[Việt Nam] Thiêng Liêng (Tập 1): Chuyến Đi Của Cuộc Đời

Chương 6 : Chương 6

Người đăng: DBTN

Ngày đăng: 02:00 27-02-2018

7 Những Cánh Hoa Pô Lao Ơ Trẻ,già,gái,trai đều sải chân bước qua những đoạn dốc những khúc quanh. May sao đường lên xuống của ĐỀN THỜ không khó đi lắm. Nhiều người như bà cụ kia vẫn cần có người dìu đỡ mới đi nhanh được. Mi Nương và Mi Na chia nhau. Rằng nàng thì đỡ bà cụ còn em gái đỡ một chị khác đang có mang. Sau một hồi thì mấy người cũng ở dưới cùng nhập vào đám đông vây kín cổng lớn vào chạ. Khi bà cụ và chị đang bụng chửa với Mi Na chen được ra vòng ngoài nhìn tới phía xa rõ hơn hết. Họ quay lại đã không thấy Mi Nương đâu. Bà cụ mới nhớn nhác hỏi. _Ơ. MỴ NƯA Mi Nương nãy giờ còn đi với già cơ mà. _Ừ nhỉ. MỴ NƯA lúc nãy vẫn nắm tay bà mà. Chỉ loáng cái đã không thấy là sao nhỉ? Kiểu này thiệt cho MỴ NƯA quá, tốt bụng đưa mình xuống tận đây rồi. Thế này thì làm sao MỴ NƯA gặp được ĐẦU LÃNH BA ĐÔN ngay chứ. Cháu tiếc cho MỴ NƯA quá bà ạ._Chị đi cùng lên tiếng. _Bà với chị đừng quá lo cho chị của cháu. Chị ấy định sẽ đón anh BA ĐÔN ở chỗ khác rồi mà. Chắc giờ này chị Mi Nương đang đến nơi đó đấy. Cháu tin anh và chị sẽ nhanh chóng gặp nhau thôi. Cảnh đó hẳn là đẹp lắm. Chị Mi Nương và anh BA ĐÔN, em chúc cho hai người lại có một ngày không thể nào quên như… Mi Na mặt hồng lên rực rỡ vì không khí hân hoan ở xung quanh,nàng phấn khởi nói. Riêng chỗ cuối cô gái trẻ măng ấy nói nhỏ đi vì ngượng ngùng. Bà cụ và chị gái kia chắc chỉ nghe được đoạn đầu cũng bớt lo cho Mi Nương hơn. Chị gái còn nhìn sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang ửng đỏ của Mi Na mà trêu. _Em nhỏ này hiểu chị mình quá rồi. Thế thì bác cháu mình chẳng cần lo gì nữa. Mà em này, chính em gái đã có ai chưa đấy? Nhìn này, chưa chi mặt đã đỏ lên như quả gấc chín thì chắc là chưa rồi bác nhỉ? Nhưng đáng yêu như cô bé hẳn rồi cũng sẽ được hạch phúc chẳng kém gì MỴ NƯA Mi Nương đâu cho xem. Cháu nói thế có phải không già. Bà già nghe thế cứ gật đầu món mém cười mắt còn hấp háy nữa. Mi Na chỉ biết cũi mặt xuống đất để dấu vẻ thẹn thùng. Qủa như lời cô em. Mi Nương bị đám người chen lấn xô đẩy,tay nàng dời khỏi tay bà cụ từ lúc nào. Mãi rồi nàng và họ dời hẳn nhau. Nhưng nàng cũng không định đến cổng chạ như phần đông bà con khác. Mi Nương đang thở từng hơi nhè nhẹ và bước đi khoan khoái trên nền cỏ mượt. Nàng thấy lòng ngập tràn hạch phúc bởi tuy hơi khó khăn một chút nhưng mọi người cũng xuống núi thật nhanh. Để nàng còn kịp đến khu rừng này trước khi đến điểm hẹn với BA ĐÔN. Nhưng dẫu muộn chăng nữa nàng cũng quyết đến cho kì được cái khoảnh đất nhỏ riêng tư của bọn nàng trong cánh rừng này. Bởi ở đây chứ không phải nơi naò khác có một thứ mà Mi Nương rất muốn lấy làm quà mừng BA ĐÔN trong ngày chiến thắng trở về. Lúc này nàng đang cúi mình trên một bụi cây nhỏ. Từng chiếc lá thon dài xanh non của nó khẽ lướt qua khuôn mặt nàng. Và những đóa hoa lớn mùa lúa cánh tím biếc xèo rộng thì tỏa hương thơm ngát khắp xung quanh. Mi Nương rất thích màu tím và mùi hương nồng nàng của loài hoa này. Nàng sẽ sàng đánh cái cây khỏi bãi đất rồi cho nó vào cái chậu đã để sẵn dưới gốc cây cổ thụ bên cạnh. Rồi nàng xúc đất đổ vào cho đầy chậu vùn kín bộ rễ mảnh mai của nó. Khi làm xong, nàng sung sướng ngắm cái cây rồi nhìn lại đôi bàn tay của mình. Nó dính đầy đất nâu may sao bộ áo váy màu lam nàng đang mặc không bị vấy bẩn. Mi Nương đành đi sâu thêm đoạn nữa tới cái khe nhỏ nàng vẫn thường lấy nước tưới cho cây hoa để rửa tay cho sạch. Tiện đấy nàng vốc nước rửa mặt luôn. Bất giác nàng thấy mình thật đáng trách. Lẽ ra mỗi khi gặp BA ĐÔN nàng phải thật chỉnh chu mà không được. Nhưng khi nhìn thấy chậu hoa tím thẫm giữa thảm xanh của cây rừng mọi nỗi buồn trong nàng biến mất. Mi Nương lấy hai tay ôm chậu hoa vào trước ngực mình và cảm thấy những đóa hoa chạm sát bầu ngực cũng đang chia vui với nàng. Ôi những đóa hoa Pô Lao Ơ rạng rỡ bên nàng. Hoa có hay lòng của nàng đang phơi phới. Hoa nở rộ còn lòng của nàng rộn rã. Sắc thắm của hoa như tình yêu nàng dành trọn cho chàng. BA ĐÔN chàng hẳn sẽ bất ngờ khôn xiết. Bởi khi chàng ra đi nụ hoa mới nhú. Nay trở về hoa đã xòe rộng cánh đón chàng. Mi Nương đã thì thầm với hoa và chân nàng sải rộng. Giờ thì nàng đang mê mải đi thật nhanh cho kịp đến đỉnh đồi khi trước nàng và Mi Na đã ra tiễn anh em. Đỉnh đồi ấy sẽ là chốn trùng phùng của hai người. Mi Nương đã phải chạy gấp mới leo tới đỉnh đồi khi mặt trời đã lên rất cao. Ánh nắng hôm nay sao gay gắt làm nàng mướt mát mồ hôi. Nhưng Mi Nương không để ý đến điều ấy. Nàng còn bận ôm chậu hoa trên tay và mải giữ để nó khỏi rơi. Vừa thở lấy hơi lại sau chặng đường dài nàng vừa ngóng về đằng xa. Và đây rồi thứ nàng mong đợi đã lờ mờ xuất hiện. Mi Nương thấy lòng rộn rã vô cùng nàng vẫn tiếp tục thở gấp không dứt khi đoàn trai tráng ngày một lại gần. Những bóng hình quen thuộc đang hùng dũng tiến vào thung lũng. Họ lần lượt đi qua những ruộng mạ xanh rờn và những quả đồi thoai thoải rải rác ngô non trong nắng vàng rực rỡ. Từ đấy vọng về phía nàng âm thanh trầm hùng của bài hát về chàng Ba Lai thủa xa xưa. Cảnh tượng sao mà giống với khi chàng lên đường đến vậy. Nương mỉm cười thì thầm. Rồi đoàn người ngày một gần hơn đến nỗi nàng có thể nhận ra khuôn mặt của từng người một. Và có người trông thấy cô gái và những đóa hoa tím giữa đỉnh đồi. Họ ra hiệu cho nhau và cùng ngước lên phía nàng. Ngay hàng đầu là ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU LA HẦU, cha chồng của nàng và Cơ Tiêu cậu em nghịch ngợm của nàng nữa. Rồi thêm nhiều ĐẦU LÃNH quen thuộc của bộ lạc. Nhưng sao chưa thấy BA ĐÔN,đãng lẽ chàng phải ở tốp đầu cùng với cha chứ. Mi Nương thấy lạ và hết sức băn khoăn. Những người đi bên dưới cũng có gì không bình thường. Trước khi trông thấy nàng vẻ mặt họ khá bình tĩnh nhưng sau đấy bỗng dấy lên nỗi âu lo nào đó. Hơn hết là Cơ Tiêu, người bên cạnh vỗ vào vai cậu ấy chỉ nàng đang đứng trên này .Cậu ấy vội vàng ngoảnh lên và nàng cũng lấy một tay vẫy chào. Nhưng cậu ấy đáp lại Mi Nương bằng vẻ mặt nhăn nhó như kiểu lúc bé làm gì sai sợ cha mắng cầu cứu nàng vậy. Thế là sao. Và Mi Nương sốt ruột chạy xuống đồi đến chỗ họ. Thấy nàng chạy xuống họ cũng ùa lên. Người đầu tiên mà nàng gặp và lên tiếng hỏi thăm là một người khá lớn tuổi. _Xin chào mọi người, mừng mọi người thắng trận trở về. Bà con đang hân hoan chờ đón ở trước Cổng Lớn đấy thưa anh em._Mi Nương dịu dàng nói. _À xin chào ... MỴ NƯA Mi Nương. Vậy thì may quá, chúng tôi cũng nhớ bà con lắm đấy._Anh ấy hấp tấp đáp lại nàng. _Vâng. Mà anh cho ta hỏi một chút. BA ĐÔN của ta, chàng ấy ở chỗ nào trong đoàn mà nãy giờ ta nhìn chưa thấy? Mi Nượng cất tiếng nhẹ nhàng mà da diết khiến vẻ mặt anh ta trở lên cực kì bối rối. _Về cái này … MỴ NƯA Mi Nương ạ… _MỴ NƯA Mi Nương yêu quý của chúng tôi. ĐẦU LÃNH BA ĐÔN của MỴ NƯA ,anh ấy…chúng tôi…biết nói thế nào nhỉ ? _ Một chàng trai khác lên tiếng. _BA ĐÔN của ta, chuyện gì đã xảy ra với chàng ấy ? Chàng bị thương nằm cán sao ? Mọi người chỉ chỗ chàng cho ta đi…có phải ở cuối kia không ? Vậy ta sẽ đến đấy ngay._Mi Nương vừa lo lắng nghe chàng ta nói vừa nhíu mày suy nghĩ rồi hối hả đáp _Bị thương à…thật ra là...không đơn giản như thế…MỴ NƯA Mi Nương bình tĩnh nghe chúng tôi nói đi. Một chàng trai khác bị thương cụt một tay nói xen vào. Nhưng Mi Nương đi quá nhanh không kịp nge anh ấy. Rồi nàng dừng lại trước mặt LA HẦU và Cơ Tiêu. Nàng lễ phép thưa với ông. _BA ĐÔN của con, chàng ấy bị thương đúng không cha. Mọi người đừng lo, rồi con sẽ chăm sóc anh ấy. Dẫu vết thương có nặng thế nào con tin rằng thời gian sẽ giúp con và chàng chữa lành nó thôi…Con chào cha và xin được đến với chàng. Khi nàng toan bước đi thì Cơ Tiêu hớt hải lên tiếng. _Chị Mi Nương, chị…BA ĐÔN anh ấy không có trong đoàn. Chị không tìm được đâu. Anh ấy, anh ấy đã…ra đi mất rồi. Mi Nương đang bước đi nghe thế đứng khựng lại trong một thoáng rồi mái mốt bước tiếp. Vừa đi nàng vừa nói vọng lại. _Thôi đi nào Cơ Tiêu. Chị biết đây là em lại nói dối chị rồi. Em đã lớn thế kia, đừng đùa chị như trẻ con nữa. Chị không mắc bẫy em như trước đâu. _Em nói thật đấy. Em, em…làm sao nói đùa chuyện ấy được. Xin lỗi chị. Lỗi là ở thằng em ăn hại này mà ra hết…Chị, chị dừng lại đi mà…_Cơ Tiêu vừa hét lên vừa chạy đuổi theo chị gái. Mi Nương vừa hối hả bước thật nhanh vừa nhắm mắt cố xua những lời nghe được khỏi đầu. Nàng lẩm bẩm rằng không phải,không thể có chuyện đó. Mọi người nhìn thấy nàng đều tránh dạt sang hai bên. Cuối cùng họ tạo thành khoảng trống rộng và nàng đứng trơ vơ ở giữa. _Mi Nương đứng lại đi con…Ta rất tiếc nhưng lời Cơ Tiêu là đúng đấy. BA ĐÔN chồng chưa cưới của con và con trai độc hơn hết của con bị trúng tên độc ngã xuống sông biến mất…biến mất rồi. Bọn ta tìm kiếm nhưng không thấy. Ta rất tiếc, ta biết con sẽ rất đau lòng.Chính ta cũng đau lòng lắm con ạ. ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU của TRÂU VÀNG cũng xuống khỏi lưng voi rồi vừa đi theo vừa nói sau lưng Mi Nương. Khi nàng nghe lời từ chính cha chàng thốt ra. Mi Nương vấp ngã. Nàng ôm chậu hoa Pơ Lang Ơ loạng choạng quay người tìm kiếm bóng hình BA ĐÔN nhưng vô vọng. Rồi nàng thấy thân thể mình chống chế nàng lả người và lịm đi. Chậu hoa Pô Lao Ơ tím biếc bị hất tung khỏi tay Mi Nương. Nó rơi xuống vỡ tan tành nằm cạnh nàng trên mặt đất. Nhìn thấy nàng ngã mọi người hoảng hốt xúm lại. Cơ Tiêu xà đến nhanh hơn hết bế thốc chị cậu lên vừa luôn miệng lay gọi. _Chị ơi. Chị tỉnh dậy đi, tỉnh dậy ngay đi…Chị đừng làm em sợ. Chị của em ơi. Ngay sau Cơ Tiêu là LA HẦU và mọi người. Ai nấy cùng một vẻ mặt chua xót. Ông nói. _QUA Ơ LAN đưa ngay chị mình vào chạ đi. Còn mọi người đi thật mau vào trước báo tin gọi các Lang và MO. Anh em nháo nhác bước dồn. Cơ Tiêu vội vã bế Mi Nương đi trong đám ấy. Mọi người thi nhau dẫm lên những đóa hoa Pô Lao Ơ mà không hay. Thế rồi đoạn thung lũng ấy sau một hồi láo loạn trở lên im lìm. Chỉ còn lại mớ hoa lá của cây Pô Lao Ơ nhàu nát. Vẻ đẹp say đắm của nó chỉ còn đọng lại trong thoáng suy nghĩ quay guồng của Mi Nương trước lúc mê man. “Hoa Pô Lao Ơ thật đẹp, đúng không chàng ? Chàng có biết, những ngày em nhớ chàng em thường ra nói chuyện với nụ hoa. Và sau cái ngày mà chúng ta bỏ lỡ. Chính những nụ hoa đã nở như nó muốn động viên em. Ngắm những đóa hoa em lại nhớ về những tháng ngày xưa, khi đôi ta mới bắt đầu. Khi mà sau một chuyến đi đến bản xa chàng đã đem về tặng em mấy củ hoa nho nhỏ.” “Chàng đã từng nói bị khi đầu tiên nhìn nó chàng đã nghĩ ngay về em. Rằng em và hoa thật đẹp,thật hợp nhau. Và hai chúng ta đã cùng ươm củ hoa xuống bãi trong khu rừng vắng này. Rồi ngày ngày đôi ta chăm sóc để nó thành cây và trổ nụ. Đôi ta lại cùng chờ đợi và cầu mong hoa sẽ nở đúng ngày hôn lễ của mình. Dù đôi ta chưa làm lễ trước kẻ chạ nhưng hoa Pô Lao Ơ đã nở như chứng cho mình thuộc về nhau rồi. BA ĐÔN ơi em và hoa đến đón chàng đây. Vậy mà sao em và hoa không thể gặp được chàng.” Một lúc lâu sau có người đến khẽ nhặt đám Pô Lao Ơ nhàu nát lên đem chôn. Người ấy thì thầm với hoa. _ Họ đáng thương quá. Hoa cũng thật đáng thương, Pô Lao Ơ ơi…
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang