[Việt Nam] Thiên Ý

Chương 2 : Phế đi tu vi.​

Người đăng: 

.
Hai người Liễu Nhân Khanh liền quay ra nhìn thì thấy một tên gia đinh chạy vào với vẻ mặt hớt hải. “Gia chủ chuyện lớn rồi ! Đại thiếu…! Đại thiếu…” Tên gia đinh kia chạy vào ấp úng nói không lên lời. “Thiếu gia làm sao?” Cơ Ngọc Oanh vẻ mặt lo lắng hỏi. “Thiếu gia bị người ta đánh bất tỉnh nhân sự rồi!” Tên gia đinh kia khi này lấy lại tinh thần nói lớn. “Cái gì!” Cơ Ngọc Oanh vẻ mặt đại biến lẩm bẩm. “Nhanh dẫn ta đi!” Liễu Nhân Khanh thì đứng phắt dậy nói. “Gia chủ hãy đi theo tiểu nhân!” Tên gia đinh kia khẽ cúi đầu rồi quay người chạy đi, hai vợ chồng Liễu Nhân Khanh rất nhanh chạy theo. Ba người chạy vòng vèo một hồi thì cũng đến nơi. Đây là một cái đại sảnh, mọi người tập trung đông đúc, một thiếu niên nằm ở một cái bàn giữa nhà đang được một thầy thuốc bắt mạch. Cơ Ngọc Oanh thấy vậy liền xen qua đám người chạy lại gần ôm Liễu Thiên rồi hỏi đại phu: “Con ta sao rồi?” Vị đại phu kia có một gương mặt già lua, giờ đây càng trở lên già hơn vì lo lắng, lão thở dài nói: “Thiếu gia bị chấn động quá mạnh nên đã ảnh hưởng đến thần kinh. Tính mạng thì không nguy hiểm nhưng…” “Làm sao?” Cả hai người Cơ Ngọc Oanh cùng Liễu Nhân Khanh đều sốt ruột hỏi. “Thiếu gia rất có thể sẽ không tỉnh lại nữa.” Vị đại phu kia bất đắc dĩ nói. Cơ Ngọc Oanh nghe vậy ngồi xụp xuống, Liễu Nhân Khanh vẻ mặt đầy sát khí quay ra hỏi: “Kẻ nào đã ra tay?” Một tên thiếu niên nói: “Là Đỗ Hoàng của Đỗ gia.” Liễu Nhân Khanh nghe vậy liền hỏi tiếp: “Sự việc thế nào kể ta nghe.” Tên thiếu niên kia liền kể một lượt cho Liễu Nhân Khanh nghe. Sự việc cụ thể nói ra cũng rất đơn giản. Người nằm kia chính là Liễu Thiên năm nay mười năm tuổi, hắn là đại thiếu của Liễu gia. Hôm nay hắn như thường ngày đi chơi loanh quanh trong thành. Lúc đó lại gặp một đám thiếu niên khác cũng tầm tuổi hắn. Tên Liễu Thiên này cậy quyền thế hống hách nên đã trêu ghẹo tiểu cô nương của Lý gia là Lý Tiểu Phần. Mà lúc đó lại có cả Đỗ Hoàng ở đó, hai người lời qua tiếng lại cuối cùng thành ra lên đài tỷ thí. Đỗ Hoàng này cũng bằng tuổi Liễu Thiên, năm nay mười năm tuổi nhưng hắn lại manh hơn nhiều. Hắn đã đến Kỳ Nhân các được ba năm rồi, bây giờ đã đạt Linh Cơ cảnh đệ lục trọng. Lần này kết thúc một năm hắn lại về gia tộc nghỉ ngơi nên hôm nay mới gặp Liễu Thiên. Liễu Thiên thì mười năm tuổi nhưng chưa đến Kỳ Nhân Các, hắn giờ tu vi mới là Linh Cơ Cảnh tầng hai. Mà Kỳ Nhân các yêu cầu nhập môn tối thiểu là Linh Cơ cảnh tầng hai. Độ tuổi gia nhập là ít hơn mười năm đối với người của các gia tộc trực thuộc, ít hơn mười hai đối với các đối tượng khác. Vì thế phải đến mấy ngày nữa hắn mới được gia nhập Kỳ Nhân các. Liễu Thiên và Đỗ Hoàng có chênh lệch quá lớn cho nên kết quả rất đơn giản. Đỗ Hoàng chỉ đánh vài quyền là Liễu Thiên đã nằm đó rồi . Điều đáng nói là tên Đỗ Hoàng kia ngày thường rất ghét Liễu Thiên nên ra tay không lưu tình dẫn đến hậu quả như bây giờ. Liễu Nhân Khanh khi nghe xong liền tức giận quát: “Đỗ gia thật to gan giám lợi dụng tỷ thí để đánh trọng thương nhi tử của ta. Người đâu mau triệu tập mọi người, chúng ta đi Đỗ gia đòi công đạo.” … Ngày hôm sau. Ở đại sảnh lớn của Liễu phủ, ở đây giờ có rất nhiều người đang ngồi đang đứng đủ kiểu. Ở giữa nhà có một cái giường lớn, Liễu Thiên đang nằm ở đó. Hôm qua Liễu Nhân Khanh đến Đỗ gia đòi công đạo nhưng bị Lý gia cùng thành chủ Vạn Niên thành ngăn lại, tất cả đều không muốn động can qua. Sau ngay hôm qua tất cả đã quyết định mở một cuộc họp để xem xử lí việc này như thế nào cho hợp tình hợp lí và cuộc họp này tất nhiên là diễn ra ở Liễu Phủ và dưới sự điều hành của Liễu Nhân Khanh. “Đỗ Hà Anh ngươi giải thích thế nào đây? Hôm nay ngươi không đưa ra được câu trả lời thích đáng thì đừng trách Liễu gia tàn độc.” Liễu Nhân Toàn, tứ thúc của Liễu Thiên, một người ngoài ba mươi gương mặt điển trai nam tính khi này đang tức giận nói. Lại nói Liễu gia hắn là bá chủ Vạn Niên thành nhưng chưa từng đánh người của gia tộc khác bị thương hôm nay lại bị người ta đánh. Mà người bị đánh bất tỉnh lại là cháu hắn - đại thiếu gia Liễu gia nữa. Như vậy dù có là bụt thì cũng không thể nín được. Người trung niên ngồi ở một cái ghế bên phải liền nói: “Tứ gia bớt giận, đây chỉ trẻ con không biết gì. Đỗ mỗ nhất định sẽ bồi thường cho Liễu gia .” Đây chính là gia chủ đỗ gia Đồ Hà Anh đang cầu tình. “Bồi thường? Hừ! Chết người thì ngươi tính bồi thường cái gì?” Liễu Nhân Toàn hừ một cái rồi quát hỏi. “Cái này…!” Đỗ Hà Anh vẻ mặt xám lại không nói được nữa. Một vị ngồi cạnh Đỗ Hà Anh liền nói: “Liễu huynh cứ bình tĩnh. Đại công tử ắt sẽ tỉnh lại thôi, chúng ta có gì từ từ nói chuyện.” Vị này chính là gia chủ Lý gia, Lý Quảng. Hắn hôm nay đến đây chính là muốn giúp đỡ Đỗ gia tránh một kiếp nạn. Dù sao thì sự việc này cũng liên quan đến nữ nhi của hắn. Mà lại nói Đỗ gia mà gặp chuyện thì Liễu gia càng lộng hành nên hai gia tộc này bắt buộc phải che chở cho nhau. Liễu Nhân Khanh từ đầu chưa nói gì bỗng nhiên ôn tồn nói: “Tuy Thiên nhi tính cách ngang ngược nhưng nó chưa từng làm hại đến tính mạng ai bao giờ, hôm nay nó lại bị người khác làm hại đến tính mạng. Là bậc phụ thận ta không thể không đòi lại công đạo được.” Một vị ngồi ngang hàng cũng Liễu Nhân Khanh bỗng nói: “Thế không biết ý Liễu huynh xử trí ra sao?” Đây là thành chủ của Vạn Niên Thành, gã hôm nay cũng đến dự buổi họp này. Liễu Nhân Khanh lúc này liền nói: “Thiên nhi của ta nếu bình yên vô sự thì cũng không nói làm gì nhưng đằng này nó bị đánh cho hôn mê không biết ngày nào tỉnh dậy.” Liễu Nhân Khanh dừng lại một chút rồi lại nhìn sang Đỗ Hà Anh trầm giọng hỏi: “Đỗ Hà Anh ngươi thấy sao?” Đỗ Liên Anh toát mồ hôi hột, hắn liền cúng kính nói: “Không biết công tử bị thương ra sao?” Liễu Nhân Toàn tức giận nói: “Thương ra sao? Lâm đại phu chuẩn đoán rất có thể Thiên nhi sẽ không tỉnh lại!” Đỗ Liên Anh nghe vậy mặt tái đi, hắn lắc đầu thầm than: “Xong rồi!” Vị gia chủ này liền lau mồ hôi rồi thành khẩn nói: “Đỗ gia thật không phải, Liễu huynh xin hãy cho con trai ta một con đường sống. Ta sẽ chặt một tay của nó và bồi thường thêm linh thạch!" Liễu Nhân Khanh nghe vậy có vẻ vẫn không bằng lòng, Liễu Nhân Toàn thì liền cười nhạt nói: “Đơn giản nhì! Người Đỗ gia đánh trọng thương, làm cho đại công tử của Liễu gia hôn mê không biết khi nào tỉnh lại mà chỉ mất có một cánh tay.” “Bây giờ ít nhất phải phế đi tu vi của hắn! Nếu cháu ta thực sự không tỉnh lại thì chúng ta sẽ xử lại!” Liễu Nhân Toàn liền nói . Vị tứ thúc này là người rất thẳng tính đồng thời cũng không thích chịu thiệt. Liễu gia nếu không phải là gia tộc hiền lành thì sớm đã giết Đỗ Hoàng rồi làm sao xử nhẹ thế được. Mọi người nghe thấy vậy đều có phản ứng khác nhau, vị thành chủ kia liền nói: “Liễu huynh cần gì phải ra tay nặng thế, dù gì nó cũng chỉ là một đứa trẻ.” “Hừ! Đứa trẻ! Thiên nhi nhà ta không là một đứa trẻ sao?” Liễu Nhân Toàn khó chịu, gã không khách khí nói. Lí Quảng liền đỡ lời: “Đành là như vậy nhưng cũng phải cho bọn trẻ cơ hội sửa chữa lỗi lầm.” “Đỗ Hoàng thì có cơ hội sửa sai thế nhi tử của ta?” Liễu Nhân Khanh liền nói ánh mắt lộ sát khí. “Các vị cũng không nên quá tuyệt tình!” Một vị não giả ngồi từ đầu đến giờ bỗng nhiên nói . Đây chính là một người bên triều đình, tuy triều đình không mấy quyền lực nhưng cũng có chút ảnh hưởng về kinh tế giao thương mà thôi. “Tuyệt tình! Haha! Tuyệt tình thì sao? Đừng nói là Liễu gia ta, hôm nay Đỗ gia ngươi có người chết hay hôn mê xem các ngươi có để yên không? Thôi bớt thừa lời đi!” Liễu Nhân Toàn cười nhạt nói. “Không cần nói nhiều, hoặc phế đi Đỗ Hoàng hoặc Liễu gia ta sẽ khai chiến với Đỗ gia. Ta tin Kỳ Nhân các cũng không quản vấn đề thù hận giữa hai gia tộc như chúng ta đâu!” Liễu Nhân Khanh phẩy tây áo đứng dậy nhìn sang vị thành chủ Vạn Niên thành nói. Vị thành chủ kia thấy vậy thở dài một cái liền nói: “Có thể cho ta chút mặt mũi mà xử nhẹ được không, trẻ con mất một cánh tay cũng đủ rồi. Mà chưa biết chừng công tử lại tỉnh lại không chừng.” Vị thành chủ đang muốn giảm án cho Đỗ Hoàng, mất một cánh tay tuy tàn khốc nhưng vẫn hơn rất nhiều việc bị phế bỏ tu vi không thể trở thành võ giả chứ đừng nói là tu luyện thành dị giả nữa. “Đây là Thiên nhi còn có thể tỉnh lại nên mới xử nhẹ như vậy nếu không người nghĩ mạng của Đỗ Hoàng có thể đổi được mạng của cháu ta ư?” Liễu Nhân Toàn vẻ mặt lạnh khốc nói. Liễu Nhân Khanh thì vẻ mặt vẫn nghiêm trang, gã nói: “Cho dù thế nào cũng phải phế đi tu vi, chúng ta không lấy mạng hắn là đã rất lể mặt các ngươi rồi.” “Liễu gia xưa này không thích hiếp người yếu nhưng làm bị thương người trong tộc ta thì chắc chắn phải trả giá.” Một trưởng lão già cả râu tóc bạc phơ lúc này bỗng nhiên mở miệng. Toàn trường bỗng trở lên yên ắng, không ai nói gì cả, tất cả lúc này đều tập trung vào Đỗ Liên Anh. Đỗ Liên Anh vẻ mặt đau khổ không biết nói gì, hắn hiểu thế lực của Liễu gia, đừng nói là Liễu gia có cao thủ Hoành Không cảnh mà ngay cả các cao thủ Huyền Môn cảnh và Khai Minh cảnh cũng nhiều hơn hai gia tộc Đỗ, Lý ở Vạn Niên thành. Đồng thời Liễu gia cũng có gia tài lớn hơn nhiều lần hai gia tộc bọn họ cộng lại. Thành chủ tuy là người của Kỳ Nhân các cử đến quản lý nhưng cũng không thể can dự quá sâu vào tranh chấp trong những gia tộc. Mỗi một gia tộc khi ký hiệp ước trực thuộc với Kỳ Nhân các đều được Kỳ Nhân các quan tâm bảo vệ và bồi dưỡng hậu nhân, đồng thời hàng năm mỗi gia tộc đều phải nộp cống phẩm cho Kỳ Nhân các đồng thời khi Kỳ Nhân các cần dùng người thì tất cả các gia tộc đều phải đáp ứng cử người đi. Kỳ Nhân các cũng không quản lí khu vực mà mỗi gia tộc chiếm cứ, chỉ cần không ảnh hưởng đến Nhất Xuân quốc thì Kỳ Nhân các không quản. Vì vậy những gia tộc lớn vẫn có quyền chèn ép gia tộc nhỏ! Những gia tộc nhỏ nếu có thực lực thì vẫn có thể đánh bại gia tộc lớn mà phát triển. Vì vậy đừng mơ đến một cuộc sống không xung đột! Thành chủ cũng hết cách nói đỡ vì người Đỗ gia đã thế yếu lại còn đuối lí thành ra cũng không có gì để nói chỉ xin giảm nhẹ nhưng không được cũng đành chịu. Vị lão giả của triều đình kia cũng bất lực, lão thật sự không có quyền gì ở đây. Ở thế giới này quốc gia gồm hai thế lực là chính trị và quân sự . Quân sự của Nhất Xuân quốc chính là Kỳ Nhân các, chính trị là Văn Đài. Ở Văn Đài có một triều đình nhưng triều đình đó chỉ lo về kinh tế và phát triển của người dân bình thường mà thôi. Tất cả những vấn đề liên quan đến dị giả đều do Kỳ Nhân các phụ trách, bao gồm của việc huấn luyện dị giả. Vì vậy một gia tộc dị giả vốn không do triều đình quản lí. Sau một hồi suy nghĩ, Đỗ Hà Anh liền cắn răng nói: “Được! Ta sẽ phế đi tu vi của Hoàng nhi, nhưng ta mong từ sau việc này hãy kết thúc không còn ân oán gì nữa.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang