[Dịch] Thiếu Niên Y Tiên

Chương 23 : Đến đầm rồng hang hổ tìm bạn​

Người đăng: 

.
Phía Đông thành phố Hạ Dương, chỗ ba con sông lớn giao nhau có một hòn đảo nhỏ, tên là Tam Giang Lục Đảo, ở thành phố Hạ Dương nó được gọi là Đào Hoa Đảo. Tam Giang Lục Đảo vốn là nơi hoang vu, là thiên đường mà vô số loài động vật như vịt trời, cò trắng, ruồi, rắn,... sinh sống. Về sau, làn sóng bất động sản cuốn đến đây, nơi này đã biến thành đô thị, thiên đường của những con buôn, đảo này đã trở thành xã khu xa hoa. Thuần Mỹ Vịnh vừa được dời về Giang Lan Building ở phía nam Tam Giang Lục Đảo. Tòa nhà này tập trung các khách sạn, quán ăn, giải trí, phục vụ làm một đoàn thể, được xem là chốn ăn chơi cao cấp nhất ở thành phố Hạ Dương. Điểm này, từ phản ứng của tài xế taxi cũng có thể thấy được. Tần Lãng và Triệu Khản đổi mới trang phục hoàn toàn, rồi lên xe taxi. Tài xế xe taxi vừa nghe nói hai người đến Thuần Mỹ Vịnh thì thốt lên một câu: - Hội sở Thuần Mỹ Vịnh? Hai chàng trai được lắm nha! Có phẩm vị! Hắc! ~~~~~ Sau khi xuống xe, Tần Lãng liền bị những đồ trang trí xa hoa ở Thuần Mỹ Vịnh làm cho khiếp sợ. Nơi này hoàn toàn có thể sánh ngang với trang thiết bị của bất kỳ khách sạn năm sao nào, thậm chí có thể nói là hơn nữa. Trước cổng hội sở có hai vị mỹ nữ mặc sườn xám màu trắng điểm tô vô số bông hoa nhỏ màu xanh ở trê, đang đứng hai bên cổng. Hai vị mỹ nữ này đều không quá hai mươi tuổi, đôi chân thon dài thẳng tắp, đôi mắt như nước hồ thu lưu chuyển, khiến cho người nhìn có cảm giác như đang thưởng thức cảnh đẹp, khiến cho người ta không kềm được mà suy nghĩ xa xôi: - Chỉ là cô gái đứng ở cửa đón khách mà đã có tiêu chuẩn như vậy, huống hồ là những tiểu thư bên trong. Tuy nhiên nơi này không phải là nơi mà người bình thường có thể đi vào, hai người vừa mới tới cửa, đã bị một nhân viên bảo an tao nhã lễ phép ngăn cản. Mãi cho đến khi Triệu Khản lấy thẻ hội viên của cha cậu ta ra thì hai người mới được phép tiến vào. Sau khi hai người đi vào, lập tức có một mỹ nữ phục vụ dẫn bọn họ đến một phòng bao nhỏ ở lầu hai. Hai người ngồi xuống một ghế salon mềm mại, lúc này, người phục vụ mới đưa cho bọn họ một cái máy tính bảng: - Hai vị thiếu gia! Mời gọi thức ăn. Tần Lãng vừa tiến tới nhìn, thực đơn trong máy tính bảng không phải là thức ăn chân chính, mà là tập hợp tất cả những chân dung của những thị nữ rót rượu, kèm theo những thông tin về nghệ thuật hầu hạ, tên, ba vòng, tính cách. Ý nghĩ của câu "Gọi món ăn" chính là chọn mỹ nữ rót rượu theo phong cách mà mình yêu thích. Triệu Khản kéo kéo màn hình, dường như mỗi người đều cảm thấy rất vừa mắt, trong lúc nhất thời không thể quyết định được, buộc lòng phải trưng cầu ý kiến của Tần Lãng. Tần Lãng mỉm cười, hướng người phục vụ nói. - Tất cả đều là mỹ nữ, hai anh em chúng tôi cũng không biết phải chọn thế nào. Như thế này đi, tôi nói cho cô em biết, hôm nay chúng tôi đến đây là để phá thân xử nam.... Đừng hiểu lầm, là phá chỗ cậu ta. Cho nên, cậu ta không chịu được những mỹ nữ quá cuồng dã, phóng túng, bỏ qua những mỹ nữ đã bị tàn phá quá nhiều, có thể giới thiệu cho chúng tôi một người trẻ tuổi, thanh thuần, tốt nhất là bạn cùng lứa tuổi, như vậy thì tương đối dễ dàng bắt chuyện hơn. - Đúng, đúng, chính là như vậy! Triệu Khản vội vàng phụ họa theo, cảm thấy Tần Lãng thật là hiểu ý hắn. Mà trên thực tế, sở dĩ Tần Lãng nói như vậy là vì muốn xem thử thật sự có nữ sinh trung học "Làm ăn" ở Thuần Mỹ Vịnh hay không, cuối cùng quá trình trong đó là như thế nào? Người phục vụ mỉm cười, nói: - Hai vị thiếu gia, các vị hiểu lầm rồi, những cô gái của chúng tôi chỉ cùng khách uống rượu, không có bao gồm phục vụ ngủ chung đâu ạ! - Không thể nào, cha ta... Triệu Khản đang muốn nói chuyện, lại bị Tần Lãng cắt ngang. Tần Lãng đưa cho người phục vụ tờ giấy bạc trăm đồng, cười he he nói: - Cô hiểu mà! Sau khi nhận tiền, nụ cười trên mặt người phục vụ càng thêm mê ngươi, nói: - Tuy rằng Thuần Mỹ Vịnh chúng tôi không cung cấp phục vụ phương diện kia, nhưng nếu như song phương ngươi tình ta nguyện thì đương nhiên ai cũng không thể nói gì, phải không ạ? Cho nên, hai vị có thể được đền bù như mong muốn hay không, thì phải xem hai vị có nhận được "Cái gật đầu" của các vị mỹ nữ hay không. Hai vị đều tuấn tú phóng khoáng như vậy, không chừng khỏi cần phải tốn thêm tiền thì các vị mỹ nữ cũng sẵn lòng tự đề cử thị chẩm đấy. Vừa nghe lời người phục vụ, Tần Lãng cùng với Triệu Khản đều hiểu, ngoài mặt Thuần Mỹ Vịnh không cung cấp dịch vụ tình dục, thế nhưng trong lúc uống rượu, khách cùng với mỹ nữ có thể "Giao dịch" riêng. Như vậy cho dù xảy ra chuyện gì thì Thuần Mỹ Vịnh hội sở cũng sẽ đùng đẩy tất cả trách nhiệm. - Cái tên An Đức Thịnh này quả nhiên là một lão hồ ly! Trong lòng Tần Lãng âm thầm mắng một tiếng. - Vậy thì làm phiền chị gái rồi. Triệu Khản mỉm cười nói: - Phải thuần khiết một chút, tốt nhất là nữ sinh trung học. - Sinh viên đại học thì có, nhưng nữ sinh trung học ngược lại không có ạ! Miệng mồm của người phục vụ rất là nhanh nhại. - Chị gái tốt bụng à! Nhờ cả vào chị! Lần này, Triệu Khản ngược lại không có nói tiếp, chủ động móc ra tờ một trăm đưa cho người phục vụ, tiện thể móc CMND của mình đưa cho người phục vụ xem. - Tỷ xem, qua đêm nay, em chỉ vừa tròn mười tám tuổi, vẫn nên cùng em gái uống rượu thì tốt hơn, coi như là chơi đùa cùng bạn bè, lại không gặp phiền toái gì. Người phục vụ liếc mắt nhìn CMND của Triệu Khản một chút, gật đầu nói: - Được, vậy thì tôi xem như là hai vị đến "Tìm bạn". Tuy nhiên phải nói với hai vị thiếu gia một điều, giá mời nữ sinh trung học phục vụ không giống nhau đâu ạ! - Đúng vậy, chúng tôi đúng là đến tìm "Bạn bè". Tần Lãng vội vàng gật đầu. Người phục vụ lấy máy tính bảng trở lại, nhập một cái mật mã, sau đó mới đưa cho Triệu Khản. Quả nhiên lần này mỹ nữ xuất hiện toàn là em gái nữ sinh thuần khiết, bất kể là sinh viên đại học, nữ sinh cấp ba đều có đủ. Triệu Khản ngồi một bên vừa xem vừa nuốt nước bọt, trong miệng thì lẩm nhẩm bài thơ: - Quả nhiên là loạn hoa tình mê người dần dần ngấm vào mắt, ánh mắt thiếu gia tìm kiếm nàng giữa bầy hoa! A! Em này tên là Nhã Lâm, không tệ nha, thoạt nhìn như cô gái nhà bên, rất thuần khiết, hơn nữa còn cho tớ một cảm giác như đã từng quen biết, tớ chọn em này! Đúng rồi Tần Lãng, còn cậu thì sao? Triệu Khản đem máy tính bảng đặt vào trong tay của Tần Lãng, ra hiệu bảo cậu chọn một người. Tần Lãng nghiêm túc nói với người phục vụ: - Xin hỏi, có thể chọn số ngẫu nhiên được không? Triệu Khản cùng với mỹ nữ phục vụ bật cười thành tiếng. Triệu Khản cười nói: - Má ơi! Tần Lãng, cậu tưởng rằng đang chọn cầu từ lòng xổ số hả? - Tớ đến đây chỉ để uống rượu, cho nên thế nào cũng được. Tần Lãng nói. Người phục vụ gật đầu một cái, nói: - Vậy thì số mười ba - Nguyệt Di đi, em ấy rất điềm đạm ít nói. Đúng rồi, hai vị uống rượu gì? - Đem đến một chai Champagne trước đi! Hôm nay là ngày sinh nhật vui vẻ nhất của tớ! Cái thằng nhóc Triệu Khản này xem ra đã có chút chịu không nổi rồi. Tần Lãng thấy, hôm nay Triệu Khản nhất định phải phá thân ở chỗ này rồi. Xử nam, coi như có mười con ngựa cũng không thể kéo hắn trở về được rồi. Hai người trò chuyện tiếu lâm, sau đó hát một bài "Tình huynh đệ", vừa mới hát xong ca khúc, liền thấy người phục vụ dẫn hai tiểu mỹ nữ duyên dáng vào phòng, sau đó nói một tiếng: - Hai vị chơi vui vẻ! Sau đó mới khép cánh cửa lại. Ngọn đèn trong căn phòng không quá sáng, nhưng Tần Lãng vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy dung mạo của hai cô gái. Một người trong đó đoán chừng nhiều nhất cũng chỉ mười tám tuổi, nhìn hơi ngượng ngùng. Người còn lại chắc chắn đã hai mươi tuổi, xem ra người phục vụ đã động tay động chân vào rồi, đem nữ sinh trung học đổi thành tỷ tỷ đại học. Tuy nhiên tỷ tỷ đại học này nhìn qua quả thật rất là điềm đạm ít nói, thoạt nhìn cũng cô cũng rất kín đáo. Hai người đều mặc váy ngắn màu hồng, trang điểm rất là nhã nhặn, chỉ tô son môi màu đỏ, khiến cho người ta cảm giác có một loại mê hoặc non nớt chết người, hơn nữa váy ngắn cùng với giày cao gót làm nổi bật lên dáng người. Cảm giác vũ mị, đây quả thật là một loại dụ hoặc khó cưỡng, dụ người khác "Phạm tội". Cho dù là Tần Lãng, lúc này cũng có cảm giác rục rịch. Mà Triệu Khản thì càng không cần phải nói, tên này đã vươn tay lôi kéo cô nàng Nhã Lâm đến bên cạnh, mỉm cười nói: - Nhã Lâm muội muội, để anh giới thiệu bản thân một chút, anh tên là Triệu... Linh Linh! Tần Lãng đang gọi cô gái tên Nguyệt Di ngồi xuống, chợt nghe thằng nhóc Triệu Khản nói hắn tên là "Triệu Linh Linh" thì trong lòng cậu thầm nói cái tên này cho dù phải dùng tên giả, cũng không cần thiết lấy một cái tên giống con gái vậy chứ. Thế nhưng rất nhanh Tần Lãng đã ý thức được giọng của Triệu Khản không thích hợp, vội vàng quay đầu nhìn về phía Triệu Khản.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang