[Việt Nam] Thiêng Liêng (Tập 1): Chuyến Đi Của Cuộc Đời
Chương 63 : Chương 63
Người đăng: DBTN
Ngày đăng: 00:30 04-09-2018
.
45
Trong Khu Rừng Cấm
Trong lúc đó toán người được sai đi lùng bắt MI NƯƠNG và PA NU đang rùng rằng chưa dám bước sâu thêm vào bên trong vùng đất cấm. Rồi thì họ nghe thấy tiếng tù và đáp lờ .Ai nấy dù có muốn hay không cũng đều phải hối hả xộc thẳng vào trong . Họ bắt đầu bước qua những cọc gỗ,những đám giây chăng ngang các gốc cây. Vừa đi họ vừa nghe thấy tiếng lanh canh vang lên từ những quả chuông treo trên đó.
Hết phải luồn lách trong rừng cây họ lại bị lạc vào giưã một bãi chum lớn đựng đồ cúng. Họ phải bước thật cẩn thẩn để trách đụng vào những cái chum chôn một nửa xuống lòng đất ấy. Một cảm giác ớn lạnh mỗi lúc một dâng lên trong lòng họ. Lúc này đang nửa đêm , xung quanh tối đen. Ngay chỗ họ vừa đi qua mới được ánh đuốc soi sáng mà đã nhanh chóng trở lại đen ngòm. Đến những chú chó đánh hơi cũng bước líu ríu cạnh người,chốc cái lại rên lên ư ử. Nhưng chúng vẫn đánh hơi thấy ra thứ cần tìn. Và do sự thúc giúc của chủ mà cửa vẫn dẫn toán người mỗi lúc một đi xa hơn thậm trí đã gần hết KHU ĐẤT CẤM.
Thế rồi lũ chó sủa nhặng lên báo rằng những người cần tìn đã ở ngay phía trước. Ngay lúc đó,bỗng nhiên trời nổi gió,sương mù răng xuống khắp xung quanh. Đám người của HỜ RĂM chẳng những không thể nhìn thấy xa được nữa mà ngay tới những ngọn đuốc họ cầm trên tay cũng bi gió thổi cho đạp dờn rồi có ngọn phụt tắt . Thế rồi đến những quả chuông nhỏ treo trên giây chăng khắp quanh họ cùng đồng loạt rung lên điên đảo. Chúng tạo ra những tiếng động ghê rợn làm đầu óc quay cuồng. Toán người co rúm lại,có kẻ ngã vật ra đất,ôm đầu lăn lộn,kẻ thì sợ quá ôm lấy nhau mà kêu la.
Thế rồi bỗng nhiên họ lại cảm thấy từ phía sau dồn dập kéo đến những luồng gió có hơi nóng giát. Chúng quần đảo khắp bốn phía và rồi từ từ xua tan đám sương mù . Gi ó lặng đi và những tiếng chuông cũng yếu dần. Lạ lùng hơn nữa là trong lòng mỗi người dường như đều có những ngọn lửa thiêu đốt bắt họp phải bước gấp về phía trước.
Mắt họ vằn đỏ,hàm răng cũng nhe ra. Ai nấy đều cảm thấy trào dâng một ý muốn lùng bắt và giết chết cho bằng được những kẻ ở phía trước.Từng tràng cười mang dại của đám người đuổi theo phía sau bay đến PA NU và MI NƯƠNG. Hai người tuy không hiểu chuyện gì vừa xảy ra nhưng ai cũng đều thấy nguy hiểm đang cận kề mình hơn bao giờ hết. Lúc này đây không phải là nỗi lo sợ bị bắt nữa mà giống như là cái chết đang đuổi theo sau lưng họ rất gần vậy. Và rồi bỗng đâu từ phía trước bay đến mỗi lúc một gần hơn tiếng nện chân của một bầy voi. Tiếp đó là tiếng nói mà PA NU với MI NƯƠNG đều thấy rất quen thuộc. Lẽ nào đó là tiếng của ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU LA HẦU,lẽ nào có phép màu đưa ông đến đây vào đúng lúc này để cứu họ. Những kẻ đuổi theo ở phía sau cũng nghe thấy tiếng đàn voi thì quay ra nói với nhau .
_Hay đó là người cùng bọn với chúng ?
_Thôi đúng rồi, là cái bọn đến làm loạn PHUM SÓC LỚN của chúng ta hồi chiều rồi.
_Không được, lần này ta không cho bọn chúng giỡn mặt thêm lần nữa được.
_Đúng thế, bây giờ tôi thấy mình đang mạnh hơn lúc nào hết đây.
_Phải tóm hai đứa kia mang về nộp cho ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU cái đã. Rồi thì thổi tù và gọi người tới giúp thêm một tay mới được. Các anh em đừng có manh động.
Những câu nói hùng hổ được hét lên dồn dạp bởi những gã trai trẻ tuổi. Riêng câu sau cùng có phần thận trọng hơn là do người dẫn đầu thét lên để cố gắng dẹp bớt đi cái sự sốt sắng quá trớn mà anh ta không hiểu sao xuất hiện trong đầu họ. Và rồi hai bên đã lờ mờ trông thấy nhau. Còn PA NU đang dìu MI NƯƠNG ở ngay khoảng giữa . Tuy nhiên nhóm người và voi vẫn còn ở xa hơn so với toán đang đuổi theo hai người ở phía sau. Dù không chắc đó có phải là nhóm người TRÂU VÀNG hay không. Nhưng PA NU thấy họ chắc chắn không cùng phe với những người HỜ RĂM đang đuổi giết họ. Cậu không thể chần chừ nữa,bèn giáng hết sức mình hét lớn.
_Cứu với…Xin cứu chúng tôi với. Họ đang định giết chúng tôi…
_Tiếng của PA NU… Đó có phải là tiếng của PA NU không ? Bác là LA HẦU đây.
Ngay lúc đó tiếng nói oai hùng vang lên đáp lại PA NU. MI NƯƠNG và PA NU nghe được mà thấy ngỡ ngàng,mừng vui đến rơi nước mắt bởi không ngờ đó thật sự là ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU của TRÂU VÀNG. Rồi hai người liền chạy thục mạng về phía đàn voi vừa hét.
_Vâng là chúng con đây. Xin Người mau đến đón chúng con.
LA HẦU bây giờ đã nghe được tiếng trả lời và cũng đã ở gần với hai người hơn. Mắt ông mở trừng trừng và cực kì sửng sốt khi thấy PA NU đang đưa MI NƯƠNG theo cùng . Khuôn mặt ông vừa lộ rõ nét vui mừng vừa là cái nhìn lo lắng tột độ. ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU của TRÂU VÀNG thấy cần phải khẩn chương hơn lúc nào hết. Khi mà PA NU và MI NƯƠNG đang bị đuổi theo sát nút. Ông tự mình thúc voi lao tới,đốn ngã hết thảy những cây cối cản đường. Mặt khác ông lầm dầm liêm chú tạo ra một màn chắn bằng sức mạnh nhằm cản bước chân của những người bên HỜ RĂM.
Thế rồi PA NU kéo MI NƯƠNG tới sát chân chú voi của LA HẦU. Và ông đang cho voi qùy xuống để hai người có thể trèo lên. Thì toán người đuổi theo kia đang điêu đứng bởi những đòn gió được ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU của TRÂU VÀNG tạo ra. Chúng quật tới tấp vào toán người khiến họ lảo đảo,có người ngã lăn lông lốc. Khi đó đứng vững chỉ còn một mình người dẫn đầu. Anh ta nhìn chằm chằm vào LA HẦU và đang nhớ đến cái tên vị ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU của TRÂU VÀNG lừng lẫy đã khiến RẮN CHÍN ĐẦU phải trùn bước.
Bỗng nhiên anh ta cảm thấy như than thể mình đang bị một cái gì đó xâm chiếm. Tay anh ta giằng lấy cung và tên của mình người bị ngã đang lồm cồm bò giậy ở cạnh mình. Và hai cánh tay tự nhiên dương cung,chỉnh tên rồi nhắm bắn. Chính anh ta cũng không biết là mũi tên đó đang nhắm vào ai ở phía trước. Bởi đó đâu có phải là do ý nghĩ định bắn của anh.
Và rồi khi mũi tên lao đi vun vút về phía trước anh ta thấy choáng váng bởi nó nhắm vào người con gái. Nhưng anh ta cũng nhìn thấy ngay rằng cậu trai trẻ đi cùng đã lấy ngực mình che cho cô ta. Anh nghe thấy cô gái hét lên.
_ PA NU, PA NU. Cậu ấy bị trúng tên rồi cha ơi. Xin cha mau xem xem…PA NU…cậu không được, tuyệt đối không được làm sao mà.
Khi đó con voi đã đứng thẳng lên. LA HẦU cũng bàng hoàng không kém MI NƯƠNG nhưng ngay lúc này tiếng tù và đã cất lên vang vọng sau lưng người bắn tên. Ông hiểu đó là tiếng gọi thêm người đến nên vội vàng thúc voi quay ngược trở lại và hét lớn.
_Anh em mau mau trở lại đường cũ ngay. Chúng ta phải rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.
Trong lúc đó người cầm đầu cũng đang sửng sốt và sợ hãi trước việc mình vừa mới làm. Anh ta thấy mình như bị sai khiến vậy.
_Người đã chạy mất rồi, có đuổi cũng không kịp. Tôi về thôi, các anh em về không thì tùy.
Anh ta nói và buông thõng tay làm cây cung rơi xuống đất và thẫn thờ bước đi. Những người còn lại cũng tự nhiên cảm thấy như bị mất hết sức lực,người mềm nhũn ra. Họ đành phải dựa vào nhau mà lết về.
Ngay lên đó ở nhà CHÚA TỂ của HỜ RĂM,trong gian buồng mà CU RÍT đang ngủ,CAY A mặt mày lấm tấm mồ hồi,thở hắt ra một cái rồi hổn hển nói.
_Thế là công cốc...Tên đã bắn đi mà người vẫn còn sống. Sau này…xem chừng ĐẤNG THIÊNG NA NI và bọn ta lại mệt đây. Tại sao ông lại đến đúng vào lúc này chứ ? Nếu không có ông thì ta đã dập tắt được sức mạnh của nơi đó, lẽ nào hai đứa ấy có thể thoát được. Chúng, đứa con gái đó cần chết đi mới phải. Vậy mà…Bực thật !
THIÊNG LIÊNG_1_44; 45;
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện