[Dịch]Thiếu Gia Phong Lưu- Sưu tầm

Chương 23 : Truyền thuyết không già

Người đăng: 

.
- Tao kiêu ngạo là vì tao có tư cách để kiêu ngạo! Toàn bộ học viện Kiêu Tử, mười tên con trai thì có năm tên bắt chước tạo hình và giọng điệu của Thường Nhạc để thể hiện lại những lời này. Thậm chí khi bạn đi WC cũng có thể nhìn thấy một tên vắt mũi chưa sạch dẫm chân lên nắp bồn cầu, bày biện tư thế nói những lời này với không khí. Mà những người này đều nghĩ cách trở thành đàn em của Thường Nhạc, thế cho nên lời này truyền lưu rất rộng, trở thành câu nói sang chảnh nhất năm nay. Mười tên con trai thì có ba tên tự hỏi hàm nghĩa của lời này, cuối cùng đưa rakết luận, Thường Nhạc đúng là không dễ chọc. Trong mười tên con trai lại có hai tên nổi giận, kết quả khá là nghiêm trọng, bọn họ chuẩn bị cho Thường Nhạc biết tay. Đồng thời ở trong toàn bộ học viện Kiêu Tử này, trong mười cô gái thì có năm cô rơi vào trạng thái cuồng dại. Các cô nàng chưa từng thấy qua người con trai nào lại lạnh lùng lại kiêu ngạo đến thế. Các cô này nhận định rằng anh chàng này chắc chắn đặc biệt manly lại cho người khác cảm giác an toàn. Vì thế ai nấy đều thầm quyết định không phải Thường Nhạc sẽ không lấy chồng! Trong mười cô gái lại có ba cô lâm vào thế khó xử. Bởi vì các cô này muốn đá bạn trai đi bám lấy Thường Nhạc, nhưng lại sợ Thường Nhạc không nhận, cho nên cô nào cũng rất mâu thuẫn, rất hậm hực. Trong mười cô gái thì có hai cô không biết nói gì. Các cô cho rằng Thường Nhạc là một tên háo sắc, phân nửa là đầu óc có vấn đề. Mà đầu sỏ gây ra tất cả lúc này đã đi ra cổng trường với nụ cười tự đắc trên khuôn mặt, bởi vì thanh giảm tốc trước cổng trường đã bị bỏ đi. Lâm Quai Quai thì thất thần đi cạnh Thường Nhạc. Hình dáng thê thảm của Hoàng Dật Nhiên không ngừng hiện lên trong đầu óc cô, một loại cảm giác giằng co tội lỗi luôn đè nặng trong lòng. Giờ cô hoàn toàn không có phương hướng, cũng không biết nên làm cái gì, cả người đều thấy ngượng ngùng. Thường Nhạc cũng chẳng có ý định an ủi Lâm Quai Quai, không giải thích cũng chẳng có lời nói quan tâm gì. Dường như hắn đang chờ Lâm Quai Quai hoàn toàn thích ứng hắn, và hắn khẳng định Lâm Quai Quai cuối cùng cũng sẽ như hắn mong muốn. - Thường Nhạc… Sau này, sau này… có phải cậu sẽ… cùng với Hoàng Dật Nhiên… Lâm Quai Quai ấp a ấp úng, khuôn mặt có phần khẩn trương, trông khá tái nhợt. Cô ta hiểu rõ gia thế Hoàng Dật Nhiên, nếu Thường Nhạc đấu với gã thì chẳng biết là hươu sẽ chết về tay ai. Thường Nhạc làm như không nghe thấy, quay đầu hỏi: - Trưa nay ta ăn gì nhỉ? - Thường Nhạc, cậu đừng có không đứng đắn mãi như thế, trả lời người ta đi có được không? Lâm Quai quai mềm giọng khẩn cầu. Cô nàng lờ mờ hiểu ra Thường Nhạc tuyệt không ăn cứng, về phần có không ăn cả cứng mềm hay không thì phải thuận theo ý trời rồi. - Tớ rất đứng đắn. Thường Nhạc nghiêm túc nhìn Lâm Quai Quai, lấy ra một chiếc khăn vuông lau đi vệt nước mắt trên mặt cô nàng, có vẻ đau lòng nói: - Ôi, khóc trông xấu thật đấy. Cậu cười một cái xem nào, phải cười vui vẻ thì tớ mới hài lòng trả lời câu hỏi của cậu được. Khuôn mặt được Thường Nhạc lau nước mắt kia đỏ bừng lên. Cả trái tim của Lâm Quai Quai như bị hòa tan, không thể ngờ người bá đạo như hắn lại dịu dàng như thế. Một loại cảm giác ngọt ngào tràn ngập toàn thân, Lâm Quai Quai không tự giác lộ ra nụ cười hạnh phúc mà vui vẻ. - Ok, chính là nó, vậy mới tốt chứ, lúc này mới có thể gọi là Quai Quai chứ! Thường Nhạc ra vẻ quyền uy bình luận đùa Lâm Quai Quai cười, vẻ mặt khá là thích thú. Trong mắt hắn, có thể khiến mỹ nữ nhoẻn miệng cười vì mình đúng là một chuyện rất đáng để hưởng thụ cũng rất đáng để tự hào. Lại nắm lấy tay Lâm Quai Quai, Thường Nhạc vừa đi vừa tùy ý hỏi: - Có phải cậu sợ sau này tớ sẽ đối phó với Hoàng Dật Nhiên không? - Đúng vậy… Lâm Quai Quai đáp lại, trong đôi mắt có chút sợ hãi. Cô sợ nhất loại vẻ mặt âm u lạnh lẽo kia của Thường Nhạc, một lần ở hội trường, một lần nữa vào hôm nay, cô không bao giờ muốn gặp lần thứ ba. Cô nàng dùng giọng nói mềm mại nhất có thể nói: - Thường Nhạc, cậu đừng đấu với anh ấy nhé? Trong mắt Thường Nhạc lóe lên chút giảo hoạt, hắn cười nói: - Không phải là không thể… Nhưng mà thế thì tớ được lợi ích gì? Nhìn vẻ háo sắc đầy quen thuộc trên khuôn mặt Thường Nhạc kia, mặt Lâm Quai Quai đỏ ửng lên. Cô nàng cẩn thận nhìn xung quanh rồi đột nhiên nhón chân hôn lên má phải Thường Nhạc một cái. Sau đó mặt đỏ còn hơn cả cà chua, đôi tay thì cọ cọ nhau, cúi đầu khẽ nói: - Như vậy được chưa? - Ha ha, không tệ không tệ, lại hiểu ý tớ như vậy, cái nữa nào! Thường Nhạc được voi đòi tiên, chỉ chỉ má trái của mình. Lâm Quai Quai lại đáp ứng mong muốn của hắn, cái đầu kia cúi cực thấp, không dám ngẩng đầu nhìn lên nữa. Chính cô cũng không hiểu, kỳ thật thời gian ở cùng Thường Nhạc cộng lại được có mấy giờ, sao cô lại có thể dễ dãi đến vậy? - Ừm, quả nhiên là Quai Quai, rất ngoan! Thường Nhạc say mê sờ mặt mình, hưởng thụ loại khoái cảm hay phải nói là cảm giác thành tựu này, trong lòng thì đang tính toán: “Đây là cái thứ bốn mươi bảy hay bốn mươi tám nhỉ, chà, không nhớ rõ nữa… Bà nó, về phải giở ‘Nhật ký tán gái” ra coi mới biết được…” Mãi lâu sau Lâm Quai Quai mới ngẩng đầu lên, trong ánh mắt đầy dịu dàng điềm đạm, thấp giọng nói: - Thường Nhạc, anh đồng ý với em rồi đúng không? - Vốn đồng ý rồi, nhưng giờ lại thấy trong lòng không thoải mái… Vẻ mặt kia của Thường Nhạc cực kỳ gian ác, làm cho người ta hận không thể dí đầu hắn xuống đất đánh cho một trận. - A, vì sao? Lâm Quai Quai chu đôi môi làm cho người ta mơ màng lên. Thường Nhạc lộ ra nụ cười bất cần đời, giọng nói lại khá nghiêm túc: - Rất đơn giản, vì tớ không thích người thân cận gọi tên mình. Cho nên cậu nghĩ xem nên xưng hô thế nào với tớ đây? Con gái thì bao giờ cũng mẫn cảm, đồng thời cũng là động vật luộn dựa theo thính giác. Nghe Thường Nhạc nói cô nàng là người thân cận, Lâm Quai Quai như mở cờ trong bụng, chu cái miệng nhỏ nhắn suy đoán một cách thật ngây thơ: - Vậy người cạnh cậu thường gọi cậu là gì, Tiểu Nhạc, A Nhạc? Hay gọi cậu là thiếu gia như “ông chú” đi theo sau chúng ta kia? - Ôi! Vừa mới khen cưng nhu thuận, sao đột nhiên lại trở nên ngốc như vậy rồi? Thường Nhạc vờ vịt thở dài một tiếng, mơ hồ biểu hiện ra loại thất vọng và đau thương của gã thiếu niên ngây thơ không được người thương hiểu. Chúng ta không thể không thừa nhận là kỹ thuật diễn của hắn lại được nâng lên. Lâm Quai Quai hơi chu môi, khờ khạo nói: - Không được nói người ta ngốc. Cho tới biết nên gọi cậu thế nào mới phải đi, Thường Nhạc đại hiệp? - Cô bé ngốc, đương nhiên là phải gọi là ông xã rồi, cái này cũng cần dạy nữa hả? - Đáng ghét, xấu quá đi… Lâm Quai Quai xấu hổ đỏ cả mặt lên, không biết đào đâu ra dũng khí nhẹ nhàng đánh lên bộ ngực khỏe đẹp của Thường Nhạc kia. Bộ dáng ngượng ngùng đó như hận không thể tìm một cái lỗ rồi chui xuống. Thường Nhạc nghiêm mặt lại: - Không gọi là giận đó nhe! Có lẽ phụ nữ trời sinh có ba thiên phú là một khóc hai nháo ba thắt cổ, không cần bất cứ ai chỉ điểm, Lâm Quai Quai cũng tự biết. Cô nàng kéo tay Thường Nhạc rồi làm nũng: - Đừng mà, người ta ngại mà! Thường Nhạc tốt, anh Thường Nhạc, đừng ép người ta có được không? Thân hình Thường Nhạc bỗng run lên, trong lòng chợt chấn động. Hắn bắt lấy bả vai Lâm Quai Quai rồi hỏi: - Cậu vừa gọi tớ là gì? Lâm Quai Quai hoảng sợ, thấy Thường Nhạc không có nổi giận mới từ từ nói: - Gọi cậu là Thường Nhạc! - Không phải, câu cuối cùng cơ! - Anh Thường Nhạc… - Oa ha ha ha, đúng là nó đó, bỏ chữ Thường kia đi! - Anh Nhạc… Thường Nhạc lại lần nữa giật mình. Lần đầu quen Lâm Quai Quai chính là bị giọng nói của cô nàng hấp dẫn. Giọng của Lâm Quai Quai trời sinh thanh thúy như tiếng suối róc rách, ở dưới những cảm xúc khác nhau lại có sức hấp dẫn riêng, lúc quyến rũ lúc ai oán lúc ngượng ngùng hay hồn nhiên, người bình thường khó có thể chống cự. Cho tới nay, Thường Nhạc luôn cho rằng mỹ nữ gọi mình là “ông xã” chính là âm thanh tuyệt vời nhất trên thế gian. Nhưng lần này một câu “Anh Nhạc” của Lâm Quai Quai lại khiến Thường Nhạc cảm thấy kích thích kỳ quái, thậm chí máu hắn sôi trào lên. Ngay cả cao thủ tình trường đầy kinh nghiệm như hắn suýt chút nữa thì có phản ứng sinh lý, thật quá khoa trương! Huyết Hổ theo sau cách hơn mười mét nhưng với công lực thâm hậu đã “vô ý” nghe được đối thoại giữa hai người kia, toàn thân nổi hết da gà da vịt lên. Gã vội ngồi chồm hổm xuống che lấy cái tai chú chó Big Ben cũng đang chăm chú nghe kia, khẽ quát: - Không được nghe, con chó háo sắc này, mày không được nghe, buồn nôn quá đi mất! - Cứ gọi như vậy đi, sau này cứ gọi anh như vậy nhé! Thường Nhạc kích động ôm mặt Lâm Quai Quai, trông hắn như thể vừa nhặt được vàng vậy. - Vâng, vậy anh đồng ý đi… Lâm Quai Quai dịu ngoan gật đầu. - Không thành vấn đề, chỉ cần thằng nhóc đó không chọc anh thì anh sẽ để yên cho hắn! Lâm Quai Quai như một cô nàng ngập chìm trong hạnh phúc mỉm cười, chủ động kéo tay Thường Nhạc: - Thật nha? - Trước giờ anh luôn nói là làm! Thường Nhạc gật gật đầu, giọng điệu chân thật đáng tin, tự nhiên thoải mái toát ra phong thái của vị quân vương buông ra lời vàng miệng ngọc. Nhưng mi mắt rủ xuống kia đã dấu đi hàn quang chợt lóe, lạnh lẽo hơn cả mũi đao. Đúng vậy, hắn sẽ không chủ động gây chuyện với Hoàng Dật Nhiên. Nhưng hắn dám khẳng định, Hoàng Dật Nhiên sẽ tự động tìm tới cửa… Đúng lúc này, Lâm Quai Quai bỗng tránh ra khỏi móng vuốt của Thường Nhạc, ngơ ngác nhìn phía xa như gặp phải phiền toái nào đó.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang