[Việt Nam] Thiêng Liêng (Tập 1): Chuyến Đi Của Cuộc Đời

Chương 53 : Chương 53

Người đăng: DBTN

Ngày đăng: 00:31 06-07-2018

.
35 Lần Theo Dấu Vết Đi được một quãng Pa Nu thấy hai mắt Cơ Tiêu nhắm nghiền,môi mím chặt. Cậu ta vội hỏi. _Cơ Tiêu cậu còn thức không ? Đừng ngủ mà... _Khỏi lo, tôi vẫn thức...không như cậu có thế cũng lịm đi…may còn kịp thời tỉnh lại. Mà...mà cậu dìu tôi đi đâu...sao giống quay về CHẠ thế này. Chúng ta phải đuổi theo bọn cướp kia, phải cứu các chị mình chứ.... Cơ Tiêu đáp lại Pa Nu với giọng nói yếu ớt và cố hé mắt nhìn xung quanh. Pa Nu nghe,chân vẫn cố bước đi theo hướng cũ. Đợi Cơ Tiêu nói xong cậu mới bảo với giọng cũng hổ hển lắm rồi. _Mình...mình tỉnh giây không thấy một ai thì cũng đoán ra các chị ấy bị...Nhưng mình nào biết bọn cướp đi đâu mà tìm bây giờ...Với lại cậu bị thương rất nặng, mình thấy chỉ còn cách gắng hết sức đưa cậu về chạ để chạy chữa thôi. Rồi ta sẽ nhờ người giúp vậy. Mình xin lỗi... _Cậu.....thôi...đành vậy. Sao lại thế này chứ.... Cơ Tiêu ngửa cổ, đau đớn rên lên. Rồi hai bóng hình nhỏ nhoi tiếp tục lầm lũi bước trong khu rừng tăm tối,buốt giá sương đêm. Chỉ có đốm lửa yếu ớt của ngọn đuốc trên tay Pa Nu là còn tỏa ra chút hơi ấm cho họ. Pa Nu chốc chốc lại vòng tay đưa ngọn đuốc đến gần trước mặt anh bạn mà cậu đang dìu bằng tay bên kia rồi hua hua vài cái. Nhờ vậy Cơ Tiêu giữ được cho người không bị lạnh dần đi. Nhưng chính Pa Nu cũng mệt mỏi đến giã rời, nhiều lúc tưởng chẳng nhấc nổi chân nữa. Mỗi lần như vậy cậu ta đều liếc sang anh bạn bên cạnh,hít một hơi thật sâu rồi gắng gượng đi tiếp. Có khi bàn tay đang ôm chặt hõm nách Cơ Tiêu cứ nơi lỏng dần,làm anh chàng kia chực dơi xuống đất tới nơi thì Pa Nu chợt nhận ra. Cậu ta vội vàng mắm môi, xốc người Cơ Tiêu lên rồi giữa chặt như cũ. Cứ đến chỗ nào cây rừng bớt rậm rạp,từ dưới nhìn lên xuyên qua tán lá thấy được bầu trời là Pa Nu lại căng mắt ra nhìn. Những vì sao nhấp nháy trên kia là thứ cậu trông vào, bởi chúng đang dẫn nối cho cậu trở về được khu chạ mọi người ra đi lúc trưa. Có một điều mà Pa Nu rất đỗi băn khoăn. Ấy là chẳng hiểu sao hai người không thấy lại nơi mà hồi chiều họ bị bọn cướp chặn đường. Rõ ràng chỗ đó là một khoảng trống khá hẹp. Xung quanh đó có nhiều cây rừng mọc đã lâu,thân cây rất lớn. Cái nơi mà anh nái voi xấu số đang nằm lại trên ấy. Và hai con voi bị dây thừng trói vào các gốc cây nữa. Đang nghĩ thế trong đầu thì ở màn đêm phía trước lừ lừ tiến ra một rồi hai bóng đen to cao lừng lững. Pa Nu thấy thế liền khựng chân. Cơ Tiêu không hé nổi mắt ra nữa nhưng vẫn lờ mờ nhận ra mình đang đứng yên một chỗ,thều thào hỏi. _Chuyện...chuyện gì thế, Pa Nu ? _Voi, đúng là voi của bọn mình rồi, Cơ Tiêu ơi. Trên lưng hai chú còn nguyên ghế và dây cương. May quá, mình đang lo chẳng biết voi có phá được dây thừng mà thoát ra. Nếu không thì voi sẽ đói và khát đến chết mất. Pa Nu nói với Cơ Tiêu bằng giọng ngỡ ngàng xen lẫn mừng vui và dìu anh chàng đi nhanh đến chỗ hai chú voi. Đặt ngọn đuốc xuống đất,ngay sau đó Pa Nu khẽ xoa vòi,xoa tai của từng chú voi vừa tiếp tục nói giọng khen ngợi. _Nhưng thấy các bạn ở đây thì tốt rồi, các bạn giỏi lắm. _Cậu...voi ư ? ...Gía bọn mày chở ta về chạ... Cơ Tiêu thều thào nói được vài tiếng đứt quãng. Trong lúc ấy hai con voi đang ngúc ngoắc tai,vòi và hí lên khe khẽ để đáp lại khi Pa Nu nhẹ nhàng chạm vào chúng với vẻ rất vui sướng. Nghe tiếng Cơ Tiêu, Pa Nu hơi ngây ra một chút để nghĩ rồi cậu nhìn vào con voi,buồn bã nói. _Cơ Tiêu, xin lỗi cậu vì...Mình không biết làm sao để đưa được cậu lên lưng voi nữa. Chúng ta chỉ có thể đi như cũ thôi. Cậu chịu khó thêm một chút. _Chán ... chán quá.... Cơ Tiêu nói kèm theo một cái lắc đầu ngật ngưỡng trên vai của cậu bạn. Pa Nu nghe thế,nhìn Cơ Tiêu khẽ gật đầu sau đó nói với hai chú voi. _Hai bạn dẫn bọn tôi về chạ được không ? Tôi chắc hai bạn nhớ đường rõ lắm. Làm ơn đi nhé,rồi hai bạn có thể ở lại chạ để con người chăm non hay trở về với rừng già tự do cũng được mà. Hai chú voi nghe thế. Một con bỗng khụy bốn đầu gối, nằm xệp xuống đất trong sự ngơ ngác của Pa Nu. Chú kia thì quăng vòi mấy cái rồi đặt nó lên vai Cơ Tiêu. Rồi chú voi ấy nghiêng đầu vài lần, lấy vòi chỉ vào lưng của chú voi đang nằm như ra hiệu gì đó. Pa Nu tuy rất sửng sốt nhưng vẫn nhìn theo rất chăm chú.Và cậu cất giọng hỏi. _Hai bạn..có phải ý của hai bạn là để bọn tôi ngồi lên đó không ? Bọn tôi cũng muốn lắm, anh bạn này bị thương. Nhưng... Pa Nu đang nói thì vòi của chú voi đứng gần đã tách cậu ra khỏi Cơ Tiêu,rất nhanh quấy chặt lấy ngực anh chàng trong sự hoảng hốt của cậu ta. Rồi chú voi quăng vòi nhấc bổng Cơ Tiêu lên,thả anh chàng vào đúng ghế ngồi bằng mây trên lưng chú voi đang nằm trước đôi mắt sững sờ của Pa Nu. Và cậu ta đứng như trời chồng mất một lát rồi lật đật trèo lên lưng voi, ngồi cạnh Cơ Tiêu luôn. Khi Pa Nu ngồi chắc,chú voi liền bật giậy và bắt đầu cất bước. Chú voi còn lại cũng đi theo. Pa Nu vội nói giọng chân thành. _Cám ơn hai bạn nhiều lắm. _Chuyện...chuyện gì.... Cơ Tiêu nãy giờ đã cảm thấy nhiều thứ xảy ra với mình nhưng không rõ đó là cái gì nên cố thều thào hỏi. Pa Nu vỗ nhẹ vào lưng anh chàng,nói. _Tốt rồi Cơ Tiêu, hai chú voi tốt bụng này sẽ giúp đưa cậu về chạ nhanh hết mức có thể mà. Cơ Tiêu có vẻ đã yên lòng. Từ ấy anh chàng không nói thêm câu nào nữa. Pa Nu ngồi yên ổn trên lưng voi thì hai mắt díu lại. Cậu ta thiếp đi lúc nào đó chỉ biết là khi ấy trời cũng bắt đầu sáng. Rồi những tiếng gà gáy inh ỏi đánh thức cậu ta. Ban đầu chúng còn ở xa,dần dần sự ồn ã đó mỗi lúc một gần hơn. Pa Nu vươn vai,mở mắt nhìn ngó xung quanh. Đập ngay vào mắt cậu là những mảnh ruộng,khu vườn,các căn nhà sàn với từng cột khói đang tuôn lên bầu trời sáng xủa. Pa Nu vội vàng lay thật mạnh Cơ Tiêu và cố réo gọi nhưng miệng họng khô khan chẳng thốt được lên lời. Lúc ấy cậu ta nhận ra quá lâu chưa uống ngụm nước nào. Cơ Tiêu cũng không chịu tỉnh giậy. Pa Nu vội đặt tay vào mũi anh chàng và thấy Cơ Tiêu vẫn thở. Điều ấy khiến cậu đỡ lo lắng đi một chút. Pa Nu lại ngả lưngđánh phịch vào thành ghế,gục đầu xuống. Cậu rất mong có ai đó mau chóng thấy được hai người. _Ai đây, chẳng phải là hai anh bản trẻ trong tốp người rời khỏi chạ của bọn ta từ buổi trưa qua hay sao ? Ông lên xem xem có đúng họ không nào ? Giọng người đàn bà đứng tuổi văng vẳng bên tai Pa Nu. Ngay lúc ấy có ai đấy trèo lên lưng voi, nhòm vào mặt cậu và kêu ầm lên giọng hoảng hốt. _Đúng. Đúng hai cậu ấy, bà nó ạ. Mà QUA Ơ LAN Cơ Tiêu còn bị thương ở vai nữa, vết thương khá nặng. Còn cậu này, tôi quên tên rồi. Cậu này không bị thương, nhưng họ đều lịm đi rồi. _Trời đất ơi, bị thương cơ à ? Thế này là thế nào không biết. Thôi, để tôi đi gọi người đến giúp mới được. Tiếng người đàn bà lại cất lên, giọng cuống cuồng hệt ông chồng. Sau đó Pa Nu nghe thấy tiếng chạy uỳnh uỵnh xa dần. Còn ông già vẫn cố gọi để làm cậu ta và Cơ Tiêu tỉnh lại. Khó khăn lắm Pa Nu cũng nói được thành tiếng. _Nước...nước...xin cho nước.... _Được, được tôi lấy ngay cho cậu đây. May quá, tôi có bầu nước mang theo ra đồng...Uống đi, từ từ thôi kẻo sặc.... Người đàn ông vừa nói vừa lôi ra quả bầu đựng nước từ trong cái gùi đang đeo sau lưng. Rồi ông ấy ghé miệng quả bầu vào miệng Pa Nu, chầm chậm cho nước chạy vào miêng cậu ta. Có được dòng nước mát chạy xuống cổ tức thì Pa Nu tỉnh ra,lấy bàn tay ôm quả bầu dốc mạnh cho nước chảy ồng ộc vào miệng đến nỗi sặc xụa. Ông kia thấy thế vội ngăn lại. Bớt sặc,Pa Nu mới mở mắt ra rồi vừa nhìn ông ấy vừa chỉ vào Cơ Tiêu,miệng lắp bắp. _Cứu...bác làm ơn cứu cậu ấy với... Người đàn ông chưa kịp đáp lại thì từ đằng xa một toán người khá đông chạy đến. Và ông ấy cùng Pa Nu đều nhìn chằm chằm về phía đó. Rồi Pa Nu nhận ngay ra trong đám đông có mặt Ca Đô. Trong lúc cậu đang ngỡ ngàng vì cớ sao anh ấy lại ở đây thì Ca Đô đã phóng vụt lên lưng voi xem xét tình cảnh của hai người. Rồi anh ấy vừa đỡ Cơ Tiêu đứng lên vừa nói. _Pa Nu, cậu không sao thì tốt rồi. Mà có gì nói sau nhé, tôi phải đưa QUA Ơ LAN Cơ Tiêu đến chỗ bà Lang chữa chạy ngay cho kịp. Ca Đô bồng Cơ Tiêu lao vút xuống đất, chạy rất nhanh mất hút phía xa. Sau đó một anh người CHẠ RŨ dìu Pa Nu xuống và đưa tới NHÀ LỚN của CHẠ RŨ này. Bà con ở đây hay tin kéo đến rất đông nhưng các GIÀ CHẠ đã ngăn không cho họ vào. Ở trong,Pa Nu được sắp ngồi cạnh bết lửa lớn cháy rừng rực để hơ người cho ấm lên. Cùng lúc ấy GIÀ CHẠ ĐỨNG ĐẦU của CHẠ RŨ đưa cho cậu một bát nước lá nóng hổi. Pa Nu vừa áp hai lòng bàn tay vào thành bát vừa húp từng ngụp. Một hồi như thế cậu ta dần thấy dễ chịu. Tiếp đó người ta mang tới một bát đầy cơm với thức ăn rất ngon. Mọi người xung quanh đều lắc đầu xuýt xoa rằng có lẽ cậu ta đã mệt và đói lắm. Họ cứ giục cậu mong ăn đi cho lại sức. Nhưng Pa Nu lắc đầu,nôn nóng bảo. _Xin các GIÀ CHẠ, xin bà con ở CHẠ RŨ đi cứu mấy chị em của bọn tôi. Họ bị, họ bị những người lạ bắt mất rồi. Từ ngoài cửa Ca Đô xộc vào,ngồi xuống,mặt đối mặt với Pa Nu. Hai bàn tay Ca Đô xiết chặt lấy hai cánh tay cậu ấy,chàng ta dồn dập hỏi. _Cậu bảo sao, chuyện gì đã xảy ra ở trên đường mà cuối cùng thành ra thế này ? Ai, nào đã bắt chị em ? Cậu hãy cố, hãy cố gắng nói cho tôi biết rõ ràng mọi thứ ngay đi trước khi quá muộn. Lúc ấy mặc dù Pa Nu vẫn chưa khỏe hẳn, nhưng cậu đã nói ngay mọi chuyện kể từ lúc Cơ Tiêu quyết định là Mi Nương cần được đưa tới chỗ ông La Hầu càng sớm càng tốt. Rồi sau đó họ gặp phải những kẻ chặn đường đánh cướp mấy chị em đi mất ra sao. Những điều đó Pa Nu đã nói một cách rành mạnh nhất có thể tuy không tránh khỏi nhiều đoạn ngắt quãng. Tới khi nói xong được thì cậu ấy cũng thật sự đứt hơi phải chống hai tay xuống sàn nhà,cúi mặt để thở bù. Trong khi đó Ca Đô đã buông Pa Nu ra. Nét mặt chàng ta căng cứng tỏ ra vững vàng thế nhưng lại nện nắm đấm xuống nền nhà,gằn giọng nói. _Sốc nổi, QUA Ơ LAN Cơ Tiêu đã làm một việc quá sốc nổi rồi. _Anh hiểu cho Cơ Tiêu, lo cho chị gái của mình nên cậu ấy mới làm thế. Mà, mà lúc này Cơ Tiêu thế nào rồi ? Pa Nu ngưởng mặt lên,miệng vẫn thở hổn hển đã vội vàng hỏi luôn với giọng sốt ruột. Vừa quay mặt đi nơi khác Ca Đô vừa gằn giọng như trước. _Cơ Tiêu ổn rồi, bà Lang của chạ này đã đắp lá thuốc và băng bó cho cậu ấy. May kẻ bị chém không phải là cậu. Với người sinh ra để đánh trận như Cơ Tiêu thì đó là bình thường. Mà cậu nói đúng, không thể trách Cơ Tiêu được. QUA Ơ LAN hãy còn trẻ. Đáng lẽ tôi có thể khuyên giải được, nhưng tôi lại không có ở đây. _Sao anh lại... Nhưng bây giờ có anh ở đây thì tốt quá rồi. Xin anh và bà con ở CHẠ RU này mau mau đi cứu người giúp bọn tôi với. Lại thấy khát,Pa Nu vừa húp nước chè vừa cầu khẩn. Nghe vậy Ca Đô liền gật đầu thật nhanh rồi nói giọng cứng rắn. _Tôi đi được một đoạn thì gặp thêm một người mà Cha Sương sai tới báo tin là cô ấy đã tự mình lo liệu được chuyện kia. Vì áy náy với mọi người nên tôi quay lại ngay. Không ngờ chỉ ngần đó đã đủ sảy ra...Nhưng cậu hãy tin Ca Đô này. Tôi với các GIÀ CHẠ ở đây chắc chắn sẽ tìm ra, và đưa được ba chị em trở về nguyên...nguyên vẹn. Pa Nu nghe và hiểu chuyện của Ca Đô. Lại có lời hứa như đinh đóng cột của chàng ta cùng những cái gật đầu hưởng ứng của các GIÀ CHẠ ở đây khiến Pa Nu rất tin tưởng. Ánh mắt,nét mặt của cậu toát lên vẻ trông mong rằng mọi chuyện sẽ nhanh chóng tốt đẹp trở lại. Ca Đô dễ dàng nhận ra điều này và nhìn ra xung quanh,gấp gáp lên tiếng. _Các GIÀ CHẠ cũng nghe hết câu chuyện cậu Pa Nu đây kể. Vậy mọi người có manh mối gì về những gã thợ săn dở thói đánh cướp này chăng ? Hẳn bà con vùng này đã từng chạm chán hay nghe nói đến bọn này rồi. Mấy ông bà già ngồi quanh bếp lửa đều nhăn trán suy nghĩ để tìm lời giải cho câu hỏi của Ca Đô. Lát sau họ bắt đầu nói nhỏ với nhau, trao đổi những điều mình nhớ ra. Sau chót họ im lặng hết chỉ GIÀ CHẠ ĐỨNG ĐẦU ở CHẠ RŨ này có lời. _Bọn tôi biết họ là ai. Bà Bung Lon sẽ thay mặt cho CHẠ cùng anh đi tới chỗ họ đòi người. _Được rồi, vậy chúng ta sẽ lên đường ngay. Ca Đô vừa nói vừa bật giậy,một trong các GIÀ CHẠ cũng vội đứng lên cùng anh ta. Và Pa Nu thấy thế vội lên tiếng. _Cho tôi theo với. _Cậu...có thêm cậu chỉ mặt bọn cướp sẽ chắc chắn hơn cho ta. Nhưng cậu còn đủ sức không đấy, Pa Nu ? Ca Đô ngẫm nghĩ một thoáng rồi băn khoăn hỏi lại. Pa Nu liền bưng bát cơm lên,gắng gượng nhổm giậy và bảo. _Tôi còn đi nổi. Chỉ cần ăn hết bát cơm này thì chẳng lo nữa đâu, tôi sẽ vừa đi vừa ăn mà ... Vẻ sốt sắng đầy ngô ngê và giọng nói tha thiết của Pa Nu khiến Ca Đô không nỡ từ chối đành khoát tay ra hiệu đồng ý với cậu ấy. Rồi chàng ta với GIÀ CHẠ Bung Lon đi ra ngoài. Còn Pa Nu lấy lá chuối khô gói ngay chỗ cơm lại để mang theo. Cầm cái gói trên tay,cậu ta nhào ra sân trèo lên lưng chú voi mà cậu ta vừa mới dời khỏi chưa bao lâu. Trên đường đi Pa Nu vừa dởi gói cơm ra ăn vừa nghe vị GIÀ CHẠ kể về nhóm người mà họ sắp phải đối mặt để đòi người. Theo đó hai chàng trai mới biết những kẻ ấy không thuộc về bộ lạc Trâu Vàng hay Rắn Chín Đầu. Đúng hơn là ở cái vùng ven biển và miền núi kẹp giữa Trâu Vàng với Rắn Chín Đầu còn có vài ba tộc người sống thành các PHUM,SÓC rải rác đó đây. Âý là tộc CLAU rồi TDƯA và HRĂM. Nói chung hồi xưa họ sống khá thuận hòa trong vùng đất đai của mình và với những Bộ Lạc,Thị Tộc khác. Nhưng khoảng mấy chục mùa lúa về trước bỗng đâu xảy ra những đợt cháy rừng lụt,hạn liên miên. Và do tranh giành các mảnh đất có thể trồng trọt được hay những nguồn nước,thế là họ bắt đầu đánh nhau hết lần này đến lần khác. Dần dà có tộc này mạnh lên nhưng có tộc khác lại yếu đi. Và cuộc sống ở từng thị tộc trở lên thay đổi. Nơi chở nên giàu có hơn hẳn,chỗ lại trở nên đói kém. Trong từng thị tộc thì các PHUM SÓC sóc nhỏ thì lại càng khó khăn hơn. Các cuộc tranh giành thường chỉ làm cho các các PHUM SÓC lớn nơi Chúa TỂ,ĐẦU LÃNH cùng nhóm người nắm quyền của những tộc này trở lên giàu . Cái nhóm người đã bắt mất mấy chị em Mi Nương thuộc về số các PHUM SÓC nhỏ,nghèo khổ nhưng chất phát. Thường họ chỉ trồng trọt trên các mảnh ruộng bậc thang nhỏ hẹp,săn muông thú ở trong rừng quanh quanh nơi mình sống. Đối với người Trâu Vàng hay Rắn Chín Đầu nếu có gặp thì họ cũng chẳng mấy thích kiếm chuyện làm khó nhau. Bây giờ bỗng dưng xảy ra chuyện này,ngay các GIÀ CHẠ cũng khó mà nghĩ được lí do tại sao. Ca Đô với GIÀ CHẠ Bung Lon đang bàn bạc xem phía trước sẽ có những tình huống nào chờ đợi mọi người và cần đối phó ra sao. Pa Nu chỉ im lặng chăm chú lắng nghe. Và cậu ta biết được rằng nếu đúng là người của PHUM SÓC đó bắt mấy chị em thật. Thì hai bên cũng cố không gây đổ máu,tránh gây thù hằn về sau. Chỉ cần bọn họ giao người thì Trâu Vàng sẽ bỏ qua. Còn nếu nhóm người đó chống đối thì Ca Đô và anh em đành dùng hết sức lực cứu bằng được mấy người con gái kia. Chỉ sợ các GIÀ CHẠ đã nhầm thì thật là phải tìm lại từ đầu,vừa tốn công vừa chậm chễ trong việc cứu người mà thôi. Cậu ta càng thấy được có anh Ca Đô góp sức thì mọi chuyện bớt đáng ngại hơn nhiều. Pa Nu thầm nghĩ trong bụng là cám ơn trời đất đã đưa anh ấy trở lại kịp lúc. Mấy con voi đưa mọi người đi rất nhanh còn gấp gáp hơn lúc Cơ Tiêu,Pa Nu đi lúc chiều qua. Họ chỉ theo lời nói của Pa Nu mà dừng lại ở cái nơi diễn ra cuộc vật lộn giữa nhóm người Trâu Vàng với bọn cướp và con dốc nơi Cơ Tiêu bị thương. Tại những chốn này,cũng không mấy khó khăn để họ lần lượt tìm ra hai người anh em của Ca Đô bị giết chết. Ca Đô tự mình xếp cành khô thành đống giấu tạm hai người vào đó nhằm tránh khỏi bị thú hoang ăn mất. Sau đó mọi người tiếp tục lên đường ngay. Cuối cùng họ tới được vùng đất dưới chân một dãy núi chạy dài. Ai nấy đều nhận ra những mảnh ruộng bậc thang bề ngang rất hẹp,cây mọc trên đó thật còi cọc. Xen lẫn đó là vài khóm nhà sàn lụm xụm. Khung cảnh này lồ lộ một vẻ nghèo nàn,muốn che dấu cũng không nổi. Ca Đô cùng GIÀ CHẠ Bung Lon và Pa Nu ngồi trên con voi dẫn đầu mau chóng tiến sâu vào trong phum sóc này. Từ trong từng nhà già,trẻ,gái,trai đổ đầy ra ngoài sân đứng nhòm tốp người khách lạ với những cặp mắt hằm hằm đầy vẻ giận dữ. Nhóm của Ca Đô đều cảm thấy người vùng này rõ ràng chẳng niềm nở gì. Điều này báo trước mọi chuyện sẽ chẳng dễ dàng,hai người dẫn đầu thấy trong lòng không khỏi căng thẳng. Trong nhóm chỉ có Pa Nu chăm chú nhìn bà con ở phum sóc này một hồi rồi mặt mày sáng lên,mừng rỡ nói. _GIÀ CHẠ Bung Lon và anh Ca Đô, đúng là họ rồi. Họ bắt đi ba chị em. Những quần khố mà họ mặc. Rồi vòng chuỗi họ đeo giống y như bọn cướp vậy. Mà cái anh kia...là một trong những kẻ đã đánh nhau với chúng tôi đấy. Ca Đô nghe rồi gật đầu. Lúc sau chàng ta cùng GIÀ CHẠ Bung Lon và Pa Nu đã gặp được người đứng đầu của vùng này. Đó là một người đàn bà già nua, da dẻ nhăn nheo,vú chảy xệ. Còn gã mà Pa Nu vừa chỉ mặt lại đến đứng sát cạnh bà già,ánh mắt hắn đầy vẻ thù hằn. Xung quanh bọn họ là những người già hơn hết trong vùng. Ngay lập tức đám người này chào hỏi nhóm của Ca Đô một cách rất lạnh nhạt. Nhưng GIÀ CHẠ Bung Lon với Ca Đô vẫn cố hết sức mềm mỏng khi nói tới cuộc đụng độ và bắt bớ của nhóm trai tráng vùng này. Và hai người xin bà con ở phum sóc này thả người ra muốn đòi thứ chi Ca Đô cũng hứa sẽ kiếm đủ để chuộc người. Thế mà những kẻ kia nghe hai người nói với nét mặt rất dửng dưng như không hề để ý tới. Chẳng ai thèm trả lời lấy một câu. Pa Nu thấy vậy căng thẳng lắm,mặt mũi tái đi. Nhìn sang Ca Đô thì cậu ta thấy anh ấy cũng lo lắng đâu kém,vẫn ánh mắt cứng rắn nhưng trên trán đã tấm lấm mồ hôi. Rồi Ca Đô nuốt nước bọt,đổi nét mặt dữ dằn và cất lên giọng nói lạnh lùng đáng sợ đến không ngờ. _Chúng tôi nói hết lẽ mà bà con vẫn không chịu nhận là đã bắt người sao ? Mọi thứ chẳng phải quá rõ ràng ? Khi tôi bảo rằng cậu trai kia nằm trong nhóm bắt người. Trên đùi cậu ta còn vết đâm sượt qua của kiếm. Nghe thế cậu ta đã chột dạ, chân giật giật vài cái. Nếu tôi vạch quần khố của cậu ta, liệu các người có chối được không ? Nghe kĩ đây, tôi nói lần sau cùng. Hoặc thả chị em của chúng tôi ra, các người sẽ nhận được rất nhiều gạo,đậu. Nó sẽ giúp các người qua cảnh đói kém hiện nay. Còn không...Dù chẳng hề muốn, nhưng chúng tôi vẫn phải đánh phá phum sóc này của các người. Chừng đó chắc chắn phum sóc này sẽ thua thê thảm lắm. Thế nào, Mệ Gìa ĐỨNG ĐẦU ở đây ? Bà định quyết định ra sao ? Pa Nu nghe vậy mà sởn da gà. Cậu ta thầm nghĩ tới mình còn thấy đáng sợ thế này,hẳn những người ở đây còn thấy hãi hùng hơn nhiều. Qủa thật những người này đều phải quay sang nhìn nhau với ánh mắt vô cùng lo lắng,bối rối. Mà hơn hết là gã bị thương ở đùi mà Ca Đô vừa nhắc tới. Mặt mũi hắn ta trở lên bứt dứt,lộ rõ cảm giác có lỗi với bà con của mình. Gã định bước lên trước,dáng vẻ trở lên hùng dũng khác thường. Miệng hắn mím chặt, chắc chắn một khi bật ra lời thì tiếng nói sẽ cực kì cứng cỏi. Nhưng gã chưa kịp nói thì bà Mệ Già ĐỨNG ĐẦU kia đã dơ cao cánh tay khẳng khiu của mình,cất giọng khàn khàn. _Mày không cần làm thế. Tội của mày với chúng nó có lớn đến nỗi gây họa cho phum sóc này đi nữa. Thì ta và các già cũng bỏ qua. Ai bảo chúng mày làm thế là vì mọi người. Thế nên...có cái gì thì phum sóc này cũng chịu tội chung một lượt. Lời của bà ta thật có sức mạnh. Gã trai trẻ không hé răng tiếng nào nữa. Và hết thảy những người trong PHUM SÓC sóc đều gật đầu tỏ ý đồng lòng. Họ cùng nhau nắm tay lại thành những nắm đấm,giơ lên sẵn sàng đánh trả một khi bà ấy bảo. Đứng trước cảnh này Ca Đô cũng không thể tin được. Trong lòng chàng ta đã phải tính đến chuyện rút gươm khỏi vỏ. Những người khác hẳn cũng định làm thế. Pa Nu thấy vậy thì sắc mặt càng xám xịt hơn,trong lòng thất vọng quá. Cậu ta quả thật không mong muốn mọi thứ rơi vào tình cảnh này. Đúng lúc đó,Mẹ Già ĐỨNG ĐẦU ở đây vừa quay lưng đi vừa nói vọng lại. _Mấy người lạ mau đi theo ta. Gìa này sẽ cho các người thấy. Ca Đô,GIÀ CHẠ Bung Lon và những người khác trong đó có Pa Nu đều phấn khởi ra măt bởi cho rằng phum sóc này đã xuống nước. Mẹ Gìa hẳn đang dẫn mọi người đến chỗ giam giữ mấy chị em. Và rồi trên đường đi họ bắt gặp ở nơi ven chân núi cảnh tượng hai dàn thiêu còn đã tắt nhưng khói vẫn bay là là ở quanh. Cách đấy không xa là một cái chum đang được chôn dở dang trong đất. Pa Nu nhìn nó và lờ mờ nhớ ra rằng trước đây cậu được anh BA ĐÔN kể cho nghe chuyện như thế này. Đó có lẽ là cái lệ làm ma của người ở đây. Phum sóc này thiêu người đã mất trên dàn lửa rồi lấy bỏ vào chum đem chôn. Pa Nu băn khoăn là không biết hai người xấu số kia có phải là những kẻ bị Cơ Tiêu chém chăng. Nghĩ vậy bỗng trong lòng cậu ta thấy nao lòng. Cuối cùng nơi mà Ca Đô,GIÀ CHẠ Bung Lon và Pa Nu tới lại là một căn nhà sàn tuy lớn hơn các nhà trong vùng nhưng vẫn rất tuềnh toàng. Ở bên ngoài họ đã nghe thấy tiếng đàn bà gào khóc. Khi vào trong Pa Nu sững sờ nhận ra hai kẻ đang nằm im lìm trên sàn nhà chính là gã cầm đầu toán cướp và một tên trong số đó. Cậu nhìn kĩ hơn thì biết người trẻ hơn đã chết mất rồi. Còn gã cầm đầu bị thương rất nặng thế kia chính là do cậu gây ra. Xung quanh có rất nhiều người với nét mặt xót xa đang vật vã bên hai kẻ ấy. Họ không những xót thương cho người xấu số mà còn nguyền rủa kẻ nào đã gây ra chuyện này. Pa Nu đoán họ chắc hẳn là người ruột thịt của hai kẻ ấy. Điều này khiến ruột gan cậu ta nhộn nhạo không yên. Thế nhưng khi Ca Đô hỏi thì cậu vẫn kể lại chuyện đã xảy đến với hai kẻ đó. Những người ở trong nhà cũng nghe được,tức thì dương ánh mắt đầy uất ức nhìn chăm chằm vào Pa Nu. Thấy vậy Ca Đô liền rút gươm ra bảo vệ cậu thì MỆ GIÀ ĐỨNG ĐẦU chỉ vào gã,cất giọng đau thương. _Các người đã thấy, cũng đã biết cái thằng này làm sao mà bị như vậy. Nhưng các người còn chưa biết hắn là chồng của con gái già này, bố những đứa cháu yêu của ta. Nó đã bắt đàn bà con gái của mấy người đi thật. Nhưng mấy người cũng đánh cho nó và người của nó ra nông nỗi này. Bây giờ một đứa đã lìa đời, nó thì đang ngắt ngoải. Con ta sắp mất chồng,cháu ta sắp mất bố....Nói cho cùng hòa nhau. Hai bên không có kẻ gây thù,chẳng có người báo nợ nữa.... Có lời của MỆ GIÀ ĐỨNG ĐẦU,những người kia thôi không nhìn Pa Nu nữa,coi như họ để yên cho cậu ta. Và GIÀ CHẠ Bung Lon thấy thế vừa vội vã gật đầu tỏ ý đồng tình vừa nói ngay. _Vâng, vâng. Chúng tôi cũng đâu phải đến đây để báo thù. Chỉ cần bà giao người thì chúng tôi sẽ đi ngay. Bà Bung Lon dứt câu mọi người trong nhóm liền gật đầu luôn mấy cái. Nhưng MỆ GIÀ ĐỨNG ĐẦU đáp lại bằng cái lắc đầu và thở dài mà nói. _Nói thật..phum sóc này bao mùa lúa qua đã mất đi nhiều người rồi, chẳng muốn đánh nhau đổ máu vì cái gì nữa. Nếu trả mấy chị em lại được thì ta sẽ làm ngay. Đằng này, những người con gái đó đâu còn trong tay bọn ta nữa. Các người dẫu có phá nát phum sóc nhỏ bé này cũng thế thôi. GIÀ CHẠ Bung Lon và người trong nhóm nghe những lời này mà mắt trợn trừng, miệng há hốc ra.Ai nấy đều sửng sốt tộc độ.Ca Đô trước nay vẫn luôn rất giỏi giữ bình tĩnh .Nhưng trước điều mà chàng ta không ngờ tới cũng hơi giật mình,nôn nóng cất tiếng hỏi lớn. _Bà nói thế là sao ? Lẽ nào các người đã làm gì mấy chị em đó rồi ? Nhưng Pa Nu thấy anh ấy vẫn chưa biến sắc mặt thì nghĩ cũng tài hơn người rồi,ít ra là hơn hẳn cậu. Thoáng nghĩ thế rồi cậu cũng như mọi người đều bồn chồn chờ nghe bà MỆ GIÀ ĐỨNG ĐẦU nói rõ chuyện của chị em. _Trâu Vàng các người nghĩ bọn ta xấu lắm, chuyên bắt người của bộ lạc khác đúng không ? Nhầm rồi. Bọn cướp trong rừng có đủ loại. Bộ lạc nào,tộc nào cũng có kẻ làm cướp. Trâu Vàng cũng thế thôi. Còn bọn ta người ít, ngày vất vả trồng trọt săn bắn,tối lo che trở bao vể lẫn nhau trước sự cướp bóc của kẻ khác. Bọn ta còn đâu sức mà đi cướp...Nếu không vì mùa lúa này kém quá, chúng ta không có đủ đồ để nộp cho lên trên, chỉ còn nước đem người đi thay. Con rể ta vì bức xúc cảnh con em của phum sóc mình phải đi hầu hạ kẻ khác suốt đời. Nó mới đem anh em đi săn bắt thú rừng quý hiếm làm đồ cống bù vào mong thoát khỏi cái ách kia. Rồi…đúng dịp các người đi qua. Bọn nó mới bắt đàn bà, con gái của các người đem thế chỗ cho con em mình. Đấy chuyện nó là vậy. Bây giờ muốn đòi thì các người chỉ có đến chỗ Chúa Tể của TỘC HỜ RĂM của bọn ta mà đòi...Mà bọn ta cũng, cũng nói luôn là không thể đi cùng các người được. Sống bao đời ở đây rồi, chúng ta biết mà chọc giận đến PHUM SÓC Lớn thì sẽ không được yên. Người Trâu Vàng càng nghe,đầu óc càng choáng váng bởi tình cảnh của chị em Mi Nương lại rắc rối,mịt mờ tới vậy.Tuy vậy thái độ của Ca Đô và GIÀ CHẠ Bung Lon với người của PHUM SÓC sóc này cũng đã hòa hoãn hơn.Họ dùng giọng mềm mỏng để cố hỏi cho ra lẽ cái nơi chị em Trâu Vàng bị đưa tới. Sau khi nắm hết những điều cần biết thì người Trâu Vàng đành vội vã dời khỏi đó mà không đôi co gì nữa. Đi được quãng ngắn,nhóm người tách làm hai hướng. Ca Đô và người của anh ta tiến thẳng tới phum sóc của Chúa Tể của TỘC HỜ RĂM trước. Còn GIÀ CHẠ Bung Lon và Pa Nu thì quay về CHẠ RŨ gọi thêm người đến giúp Ca Đô. Về đến nơi,Pa Nu gặp ngay Cơ Tiêu đang được một anh trai ở CHẠ RŨ dìu đi ra khỏi Nhà Lớn ở đây. Thấy anh chàng,Pa Nu lao ngay tới với nét mặt phấn khởi khôn xiết. _Cậu đã...đã tỉnh lại rồi, mình đã lo cho cậu suốt trên đường đi. _Ừ, Cơ Tiêu này đâu thể nằm ngủ ngon lành trong khi mọi người lao nhao lên được. Mà không cần nói mãi cái chuyện của tôi nữa. Kể đi xem nào, chuyện đi cứu chị em thế nào rồi ? Tại sao cậu lại quay về sớm thế chứ hả ? Cơ Tiêu nói rộn lên,ánh mắt sốt ruột của anh chàng nhìn Pa Nu vừa toát lên nỗi mong đợi vừa thể hiện bao điều thắc mắc. Pa Nu nghe mà hơi rối lên tuy thế vẫn cố trả lời để anh chàng kia yên lòng. _Chuyện rất dài, nhưng mình sẽ kể hết, kể thật rõ cho cậu mà.... Rồi Pa Nu xin người ta để mình lo cho Cơ TiêU và đưa anh chàng quay vào Nhà Lớn ở CHẠ RŨ này. Vừa đi cậu vừa bắt đầu kể. Rồi hai chàng trai ngồi xuống những tấm nệm đan bằng cói,bên cạnh bếp củi đang đượm nồng ánh lửa. Cơ Tiêu còn khá yếu,dáng vẻ rất mệt mỏi khi cố nghe cho hết câu chuyện của Pa Nu. Nhưng anh chàng chăm chú đến độ không bỏ xót một chi tiết nhỏ,chốc chốc lại ngắt lời cậu bạn để hỏi lại cho rõ một điều nào đó còn thấy mơ hồ. Thế nên Pa Nu rất vất vả mới kể xong được mọi chuyện. Một lúc sau GIÀ CHẠ Bung Lon và đông đủ các GIÀ CHẠ trong CHẠ RŨ này cũng đã ngồi ở xung quanh. GIÀ CHẠ Bung Lon liền nói nhanh gọn về chuyện Ca Đô đang gấp rút đi đến PHUM SÓC LỚN của Nữ Chúa ở HỜ RĂM để cứu chị em Trâu Vàng. Rằng một mình anh ấy e khó làm được chuyện này và rất cần đến sự giúp sức của CHẠ RŨ. Vừa nghe đến đó thì GIÀ CHẠ ĐỨNG ĐẦU của CHẠ RŨ liền nói. _Chỉ cần con em Trâu Vàng bị kẻ khác chèn ép thì người Trâu Vàng đều phải đòi lại công bằng cho họ. Huống chi đây là người nhà của CHÚA TỂ TỐI CAO và TỘC LA, chúng ta mà bỏ mặc thì còn biết ăn nói ra sao. Nên xin QUA Ơ LAN Cơ Tiêu hãy yên lòng. Tự tôi sẽ dẫn thêm an hem của chạ lên đường ngay. Ông ấy vừa dứt lời thì người cầm đầu cánh trai tráng trong chạ đứng ngoài cửa tiến nhanh vào cúi đầu chào mọi người,nói. _ Một chục anh em cùng ba con voi đã sẵn sàng. Sau đó anh ta đi nhanh ra ngoài. Cơ Tiêu vừa gật đầu với các GIÀ CHẠ vừa cất giọng nói vừa khẩn khoản vừa bứt bối. _Tôi thay mặt bố , CHÚA TỂ TỐI CAO Trâu Vàng và them vào TỘC LA muôn lần ghi nhớ với bà con ở CHẠ RŨ cái ơn này. Cơ Tiêu cũng nhờ mọi người chuyển lời ấy đến anh Ca Đô. Thật...xấu hổ, đáng lẽ chính tôi phải đi.... Các GIÀ CHẠ nghe vậy thì trước là gật đầu đáp lại Cơ Tiêu nhưng sau ấy lại nhìn vào đống lửa với ánh mắt và nét mặt toát lên đầy nỗi ái ngại. Điều đó làm anh chàng lẫn Pa Nu cảm thấy chuyến đi cứu người này không dễ dàng chút nào. Ngay sau ấy,GIÀ CHẠ ĐỨNG ĐẦU của CHẠ RŨ liền đứng lên những vị khác cũng đứng lên theo. Và họ, người thì vội vã lên đường,kẻ thì ra về. Chỉ còn GIÀ CHẠ Bung Lon là ở lại bởi đang là phiên bà trông coi Nhà Lớn. Rồi Cơ Tiêu đòi Pa Nu dìu ra ngồi ngoài hiên cho thoáng,ở mãi trong buồng anh chàng thấy bí bách không chịu nổi. Lúc này trời đã về chiều,không gian là một màu tím nhạt. Trên đường đã thấy lác đác những người từ ngoài đồng hay trên sông về CHẠ .Tiếng chó sủa vui tai,tiếng trẻ con bi bô nô đùa với nhau. Và trong những làn gió nhẹ bay,thoang thoảng mùi đồ ăn từ trong bếp mỗi nếp nhà. Một khung cảnh thật yên bình trải ra trước mắt Pa Nu,Cơ Tiêu. Tuy vậy không ai có thể thoải mái tận hưởng cái cảm giác nhẹ nhàng này. Thật ra chưa khi nào những buổi chiều tẻ nhạt như vậy lại khiến Cơ Tiêu ưa rộn rã này thấy thích thú. Có chăng thì nó hợp với Pa Nu hơn. Nhưng lúc này Pa Nu cũng phớt lờ mọi thứ đang diễn ra quanh mình. Trong lòng cậu ta ngập tràn một nỗi bồn chồn. Bây giờ cậu với Cơ Tiêu đều chẳng hay biết chuyện gì đang diễn ra ở với Ca Đô cùng những người khác ở nơi xa kia. Cơ Tiêu đang dựa lưng vào một cây cột đỡ mái nhà,hai mắt nhắm chặt như đã ngủ mà rồi lại mở ra chừng chừng. Rồi anh chàng này thụi cùi trỏ xuống lan can gào lên đầy bực giọc. _Có thế nào tôi cũng không hiểu được. Tại làm sao anh Ca Đô lại để yên cho mấy thằng cha bắt chị tôi như thế ? Rành rành là bọn chúng đã gây ra cái tội đó. Phải tay tôi thì tôi bắt hết bọn chúng mang về đây đánh một trận cho hả. Rồi đợi đến lúc nào các chị em trở về thì bắt bọn chúng phải cúi đầu xin lỗi họ rồi mới thả ra chứ. _Cậu đừng thế. Anh Ca Đô có nói. Chúng ta không nên thù hằn những người đó. Bọn họ cùng quẫy lắm mới làm liều. Những kẻ đó bắt chị em ta là bởi muốn cứu chị em họ thoát khỏi cảnh bị đày ải. Chẳng ai muốn thấy người ruột thịt của mình bị hành hạ mà. Cái ấy thì đặt vào hoàn cảnh chúng ta biết đâu chừng cũng làm như thế. Pa Nu đang cố nói làm sao để Cơ Tiêu dịu bớt đi. Đúng lúc đó thì GIÀ CHẠ Bung Lon từ trong nhà đi ra mang theo ấm nước và mấy cái bát. Bà đang định mời hai chàng trai uống nước chè thì nghe được đoạn nói chuyện của họ. Vậy là bà ấy vừa bày bát ra sàn vừa nói xen vào. _Tôi có mặt ở đó, tôi cũng nghĩ vậy. Tình cảnh cái phum sóc ấy quả là khó khăn lắm. Chuyện này bọn ta cứ chấp mãi thì thành ra ỷ mạnh bắt nạn yếu. Thế đâu có hay, lại hóa ra giống Rắn Chín Đầu đối với Trâu Vàng sao. Huống hồ họ nói thật. Nếu mà trả người được thì họ trả ngay. Bây giờ kẻ mà chúng ta đương đầu là cái bà Chúa TỂ hùng mạnh của họ kìa...Mà cậu Pa Nu chưa kể một chuyện. Đó là nhờ cậu ấy mang củ sâm của mình đem cho con rể của bà MỆ GIÀ ĐỨNG ĐẦU ở cái phum sóc ấy vốn đang bị thương sắp chết để mong giữ lại mạng sống cho ông ta. Nhờ thế mà bà ấy cảm kích rồi chỉ cho môt người ở vùng đó có thể giúp chúng ta trong chuyện cứu mấy chị em. Nên cuối cùng tôi thấy mọi người hòa hoãn, cảm thông cho nhau vẫn tốt hơn. Cơ Tiêu vừa nghe vừa nhận bát nước chè rồi uống hết nó. Anh chàng cũng chẳng biết nói gì nữa. Rồi không gian phía trước của NHÀ LỚN ở CHẠ RŨ này trở nên vô cùng im ắng. Ba người lặng lẽ ngồi trong ánh hoàng hôn tím đỏ,chờ đợi chị em Trâu Vàng yên lành trở về.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang