[Việt Nam] Thiêng Liêng (Tập 1): Chuyến Đi Của Cuộc Đời
Chương 26 : Chương 26
Người đăng: DBTN
Ngày đăng: 00:30 15-04-2018
.
18
Vinh Hạch Lớn Lao
Sau khi ngâm mình bằng nước ấm rồi vận vào người những bộ đồ mới thơm tho sạch sẽ,Mi Nương cùng Mi Na ngồi nghỉ trong căn buồng của Cha Sương đợi cô ấy. Mi Na hơi buồn ngủ,vẻ mặt uể oải. Mi Nương nhẹ nhàng vuốt tóc vỗ về cô gái nhỏ.
_Chị thấy anh Ca Đô kia bảo trước là có lẽ buổi tối nay sẽ rất dài. Nên có lẽ em nằm lên gối chị mà chợp mắt một lúc đi nhé, Mi Na à.
_ Vâng ạ.Không biết sao mà em thèm ngủ lắm.
Mi Na hơi nhẻo miệng cười rồi gục đầu vào lòng chị gái và thiếp đi rất nhanh. Mi Nương âu yếm ngó xuống khuôn mặt trong sáng của cô gái nhỏ. Rồi nàng khẽ nói với chị hầu gái May May nãy giờ đứng bên tấm nêm che ô cửa sổ nhòm ra ngoài.
_Em không biết nữa. Không biết chị em ta có nên dự buổi tiệc ngoài ấy chăng ?
_MỴ NƯA…MỴ NƯA bắt đầu thấy tiếc, nôn nóng muốn đi tiếp để ra biển cho sớm đúng không nào ? Tôi hiểu. May May này cũng nghĩ thế đấy. Nhưng mọi người ở đây có lòng mời chúng ta một bữa. Chẳng lẽ mình lại không đến. Họ trách thì sao. Nên cứ chịu khó một chút vậy. Đằng nào cũng chỉ sáng mai là mình lên đường ngay thôi.
May May vội vàng nhào lại và ngồi xuống sập cạnh Mi Nương nói với nàng bằng giọng đầy cảm thông. Mi Nương nghe xong đành thở dài rồi gật đầu với chị ta,tay nàng vẫn nhẹ nhàng vuốt tóc em gái. Đúng lúc ấy tấm mành tre ở cửa đi được vén lên,Cha Sương bước vào tươi tắn nhìn mấy chị em.
_ Thưa MỴ NƯA và chị em ta thấy thế nào rồi ạ ?_ Nàng ta vồn vã hỏi.
_ À chúng tôi, ai cũng khỏe ra nhiều rồi cô Cha Sương ạ. Nhờ cái thứ nước tắm vừa ấm vừa thơm nức của chỗ này đấy._May May đáp lại cũng rộn ràng không kém.
_Được thế tốt quá rồi. Nào bây giờ chúng ta cùng đi thôi. _ Cha Sương thảnh thơi nói tiếp.
Vậy là Mi Nương phải đánh thức Mi Na giậy. Cũng may cô gái nhỏ ngoan ngoãn bước đi cùng mọi người dù tay hãy còn rụi rụi mắt. Họ đang đi xuống bằng lối sau rồi vòng ra sân trước để tới chỗ Nhà Lớn của CHẠ này. Được một đoạn May May vừa ngó nghiêng xung quanh vừa hỏi Cha Sương bằng giọng rất đỗi băn khoăn.
_Cô Cha Sương này. Tuy không phải cho lắm. Nhưng tôi thấy sao chạ ta có vẻ như đang tổ chức cỗ bàn to lắm vậy ? Nếu chỉ mỗi việc đón khách là bọn tôi thôi thì có lớn quá không ? Hay…hay là ở đây còn buổi lễ lạc nào khác mà chúng tôi tới đúng lúc nên có phúc được dự thế ?
_Cái này thì, chị là May May nhỉ ? Chị đoán đúng thật. Qủa là bà con đang hồ hởi bê, vác nào mâm, khay nồi vò hoặc hũ lớn hũ nhỏ kia không chỉ dành cho buổi tối nay . Mà buổi lễ chúng tôi đang sửa soạn còn kéo dài đến mấy ngày sau nữa kìa. Tiếc là mọi người không ở lâu để chung vui. Nhưng được mọi người tham gia vào tối nay cũng là mừng lắm rồi. Lúc này mọi người là những khách quý hơn hết của bà con hai chạ chúng tôi đó.
Cha Sương vừa rộn ràng trả lời ngay cho May May vừa đưa tay ra các phía chỉ cho chị em cảnh tượng được tranh trí bằng hoa cỏ rất đẹp đẽ vui mắt từ ngoài sân vào đến trong gian chính của Nhà Lớn. Mấy chị em cũng vừa nghe nàng ta nói vừa mở to mắt nhìn ngắm xung quanh. Họ thì thầm với nhau. Rằng họ dường như đã hiểu mọi thứ đang diễn ra ở đây,lại cũng chẳng hiểu được nguyên do của nó. Hơn hết là cái ý sau trong lời nói của Cha Sương.
Mọi chỗ trên nền gỗ của ngôi nhà sàn này đây đều được trải kín bằng những mảnh chiếu cói. Trên mỗi chiếc bày biện đôi chút đồ ăn có phần đơn giản nhưng vẫn có đủ một vò rượu nhỏ. Từng tốp sáu bảy người quây thành một mâm cỗ. Tuy nhiên mấy chị em cũng nhận ra rằng khá nhiều trong số đó,trên người họ có những vết thương đã khỏi hoặc thậm trí vẫn chưa lành. Nhưng vẻ mặt họ chẳng hề thấy vẻ đớn đau nào mà tràn trề niềm hân hoan nào đó. Họ cũng đều chưa đụng đũa vào thức ăn và rượu , chắc là đang đợi các GIÀ CHẠ lên tiếng. Hình như những người ấy còn chưa góp mặt. Bởi hai tấm chiếu trong cùng hãy còn trống trơn.
Cha Sương đi trước thấy ba chị em xem chừng hơi choáng vì cảnh đông đúc ấy rồi đâm ra lúng túng không biết làm gì tiếp. Nàng ta vừa nhanh nhẹn làm họ yên lòng vừa khéo léo dẫn họ xuyên qua các tốp người để tiến vào sâu hơn. Đến lúc này hầu hết mọi người có trong gian nhà đều nhận ra sự xuất hiện của ba người con gái lạ mặt. Hơn nữa hai trong số ấy lại còn trẻ và rất xinh đẹp đang lướt qua trước mặt họ.
Theo từng bước chân của chị em Mi Nương bỗng chốc dậy lên những tiếng trầm trồ,thậm trí là quay ra bàn tán xôn sao với nhau đầy phấn khích của cánh trai trong hai chạ. Điều này khiến cô gái nhỏ Mi Na thấy sợ. Mi Nương cũng nghi ngại. Ngay Cha Sương cũng bực mình với họ,tới nỗi phải lên tiếng dẹp chuyện lộn xộn này đi.
Nhưng không hẳn cánh trai trẻ nghe lời Cha Sương lên căn phòng mới yên lặng trở lại nhanh như ba chị em Mi Nương thấy. Bởi thật ra mấy lời của Cha Sương nói ra cũng bị lọt thỏm giữa mớ hợp âm ồn ào nhao nhao ấy. Lí do thật sự là ở những người lớn tuổi hơn vẫn ngồi một cách điềm đạm. Chính nhờ cái vẻ nghiêm trang của bậc bề trên như họ đã làm cánh trai hai chạ choai choai hiểu ra đành lắng xuống. Mi Nương mới thoáng hiểu được điều này và chị em nàng yên long hơn được đôi chút. Thì cái việc lần lượt rất nhiều người già trẻ gái trai đều từ từ đứng dậy chào họ với cái nhìn biết ơn. Điều ấy khiến chị em Mi Nương thêm phen nữa phải ngỡ ngàng,thêm sự áy náy vì không sao hiểu được ý tứ của bọn họ.
Cuối cùng mất chị em cũng đến được chỗ ngồi mà Cha Sương sắp đặt. Là tấm chiếu bên trái trong hai tấm chiếu còn trống. Ba chị em ngồi xuống ngay và thở hắt ra thoải mái vì xem như đã yên ổn thật rồi. Ngay khi ấy từ phía bên kia một cánh cửa nhỏ chừng là ngăn với gian trong của ngôi nhà,một tốp ngày bước ra. Chính là Ca Đô cùng với Cơ Tiêu và Pa Nu.Theo sau họ là mấy người tuổi hơn. Gộp chung là sáu người.
Bên chỗ mấy chị em cũng có thêm ba người đàn bà chạc bằng hay lớn hơn May May đôi chút. Những người ấy đều niềm nở chào hỏi sơ qua với ba chị em Mi Nương. Nhờ đó mà nàng hay ra rằng trong bọn họ có bố mẹ của Cha Sương, vợ chồng GIÀ CHẠ Đứng Đầu của chạ này. Mấy người còn lại là những vị GIÀ CHẠ có vai vế cao hơn hết cùng các bà Mo của hai chạ. Vậy ra những vị có vai vế quan trọng hơn hết của vùng này đều góp mặt ở đây sao. Mi Nương nhìn họ mà trong lòng hơi nghĩ ngợi. Rằng lẽ nào ở đây đang diễn ra một việc cực kỳ to lớn.
Trong khi đó, hết thảy bà con ở đây đứng dậy nhiệt tình hưởng ứng sự xuất hiện của bọn họ. Thấy vậy vị GIÀ CHẠ Đứng Đầu của CHẠ TỘ,bố của Cha Sương và nguời đàn bà đứng bên có dấp dáng oai vệ không thua kém bèn vung tay ra hiệu chào và muốn mọi người ngồi xuống. Sau một lát lục đục ai nấy đều ngồi xếp bằng trên chiếu đàng hoàng. Rồi mọi người ngoảnh mặt hết vào trong, hướng về phía của hai ông bà ấy với nét mặt căng thẳng hiện rõ nét ngóng đợi. Bố của Cha Sương bắt đầu cất tiềng và giọng của ông ấy âm vang đến tận cuối phòng cũng nghe rõ được.
_Thưa bà PƠ So là GIÀ CHẠ Đứng Đầu của CHẠ Xưa kính mến. CHẠ Xưa là láng giềng từ bao đời này với CHẠTỘ. Bữa nay, tôi và bà cùng các GIÀ CHẠ, các ĐẦU LÃNH, các Mo với toàn thể bà con của hai CHẠ chúng ta. Có thể nói là rất mừng rỡ… mà làm ra cái buổi liên hoan này. Tuy nó đơn sơ. Nhưng tôi biết bà con ta thế nào cũng bỏ qua,vì cái điều lớn lao hơn là cùng nhau chung vui về nhiều chuyện. Thứ hơn hết là để xua đuổi bằng hết độc khí còn lại của trận đánh. Thứ hai là mừng cho bà con ta từ nay về sau sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn trước đây nữa. Còn việc thứ ba cũng liên quan đến hai việc trước. Đến đây tôi xin nhường lời cho bà Tà So đây ? Mời bà đấy.
GIÀ CHẠ Đứng Đầu Tà So nãy giờ vừa nhìn xuống chỗ bà con hai chạ đang ngồi. Đôi lúc bà lại quay sang nhìn GIÀ CHẠ Đứng Đầu Cha Đinh đang nói. Khi nghe xong lời của vị GIÀ CHẠ Đứng Đầu láng giềng,không chút chậm chễ bà ấy lập tức lên tiếng.
_Vâng, xin phép GIÀ CHẠ Đứng Đầu Cha Đinh cùng toàn thể bà con hai chạ. Tà So tôi xin tiếp lời…Đúng vậy, hết buổi mai khi ông mặt trời đi vào lòng đất. Thì cũng là lúc mọi đau thương của chiến tranh cùng những xích mích trước sẽ chẳng còn làm cho bà con hai chạ chúng ta khố khổ thêm nữa. Từ tận đáy lòng, tôi thay mặt CHẠ mình muốn nói ra lời cảm ơn sâu sắc đến bà con CHẠ TỘ đây….Cám ơn bà con cùng bao nhiêu anh anh khắp nơi trên đất Trâu Vàng ta. Mọi người đã vì những ai bị Rắn Chín Đầu chà đạp bị cướp mất nhà cửa, thóc gạo, còn bị bắt rồi lúc nào cũng ở giữa cái sống và cái chết...Mọi người đã vì chúng tôi mà ra trận mà chẳng tiếc máu xương mình để đánh đuổi Rắn Chín Đầu. Chính các anh em đã trả lại cuộc sống cho chúng tôi. Trong khi rõ ràng hai bên có bao nhiêu mối bất hòa mà chúng ta nào đã hóa giải được. Không những thế khi giao tranh chấm giứt CHẠ TỘ các bạn còn giúp đỡ CHẠ Xưa chúng tôi sửa sang lại nhà cửa, bắt đầu lại cấy trồng. Với bấy nhiêu việc lớn lao ấy…Thì cái ơn này chúng tôi thật không khi nào dám quên. Cám ơn bà con ,cám ơn bà con CHẠ TỘ anh em.
_ Âý ấy, bà Tà So. Bà bảo là hai chạ chúng ta sau trận chiến này cùng gạt đi chuyện cũ, cùng bắt tay với nhau kết tình anh em để dựng lên cuộc sống mới tươi sáng hơn. Thì tôi và bà con CHẠ TỘ hoàn toàn đồng tình. Còn lời cảm ơn kia…Thì CHẠ TỘ chúng tôi. Không ai dám nhận cái lời cảm ơn lớn lao quá đối với những gì mình đã làm. Nói cho cùng thì chúng tôi cũng chỉ là một phần nhỏ trong khối anh em Trâu vàng đã chiến đấu mà thôi. Vậy là cái công sức đấy so với toàn thể thì nhỏ lắm…Hơn nữa các vị cứ nhắc đi nhắc lại về sự cao đẹp của chúng tôi khi bỏ qua các bất hòa mà ra tay trợ giúp này kia. Vậy thì chúng tôi phải nói thực...Là không ít trong những xích mích lớn có, nhỏ có, tồn tại bao đời một phần là do lỗi của CHẠ TỘ bên chúng tôi. Nào phải do một mình CHẠ XƯA gây nên.Trước đây lúc yên bình chúng ta quá cố chấp không chịu tìm cách gắng làm chúng êm xuôi để hai bên cùng hòa thuận…Đến buổi loạn lạc bỗng thấy việc trước mặt là phải gạt qua những bất hòa cùng đồng lòng với nhau mới mong đẩy lùi người ngoài. Cùng là con em Trâu Vàng hẳn phải bảo bọc lẫn nhau mà sống…Nhưng thật ra cái lí lẽ ấy tuy đơn giản nhưng cũng lại chẳng phải là ý tự các GIÀ CHẠ của CHẠ TỘ nghĩ ra được. Nói đến việc này thì công đầu phải nhắc đến anh bạn này đây.
Đến phiên GIÀ CHẠ Đứng Đầu Cha Đinh lên tiếng. Ông được một đoạn dài thì đột nhiên dừng lại,quay sang và thân mật vỗ vai người đang đứng cạnh mình. Âý chính là Ca Đô. Sau đó ông nói tiếp.
_Ca Đô, ý tôi muốn nói chính là cậu ấy. Nếu không có con người trẻ tuổi này tốn khá nhiều công sức, dùng lí lẽ phải trái thiệt hơn làm cho Hội Đồng GIÀ CHẠ bên phía chúng tôi tỉnh ra. Thì có lẽ đến lúc này. Chiến tranh qua rồi. Bà con hai chạ lại thêm hen nữa lôi những xích mích cũ ra mà tiếp tục đấu đá không biết khi nào mới hết.
Khi nghe ông Cha Đinh nói vậy. Tức thì mọi người trong gian nhà sáng choang đèn đuốc,trong đó có chị em Mi Nương đều dồn ánh mắt của mình về phía Ca Đô. Và anh chàng này cũng tỏ ra khá ngỡ ngàng trước việc này với một vẻ mặt có đôi chút bối rối. Nhưng rồi chàng ta lấy lại ngay cho mình sự điềm đạm. Khi Âý GIÀ CHẠ ĐỨNG ĐẦU Tà So không những nhìn chăm chú chàng ta mà còn đi vòng qua ông Cha Đinh để đến chỗ Ca Đô rồi cũng vỗ lên vai kia của chàng ta rồi vui mừng nói.
_Ông nói đúng, ông Cha ĐInh thân mến. Điều này không chỉ riêng tôi mà bất cứ ai đã nếm trải những trận đánh vừa qua. Hẳn là họ đều thấy và ghi nhớ những việc cậu ấy đã làm. Có thể nói rằng. Công đầu trong chiến thắng hào hùng mà Trâu Vàng chúng ta dành được sau trận chiến cam go và vô cùng gian khổ vừa rồi. Ngoài cha con ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU LA HẦU. Hơn hết là con trai ông, người anh hùng rất tiếc là đã khuất là ĐẦU LÃNH BA ĐÔN của chúng ta. Thì không thể nào quên nhắc đến anh chàng này. Ca Đô. Tôi nói vậy đúng không hả bà con ở đây ?
Vị GIÀ CHẠ ĐỨNG ĐẦU của CHẠ XƯA vừa nói xong. Là lúc rất đông người hơn hết là cánh trai trẻ từ phía trong ngay gần sát chỗ của bà ấy đứng kéo ra đến ngoài cửa Nhà Lớn. Họ đang ngồi, thì bật dậy hò reo huýt sáo thậm trí giơ cao hai tay quá đỉnh đầu mà vỗ vào nhau tạo những âm thang vang như sấm. Cảnh tưởng rạo rực này khiến cho Mi Nương và chị em nàng ngỡ ngàng,tâm trí họ bị hút vào đấy. Mi Nương đang dõi mắt đăm đăm vào đám đông trước mặt. Thì rất nhanh một chàng trai trạc tuổi Cơ Tiêu dõng dạc lên tiếng.
_ Anh em để tôi, để cho tôi. Xin phép GIÀ CHẠ Đứng Đầu và các vị GIÀ CHẠ, ĐẦU LÃNH, Mo, THEM của hai chạ luôn, đã mở mồn khi chưa biết các vị có nói nữa hay không. Nhưng tôi cứ nghĩ lại những trân đánh không cân sức giữa số người ít ỏi Trâu Vàng bên ta với đông ngìn ngịn cái bọn Rắn Chín Đầu. Mà bọn ấy đâu chỉ cậy đông hơn, nham hiểm hơn còn đem bà con ta làm lá chắn. Cảnh đấy thì anh em ở đây rõ mồn một, càng đánh chúng ta càng bị thê thảm trong khi bọn kia càng hả hê. Anh em ta đã điên tiết lên có lúc tưởng chừng bó tay không làm gì nổi chúng. Rồi thì sao nhỉ ? Cái gì đã làm mọi chuyện thay đổi ngoạn mục đến thế.
Cậu ta ngừng lại nhìn một lượt bà còn rồi nói tiếp với giọng còn hào hùng hơn.
_Giờ thì chúng ta biết quá rõ rồi nhé. Chính là nhờ ở hai người anh em tài giỏi của chúng ta chứ đâu. Cái cách bí mật âm thầm chuyển quân đánh úp thật tài tình mà BA ĐÔN và Ca Đô nghĩ ra. Cuối cùng nó đã được BA ĐÔN cùng những anh em ra đi chuyến ấy đánh cho Rắn Chín Đầu sợ hãi chỉ còn nước tháo chạy không dám quay đầu lại. Đấy. Tuy cầm đầu bên ta là ĐẦU LÃNH Ba Đồn và anh ấy cũng vì đánh trận mà ra ra đi. Nên khắp nơi nơi đều chỉ nhắc nhiều đến anh ấy. Nhưng ngay từ đầu việc lớn này đã có công rất lớn của Ca Đô rồi. Tôi xin hết.
Chị em Mi Nương cũng như xung quanh đều chăm chú nghe chàng trai này nói. Và nàng nhận thấy khi đó mọi âm thanh náo động trong gian nhà này tạm thời lắng xuống. Nhưng khi những lời đó vừa dứt kèm theo cái cúi chào của chàng trai kia đến các BỀ TRÊN ở trong đây,cũng như bà con vì đã nghe mình nãy giờ. Thì tiếng reo hò,tiếng vỗ tay rầm rầm quay lại còn to hơn nữa.
Rồi một cụ gìa khi trước hãy còn ngồi yên lúc này đã lòng khòng đứng giậy. May May và Mi Na đã thì thầm với nhau rằng ông cụ đang có một vết thương chưa lành trên đùi trái. Lớp vải băng bó lộ ra khỏi chiếc quần khố sờn cũ của cụ kéo dài xuống quá đầu gối. Và rồi khá hổn hể nhưng cụ vẫn cố gắng cất giọng.
_Thưa các BỀ TRÊN của BỘ LẠC cũng như hai chạ ở đây. Già này cũng có vài lời xin góp vào. Trước là xin nói về nỗi mừng rỡ làm mấy đêm rồi không ngủ được. Sống đến ngần này có thể nói là trời cao đã ban phúc cho già. Nhưng cũng ngần ấy mùa lúa trôi đi, già phải nhìn cảnh bà con hai chạ tuy sống gần nhau mà lòng thì xa cách… Động tí là to tiếng có khi dẫn đến đánh nhau. Thế cũng chưa phải là cùng cực cho bằng bị bộ lạc khác chiếm đất, bắt người. Nhưng cũng khiến cho hai bên hiếm khi được vui vẻ trọn vẹn…Vậy mà nay vừa thoát khỏi cảnh khổ cực Rắn Chín Đầu gây cho, đã là mừng lắm. Không ngờ chạ Xưa lại chủ động muốn làm hòa nữa. Bà con CHẠ Xưa sung sướng quá gật đầu đồng ý liền. Và già đây lão vẫn còn nhớ người thay mặt CHẠ TỘ mang cái ý tốt ấy sang cho chúng tôi cũng chính là cậu Ca Đô…Riêng đối với những ai như tôi, cái thân già bị cùm trói bằng xích đồng ,bị hứng những múi tên bay như lúa vãi xuống đầu rồi tránh không nổi bị găm một mũi vào đùi. Thì biết rằng mưu kế mà trước là do ĐẦU LÃNH BA ĐÔN giử về. Sau LÀ cậu Ca Đô không quản cực nhọc đốc thúc anh em tạo ra những mái che bằng khiên vững chắc. Nhờ thế bọn già mới được anh em chặt đứt giây xích đưa về bên này mà còn sống thế này…Đó, vậy là cùng với hết thảy trai trẻ TRÂU VÀNG mà có đóng góp không nhỏ của chính con em CHẠ TỘ bên đó. Chúng tôi mới tìm lại được cuộc sống yên ổn. Nên dù là ông Cha Đinh có từ trối thế nào, bọn già này vẫn phải ghi lòng tạc dạ cái ơn sâu của mọi người CHẠ TỘ, của anh bạn trẻ Ca Đô.
Ông cụ nói xong bèn lui cui dọn chỗ để ngồi xuống, xung quanh lại thêm lần nữa rền vang tiếng bà con hưởng ứng lời ông già. Lúc này ba người là ông Cha Đinh, anh chàng Ca Đô và bà Tà So. Họ đang đứng cạnh nhau thành một hàng ngang nhìn ra xung quanh với ánh mắt ngời sáng được thấy niềm vui mừng không gì che giấu được trên nét mặt của hết thảy mọi người. Rồi bà Tà So bắt đầu lên tiếng.
_Ông Cha Đinh và cậu Ca Đô thấy đó. Lời của tôi còn chưa đủ đâu, chính lời từ miệng bà con hai chạ chúng ta mới nói được hết. Tôi đã nói rồi, đây là suy nghĩ chung là ý nguyện của chính bà con. Mong CHẠ TỘ nhận lấy. Có thế chúng ta mới thoải mái tiếp tục buổi tối nay, và đón chào mừng buổi lễ chính thức vào đúng trưa mai được chứ…À, còn một việc nữa. Thật ra tôi mới biết có hai lí do cho cuộc vui này, còn cái thứ ba mà ông Cha Đinh nói khi bắt đầu. Nó là gì, ông nói luôn cho tôi cũng như bà con rõ có được không nhỉ ?
Mi Nương trông sang thấy GIÀ CHẠ Đứng Đầu Cha Đinh đang định trả lời thì Ca Đô đã nói nhỏ gì đó với ông ấy. Sau đó người lên tiếng lại là chàng ta. Bằng một giọng và sự biểu lộ qua ánh mắt cùng nét mặt vừa kính cẩn vừa chân thành,Ca Đô nói.
_Thưa GIÀ CHẠ Đứng Đầu Tà So, Ca Đô này đã xin phép được nói thay GIÀ CHẠ Đứng Đầu của CHẠ TỘ. Và đã được ông ấy chấp thuận.
Ca Đô hơi ngưng lại nhìn sang ông Cha Đinh. Và ông ấy với ánh mắt đôn hậu cũng hơi gật đầu,ý chỉ lời chàng trai bên cạnh mình nói đúng. CA Đô liền nói tiếp.
_Trước hết Ca Đô xin cám ơn sự yêu mến đến nỗi ngay tôi cũng không thể nào ngờ được, mà bà con của hai chạ dành cho. Nhưng có lẽ mọi người đã quá đề cao tôi. Hơn hết là việc bà con so sánh tôi với một anh hùng như ĐẦU LÃNH BA ĐÔN. Tôi thấy mình phải trau dồi bản thân thêm nhiều nữa mới mong bằng được với anh ấy. Tôi đã thấy và làm theo tấm lòng tràn đầy tinh thần trách nhiệm với quê hương của ĐẦU LÃNH BA ĐÔN. Chỉ vậy thôi, có thể nói rằng nếu không gặp được anh, tôi không thể làm được những điều phi thường như thế. Tôi chắc hết thảy anh em ở đây cũng có chung suy nghĩ như tôi.
Người già và cánh đàn ông đang chăm chú nghe và đến đoạn ấy họ nhìn nhau ngẫm nghĩ và đều gật gù đồng tình. Rồi Ca Đô ngưng nói nhìn khắp lượt,ánh mắt chàng ta toát lên nỗi xúc động,cuối cùng nó dừng lại ở chỗ chị em Mi Nương đang ngồi. Đáp lại chàng ta là ánh mắt đầy những niềm tự hào của Cha Sương hay niềm ngưỡng mộ khôn xiết của cô gái nhỏ Mi Na. Thật sự lúc này hầu hết những cô gái trẻ ở đây đều hướng những ánh mắt như thế vào chàng ta. Còn Mi Nương,ánh mắt của nàng rực sáng hơn hết,long lanh khó tả. Bởi nàng rất hạch phúc khi nghe được Ca Đô đang ngợi ca người đàn ông mà nàng vô cùng yêu thương. Hơn thế,nàng rất mừng vì nhiều người cũng nghĩ như chàng ta. Rồi Ca Đô nhìn thẳng lại xuyên suốt đến cuối gian nhà,nói tiếp.
_Tôi lại một lần nữa xin thay mặt hai GIÀ CHẠ ĐỨNG ĐẦU, xin mời bà con ta hãy rót rượu ra bát và cùng nhau chờ đợi trong chốc lát. Bởi ngay lúc này đây, hai chạ chúng ta sẽ mang chiêng và trống của mỗi bên ra đánh thử…Việc này như đã biết là để chứng tỏ lòng thành của hai chạ dành cho nhau. Cũng là đem những thứ tốt hơn hết là vật làm tin dâng lên các ĐẤNG THIÊNG LIÊNG vào chưa mai. Để chúng thưa đến cũng như cầu xin các vị ĐẤNG THIÊNG LIÊNG bảo vệ cho mối quan hệ tốt đẹp từ nay về sau giữa hai chạ. Nhân đây…tôi sẽ nói về điều đáng chúc mừng thứ ba. Đó là chẳng ngờ chúng ta lại được đón tiếp ở đây, trong buổi tối nàyđây. Những người anh chị em của Trâu Vàng ta đến từ tận CHẠ LỚN xa xôi. Hơn thế, họ còn là các BỀ TRÊN ở trong nhà của CHÚA TỂ TỐI CAO hay ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU. Đây quả là điều quý báu, đúng không bà con ?
Ca Đô lại dừng thêm lần nữa và lần này chàng ta lần lượt đưa tay sang phải chỉ vào hai Cơ Tiêu và Pa Nu rồi tới mấy chị em Mi Nương ở bên trái. Bà con ở đây vừa nhìn theo hướng chỉ của Ca Đô vừa nở những cười rộn rã rồi cúi mình tỏ ý chào mừng. Nhóm người của Mi Nương bối rối,vội vã cuối đầu chào đáp lại. Đúng ra Cơ Tiêu chẳng hề bối rối chút nào,cậu ta cũng cười tươi như hoa và cúi đầu chào như ra mắt lại bà con ở đây.
Trong khi đó từ bên ngoài của gian nhà,hai tốp người đi vào và dần dần tiến gần đến chỗ mấy chị em Mi Nương. Rồi nàng cùng bà con nhận ra thứ mà từng tốp người đang trận trọng khiêng trên giá chính là một chiếc chiêng và cái trống bằng đồng cỡ lớn. Họ mang chúng đến đặt trước mặt mấy GIÀ CHẠ Đứng Đầu, các GIÀ CHẠ còn lại . Rồi Ca Đô nói tiếp.
_Thưa bà con dân chạ, đây chính là VẬT THIÊNG, tượng chưng cho hai chạ chúng ta. Chiêng là chạ TỘ còn Trống là chạ Xưa. Thưa bà con, đã đến lúc thử chiêng và trống. Thật ra lúc trước đã bàn bạc và hơn hết trí với nhau…Là theo tục riêng của vùng chúng ta, rằng để cánh đàn ông con trai đánh thử. Nên hai bên đã cử ra anh Tà Lò bên chạ XƯA sẽ đánh thử Trống của CHẠ TỘ. Còn Ca Đô này rất vinh hạch được đánh chiêng của chạ XƯA . Vậy nhưng…sau khi tính lại, hai bên GIÀ CHẠ đã quyết định. Là nếu được, thì xin mời những BỀ TRÊN từ CHẠ LỚN đánh thử. Như thế sẽ có ý nghĩa hơn nhiều. Coi như là họ vừa giúp cho lần thử công bằng lại vừa là người chứng giám cho âm thang của VẬT THIÊNG .
Ca Đô vừa dứt lời thì nhìn thẳng sang phía Cơ Tiêu và Pa Nu. Lúc ấy hai anh chàng ngớ ra, chưa biết làm thế nào. Thì bà con vốn cũng sửng sốt khi nghe vậy,nhưng rất nhanh đã hướng nét mặt hân hoan vào họ,đồng loạt nói.
_Đúng đó, các GIÀ CHẠ nói trí lí. Để người ở nơi khác,mà lại là QUA Ơ LAN Cơ Tiêu và Pa Nu của TỘC LA đánh thử thì hợp lẽ quá rồi. Nhưng sắp xếp thế nào nhỉ ?
Họ nói xong quay ra nhìn nhau bàn tán một thoáng rồi ngoảnh lại phía các bà Mo với vẻ mặt tò mò. Thấy vậy một bà ngồi ngay cạnh Mi Nương lên tiếng.
_Theo ý kiến của cậu Ca Đô bên CHẠ TỘ thì các bà Mo chúng tôi đã xem xét kĩ. Sẽ rất hợp nếu QUA Ơ LAN Cơ Tiêu sẽ đánh trống còn cậu Pa Nu đánh chiêng. Là vậy thưa bà con.
Khi bà ấy dứt lời Ca Đô vỗ tay thật lớn hưởng ứng rồi quay sang thân mật bảo với Cơ Tiêu,Pa Nu.
_ Mọi người ở đây rất mong hai người đồng ý.Hai người nói đi, sẽ nhận lời chứ ?
Hai chàng trai trẻ tuổi nghe Ca Đô nói liền quay sang nhìn nhau. Vẻ mặt của Pa Nu bối rối hơn hẳn Cơ Tiêu. Rồi cậu thấy tốt hơn hết là chờ quyết định của anh bạn thế nào thì mình sẽ làm theo. Bởi thế lúc này Pa Nu cũng sốt ruột không kém bà con hai chạ ở đây là mấy. Trong lúc đó Cơ Tiêu,ánh mắt anh chàng nhìn vào bạn mình,hoàn toàn không phải để cùng nhau suy nghĩ.
T ừ vẻ mặt hơi vênh lên cho thấy,ý CƠ TIÊU muốn bảo với Pa Nu .Rằng. Hay chưa,giờ thì quá rõ là mọi người ở đây coi trọng bọn mình thế nào rồi đấy. Thật ra thì người mà họ coi trọng hơn chính là chàng ta. Bằng cớ chính là cái cách người ta nêu tên mình đó. Không chỉ là BỀ TRÊN của bộ là mà còn là một dũng sĩ trẻ tuổi cơ đấy. Và Cơ Tiêu chắc là Pa Nu dù chậm chạp nhưng cũng phải hiểu ra điều này. Nghĩa là chuyện nhận lời hay không chỉ mình Cơ Tiêu quyết là đủ. Rất nhanh sau đấy anh chàng lại quay đi,phóng ánh mắt của mình đến tận chỗ của mấy chị em gái mà không thèm nói với bạn mình tiếng nào. Pa Nu thấy vậy thì nghĩ có thể Cơ Tiêu muốn hỏi ý kiến của chị gái cậu ấy. Và Pa Nu cũng nhìn theo.
Khi đó mấy chị em hơn hết là Mi Nương cũng suy nghĩ về chuyện sửng sốt ngoài sức tưởng tượng này. Thật ra nàng rất tự hào với cậu em trai của mình và sẽ thật vui nếu hai chàng trai được làm điều đó. Nhưng nàng cũng lo. Rằng liệu hai cậu ấy có vượt quá lẽ thường. Đánh chiêng, trống là việc rất thiêng liêng phải đúng người mới không sai sót. Nên dù thế nào Mi Nương vẫn không làm được như chị em của nàng. Mặt mày họ rộn rã tỏ quá rõ ý cổ vũ cho hai chàng trai nhận lời. Nàng chỉ có thể đáp lại Cơ Tiêu và Pa Nu bằng nụ cười gượng và ánh mắt nghi ngại. Tuy thế dường như chỉ có Pa Nu là nhận ra ý của nàng, nó vừa mới làm cậu ấy tin rằng mình không nên đánh thử. Thì Cơ Tiêu đã lấy bàn tay bấu vai cậu đẩy lên phía trước,mạnh bạo nói.
_Ô hô. Cám ơn, xin cám ơn. Anh em CHẠ LỚN chúng tôi thấy ngỡ ngàng và vinh hạch lắm đươc. Vì bà con đã khẩn khoản mời anh em tôi làm chuyện thiêng liêng đến thế. Bởi vậy nên…Anh em chúng tôi làm sao mà từ chối nổi chứ. Cơ Tiêu và Pa Nu xin nhận lời.
Mấy tiếng sau cùng Cơ Tiêu hô thật lớn. Pa Nu đứng cạnh chẳng biết làm gì nữa. Và Cơ Tiêu nắm chặt cánh tay cậu mà dơ cao lên ý chỉ hai người cùng đồng lòng lắm. Bà con thấy thế phấn khích quá chừng. GIÀ CHẠ Đứng Đầu Cha Đinh, Ca Đô cùng các GIÀ CHẠ,ĐẦU LÃNH, và Mo, THEM cũng đều nhìn nhau vui mừng. Rồi khắp nơi bà con rót rượu vào bát và dơ cao lên tỏ ý hối thúc. Ông Cha Đinh và bà Tà So gật đầu với bà con rồi quay sang chiếu ngồi bên kia đưa tay ra hiệu xin mời. Lập tức các bà Mo của hai chạ đứng giậy,gật đầu đáp lại. Rồi họ tiến tới chỗ để chiêng và trống và nghiêm nghị cất tiếng bảo hai chàng trai.
_Các bà Mo chúng tôi trước là mừng khi thấy các cậu thuận tình. Sau đây là những việc bắt buộc phải làm thì kẻ đó mới được chạm tới VẬT THIÊNG. Đó là uống rượu lễ và rửa tay cũng bằng rượu lễ.
Các bà vừa nói xong thì một người đã bưng từ trong ra một cái khay bên trên đặt hũ rượu và hai cái bát lớn. Một bà đứng ra rót rượu vào bát. Bà khác bưng từng bát đem đến cho lần lượt Cơ Tiêu và Pa Nu. Hai chàng trai kính cẩn đỡ lấy,Pa Nu uống từ từ còn Cơ Tiêu tu ừng ực rất mau. Nhưng hai anh chàng đều nhanh chóng uống cạn chỗ rượu và dốc ngược cái bát của mình để mọi người trông thấy.
Sau đó một bà bưng hẳn hũ rượu lên mắt nhìn vào tay của Cơ Tiêu lẫn Pa Nu. Hai anh chàng hiểu ý vội chìa bàn tay ra. Ngay tức thì bà Mo đổ dòng rượu xuống tay của họ đủ để chúng ướt đều. Rồi một bà Mo đã đứng sẵn ở đó với hai cái dùi. Cái to và dài rõ là dùi nện trống,được đưa cho Cơ Tiêu. Cái kia nhỏ và ngắn hơn hẳn là để gõ chiêng thì đưa cho Pa Nu. Khi mà hai cậu đã cầm dùi trong tay, thì bà Mo già hơn hết nói lớn bằng giọng cực kì trầm bổng.
_Đến lúc rồi, thưa bà con. Đúng lúc này đây chúng ta có mặt ở chốn này hãy lắng tai nghe tiếng hòa âm thiêng liêng của chiêng và trống.
Ngay khi đó hết thảy bà con đang có mặt trong nhà Lớn đều nín thở dõi mắt vào Cơ Tiêu và Pa Nu. Hai anh chàng giờ đây mới thấy như bị ngộp. Nhưng đến nước này rồi,Cơ Tiêu liền đi tới bên cái trống đồng lớn. Rồi chàng ta mím môi,hai tay nắm chặt dùi trống giơ lên cao,dừng lại quay ra đợi anh bạn của mình. Pa Nu cũng đành vội vã làm theo với cái dùi gõ chiêng. Cuối cùng họ không nghĩ ngợi gì nữa,đồng loạt vung tay đánh một phát vào cái núm tròn nhỏ nhô lên ở chính giữa mặt trống cũng như chiêng đồng. Và cùng lúc hai âm thanh rền rã vang lên. Chúng quyện vào nhau nhuần nhuyễn mà dội khắp gian nhà.
Ngay sau đó là một khoảng lặng nữa. Hai anh chàng vừa mới làm sau một việc quan trọng như thế lại ngẩn ra,không động đậy. May sao ông Cha Đinh, bà Tà So và Ca Đô đến bên vỗ vai và nói rất nhiều lời khen ngợi làm họ sực tỉnh. Rồi GIÀ CHẠ Đứng Đầu Cha Đinh quay ra nói với toàn thể mọi người.
_ Bà con đã thấy rồi phải không ? Những âm thanh của chiêng TỘ và trống Xưa thật rền vang, thật đẹp. Đây quả nhừ là tiếng nói của gió đại ngàn vọng vào vách núi mà chúng ta vẫn hằng nghe được.
_Đúng thế, đúng thế. Đấy chỉ có thể là tiếng nói mặt đất vang đến muôn tầng trời cao.
Tiếng của bà con đồng thanh vang lên. Các bà Mo đứng cạnh cũng đầu an lòng. Và đến lượt ông Tà So lên tiếng.
_Tiếng trống chiêng vậy là ổn quá rồi. Mời bà con ta cùng bắt đầu buổi tiệc mừng này thôi.
Vậy là rào lên những âm thanh ồn ào của tiếng người cười lớn với tiếng bát gốm va vào nhau lách cách ở khắp mọi nơi xung quanh. Ai cũng hừng hực khí thế đáp lại. Họ thậm trí còn dơ cao bát rượu sóng sánh có ý mời đến uống cùng. Tới lúc này Cơ Tiêu và Pa Nu mới chắc chắn là họ đã thành công rực rỡ. Chị em Mi Nương ngồi chiếu bên cạnh cũng nhìn hai chàng trai với ánh mắt ngập tràn yêu mến khiến họ vừa mừng vui vừa xúc động khó tả.
Đột nhiên một tiếng ầm lớn vọng từ ngoài vào trong nhà khiến ai nấy giật mình. GIÀ CHẠ Đứng Đầu Cha Đinh phải cử người ra ngoài xem sao. Sau đó cậu ta trở vào nói.
_ Thưa mọi người đấy là tiếng sét đánh xuống đất ạ.
Bà con quay sang nhìn nhau đầy lo lắng. Thấy thế các bà Mo vội lên tiếng.
_ Mọi người đừng lo, đây hẳn là điềm tốt. Chắc chắn các ĐẤNG THIÊNG LIÊNG đã đáp lại tiếng chiêng trống của ta thôi.
Mọi người nghe vậy thở phào nhẹ nhõm rồi quay lại vui vẻ ăn uống với nhau. Hai anh chàng Cơ Tiêu và Pa Nu cũng thấy ổn và phấn khởi lắm. Họ lại được những GIÀ CHẠ mời vào chiếu ngồi. Hết thảy mọi người còn tiếp tục vừa ăn uống. Sau đó khi cỗ bàn được dọn đi ai nấy tự do đi lại tụ họp thành từng nhóm đông đảo mà trò truyện rôm rả đến tận đêm khuya. Nhưng mấy chị em Mi Nương xin phép đi nghỉ sớm.
Sáng hôm sau tốp của Mi Nương và nhóm anh em Ca Đô chào GIÀ CHẠ Đứng Đầu và người dân hai chạ rồi khẩn trưởng lên đường sớm.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện