[Việt Nam] Thiên Ý

Chương 6 : Cảnh giới của mọi người.​

Người đăng: 

.
Tác giả: Mạc Trung Chi Thủy. THIÊN Ý Quyển I: Kỳ Nhân Các. Chương 6 Cảnh giới của mọi người. Mấy người liền ngạc nhiên khi nghe Liễu Thiên hỏi vậy, tất cả đều có vẻ không muốn trả lời nhưng với ánh mắt mong đợi và thúc dục của Liễu Thiên thì Liễu Hải liền nói: “Ta giờ mới ở luyện đến Linh Cơ cảnh đệ thất trọng, Liễu Hòa thì đang ở đệ lục trọng. Liễu Thuyên thì hơn hẳn, nàng đã tu luyện đến Linh Cơ cảnh đệ cửu trọng, Tần Dương cũng đã tu luyện đến đệ cửu trọng.” Liễu Hòa lại nói: “Liễu Thuyên và Tần Dương giờ đều là những đệ tử ngoại môn xuất sắc nhất của đội một và đội hai, ta nghĩ chẳng mấy họ sẽ thành nội môn đệ tử.” Liễu Hòa ca ngợi đồng thời cũng nói cho Liễu Thiên biết đừng có cậy quyền thế bắt nạt Liễu Thuyên như trước. Trong gia tộc thì người có thực lực sẽ được ưu ái hơn rất nhiều, ngay cả Liễu Thiên là đại thiếu gia mà không có năng lực thì cũng không được coi trọng bằng những người có thực lực. Mà Liễu Thuyên được mệnh danh là kỳ tài hiếm có của Liễu gia, nàng giờ được cao tầng Liễu gia rất coi trọng . Liễu Thiên gãi gãi đầu, hắn tất nhiên hiểu dụng ý trong này, hắn chỉ cười cười nói: “Thật ngại quá! Ta giờ mới là Linh cơ cảnh đệ nhị trọng, xem ra không tể không tập trung tu luyện rồi.” Hắn nói xong liền quay người đi ra khỏi chỗ này, đi một đoạn thì bỗng quay người lại nói: “Hẹn gặp lại ở Kỳ Nhân các.” Mấy người kia cũng ngượng ngựu gật đầu, Liễu Thiên đi xa hẳn thì Liễu Hải liền nói: “Hắn đến Kỳ Nhân các thì làm được cái gì chứ? Chỉ làm cho Liễu gia mất mặt mà thôi.” “Đúng!” Liễu Hòa dùng vẻ mặt tự giễu nói: “Mười năm tuổi mới tu luyện đến Linh Cơ cảnh đệ nhị trọng. Lại còn ra vẻ bây giờ mới bắt đầu tập trung tu luyện, hắn nghĩ hắn là ai?” Liễu Thuyên thì không nói gì, nàng đang suy nghĩ một vấn đề khác. Nàng đang không hiểu tại sao Liễu Thiên trước khi đi khẽ nháy mắt với nàng một cái. Ánh mắt này đã hoàn toàn khác trước kia, mà khác biệt đó đã làm cho nàng khó hiểu. Tần Dương kia cũng không nói gì, tên này trong lòng cũng rất khinh bỉ Liễu Thiên nhưng hắn không nói là vì hắn chỉ là người ngoài không tiện bình phẩm về người Liễu gia được. Mà thực ra tên này không những coi thường Liễu Thiên mà còn coi thường cả hai anh em Liễu Hải Liễu Hòa. Hắn chỉ coi trọng Liễu Thuyên, hắn rất muốn lấy cảm tình từ tiểu cô nương Liễu Thuyên, chính vì thế hắn luôn tỏ ra lễ độ và lịch thiệp. … Trưa đến, tại đại sảnh của Liễu gia, mọi người đang tập trung họp bàn gì đó. Ở đây có cả ba anh em Liễu Nhân Khanh, Liễu Nhân Hà, Liễu Nhân Toàn cùng với nhiều trưởng lão. Tam thúc Liễu Nhân Cường của Liễu Thiên đã rời khỏi gia tộc từ mười mấy năm về trước, giờ không có tin tức. Liễu Thiên cũng chẳng nhớ tam thúc của hắn hình hài ra sao nữa. Trong đại sảnh này còn có các vị phu nhân cùng một số người nữa, cả đám người Liễu Thuyên cũng ở đây, hôm nay Liễu gia có vụ họp gì đó khá quan trọng. Liễu Thiên vừa ăn cơm xong, hắn cũng lững thững bước vào đại sảnh. Dưới ánh mặt ngạc nhiên của mọi người hắn từ từ đi vào kiếm một chỗ rồi ngồi xuống. Cơ Ngọc Oanh ngồi ở một cái ghế ở giữa phòng bên phải, nàng khi này nhìn Liễu Thiên bằng ánh mắt khó hiểu. Lúc sáng nàng chỉ nhắc vậy không ngờ Liễu Thiên đến thật. Trước kia chưa bao giờ Liễu Thiên tham gia vào một cuộc họp của Liễu gia. Mọi thứ với Liễu Thiên trước kia đều không quan trọng. Liễu Thiên đến có làm mọi người khá bất ngờ nhưng rồi mọi người cũng rất nhanh quay lại với cuộc họp mà không để ý đến hắn nữa. Trên ghế gia chủ ở chính giữa đại điện, Liễu Nhân Khanh bắt đầu nói: “Hôm nay ta họp mọi người lại là có một số việc thông báo. Thứ nhất là năm nay Liễu gia có thêm Liễu Thiên cũng sẽ đến Kỳ Nhân các, vậy tổng là bảy người tham gia học tập Kỳ Nhân các. Thứ hai là Liễu gia sẽ dựa vào thành tích tu luyện mà tăng trợ cấp hàng năm của mỗi đệ tử lên, kể cả là người Liễu gia hay đệ tử ngoại tộc đều như nhau.” Nói đến đây mọi người băt đầu bàn tán nhưng Liễu Nhân Khanh khẽ ra hiệu rồi lại nói: “Thứ ba là Kỳ Nhân các có thông bào mới. Thông báo đó là mỗi đệ tử gia tộc trực thuộc khi đạt mười tám tuổi mà không thành nội môn đệ tử thì sẽ bị trả về gia tộc. Tông môn sẽ không đào tạo đến năm hai mươi tuổi như trước nữa!” “Cái gì? Mười tám tuổi đã phải đạt đến Khai Minh cảnh ư?” “Như vậy ta phải làm sao bây giờ ?” Tu luyện ở cảnh giới Linh cơ chính là căn bản của người tu luyện. Tất cả phải tự thân vận động hấp thụ linh khí của thiên đia. Ở cấp độ này không thể dùng linh thạch để bồi dưỡng được. Những gia tộc có điều kiện thì cũng chỉ dùng đan dược và linh dược hỗ trợ mà thôi. Mà linh dược thì lại quý hiếm hơn cả linh thạch nên dù là phụ trợ nhưng không phải ai cũng có mà dùng. Mọi người lúc này thi nhau bàn tán, mỗi người đều lo lắng về thông báo mới này. Người đáng phải lo lắng nhất chính là Liễu Thiên nhưng hắn lại tỏ vẻ không mấy quan tâm. Mọi người thì lo âu bàn tán, hắn vẫn thản nhiên như không có gì vậy. Liễu Nhân Khanh lại nói: “Số lượng đệ tử nhận vào mỗi năm của Kỳ Nhân Các là quá nhiều. Kỳ Nhân các muốn lọc bỏ bớt lượng đệ tử có tư chất kém để cho gia tộc tự đào tạo. Trước kia tiêu chuẩn là hai mươi tuổi nay đổi thành mười tám, chính vì vậy tất cả những đệ tử được gửi đi Kỳ Nhân các phải hết sức cố gắng. Mỗi một xuất đi đến đó đều tốn của gia tộc rất nhiều tài sản, các ngươi phải cố gắng hết sức mới được.” Nói xong Liễu Nhân Khanh nhìn về phía Liễu Thiên, người phụ thân này đang rất lo lắng cho con trai mình. Cơ Ngọc Oanh vẻ mặt cũng đầy lo lắng. Liễu Thiên năm nay đã mười năm nhưng mới tu luyện đến Linh Cơ cảnh đệ nhị trọng. Trong vòng ba năm làm sao có thể tiến lên Khai Minh cảnh được. Như vậy chẳng phải Liễu Thiên sẽ sớm bị trả về gia tộc ư? Kỳ Nhân các là nơi có điều kiện tu luyện tốt nhất cho tất cả mọi người, mà bị đuổi về thì sẽ thiệt thòi và cảm thấy vô cùng nhục nhã và tủi thân. Trong phòng rất nhiều người nhìn về chỗ hai người Liễu Thuyên và Tần Dương, hai người họ giờ đã là Linh Cơ cảnh đệ cửu trọng. Trong vòng một năm tới cả hai đều có thể thành nội môn đệ tử. Người không đáng lo nhất chính là hai người họ. Hai anh em Liễu Hải, Liễu Hòa cũng vô cùng lo lắng. Với khả năng tu luyện của họ thì mười tám tuổi khó có thể đạt đến Khai Minh cảnh được. Mấy đệ tử trực thuộc khác cũng thi nhau bàn tán. Liễu Nhân Khanh ra hiệu cho Liễu Nhân Toàn, Liễu Nhân Toàn liền nói: “Lần đi này có thể sẽ gặp chút rắc rối nhưng ta nghĩ mọi người cũng không quá lo lắng. Đồng thời trợ cấp trong tông môn năm nay gia tộp cũng đã nộp gấp đôi. Tất cả các ngươi sẽ có điều kiện tu luyện tốt hơn.” Mọi người lại bàn tán. “Gấp đôi ư! Thật tốt quá! “Có chỗ đan dược kia ta có thể tiến nên đệ bát trong trong năm nay.” “Ta cũng vậy!” Liễu Nhân Toàn khẽ ho, mọi người lại im lặng, gã lại nói: “Những người ngày mai đi Kỳ Nhân các hãy nghỉ ngơi thu xếp đi, chúng ta sẽ đi sớm và ta không muốn phải chờ ai đâu!” Liễu Thiên nghe xong liền đứng dậy, hắn đi ra chỗ Cơ Ngọc Oanh cúi mình khẽ nói: “Con về trước đây .” Nói xong, hắn liền quay người đi ra ngoài đại sảnh. Cơ Ngọc Oanh liền đứng dậy đi theo. Liễu Nhân Khanh thấy Liễu Thiên ra ngoài cũng chỉ lắc đầu thở dài, người phụ thân này cũng không biết phải nói gì nữa. Thế giới chính là như vậy, người yếu kém thì luôn bị coi thường. Phía bên ngoài. Liễu Thiên đang đi thì có tiếng Cơ Ngọc Oanh gọi: “Thiên nhi!” “Sao ạ ?!” Liễu Thiên quay lại, hắn nhíu mày, ánh mắt khó hiểu nhìn Cơ Ngọc Oanh. Hắn nghĩ mình chẳng nhẽ lại làm gì sai ư? “Con không sao chứ? Đừng nghĩ nhiều, con cứ đến đó tu luyện ba năm để mở mang đầu óc rồi về cũng được.” Cơ Ngọc Oanh an ủi. Liễu Thiên mỉm cười, thì ra là mẫu thân hắn sợ hắn nghe thông tin kia xong nản chí, hắn gật đầu nói: “Ba năm là quá nhiều ! Mẫu thân không cần lo lắng. Hài nhi đi dạo trong thành đây.” “Ừm! Nhớ đừng gây sự đấy.” Cơ Ngọc Oanh dặn dò. “Vâng!” Liễu Thiên đi một đoạn đáp lại. Cơ Ngọc Oanh nhìn theo ánh mắt đầy suy tư và phiền muộn. Liễu Thiên đi ra khỏi Liễu phủ, hắn thẳng đường chính mà đi. Hai bên đường bây giờ khá vắng vẻ vì giờ mới đầu giờ chiều . Hắn loăng quăng một hồi thì đi đến cái quảng trường của Vạn Niên thành. Ở đây cũng rất vắng vẻ, không hề có ai cả. Liễu Thiên nhìn một vòng rồi đi lại một cái võ đài nhỏ ở góc quảng trường. “Èm ! Đây chính là chỗ mà mình tới hành tinh này ư?” Hắn nhìn cái đài đấu thầm nói. Liễu Thiên nhìn quanh một lượt mà không thấy ai, hắn suy tư: “Cái tên Đỗ Hoàng kia được một trận sợ vỡ mật a! Nhưng khi nào gặp hắn phải cảm ơn hắn mới được. Không có hắn đánh cho tên này sợ đến nỗi không giám tỉnh dậy thì mình cũng không có cơ hội để xác nhập cái thể xác này.” “Liễu Thiên!” Một giọng nữ nhi, Liễu Thiên quay ra thì nhìn thấy đây là một tiểu cô nương tầm tuổi hắn, dáng người mảnh khảnh, gương mặt xinh đẹp, tóc dài buộc rủ xuống hai vai. “Tiểu Phần?” Liễu Thiên lẩm bẩm, hắn cười nói: “Ngươi hôm nay lại chủ động gọi ta.” Mọi lần hai người gặp nhau thì đều là Liễu Thiên chủ động gọi chêu ghẹo nàng thế mà hôm nay lại ngược lại. Lý Tiểu Phần liền nói: “Ngươi bị đánh một trận như vậy ta nghĩ cũng không giám làm bừa nữa.” Liễu Thiên mỉm cười nói: “Ta sợ Đỗ Hoàng bây giờ mới không giám làm bừa đó.” Lý Tiểu Phần lắc đầu vẻ mặt chán nản nói: “Xem ra ngươi vẫn không biết sợ là gì?” “Ừm!” Liễu Thiên gật đầu, hắn lại hỏi: “Mà ngươi giờ đang ở cảnh giới gì rồi ?” Đây là điều hắn rất quan tâm, trong ký ức của Liễu Thiên trước không hề có thông tin về tu vi của những người hắn quen cả. Lý Tiểu Phần ngạc nhiên, nàng nói: “Ngươi hôm nay cũng quan tâm đến cảnh giới của người khác nữa. Trước kia ngươi có coi ai ra gì đâu ?” Liễu Thiên cười nói: “Ừ thì mai ta cũng đi Kỳ Nhân các nên muốn hỏi thăm chút?” Lý Tiểu Phần liền quay người rời đi, vừa đi vừa nói lại một câu: “Ta giờ đang là Linh Cơ cảnh đệ thất trọng. Nếu đến đó muốn bắt nạt ta e rằng là chuyện không thể.” Liễu Thiên lè lưỡi nói theo một câu: “Không giám!” Lý Tiểu Phần nghe thấy vậy cũng không đáp lại mà chỉ thầm nghĩ: “Tên này có chút gì đó rất lạ! Nhưng mà với tính cách này hắn đến Kỳ Nhân các chắc chắn sẽ chịu nhiều thiệt thòi!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang