[Việt Nam] Thiêng Liêng (Tập 1): Chuyến Đi Của Cuộc Đời

Chương 44 : Chương 44

Người đăng: DBTN

Ngày đăng: 08:00 26-06-2018

.
26 Lời Chỉ Dẫn Hối hả thúc voi đi mải miết trong bóng tối bịt bùng,cuối cùng tốp người của Mi Nương đã kịp đến được khu CHẠ biển tiếp theo đúng vào nửa đêm khuya khoắt. Dù biết đã quá muộn nhưng bởi nỗi giục giã trong lòng của hết thảy mọi người. Nên cánh anh em vẫn đành làm phiền đến bà con ở CHẠ đang say giấc. Và lời giãi bày khẩn khoản của Ca Đô đã khiến cho GIÀ CHẠ ĐỨNG ĐẦU không chần chừ mở ngay một buổi họp của toàn thể các GIÀ CHẠ ở NHÀ LỚNcủa CHẠ này. Buổi truyện trò hỏi han giữa một bên là Ca Đô cùng Cơ Tiêu thay mặt cho nhóm với bên kia là các GIÀ CHẠ diễn ra rất cởi mở. Hai chàng trai mà chị em Mi Nương dồn hết sự tin cậy đã không làm họ phụ lòng. Ca Đô vẫn là người mở lời trước tiên. Chàng ta nhanh chóng nêu ra điều băn khoăn lớn về những người trôi dạt đến vùng biển nơi này. Các GIÀ CHẠ nghe câu hỏi xong liền đáp lại ngay còn sớm hơn sự trông mong của những người trong đoàn. Thêm một lần nữa những gì Mi Nương nghe được vẫn chẳng khác hơn so với lúc trước. Không hề có một người nào bị thương trong trận đánh vừa rồi trôi dạt đến nơi này mà còn sống. Tuy rằng các GIÀ CHẠ vẫn lại kể những câu chuyện tương tự về sự may mắn thi thoảng vẫn sảy ra ở quãng dưới gần cửa sông từng xảy ra giao tranh. Nhưng điều làm cho nàng cũng như mọi người còn lại phải một phen sửng sốt khi GIÀ CHẠ ĐỨNG ĐẦU nói bằng giọng đầy hứng thú. _Thật là trùng hợp lạ lùng đấy các người bạn trẻ từ nơi xa thân mến ạ. Không chỉ có mọi người mới hỏi bọn Gìa CHẠ chúng tôi về cái chuyện anh em Trâu Vàng sau trận đánh bị dạt về đây đâu. Mới vài hôm trước thôi, ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU LA HẦU LA HẦU đã tới tận nơi này hỏi chúng tôi đúng cái chuyện đó xong đấy. Xem ra là đều vì việc lớn của bộ lạc rồi, phải không các bạn ? Mọi người bên Mi Nương vừa nghe hết ngọn ngành đều đã hiểu ra là họ cũng đang đi trên cùng một con đường giống như ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU LA HẦU. Và có lẽ ông ấy đang ở đâu đây trong vùng này,hẳn rồi hai bên sẽ sớm gặp mặt. Người trong tốp thì thầm với nhau chốc lát. Rồi họ vội quay lại với buổi nói chuyện hãy còn dang dở. Đến lượt Cơ Tiêu lên tiếng hỏi về những vùng biển hoang người bà con ở không hiểu lí do gì chẳng đến đó đánh bắt. Giọng điệu anh chàng lấy làm rất nghiêm trọng. Điều đó khiến các GIÀ CHẠ có phần cẩn trọng suy nghĩ một hồi rồi mới trả lởi. Đối với Mi Nương thì đấy là quãng thời gian đầy cẳng thẳng. Bởi nó chứa đựng niềm hy vọng cuối cùng vào những điều mà người vùng này có thể cho nàng. Và khi một GIÀ CHẠ cất tiếng thì nàng chỉ còn biết nín thở chăm chú lắng nghe. _Các vùng biển hoang ấy à. Thế thì…khó cho bọn tôi rồi. Người vùng này đi biển cũng gọi là khá, dong duổi cũng nhiều. Chuyện bắt gặp những vùng bờ biển không có làng chạ, không một bóng người không hiếm. Nhưng đằng này các bạn hỏi là biển không được ai đến đánh bắt. Thực bọn tôi chưa từng thấy. Còn cái cảnh hai cột đá cao mọc sừng sững phía trước càng chẳng ai tưởng tượng ra nổi. Mi Nương nghe ông ấy nói mà lòng se xắt. Đến Cơ Tiêu cũng nhăn mặt lắc đầu ngán ngẩm. Những người khác đến lúc ấy cũng đã biết được nguồn cơn vì sao mà Mi Nương lại để ý sâu sắc đến cảnh tượng khó hiểu đó rồi. Mặt mày ai nấy đều không dấu được nỗi thất vọng cùng nàng. Chỉ còn Ca Đô là có thể lên tiếng trong tình cảnh ủ dột chung này. Chàng ta đã thay mặt cho tốp của mình cảm ơn thịnh tình của các GIÀ CHẠ đã trả lời hết mọi thắc mắc của họ. Và rồi GIÀ CHẠ ĐỨNG ĐẦU ân cần đáp lại. _Các bạn trẻ này, nếu chuyện tìm cho ra cái vùng hoang vu đó mà quan trọng đến thế với mọi người. Thì có lẽ vẫn còn cách đấy. Các bạn cứ đi tiếp một đoạn dài xuống mạn dưới vào khoảng giữa vùng này với cửa sông…Đúng rồi, ở đó có một tốp đi khơi dạn dày hiếm có tự nhận mình là Những Đứa Con Của Biển. Khắp trong dải đất Trâu Vàng chắc không có CHẠ biển nào dám đọ với họ về lòng gan dạ, đúng hơn là sự liều lĩnh dấn thân vào những vùng biển trời hiểm nguy tột cùng đâu. Nếu họ không biết thì chẳng còn ai biết được. Những lời nói của GIÀ CHẠ ĐỨNG ĐẦU và ý nghĩa của chúng thật bất ngờ quá sức đối với tốp của Mi Nương khi tưởng chừng đã tắt hết mọi hy vọng. Ai nấy đều tươi cười rạng rỡ.Cơ Tiêu mừng đến nỗi xông đến nắm tay hết thảy các GIÀ CHẠ luôn miệng nói cám ơn. Các GIÀ CHẠ thấy vậy vừa ngỡ ngàng vừa bị lây sự sung sướng của anh chàng khiến ai cũng phấn chấn theo. Sau đó buổi trò chuyện coi như kết thúc khi các GIÀ CHẠ để tốp khách nghỉ lại trong NHÀ LỚNmột lát để các ông ra ngoài sửa soạn cho Lễ Nguyện Cầu sẽ diễn ra ngay trước lúc mặt trời lên. Cũng như mọi người Mi Nương đi nằm đôi chút cho đỡ mệt,trong lòng miên man suy nghĩ tới điều quý báu vô ngần mà mình có được cho đến lúc đó. Qủa là chưa khi nào con đường phía trước đưa nàng đến với BA ĐÔN yêu thương thật sự bị đóng lại. Những người cùng tốp như Pa Nu,chị May May và Cơ Tiêu,Mi Na hơn hết là Ca Đô đã dùng thật nhiều lời lẽ tin tưởng lạc quan cổ vũ nàng. Điều ấy làm cho Mi Nương càng vững dạ hơn. Khi buổi Cầu Nguyện trên khu mả của CHẠ hoàn thành tốt đẹp,cũng là lúc tốp người xin phép nói lời chào ba con trong vùng để tiếp tục lên đường. Và các GIÀ CHẠ ở đây cũng niềm nở tiếp đón họ lúc đến. Thì khi họ ra đi, các ông bà ấy lại chu đáo cho người dẫn đường để mau chóng tới được khu CHẠ tiếp theo. Đoạn đường để tới khu CHẠ thứ ba đúng là xa xôi và gập ghề chắc trở hơn hẳn quãng đường dẫn tới hai khu CHẠ trước đó. Tốp người phải đi không nghỉ suốt từ sáng sớm cho đến chiều hôm và vượt qua núi đồi cùng những khúc sông nhỏ mà anh chàng dẫn đường đã nói đấy đoạn dễ đi hơn hết rồi. Thì mọi người mới thấy được vùng đât mà NHỮNG ĐỨA CON CỦA BIỂN đang sống. Tuy thế gần tới nơi thì anh chàng kia đã lưỡng lự một hồi rồi mới nói. _Có lẽ mấy vị GIÀ CHẠ quên không các anh chị em biết chuyện này…Ý tôi là thực ra không dễ mà gặp được tốp người đi biển đó đâu ấy. Theo lời cậu ta thì cánh đó đi biển triền miên, mỗi chuyến đều từ vài hôm tới chục buổi. Có khi lúc này họ vẫn còn ở đó ngoài biển rất xa đây. Biết được điều ấy,Cơ Tiêu la lối lên. _Trời ạ, sao lại giắc rối lắm chuyện thế chứ. Chị hầu gái MAY MAY và Mi Na vội vã chắp tay lầm rầm cầu khấn các ĐẤNG THIÊNG LIÊNG mong rằng họ sẽ gặp may đến đúng dịp những người đi biển kia ở nhà. Chỉ Ca Đô là vẫn bình tĩnh như mọi khi,nhẹ nhàng nói. _Mọi người đừng quá lo. Nếu không may cho chúng ta là bọn họ đang ra khơi. Thì ta vẫn tiếp tục lên đường dò hỏi ở vùng khác. Chỉ cần để lại một cậu bên tôi ở đó chờ. Khi nào đón được tốp đi biển kia, cậu ta sẽ dùng chim báo tin cho chúng ta. Vậy là ổn. Những người còn lại,hơn hết là Mi Nương rất đồng ý với suy nghĩ của Ca Đô. Cuối cùng sau ngày dài đi đường thắc thỏm mong đợi,Mi Nương cùng người của nàng đã nhìn thấy được những cụm nhà đất,nhà sàn đơn xơ nằm dải rác xung quanh những đồi cát trơ trụi. Trong một chiều nắng gắt hiếm hoi vào khoảng cuối xuân,các đồi cát chập trùng đều như bốc lên những làn khói mờ ảo làm hoa mắt những ai lần đầu tới nơi này. Rồi những cơn gió tới tấp quất bụi cát vào người làm ai cũng thấy ram rát,khó thở. Mọi người ngây ra nhìn cảnh tượng lạ lẫm của gió,cát và thấy vô cùng sửng sốt kèm theo môt cảm giác mông lung trong lòng mà họ cũng không lí giải nổi. Cơ Tiêu nhăn mặt kêu lên. _Chỗ quái này làm sao mà người Trâu Vàng mình vẫn sống được nhỉ ? Chị béo May May vừa gật đầu đồng tình với anh chàng vừa lấy tay che miệng hổn hển nói. _QUA Ơ LAN Cơ Tiêu ơi,cậu nói trúng ý tôi rồi à. Ở đây nhìn khắp xung quanh bói cũng chẳng thấy đâu ra mảnh đất nào có thể trồng trọt cái gì. Bà con trong khu CHẠ dưới kia ở được kể tài thật. _Hai người nói nghe sợ quá. Nhưng chỗ này rõ ràng vẫn có khu CHẠ mà. Thế thì chẳng biết họ lấy gì để ăn cơ chứ ? Mi Na lấy khăn trùm đầu để che miệng rồi thì thầm với chị gái. Cô gái nhỏ vừa nói vừa nhìn Mi Nương như mong được nàng trả lời. Nhưng Mi Nương cũng không nghĩ được điều gì lúc này,nàng chỉ có thể khẽ lắc đầu với Mi Na mà thôi. _Cô Mi Na đừng lo. Người Trâu Vàng ở đâu cũng sống được, không ngừng sinh sôi khiến bộ lạc ngày thêm lớn mạnh. Bởi chúng ta biết cách xoay xở tài tình để tìm ra đường sống cho mình. Ví như chỗ đất đai màu mỡ thì ta trồng trọt. Còn nơi biển khơi rộng dài,hẳn bà con lấy nguồn sống từ việc đánh bắt. Tuy hoàn cảnh mỗi nơi mỗi khác. Có nơi vừa trồng trọt trên bờ vừa đánh bắt dưới biển, hai thứ nâng đỡ nhau giống như mấy CHẠ biển chúng ta đã qua. Nhưng có nơi khó khăn như chỗ này, bà con đành dựa hoàn toàn vào những gì kiếm được từ biển. Chắc họ sẽ mang chúng đổi lấy gạo,ngô,khoai,sắn ở nơi khác. Tôi nói vậy có đúng không anh bạn ? Ca Đô mỉm cười nói với cậu trai trẻ dẫn đường và mọi người xung quanh. Và cậu trai kia nghe xong,hào hứng cất lời ngay. _Đúng vậy. Mà anh làm tôi sửng sốt đấy. Anh là bà con ở trên núi cao mà hiểu về người miền biển bọn tôi đến thế. Hay thật. Thảo nào các GIÀ CHẠ cứ khen anh mãi. _Chuyện. Ca Đô của CHẠ TỘ mà lại. Nức tiếng gần xa rồi, sánh ngang với ĐẦU LÃNH BA ĐÔN đấy. Anh bạn biết ĐẦU LÃNH BA ĐÔN chứ ? Mấy cậu chàng bên phía Ca Đô vừa cười ầm lên vừa khoái trí nói. Trong khi bản thân Ca Đô thì chàng ta chỉ cười và lắc đầu. _Chuyến này không ngờ càng đi càng hay. Đi cùng anh Ca Đô, bọn mình học được bao nhiêu thứ. Cậu thấy đúng chứ hả. Đến lượt Cơ Tiêu hào hứng bảo rồi đập mạnh vào đầu Pa Nu một cái. Khiến cậu ấy chúi người ra trước,ngơ ngác nhìn mọi người cứ như nãy giờ đầu óc đang ở tít đâu vậy. Còn cô gái nhỏ Mi Na vừa nghe các anh em nói chuyện vừa chăm chú nhìn Ca Đô với ánh mắt trong veo,rạng rỡ. Điều ấy khiến May May thỉnh thoảng nháy mắt cho Mi Nương cùng thấy. Câu chuyện của mọi người chỉ tới đó,rồi họ lần theo các đồi cát đây đó lưa thưa những ngọn cây oằn mình trong gió tiến sâu vào khu CHẠ. Ai nấy đều nhận ra một điều khó hiểu. Khắp nẻo đường họ đi qua đều không thấy một bóng người. Bà con trong CHẠ đã đi đâu. Tốpngười từ nơi xa đến đang thắc mắc với nhau. Đột nhiên thấy xa xa thất thoáng có dáng người. Anh em lớn tiếng gọi để níu họ lại mong hỏi thăm. Thì ra là một người đàn bà với ba đứa trẻ. Đó là mấy mẹ con đang dắt díu nhau đi vẻ rất gấp gáp. Và người đàn bà cũng dừng lại nói với mọi người. _Mẹ con tôi đang vội ra bờ biển cùng bà con ở CHẠ DI này đón cha của bọn trẻ. Anh ấy ở trong cánh đàng ông đi biển đã gần mười hôm sẽ trở về vào chiều hôm nay mà. Chị ấy còn chỉ cho mọi người đường đến NHÀ LỚN nơi các GIÀ CHẠ và ông già Mo của CHẠ đang làm lễ Cầu nguyện Biển KHƠI THIÊNG LIÊNG đưa anh em vào bờ vẹn nguyên. Nói xong bốn mẹ con đó lại vội vã cất bước. Nghe được lời chị ta,lập tức ai nấy trong tốp của Mi Nương đều nhìn nhau mừng rỡ khôn xiết. Họ biết là thật may mắn khi tới được đúng lúc rồi. Mọi người bèn bảo nhau xuống khỏi lưng voi,đi bộ theo sau mấy mẹ con đằng trước cho khỏi lạc. Nhóm của Mi Nương cùng Ca Đô và anh chàng dẫn đường đi đằng trước bước từng bước rất mau. Tụt lại phía sau một đoạn khá dài là hai chàng bên phía Ca Đô dắt theo ba chú voi,chúng đi với dáng vẻ rất nặng nề,mệt mỏi. Chẳng mấy chốc ở đằng xa đã hiện ra đám đông bà con tụ họp thành một đường dài. Mọi người hiểu ngay rằng phía trước chính là bờ biển. Và NHÀ LỚN của CHẠ DI này cũng nằm ở bên bờ biển chếch về bên tay phải. Chị em quay sang nhìn cánh trai tráng trong tốp,đợi họ bàn xem tiếp theo nên làm sao. Nhưng đến lượt các anh em đều im tiếng và nhòm chằm chằm vào mặt Ca Đô. Chàng ta đưa tay bóp trán một hồi,bảo. _MỴ NƯA cùng chị em chịu khó đứng đợi ở đây một lúc. Để QUA Ơ LAN cùng anh em chúng tôi đến NHÀ LỚN tìm gặp các GIÀ CHẠ thưa chuyện trước, tiện thể tìm nơi cho mấy con voi được nghỉ ngơi. Chúng phải chịu đựng cái khô khan khắc nghiệt vốn không mấy quen thuộc này suốt một ngày dài rồi. Ba người con gái nghe thế liền gật đầu đồng ý và đứng nguyên một chỗ trông theo anh em dắt voi đi xa dần. Sau đó,họ quay ra nhìn đám đông ở trước mặt. Ánh mắt của Mi Na và May May toát lên đầy vẻ tò mò. Chị ta nháy mắt với Mi Na rồi hai người cùng nhau nửa đẩy nửa kéo Mi Nương bước tới. Vậy là ba chị em hoà vào đám đông,lần lần xuyên qua khá nhiều người mà ra tới hàng ngoài cùng. Và họ thấy được mặt biển hiện ra mênh mang đến tận chân trời xa tắp.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang