[Dịch] Thiên Vương

Chương 85 : Thôn phệ

Người đăng: 

.
Một con Kiêu đang nôn nóng bất an quỳ rạp sát bìa rừng, giống như là cảm nhận được hơi thở của sinh vật cao cấp hơn, sinh hóa thú cấp thấp này ra sức dùng móng vuốt cào trên mặt đất, sau đó dưới sự sợ hãi cực độ đem đầu chôn thật sâu vào trong đất … giống như là đà điểu. Rốt cục, sinh vật cường đại trong rừng cây kia cũng lộ diện! Từ trên hình thể mà xét thì nó giống như là một con Kiêu được phóng đại, nhưng lại có chút bất đồng, bởi vì nó chỉ dùng hai chân sau để đi! So với những con Kiêu cấp thấp khác, chi sau của nó càng tráng kiện hữu lực! Hơn nữa toàn thân nó cũng không bao phủ lông chim mềm mại, mà là một thân lông tơ trắng như tuyết. Nó không có hai cánh … hai cánh nó như đã thoái hóa, không, phải nói là tiến hóa! Vốn những con Kiêu bình thường phía cuối hai cánh có một loại móng vuốt giống như chi trước, mà quái vật trước mặt cơ bản đã không nhìn thấy hình dáng hai cánh, chi trước tráng kiện như cánh tay người … hoặc là nói càng giống như một loại động vật có vú nào đó … Hùng?! (Gấu) Mà ở bên dưới hai cánh tay nó còn một chút gì đó giống như là màng thịt mỏng manh lưu lại sau khi hai cánh tiến hóa, màng thịt có màu nâu … đó cũng là bộ phận duy nhất có màu sẫm trên toàn thân nó. Khi nó đứng thẳng ước chừng cao khoảng hai thước, mà theo thân thể nó mà xét thì càng giống một con gấu, cảm giác tráng kiện và tràn ngập lực lượng --- điểm này có thể nhìn ra từ phần cơ thể lộ da dưới lớp lông. Đầu nó vẫn có hình tam giác, bất quá hình dạng cũng không quá rõ ràng, các góc cạnh thoáng mượt mà hơn một ít --- cái này đại khái cũng tượng trưng cho tiến hóa cao cấp a. Quan trọng nhất là … quái vật này trên hai khuỷu tay mọc ra hai cái gai xương bén nhọn! Hai gai xương chiều dài chừng một thước, có màu bạc, hơn nữa còn sắc bén! Giống như trên hai khuỷu tay nó có hai thanh cốt đao tự nhiên! Kiêu hùng … nguyên lai chính là cái dạng này?! Sau khi bước ra khỏi rừng cây, đôi mắt đầy hung quang của nó hung tợn nhìn ra bốn phía, lúc nhìn thấy những đồng loại cấp thấp hơn đang run rẩy quỳ rạp trên mặt đất xung quanh, Kiêu hùng giống như thị uy liền rít gào! Thời điểm ngửa mặt lên trời, chi trước ra sức đấm lên ngực, tiếng đấm ngực cộng hưởng càng khiến cho âm thanh rít gào phát ra to rõ hơn. Nó bước tới từng bước một, lũ Kiêu hai bên giống như sợ hãi cực độ, một mực run rẩy cúi đầu xuống, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn một cái --- thật giống như những nô bộc hèn mọn nghênh đón vị vua của giống loài mình. Sau đó, từng chút một thối lui về sau, nhường đường cho Kiêu hùng. Nhưng Kiêu hùng giống như chưa thỏa mãn, trong hai mắt nó trừ bỏ sự hung tàn cư nhiên còn toát ra một tia tham lam! Đây là vẻ tham lam hàng thật giá thật! Mới đầu Trần Tiêu còn có chút hoài nghi, nhưng mà rất nhanh hắn xác nhận chính mình không có nhìn lầm. Kia đích thật là tham lam … Trong cặp mắt kia cư nhiên toát ra tình cảm mà chỉ những sinh vật có trí tuệ cao mới có! Rốt cục Kiêu hùng bước tới trước mặt một con Kiêu, con vật đáng thương đó nằm trên mặt đất, liều mạng kêu thảm. Kiêu hùng bỗng nhiên dựng thẳng thân hình khổng lồ, sau đó bàn tay to lớn hung hăng vỗ xuống đầu con Kiêu kia! Ba một tiếng, đầu con Kiêu đáng thương kia giống như quả dưa hấu vỡ ra! Óc cùng với máu thịt tung tóe, lập tức bỏ mạng! Mà Kiêu hùng sau một tiếng gầm rú liền mở to mồm cắn xuống! Nó điên cuồng cắn nuốt, miếng đầu tiên đã đem nửa đầu con Kiêu kia cắn xuống, phát ra âm thanh xương cốt cùng máu thịt bị nhai nát “rào rạo rào rạo” làm cho người ta sởn tóc gáy! Mùi vị của máu tươi tựa như làm cho nó phi thường vui sướng, nó tham lam đem miệng kề lên vết thương của con Kiêu xấu số kia, vươn đầu lưỡi đỏ tươi nhanh nhẹn liếm láp số máu tươi chảy ra! Những con Kiêu khác đều sợ ngây người, nhưng mà ngay cả như thế chúng cũng không có một chút ý đồ phản kháng, chỉ tận lực cố gắng đem thân thể chính mình cách xa tên to lớn kia ra một chút, lại là vẫn run rẩy như trước, hết sức đem đầu mình vùi càng sâu hơn xuống đất! Đám người Trần Tiêu đứng xem đều ngây dại, tràng cảnh như thế thiếu chút nữa dọa cho Bạch Thái hôn mê bất tỉnh, cho dù là Tiêu Tình, dù sao nàng cũng là một cô gái, thấy cảnh tượng đẫm máu như thế cũng không tự chủ được mà sắc mặt trở nên trắng bệch. Trần Tiêu lại nhìn chăm chú con Kiêu hùng này, bởi vì thiết bị dò xét từ sau khi nó bước ra khỏi rừng cây đã sáng lên đèn đỏ! “Cảnh báo, Cực độ nguy hiểm! Tiến vào khu vực cực độ nguy hiểm!” Trần Tiêu khẽ nheo mắt, sau đó bỗng nhiên làm ra một hành động không tưởng : Hắn nhẹ nhàng giơ tay lên ấn một cái trên tai nghe, đem thiết bị dò xét tắt đi! “Làm sao vậy? Nhìn không được sao?” Monica hai tay ôm trước ngực, nhẹ nhàng cười lạnh. Tư thế này của nàng khiến cho đôi bạo nhũ vốn đã căng chặt, dưới sức ép đôi tay như muốn phá áo mà ra … “Chúng nó vì sao không phản kháng?” Trần Tiêu nhẹ nhàng cười. “Phản kháng?” Ngữ khí của Monica có chút cao thâm : “Đây là do Gien vĩ đại quyết định vận mệnh! Những tên đáng thương đó không dám phản kháng.” Trần Tiêu lại nhìn chằm chằm vào con Kiêu hùng đang dùng bữa kia --- nó giống như cảm thấy hứng thú đối với máu tươi, nhưng lại đối với thi thể con Kiêu kia không ăn nhiều lắm, Trần Tiêu có thể nhìn ra, nó chính là cố ý dùng răng nanh bén nhọn đâm phá thi thể, cố gắng làm cho máu tươi chảy ra từ vết thương nhiều hết mức có thể. “Cô nói là Gien?” Trần Tiêu nghĩ nghĩ : “Chẳng lẽ những con Kiêu đó cùng với con Kiêu hùng này … Chúng nó?” Monica nhẹ nhàng cười : “Thật sự là một cậu bé hết sức tò mò nha. Nhưng rất thông minh, bị cậu đoán đúng rồi. Không sai … những con Kiêu đó đều là Kiêu hùng dùng Gien của mình cải tạo ra.” Nói xong, nàng tự nhiên dùng ánh mắt ôn nhu như nhìn thấy tình nhân nhìn về phía Kiêu hùng : “Bảo bối của ta, nó là sinh vật hoàn mĩ nhất mà ta từng gặp! Sinh hóa thú hoàn mĩ nhất … Không, phải nói là sinh vật tự chủ tiến hóa hoàn mĩ nhất! Ha ha ha ha! Có thể nói, người lúc trước sáng tạo ra sinh vật này chính là thiên tài trong thiên tài!” Dừng một chút, nàng đắc ý nhìn Trần Tiêu : “Thông minh như cậu chắc có thể đoán được bảo bối này tiến hóa như thế nào chứ?” “Cái này có gì khó đoán, là máu!” Trần Tiêu hừ một tiếng. “Không không không, nếu chỉ đơn thuần là hút máu tiến hóa thì không thể thể hiện ra điểm hoàn mĩ của nó … đặc điểm hoàn mĩ nhất của bảo bối của ta là … Nó có thể tự chế tạo vật thực cho mình!” Chế tạo … Thực vật? Chế tạo?! “Thức ăn của Kiêu hùng là máu có chứa Gien biến dị … cũng chính là máu của dị năng giả! Đương nhiên, đối với những sinh vật dị năng khác, ví dụ như máu của sinh hóa thú cũng là món ăn ngon đối với Kiêu hùng. Nhưng mà trên thế giới này sinh vật dị năng dù sao cũng là số ít. Cho dù là sinh hóa thú có Gien đột biến cũng rất khó tìm kiếm. Nhưng vấn đề này cũng không làm khó được bảo bối của ta … Ha ha ha!” Monica nhìn Kiêu hùng đang ăn, ánh mắt càng trở nên hưng phấn, thậm chí không nhịn được còn nhẹ nhàng liếm môi chính mình, ánh mắt nóng bỏng như lửa giống như đang yêu điên cuồng say đắm! Đáng sợ chính là, loại ánh mắt yêu say đắm điên cuồng này cũng không hướng về phía người nào khác, mà là hướng tới con quái vật đáng sợ kia! Trần Tiêu nhanh chóng suy nghĩ. Chế tạo vật thực … nói cách khác, chính là chế tạo dị năng giả cùng với sinh vật dị năng? “Gien tạo thành nó, hơn một nửa là của con dơi, một phần ba thuộc họ hàng nhà chó, còn có một phần nhỏ là gấu.” Monica ôn nhu nói : “Nói cách khác, con dơi được xem như họ hàng gần. Tại thời điểm cần thiết, nó có thể bắt dơi, sau đó … thông qua máu hoặc dịch, đem con dơi đó biến hóa thành Kiêu!” “Biến? Biến như thế nào?” “Rất đơn giản, cắn xé … hút máu! Đương nhiên, còn một loại biện pháp kì diệu khác, chính là … giao phối!” Thời điểm Monica nói đến từ “giao phối”, trên gương mặt tái nhợt thoáng qua một tia đùa cợt, mà ngay cả hơi thở cũng trở nên dồn dập thêm vài phần. --- Nữ nhân này thật biến thái! Trong lòng Trần Tiêu định nghĩa một cách chuẩn xác. (DG : Híc híc, thật là phí của trời … ngon lành thế mà lại để cho thú nó xơi, mình thích làm cầm thú (>_
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang