[Dịch]Thiếu Niên Chi Giả - Sưu tầm
Chương 7 : Nơi ta đi ra được gọi là nhà tù
.
Hôm nay là ngày đầu Tiểu Liên đi học,là con gái của hiệu trưởng trường Hà Thành,từ bé nàng đã đứng trên cao không biết bao nhiêu người,sau đó lại có anh trai được len chức Phó bí thư thành Tây - Hà Thành,kể ra cũng thật lạ,nhà nàng có hai anh em nhưng nàng cách anh trai tới gần 20t,năm nay nàng 18,anh zai cũng đã gần 40,ba má thì trên "ngũ tuần". Hỏi ra mới biết là nàng được sinh ra là sự may mắn,trước kia ba má hắn sinh xong anh trai,sau vào năm ba má hắn luôn muốn có đứa con gái nhưng mãi mà không được,cứ đến thời gì má nàng mang thai được 5 tháng thì lại xảy không biết lý do,sau này lần thứ 3 mang thai má nàng lại sợ xảy thế là tủi thân khóc sau đó len chùa,ai ngờ lại thành công trong việc giữ mạng cho nàng,nên nàng được quý như là hòn Ngọc quý vậy. Do đó,đừng nói là nửa điểm tổn thương,mà là chỉ chút chút ý định thôi là có vấn đề.
Vậy mà hôm nay,ngay ngày đầu đi nhập học,nàng trưng diện bộ váy mới mua,rất khỏe khoắn và xinh đẹp vậy mà kẻ kia,hừ,không thèm nhìn chỉ là một chút,đã vậy lại còn là một tên trẻ con,nhìn như tên thư sinh trói gà không chặt,hừ "tý nữa tan học ta cho người biết mặt" - nàng nghĩ vậy em cố tình đi về phía hắn.
Nhìn về phía cô nàng mới tới,thật sự là xinh đẹp với hắn,nhìn rất trẻ trung,lại có chút gì đó đanh đá. Giờ lại ngồi cùng hắn tính có nên hốt nàng về đội hình không,nói là biết kiềm chế nhưng thật sự nhu cầu là có,hắn cũng là con người chưa đâu phải kẻ làm sao đâu. Hắn yy nghĩ tới một số chuyện đặc sắc thì cô nàng bên này cũng đang nghĩ tới xem tí nữa sẽ xử lý hắn ra làm sao. Nghĩ một lúc,như tìm được một ý hay,cô nàng cười một mình rồi rút điện thoại ra nhắn tin cho ai đó,sau đó lại thỉnh thoảng nhìn về phía hắn mà tiếu ý nổi lên.
Hắn ngồi bên cạnh nhưng đâu biết rằng mình đang tính kế,tội rằng hắn đâu có làm gì sai,chỉ là không để ya nhưng sự đời mà. Bạn rất tốt nhưng tôi rất tiếc.
********
Thành Tây,văn phòng Phó bí thư.
Hôm nay là ngày đầu em của hắn đi học,sau bao phấn đấu và nhờ danh tiếng của ông già mà hắn leo lên cái ghế phó bí thư này. Hắn tuy đã gần 40,cũng có vợ,có con rồi nhưng việc trong gia đình ở nhà về em gái,ba má không gì hắn không can thiệp. Việc giờ cũng vậy,từ thông tin thằng anh họ kém tới gần 20 tuổi kia mà hắn biết ngày đầu đi học có kẻ dám thái độ với em gái hắn,việc ấy là không thể tha thứ. Ngừng việc kí tài liệu trên bàn làm việc, gọi tới sđt đặc biệt mà hắn ít khi gọi,chỉ gọi khi xử lý một số việc cần thiết,nhưng với em gái hắn là tối quan trọng.
Hai bên nối máy,bên kia có tiếng phì phèo của thuốc lá,kẻ đầu bên kia len tiếng:
Ông Trương,không biết có gì phân phó - tuy lời nói có vẻ thô kệch nhưng với giọng điệu rất kính cẩn.
Hãy chú ý bên Tiểu Liên một chút,có một tên muốn nằm viện ít lâu. - hắn nói với giọng bình thản nhưng đầy căm hận.
Dạ rõ,tôi sẽ phân phó thuộc hạ - bên kia trả lời,giọng khẳng định.
Vậy được,người nên đi theo,nghe đâu hắn từ nơi kia mà ra đó. - hắn nói lại,sự việc cần chắc chắn.
Bên kia lần này không trả lời chỉ im lặng hừ lạnh một tiếng. Hắn biết giọng điệu này không phải coi thường mà là đang hứng thú. Hắn cười mỉm nhếch mép một cái,quay lại với đống văn kiện.
Bên kia không ngoài dự đoán của kẻ giật dây,hắn khi nghe thấy là học sinh thì chả để vào mắt nhưng khi nghe thấy hắn từ chỗ kia mà ra lại rất hứng thú. "Không biết kẻ này sẽ ra làm sao,thuộc dạng gì đây" hắn suy nghi tay nắm chặt,bên trong tay điếu thuốc đã biến thành than.
*****
Trường Đại học Hà Thành.
Hắn ngồi thêm tới gần 2 tiết thì chuông báo buổi học kết thúc. Đi học cũng không phải quá vất chủ yếu là khá buồn chán,người bên cạnh thái độ rất lạnh nhạt lại gặp hắn ít quan tâm thành ra hai người như hai con robot lập trình sẵn. Trong giờ học thì ghi chép đầy đủ,tham gia ý kiến,sau đó im lìm coi kẻ bên cạnh thành không khí,hắn cũng thấy buồn chán,đôi khi muốn ngỏ lời hỏi thăm một chút mà thấy người bên cạnh như vậy cũng đành thôi.
Hắn tiến bước rời cửa lớn của trường,đi dọc theo của hè đi bộ,hắn đã hẹn Vũ Nhi đến trung tâm thành phố thì gặp nhau,mà trường Hà Thành với trung tâm không xa lắm,hắn quyết định đi bộ nhân tiện xem xét khu vực xung quanh. Khi đi được 500m,tới chỗ rẽ ra trung tâm thành phố,hắn gặp một nhóm người khá đông,tầm 10,12 người,gặp thì không có gì lạ,nhưng với anh mắt của họ thì không lạ chút nào.
Lúc này từ đám người có một tên đầu xỏ,có vẻ là đại ca của nhóm này đi đến gần hắn và hỏi:
Ngươi là Lăng Du,kẻ vừa mới tới trường và đắc tội người kia - hắn không hiểu tên này nói gì,chỉ trả lời cho qua.
Đúng ta là Lăng Du nhưng ta không nhớ là đã trêu trọc ai - hừ,trên đầu xỏ hừ lạnh một tiếng,đám đàn em bên cạnh nhao nhao lên. Tên cầm đầu vung tay ý chỉ thôi,rồi nhìn hắn nói tiếp.
Hừ ngươi nghĩ mình là ai? Và từ đâu đến chứ?
Hắn không quan tâm thái độ của tên kia chỉ cười mỉm rồi nói:
Nơi ta ra được gọi là tù(ngục)
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện