[Việt Nam] Thiêng Liêng (Tập 1): Chuyến Đi Của Cuộc Đời
Chương 27 : Chương 27
Người đăng: DBTN
Ngày đăng: 01:00 22-04-2018
.
19
Tiếng Sét Báo Hiệu
Dời khỏi CHẠ TỘ,mấy người của nhóm Mi Nương cùng những anh em bên Ca Đô đã đi được một quãng đường khá dài. Chuyến đi của họ lần lượt đã xuyên qua CHẠ XƯA rồi tiến sâu vào rừng già. Thường thì đoàn voi trở họ hay nối đuôi nhau mà bước đi dưới những tán lá ken đặc vào nhau của những cây to đủ loại mọc dày dịt trong các khu rừng rậm rạp.
Nhưng thỉnh thoảng hai chú voi lại được bước đi hàng đôi ở phía trước,chỉ có chú sau cùng mới phải đi lẻ loi một mình. Âý là khi bất chợt họ thấy mình đang đi men theo bờ một con sông. Ở đó với cây cối mọc thưa hơn,có nhiều bụi cây nhỏ chỉ cao gần đến đầu người. Và chúng không thể làm vướng chân ba chú voi to lớn của bọn họ. Các chú voi dễ dàng bước qua chúng mà đi.
Cũng những khi ấy nếu ngước nhìn lên cao mọi người sẽ thấy ngay được dãy núi cao ngất với những chóp nhọn trải dài trước mắt họ. Mọi người đều nhận ra đó là dãy núi ôm quanh khu chạ mà họ vừa mới dời đi. Tuy nhiên hình dáng của ngọn núi càng lúc càng mờ đi trên nền trời màu xám,ở trong rừng cây thì tối xầm lại và ai cũng thấy lạnh hơn.
Cái cảnh tượng này. Cùng tiếng sấm sét inh tai nhức óc gây náo động cho bà con vào tối hôm qua. Nó làm ai cũng nghĩ rằng chẳng bao lâu nữa đoàn người sẽ gặp mưa. Nên ba chú voi được cánh anh em thúc cho đi nhanh hơn,giữa trưa chúng vẫn không chậm lại. Họ muốn tiến được thêm một đoạn xa hơn hết có thể được trước khi cơn mưa có lẽ khá lớn kia đổ ập xuống đầu. Bởi lúc đó thì họ chỉ còn nước dừng lại chú chân chờ mưa ngớt mà thôi.
Mọi người ngồi trên bành voi mà ăn cơm,ai buồn ngủ thì cứ việc chợp mắt một lúc. Không ai thấy khó chịu gì khi làm vậy. Trái lại họ còn bảo với nhau rằng như thế cũng thoải mái. Hơn nữa bù lại cho họ là bữa cơm trưa rất đỗi ngon lành. Đó là do các chị em CHẠ TỘ sửa soạn sẵn cho mọi người đem theo.
Khi đó Mi Nương lại thầm cảm ơn tấm lòng nồng hậu của bà con hai CHẠ Xưa và CHẠ TỘ. Bà con không chỉ đón tiếp và mời họ dự buổi lễ long trọng tối qua,mà sáng nay khi mọi người lên đường bà con còn đến tiễn chân rất đông. Ngay đến GIÀ CHẠ Đứng Đầu và các GIÀ CHẠ cùng ĐẦU LÃNH cũng có mặt chỉ thiếu các bà Mo. Bà con có nói rằng các bà ấy cũng rất muốn đến tiếc còn phải bận rộn sửa soạn cho các nghi lễ quan trọng hơn hết sẽ diễn ra vào buổi trưa. Thành ra các MO không đi được.
Hơn ai hết Mi Nương cũng như Mi Na,những cô gái đã làm giúp cho ĐỀN THỜ ĐỨNG ĐẦU của Trâu Vàng. Họ hiểu được nỗi vất vả của những bà Mo này là thế nào. Vậy nên nàng và em gái đã nhờ người trong chạ giử giúp những lời cảm thông cùng tiếng chào ngược lại tới họ.
Còn bà con thì mang rất nhiều quà đến tặng cho chị em dùng khi đi đường cũng như làm kỉ niệm cho một lần đến với vùng đất của họ. Chị em Mi Nương đành tươi cười nói lời cảm ơn và cố nhận hầu hết những thứ đó cho bà con vui lòng.
Thật ra mọi người không hề biết rằng các bà Mo dù không đến tiễn chân mình ở trên cánh đồng như bà con trong chạ. Nhưng họ lại đứng từ xa xa trên lưng chừng ngọn núi phía sau khu chon cất thiêng liêng mà âm thầm theo dõi họ dời chạ. Hết thảy bọn họ đều mang một vẻ mặt căng thẳng đầy lo sợ.
Cái việc mà họ đang làm. Ngay đến bà con xung quanh cũng chẳng hay. Ai cũng chỉ nghĩ rằng các bà Mo đã đi vào khu Rừng Thiêng dưới chân núi ở phía tây của hai chạ để làm lễ cúng tể bí mật. Âý là điều mà các Mo bao đời nay đã làm. Và quả thực lễ cúng đó vẫn được làm một cách đầy cẩn trọng vào sớm tinh mơ. Nhưng nó được kết thúc nhanh chóng hơn lẽ thường. Hai bà Mo cũng phải thưa trình rõ ràng cái lí của mình lên với RỪNG THIÊNG cùng các ĐẤNG THIÊNG LIÊNG khác. Để các ĐẤNG tha cho họ cái tội quá vội vã này.
Ngay sau đấy,họ không hề hẹn trước đã cùng nhau trèo lên từ hai phía của vùng rừng thiêng riêng biệt ở mỗi bên mà gặp nhau đúng nơi lưng chừng núi. Rồi họ lại cùng nhau chăm chăm dõi cặp mắt xuống bên dưới,nhìn mãi theo đoàn người cưỡi voi đang rời khỏi khu chạ tiến sâu vào rừng già.
Hai bà còn tiếp tục đứng đó nhìn theo hình bóng thấp thoáng của đoàn người cho đến khi họ biến mất hẳn. Hai bà chỉ đứng đó mà nhìn chứ tuyệt nhiên không nói gì với nhau. Tuy thế với sự nhạy bén được đất trời đặc biệt ban cho,hai bà hẳn nhận ra mỗi người đều đang che dấu một điều không thể tùy tiện chia sẻ cho kẻ khác.
Không những vậy,họ cũng hiểu thấu ruột gan nhau thêm lần nữa khi biết rõ hai người đang cùng nghĩ về điều gì. Hơn hết là cái việc kinh động đất trời mà chính họ với khả năng hạn hẹp của mình. Chẳng ai đủ sức thấu hiểu được đầy đủ. Chỉ biết rằng ngoài những người có thật sự có sức mạnh và trách nhiệm can dự vào việc đó. Họ tuyệt đối không được phép hay đúng hơn chưa được phép thốt ra ngoài miệng. Rồi hai bà cúi chào nhau rất khách sáo và đi xuống núi. Mỗi người lại rẽ theo một hướng về CHẠ bên mình.
Và buổi lễ Xua Đuổi Độc Khí Của Chiến Tranh cũng như Ra Mắt Trước các ĐẤNG THIÊNG LIÊNG Cái Việc Hai chạ Từ Nay Về Sau Kết Tình Anh Em Ruột Thịt vẫn được các bà MO đứng ra tổ chức cực kì trôi chảy. Vật Thiêng của hai chạ TỘ và Xưa. Trống cũng như chiêng đều đã được hai vị GIÀ CHẠ Đứng Đầu đánh lên với những tiếng vang nghe thật đẹp đẽ. Không có điều gì khác thường xảy ra sau đó như tối hôm trước. Đấy là điều may mắn chứng tỏ điều bí ẩn mà các bà dự cảm được sẽ không gây ra chuyện gì xấu đến chạ của họ. Chí ít là trong những ngày sắp tới đây.
Sau khi thực hiện xong các bước cuối cùng của buổi lễ,các bà Mo lại vội vã ra về mà không tham giam vào các trò chơi hay là ăn uống linh đình cùng bà con. Họ đã khá mệt mỏi với cái điều sảy ra đó suốt từ tối qua đến bây giờ. Và họ chỉ muốn nghỉ ngơi. Nhưng thứ trước hết đập vào mắt mỗi người khi về đến nhà khiến họ chẳng thể nào mà làm theo ý muốn của mình nữa.
Một mớ những viên sỏi to nằm lăn lóc trên nền buồng nghỉ của mỗi bà. Chúng vẫn nằm nguyên vị trí đó không chút nào xuy xuyển từ lúc họ ra khỏi nơi này. Trên các viên sỏi,từng hình khắc sâu rõ nét vẫn hiện ra như khi họ tung chúng lên lần sau chót. Các hình khắc đó,với những ám chỉ riêng biệt. Mà hết thảy chúng đang lần lượt gieo vào lòng của họ một dự cảm. Các bà Mo vỗn đã quá quen với những điều lạ lùng hay đáng sợ. Đến nỗi họ dường như đã luyện cho mình sự bình tĩnh hiếm có. Nhưng lần này thì khác.
Các ám chỉ ấy,hay đúng hơn điềm báo cho cái điều đang và sẽ sảy ra. Nó thật sự làm họ phải kinh hoàng,sau mỗi lần làm phép gieo sỏi là một lần ruột gan họ sôi lên mà toàn thân lạnh toát. Ngay sau khi nghe thấy tiếng sét thình lình nổ ra giữa trời đêm quang đãng. Họ đã thấy có gì đó khác lạ đang đến. Nhưng lúc ấy,họ không cho rằng nó ghê gớm tới vậy. Hai bà MO hoàn toàn thực lòng mà trấn an bà con rằng đấy chỉ là sự đáplại hợp lẽ của các ĐẤNG THIÊNG LIÊNG tới người của hai chạ.
Tuy thế trong đêm họ lại không tài nào ngủ được,cái gì đó mơ hồ thôi thúc mỗi người lặng lẽ trở dậy và làm cái việc gieo sỏi lấy điềm báo này. Và lần đầu họ đã không dám tin. Họ làm luôn thêm lần nữa. Những gì hiện ra vẫn y như cũ. Nó làm họ đi đi lại lại suốt đêm. Để sớm hôm nay sau,họ vẫn quyết định gieo đến lần thứ ba. Vẫn không chút gì thay đổi. Các bà Mo đã hiểu rằng. Số mệnh phải là như thế. Và điều mà họ có thể làm bây giờ chỉ là là giữ im lặng với hết thảy bà con xung quanh cái điều đang ẩn chứa trong lòng,cứ thế mà chủ trì buổi lễ đã định.
Nhưng họ vẫn không thoát khỏi việc phải băn khoăn nhiều thứ. Liệu có thể cứ thế này mà đi tiễn biệt những người khách kia. Cuối cùng họ đành lảng tránh gặp họ mà chỉ đứng nhìn từ đằng xa. Họ cảm thấy lo lắng thay cho những người còn lại không nằm trong điềm báo,có thể nào tránh khỏi bị lôi vào chung vòng xoáy số phận của kẻ đó. Còn điều quan trọng hơn,hai bà đang thật sự do dự trước việc có nên báo lại điềm báo này cho số ít ỏi những ngườ được quyền biết về nó.
Tuy vậy,có lẽ chính những vị này,các bà Mo cao hơn hết của Trâu Vàng ,những Chủ Tế chung cho toàn bộ lạc cũng đã phải nhận ra điềm báo ấy như họ. Các bà Chủ Tế ấy luôn có SỨC MẠNH PHÉP THIÊNG mà những Mo bình thường của những chạ nhỏ không thể nào với tới được. Nên dù việc này có xảy ra tại chốn xa xôi này nhưng rất có thể các vị ấy đã thấy được. Và họ còn cảm nhận được,hiểu rõ ràng hơn thật ra đấy là gì. Nên hai bà Mo đành nhắc mình trước hết phải chờ đợi xem hành động của các vị ấy ra sao. Rồi họ mới tính có giử cái tấm da bò nhỏ vẽ lại chính xác những hình khắc kia đến Đền THỜ ĐỨNG ĐẦU hay không.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện