[Việt Nam] Thiêng Liêng (Tập 1): Chuyến Đi Của Cuộc Đời
Chương 31 : Chương 31
Người đăng: DBTN
Ngày đăng: 01:00 27-05-2018
.
23
Lửa Rực Trong Đêm
Một bóng đen âm thầm lướt đi trong mưa giữa màn đêm dày dặc bao phủ rừng già váng lặng. Từ tận sâu bên dưới tấm khăn choàng màu đen kẻ đó mặc. Những quầng lửa hư ảo toát ra,bốc cao thành ngọn đuốc rực đỏ nóng bỏng. Kẻ đó lướt tới đâu,khắp khoảng xung quanh sáng vụt lên một màu đỏ ối. Không chỉ đám thú ăn đêm sợ hãi co mình dứng nguyên tại chỗ,cây cỏ trong khoảnh khắc bị ánh sáng đó chạm tới đều thu lại.
Kẻ đó dừng lại trước kẽ đá nơi những có tia sáng yếu ớt lộ ra. Có ba bóng đen khác đang mải mốt đi lại vẻ đầy sốt ruột. Thoáng thấy kẻ đó,bọn này vội kéo phần khăn choàng chùm đầu xuống phơi ra ba bộ mặt gồ ghề chằng chịt sẹo. Bọn này nhào đến chỗ kẻ đó.
_CHÚA TỂ đã tới rồi, lũ chúng tôi mừng quá.
Bọn này đồng loạt cất cái giọng cùng vẻ mặt quỵ lụy lẫn mừng rỡ như những con thú nhà sung sướng khi lâu ngày mới được gặp chủ. Còn kẻ đó không đáp lại,chỉ động đậy bàn tay dấu trong khăn choàng ra hiệu bảo chúng đi theo.
Kẻ đó lách qua kẽ đá tiến sâu vào trong qua một khe hẹp. Tận cùng bên trong mở ra lòng hang khá lớn. Trên nền có một đám lửa nhỏ và một người đàn bà tóc trắng ngồi quay lưng ra cửa hang. Người đàn bà vẫn ngồi im khi kẻ đó đi nửa vòng quanh hang để nhìn vào mặt bà ta. Một khuôn mặt già nua nhăn nheo. Bà già ấy đang dương đôi mắt lờ đờ,mờ đục nhìn kẻ đó,thều thào.
_CHÚA TỂ đã đến…già kiệt sức không ra đón được…NGÀI bỏ quá cho.
_Không sao...Mụ chỉ cần làm tốt phần việc của mình. Vậy là vừa lòng ta rồi._Kẻ đó đáp lại bằng giọng lạnh lẽo.
_ CHÚA TỂ gặp già lúc này…Liệu có lo bọn kia biết không,thưa NGÀI ? _ Bà già tiếp tục thều thào.
_Không thể. Mụ cứ yên tâm làm phép. Chúng đã bị ta yểm bùa Giấc Mơ Không Bao Giờ Dứt._ Kẻ đó chậm rãi nói.
_Và chừng nào bùa chưa được trừ bỏ, chừng đó chúng vẫn không thể nào thoát khỏi giấc ngủ mà CHÚA TỂ đã ban cho. Tôi nói phải không ạ?
Một tên tay sai hí hửng nói. Tên khác cười khành khạch bảo.
_Tôi biết mà, CHÚA TỂ luôn sáng suốt đâu ai bì kịp. Bọn kia sao có thể ra khỏi bàn tay của Ngài được.
Kẻ đó không đáp lại gã tai sai mà nói với bà già.
_Đến lúc mụ nói điều mà ĐẤNG THIÊNG NI NA chuyển đến ta rồi. Ta không muốn đợi thêm nữa.
_Vâng, vâng…
Bà già hớt hải nói,toàn thân run lên đôi mắt mờ đục trợn trừng ngó lên trần hang. Hai bàn tay gân guốc của mụ quờ quạc dưới đất sờ mấy viên cuội nhỏ. Rồi mụ giơ một tay chạm vào ngọn lửa. Kẻ đó nghé mình xuống sát cạnh mụ già. Sau đó mụ bắt đầu lẩm bẩm những lời chỉ có kẻ đó mới nghe thấy. Cuối cùng mụ già dứt lời và ngã vật ra nền đất. Còn kẻ đó đứng bật giây,từ đâu đó là miệng hắn rú lên một tràng cười điên loạn.
_Vậy à, vậy sao. Hay thật…Bây giờ ta đã hiểu, hiểu rồi. Vì sao các ĐẤNG THIÊNG LIÊNG lại đi che chở cho một kẻ như mi, Cơ Tiêu ạ.Điều gì khiến họ lại đánh đổi BA ĐÔN lấy mi. Và lúc này…ta đã biết mình không thể xuống tay với mi. Cho đến khi nào mi chưa dẫn chúng ta tới đến với thứ đó. Nhưng ta sẽ chờ, chờ cho tới thời điểm mà…Cơ Tiêu…Kẻ luôn quá ngạo mạng tới mức chà đạp lên kẻ khác mà không thấy chút hổ thẹn nào. Kẻ thậm trí đã quên mất nhờ ai mà bà của mi, cha của mi mới ngồi được vào cái ghế CHÚA TỂ TỐI CAO. Thứ mà không có nó thì kẻ như mi liệu có thể kiêu căng tới vậy. Chẳng lâu nữa đâu…Ta sẽ thật sự tặng cho mi những gì đáng phải nhận, Cơ Tiêu ạ.
_Chúc mừng CHÚA TỂ, Ngài sắp sửa đi đến chiến thắng rồi. Nhưng quả khó cho CHÚA TỂ, khi phải ở cạnh cái tên nhãi Cơ Tiêu và chịu đựng nó. _ Một tên tay sai thốt lên cái giọng nỉ non,mơn trớ.
_Đúng, trong lòng ta có lúc muốn bóp chết hắn. Nhưng cũng may cho ta là còn có người hiểu biết hơn hắn. Ví như Mi Nương và những kẻ khác. Nhưng ở nàng ta lại có một điều khiến ta không chấp nhận được. BA ĐÔN, trong mắt nàng ta chỉ có hắn, lúc nào cũng nghĩ cũng nói về hắn.
Kẻ đó nói bằng giọng lúc đầu thật nhẹ nhàng nhưng sau đó trở lên đầy căm giận. Hắn vừa nói vừa chạm vào một khối đá trồi ra trên thành hang, ngắt phần chóp và nắm chặt cục đá trong lòng tay như muốn bóp vụn nó. Một gã tai sai vội lớn tiếng hét lên.
_Cô ta ấy à. Và những kẻ ngu ngốc khác nữa. Bọn họ đều bị chút sức mạnh và mấy việc làm cỏn con của tên BA ĐÔN kia làm mớ mắt. Nhưng sức mạnh ẩn dấu của Ngài vượt trội hơn hắn nhiều. Hơn nữa chẳng phảihắn đã chết dưới tay Ngài hay sao ạ ?
Kẻ đó quay ngoắt về phía gã tay sai vừa mở miệng,nhanh như chớp phóng cánh tay với chiếc ống tay gắn các mũi tiêu tới thộp đúng cổ họng của gã kia suýt làm gã ngẹt thở. Nhưng kẻ đó đã thu tay lại để cho tên kia ôm cổ thở hổn hển. Hắn lại cười rồi nói với giọng thật hiền hòa.
_Đúng, BA ĐÔN đã trúng mũi tiêu có tẩm thứ chất độc không gì chữa nổi của ta. Nên chuyến đi của nàng, Mi Nương ạ, sẽ chỉ tốn công mà chẳng thể đưa hắn sống xót trở về. Tới cuối cùng kẻ thu được mọi thứ từ chuyến đi này chỉ có thể thuộc về ta mà thôi. Thứ đó và…Các người hãy gọi bọn còn lại tiến lên trước đợi ta. Đến lúc cần tìm chồi non để bà Mo già của chúng ta nghỉ ngơi rồi.
Kẻ đó dứt lời thì cục đá hắn đang nắm chặt bị nung đỏ,nứt vỡ và tan chảy qua từng kẽ tay. Còn những kẻ xung quanh ngay mụ già nằm trên nền đất cũng đều rắm rắp gật đầu rồi phá lên cười hả hê. Kẻ đó vẩy tay cho sạch,nhìn khắp một lượt bọn tay sai rồi quay đầu đi ra khỏi hang.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện