nhất định phải dựa vào chính mình đích thân ra tay thu thập chứng cứ, không ra tay thì thôi, vừa ra tay thì nhất định phải khiến cho An Đức Thịnh thân bại danh liệt, mấy đi tất cả!
- Học sinh hàng cuối cùng - Học sinh chuyển trường! Em không muốn nghe giảng thì xin mời đứng lên ra khỏi phòng học!
Tần Lãng đang suy nghĩ thời điểm nào ra tay với An Đức Thịnh là thích hợp, nhưng không ngờ lão sư vật lý đã không thể nào nhận nhịn được cậu nữa, cho nên đã trực tiếp "Ra chiêu" đối với cậu!
Đối với Vu lão sư, Tần Lãng vẫn có sự tôn trọng thối thiểu, cho nên cậu không có tranh cãi gì, mà đứng dậy đi ra khỏi lớp học. Thế nhưng cậu không hề đứng ngoài cửa lớp nhận hình phạt mà trực tiếp đi thẳng xuống lầu, bởi vì lão sư chỉ bảo cậu đi ra khỏi lớp học, chứ không có bảo cậu nhất định phải đứng ở bên ngoài.
Tần Lãng đứng ở vườn hoa nhỏ bên cạnh trường học, đây cũng là nơi nằm trong phạm trù bên ngoài lớp học, ở chỗ này có thể có ích cho cậu suy xét vấn đề của mình.
Việc làm của Tần Lãng hiển nhiên đã chọc giận lão sư vật lý trẻ tuổi, thế nhưng hắn không có biểu lộ ra bên ngoài, bởi vì hắn cảm thấy mình không cần thiết phải tranh chấp với một con sâu làm sầu nồi canh như em học sinh này.
Lúc này là thời gian đi học chính thức cho nên vườn họa nhỏ bên cạnh trường học vô cùng yên tĩnh, gió mẹ quất vào mặt, mang đến mùi hoa thoang thoảng, khiến cho kế hoạch trong đầu Tần Lãng dần dần trở nên rõ ràng hơn.
Bỗng nhiên Tần Lãng nhìn thấy một cái bóng màu xanh nhạt từ trên mái trường học bay xuống, cậu vốn tưởng rằng đó là một con diều đứt dây, nhưng rõ ràng là con diều không thể nào rơi xuống với tốc độ nhanh như vậy được, đó rõ ràng là một con người!
Bóng dáng màu lam rơi xuống một bụi cây trước bãi cỏ của trường học, phát ra một âm thanh vô cùng thảm thiết, máu đỏ sẫm bắn tung tóe ra bốn phía. Quan sát từ góc độ của Tần Lãng thì nó giống hệt như một đóa hoa hồng nở rộ một cách kỳ dị, mà thiếu nữ đang dần mất đi sinh mạng giống như một con bướm màu xanh da trời đang nằm co rút ngủ say sưa trong nụ hoa.
Tần Lãng cảm giác đầu óc mình thoáng cái nổ tung, có một loại cảm giác bối rối lan tỏa ra, nhưng chi chốc lát sau, lý trí của Tần Lãng đã chiến thắng phản ứng bản năng, rất nhanh đã cảnh tỉnh lại. Sau đó cậu lấy tốc độ không thể nào tin nổi, không đến hai giây đã chạy được khoảng cách gần hai mươi thước, đi đến trước mặt học sinh nữ đã nhảy lầu kia.
Cậu không thể đứng trơ mắt nhìn một sinh mạng còn thanh xuân phơi phới như vậy thoáng chốc biến mất được!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện