[Việt Nam] Thiêng Liêng (Tập 1): Chuyến Đi Của Cuộc Đời
Chương 14 : Chương 14
Người đăng: DBTN
Ngày đăng: 23:00 08-03-2018
.
6
Kết Cục Của Chiến Tranh
Ở rất xa dòng sông nơi trận đánh dữ dội mà Trâu Vàng và Rắn Chín Đầu gây ra.Trên một vùng đất đang rất yên bình nhiều người hãy còn chìm trong giấc ngủ.Chỉ có tiếng chày giã gạo và những làn khói bay lên từ trong bếp của những bà mẹ,vợ hay cô gái trẻ.Họ đang náo nức chuẩn bị bữa sáng cho nhà mình.Và khi tiếng gà gáy lần ba vang vọng khắp kẻ chạ cùng với vầng mặt trời ló rạng đằng đông.Từ trên các bậc thang của những ngôi nhà sàn bằng gỗ mái lợp giạ,cánh đàn ông vui vẻ bước xuống.Họ kéo nhau ra đồng hay ra sông bắt đầu một ngày làm nông hay chài lướt quen thuộc xưa nay.
Sau đấy đám phụ nữ trong chạ quây quần với nhau bên bến nước ven sông hay cái hồ lớn nào đó.Họ cùng nhau vừa giặt giũ vừa ca hát.Khi trưa đến các cô gái trẻ sẽ mang giỏ ra đồng đem cơm nước cho người nhà.Đến lúc xế chiều ở ngôi nhà nào cũng lách cách tiếng thoi đưa của khung cửi.Ai đi vào chạ đến trước sân của từng nhà sẽ đều thấy những tấm vải thổ cẩm sặc sỡ muôn sắc màu tung bay theo những cơn gió trên các cây xào bằng tre.Và những lò gốm hay xưởng đúc nông cụ,đồ dùng bằng đồng,sắt cũng luôn tấp nập người ra kẻ vào.Đó là khung cảnh thường thấy ở các chạ chạ của đất Trâu Vàng từ bao đời nay.
Và cũng như bạn bè cùng trang nứa hai cô gái trẻ Mi Nương và Mi Na cũng hòa mình vào cuộc sống bình dị ấy. Hơn hết là Mi Nương dù nàng có là MỴ NƯA của TRÂU VÀNG,con gái của CHÚA TỂ TỐI CAOđầy tôn quý.Nhưng nàng cũng say sưa lao động như ai,bởi nhà nàng không quá cách biệt với bà con còn lại trong bộ lạc.
Và nàng lại là con đầu và mẹ nàng không may mất sớm.Nên nàng đã đảm đang tháo vát trong việc nhà từ khi còn nhỏ.Sau này khi cha lấy vợ hai do các GIÀ CHẠ sắp xếp.Bà ấy là người thuộc một dòng tộc lớn,tuy thế bà ấy lại chậm chạp và bận chăm con gái nhỏ mới sáu tuổi.Thành ra nàng luôn phải đõ đần hay là thay bà quán xuyến việc nhà mới xong.
Người làm trong KHU NHÀ RIÊNG của CHÚA TỂ TỐI CAO hay đến KHU Nhà Lớn đều quen với sự cắt đặt công việc của nàng. Có người nói như vậy là nàng khá vất vả đấy. Nàng và người em gái nuôi Mi Na đầu tắt mặt tối như thế mà lạ là hai cô đều xinh đẹp đến ngỡ ngàng. Và họ cũng thầm khen là chưa bao giờ thấy hai nàng than thở và luôn thấy nụ cười trên hai khuôn mặt tươi tắn ấy. Bà mẹ nào cũng lại thầm ước ao giá mình có phúc được cô gái có nụ cười đằm thắm như Mi nương hay là cô gái có nụ cười thơ ngây biết bao của Mi Na kia làm dâu con.
Cuộc đời vẫn bước đi theo nhịp lên xuống của mặt trời và mặt trăng trên trời mặc cho chiến tranh đi nữa. Đối với Mi Nương tuy đôi lúc thoáng chạnh lòng. Bởi cái ngày đáng ra là lúc hạch phúc hơn hết đời của nàng. Ngày nàng được về làm vợ của BA ĐÔN thân yêu đã vụt qua. Nhưng nó nhanh chóng bay mất trên khuôn mặt với ánh mắt rạng ngời tin tưởng vào mai sau của Mi Nương.
Cũng như nàng trong khắp các vùng kẻ chạ trên quê hương thân thương này có rất nhiều người mẹ,người chị và bạn bè của nàng nữa đang có người thân ở ngoài chiến trường kia. Những gì mà nàng đang lo lắng đang phấp phỏng cũng giống như những người kia thôi. Và từng ngày trôi đi những tin về những trận đánh về thương vong của anh em Trâu Vàng đều được họ đau đáu dõi theo.
May sao cho sự ng chờ của họ và cho Mi Nương sự lừng lẫy của các trận đánh bất ngờ mà BA ĐÔN của nàng gây ra cho Rắn Chín Đầu đã bay về được đến CHẠ LỚN. Để rôi nàng đã cười suốt từ khi lần nghe những người vừa từ nơi đánh trận trở về kể lại những điều họ đã tận mắt nhìn thấy. Nàng ước gì mình có thể vượt được quãng đường xa xôi ấy để ra với người mình đang thương nhớ. Tuy thế bỗng nhiên mọi thứ im bặt không thấy một chút tin tức gì của những người con trai đang ở ngoài mặt trận nữa.
Không chỉ Mi Nương mà toàn thể bà con khắp CHẠ LỚN của Trâu Vàng đều chung nỗi thắc thỏm. Rồi một chiều có tốp người mang muối từ vùng ven biển vào trao đổi trong CHẠ LỚN. Họ đã phá tan sự mờ mịt trong tim mọi người bằng cái tin khiến ai cũng muốn ôm nhau nhảy múa. Thật sự bà con CHẠ LỚN và những bà con từ khắp các vùng xung quanh đã đến góp vui trong một màn hội tưng bừng ánh lửa thâu đêm.
Người kia đã kể lại cảnh họ bắt gặp trên những sườn đồi gần kề CHẠ LỚN. Đó là những chàng trai mặc khố nâu đỏg nối tiếp nhau thành dòng bất tận đang bước những bước gấp rút về hướng này. Vậy là chiến tranh đã kết thúc,Trâu Vàng đã dành thắng lợi. Nhưng quan trọng hơn hết với từng nếp nhà là con em họ đã trở về. Và gia đình họ sắp được đoàn tụ. Mà còn phải chờ bao lâu nữa trong ngày mai hay đến tận ngày hôm mới diễn ra cuộc trùng phùng này. Đấy là điều cửa miệng của mọi người nói với nhau ở bất cứ chỗ nào.
Nhưng vừa sốt ruột mong chờ bà con vừa cố xua đi nỗi sợ hãi mơ hồ. Nó ngấm ngầm lớn lên theo thời gian dài tưởng như vô tận của cuộc chiến và qua lời kể của những ai đã thật sự trông thấy đoàn người. Có lẽ trong dòng người từ trận đánh trở về không ít những trai tráng nay cụt mất một tay hay một chân. Nếu không thì trên đầu hoặc thân thể họ sẽ là những đám rẻ loang lổ vết máu đã khô.
Và một điều không ai muốn thấy vẫn đập vào mắt họ. Những mảnh khiên giáp và vũ khí còn lại được bọc cẩn thận rồi đeo trên lưng những người trở về. Đó là những gì còn sót lại của các người đã mất phải nằm lại nơi xa mà anh em cố gắng mang về cho người thân của họ. Cảnh tượng ấy đã diễn ra thật nhiều trước đây.
Nhưng tốp khách đến chạ chỉ nói về nét mệt mỏi và gầy guộc của đoàn người. Và bà con cũng không hỏi kĩ hơn nữa. Như những lần họ bắt người kể phải nhắc lại từng chi tiết của trận đánh nào đấy. Và mọi người nghĩ về những thân hình gầy gòm của đám trai em với tràng cười ròn rã và điệu bộ thật tếu táo. Kiểu như thế là mấy cậu trai kém quá chưa gì đã teo tóp hết cơm gạo ở nhà rồi. Thế có phí công bố mẹ vợ con không. Phen này đám ấy về bà con sẽ đè ra nhồi nhét vào cho kì béo tốt như cũ mới thôi. Ai cũng khoe nhà mình sẽ thịt gà mổ lợn để ăn cho thỏa niềm vui. Hơn hết định họ cũng mời xung quanh phải sang chung vui nữa.
Tuy nhiên trong những trận đánh vừa qua thì số người thương vong rất nhiều luôn là ở phía Trâu Vàng. Điều ấy ai ai cũng biết trước khi nghe rằng BA ĐÔN đã lật ngược thế trận. Và vậy là ngày mai ngày kia thôi trong cảnh nhà nhà chùng phùng ngập tràn vui vẻ. Sẽ không tránh khỏi những bà con đớn đau khi biết được trong số người mất đi có người thân ruột thịt của mình. Âý là điều chẳng thể nào tránh được bây giờ, nhưng ai cũng cầu trời cho tai kiếp đó không chạm đến bản thân.
Thế nên các ĐỀN THỜ và hơn hết là ở ĐỀN THỜ ĐỨNG ĐẦU suốt bao ngày qua đã nghi ngút hương trầm của bà con. Trước mọi người thường vào sớm hôm đến trước bệ thờ mà cầu nguyện cho bộ lạc chiến thắng và các ĐẤNG THIÊNG LIÊNG trở che cho con em mình. Nay họ lại đến để dâng lễ tạ ơn vì cuối cùng chiến thắng đã đến thật rồi và vẫn lại tiếp tục xin cho những người trai trẻ được bình an chở về.
Có nhiều người như người đàn bà chỉ có người con trai duy hơn hết đã trốn nhà theo anh em đi đánh trận. Bà ấy đã đi không chỉ ĐỀN THỜ ở chạ mình mà còn cất công trèo bằng chân đất lên đến lưng chừng ngọn núi Trâu Nằm. Để được vào hẳn trong ĐỀN THỜ uy nghiêm hơn hết trong bộ lạc mà cầu khấn, có vậy bà mới an lòng.
Trên đường lên núi bà đã nhận được sự giúp đỡ ân cần của hai cô gái. Cử chỉ dịu dàng của cô chị và những nụ cười động viên sao mà đáng yêu đến thế của cô em đã khiến bà rất cảm động. Sau đấy bà già lưng còng tóc bạc hay rằng khi hai cô ấy còn giúp đỡ thêm nhiều người khác như bà. Những ai lớn tuổi đều trìu mến gọi hai cô là con gái.
Xung quanh cũng kể cho nhau nghe về hai cô gái ấy. Là trong hai nàng,thì cô em xinh xắn Mi Na từ nhỏ đã ở trong ĐỀN THỜ này tình nguyện làm tôi tớ của các ĐẤNG Thiêng LIÊNG. Và nay nếu ai đến dự các lễ lớn do các CHỦ Tế đích thân chủ trì thể nào cũng sẽ được xem điệu múa BAN Chúc của cô bé ấy. Còn người chị đằm thắm hơn chính là MỴ NƯA Mi Nương, người thương của ĐẦU LÃNH BA ĐÔN mà ai cũng biết. Và nàng cũng như họ lên mảnh đất lưng chừng núi này thỉnh nguyện đến các ĐẤNG THIÊNG LIÊNG che trở những người ngoài mặt trận,hơn hết là chồng chưa cưới của nàng.
Và khi đến đây,thấy cảnh đông đúc của người hành hương khiến các MO lo liệu không xuể. Nàng đã ở lại đỡ một tay đun nước nấu cơm thu xếp nơi nghỉ ngơi cho mọi người. Rồi cô em Mi Na quấy quýt theo chị đi đâu cũng có nhau làm được rất nhiều việc. Đến các MO cũng rất đỗi yêu quý và tự hào về hai cô gái coi họ như đã thân thuộc với mình lắm rồi.
Trong màn khói mờ ảo của trầm hương được đốt lên trong những cái vạc gốm lớn đặt trên nền nhà gỗ ván hay treo bằng dây xích sắt dưới mái nhà cao vút lợp rạ. Vào những khoảnh khắc hơn hết định trong ngày bà con cố góp mặt đông đủ trong phòng lớn để xem các buổi niệm chú của MO Đất vị CHỦ TẾ ĐỨNG ĐẦU trong ĐỀN THỜ ĐỨNG ĐẦU của Trâu Vàng. Thì Mi Nương và Mi Na hơn ai hết đã rất quen mặt và thấy người đàn bà có vóc dáng nhỏ bé gầy guộc và thâm trầm ấy thật gần gũi chứ không có gì đó sờ sợ như người khác.
Mỗi khi làm lễ xong bà và vị CHỦ TẾ BÊN TRÁI là MO Nước lại đi ngay vào phía sau của phòng lớn trong ĐỀN THỜ. Đấy là khu vực cấm chỉ có người của nơi này mới được vào. Nhưng vào một buổi sáng,bà ấy đã dừng lại chốc lát nhìn vào Mi Nương rồi cất bước đi ngay. Chính nàng thì chẳng hề hay biết nhưng vị MO Nước bên cạnh bà đã nhận thấy và băn khoăn nhiều về nó. Khi bước vào gian tu luyện của riêng hai người bà đã hỏi ngay bề trên của mình.
_ MO Đất, bà lại cảm thấy gì chăng ?
_ Nhẽ nào bà lại không hề thấy sao ?_ MO Đất lặng lẽ ngồi xếp chân trên sập hỏi lại.
_Sao tôi lại không thấy. Nhưng dù gì SỨC MẠNH PHÉP THIÊNG của tôi đâu thể bằng bà hay bà Rinh Linh đã mất kia. Điều tôi cảm thấy lần này rất mơ hồ tựa như có mà lại như không. Cái bóng đen đang bao trùm lấy cô gái trẻ ấy. Có lúc nó dày đặc nhưng khi lại tan biến mất. Rút cục tôi không thể đoan chắc được là cuộc đời sau này của cô ấy sẽ biến chuyển như thế nào nữa.
MO Nước trông sôi nổi hơn phân bua với vẻ mặt bất lực. Bề trên của bà ấy đã lim dim đôi mắt,người lắc lư và bắt đầu toát mồ hôi khi tu tập. Nhưng đôi môi bà ấy vẫn mấp máy.
_Tôi cũng không khá hơn bà là mấy trong lần này. Về những điều đã sảy ra ngoài xa kia về BA ĐÔN thì còn rõ ràng hơn cô gái mà chúng ta suốt ngày trạm mặt. Có cái gì đó luôn lẩn khuất đâu đó bên trong cô gái này.
_Vậy sao ? Nhưng mọi sự sắp bắt đầu rồi nhỉ ?_ MO Nước nói nhanh.
_Đúng vậy. Những chuyện bị đứt đoạn từ hai mươi sáu mùa lúa trước đây sắp được nối lại. _ MO Đất thở dài.
Thế rồi có tiếng nhốn nháo bên ngoài vọng vào tận trong gian phòng yên tĩnh hơn hết ấy. MO trẻ chạy xộc đến ngoài tấm rèm che cửa kết bằng vỏ ốc mà không dám bước vào. Chị ta chỉ khẽ nói từ bên ngoài.
_Thưa hai BỀ TRÊN, có người từ dưới chạ chạy lên báo tin ạ. Rằng những người buông lưới đánh cá ven sông đã thấy người của bộ lạc ta từ chiến trường về đến đầu chạ rồi. CHÚA TỂ TỐI CAO đã biết và sai người lên báo tin cho chúng ta ạ.
_Vậy sao? Được lắm, ta và MO Đất sẽ ra ngay. Mà bà con bên ngoài thế nào rồi ? Mọi người đã biết hết chưa ? _ MO Nước sốt sắng đáp lại.
_Dạ hầu hết ở quanh ba nhà chính đều nghe rồi. Rất nhiều bà con còn nháo nhoàng lên xuống núi đón người nhà mình nữa thưa bề trên. _ MO trẻ hấp tấp nói.
_Ừ chúng ta cũng phải sửa soạn xuống núi thôi kẻo muộn .
Lần này chínhMO Đất bật dậy và bước ra ngoài. Theo sau là MO Nước và MO trẻ kia.
Cái tin ai cũng ngóng đợi suốt chiều hôm trước đến giờ bay lên đến trên bãi đất bằng dựng ba tòa nhà sàn lớn làm ĐỀN THỜ ĐỨNG ĐẦU của Trâu Vàng. Cùng với nó là dòng người ào ào xuống núi.
ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU LA HẦU đang dẫn đầu đoàn quân là con em trong bộ lạc của ông trở về. Vẫn một vẻ trầm ngâm như cũ nhưng khuôn mặt quắc thước của ông hằn lên nỗi đau. Nó đang cháy âm ỉ trong lòng mà ông cố tỏ ra không có gì. Với La Hầu thì những ngày qua là quãng thời gian dài hơn hết trong cuộc đời ông. Nó đưa ông từ cung bậc hạch phúc hơn hết đến thê lương hơn hết vô cùng nhanh chóng. La Hầu nghĩ lại buổi sáng cách đây tám hôm khi ông nhận được tin của con trai. BA ĐÔN đã nhắn tới ông và anh em ở lại một điều hệ trọng.
_Thưa cha yêu quý chúng con đã tiến nhanh hơn mình nghĩ và không chỉ lấy lại một mà là hai khu chạ của ta. Đương nhiên chúng con sẽ không tự mãn mà chùn chân. Ngay sớm mai chúng con sẽ lại lên đường và có lẽ trận này chúng con phải đối mặt với khó khăn hơn Đăm Rang. Nhưng còn cha và anh em thì trái lại đây là cơ hội tuyệt vời để giải thoát cho bà con ta. Con và mọi người ở đây vẫn đau đáu với tình hình ở chỗ cha. Bởi cảnh tượng người của Trâu Vàng ta bị đối sử tàn tệ như thế là chẳng thể chịu đựng thêm ngày nào nữa. Chúng con đã nghĩ ra một thứ hy vọng có ích cho mọi người. Mong cha và anh em tận dụng tốt cơ hội này. Con nghĩ cha cũng nên bàn với Ca Đô để mọi sự tính toán được chu đáo hơn hết.
Toàn bộ những gì con trai gửi gắm được ông nghiền ngẫm rất kĩ. rất đúng và diệu kì thay ý tưởng của hai người con Trâu Vàng cách nhau bao đường đất lại trùng nhau đến thế. Và không cần xem xét lâu la ai nấy đều bắt tay vào chuẩn bị rất mau lẹ. Thật tình cái ý làm những thứ đó đã được chàng trai xông xáo Ca Đô dù đang bị thương cũng mày mò đưa ra. Nhưng trước đấy có người không tin lắm. Đến khi ông nói rằng con trai mình cũng đồng ý kiến thế. Mọi người mới vui vẻ nghe theo.
Sau đó lần đầu tiên ở ngoài cánh đồng đã bị quần nát,cỏ xanh và bùn đất trộn lẫn vào nhau ấy. Bên ra trận trước lại là Trâu Vàng. Người của La Hầu trước vẫn ở thế ít ỏi hơn hẳn với Rắn Chín Đầu. Vậy mà lần này anh em lại ào ra bên ngoài cửa hang rào lớn, giơ cao kiếm giáo trên tay và reo hò vang dội. Trong khi ở bên tường rào phía Rắn Chín Đầu vẫn không có động tĩnh gì.
Sau lúc lâu đứng khiêu chiến đúng bên nửa cánh đồng phía mình. Anh em Trâu Vàng hơn hết loạt tràn tới như cơn lốc tiến đến cái hàng rào bằng tre với bùn đất bây giờ trông rất mong manh. Và bên Rắn Chín Đầu đứng trước cảnh này không làm gì hơn ngoài hé cửa và xô đẩy những bà con Trâu Vàng ra ngoài rồi lại đóng chặt cửa lại.
Ngay lúc ấy từ trên đỉnh bên kia hàng rào tre lố nhố đầy những cung thủ rương cung lăm le chực bắn. Anh em hơi khựng lại một lát nhưng ngay lập tức họ thét lớn và tiếp tục trào lên. Cái điều mọi người đã đoán trước là mưa tên lại trút xuống đám người bị xích chặt với nhau dưới chân hang rào và lan đến tận gần giữa cánh đồng.
LA HẦU đã đau lòng nhìn thấy vài bà con bị trúng tên. Nhưng chính họ những người bị tên găm vào da thịt kia không hề kêu gào xin tha. Ánh mắt họ hằn lên sự giận dữ và trai lì ghê gớm. Có những người đàn ông đã tình nguyện đưa nguyên tấm lưng của mình ra cố che tên cho hai ba người núp bên dưới. Nhìn cảnh ấy đến ông không khỏi rơi nước mắt còn những anh em khác vừa tuôn lệ vừa mím chặt môi lại.
Trong chốc lát những cái khiên trên tay họ được giơ ngang lên quá đầu và chúng gắn móc và nhau. Lập tức nhiều cái khiên nhỏ đã kết thành một tấm khiên lớn rộng đến gần chục sải tay. Và ở dưới những tấm khiên khổng lồ này, từng toán rất đông anh em Trâu Vàng hiên ngang lao đi trong mưa tên mà không hề gì.
Nhanh chóng mọi người tiếp cận được bà con rồi dùng ngay tấm khiên vững trãi của mình che đỡ cho họ. Thật tuyệt vời,nhờ có lá chắn ấy hàng loạt mũi tên sắc từ trên phi xuống bị văng khỏi mắt của tấm khiên hay nằm lại trên mặt khiên la liệt. Người Rắn Chín Đầu ở phía trong cứ ngơ ngác nhìn nhau hoảng hốt trước đám khiên lạ lùng làm tên đồng của họ bị bất lực hoàn toàn.
Ở dưới tấm khiên anh em lấy kiếm chặt đứt xích sắt thật mau lẹ. Một toán đưa bà con ngược trở lại bên tường rào phía Trâu Vàng. Còn phần đông anh em bây giờ đây ở lại dưới chân hàng rào của Rắn Chín Đầu. Và họ lấy hết sức lực khiêng những tấm che to lớn của mình đập mạnh vào cổng rào.
Những tấm khiên to lớn vững trãi biến thành vật phá rào rất tốt. Mọi người cũng cảm thấy ở bên đang có lượng lớn người Rắn Chín Đầu đứng chặng ở cửa cố ghìm giữ nó trước tùng đợt tấn công nghe ruỳnh ruỳnh va đập của khiên đồng với tre gỗ. Thế rồi điều gì cần đến đã đến với sự trợ lực của những toán anh em tiếp sau đã làm cổng rào bị độ sập.
Rồi cảnh hỗn loạn và ác liệt diễn ra trong chớp loáng khi mà anh em Trâu Vàng đụng độ với những người Rắn Chín Đầu đang trong cảnh bang hoàng hoảng hốt. Họ cố gượng chống đỡ thêm một lúc rồi lui dần lui dần mãi vào trong chạ và bị tóm gọn.
Khi kiểm tra số tù thì LA HẦU mới nhận thấy hơn một nửa người Rắn Chín Đầu và chính ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU Đăm Rang của họ đã đi đâu mất. Số người ở lại chiến đấu với anh em của ông thực ra ít hơn so với bên mình. Vậy là từ sáng đến trưa cái khu trại đã gây bao nhiêu thiệt hại cho người của ông đã lại thuộc về Trâu Vàng.
LA HẦU sau khi thu xếp ổn thỏa tình hình ở CHẠ TỘ. Ông ngay lập tức tính việc tiến sâu vào vùng Rắn Chín Đầu chiếm mất còn lại nhanh chóng thu hồi hết đất đai về cho bộ lạc. Quan trọng hơn là cho hai cánh quân của Trâu Vàng hợp với nhau.
Ai nấy đều hồ hởi tiến về phía trước. Dường như những trại còn lại bên Rắn Chín Đầu gần đấy thấy trại lớn chẳng mấy bị thua. Rồi Đăm Rang cũng bỏ trại đi đâu mất. Tình thần của họ xuống rất nhanh đánh mà như không đánh. Đoàn người của ông đánh vừa mau lẹ vừa tranh thủ gửi anh em bị thương lại các chạ nhỏ ấy.
Ông cũng nhận thêm được khá nhiều trai tráng khỏe mạnh bổ xung vào đoàn. Nhờ đấy khi đến khu chạ thứ ba bên Rắn Chín Đầu đã kịp điều thêm người đến đấy từ trước lên đã xảy ra trận chiến rất khá lớn. Nhưng sau gần một ngày căng thẳng những kẻ địch của ông đốt lửa cầu cứu xung quanh mà tiếp viện không đến. Họ đành buông kiếm đầu hàng. Ông và anh em lại gấp rút lên đường.
Ông những tưởng người của mình đã không kịp họp mặt với con trai. Nhưng có lẽ các ĐẤNG THIÊNG LIÊNG đã phù trợ cho họ nên đến sáng ấy qua những bà con ở chạ trên đường. Ông và mọi người đều vô cùng phấn khởi hay biết phía trước chính là nơi dòng sông đang có trận đánh ác liệt suốt từ trưa qua đến giờ không dứt.
Nhưng không ngờ đúng vào lúc anh em tụ hợp. Khi ông nhìn thấy con trai cũng là lúc BA ĐÔN gặp chuyện. Tai họa giáng xuống người con duy hơn hết của mình mà ông chỉ dương mắt không làm sao cứu vãn. BA ĐÔN ngã xuống nước rồi bị KỜ RĂN KHỔNG LỒ cuốn đi. Anh em đã hô hoán.
_Chúng ta phải làm gì đó chứ …
_Không thể để mất dấu ĐẦU LÃNH BA ĐÔN như thế được…
Những người bên cạnh ông cũng xồ khỏi ngựa lao xuống sông ngụp lặn tìm kiếm. Còn ông trong lúc vội vã đảo mắt tìm con cảnh đám thuyền giặc nháo nhác tháo chạy hút lấy ông. Không trần trừ La Hầu vừa chỉ tay ra hướng cửa biển vừa thét.
_Lúc này quan trọng hơn hết là phải chặn được thuyền Rắn Chín Đầu.
Lúc đó nghe lời ông ban ra mọi người nhìn nhau một thoáng rồi tức tốc chèo thuyền cưỡi trâu đuổi theo. Đoàn người trên bờ sông cũng theo sát lấy cung tên và lao,giáo phi xuống thuyền kẻ địch. Khi bên Trâu Vàng sắp đuổi kịp bên Rắn Chín Đầu. Mặt nước bổng cuộn sóng dữ dội. Chẳng mấy chốc nó dềnh cao lên cao mãi biến thành mảng tường nước khổng lồ. Nó lừ lừ tiến lại phía anh em Trâu Vàng chực đổ ấp lên đầu và chắc chắn sẽ nhấn chìm họ. Nhìn bức tường nước cao ngất lạnh lẽo che kín mặt trời sau lưng và phủ một màu đen đáng sợ lên khúc sông thì họ chỉ còn biết la thất thanh.
Lập tức ông triển khai PHÉP THIÊNG ngay trên mình ngựa. Và mọi người bỗng cảm thấy rất rõ ràng một sức mạnh vô hình đang lớn dần lên tựa như một tấm khiên lớn chặn bức tường nước kia lại. Rồi hai luồng sức mạnh một của nước một dường như là gió đối đấu với nhau ra sức lấn át nhau. Sau lúc lâu màn nước cứ lụi dần lụi mãi đến khi tan biến mất trên sông.
Vậy là ông và PHÉP THIÊNG của mình đã cứu nguy cho anh em trên sông. Nhưng nhìn khuôn mặt phờ phạc mồ hôi túa ra ướt đẫm và từng hơi thở khó nhọc của ông cũng rõ đấy là việc nặng nhọc. Cảnh tượng mọi người trên sông vừa trải qua một trận mưa giông khủng khiếp cũng tả tơi ướt át trông thật khổ sở. Dù sao kẻ địch cũng kịp chạy xa mất rồi. Ông và anh em đành kết thúc trận đánh ở đây.
Nhưng từ lúc ấy cho đến hôm sau trừ một nửa anh em bắt buộc theo lệnh ông đi giải cứu những chạ cuối cùng khỏi Rắn Chín Đầu. Toàn bộ những người còn lại quần quật suốt ngày đêm dọc khúc sông tìm kiếm dẫu vết của BA ĐÔN. Khi toán kia thắng trận trở về cũng lao vào cùng tìm kiếm.
Nhưng ba ngày bỏ sức mà công cốc không tìm được chút gì. Anh em đành bỏ cuộc. Còn ông không tránh khỏi bị xung quanh nhận là lạnh lùng khi ông luôn im lặng không một lời đau đớn. Cùng lắm họ chỉ thấy ông giam mình trong lán trại ít tiếp xúc với người khác như trước.
Thật tình khó ai biết được nỗi lòng của ông lúc ấy. Khi nhận được thư của con trai và thấy nó đã thắng trận oanh liệt. Ông đã vội mừng mà cho rằng các các ĐẤNG THIÊNG LIÊNG đã thương xót cho ông. Không lấy đi BA ĐÔN như đã mang mẹ của nó,người vợ thân yêu của ông đi mất. Thế nhưng cuối cùng lại thành thế này.
Lời dự báo của MO Lửa đã ứng nghiệm. Mà nó lại xảy ra ngay trước mặt ông. Bắt người cha phải chứng kiến con mình ra đi. Hay đó là ân huệ mà ông được hưởng. Than ôi,ông đã chuẩn bị trước tinh thần. Nhưng khi nó diễn ra ông vẫn choáng váng đến lặng người đi. Và ông đã làm gì sau đấy. Ở cương vị ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU làm như vậy là đúng. Còn là người cha như thế có được không. Ông đã cứu thoát được bao người mà chẳng thế cứu chính con trai mình. Những điều này ông chỉ có thể để trong lòng như bao mùa lúa qua đã làm thế với mọi chuyện riêng của mình.
Ông không để cho mình và những anh em khác trong tình trạng ủ ê này thêm nữa. Họ đã chiến đấu rất oanh liệt và trải qua quãng thời gian lao khổ vất. Nên vào buổi sáng ngày thứ tư ông đã ra khỏi lán rất sớm đi đến trại của mọi người và lên tiếng. Những lời bật ra từ lời ông có lẽ làm anh em khi đó sửng sốt với vẻ mặt ngây thộn.
Nhưng không lâu sau họ sực tỉnh và hào hứng lắm. Ông biết mình đã đúng,cần làm thế từ lâu rồi mới phải. Để mọi người trở về quê khi chiến tranh kết thúc. Hẳn bà con ở nhà đang ng ngóng họ từng ngày. Vậy là chỉ đến tầm buổi anh em đã thu dọn đâu đấy chuẩn bị hành quân về nhà. Mà đầu tiên là anh em sẽ về CHẠ LỚN trước để được dự tiệc của bộ lạc. Sau đấy CHÚA TỂ TỐI CAO sẽ ban thưởng công trạng. Rồi thì mọi người mới tỏa về kẻ chạ của mình.
Trong lúc mọi người hăm hở thu xếp hành trang. Thì LA HẦU một mình phóng ngựa ra sông đứng trầm ngâm ở đấy một lúc lâu. Một nỗi niềm đau thương trào dâng trên khuôn mặt khắc khổ của ông. Và LA HẦU đành ngậm ngùi dời xa nơi này. Nơi mà con ông đã biến mất không một dấu vết. Liệu ông có cơ quay lại để tìm kiếm hay chỉ để trò chuyện cùng con không đây. Ông đã thở dài ngao ngán đưa đôi mắt loáng ướt nhìn dọc khúc sông.
Rồi LA HẦU và đoàn người ra đi hơn tuần trăng trước cũng náo nức sải bức quay về. Ông và anh em không hề hay biết sau khi họ đi qua một hẻm núi cao và hẹp. Có một kẻ choàng áo đen đứng trên đỉnh núi dõi theo bóng họ. Kẻ ấy nhìn mãi vào đòan người cho đến khi nó hoàn toàn biến mất.
Tấm áo choàng che kín thân thể kẻ đó không chừ một chỗ nào. Vậy nhưng ánh nhìn của kẻ này dường như sắt nhọn đến mức xuyên qua lớp vải đen chiếu vào lưng những người đi sau cùng. Họ không thể nói hẳn ra nhưng đấy là cảm giác lạnh lẽo từ sâu trong người buốt ra. Cũng may rằng khi dời xa rặng núi ấy cái lạnh ấy cũng mất. Từ miệng kẻ ấy vang lên một chuỗi cười khanh khách ghê rợn đầy vẻ khoái trá. Dứt tràng cười hắn nói.
_Các người không thể ngờ được đúng không. Cuối cùng ta vẫn có mặt trong trận chiến. Oái ăm thay ta lại ở bên Rắn Chín Đầu. Nhưng có hề gì, các người chiến thắng ta cũng vậy thôi…Cái gì đáng là của ta rồi sẽ lại thuộc về ta. Những kẻ nhưlão, La Hầu ạ. Và thằng con quý báu của…Những kẻ đã gây ra cho ta sự khốn cùng suốt bao lâu nay. Trong khi, trong khi cha con lão hả hê trong quyền lực và sự trọng vọng. Từ bây giờ mọi việc sẽ khác…Bắt đầu từ BA ĐÔN và tiếp theo là nhiều kẻ khác nữa. Các người sẽ lần lượt phải đền tội cho ta…
Giọng nói của hắn trái hẳn với tiếng cười. Nó rất nhỏ và trầm dù xung quanh chỉ có mình hắn. Điều ấy có lẽ hợp với tính cánh thực của hắn. Một kẻ luôn khinh thị những ai chỉ biết dùng sức lực như BA ĐÔN hay Cơ Tiêu trong ý nghĩ đầy thù hằn của hắn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện