[Việt Nam] Thiêng Liêng (Tập 1): Chuyến Đi Của Cuộc Đời
Chương 51 : Chương 51
Người đăng: DBTN
Ngày đăng: 01:00 02-07-2018
.
33
Thứ Qúy GIá Của Tộc CLAU
Trong buổi sáng mà Ca Đô phải tách khỏi tốp của Mi Nương thì ở nơi rất xa miền cửa sông này cũng có một nhóm người sửa soạn lên đường. Ba người đàn ông,một già hai trẻ đang gấp rút rảo bước trên con đường lát gạch đỏ dẫn đến tòa ĐỀN THÁP TỐI CAO của PHƠ RÔM ÁNH SÁNG.
Họ là những kẻ thuộc tầng lớp trên của bộ lạc Rắn Chín Đầu. Tấm áo choàng rộng thùng thình bên ngoài và chiếc khố dài tới bắp chân bằng vải lụa trơn bóng mà từng người đang mặc đã chứng tỏ sự cao quý và giàu sang của họ. Không chỉ vậy,người lớn tuổi hơn hết còn được nhận lãnh một việc quan trọng mà bộ lạc giao phó.
Ông ta là người sẽ thay mặt Rắn Chín Đầu mang lời đề nghị sang đất Trâu Vàng. Để rồi qua từng tiếng nói của ông ta mà ý trí từ HỘI ĐỒNG BỘ LẠC của Rắn Chính Đầu sẽ truyền đến tai của CHÚA TỂ TỐI CAO Trâu Vàng cùng với HỘI ĐỒNG BỘ LẠC của họ.
Cái ý trí mà chính bản thân ông ta hiểu là không hẳn toàn thể các phe cánh trong HỘI ĐỒNG BỘ LẠC ở RẮN CHÍN ĐẦU đã mong muốn và cùng trung suy nghĩ như vậy. Nhưng ít ra trong hoàn cảnh này những vị CHÚA TỂ của các ĐẦU TỘC ở trên mảnh đất Rắn Chín Đầu đã không còn lựa trọn nào tốt hơn. Và quan trọng là ý kiến của ĐỀN Tháp TỐI CAO, vị CHỦ TẾ ĐỨNG ĐẦU ở đó đã tới tận nơi diễn ra cuộc họp bàn.
Bà ta lắng nghe sự tranh cãi nảy lửa từ khắp mọi phía của vòng tròn các vị Đầu Tộc đang đứng. Những người này lúc thường nghiêm trang,bệ vệ thế nào đi nữa thì khi ấy đều đứng giậy vung tay,giậm chân thình thịch trên sàn nhà. Chỉ thiếu nước họ nhảy xổ vào choảng nhau vì cáu giận trong lúc lờ qua tiếng lại. Ngoài bà ta thì có duy hai vị là CHÚA TỂ của ĐẦU TỘC THỨ BA và CHÚA TỂ của ĐẦU TỘC THỨ NĂM là vẫn ngồi nhìn cái đám hỗn loạn trước mắt mình. Cuối cùng hai ông bà này đều hướng sang phía CHỦ TẾ ĐỨNG ĐẦU đầu hơi cúi xuống,ánh mắt tỏ rõ sự nhờ cậy. Và bà ta đáp lại cũng bằng một cái gật đầu đầy vẻ cao quý rồi nhẹ nhàng lên tiếng.
Những lời của bà ta mà ai nấy trong buổi họp đều phải hiểu đó cũng là suy nghĩ của con người quyền uy bậc nhất trong bộ lạc. ĐẤNG THIÊNG NA NI A RA đã thấy nên làm thế nào,cần phải làm ra sao trong chuyện này. Cũng do đó mà sau ấy không còn một ai lên tiếng chống đối nữa. Nhờ vậy mà cuộc họp đã chấm dứt một cách êm đẹp. Cùng một quyết định mà các Đầu Tộc đã đồng lòng giao cho người đàn ông đứng đầu của tộc CLAU,một thị tộc nhỏ bé và yếu thế hơn hết trong Liên Minh Các Thị Tộc Bộ Lạc Rắn Chín Đầu,đi làm. Đó là ông, KHƠ TIÊM,ĐẦU LÃNH của Tộc CLAU.
Và KHƠ TIÊM phải hoàn thành một việc để có thể nhẹ lòng đi một chuyến đến mảnh đất CHẠ Lớn của Trâu Vàng xa xôi. Bởi việc đó mà ông đã thức suốt đêm để cân nhắc lời nói của mình. Rồi khi mặt trời chưa ló rạng thì ông đã gọi người tùy tòng giậy để tới ĐỀN THÁP TỐI CAO cho sớm sủa.
Đứng bên ngoài tòa ĐỀN THÁP TỐI CAO của RẮN CHÍN ĐẦU cao vời vợi bằng gạch nung,trong lòng ông tràn đầy sự quyết tâm,ý trí vững chắc như đá tảng. Và lát nữa đây khi bước qua hai cánh cửa lớn bằng gỗ bọc đồng của ĐỀN THÁP TỐI CAO này thì ông đã biết mình sẽ đối mặt như thế nào. Có thể nói vì số phận không mong muốn đã giáng xuống tộc người của mình. Mà ông đã phải sử xự ra sao trong mấy mươi mùa lúa qua. Nhưng sâu tận đáy lòng ông vẫn giữ cho mình một niềm tự hào không bao giờ lụi tắt. Bởi thế,dù đứng trước bất kì ai,có sức mạnh lớn lao tới đâu chăng nữa thì cũng không hề khiến ông phải nao núng.
Tuy vậy lần này đã có sự đổi khác. Vì người mà ông phải đối mặt là ĐẤNG THIÊNG NA NI A RA. Không những trước đây ông chưa có dịp gặp bà chị ruột của CHÚA TỂ TỐI CAO Ôn Nặc bao giờ. Mà còn bởi những điều mà ông đã ngầm cho người tìm hiểu trong một thời gian dài về con người hóc hiểm này. Có nhiều chuyện mà kẻ khác không biết hay chỉ dám cho đấy là tin đồn thì ông biết chắc đấy là sự thật. Nên KHƠ TIÊM phải thú thực với chính mình rằng chưa khi nào ông căng thẳng như lúc này.
Các Mo trẻ tuổi cũng bước ra cúi chào ông và xin được dẫn mọi người vào trong. Họ nói CHỦ TẾ ĐỨNG ĐẦU đang rất nóng lòng chờ đợi ĐẦU LÃNH của Tộc CLAU ở gian phòng đón tiếp khách quý. KHƠ TIÊM và người của mình sải từng bước chân chậm rãi. trái ngược với nhịp đi vội vã của các Mo.
Chẳng mấy chốc,ông đã ở giữa một không gian rực sáng bởi các đài lửa lớn. Trên chín mặt khác nhau của bức tường màu hồng nhạt là chín bức tranh với những đường chạm nổi bằng vàng. Mỗi bước vẽ hình một đầu rắn có cổ rất dài cuộn vòng lại ẩn hiện trong những làn sóng nước. Và chín đầu rắn,cái vươn thật cao,cái trúi xuống thật thấp ấy đều gắn với một bồn nước lượn vòng thành hình tròn ở trên nền. Ở phía trong là ba chiếc sập bằng gỗ mạ vàng và nạm ngọc đỏ. Chiếc sập lớn và cao nhất đặt ở giữa, hai chiếc khác nhỏ hơn đặt hai bên. CHỦ TẾ ĐỨNG ĐẦU đang đứng cạnh chiếc sập bên phải. Bà ta tươi cười nhìn KHƠ TIÊM rồi vừa giơ tay sang chiếc sập bên kia và cất giọng với ông.
_Tôi rất vui được chào đón ông trong ĐỀN THÁP TỐI CAO thiêng lhiêng này, ĐẦU LÃNH của Tộc CLAU. Mời ông ngồi xuống và nghỉ ngơi một chút. Hẳn ông đã rất mỏi chân khi phải đứng lâu ở ngoài kia. Tôi thành thật xin lỗi ông bởi sự chậm chễ này.
KHƠ TIÊM khá bình thản trước khung cảnh huy hoàng xung quanh cũng như những lời nói có vẻ đầy trân trọng của CHỦ TẾ ĐỨNG ĐẦU dành cho mình. Ông cúi mình xuống, nhưng không phải để đáp lại bà ta. Ngay CHỦ TẾ ĐỨNG ĐẦU cũng hiểu là ông đang cúi chào Mẹ Rắn Chín Đầu, một trong các ĐẤNG THIÊNG LIÊNG quan trọng hơn hết của bộ lạc này. Sau đó ông nhìn thẳng vào khuôn mặt lúc trước đang có nét phận ý nào đó nhưng đã vội biển đổi trở lại vẻ niềm nở thường thấy của CHỦ TẾ ĐỨNG ĐẦU và nói giọng xúc động.
_Không có chi, rất cảm ơn ý tốt của bà. Nhưng tôi xin phép được thưa chuyện với ĐẤNG THIÊNG NA NI luôn.
Khi nghe lời yêu cầu của KHƠ TIÊM,trong một thoáng CHỦ TẾ ĐỨNG ĐẦU đã khép mắt lại. Nhưng sau đó bà ta vừa nhìn ông vừa đi tới và nói bằng giọng mềm mỏng.
_Đầu LÃNH xem chừng rất vội. Cũng phải thôi, ông đang mang trên mình gánh nặng ý trí của bộ lạc chúng ta. Được rồi. Vậy thì mời ông theo tôi.
Và CHỦ TẾ ĐỨNG ĐẦU đi song song với KHƠ TIÊM bước ra khỏi phòng tiếp đón. Họ cùng những người theo hầu tiến vào một lối đi quanh co trong ánh lửa mập mờ của những ngọn đuốc đặt cách quãng khá xa trên tường. Sau cùng họ dừng lại trước một cánh cửa lớn bằng đá xám.
_Ngài biết đấy, ĐẤNG THIÊNG NA NI đang lúc Trường Chay. Bởi thế không ai được gặp mặt Người. Chỉ còn cách ta đứng ngoài này thưa chuyện với Người. _ CHỦ TẾ ĐỨNG ĐẦU nói.
_Vâng. Xin bà mở lời trước với ĐẤNG THIÊNG NA NI giúp tôi. _ KHƠ TIÊM gật đầu đáp lại với giọng nhờ cậy.
CHỦ TẾ ĐỨNG ĐẦU cũng khẽ gật đầu rồi bước lên sát cửa đá. Trong tư thế cầu nguyện,khuôn mặt hơi ngưởng lên cùng hai cánh tay giang rộng bà ta cất giọng tha thiết.
_ Tôi,CHỦ TẾ ĐỨNG chịu tội trước Người. Hỡi ĐẤNG THIÊNG NA NI của Rắn Chín Đầu, tôi biết việc này là sai trái nhưng xin Người hãy thứ tha. Mong Người dừng việc tu tập lại trong chốc lát vì điều tốt lành cho bộ lạc.
KHƠ TIÊM nhìn cảnh tượng đó và cảm nhận rõ một luồng sức mạnh đang hình thành nơi CHỦ TẾ Đứng Đầu. Nó lan tỏa ra xung quanh và có lẽ chỉ nó mới vượt qua được lực cản từ bùa chú được khắc trên cửa đá. Ông thấy nỗi căng thẳng trong lòng mỗi lúc một lớn lên theo bước chân khi đến gần nơi này hơn.
Trong khoảnh khắc tĩnh lặng này,đột nhiên KHƠ TIÊM nảy ra một suy nghĩ lạ lùng. Không biết rằng tình cảnh này,sự ngăn trở của tảng đá xám kia là tốt. Hay việc ông có thể đối mặt,tận mắt trông rõ người mà mình phải dùng hết sức lực để đương đầu thì hay hơn.
Suy nghĩ mâu thuẫn ấy bị cắt ngang bởi một giọng nói đi kèm theo một luồng sức mạnh còn lớn gấp nhiều lần điều mà CHỦ TẾ ĐỨNG ĐẦU vừa tạo ra.
_Ta rất tiếc phải nói chuyện với ĐẦU LÃNH theo cách này. Nhưng ta nghĩ ông là người rộng rãi và trên hết,là người biết rõ chuyện nào là quan trọng. Vì CHÚA TỂ TỐI CAO không có mặt ở đây nên ta đành thay mặt cậu ấy chuyển lời đến ông.
KHƠ TIÊM từ lúc còn rất trẻ đã là một dũng sĩ. Nhưng phải chăng qua thời gian ông thấy mình không còn được như trước nữa. Khi mà ông thấy rất khó chịu,thân thể như bị rơi vào vòng xoay của một cơn bão tố dữ dội. Qủa thật ông đang phải gồng mình lên để chống trọi với sức ép từ phía bên kia của cánh cửa phát ra. KHƠ TIÊM cũng phải bình tĩnh để nghe cho rõ được từng tiếng của chuỗi âm thanh như từ nơi xa thẳm vọng về,tột cùng lạnh lẽo ấy. Để rồi ông thấy thật khó tin khi mình lại có thể từ tốn mà đáp lời ĐẤNG THIÊNG NA NI của bộ lạc này đây.
_KHƠ TIÊM này từ lâu đã mong có dịp được hầu chuyện với Người. Cuối cùng thì lần này tôi đã được toại nguyện.Tôi và toàn thể người CLAU đều rõ về sức mạnh thiêng liêng cũng như sự sáng suốt của ĐẤNG THIÊNG NA NI. Bởi vậy dù CHÚA TỂ TỐI CAO vắng mặt nhưng có sự trông coi của Người thì mọi việc ở đây cũng rất tốt đẹp. KHƠ TIÊM xin lắng nghe lời dạy bảo của Người.
_ĐẦU LÃNH đã nói quá về ta rồi. Đúng ra lần này ta, CHÚA TỂ TỐI CAO cũng như HỘI ĐỒNG BỘ LẠC đang phải nhờ vào tài trí và khả năng ứng đối của ông đấy. Ta rất mong rằng ông sẽ sẽ giúp cho Rắn Chín Đầu chúng ta đạt được sự bù đắp xứng đắp sau chuyện vừa qua. Có lẽ rằng những lời này sẽ là thừa thãi. Nhưng ta vẫn muốn nhắc lại với ông. Điểm yếu của bên họ và điểm mạnh của bên ta. Ta chỉ nói vậy thôi.
Tiếng nói của A RA lại từ đằng sau cánh cửa đá truyền ra bên ngoài. Và KHƠ TIÊM tỏ ra phấn chấn mà cất giọng chắc nịch.
_Vâng, KHƠ TIÊM này xin được lấy mạng sống của mình ra để hứa rằng sẽ gắng hết sức làm cho tốt trọng trách lần này. Tôi sẽ không bao giờ để Rắn Chín Đầu phải mất đi sự oai nghiêm của bộ lạc hung mạnh hơn hết trên mặt đất này.
_Được lắm, ta rất hài lòng khi nghe được lời của ông. Nhưng dường như lời của ông còn thiếu. Việc lần này tốt đẹp thì đây chẳng phải là công lớn của Tộc CLAU hay sao ?
Tiếng nói lại phát ra từ bên kia cửa đá và KHƠ TIÊM cảm thấy giọng của ĐẤNG THIÊNG NA NI của RẮN CHÍN ĐẦU này đã bớt lạnh lẽo hơn. Ông cúi đầu đón nhận và tiếp lời bằng giọng xúc động.
_ Đội ơn Người cũng như CHÚA TỂ TỐI CAO. Bà con của Tộc CLAU chúng tôi thật vô cùng biết ơn Rắn Chín Đầu đã giúp đỡ trong suốt thời gian qua. Và...bởi thế KHƠ TIÊM càng thấy xấu hổ xiết bao khi mà không thể làm được cái điều mà ĐỀN THÁP TỐI CAO mong muốn.
Câu nói sau cùng KHƠ TIÊM nói ra quả thật đã toát lên đầy nỗi day dứt. Đã dứt lời rồi nhưng ông vẫn chưa ngẩng đầu lên. KHƠ TIÊM đang chờ đợi. Và CHỦ TẾ ĐỨNG ĐẦU của bộ lạc đang làm phép nãy giờ để truyền được lời của ông vượt qua bùa chú mà chuyển được đến ĐẤNG THIÊNG NA NI của bà ta. Lúc này đây,MO ĐẤT bị lời nói kia của ông làm cho sửng sốt tới mức phép thuật phải dừng lại. Tuy nhiên bà ta cũng im lặng. Để rồi cuối cùng lời nói của ĐẤNG THIÊNG NA NI của RÁN CHÍN ĐẦU này đã phá tan sự yên tĩnh đáng lo ngại đang trùm lấy không gian.
_ĐẦU LÃNHKHƠ TIÊM. Ý của ông là gì ?Ta đang ở vào lúc không thuận lợi để suy nghĩ nhiều. Vậy nên mời ông nói rõ cho ta được hay.
_Vâng. KHƠ TIÊM này thật tiếc đã quấy quả Người nhiều hơn được phép. Nhưng tôi muốn nói tới sự mong đợi nơi CHỦ TẾ ĐỨNG ĐẦU cũng như ĐỀN THÁP TỐI CAO về mảnh đất mà Tộc CLAU đang ở. Cách đây không lâu,CHỦ TẾ ĐỨNG ĐẦU đây đã đến tận PHUM SÓC xóc của tôi.Bà ấy đưa ra chuyện muốn dựng lên trên đó một ĐỀN THÁP nhỏ để các Mo có thêm nơi cầu nguyện cho bộ lạc được an lành. Và hôm nay,tôi xin được thưa rõ đến ĐẤNG THIÊNG NA NI. Rằng với vị trí ĐẦU LÃNH của Tộc CLAU, KHƠ TIÊM không thể chấp thuận. Xin ĐẤNG THIÊNG NA NI với tấm lòng rộng rãi hãy bỏ qua cho Tộc CLAU. Mong CHỦ TẾ ĐỨNG ĐẦU chuyển những lời này tới được với ĐẤNG THIÊNG NA NI.
KHƠ TIÊM đã ngưởng đầu lên,mắt nhìn thẳng vào cánh cửa đá như muốn xuyên thấu nó. Nét mặt cùng giọng nói của ông toát ra sự cứng rắn ghê gớm. CHỦ TẾ ĐỨNG ĐẦU vừa nghe những lời của KHƠ TIÊM mà rõ là có nhắc tới mình trong đó. Cặp mắt khá đẹp với đôi mày đen mượt của bà ta mỗi lúc một dướng lên thành hình vòng cung để lộ ra ánh nhìn choáng váng. Nhưng chỉ trong thoáng chốc khuôn mặt của MO ĐẤT đã trở lại cái vẻ trang trọng như trước và ngay tức thì bà cất tiếng.
_Khoan đã, ĐẦU LÃNHKHƠ TIÊM đáng mến. Chuyện này tôi đã nói ông không cần phải trả lời ngay kia mà. Hơn nữa, tôi cũng đã lấy thân phận người Làm Lễ Chính cho bộ lạc để hứa với ông. Rằng chỉ cần nhường lại mảnh đất nhỏ bé đó thì đổi lại Tộc CLAU sẽ có được một vùng đất khác rộng lớn hơn nhiều cùng rất nhiều của cải quý giá. Chẳng phải đây điều tốt lành giúp cho tộc CLAU giàu mạnh lên hay sao ? Nên tôi mong ông hãy để đến khi trở về từ Trâu Vàng hãy đưa ra câu trả lời sau cùng. Và tôi nghĩ không nên chuyển câu trả lời vội vàng này tới ĐẤNG THIÊNG NA NI thì hơn.
_Không cần đâu thưa CHỦ TẾ Đứng Đầu. Và trên hết,thưa ĐẤNG THIÊNG NA NI. Chuyện này quá lớn với một mình tôi. Nên tôi đã mang nó ra trước toàn thể người trong tôc của mình để bàn bạc. Cuối cùng mọi người trong Tộc CLAU đã đồng lòng mà đưa quyết định đó. Bởi vậy, dù có thêm thời gian thì chuyện này cũng chẳng thay đổi được gì.
Đầu Tộc của Tộc CLAU quay sang nhìn CHỦ TẾ ĐỨNG ĐẦU rồi lại nhìn thẳng vào cánh cửa đá và nói với giọng mềm mỏng hơn. Tuy vậy bà ta vẫn muốn tìm cách thuyết phục KHƠ TIÊM chứ không phải tiếp tục làm phép theo lời của ông. Và bà ta đang định cất tiếng thì đúng lúc đó giọng nói của A RA truyền ra.
_Ta đã nghe thấy và ta hiểu. CHỦ TẾ ĐỨNG ĐẦU không cần phải nài ép ĐẦU LÃNH KHƠ TIÊM thêm nữa mà khiến ông ấy phải khó sử với người của mình. Ông KHƠ TIÊM , thật ra việc này chẳng hề căng thẳng như ý của bà ấy. CHỦ TẾ ĐỨNG ĐẦU chỉ thấy rằng ĐỀN THÁP được dựng trên PHUM SÓC xóc của ông thì quả là rất tốt. Nhưng không bắt buộc phải là chính mảnh đất của Tộc CLAU. Các CHỦ TẾ sẽ chọn một chốn khác. Về việc này thì ông và Tộc CLAU có thể yên lòng được rồi.
Giọng nói và luồng sức mạnh của ĐẤNG THIÊNG NA NI phát ra từ bên kia cánh cửa vào lúc này đã trở lên nồng ấm. KHƠ TIÊM nhận thấy như vậy nhưng ông không dám cho mình cái quyền tin tưởng tuyệt đối vào cảm giác đó. Dù vậy ông vẫn quỳ hẳn xuống nền của hành lang mà nói lớn.
_Vâng thưa ĐẤNG THIÊNG NA NI. Tộc CLAU xin được đội ơn Người, đội ơn sự rộng rãi của Người.
_Ông không cần phải làm thế. Dù sao ĐỀN THÁP TỐI CAO của Rắn Chín Đầu vẫn có một chuyện muốn nhờ ông. Đừng lo, đây chỉ là một chuyện nhỏ thôi. Nó không có chút liên quan nào đến Tộc CLAU.
Giọng nói tiếp tục từ bên kia cánh cửa đá phát ra. Tuy KHƠ TIÊM nghe được trọn vẹn ý trong đó nhưng ông vẫn chẳng tránh khỏi lo lắng. Điều này hiện ra trong những nếp nhăn nơi khóe mắt đang lộ rõ hơn và yết hầu của ông không ngừng chuyển động xuống lên,xuống lên. Cuối cùng vẫn nguyên một tư thế quỳ xụm trên nền hành lang, KHƠ TIÊM lại hô lớn.
_Xin Người cứ sai bảo, tôi sẽ gắng hết sức mình để làm.
_Được rồi ta sẽ nhận lấy thành ý của ông. ĐỀN THÁP TỐI CAO muốn tốp người sang Trâu Vàng nhận hai Mo trẻ theo cùng. Họ sẽ tìm kiếm và mang về đây một số loại phẩm vật dùng cho việc thờ cúng. Ông hãy che trở và giúp đỡ để họ có thể làm tốt việc của mình. Ta mong đợi ở ông hai kết quả tốt đẹp. Mà chuyện đó CHỦ TẾ ĐỨNG ĐẦU sẽ thu xếp. Còn lúc này ta thấy mình cần phảinghỉ ngơi rồi.
Giọng nói từ bên kia cánh cửa đá đến với KHƠ TIÊM lần này quả khiến ông thấy lòng mình nhẹ nhõm đi nhiều. Khi ĐẤNG THIÊNG NA NI dứt tiếng,luồng sức mạnh tỏa ra kèm theo cũng yếu dần đi và nhanh chóng tan biến trong không gian xung quanh KHƠ TIÊM. Điều đó thực đã giúp ông thấy thân thể dễ chịu trở lại. KHƠ TIÊM vừa mừng thầm trong bụng vì sau cùng đã tới hồi cuộc thưa giử này xong xuôi. Ông vội ngưởng lên và nói bằng giọng thoải mái chưa từng có từ trước tới nay.
_Vâng Ngưới cứ dao họ cho KHƠ TIÊM này. Chắc chắn họ sẽ không gặp bất kì chuyện khó khăn nào trên đường đi. Tôi xin được hứa trước Người. Bây giờ thì tôi xin lui ra ngay đây.
Ông dập đầu cúi lạy một lần nữa rồi đứng dậy. CHỦ TẾ ĐỨNG ĐẦU cũng xin phép ĐẤNG THIÊNG NA NI được đưa KHƠ TIÊM ra ngoài. Rồi bà ta và ông cùng quay người đi theo hành lang mà họ đã vào lúc trước theo hướng ngược lại. Cánh cửa đá màu xám với hình bùa trú khắc chìm trên đó càng lúc càng ở lại xa phía sau của KHƠ TIÊM. Trong đầu ông chỉ còn nghĩ tới việc cùng người của mình mau chóng tới được cổng thành để bắt đầu chuyến đi sang Trâu Vàng.
Tuy vậy khu vực bên ngoài cánh cửa đá xám chưa hề lấy lại vẻ yên tĩnh như trước khi KHƠ TIÊM đến. Trong lúc những vị khách đã đi gần tới gian phòng Tiếp Đón thì từ sâu phía trong của Phòng Đá Xám,giọng nói của A RA tiếp tục cất lên.
_Bà đã đã nghe những gì KHƠ TIÊM nói rồi chứ ?
_Vâng thưa CHÚA TỂ muôn vàn tôn quý. Gìa đã nghe hết mọi điều mà ông ta nói. KHƠ TIÊM thật cứng đầu. Tới tận bây giờ mà ông ta vẫn lại có thể từ trối cơ hội được giúp việc cho ĐỀN THÁP TỐI CAO ? Liệu có khi nào ông ta dám có ý đồ gì chống lại chúng ta không đây ?
Từ trong một lối đi khác sát cạnh Phòng Đá Xám cất lên giọng nói nề giề của người già. Đó là một Mo già với mái tóc bạc trắng để xõa trên lưng. Bà ta đang cúi đầu,quỳ gối trên nền và ngọt ngào đáp lời A RA.
_KHƠ TIÊM sao ? Có thể...điều đó không quan trọng...Vì ta biết. Một kẻ như KHƠ TIÊM .Với những việc ông ta đã làm từ trước đến nay. Tiếng tăm của một kẻ tay sai cho Hội Đồng BỘ LẠC, dốc sức làm việc cho dòng tộc của CHÚA TỂ TỐI CAO. Vậy thì cớ nào đã khiến ông ta phải từ trối ta, nếu không phải là lời dặn truyền đời của người CLAU. Bởi thế...chuyến đi này người của ta chắn chắc phải dành được. Nói đi, bọn ngươi đã hiểu hết phần việc của mình rồi phải không ?
Giọng nói của ĐẤNG THIÊNG NA NIcất lên không toát ra một chút xúc cảm gì. Còn kẻ nhận được những lời ấy thì lại tỏ ra vô cùng sung sướng, điều này lộ rõ trong cách vội vã đáp trả của bà ta.
_Vâng. Gìa này đã hiểu rất rõ. Gìa đã sắp xếp đâu vào đó theo đúng ý định của chúng ta. Con bé đó sẽ làm mọi cách có thể để Người được hài lòng. Hai việc đó chắc chắn sẽ diễn ra theo ý muốn của Người.
_Ta tin. Ta biết bà và nó luôn là những người được việc. Không như một số kẻ....
ĐẤNG THIÊNG NA NI của RÁN CHÍN ĐẦU đang nói thì đột ngột dừng lại. Và bà Mo già kia một lần nữa vội vã tiếp lời.
_Đăm Rang thật đáng tội. Gìa này cầu xin Người hãy nguôn bớt cơn giận khủng khiếp có thể thiêu đốt ĐỀN THÁP TỐI CAO này. Dù sao hắn cũng không còn ở PHƠ RÔM ÁNH SÁNG nữa đâu. Kẻ dưới đã báo về. Để tránh sự mỉa mai của các Đầu Tộc sau cuộc họp lần trước, Đăm Rang và đám đàn bà con gái theo đuôi hắn đã chạy về miền núi. Có lẽ khá lâu nữa tới khi kì Trường Chay của Người kết thúc thì hắn mới dám trở lại đây. Chúng ta sẽ chẳng phải lo đến sự quậy phá của hắn trong một thời gian rồi. Và cứ theo đà này thì một ngày không xa nữa thôi,chuyện lớn của Người sẽ được hoàn thành. Ôi chao, nghĩ tới điều ấy lòng già này thật xốn xang quá chừng, thưa ĐẤNG THIÊNG NA NImuôn vàn quý báu của chúng con.
Vừa nói,Mo già ấy vừa đang chéo hai bàn tay vào nhau để trước bụng. Một ngọn khói màu đen từ từ nhen nhóm lên trong lòng bàn tay bà ta. Rồi nó chuyển mình cuồn cuộn,dãn nở,lớn lên thật nhanh che lấp khuôn mặt rồi thân thể của người đã tạo ra nó. Sau đó đám khói đen lan rộng, bủa vây và làm lụi tàn hết thảy những ngọn đuốc và đài lửa ở trong ĐỀN Tháp TỐI CAO. Từng gian phòng,từng lối đi bỗng chốc trùm trong bóng tối.
Khi mà KHƠ TIÊM đã xem xét xong hết và thấy hoàn toàn yên lòng về mọi thứ cần phải mang theo trong chuyến đi sang Trâu Vàng. Thì ông chỉ còn phải chờ đợi hai người Mo của ĐỀN THÁP TỐI CAO tới để cùng lên đường. Cuối cùng họ đã đến vào đúng giữa trưa, lúc đó mặt trời tự dưng bị mây đen kéo đến che lấp mất một lát. Mấy chục người đàn ông con trai bên phía KHƠ TIÊM vừa nhìn trời vừa than với nhau rằng không khéo trời sẽ mưa,thật không tốt chút nào vào ngày này. Nhưng một trong hai cô gái trẻ,người có vẻ ngoài khá bắt mắt đã rộn ràng lên tiếng.
_ĐẦU LÃNHKHƠ TIÊM xin hãy yên lòng dẫn chúng tôi lên đường thôi. CHỦ TẾ ĐỨNG ĐẦU chắc chắn là sẽ không có mưa vào buổi nay đâu. Tu Pha Riêng với người chị em Nai La đây đã được bà ấy dặn dò như vậy đấy.
Cô gái còn lại mà KHƠ TIÊM đến giờ đã biết có tên là Nai La nghe thế cũng khẽ gật đầu. So với Tu Pha Riêng thì rõ là cô Nai La này kém nhanh nhẹn hơn và cũng không xinh xắn bằng với một làn da ngăm ngăm cùng vài nốt sần trên mặt. Mấy chàng trai trẻ chỉ nhìn lướt qua Nai Na một cái rồi dán mắt vào Tu Pha Riêng. Và những lời của cô ta đã khiến bọn họ cười sung sướng. Thế là KHƠ TIÊM và người trong đoàn đã ngồi yên ổn trên lưng ba con voi. Chúng lần lược bước qua CỔNG CHÀO LỚN của PHƠ RÔM ÁNH SÁNG và nhằm thẳng hướng Trâu Vàng mà đi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện