[Dịch] Thiếu Niên Y Tiên
Chương 22 : Hẹn ước Thuần Mỹ Vịnh
.
- Tần ca! Anh dự định thả Trâu Điên sao?
Từ bệnh viện đi ra, Hàn Tam Cường nhịn không được cất tiếng hỏi.
- Anh cảm thấy có thể sao?
Tần Lãng hỏi ngược lại một câu.
- Không thể nào!
Hàn Tam Cường trầm tư một chút rồi phá lên cười. Buổi tối hôm nay đối với Hàn Tam Cường mà nói coi như là một dịp để mở mang tầm mắt. Lúc hắn bị Trâu Điên dùng súng chỉa vào, hắn vẫn cho rằng mình thật sự xong đời rồi, ai ngờ Tần Lãng lại lợi hại như vậy, vậy mà có thể chỉnh đốn Trâu Điên, khiến hắn ngoan ngoãn như vậy. Phần thủ đoạn này quả thật là không bình thường, hiện giờ Hàn Tam Cường đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục Tần Lãng.
Hơn nữa Hàn Tam Cường có thể đoán được, có Tần Lãng làm ông chủ phía sau, sau này thế lực của hắn tất nhiên sẽ khuếch trương trên diện rộng.
- Đúng vậy, tôi đương nhiên không thể nào tha cho Trâu Điên được.
Tần Lãng bình tĩnh nói tiếp:
- Thế lực của anh bây giờ còn quá mỏng manh, Trâu Điên cũng là một quân cờ có thể lợi dụng, đương nhiên phải sử dụng thật tốt. Tuy nhiên, hiện tại không cần phải chèn ép hắn quá chặt, tránh hắn chó cùng rứt giậu.
- Thế nhưng những tấm hình khiêu dâm này cuối cùng có thể hoàn toàn khống chế hắn không?
Hàn Tam Cường hỏi lại một câu.
- Cho nên tôi mới bảo anh cầm súng lục của hắn đi.
- Món nợ này nhất định phải tính lên đầu của Trâu Điên!
Hàn Tam Cường vui vẻ nói, đồng thời trong lòng còn âm thầm thán phục mưu kế của Tần Lãng, quả thật rất lợi hại! Có những tấm hình khiêu dâm cùng với cây súng lục này thì bọn người Trâu Điên coi như là chết chắc rồi.
Hàn Tam Cường nào biết, Tần Lãng chính là đệ tử của Lão Độc Vật, mà Lão Độc vật là kiểu người gì chứ? Không chỉ có công phu dụng độc lợi hại, mà thủ đoạn cũng vô cùng hung ác. Tần Lãng thường xuyên nghe Lão Độc Vật "Giáo huấn", có câu nói "Danh sư xuất cao đồ", thủ đoạn của Tần Làng làm sao có thể kém được chứ?
- Tần ca! Vậy còn cái tên Tang Bưu kia?
Hàn Tam Cường lại hỏi tiếp:
- Hắn là người thân tín của Tang Côn, ngộ nhỡ hắn mật báo với Tang Côn thì sao?
- Cường ca, anh không cần phải nhọc lòng quá nhiều chuyện, người nên lo lắng việc này là Trâu Điên. Nếu như Trâu Điên không muốn chuyện xấu của hắn bị vạch trần thì chắc chắn hắn sẽ có biện pháp khiến Tang Bưu câm miệng.
Tần Lãng bình tĩnh nói tiếp:
- Trâu Điên có thể lăn lộn đến địa vị như ngày hôm nay, chúng ta hẳn phải tin tưởng vào năng lực của hắn, không phải sao?
Hàn Tam Cường lần nữa thán phục. Lúc này, trong lòng hắn âm thầm vui mừng vì mình không phải là kẻ địch của Tần Lãng.
Hàn Tam Cường đưa Tần Lãng đến cổng trường, sau khi xuống xe, Tần Lãng hỏi Hàn Tam Cường:
- Tỉ mỉ điều tra tất cả sản nghiệp của An Đức Thịnh, chúng ta cần làm tốt công tác chuẩn bị tiếp quản những sản nghiệp này.
Nghe xong những lời Tần Lãng nói, trong lòng Hàn Tam Cường mừng rỡ, nếu quả thật có thể tiếp quản sản nghiệp của An Đức Thịnh thì thế lực của hắn sẽ tăng trưởng rất nhiều, thậm chí nhanh chóng trở thành lão đại khu vực thành nam rộng lớn của thành phố Hạ Dương này rồi.
Sau khi về tới ký túc xá, Tần Lãng bắt đầu nghiên cứu những tài liệu về An Đức Thịnh. Nhìn từ ngoài ảnh chụp, An Đức Thịnh thật giống một người có tu dưỡng, có phong độ của người làm ăn, nhưng phía sau cặp kính mắt, lại là một đôi mắt âm hiểm, hắn tuyệt đối là một người âm độc.
Tần Lãng không dám coi thường An Đức Thịnh, Lão Độc Vật giao cho cậu nhiệm vụ này chắc chắn không đơn giản chỉ là bảo hắn trừng trị kẻ ác đơn giản như vậy, bởi vì Lão Độc Vật tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện này.
Muốn đối phó với An Đức Thịnh, Tần Lãng nhất định phải thăm dò tất cả nội tình về An Đức Thịnh mới được.
Mà theo tình huống trước mắt, Tần Lãng đã tìm được một số manh mối, Thuần Mỹ Vịnh chính là một đầu mối cần phải giải. Từ thông tin mà Tần Lãng lấy được trước mắt thì hội sở của Thuần Mỹ Vịnh dường như vẫn chưa chen chân buôn bán những nữ sinh trung học. Ít nhất từ những biểu hiện bên ngoài cho thấy chưa có xảy ra bất cứ vấn đề gì. Xem ra cái tên An Đức Thinh này là một người tương đối xảo trá.
Nhưng Tần Lãng tin rằng cậu rất nhanh sẽ tìm được manh mối.
*****************
Tần Lãng lên một tiết tự học liền quay trở về phòng ngủ, bắt đầu tiếp trầm tư luyện công.
Không bao lâu sau, Triệu Khản trở lại, cậu ta vừa ngâm nga điệu hát dân gian, vừa bước vào phòng, hiển nhiên là tâm tình cậu ta vô cùng vui vẻ.
- Triệu Khản, xem ra cuối tuần này, cậu rất vui vẻ nha!
Tần Lãng tạm thời ngừng trầm tư, xuống giường đi đến trước mặt Triệu Khản hỏi.
- Phàm là người nào gặp chuyện vui mừng đều cảm thấy tinh thần thoải mái!
Dáng vẻ Triệu Khản biểu hiện như đường làm quan rộng mở.
- Chuyện tốt gì vậy?
Tần Lãng cười hỏi:
- Nhặt được tiền à?
- So với nhặt được tiền còn vui sướng hơn!
Triệu Khản cầm ba lô ném lên giường của mình, sau đó lộ vẻ mặt thần bí, nói:
- Người anh em, nói cho cậu biết một tin tốt lành, tối thứ ba, tớ chuẩn bị dẫn cậu đến một chỗ tốt ... Hắc...
- Chỗ tốt nào?
- Thuần Mỹ Vịnh!
Triệu Khản cười híp mắt, cười đến mức vô cùng đê tiện.
- Hội sở Thuần Mỹ Vịnh?
Tần Lãng nghi ngờ nhìn Triệu Khản, hắn cảm thấy có lẽ Triệu Khản đang nói đùa. Bởi vì mặc dù nhà Triệu Khản có chút tiền, nhưng cũng không thể đưa tiền cho hắn đi đến nơi như Thuần Mỹ Vịnh phung phí được.
Thuần Mỹ Vịnh quả thật là nơi tiêu tiền như rác...
- Được nha, cậu vừa mới đến cũng biết Thuần Mỹ Vịnh là một nơi tốt! Tuy nhiên, nơi này quả thật không tệ nha. Nghe nói phần lớn con gái ở Thuần Mỹ Vịnh đều có trình độ học vấn cao, thật là tài mạo song toàn, vừa tinh khiết vừa đẹp đẽ...
Triệu Khản nhanh chóng chảy nước dãi.
- Từng nghe nói qua, nhưng mà cậu thật sự muốn đi?
Tần Lãng hỏi.
Dường như nhìn thấu được sự nghi ngờ của Tần Lãng, Triệu Khản nắm lấy bả vai của Tần Lãng, tiếp tục cười hắc hắc nói:
- Đây chính là quà cha tớ cho tớ nhân sinh nhật mười tám tuổi, ca ca đã mười tám tuổi rồi, cũng không thể cứ là xử nam mãi được. Cho nên lần này cha tớ mới phóng khoáng cho tớ tiêu phí một lần, cho tớ đi Thuần Mỹ Vịnh chọn một cô trẻ tuổi thanh thuần, trực tiếp phá thân xử nam, tránh sau này tớ nhớ thương mà làm chuyện hư hỏng. Sau này một lòng học tập, xây dựng sự nghiệp!
- Cha con hai người thật là trâu bò.
Tần Lãng hướng Triệu Khản giơ ngón tay cái lên, hai cha con nhà này quả thực có tác phong vô cùng hung hãn, không thể không phục. Tuy nhiên, Tần Lãng cũng biết đây cũng vì mẹ Triệu Khản mất sớm, cho nên hai cha con nhà này mới như ngựa hoang không ai trông coi như vậy.
- Nhưng mà cậu nói với tớ là có ý gì?
Tần Lãng nói:
- Chẳng lẽ cậu còn muốn dẫn tớ đến làm nhân chứng, gặp người khác sẽ nói tôi có thể làm chứng, tôi tận mắt nhìn thấy bạn học Triệu Khản vào dịp sinh nhật ở một năm nào đó đã phá thân ở Thuần Mỹ Vịnh?
- Đúng vậy, tớ định để cậu làm nhân chứng, nhưng là chứng minh cho nhau. Anh em tốt phải có phúc cùng hưởng, tớ nghĩ tám mươi phần trăm cậu vẫn là xử nam, cứ cùng nhau đi phá thân, dù sao cũng là tiền của cha tớ nên không cần đau lòng. Hơn nữa những đứa khác trong phòng đều bị bắt cóc thi vào trường cao đẳng, tuyệt đối sẽ không đi cùng tớ.
Triệu Khản tiếp tục động viên:
- Tận dụng thời cơ mất rồi không trở lại đâu. Cha tớ nói tuy rằng nơi như Thuần Mỹ Vịnh giá cả rất cao, thế nhưng hàng đảm bảo sạch sẽ, những cô gái bên trong đều đi kiểm tra sức khỏe định kỳ, không cần lo trúng độc đâu!
- Ôi! Nếu là anh em tốt, tớ phải khuyên cậu một câu.
Tần Lãng bày ra vẻ tận tình khuyên bảo:
- Đầu tiên, cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng mà tớ không muốn tùy tiện phá thân xử nam như vậy, như thế quả thật là không đáng. Phải nói ở thời cổ đại, gà tơ phá thân chẳng những khỏi phải trả tiền thù lao mà còn có thể có được một túi đỏ thẳm....
- Ôi chao! Tâm tư tiết kiệm cũng không thể dùng ở nơi này a.
Triệu Khản cắt đứt suy nghĩ của Tần Lãng, nếu như cậu cảm thấy thua thiệt thì tớ có thể tìm cho cậu một phú bà thích ăn gà tơ, bảo đảm cậu sẽ nhận được một bao lì xì rất lớn, chỉ sợ là cậu vừa nhìn thấy mặt đối phương thì đã chạy mất dép thôi!
- Dù thế nào thì quà mừng sinh nhật không thành vấn đề, thân xử nam không thể tùy tiện phá như vậy được.
Tần Lãng kiên trì giữ vững nguyên tắc, nói tiếp:
- Huống chi chẳng phải cậu đã có người thích rồi sao?
- Tinh thần yêu đương cùng với vui vẻ thân xác là hai việc hoàn toàn khác nhau! Tuy nhiên nếu cậu đã không muốn thì anh sẽ không miễn cưỡng cậu!
Triệu Khản cười nói:
- Chỉ sợ lúc đó cậu nhịn không được.... Không nói nữa, bây giờ tớ phải vào toilet luyện tập một chút... Một triệt giải Thiên Sầu ah!
- Tiết kiệm hai phát đạn, chờ tới thời khắc mấu chốt không thể để cho nó ỉu xìu không có lực được!
- Tiểu triệt di tình, đại triệt thương thân, cường triệt tan thành mây khói... Ngẩng đầu ngắm trăng sáng, cúi đầu tự mình triệt.. Mau sử dụng côn nhị khúc, triệt! Triệt! Triệt! Triệt!.
Chỉ chốc lát sau, trong toilet truyền đến bài Triệt Chi thơ của Triệu Khản.
Tần Lãng không nhịn được lắc đầu thở dài, trong lòng thầm nói cái tên Triệu Khản này quả thật là cực phẩm. Nhưng mà lần này vừa đúng dịp cùng cậu ta đi Thuần Mỹ Vịnh kiến thức một chút, nhìn xem lão hồ ly An Đức Thịnh đó rốt cuộc đang làm cái trò gì!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện