[Việt Nam] Thiêng Liêng (Tập 1): Chuyến Đi Của Cuộc Đời

Chương 47 : Chương 47

Người đăng: DBTN

Ngày đăng: 08:00 26-06-2018

29 Điều không thể ngờ. Rồi chẳng mấy chốc nhóm người từ CHẠ Lớn đã tìm được khu chạ tiếp theo. Ba chú voi chỉ cần sải bước qua một đồng bãi bằng phẳng đó đây có các luống rau,đậu là đã sang đến khu chạ bên cạnh. Và Cơ Tiêu nói cho mọi người rằng ở vùng này kẻ chạ san sát, thường chỉ cách nhau cánh đồng hay rạch nước nhỏ mà thôi. Đường đi lối lại cũng dễ dàng lên càng thấy gần hơn. Chị béo May May nghe vậy thở phù bảo. _Vậy thì may quá còn gì nữa. Mọi chuyện càng thuận tiện hơn cho bọn ta, hai cô nhỉ ? Thế nhưng mọi chuyện vẫn mừng được có một nửa. Bởi những gì diễn ra ở khu chạ này chẳng khác khu chạ trước là bao. Có chăng là khung cảnh đây đó vẫn còn gợi nhớ sâu sắc tới sự tàn phá đáng sợ của chiến tranh. Và trong số anh em bị thương có khá nhiều là người của chạ này. Cũng như vào lúc mặt trời sắp lặn ở khu lán dành cho anh em bị thương ở xa mà họ tới thăm. Chị em Mi Nương gặp được cảnh một người đã thực sự khỏe mạnh chào kẻ ở lại rồi háo hức lên đường về quê với vợ con. Chứ không có một ai qua đời. Có một chuyện tuy không mới nhưng vẫn khiến chị em Mi Nương rất đỗi tự hào. Đó là về Cơ Tiêu. Từ khi họ đặt chân vào chạ,gặp bà con ở đây. Thì mọi người,hơn hết là những người già và cánh trai tráng đều nhận ngay ra anh chàng. Bao nhiêu người xúm đến,kẻ bá vai người vít cổ,xoa đầu Cơ Tiêu mừng vui hết sức. Anh chàng đối với những người ấy cũng thấy phấn khởi không kém,cùng họ cười nói hả hê. Và trước con mắt choáng ngợp trước cảnh tượng rộn rã đó của chị em Mi Nương,Pa Nu cùng anh em Ca Đô. Thì đám đông trai tráng ấy đã kéo nhau đi tới NHÀ LỚN ở đây. Qua giọng nói đầy cảm mến của các GIÀ CHẠ và anh em ở đây mà những người từ xa đến mới biết. Rằng trong nhóm của mình lại có một người cầm quân tài ba,xông xáo đến thế. Bởi trong trận quần nhau dữ dội giữa Trâu Vàng và Rắn Chín Đầu ngay trên con sông trước mặt cách đây chưa lâu. Thì rõ ràng QUA Ơ LANG Cơ Tiêu chính là một trong ba người cầm đầu anh em của bộ lạc chống lại kẻ ngoài. Khi một lần nữa nhóm khách phải chào bà con trong khu chạ ra đi thì Cơ Tiêu rất lấy làm tiếc khi phải chia tay với những anh em vừa mới gặp lại. Nhưng anh chàng cũng biết rằng cần phải đi thêm một quãng nữa tới chính ngôi CHẠ. Nơi trước đây người Trâu Vàng đã lần đầu tiên chạm trán với lũ KỜ RĂN KHỔNG LỒ ghê rợn của kẻ địch. Mọi người đến đó tìm kiếm nếu vẫn không được gì,họ sẽ phải vượt sông sang tìm kiếm ở bờ bên kia. Và khi trời tối hẳn thì mọi người cũng kịp nhìn thấy đằng xa thấp thoáng ánh sáng phát ra từ ngôi chạ. Họ đang thúc voi đi qua một con mương nhỏ có bờ dốc thoai thoải bằng đất. Bỗng trong bóng tối đen kịt vọng tới tiếng một người con gái kêu réo ầm ĩm . _Ở đây, tôi ở đây kia mà. Mấy người làm ơn giúp cái với. Tiếng kêu ấy làm chị em Mi Nương giật bắn,ngay các anh em cũng phải xôn xao. Họ vội vàng gìm dây cương cho lũ voi đứng lại rồi rọi đuốc về phía vừa có tiếng nói. Quả nhiên ở đó hiện ra lờ mờ một người đàn bà trẻ đang ngồi bệt dưới đất,bên cạnh là một cái gùi. Cô ta vừa rơ tay vẫy vẫy vừa rối rít nói tiếp. _Giúp với, tôi bị ngã chẹo chân đau quá không đi nổi nữa rồi. Mấy người cho tôi lên ngồi nhờ trên voi về khu chạ phía trước với. Không có thì đêm nay tôi phải nằm ở đây mất thôi. Mọi người nghe vậy và Mi Nương liền nói với Ca Đô,lúc ấy hai chú voi chở họ đang đứng ngay sát cạnh nhau. _Anh làm ơn cho ai đó xuống đỡ chị ấy lên ngồi trên voi của chị em tôi, ở đây vẫn còn chỗ. Chứ để chị ấy ở lại đây thì tội quá. _Cô Mi Nương nói rất phải, để tôi tự mình xuống đỡ chị ấy lên cho cẩn thận. Ca Đô nói xong là trèo xuống ngay,bước nhanh tới chỗ người đàn bà. Chàng ta dìu người đàn bà kia đứng giậy,từ từ đưa đến chỗ con voi của chị em Mi Nương. Lúc này thì May May cũng vội vàng đứng giậy đỡ cô ta lên. Xong xuôi,ba con voi lại bắt đầu sải bước. Khi mới lên ngồi người đàn bà lạ kia chỉ biết mắm môi rên rỉ vì chỗ đau. Tới khi có vẻ đã khá hơn,cô ta mở to đôi mắt nhìn mấy người con gái quanh mình một lát rồi lại liếng thoắng. _Ôi may quá, cám ơn trời đất quá đi, cám ơn mấy anh chị em quá đi. Sống rồi, bây giờ thì Cho Lo thấy mình sống rồi. Lúc trước thì hãi quá, tôi cứ tưởng không về kịp chứ. _Không có gì đâu mà, đằng nào thì chúng tôi đây cũng định tới đúng khu chạ phía trước đấy. Với lại chỗ chúng tôi còn rộng, thêm chị cũng sao đâu._Chị béo May May hỉ hả nói. _Mà chị em tôi cũng không nỡ thấy chị chân đau thế kia phải ngủ giữa nơi hoang vắng này. Mi Nương nhẹ nhàng nói và Mi Na liền gật đầu theo. Chị ta nghe thế thì cười toét một cái rồi lại co chân lên để xoa chỗ đau. Mấy chị em nãy giờ vừa dịch chỗ cho chị ta ngồi vừa chăm chú nhìn chị ta. Đáng chú ý đầu tiên là tuy đầu tóc người này bị xổ tung gần hết nhưng vẫn còn một ít của cái búi tóc nhỏ buông thõng sau lưng. Điều này làm họ chắc chắn là chị ta đã có chồng. Người này thật ra cũng chỉ ngang tuổi với Mi Nương,Mi Na. Và cô ta mặc áo dài tay và cái váy cộc quá gối một chút. Bộ váy áo màu chàm thêu thùa khá sơ sài đã bị nhàu nĩ,dây đầy bùn đất. Chân và bàn tay cô ta cũng dính bùn còn bị những vết chầy xướt rớm máu. Mấy người bọn Mi Nương đều thấy đúng là cô ta đã bị ngã một cú khá đau. Bống nhiên người đàn bà đó xoay ngang xoay dọc,kêu la nhớn nhác. _Ôí cái gùi của tôi, cái gùi của tôi, nó…nó đâu mất rồi ? _Nó ở bên chỗ của tôi, để nó ở đây cho khỏi chật chỗ bên đó. Chị đây xin cứ yên lòng đi, mọi thứ cây lá trong ấy vẫn còn nguyên._ Ca Đô ôn tồn cất tiếng đáp lại. _Thế mà tôi cứ lo. Chỗ thuốc ấy quý lắm,tôi mất công hái chúng suốt một ngày đấy. Cô ta nắm tay lại đập đập vào ngực,hổn hể nói. Xong đó cô ta lại cười một cái,nụ cười ấy như là tự cười với mình chứ không them để ý đến xung quanh vậy. Sau ấy cô ta bắt đầu buộc lại mớ tóc. Cô ta đang mải mê làm thì May May rổn rảng hỏi. _Cô Cho Lo hái thuốc, thế cô là một Lang chữa bệnh cho mọi người đúng không nhỉ ? Chị kia không đáp chỉ lắc đầu một cái tay vẫn đang gỡ tóc. May May nhìn mà ngớ ra, thấy vậy Mi Nương liền nói. _ Nếu vậy thì hẳn là chị có người nhà làm thuốc ? Chị ta vừa thoăn thoắt chia tóc,buộc tóc thành túm vừa lắc đầu thêm bận nữa. Đến Mi Nương cũng thấy ngỡ ngàng,bối rối. Và Mi Na hồn nhiên cất tiếng. _Thế thì chị đi hái thuốc hộ người ta rồi. Nhưng lần này cô vẫn lắc đầu. Rồi cô ta đầy tự hào mà thốt lên. _ Thật ra chỗ cây thuốc này là dành cho chồng yêu của tôi đấy. Anh ấy mà uống hết nó thì sẽ khỏe lại đấy mà. Khi nói ánh mắt cô ta rực sáng một cách rất lạ lùng. Chị béo May May và Mi Nương khi đó đều có chung một cảm nhận. Đó là trông khuôn mặt người đàn bà ấy thật sung sướng theo kiểu trẻ thơ vừa giống vừa khác với Mi Na của họ. Nói xong cô ta lại nhỏe miệng cười,cái điều kia càng toát lên rõ ràng hơn. Và Mi Nương ân cần hỏi. _Thế ra chồng chị bị ốm, có nặng lắm không ? Nhưng anh ấy được uống thuốc do chính tay người vợ hiền như chị không quản ngại đường xá vất vả tự tay tìm hái. Thì chắc chắn anh ấy sẽ mau lành thôi. _Không phải chồng tôi bị bệnh, người chị em ạ. Anh ấy vốn là người rất khỏe mạnh đấy chứ. Chỉ là do đánh trận với Rắn Chín Đầu nên bị thương thôi. Tôi tự hào mình là vợ của anh ấy lắm. Cô ta vừa xua tay vừa hối hả phân bua cho ba người con gái xung quanh biết chuyện của mình với một giọng đầy phấn khích. Từng lời cô ta thốt ra mỗi lúc một khiến cho mấy chị em sửng sốt. Hơn hết là Mi Nương,hai mắt đăm đăm nhìn người đàn bà mới gặp. Trên môi nàng bỗng nở một nụ cười vừa quý mến vừa ngưỡng mộ dành cho cô ta. Hai người chị em của nàng cũng nhận thấy và hiểu ý nghĩa của nó. Họ khẽ đưa ánh mắt mừng rỡ nhìn nàng với chị kia rồi nhìn nhau. Còn Mi Nương nắm chặt lấy tay chị kia và bảo. _Chị nói đúng lắm,tôi cũng nghĩ như thế. Thật tự hào khi người đàn ông của mình xả thân bảo vệ cho bộ lạc. Và chị thật may mắn khi anh ấy đã quay về bên chị, dù bị thương nhưng rồi sẽ khỏi. Hai người sẽ lại hạch phúc bên nhau. _Đương nhiên là thế rồi. Từ trước đến giờ chúng tôi luôn hạch phúc mà, sau này cũng thế. Chị ta say sưa nói,nhưng nói xong lại có vẻ ngượng ngùng cúi đầu xuống khẽ cười một mình. Rồi chị ta ngưởng phắt đầu lên hạ giọng kể như thủ thỉ với xung quanh. _Thật ra sự trở về của chồng tôi không đơn giản chút nào. Mới đầu ai cũng nói với tôi là anh ấy đã bị KỜ RĂN KHỔNG LỒ gì đó ngạm và lôi đi mất rồi. Nhưng tôi không tin và tiếp tục chờ đợi. Thế rồi cuối cùng anh ấy đã về với tôi đó. Mọi người thấy có tuyệt không ? Những lời của chị ta một lần nữa lại khiến xung quanh sửng sốt,họ nhìn nhau rồi quay ra nhìn chị ta chằm chằm. Trong lúc ấy Cho Lo tỏ vẻ sốt ruột muốn họ trả lời mình. Thấy vậy Mi Nương mỉm cười rạng rỡ và gật đầu đáp lại trước hết,rồi đến Mi Na cũng thế,May May làm sau cùng. Và chị kia trông thế thì mặt mày phấn khởi lắm. Từ khi nhóm người dừng lại để Cho Lo này lên ngồi cùng. Trong lúc mấy chị em đang mải trò chuyện cùng nhau thì họ đã tới được khu chạ. Bà con ở đây thấy có khách lạ cưỡi voi đi qua cũng tò mò đi theo hỏi han. Lại một lần nữa khi cánh trai tráng nhận ra Cơ Tiêu có mặt trong nhóm. Và họ đều vui mừng niềm nở mà dẫn các vị khách coi như đã thân quen từ lâu lắm rồi này thẳng đến Nhà Lớn ở đây. Có tốp còn theo lời của Cơ Tiêu sốt sắng tỏa đi các ngả báo tin cho những GIÀ CHẠ . Vậy nên khi nhóm người của Mi Nương đặt chân xuống nền đất trước mặt của ngôi nhà sàn to và có mái rạ cao hơn hết trong chạ này. Cũng là lúc các GIÀ CHẠ vừa đến,mấy ông bà ấy và anh em trong nhóm có màn chào hỏi thắm thiết trước sự chứng kiến của chị em Mi Nương. Đang lúc đó từ trong đám đông tụ họp quanh sân của Nhà Lớn,một người đàn bà lớn tuổi dáng vẻ có phần sầu khổ vừa cố len ra ngoài vừa nhớn nhác kêu gọi. _Cho Lo, có phải con đấy không? _Vâng, vâng con ở đây này. Cho Lo đang đứng bên cạnh mấy chị em Mi Nương cũng vừa vẫy tay ra hiệu vừa rối rít đáp lại bà ấy. Nói xong chị ta liền tập tễnh bước về phía người đàn bà kia. Bà ấy cũng cập lập chạy lại. Và rồi hai người đã ở cạnh nhau,nét mặt người đàn bà già nua đã vui lên nhiều. Bà ấy lấy hai bàn tay gầy gò sờ nắn hai vai rồi đến hai bàn tay của CHO Lo kia mà hỏi han gì đó đầy vẻ lo lắng. Sau đó tới lượt CHO LO kia vừa rộn ràng đáp lời vừa nhanh tay tháo cái gùi đeo sau lưng để xuống đất. Rồi chị ta lôi từ trong đó ra một mớ rễ cây dài khoe với bà già. Bà ấy nhìn chúng rồi vừa gật đầu đáp lại vừa đưa tay vuốt tóc chị kia. Mấy chị em Mi Nương nhìn hai người mà đoán rằng đó hẳn là người nhà của nhau. Thế rồi Cho Lo kéo bà già lại chỗ họ đang đứng. Bà già nhìn ba chị em bằng ánh mắt biết ơn và nhỏ nhẹ nói. _Gìa này được Cho Lo kể cho nghe đầu đuôi rồi. May cho nhà chúng tôi quá, không gặp được mấy chị em thì thật chẳng biết nó sẽ ra sao. Gìa này đã lo mãi từ hồi chiều đến bây giờ đấy. _Không có gì đâu già ơi, bọn con tiện ghé qua đây ý mà._ Chị béo May May hỉ hả bảo. _ Gìa chắc là mẹ ruột của chị So Lo đúng không ạ ? Trông hai người thật giống nhau quá. Mi Nương vừa ngắm nhìn bà già vừa buột miệng thốt lên. Nhưng khi bà ấy nghe thấy thế thì có vẻ gì đó bối rối khiến Mi Nương cũng băn khoăn mình đã nghĩ lầm rồi sao. Và Cho Lo bỗng vòng hai cánh tay ôm lấy eo của bà già,ngả đầu vào ngực bà ấy mà nói với vẻ nũng nịu của trẻ con. _ Không phải đâu, đây là mẹ chồng của tôi đấy. Nhưng chẳng khác gì mẹ đẻ, tôi sống với bố mẹ chồng và chồng từ hồi còn nhỏ mà. Mọi người tốt với tôi lắm lắm. _Ồ ra thế. Cứ nhìn hai mẹ con như vậy chả trách cô Mi Nương và bọn tôi đều bị lầm. Chị May May rổn rảng cười nói và hai mẹ con Cho Lo kia cũng mỉm cười hạch phúc đáp lại. Đúng ra mấy chị em Mi Nương cảm giác như chỉ có nụ cười của người con dâu là thực sự mãn nguyện,còn cái cười của người mẹ chồng có gì đó không trọn vui. Nhưng ngay lúc ấy Ca Đô đã tới và bảo rằng các GIÀ CHẠ đang chờ mấy chị em. Mi Nương gật đầu với chàng ta rồi quay sang dịu dàng nói với mẹ con Cho Lo. _Chúng tôi phải vào trong rồi, thật không thể khiến các GIÀ CHẠ đợi lâu thêm nữa. Hay là hai mẹ con theo chị em tôi vào trong dùng cơm luôn. Chị Cho Lo cũng chưa được ăn tối kia mà. _ Âý…cái này thì mẹ con tôi xin… Vẻ mặt và giọng nói của bà già tỏ ra đầy biết ơn nhưng cũng có ý muốn từ trối lời mời của Mi Nương. Mấy chị em thấy vậy nghĩ bà ấy ngại ngần,đang định cố nói thêm bận nữa. Thì chị con dâu cười toét miệng,nhanh nhảu nói chen vào. _Mẹ nhận lời đi, con chưa ăn đã đành mà thể nào mẹ cũng ngóng con nên chưa ăn đâu mà xem. Với lại chắc chắn là món ăn trong kia ngon hơn mấy thứ mình được ăn thường ngày đó. Nói rồi Cho Lo này cầm tay mẹ chồng kéo vào trong nhà,chọn một chỗ và hai người ngồi xuống. Mấy chị em Mi Nương thấy thế thì mừng lắm cũng ngồi xuống cạnh chỗ mẹ con họ. Tốp người của Mi Nương vừa ăn uống chậm rãi vừa trò chuyện với các GIÀ CHẠ cùng người của chạ này. Hai bên bồi hồi nhắc lại những điều đã xảy trong trận chiến trước đây. Rồi Cơ Tiêu và Ca Đô thay nhau hỏi han cảnh tình của bà con ở CHẠ LỦ từ đó tới nay. Các GIÀ CHẠ và người CHẠ LỦ rất đỗi xúc động khi kể ra CHẠ LỦ của mình thật đúng là một trong những nơi bị thương vong nhiều hơn hết. Mà số anh em tiếp tục chạy chữa cũng còn nhiều. Bất ngờ các GIÀ CHẠ nhắc đến Ba Đồn. Một GIÀ CHẠ với giọng buồn bã kể. _Tuy là ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU LA HẦU LA HẦU đã dừng cuộc tìm kiếm lại rồi đưa hết thảy anh em trở về CHẠ Lớn. Nhưng bà con ở CHẠ LỦ đây thì chưa chịu bỏ cuộc ngay mà vẫn mò mẫn dưới sông thêm nhiều ngày tiếp sau nữa. Vậy mà cuối cùng vẫn chẳng thấy chút tăm hơi nào của ĐẦU LÃNH BA ĐÔN. Mấy GIÀ CHẠ khác vừa thở dài vừa hướng ánh mắt tiếc thương về phía Pa Nu. Bởi Cơ Tiêu đã nói rằng cậu ấy chính là em họ của Ba Đồn. Pa Nu khi gặp ánh mắt ấy lại quay sang bối rối nhìn Mi Nương. Ý cậu là đáng lẽ cái nhìn cảm thông tiếc thương này phải dành cho nàng mới phải. Còn Mi Nương thì ngồi bất động,dõi ánh mắt vào một cõi mông lung vào đó. Trong lòng mình,Mi Nương thầm nghĩ đầy chán chường rằng,vậy là ở đây một lần nữa lại chẳng mang cho nàng cái điều mong ước bấy lâu. Và nàng biết rằng mình cùng những người sẽ phải tiếp tục lên đường vào sớm mai. Sau cùng bữa ăn được tổ chức để đón tiếp khách quý và cũng để người CHẠ LỦ với nhóm Mi Nương có dịp trò chuyện cùng nhau đã xong xuôi vào lúc khá muộn mằn. Bà GIÀ CHẠ ĐỨNG ĐẦU ở đây đã sai người dọn dẹp và sửa soạn chỗ ngủ tinh tươm cho tốp khách ngay trong NHÀ LỚN. Khi mấy chị em sửa soạn đi nằm thì hai mẹ con Cho Lo tới chào để ra về. _Gìa đây chẳng biết nói gì để kể hết lòng tốt của mọi người dành cho hai mẹ con. Lúc nào mấy chị em sang sông ghé qua chạ của già để già được biếu chút quà cây nhà là vườn gọi là nhé._Bà mẹ hiền hậu bảo. _Thế ra hai mẹ con không phải người ở đây mà tận bên kia sông sao ? _ May May ngỡ ngàng kêu lên. _Vâng, thì mẹ con đi kiếm thuốc cho chồng em nên mới sang bên này rồi gặp mọi người mà. Cho Lo sốt sắng trả lời rồi chị ta kể rõ thêm là họ đang ngủ nhờ nhà bà Lang chữa bệnh ở đây vừa vặn sáng mai cũng định sang sông về nhà. Nghe thế Mi Nương nghĩ ra một ý rằng hay là đêm nay hai mẹ con ngủ luôn lại đây cùng mấy chị em rồi ngày mai cùng sang sông một lượt cho vui. Tuy rằng bà mẹ lại có ý không dám làm phiền đến mọi người thêm nữa. Vậy nhưng cô con dâu thì hứng thú lắm,chị ta ra sức nài nỉ mẹ chồng đồng ý. Bà già dường như sợ con dâu giận dỗi hay sao đó đành bằng lòng với vẻ rất miễn cưỡng. Rồi đêm đó khi bà già cùng May May và Mi Na đã ngủ say. Mi Nương vẫn thức cùng Cho Lo. Hai người vừa nhặt sạch và chặt nhỏ từng đoạn rễ cây mà Cho Lo hái hồi chiều vừa chuyện trò đủ thứ. _Cô biết không ? Mấy cái rễ cây này tốt cho xương lắm nhé. Chồng tôi ấy mà, bị cái mồm dễ sợ của con KỜ RĂN làm gãy hai dẻ xương sườn. Nhưng chỉ cần có rễ cây này đem đun lấy nước uống hay ngâm với rượu bóp ngoài, làm hai thứ càng tốt thì chả mấy xương sẽ liền lại thôi. Cho Lo vừa giơ một mẩu rễ lên vừa liến thoắng nói. Mi Nương vừa gật đầu vừa cười dịu dàng đáp lại. Rồi nàng chỉ vào mấy củ măng còn để trong gùi và thắc mắc. _Thế còn củ măng kia, lẽ nào chúng cũng là thuốc ư ? _Không, không phải. Măng ấy là tôi thấy sau cơn mưa chúng nhún lên mỡ màng quá nên hái về đấy mà. Chồng tôi là thích măng xào ớt thật cay lắm. Dạo trước anh ấy còn khỏe đi đánh cá ven sông, trưa nào tôi cũng mang cơm ra, hễ có món này là anh ấy ăn rất hăng. Cho Lo vừa nói bằng giọng ngọt ngào đắm đuối vừa lấy hai tay ôm ngực,khuôn mặt chị ta trông vô cùng bẽn lẽn. Mi Nương ngắm chị Cho Lo mà thấy chị ấy đúng là rất yêu chồng. Tự nhiên trong lòng Mi Nương cũng trỗi dậy một cảm xúc mãnh liệt, khuôn mặt cũng đỏ ửng lên và ánh mắt mơ màng. Nàng dịu dàng kể. _Còn người ấy thì lại rất thích cơm nếp đậu đen ăn chung với thịt rang. Lần nào tôi mang đến bãi tập, chàng cũng ăn hết cho đến hạt cuối cùng. _Người ấy của cô chắc là cái anh chàng mà cô đang đi tìm, có phải không đó ? Tới lượt Cho Lo kia mỉm cười ngắm nhìn lại Mi Nương. Còn nàng thì khẽ gật đầu, dường như hai người có hoàn cảnh giống nhau nên Mi Nương thấy thật gần gũi đến nỗi có thể kể hết mọi tâm tư trong lòng. Sau đó hai chị em lại tiếp tục lan man về chuyện thêu thùa,may vá rất vui vẻ. Trong lúc ấy những hình ảnh thân thương của thủa trước lại hiện về với Mi Nương. Đúng rồi,cách đây không lâu lắm,nàng vẫn hay làm cái việc mang cơm trưa ra bãi rộng phía ngoài CHẠ Lớn. Nơi BA ĐÔN hay dẫn những cậu trai trẻ tuổi trong vùng tới đó để tập bắn cung, đánh kiếm hay vật nhau tay không. Nhiều bận nàng đến hơi sớm đành ngồi dưới gốc cây La_Đa rồi mải mê ngắm nhìn chàng chỉ bảo uốn nắn từng người tập cho đúng. Lần nào cũng vậy dù bận bịu tới đâu BA ĐÔN cũng dừng lại chạy tới hỏi han nàng đôi câu rồi mới quay vào. Vừa làm thỉ thoảng chàng lại vừa ngoảnh ra trao cho nàng cái nhìn nồng ấm. Tới khi xong việc để cho anh em ra về là chàng luôn xà tới gốc cây ngồi cùng nàng rất lâu. Lúc nào cũng vậy chàng sẽ luôn lấy từ tay của Mi Nương chiếc khăn để lau khô mái tóc lượn sóng ướt đẫm mồ hôi của mình. Rồi chàng sẽ ăn trưa một cách ngon lành vừa ăn kể cho nàng nghe những câu chuyện vui thú vị. Những buổi trưa ấy mới ngọt ngào mới tuyệt diệu làm sao,liệu sau này có được như thế nữa không. Mi Nương miên man suy nghĩ khi đã đi nằm nhưng rồi nàng nhìn sang bên cạnh thấy Cho Lo cũng đã ngủ. Mi Nương thầm nhủ điều kì diệu đã đến với chị ấy thì cũng sẽ đến với nàng. Sáng hôm sau khi nhóm người phương xa tỉnh giấc. Rồi mấy chị em Mi Nương nhận rằng họ là người của CHẠ LỚN có lòng muốn làm ra buổi cầu nguyện nơi khu mả của CHẠ. VÀ sau khi cầu nguyện xong xuôi thì họ hối hả chào bà con rồi lên đường. Hai mẹ con Cho Lo cũng theo cùng. Họ đi tiếp thêm một đoạn dọc bờ sông tới chỗ nước nông hơn để lũ voi qua được bờ bên kia dễ dàng. Vậy là nhóm người đã ở bên kia sông và đổi hưởng đi ngược lên phía biển ngược với hướng đi sâu vào trong đất liền lúc trước. Chẳng mấy chốc họ đã tiến vào ngôi CHẠ bắt gặp trước hết. Một lần nữa do Cơ Tiêu nhanh chóng được cánh trai tráng ở đó nhận ra nên nhóm người được dẫn ngay tới NHÀ LỚN gặp các GIÀ CHẠ . Trên đường đi trong số bà con ùa ra hai bên đường của chạ,một ông già lớn tiếng vẫy gọi mẹ con Cho Lo. Hai người này cũng đã nhận thấy và xin phép chị em Mi Nương được xuống dưới. Bọn họ gặp được nhau thì tỏ ra mừng rỡ lắm,Cho Lo quay lại chào mọi người rồi cùng ông bà ấy đi mất. Chị em Mi Nương cũng thấy vui cho nhà kia bởi cha mẹ con cái,vợ chồng đã lại xum họp. Nhóm Mi Nương vào truyện trò với các GIÀ CHẠ ở NHÀ LỚN một hồi rồi đi thẳng ra khu mả của CHẠ làm lễ cầu nguyên. Xong xuôi đâu đó mấy chị em Mi Nương nói với Ca Đô cùng Cơ Tiêu rằng hãy khoan lên đường vội. Vì mấy nàng còn muốn tới thăm nhà củaCho Lo kia như đã hứa vào tối qua. Và anh em đồng ý,họ cũng đang được cánh trai tráng cho vùng mời đi đến bãi tập cùng uống rượu,xem nhau múa võ. Khi đi ngang qua một nấm mả mới đắp ở rìa bên kia của khu mả,bỗng nhiên Ca Đô lẫn Cơ Tiêu đều nhận ngay ra người đang nhổ cỏ làm sạch ngôi mộ đó chính là ông già đến đón mẹ con Cho Lo ban nãy. Ca Đô ôn tồn lên tiếng. _Xin chào. Đây chẳng phải là bố chồng của chị Cho Lo hay sao ? Không ngờ chúng tôi gặp được bác đến thăm mộ người thân. _ Vâng, già cũng thấy ngỡ ngàng quá, ra đây thăm mộ con trai lại gặp mấy anh em. Mọi người thật tốt đã giúp vợ con già. Ông lão vừa cúi đầu chào lại vừa từ tốn đáp. Nhưng câu trả lời của ông là mọi người hơi ngỡ ngàng. Cơ Tiêu nhíu mày chỉ tay ngay vào nấm mộ và hỏi. _Thế là bác có hai người con trai rồi. Không biết người này là anh hay em chồng của chị Cho Lo nhỉ? _Cậu nói gì. Nhà tôi chỉ có độc một đứa con trai là nó đấy. Khổ thân, lấy vợ chưa được bao lâu đã nằm xuống do đánh trận rồi. Ông già đang lúi húi nhặt cỏ bỗng ngưởng phắt khuôn mặt khắc khổ của mình lên,dương đôi mắt đau đớn nhìn Cơ Tiêu và nói giọng xót xa như thế. Đến lúc này thì Cơ Tiêu sửng sốt đến độ đứng thộn ra,hai mắt mở trừng trừng đầy vẻ bàng hoàng. Ở hai bên,Ca Đô và Pa Nu cũng một phen sững sờ. Ông già nhìn mấy cậu trai trước mặt mình có thái độ choáng váng mà tới ông cũng lấy làm khó hiểu và đang định cất tiếng. Thì Ca Đô với vẻ mặt gấp gáp căng thẳng đã bật lời trước. _Vậy xin hỏi cớ sao chị Cho Lo và bác gái vẫn nói con trai bác chỉ bị thương mà thôi ? Và…lúc này thì hai người ấy có nhà không ? Bởi mấy người con gái trong nhóm chúng tôi vốn tin chắc vào lời của con dâu bác đã đến đó thăm hỏi rồi. _ÔI, ôi chao. Thế thì không được rồi, vợ tôi chắc đã đi ra ruộng rồi. Trong nhà chỉ còn mình cái Cho Lo. Mà nó thì…lại có chuyện mất thôi….khổ thân tôi. Chồng nó chết, nó không chịu nổi cảnh đó đâm ra quẫn trí. Nó toàn nghĩ ngợi ăn nói linh tinh là chồng nó vẫn còn sống đây mà. Vừa nói ông già khốn khổ vừa vùng giậy,lao đi đằng trước thì mấy anh em cũng vội vã lao theo. Chẳng mấy chốc họ đuổi kịp ông già và dìu ông ấy đi cho mau. Ruột gan của ai nấy đều sôi lên bởi một nỗi lo lắng cho những gì mà Mi Nương sẽ thấy hay đã thấy mất rồi. Trong khi đó ba chị em Mi Nương hớn hởi bước nhanh trên con đường của CHẠ . Cuối cùng họ đã thấy từ xa mái của nhà sàn mà Cho Lo đã tả vào tối qua. May May trong lúc ngó nghiêng đã thấy xa xa chỗ những vườn rau có bóng người giống với bà mẹ chồng của cô ấy. Ba người có gọi nhưng xem chừng xa quá bà ấy không để ý ra. Chị em đành đi về phía nhà sàn,họ chắc là Cho Lo đang ở nhà chăm sóc cho chồng. Tới nơi,bước trên cầu thang dẫn lên nhà,đi vào trong mà khắp nơi im lắng chẳng có tiếng người. Ba chị em đang lấy làm lạ. Thì bỗng họ nghe được tiếng i ỉ rất nhỏ phát ra phía trong cùng. Mi Nương vộ vã đi đến. Và nàng thấy Cho Lo này bị trói chặt toàn thân bằng dây thừng,miệng bị nhét rẻ đang quằn quại nằm trên phản. Thấy nàng đến khuôn mặt chị ta tỏ ra vô cùng mừng rỡ,càng dăn dở người nhiều hơn có ý mong ai đó cởi trói giúp. Chị em Mi Nương sững sờ trước cảnh này,nhưng họ cũng nhào tới xúm vào cởi dây,tháo bỏ rẻ nhét mồm cho chị ta. Vừa được cởi trói một cái là Cho Lo vùng giậy,mặt mũi láo liên nhìn ba người con gái đang đứng chết trân không nói được tiếng nào. Rồi cô ta đã liến thoắng. _May quá, may thật là may. Không có chị em đến thì tôi còn bị trói cứng trên phản tới chiều mất. Mà thôi, tôi phải đi tìm chồng tôi đây. Chồng tôi lại bị dấu đi đâu mất rồi ấy. _ Khoan đã chị Cho Lo, chị nói cho chúng tôi biết đi. Ai vì cớ gì lại trói chị lại như thế này ? _ Mi Nương thốt lên vào đuổi theo chị Cho Lo kia đang vụt ra khỏi nhà. _Còn nữa, ai lại đi dấu chồng cô chứ ? Thế này là sao ? Bọn tôi rối hết lên chẳng biết đâu mà lần nữa rồi đây này. May May cùng Mi Na cũng hớt hải đi theo hai người đã chạy trước. Vừa nháo nhào đi chị ấy vừa hỏi dồn dập. Xuống đến sân thì Cho Lo kia dừng lại ngoảnh mặt nhìn mấy chị em mà vừa nói vừa cười rồi thoắt cái lại mếu máo. _Thì mẹ chồng tôi chứ ai, còn bố chồng tôi thì toàn mang chồng đi dấu thôi. Nhưng mà tôi biết chỗ rồi nhé. Tôi sẽ tìm ra cho mà xem. Nói xong cô ta lại vùng chạy ra sau nhà chỗ có những bụi chuối. Cô ấy luồn lách vào trong đó một lát rồi chui ra vẻ mặt hí hửng và khệ nệ ôm theo một thân cây chuối được quấn vải. Ba chị em trân trối nhìn chị ta rồi nhìn sang cái thân cây chuối. _Cô bảo đi tìm chồng cơ mà,sao lại ôm thân chuối kia ra đây làm cái gì, mà sao nó lại được quấn vải thế kia ? _ May May cố dặn ra nụ cười vừa chỉ tay vào thân chuối vừa hỏi. _Chị không thấy sao, đây là chồng em chứ đâu phải cây chuối. Mà chồng thì phải mặc áo cho khỏi lạnh chứ. Rồi em còn sửa soạn sắc thuốc cho chồng uống nữa cơ. Cho Lo này vừa ôm chặt hơn cây chuối vào lòng vừa cười ngô ngê vừa thủ thỉ với cây chuối. Cảnh tưởng ấy quả làm bà người MiNương,Mi Na,May May choáng váng. Thế rồi bỗng dưng Mi Nương khụy gối,ngã ngồi bệt xuống nền đất khiến Mi Na cùng May May cuống cuồng ngồi thụp xuống theo. Hai người thi nhau lay gọi mà mặt Mi Nương cứ trắng bệnh ra nhìn họ. Đúng lúc đó bố mẹ chồng của Cho Lo cùng anh em cũng vừa tới kịp. Hai thân già lao tới chỗ con dâu,bà già cố dằng cái thân chuối ra khỏi tay chị ta. Nhưng Cho Lo gìm lại,giữ nó rất chắc. Thấy thế ông già đành lắc đầu ra hiệu cho bà ấy ngừng giằng co với con dâu. Rồi hai người già quay ra dỗ dành Cho Lo kia,họ gượng cười mà khóe mắt nhòe nước. Mãi rồi hai người ấy cũng khuyên bảo được cô con dâu đang nhăn nhở cười,tay vẫn ôm khư khư cái thân chuối đi lên nhà. Còn tốp người của Mi Nương thì ở quanh nàng mà hỏi han rối rít. _Chị Mi Nương chị làm sao vậy, chị nói câu gì với bọn em đi mà. Cơ Tiêu lẫn Mi Na vừa đồng thanh nói vậy mà mặt mày cũng đều nhớn nhác y nhau. Đến lượt Ca Đô nhẹ nhàng hỏi. _Cô Mi Nương không sao đấy chứ. Cô xem kìa hai cô chú ấy lo lắng cho cô đến thế nào. _Không, tôi không sao đâu. Mọi người đừng ,đừng có lo…Tôi chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Mi Nương ngước đôi mắt ngây ngẩn của mình nhìn vào Ca Đô và thân hình nàng như muốn nhỏm dậy nhưng không đủ sức. Vậy là một bên là May May một bên là Ca Đô. Mà Mi Nương níu rất chặt lấy cánh tay của chàng ta để làm điểm tựa,sau cùng nàng cũng đứng hẳn dậy được. Và rồi chỉ còn May May dìu nàng bước đi. Ca Đô thay mặt mọi người lên trên nhà chào và xem tình hình của ba con người còn lại của cái gia đình tội nghiệp ấy. Hai ông bà cũng thành thật xin lỗi vì đã để cho các vị khách phải trông thấy cảnh buồn của nhà mình. Ông bà cũng xin không tiễn khách vì còn bận tiếp tục dỗ dành con dâu. Tốp người nhanh chóng dời khỏi sân nhà của người đàn bà trẻ mà bây giờ rõ ràng là mất chồng nhưng vẫn đang cười nói ầm ĩm,tiếng vọng ra tận bên ngoài. Rồi nhóm người của MI Nương lên đường ngay chứ không ở lại ngôi CHẠ này như dự định lúc đầu. Trai tráng của CHẠ đành thuận tình cho các vị khách quý ra đi, không quên nhắc đến cái hẹn. Rằng lần sau gặp mặt,hai bên chắc chắn sẽ cùng uống rượu múa võ cho nhau xem mới được.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang