[Việt Nam] Thiên Ý
Chương 7 : Đi học.
.
Tác giả: Mạc Trung Chi Thủy.
THIÊN Ý
Quyển I: Kỳ Nhân Các.
Chương 7 Đi học.
Cả một buổi chiều, Liễu Thiên chỉ đi lòng vòng trong Vạn Niên thành, hắn mua sắm mấy thứ vớ vẩn rồi cũng về Liễu phủ. Lúc hắn vào phủ thì trời cũng đã chập choạng tối .
Hắn rất nhanh tắm rửa rồi đi đến phòng ăn. Hắn ăn bữa cơm chia tay khá là nhanh rồi đi về phòng . Hắn bắt đầu tu luyện, lần tu luyện đầu tiên của hắn.
“Tu luyện này gồm ba giai đoạn, thứ nhất chính là hấp thụ linh khí từ trời đất qua mao mạch vào cơ thể. Tiếp theo là chuyển đổi linh khí thành nguyên thần, cuối cùng là vận chuyển nguyên thần theo kinh mạch về ngưng tụ ở đan điền.”
Liễu Thiên đang thống kê lại cách tu luyện, hắn lại tính toán: “Muốn tu luyện nhanh thì cả ba công đoạn đều phải nhanh. Hấp thụ linh khí thì phụ thuộc vào lực hút của đan điền, cái này hình như phụ thuộc vào công pháp.
Chuyển đổi linh khí thành nguyên thần chính là quá trình tổng hợp hạt linh khí thành hạt nguyên thần. Cái này thì phụ thuộc vào độ thông hiểu về chuyển hóa của từng người .
Vận chuyển nguyên thần thì phụ thuộc vào kinh mạch, chính vì vậy những người có kinh mạch sinh ra để tu luyện hay được đả thông sẽ tu luyện nhanh hơn rất nhiều.
Mật độ linh khí thì là yếu tố bên ngoài rồi.”
“Tiếc là không có sơ thạch không thì sẽ rất nhanh đây!” Liễu Thiên thầm cảm thán.
Nếu là nhân thạch tu luyện cơ thể sẽ bỏ qua được bước chuyển hóa giữa linh khí và nguyên thần . Như vậy tốc độ sẽ rất nhanh nhưng ở cập độ này không thể hấp thụ linh thạch được nên dù có tồn tại sơ thạch cũng là vô dụng.
Linh Cơ cảnh muốn tu luyện nhanh thì cần phải dựa vào linh dược hỗ trợ như đả thông kinh mạch, tăng độ tập trung của tinh thần, tăng tốc độ chuyển hóa nguyên thần.
Nhưng các linh dược này lại quá hiếm hoi đi, nó còn đắt hơn cả linh thạch nữa. Nguyên nhân là nó là thứ sẽ giúp tạo lên một căn cơ vững chắc cho mỗi dị giả. Ở đâu cũng vậy, tuổi càng nhỏ thì khả năng tiếp thu càng nhanh.
Nếu như đến tận thanh niên mới có thể tiến lên khai minh cảnh thì mai kia chắc chắn sẽ không có thành tựu gì đáng kể cả. Tất cả phải thật nhanh hoàn thành giai đoạn căn cơ này, chính vì vậy những linh dược hỗ trợ như vậy rất đắt và khó kiếm.
Một nguyên nhân nữa là phục dụng linh dược hỗ trợ đó không đem lại hiệu ứng trái chiều, nó sẽ không ảnh hưởng đến cơ thể người tu luyện mà chỉ làm cho cơ thể thêm mạnh mẽ và khỏe mạnh mà thôi.
Sau một hồi phân tích Liễu Thiên bắt đầu tu luyện.
Hắn cửi trần ngồi khoanh chân trên giường, hắn hai mắt nhắm liền, tay để lên đùi . Hắn đang chuẩn bị vào trạng thái tĩnh tu để hấp thụ linh khí. Nếu nhìn bằng những thiết bị siêu tinh vi thì có thể thấy được linh khí xung quanh đang được hút vào cơ thể của Liễu Thiên. Hết lớp này đến lớp khác được hấp thụ vào cơ thể.
Bên trong cơ thể thì có thể các hạt linh khí đang tập hợp thành hạt sơ nguyên ở một tốc độ rất nhanh. Sau đó số lượng sơ nguyên lại được vận chuyển về đan điền như những đám mây bị gió thổi đi vậy.
Liễu Thiên ngồi như vậy tầm hai canh giờ thì mở mắt ra, hắn bước xuống giường khởi động cơ thể. Hai canh giờ tức bốn tiếng đồng hồ ngồi thiền đã làm cơ thể hắn có chút cứng ngắc.
“Rắc ! Rắc !”
Những khớp xương kêu lên khi Liễu Thiên vặn mình, hắn kêu lên một tiếng thoải mái.
Hắn vặn mình vào cái rồi lại mở cửa phong đi ra ngoài.
Hắn giơ bàn tay ra thầm nói: “Tốc độ tu luyện của mình quá nhanh đi, không hiểu sao tốc độ chuyển hóa linh khí của mình lại nhanh như vậy nhì? Đồng thời kinh mạch của mình cũng rất thông thoáng, không hiểu tên kia trước kia tu luyện kiểu gì mà chậm chạp như vậy?”
Liễu Thiên vẻ mặt phấn trấn nói: “Nếu cứ như thế này thì chẳng mấy mình lại đột phá lên đệ tam trọng.”
“Theo như cảm nhận thì mình còn có một sức mạnh nữa! Hình như mình có thể cảm nhận được mọi thứ bên trong cơ thể đang diễn ra! Không biêt người khác có vậy không nhì?”
Liễu Thiên lẩm bẩm, hắn đang cảm thấy rất hào hứng với tu luyện.
“Chẳng nhẽ đó là thần thức! Thứ được coi như linh hồn của mỗi người!”
Hắn đứng như vậy một lúc rồi cũng quay người vào phòng bắt đầu đi ngủ. Tại sao hắn không tiếp tục tu luyện, nguyên nhân là tốc độ tu luyện nhanh hay chậm cũng phụ thuộc vào sức khỏe và độ tập trung của cơ thể nữa. Một cơ thể mệt mỏi không thể nào tiếp tục vận hành công pháp hấp thụ linh khí được. Mà có cố thì cũng sẽ có ảnh hưởng không tốt đến cơ thể. Liễu Thiên hiểu rất rõ điều này!
Sáng hôm sau.
Trước của Liễu phủ, có một đám người đang đứng. Đây là đám mấy người Liễu Thiên đang chuẩn bị lên đường đến Kỳ Nhân các.
“Bọn đệ đi đây!” Liễu Nhân Toàn hướng mấy người Liễu Nhân Khanh đứng phía trong nói.
Liễu Nhân Khanh gật đầu, gã dặn dò: “Các ngươi đến đó cố gắng luyện tập làm dạng danh Liễu gia ta.”
“Vâng!” Mọi người đều gật đầu đap.
Liễu Nhân Khanh lúc này mới nhìn Liễu Thiên một cái rồi nói: “Đi đi!”
Thế là đám người do Liễu Nhân Toàn dẫn đầu lên ngựa bắt đầu khởi hành. Liễu Thiên đặc biệt được bố trí trong một chiếc xe ngựa, hắn ta tuy mười năm tuổi nhưng cũng chưa biết cưỡi ngựa. Bên trong xe ngựa còn có một người nữa là Liễu Thuyên. Liễu Thuyên tuy biết cưỡi ngựa nhưng nàng là nữ nhi vẫn có chút ưu ái hơn.
Hôm nay không có Cơ Ngọc Oanh ra tiễn Liễu Thiên, nguyên nhân là Liễu Thiên không muốn mẫu thân hắn phải ra đây tiễn rồi nói lời xướt mướt nên đã chủ động đến chào tạm biệt.
Khi đó hai người đã nói chuyện một hồi. Mà không phải là nói chuyện mà là Cơ Ngọc Oanh dặn dò một hồi mới đúng. Hắn lúc đó cứ gật gật như gà mổ thóc rồi rất nhanh chạy đi. Qua cuộc nói chuyện đó, Liễu Thiên tuy vẫn chưa cảm thấy thân thuộc với mẫu thân mới này nhưng hắn cũng có chút cảm giác ấm áp và gần gũi hơn chút.
Trên đường lớn của Vạn Niên thành, người qua lại khá đông đúc, các loại hàng quán thi nhau buôn bán tạo nên một không khí phồn thịnh tấp nập. Mọi người đều vui vẻ làm ăn, ai cũng vẻ mặt hạnh phúc an nhàn.
Đoàn người Liễu gia đi đến đâu mọi người tự khắc đều nhường đường. Mọi người nép sang hai bên bàn tán nhìn đoàn người Liễu gia từ từ đi qua.
Rất nhanh đoàn người đi đến cổng thành đông. Lại nói hai gia tộc và Đỗ gà và Lý gia lại không hề đi cùng mà họ đã khởi hành trước rồi nên khi này chỉ có mỗi Liễu gia mà thôi.
Ra khỏi Vạn Niên thành đi về phía đông, đoàn người bắt đầu tăng tốc.
Trung Dương Thành cách Vạn Niên thành khoảng ba vạn dặm, nếu phi ngựa nhanh nhất ở đây là Phi Vân mã thì mất khoảng năm ngày, còn đi với tốc độ của đoàn người Liễu gia thì mất tầm nửa tháng đến hai mươi ngày.
*(Phi Vân mã là loại ngựa to lớn gấp rưỡi các loại ngựa thường, nó sống ở vùng thảo nguyên lạnh giá phía bắc của Thái Phong quốc ở cực bắc lục địa. Tốc độ của nó có thể đạt đến hơn 200km/h, đây là một tốc độ rất khinh khủng, loài ngựa này có thể duy trì tốc độ cao nhất được ba canh giờ liên tục. Điều đáng tiếc là loài ngựa này rất hiếm, rất ít tổ chức có được loại ngựa này.)
Những ngày tiếp theo cả đám người cứ sáng đi đến trưa, trưa lại đến tối, tối nghỉ rồi mai lại tiếp tục. Thỉnh thoảng họ có đi qua một số thành nhỏ cùng bản trấn nhưng cũng không nghỉ chân lại lâu.
Trong khoảng thời gian này, Liễu Thiên thỉnh thoảng có hỏi thăm Liễu Thuyên một chút nhưng hai người có vẻ không hợp nhau cho lắm.
Chiều ngày thứ tư.
Cả đám đang đi ở một con đường nhỏ trong một khu rừng già có nhiều cây lớn nhưng lại khá thưa thớt.
Liễu Nhân Toàn bỗng nhiên ra hiệu cho cả đoàn người dừng lại, hắn liền nói: “Sa trưởng não, ngươi hãy bảo vệ mấy đứa nhóc, có kẻ muốn tấn công chúng ta.”
Tất cả mọi người biến sắc, chưa ai thấy kẻ thù đâu cả, tất cả đều nhìn ra mọi hướng . Đúng lúc này từ phía trong rừng có một âm thanh truyền đến.
“Đoàn người phía trước hãy để lại tài sản chúng ta sẽ cho các ngươi qua.”
Liễu Thiên cùng Liễu Thuyên cũng thò đầu ra nhìn, Liễu Thuyên nhíu mày, nàng liền đi xuống xe ngựa. Tất cả mọi người bảo vệ đoàn lúc này đều đã sẵn sàng chiến đấu. Liễu Thiên thì lại không có vẻ muốn chiến đấu, hắn vẫn ngồi im đó nhìn.
Liễu Nhân Toàn thầm nghĩ: “Đây chính là đám thổ phỉ mới nổi lên đây!”
Hắn bình thản nói: “Không cần giấu mặt nữa, ngươi có thể lộ diện được rồi. Xa Luân bang, Hạ Linh!”
“Kha kha!” Một tiếng cưới lớn từ xa vọng lại.
“Vèo!” Một ánh sáng lóe lên.
Một thanh cự kiếm sáng lóa từ bên trái bay đến, phía sau có một người đang đạp vào mấy cái thân cây bay theo.
Phụp!
Thanh cự kiếm xuyên qua chặt đứt một thân cây nhỏ rồi cắm lên một đại thụ sau đó.
Người bay phía sau thì rất nhanh đã bay đến đứng lên cán kiếm. Cây kiếm dài đến 2 m, rộng tầm 30 cm, cán cũng dài đến nửa mét.
Tên kia đứng trên đó hắc bào bay bay, tóc dài để xõa, gương mặt có nhiều vết sẹo, ánh mắt có phần dữ tợn, hắn khi này mới nhìn đám người Liễu gia cười nói: “Không ngờ ta lại nổi tiếng như vậy! Ngươi cũng biết ta là ai ư?”
Liễu Nhân Toàn lắc đầu nói: “Nổi tiếng thì chưa chắc nhưng ngươi có biết chúng ta là ai không?”
Hạ Linh ngửa mặt lên trời cười lớn rồi nói: “Haha! Từ xa đến nay Cự Kiếm Hạ Linh ta chưa ngán ai bao giờ! Vì vậy cần gì biết ngươi là ai!”
“Tốt !” Liễu Nhân Toàn gật đầu, hắn quay lại đám người đằng sau nói: “Các người hãy lùi xa một chút, chỗ này không an toàn.”
Cả đám người liền lùi lại hơn chục trượng, rồi mới dừng lại. Cả đám đều đứng quan sát chỉ có Liễu Thuyên thì có vẻ sốt ruột đứng ngồi không yên. Nàng đang rất lo lắng cho phụ thân mình.
Bên kia Liễu Nhân Toàn xuống ngựa, hắn khẽ vỗ vào mông ngựa đuổi con ngựa lùi ra phía sau.
Hạ Linh vuốt tóc nhìn Liễu Nhân Toàn cười khỉnh nói: “Hôm nay ta cùng Liễu tứ gia giao chiến thật là điều ta không muốn. Nếu như ngài có thể để lại tài sản của đoàn cũng mấy nữ nhân kia lại thì ta sẽ không làm khó nữa.”
Liễu Nhân Toàn vừa chỉnh sửa chút quần áo gọn gàng lại vừa nói: “Ta cũng không rõ ai thuê các ngươi nhưng xem ra Xa Luân bang thật sự không nên tồn tại nữa.”
Liễu Nhân Toàn hiểu được tên trước mặt không vì ít tài sản mà đến, chính vì vậy không cần phải nói nhiều làm gì.
“Mạnh miệng!” Hạ Linh lúc này quát lớn sau đó nhảy từ cán cự kiếm xuống, hắn rút thanh kiếm từ đại thụ ra nhảy bổ về phía Liễu Nhân Toàn.
Một luồng kiếm khí theo cự kiếm xé gió bổ xuống Liễu Nhân Toàn.
“Xoạt! Rầm!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện