[Dịch]Thiếu Gia Phong Lưu- Sưu tầm
Chương 47 : Tôi có thể ôm em không? Ngực lớn
.
Dường như trong tất cả mọi chuyện đều có sự sắp đặt, cũng giống như Thường Nhạc mỗi khi gặp mặt đều ức hiếp cô gái này, mà cô gái cũng đã quen bị Thường Nhạc ức hiếp. Vừa nghe thấy những lời nói áp chế này của hắn, những giọt nước trong đôi mắt xinh đẹp của cô đột nhiên thu lại, nhưng vẫn không ngừng được thút thít khóc.
Lúc này Thường Nhạc đột nhiên đưa tay ra, tưởng hắn có ý đồ gì bất chính, như con chim sợ cành cong, cô gái sợ hãi lùi lại sau một bước, đôi gò bồng đào trước ngực khẽ nảy lên làm người ta muốn chảy máu mũi.
Làm cho nữ MC kinh ngạc thậm chí có phần xấu hổ, nhưng Thường Ngạc không hề có chút tà ý mà chỉ lấy ra một chiếc khăn tay trắng nhẹ nhàng lau sạch vệt nước mắt trên mặt cô. Ngơ ngác nhìn Thường Nhạc, cô cảm nhận được vẻ ân cần, chuyên tâm trong mắt hắn, chỉ có điều gương mặt thản nhiên tươi cười của hắn làm người ta cảm giác như hắn không có ý gì tốt đẹp.
Đột nhiên Thường Nhạc trừng mắt nhìn cô chằm chằm, cô gái sợ tới mức tim đập thình thịch, bộ ngực không ngừng phập phuồng, mất đi dũng khí đối diện với Thường Nhạc, không tự chủ được khẽ thõng mi mắt, rồi lại không kìm nén nổi len lén đánh giá Thường Nhạc.
Về phương diện trang phục chính thức, Thường Nhạc vốn thích Dior, còn về trang phục ngày thường hắn lại có vẻ thiên về Moschino. Sau khi nhà thiết kế tài hoa người Ý này qua đời, người kế nhiệm ông đã thổi vào trang phục chút khôi hài, làm giảm bớt vẻ bất cần vốn có của nó. Thiết kế đơn giản cô đọng cùng màu sắc tươi trẻ làm cho Moschino có một vị trí đặc biệt trong làng thời trang Ý.
Trên người Thường Nhạc mặc một chiếc áo màu cà phê có một vài vệt màu tím không theo quy tắc nào như những vệt màu được tuỳ ý hắt lên phối với chiếc quần đen dài ống côn. Bộ trang phục làm Thường Nhạc nhìn như một rocker, còn có vẻ phóng đãng khó kìm chế.
Dù nhìn như thế nào thì từ người hắn cũng toát ra vẻ nguy hiểm và mê hoặc, điều này có sức hấp dẫn không thể kháng cự giống như thuốc phiện, có thể làm cho người ta sảng khoái cũng có thể giết chết người, giống như thần binh lợi khí có thể giết người cũng có thể cứu người, vừa như Quỳ Hoa Bảo Điển có tác dụng mạnh mẽ đến Ngưu Hoàn cũng không thể so sánh nổi lại có tác dụng phụ cũng vô cùng mãnh liệt, vừa như Bin Laden, lại vừa như Thường Nhạc…
Trái tim nữ MC đập loạn nhịp, cô đột nhiên nhớ tới nhật kí của mình, người tình trong mộng mà cô viết ra vừa lương thiện như thiên sứ lại vừa tà ác như ma quỷ, người trước mắt thoạt nhìn rất giống với người đó, lại chợt nghĩ Thường Nhạc đã từng đọc nhật ký của cô, cô lại càng xấu hổ đỏ mặt.
Thường Nhạc bình thản nhìn nữ MC nét mặt biến chuyển, hồi lâu mới nói:
- Em tên gì?
- Vũ Thì Tình.
Nữ MC không suy nghĩ lâu buột miệng nói ra, nói xong cũng liền hối hận ngay tại sao mình lại muốn nói cho hắn biết. Tuy nhiên rất nhanh sau đó cô lại tìm được lí do để tự an ủi mình, dù sao bản thân mình trong trường này cũng là người gây mưa tạo gió, tự mình không nói thì sớm muộn gì người này cũng biết.
Vũ Thì Tình? Chẳng phải là một trong tam đại ngực lớn của học viện Kiêu Tử sao, cũng chính là hotgirl họ Vũ mà Cao Tiếu đã từng nói là bị Lý Lăng Tiêu theo đuổi không rời? Đúng là danh bất hư truyền, không hổ danh là đối tượng thủ dâm của rất nhiều nam sinh trong học viện. Nhìn theo quan điểm thẩm mỹ của Thường Nhạc thì điểm đánh giá tổng hợp của Vũ Thời Tinh không kém hơn Lam Tử là bao.
Thường Nhạc lộ ra nét cười kì quái, cảm thấy có chút cảm xúc, không ngờ lần trước đã cướp mất người trong mộng của Hoàng Dật Nhiên, lần này lại muốn cướp ý trung nhân của Lý Lăng Tiêu. Mẹ kiếp đúng là oan gia ngõ hẹp.
Rốt cục bắt được cơ hội có thể làm người có văn hoá, Thường Ngạc ngẩng đầu nhìn trời ra vẻ vô cùng quyến rũ thì thào lẩm bẩm:
- Vũ Thì Tình, Vũ Thì Tình, tên thật đẹp, giống như thiên hạ đệ nhất hành thi Vương Hi Chi từng viết trong “Khoái tuyết thời tình thiếp”, chỉ có 28 chữ: “Hi chi đốn thủ, khoái tuyết thì tinh, giai tưởng an thiện, vị quả vi kết, lực bất thứ, Vương Chi Hi đốn thủ, sơn âm trương hầu”.
Ánh mắt Vũ Thì Tình nhìn Thường Nhạc từ chăm chú chuyển sang kinh ngạc có chút say đắm. Cô không hiểu nổi người con trai đang đứng trước mặt mình, nói hắn không có chiều sâu thì hắn có khả năng chơi nhạc khiến toàn trường si mê, nói hắn lưu manh vô lại đi thì trên sân bóng biểu hiện của hắn lại chính là quân lâm thiên hạ phong phạm vương giả, nói hắn không học vấn không nghề nghiệp thì hắn lại có khăả năng ngâm nga thơ văn, kết quả là Vũ Thì Tình bị mê hoặc.
Thường Nhạc đột nhiên cúi thấp đầu, trong mắt toát ra chút đau thương, dùng ánh mắt vô cùng thương tiếc đau lòng nhìn Vũ Thì Tình, giọng điệu cũng trở nên thương cảm:
- Tuyết nhanh dễ tan, lúc mưa lúc nắng, tuyệt diễm dễ mất đi, liên thành dễ vỡ, không thể dài lâu, tại sao lại không thể dài lâu?
Trong đôi mắt đẹp lộ vẻ hoang mang kinh ngạc, Vũ Thì Tình trở nên ngơ ngẩn, không biết nên trả lời như thế nào. Cô thậm chí không biết Thường Nhạc rốt cuộc đang hỏi mình hay đang tự lảm nhảm.
Lắc mạnh đầu, Thường Nhạc cố sức xua đi suy nghĩ lo lắng trong đầu, lẩm bẩm:
- Không phải đâu, bản thiếu gia trời sinh ngoại tộc, là ôn thần sát tinh, ác ma bốn phương gặp ta đầu nhượng bộ lui binh. Phụ nữ của ta không có lý do gì lại là hồng nhan bạc mệnh. Không thể, cho dù là mệnh trời đã định ta cũng sẽ nghịch thiên hành sự.
Vũ Thì Tình ngây ngốc nhìn Thường Nhạc, trong lòng sợ hãi, cô nghĩ người này liệu có phải tâm thần phân liệt? Vũ Thì Tình còn không biết Thường Nhạc đã dùng thuật bói toán được bà nội Công Tôn Thị truyền lại để bói một quẻ cho nàng.
Đột nhiên, Thường Nhạc đưa tay ôm mặt Vũ Thì Tình nói:
- Có thể hỏi em một câu được không?
Vũ Thời Tinh giật mình kinh hãi, nghe vậy mới thở phào một hơi, cũng không dám gạt tay Thường Nhạc mà nơm nớp lo sợ hỏi:
- Anh hỏi đi.
Thường Nhạc vận chuyển hơi thở, bốn phía khẽ nổi gió, những chiếc lá cây như rất nể mặt hắn khẽ khàng rơi xuống. Khung cảnh lúc này vô cùng thơ mộng, cả mái tóc dài và vạt áo Thường Nhạc cũng khẽ bay trong gió, ánh mắt thâm trầm dừng lại ở Vũ Thì Tình, giọng điệu chuyên chú mà thâm tình:
- Tôi có thể ôm em được không?
Yên tĩnh!
Trong không gian tĩnh mịch, Vũ Thì Tình trong trạng thái ngây người đã hoàn hồn trở lại, cô không ngờ Thường Nhạc lại hỏi thẳng thắn như vậy. Mặc dù trong lòng có chút vui mừng nhưng lúc đó lại có tiếng nói lớn vang lên cảnh tỉnh nói cho cô biết tên trước mặt là một gã biến thái, còn là một tên Sở Khanh.
Cuối cùng không biết cô lấy đâu ra dũng khí tránh khỏi nanh vuốt của Thường Nhạc bỏ chạy, thấy Thường Nhạc không đuổi theo còn hùng dũng quay lại chửi hắn một câu:
- Đồ lưu manh.
- Sặc, bản thiếu gia nho nhã thế này mà dám mắng ta lưu manh?
Thường Nhạc đứng nguyên tại chỗ lầu bầu, chỉ hận không thể lấy gương ra soi xem rốt cục mình có phải lưu manh hay không.
- Chẳng lẽ nhìn qua bản thiếu gia không thích hợp làm người văn hoa nho nhã sao? Vừa văn vẻ tí đã làm cô nàng kênh kiệu rồi. Nhưng…bộ dạng khóc lóc của cô nàng thật sự rất hấp dẫn, ta thích rồi đấy, ha ha...
Càng là phụ nữ có tính khiêu chiến Thường Nhạc càng cảm thấy kích thích, hắn không hề lộ vẻ sốt ruột. Hai tay đút trong túi quần, miệng tiếp tục ngâm nga mấy câu thơ làm người ta đỏ mặt, Thường Nhạc chầm chậm đi về phía khu dạy học.
Lâm Quai Quai lúc nhìn thấy Thường Nhạc bước vào lớp học thì nét mặt không giâấu nổi niềm vui bất ngờ, hoàn toàn biến thành một cô gái hạnh phúc.
Ánh mắt Thường Nhạc quét bốn phía một lượt, những học sinh khác lập tức quay đầu hoặc chuyên tâm đọc sách, toàn bộ lớp học liền biến thành chốn riêng tư để Thường Nhạc và Lâm Quai Quai tự do nói lời yêu đương.
Hai người bốn mắt nhìn nhau không nói câu nào. Lâm Quai Quai cô gái ngoan ngoãn này cũng không dám làm gì quá lố trong phòng học, mà Thường Nhạc còn gục lên bàn ngủ, chỉ có điều cái tay trái kia lại đang đặt trên cặp đùi trắng nõn dưới váy Lâm Quai Quai.
- A, sao lại có thể như vậy?
Lâm Quai Quai thiếu chút nữa đã hét lên thất thanh, hàm răng cắn chặt bờ môi xinh xắn dùng cuốn sách che đi gương mặt đang ửng đỏ, trái tim đập loạn nhịp không ngừng.
Thường Nhạc hoàn toàn không để ý, bàn tay độc ác kia lúc mạnh lúc nhẹ nắn bóp trên đùi Lâm Quai Quai rồi dần dần luôn tiện len sâu dần phía bên trong váy, tiếp cận trang viên sương mờ thần bí kia.
- Anh Nhạc, đừng, đừng có như vậy…
Lâm Quai Quai cầu khẩn bằng một thanh âm khẽ khàng, cẩn thận nhìn phản ứng của các bạn học xung quanh, thấy mọi người đều không có phản ứng gì mới lấy dũng khí khẽ đẩy bàn tay trộm cắp của Thường Nhạc. Nhưng sức nàng chỉ như muối bỏ bể, chỉ làm tăng thêm thú tính của gã, bàn tay ma quái kia đã dần chạm tới chiếc quần lót xoa nắn ở đó.
Lâm Quai Quai giật mình cắn mạnh môi thiếu chút nữa đã phát ra tiếng rên rỉ. Lúc Thường Nhạc chơi đùa có một thứ khoái cảm mãnh liệt truyền khắp toàn thân làm cơ thể cô mềm nhũn. Đột nhiên, bàn tay Thường Nhạc chạm tới cấm địa mẫn cảm nhất của người con gái, lửa nóng từ ngón tay kia còn truyền đến một loại khoái cảm tê dại khiến Lâm Quai Quai gần như hôn mê, cô chỉ có thể giơ tay mạnh mẽ ngăn cản Thường Nhạc, nếu không sẽ rất là mất mặt ở đây.
Ngay lúc cô chuẩn bị đau khổ cầu xin Thường Nhạc dừng lại đã thấy hắn thu tay say sưa ngủ. Lâm Quai Quai dở khóc dở cười khép chặt hai chân ngôồi thẳng, một loại cảm xúc vô hình vẫn làm trái tim cô nhảy loạn xạ.
Thường Nhạc cũng không có thói quen ngáy khi ngủ nhưng miệng hắn lại phát ra những tiếng “Xuy xuy” như huýt sáo, nhưng trên lớp học ngủ cũng có thể huýt gió, nghe có cảm giác như tiếng vọng từ bên ngoài.
Những người xung quanh đều làm bộ không nghe thấy đến tận lúc tiếng chuông báo hết giờ học vang lên.
Cũng không biết bao lâu sau có một giọng nữ tao nhã mà chững chạc vang lên:
- Bạn học, mời trả lời câu hỏi này.
Cả lớp bèn quay sang nhìn Thường Nhạc đang say ngủ, gương mặt nhỏ nhắn của Lâm Quai Quai đỏ bừng không ngừng dùng chân huých để gọi Thường Nhạc dậy.
Thường Nhạc mơ mơ màng màng trong tiếng gọi của mọi người, trong lòng giật mình, vị thần thánh đang đứng trên bục giảng kia, bộ ngực có thể nói có một không hai thiên hạ đập vào mắt hắn, Thường Nhạc trong lòng không kìm được ngân nga:
- Ôi má ơi, đó chính là cao nguyên Thanh Tạng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện