[Việt Nam] Thiêng Liêng (Tập 1): Chuyến Đi Của Cuộc Đời

Chương 17 : Chương 17

Người đăng: DBTN

Ngày đăng: 23:00 08-03-2018

9 Buổi Lễ Của Trâu Vàng Sau đó Mi Nương bắt đầu hỏi em gái thật tỉ mỉ về mọi chuyện xảy ra khi nàng còn đang mê man. Một lúc sau thì chị người làm quay lại hai tay bưng một cái thúng trong có cái âu nghi ngút khói và hai chiếc bát. Chị ấy đặt thúng xuống sàn mở lắp âu lấy môi sẵn trong ấy múc cháo ra từng bát một. Xong chị ta đưa nó cho hai người và chép miệng bảo. _MỴ NƯA ăn nhanh cho ấm bụng. Khổ chắc chỉ lát nữa thôi là thể nào bà con cũng lũ lượt kéo vào đây thăm MỴ NƯA mất thôi. _Thế cơ ạ, chị kể với mọi người hay sao mà nhanh thế chứ…Mà, mà chị Mi Nương chị ấy vẫn còn mệt thế kia kìa. Nhiều người đổ xô vào thì không tốt đâu mà chị._Mi Na lo lắng hớt hải nói. _Thì tôi cũng biết vậy chứ. Tôi cũng có định thế đâu. Nhưng chỉ vì chót kể với bà già trông bếp rồi mấy người nấu nướng gần đấy nghe loáng thoáng được. Vậy là họ bật giậy vây lấy tôi mà hỏi loạn lên...Rồi cũng lại họ nháo nhác chạy đi khắp nơi loan tin. Tôi ngăn sao kịp. Vậy là đành bó tay về đây báo trước để MỴ NƯA chuẩn bị tinh thần kẻo đột nhiên thấy họ kéo vào lại choáng ngất nữa thì…. Qủa nhiên hai nàng vừa húp xong ngụp cháo cuối cùng thì tốp người đầu tiên đi vào. Là mấy chị nấu bếp họ nghe May May nói xong thì rủ nhau vào thăm Mi Nương ngay. Họ đang ríu rít hỏi han nàng thì thêm một nhóm nữa kéo đến. Lần này là mấy anh chàng giậy sớm đụng ngay mấy chị kia vậy là biết chuyện. Đến sau đó thì chẳng đếm xuể nữa. Tới khi mặt trời lên cao tới đỉnh đầu thì những ai tới được đều đã tới đủ. Trong lúc bà con ở quanh không ngớt xót xa xụt xùi hay động viên an ủi thì Mi Nương lại khá lặng lẽ. Mọi người cho rằng đấy hản là nàng vẫn còn rất mệt. Và phần đồng bà con cũng chỉ ở đó được chốc lát rồi về. Bởi họ còn có không ít việc riêng của mình phải lo. Như hai vợ chồng chị bụng bầu và anh chàng bị thươnghay hai mẹ con bà lão vậy. Họ cố nán lại đây cho đến lúc Mi Nương tỉnh để vào thăm an ủi nàng đôi câu rồi ai nấy vội vã đi luôn. Chỉ có CHÚA TỂ TỐI CAO,ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU,MO Đất và đặc biệt là Cơ Tiêu tuy đến khá muộn nhưng đều ở lại bên Mi Nương đến tối. Cậu em trai của nàng là náo loạn hơn hết. Cơ Tiêu đầu bù tóc rối mặt mày lem nhem lao vào. Chàng thấy chị mình ngồi đó mắt sang lên liền xông tới ôm lấy Mi Nương mà rung làm người nàng lắc lư liên tục. Xung quanh nhìn mà sợ chàng làm đau chị gái mất đến nỗi May May phải gỡ tay Cơ Tiêu ra. CHÚA TỂ TỐI CAO đành nghiêm mặt. _Cơ Tiêu, im đi nào. Con hãy đứng ra một bên, đừng làm ồn để cho chị gái nghỉ ngơi. Cơ Tiêu lúc đó mừng quá nên ngẩn ra rồi ngoan ngoãn làm theo. CHÚA TỂ TỐI CAO lẫn ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU cùng khá điềm đạm và trìu mến nhìn Mi Nương trong khi chờ MO Đất xem cho nàng. Bà ấy chăm chú ngắm Mi Nương khá lâu khiến xung quanh vô cùng nóng ruột. Sau đó bà ôn tồn lên tiếng. _Ổn rồi. Ta thấy MỴ NƯA không còn gì phải lo nữa. CHÚA TỂ TỐI CAO, ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU, hai ông có thể tin như vậy. Xung quanh nghe thế đều thở hắt ra một tiếng nhẹ nhõm. Hai BỀ TRÊN kia cũng vậy, thậm trí tiếng thở của họ còn lớn hẳn người khác. May May huýnh tay Mi Na thì thào. _Cô trông hai ông ấy xem. Đúng là lúc nào cũng vậy họ toàn chỉ là cố làm ra mình vững vàng như như đá tảng. Nhưng mà sâu trong lòng vị nào cũng mềm oặt chẳng hơn gì mấy mụ đàn bà chúng tai đâu nhỉ ? Mi Na vừa nghe vừa gật đầu ý,hai chị em cùng khúc khích cười rất vui. Rồi CHÚA TỂ TỐI CAO hỏi MO Đất. _Bà xem con gái tôi thế này liệu đã về nhà được chưa ? _Ý ông rất phải. Tôi cũng đang định bảo vậy._Bà ấy đáp. Ngay tức thì CHÚA TỂ TỐI CAO quay sang Cơ Tiêu bảo. _Con về trước, bảo dì thu xếp nhanh nhanh để đón chị về. _Vâng con đi ngay đây. Cơ Tiêu nhanh nhẹn nói và đi luôn. Lúc lâu sau chàng và một anh bạn khác quay lại mang theo cáng tre. Mọi người để Mi Nương nằm lên đó khiên về còn họ thì cưỡi ngựa cho mau. Khi tốp người vào đến trong sân thì NỮ CHÚA là vợ sau của CHÚA TỂ TỐI CAO từ trên nhà sàn chính lật đật bước xuống. Bà ấy vừa loay hoay phụ May May đỡ Mi Nương khỏi cáng và dìu nàng lên cầu thang vừa líu ríu bảo. _ Dì, dì nghe bố con với Cơ Tiêu kể từ chập tối qua. Nhưng, nhưng khổ cái còn vướng em nó với lại…May May kia cũng đi nốt nên một mình dì không biết làm sao. Cứ lừng chừng mãi chẳng xong không đi thăm con ngay được. Nên, nên là con bỏ quá cho dì nhé con… Mi Nương không nói gì nhưng gật đầu vậy là bà ấy mới thấy đỡ hơn. Nàng được đưa vào buồng của mình chỗ ấy đã trải sẵn chăn chiếu. Và những người khác hơn hết là mấy người đàn ông cũng phá lệ không vào buồng phụ nữ ở đã kéo nhau đứng chật trong đó. _Thôi thế con nằm xuống mà ngủ đi, bọn ta ra ngoài đây. Đêm có gì thì Mi Na này …con với chị May May này nhớ gọi cho dì. Bà gắng để thức rồi nghe ngóng đấy nhé. Cha nàng nhìn quanh quất một hồi và bảo vậy rồi ông giục vợ đứng lên đi ra. LA HẦU cũng định ra về mới bảo. _Mi Nương này, con nghỉ đi cho khỏe, mai hay bữa kia ta lại đến vậy. Ngộ nhỡ ta có bận quá mà quên thì con cũng đừng tủi. Có thế nào thì ta vẫn đã coi con là con gái mình rồi. _Ý ông ấy hẳn là lễ Cầu Nguyện cho các anh em đã mất của Trâu Vàng ta có nhiều thứ phải lo liệu quá…có khi sao nhãng MỴ NƯA đấy, MỴ NƯA Mi Nương ạ. Theo tôi lần này ông không cần lo về nó nữa. Mọi việc cứ để đó cho ĐỀN THỜ chúng tôi. Có gì thì Hội Đồng BỘ LẠC sẽ giúp thêm là được rồi…Dẫu sao ông cũng là ruột thịt của người đã khuất. Rất tiếc nhưng tôi đành nói vậy. Lời MO Đất tiếp ngay sau La Hầu tuy có làm ông xầm mặt đi nhưng ông vẫn đáp lại. _Đúng. Xét theo lệ thì tôi được miễn phần. Nhưng thế nào thì tôi vẫn là ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU, đứng đầu anh em. Tôi cần có trách nhiệm với họ cho chót. Bà đừng phân biệt gì, cứ để tôi làm như trước đi. _Ông đã nói thì đành như thế vậy. Chúng tôi chỉ ng ông đừng quá sức. Nói thật tôi trông sắc mặt ông không tốt đâu._Mo Đất nói. Lúc ấy Mi Nương dù được nhiều người dục mau nằm xuống mà nàng vẫn còn ngồi nguyên đó. Khi xung quanh đang bị cuốn vào câu chuyện qua lại của La Hầu với MO Đất,chính nàng cũng vậy. Miệng nàng ngay từ đầu đã mấp máy định cất tiếng nhưng lại thôi mà không ai để ý.Rồi khi câu chuyện kết thúc,đột nhiên Mi Nương nói lớn. _Lễ Cầu Nguyện ư ? Bộ lạc mình sẽ tổ chức nó vào buổi mai sao ? _ Đúng vậy MỴ NƯA ạ. Đấy là việc hẳn nhiên rồi. Thiếu nó là chúng ta có lỗi với những người đã khuất. MỴ NƯA hẳn là hiểu điều đó, đúng không nào ? Hơn hết là khi trong đó có…thôi ta nghĩ mình không nên nhắc đến nữa…Nhưng MỴ NƯA yên lòng, chúng ta sẽ làm hết sức mình để họ được ra đi nghỉ thanh thản. MO Đất bước đến đặt tay bà lên vai Mi Nương để an ủi nàng. Còn Mi Nương lại ngước mắt nhìn bà chằm chằm môi nàng vẫn tiếp tục mấp máy. Và bà ấy có lẽ nhận ra sự lạ lùng đó của nàng nên trán bà khẽ hiện nếp nhăn ý chỉ sự băn khoăn. Bà ấy định hỏi ngay xem nàng đang trăn trở điều gì. Nhưng Mi Nương đã nhanh hơn,nàng cúi xuống mắt nhìn hướng khác nói. _Vâng…các anh em đã ngã xuống cần được hưởng những lời cầu nguyện của người. Bà con ta cũng vậy…Buổi lễ sẽ làm vợi bớt phần nào nối đau cho toàn bộ lạc. MI NƯƠNG biết vậy…Ta cũng sẽ cùng chị em chuẩn bị như mọi bận. Chỉ là…thôi…ta biết mình cần phải đợi... MO Đất cau mày nghe cho kĩ lời Mi Nương. Nhưng quả thật bà đã nghe được chút nào đoạn cuối mà nàng đã lẩm bẩm rất nhỏ. Nên với cái ý của đoạn đầu khiến bà không suy nghĩ gì hơn nữa. Khi đó bà đã cho rằng hẳn là Mi Nương đã xúc động khi nghĩ đến lễ cầu nguyện ấy. Bà an ủi nàng thêm mấy lời nữa rồi yên tâm ra về. Mi Nương cũng im lặng không phản ứng gì thêm. Mấy người này vừa bước ra ngưỡng cửa thì gặp hai người khách mới đến. Cơ Tiêu lúc này vẫn còn lấn ná ở lại với chị gái nên hãy còn trong buồng. Nhưng nghe tiếng chào hỏi chàng nhận ra ngay cậu bạn Pa Nu và cha cậu ta GIÀ CHẠ ĐỨNG ĐẦU của CHẠ LỚN là NGÀI La Ngai. Khi Cơ Tiêu bảo vậy với cánh đàn bà con gái bên cạnh thì CHÚA TỂ TỐI CAO đã dẫn họ vào thăm Mi Nương. Ông La Ngai ấy diện mạo cũng gần giống với anh trai mình và nét mặt có phần còn hiền hòa hơn. Ông ấy chậm rãi hỏi thăm Mi Nương kĩ càng và được CHÚA TỂ TỐI CAO với Cơ Tiêu thay nhau trả lời thay cho nàng. Còn Mi Nương từ sau khi nói chuyện với MO Đất đã chịu nằm xuống và dường như đã ngủ. Một lát thì cha con Pa Nu và ngay bố với em trai nàng đi ra hẳn. Chỉ còn Mi Na và May May là thức cùng bơ phờ bảo nhau. _Bây giờ Mi Nương mới thật là được nghỉ ngơi chứ. Rồi hai người thổi tắt đèn và cũng đi nằm nốt. Ở ngoài CHÚA TỂ TỐI CAO với Cơ Tiêu đang tiễn cha con Pa Nu ra về sau khi họ ngồi chơi được một lúc. Bốn người từ từ đi xuống sân ra đến gần cổng. Hai vị lớn tuổi đi trước khá nhanh trong khi hai anh chàng trẻ tuổi lại la cà đằng sau. Cơ Tiêu bỗng gắt gỏng với Pa Nu. _Cậu có biết tôi chán cậu đến cỡ nào không hả, Pa Nu? _Sao, sao cậu lại nói thế ?_ Pa Nu lơ ngơ hỏi lại. _Thế mà còn không biết à ? Tôi về đây tận một ngày rồi, bây giờ mới thấy mặt mũi cậu. Vậy cậu đã chui đi đâu mà không đi đón anh em bọn này chứ ?_Cơ Tiêu trả lời lại vẫn bằng cái giọng nóng nảy. _À...Mình,mình xin lỗi. Thì là…suốt mấy hôm rồi mình đi tìm mỏ đồng ở khá xa CHẠ LỚN mà.Nên mình nghe tin mọi người về chậm hơn. Thật ra mình đã cố đi nhanh rồi mà vẫn muộn không kịp… Cơ Tiêu nghe Pa Nu gượng gạo trình bày vậy nhưng chàng ta cau mặt thấy không thỏa lại tiếp. _Ừ cứ cho thế đi. Vậy còn lễ hội tối qua sao vẫn chẳng thấy bóng dáng cậu đâu. _Mình cũng định đến rồi nhưng lúc ấy mình lại phải ở xưởng gốm trông lò cho lửa khỏi tắt...Mấy anh thợ đều muốn đi dự lễ hội. Mình cũng đi nữa không ai ở đấy có gì xảy ra thì hỏng mẻ bát đang nung mất…Thế nên đành thôi._Pa Nu lúng túng nói. _ Tôi đến chịu với cậu thôi. Sao lúc nào cậu cũng rúc ở mấy chỗ ấy ? Cậu là con trai của GIÀ CHẠ ĐỨNG ĐẦU CHẠ LỚN hẳn hoi cũng đàng hoàng là đàn ông của TỘC La lừng lẫy đấy…Thế mà những cái đáng học đáng làm như đánh trận giả hay tham gia họp Hội Đồng thì cậu chẳng làm. Suốt ngày chỉ thấy cậu làm những thức không đâu vào đâu…Rõ chán. Cơ Tiêu nói đầy bực bội suýt nữa còn lớn tiếng để hai người lớn đằng trước để ý thấy. Pa Nu càng nghe càng nghệt mặt ra rồi cứ cúi dần cúi dần đầu xuống biết lỗi. Rồi cậu ta cũng nói được vài tiếng yếu ớt. _Tại mình không thích mấy việc đánh nhau và ngại những viêc lớn trong bộ lạc. Mình cho rằng … cho rằng không mình không giỏi chúng. Với lại không nên chỉ biết đánh nhau, ngoài nó ra có thể làm những cái khác được mà. Như mình thì mình rất thích làm thợ thủ công. _Ặc...Ặc..._Cơ Tiêu ngán ngẩm kêu lên. _Nhưng mình cũng biết rất cần chiến đấu để bảo vệ bộ lạc mà._Pa Nu vội nói thêm. _ Ít ra còn thế chứ_Cơ Tiêu gật đầu khoái chí. _ Nói thật…mình thấy cậu thật giỏi. Mình ngưỡng mộ những người dũng cảm như anh em. Hơn hết, hơn hết là anh BA ĐÔN...Anh ấy lúc nào cũng là số một... vậy mà...tại sao lại thế..._Pa Nu nói tiếp. _Cậu thôi ngay đi có được không. Đừng có sướt mướt như thế chứ. Đây cũng não lòng lắm rồi. Chị tôi vừa mới đỡ lại đến cậu, thật là...Mà cậu nên biết từ bây giờ cậu đã bất đắc dĩ trở thành người thừa kế duy hơn hết của Tộc LA đấy. Cậu mà cứ thế này thì anh BA ĐÔN không nhắm mắt được đâu. Cậu hiểu chưa ? Cơ Tiêu vẫn một giọng nạt nộ cậu bạn Pa Nu yếu ớt của mình nhưng thật ra càng về sau giọng cậu càng đuốt hơn đi. Còn Pa Nu nghe thế ngưởng ngay đầu lên nhìn về phía cha với CHÚA TỂ TỐI CAO ở phía trước và nói. _Mình biết chứ. Từ chiều đến giờ nhiều người bảo thế rồi. Mình cũng tự nhủ như vậy. Nhưng…mình không biết có làm được không nữa. Mình chưa bao giờ dám nghĩ là sẽ thay anh BA ĐÔN gánh vác cái trách nhiệm to lớn đến thế. _Thì ráng mà làm chứ sao. Không muốn cũng phải cố…Nhưng mà nói cho đúng tôi chẳng tin cậu rồi sẽ bằng được một nửa của anh ấy đâu. Ặc…chưa gì đã thất vọng tràn trề. Thôi cậu theo cha về đi._Cơ Tiêu hất hàm ra vẻ anh lớn nói với bạn. _Ừ. Mình về đây. Gặp lại cậu ở lễ Cầu Nguyện vậy. Pa Nu dừng lại chào và nói với theo Cơ Tiêu đang quay bước về nhà rất là nhanh. Chàng ta không dừng lại đáp lễ mà chỉ nói vọng lại. _Cái ấy thì chưa chắc. Có khi đến hôm ấy cậu lại chui tọt vào cái xưởng rèn xưởng gốm nào cũng nên. Pa Nu nghe thế im lặng vẻ mặt hiền lành của cậu ta trông ủ rột làm sao. Rồi cậu cũng bắt kịp cha và đoàn tùy tùng của ông đã đi xa khỏi KHU NHÀ RIÊNG của CHÚA TỂ TỐI CAO. Đến sáng hôm sau,khiMay May dậy trước,Mi Nương còn đang thiêm thiếp. Nhưng lúc Mi Na vừa nhỏm dậy thì chị nàng đã dậy theo. Mi Na thấy vậy vội nói. _ Chị cố nằm thêm nữa đi, bây giờ còn sớm trời vẫn lạnh lắm mà chị. _Cô Mi Na nói đúng đó, MỴ NƯA à. MỴ NƯA nghe lời chúng tôi ngủ tiếp đi thì tốt hơn đấy. Chị May May vừa quay vào buồng đã xà tới nói với nàng. Mi Nương đành ngoan ngoãn làm theo.Nhưng chỉ thêm được một lúc những tia sáng lấp loáng từ ô cửa sổ chiếu vào khiến nàng răn rở mãi.Cuối cùng nàng bật dậy ngồi bó gối trong buồng suy nghĩ miên man. Lát sau mọi người dưới nhà đều thấy Mi Nương đầu tóc đã trải gọn và mặc bộ áo váy để làm lụng thường ngày. Nàng khẽ chào mọi người trong khi họ nhìn nhau sững sờ. Rồi nàng đi tiếp vào bếp ở đó NỮ CHÚA là mẹ hai của nàng đang lúng túng cắt đặt cho hai ba chị hầu gái nấu bữa sáng. Nàng nói với bà. _Dì và các chị nấu gì sáng nay cho nhà mình vậy ? Có gì để con làm không, thưa dì ? _Ờ…thì, thì cũng chỉ là đồ xôi ăn với thịt kho thôi. Việc, việc cũng chẳng có gì đâu. Bọn ta cố làm cũng sắp xong rồi. Thật đấy cái này cũng dễ, dì lo được mà. NỮ CHÚA là mẹ hai nàng hấp tấp xua tay bảo thế. Mi Nương nghe vậy nhưng vẫn không đi làm cho bà ấy với mấy chị kia lúng túng lắm. Chỉ đến lúc CHÚA TỂ TỐI CAO nghe chuyện đi vào nói nhỏ với vợ. _Bà vẫn nên là để cho Mi Nương làm đi. Nó hẳn là muốn mượn việc để đỡ buồn lòng. Bà ấy nghe thế thì khá là luống cuống bảo vâng và cùng vú nuôi của bà loay hoay một hồi thì mới nghĩ ra cách. Đó là bảo người làm đổ gạo ra cho Mi Nương nhặt sạn. Thế là nàng ngồi xuống cắm cúi nhặt suốt từ sáng đến trưa,qua buổi chiều nàng tiếp tục nhặt thêm mẻ nữa. Ngày sau và ngày sau nữa mọi việc vẫn diễn ra y như vậy. Thi thoảng cô em út mới sáu tuổi chạy đến kéo tay áo nàng đòi nàng chơi với nó. Nhưng lúc ấy nàng ngưng lại một lúc cùng cô bé ra hiên trước ngồi chơi đồ hàng bằng mấy cái bát gỗ xinh xinh. Mi Nương chăm chú nhìn ngắm vẻ hồn nhiên say sưa chơi đùa của em gái mà khẽ cười. Khi ấy mặt nàng rặng rỡ lắm. Có nhiều chị em có việc hay không cũng gắng lên tới KHU NHÀ RIÊNG của CHÚA TỂ TỐI CAO xin thăm Mi Nương. Có nhiều khi đến họ đều thấy chung cái cảnh Mi Nương đang chơi đùa với em gái rồi thì sửng sốt lên. Nhưng họ cố nén nó lại đợi đến khi gặp May May hay Mi Na mới thì thào. _ Không biết hai hai cô thế nào chứ chúng tôi cứ thấy con gái CHÚA TỂ TỐI CAO ...MỴ NƯA Mi Nương làm sao ấy,cứ là là kiểu gì...Ý chúng tôi là trải qua chuyện mất người yêu thì MỴ NƯA bị ngất thì đúng rồi. Nhưng ngay từ hôm tỉnh lại đến giờ trông MỴ NƯA không có vẻ đau khổ vật vã như mọi người. Đến như chúng tôi có người không may có đến hai ba người thân lần lượt ra đi. Đối với cái tin ấy đã thành quen mà khi nào cũng phải ốm liệt ra hay ít hơn hết cũng lử khử lừ khừ một bận dài. Đằng này, MỴ NƯA vậy kể cũng giỏi thật... Lần nào hai chị em cũng phải vất vả nói rõ cho các bà,các chị ấy hiểu. Là Mi Nương quả có đỡ hơn mọi người thật nhưng chắc đấy là do SỨC MẠNH PHÉP THIÊNG của MO Đất đã giúp đỡ nàng đó thôi. Họ nghe xong đành bảo nhau hóa ra thế như, cũng chỉ là biết vậy. Ngay buổi tối sau hôm mà anh em trở về thì lễ Cầu Nguyện cho những người chết trận đã được bộ lạc Trâu Vàng tổ chức rất long trọng. Theo tục lệ ngàn đời lễ này luôn được kéo dài trong ba ngày. Để đến khi nó kết thúc thì cũng là kết thúc chuỗi ngày chết chóc do chiến tranh mang lại. Đây là một lễ vô cùng thiêng liêng mà bà con Trâu Vàng hơn hết định phải tham dự cho bằng được. Bởi vậy ai cũng thu xếp hay tạm gác lại mọi công việc của mình để ít ra có thể đến dự lễ một ngày. Tới thời điểm đã định mọi người cùng nhau kéo đến khoảng sân rộng phía trước KHU Nhà Lớn,nơi vẫn diễn ra mọi lễ lớn của toàn bộ lạc. Mọi người ngồi xuống xếp thành nhiều vòng xung quanh bãi trống để chừa ra một khoảng đủ rộng ở phía trong. Đó sẽ là nơi các CHỦ TẾ của ĐỀN THỜ ĐỨNG ĐẦU thực hiện các bước tế lễ bắt buộc theo nghi thức từ xa xưa truyền lại. Lần lượt đầu tiên những người đàn ông mang hết các bộ khiên giáp với vũ khí còn lại của những anh em đã mất đi vào. Họ kính cẩn đặt chúng thành vòng tròn. Tiếp đó đến lượt những tốp phụ nữ khuân từng bó củi vào chất thành bảy đống cách đều nhau ngăn phía trong với bà con ở ngoài. Sau đấy là các MO của ĐỀN THỜ ĐỨNG ĐẦU chia thành nhóm khiêng bệ thờ hay bê các thứ đồ lễ vào. Họ hạ bệ thờ xuống và đặt đồ lễ lên trên đó thật ngăn ngắn. Cuối cùng là ba CHỦ TẾ và theo sau là một nhóm nữa đi vào. Khi họ xuất hiện toàn thể bộ lạc cùng đứng lên chào vào họ cũng cúi chào đáp lại. Khi ba CHỦ TẾ đã đứng sau bệ thờ và các khác dàn thành hàng ở hai bên thì buổi lễ chính thức bắt đầu. MO Đất,vị CHỦ TẾ ĐỨNG ĐẦU niệm chú làm lửa bùng cháy ngùn ngụt trong chậu đặt trên bệ thờ. Hai vị còn lại sẽ lần lượt niệm chú thắp lửa ở trên ngọn đuốc trong tay của ba MO ở mỗi bên. Và các MO sẽ tỏa đi các hướng thắp lửa cho các đống củi. Riêng đống củi ở ngay trước phía trước bệ thờ sẽ do MO Đất phóng lửa từ chậu lửa đến thẳng đấy và đốt cháy nó một cách thật nhanh chóng. Mọi người phía ngoài nhìn thế đều hiểu rằng đây là nghi lễ thắp lửa sưởi ấm các linh hồn. Và bảy đống lứa ấy cũng là lời kêu gọi bảy phần hồn vía của anh em đã khuất trở về đây trong lúc này. Tiếp theo là phần MO Đất,vị CHỦ TẾ ĐỨNG ĐẦU và toàn thể bộ lạc từ các vị CHỦ TẾ rồi HỘI ĐỒNG BỘ LẠC và các GIÀ CHẠ trở đi. Họ đều sẽ cất tiếng nguyện cầu đến các ĐẤNG THIÊNG LIÊNG cho phép các linh hồn đang phiêng bạc muôn phương được tụ họp về đây. Rồi trong khi các CHỦ TẾ và Hội Đồng BỘ LẠC tiếp tục khẩn cầu các ĐẤNG THIÊNG LIÊNG. Thì từng bà con sẽ gọi hẳn tên của những người thân hay người quen mà mình tưởng nhớ ra. Sau mỗi lần như vậy toàn bộ lạc sẽ đứng dậy giơ hai tay trời rồi qùy xuống và cúi lạy để biểu thị lòng thành của mình. Mỗi lần như thế toàn thể bộ lạc sẽ cùng đồng loạt cúi lạy đủ ba lần. Sau đó bà con lại ngồi xuống vừa nghỉ vừa tiếp tục lầm nhẩm trong miệng tên tuổi người đã khuất. Trong lúc này ba vị CHỦ TẾ sẽ mang đồ lễ đi làm phép cho các anh em đã hi sinh.Bà lần lượt lấy tay bốc một nắm đất và một nắm tro màu xám ném vào chậu lửa và cất lời khấn nguyện thật lớn. _ Hỡi hồn vía hãy còn lưu lạc của những người con Trâu Vàng. Những người đã anh dũng hi sinh trong cuộc chiến vừa mới dứt đây…Hôm nay ta dùng đất trên mảnh đất quê hương nơi anh em đã sinh ra và lớn lên…Ta cũng lại dùng tro lấy từ bếp lửa của bộ lạc này…Bếp lửa do các mẹ các chị các em và hơn hết là những người vợ dấu yêu của em đã bao đời nay nấu lên bữa ăn cho nuôi sống người Trâu Vàng…Anh em đã từng sống cùng với đất và tro bếp này thì khi ngã xuống ngoài mặt trân xa xôi. Anh em những người con sẽ mãi còn trong lòng những người còn sống…Xin anh em giử chút HỒN THIÊNG của mình về chốn này. Để nó bình yên lưu lại trong những vật nhỏ bé thân thương đây…Để bà con thân thuộc của anh em có thể phụng thờ và tưởng nhở mọi người bằng chúng…Một lần nữa lấy hết lòng thành của tôi và toàn thể bà con mong các HỒN THIÊNG được bình yên nơi các ĐẤNG THIÊNG LIÊNG. Trong lúc này hai vị CHỦ TẾ còn lại đang cẩn thẩn mài những son và thổ hoàng với nước để làm ra chất bột sền sệt. Sau đó ba vị cùng những khác đi từ từ diễu qua từng bộ khiên giáp một. Các CHỦ TẾ đi trước lấy gạo bột thổ hoàng và son mỗi thứ một chút rắc hoặc bôi lên áo giáp khiên và vũ khí. Cuối cùng họ cầm những lá bùa nhỏ bằng đồng niệm chú và kính cẩn đặt lên trên áo giáp. Đối với mỗi một phần dành cho một người đã khuất đều được làm tuần tự đầy đủ không thiếu một thứ gì. Những việc này diễn ra rất chậm vì có đến mấy nghìn bộ giáp như thế. Các CHỦ TẾ phải chia chúng ra theo chiều quay của mặt trời để làm.Nên quả thật để làm phép cho toàn bộ các phần khiên,giáp cùng với nó là những lần cầu nguyện và quỳ bái của toàn thể bộ lạc thì cần đủ ba ngày mới hoàn thành. Phải nói là những người cuả ĐỀN THỜ đã rất vất vả làm lễ không ngơi tay cho đến khi kịp kết thúc đúng vào nửa đêm ngày thứ ba. Trong thời gian khá dài ấy có nhiều người chỉ ngồi dự lễ được đến ngày thứ hai rất ít người có thể ở luôn ba ngày đêm liên tiếp. Nhưng họ thường là thay nhau người về kẻ đến nên lúc nào quảng trường cũng đông ngẹt. Nhưng có điều mọi người lấy làm thắc mắc kháo nhau mãi.Đó là tuyệt nhiên không thấy Mi Nương dự lễ. Nàng đang làm gì mệt lắm hay sao mà bỏ luôn khấn nguyện cho BA ĐÔN,chàng trai mà nàng hằng yêu thương đến vậy. Và ai hay ra cũng kinh ngạc. Mấy ngày ấy Mi Nương đâu có mệt lắm. Thậm trí nàng còn nấu cháo cho những người đến dự lễ ăn đêm cơ mà. Họ lắc đầu không hiểu thế nào nữa. Còn Mi Nương không phải nàng không hay biết gì chỉ là nàng cố tảng lờ lời xì xầm của mọi người đi. Đối với nàng đây là quãng thời gian thật dài với một tâm trạng vô cùng hỗn độn. Trong lòng mình Mi Nương cản nhận rõ. Có lúc nó thật yên bình nhưng có khi như bị thiêu đốt. Đêm đêm khi xong việc nàng trở về căn buồng của mình. Nàng cứ ngồi mà ngắm bộ áo cưới nàng đã cất công may lại trong lúc chiến tranh diễn ra ác liệt hơn hết. Từ đằng xa tiếng chiêng trống của buổi lễ vọng đến liên hồi. Và nhiều lần nàng phải cố để đầu óc mình trống rỗng thì mới dễ chịu được đôi chút. Đến tối thứ ba tối,cuối cùng của buổi lễ. Mi Nương đang ngồi trong bóng tối thì thầm với chính mình. _Vậy là sắp kết thúc rồi. Chỉ còn một chút nữa thôi khi tiếng chiêng trông kia ngừng lại hẳn. Khi đó lòng bức bối đeo đẳng mình những ngày qua sẽ được tháo bỏ. Chỉ cần buổi lễ này chấm dứt. Là mình có thể nói ra điều ấy rồi…
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang