[Dịch] Thiên Vương

Chương 83 : Điện từ bạo.

Người đăng: 

.
Tiêu Tình cùng với Trần Tiêu chạy ra khỏi rừng cây, phòng dụng cụ cách đó không xa, tiếng kêu thảm thiết vừa rồi cùng những tiếng rên rỉ khiến trong lòng hắn như bốc hỏa, lo lắng những đồng bạn trong phòng gặp bất trắc gì đó. Hai người vừa ra khỏi rừng cây, đột nhiên từ hướng phòng dụng cụ một hình cung màu lam chợt sáng lên trong bóng đêm! Đạo ánh sáng màu lam kia phóng lên cao giống hệt như Bắc cực cực quang từng thấy trên TV, nơi xuất phát đúng là phòng dụng cụ! Sau đó từ trong cột lam quang hình thành một vòng tròn ánh sáng, giống như sóng xung kích hình thành sau khi bom nổ, chỉ là không có âm thanh bạo liệt, cứ như vậy yên tĩnh không tiếng động như sóng nước khuếch tán ra xung quanh … Trong nháy mắt thời gian như ngừng lại, quang mang màu lam trong mắt Trần Tiêu mang theo ánh sáng xanh ngọc diễm lệ khó có thể miêu tả! Sóng gợn, rồi khuếch tán, tiếp tục khuếch tán … Rất nhanh, diện tích khuếch tán lúc đầu chỉ cách phòng dụng cụ một chút đã vượt qua bán kính mấy chục thước … Chung quanh đó, ngay cả biệt thự, cây cối, toàn bộ đều bị bao phủ bên trong vòng tròn ánh sáng … Cuối cùng, sau khi toàn bộ biệt thự bị lam quang bao phủ chợt nghe một trận âm thanh vỡ vụn dày đặc !! Âm thanh lách cách loảng xoảng vang lên không dứt, tất cả cửa sổ, đèn điện, dụng cụ thủy tinh đền vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, bay loạn khắp nơi! Giống như trong nháy mắt này trọng lực đã không còn tác dụng, tất cả cửa sổ biệt thự vỡ tan khiến cho mảnh vụn thủy tinh bay đầy trời như một đàn bướm đang điên cuồng loạn vũ! Trần Tiêu ngây dại, Tiêu Tình cũng ngây dại … Giờ khắc này, chỉ trong chớp mắt, mà tựa như vĩnh hằng! Trong phạm vi bao phủ của lam quang, thân thể quái thú đầu tiên bắt đầu bị ăn mòn, trên thân hình vốn tráng kiện mà xấu xí, từng mảnh từng mảnh lông chim màu đen sinh ra phản ứng trước tiên --- từng mảnh lông chim trong lam quang giống như bị châm lửa, trong nháy mắt hóa thành chùm lửa!! Hào quang chói mắt, nếu giờ phút này cẩn thận nhìn mà nói, thậm chí có thể thấy bên trong lam quang thân thể quái thú như trở nên trong suốt! Ngay cả xương cốt bên trong cũng có thể thấy được rõ ràng! Con quái vật nguyên bản đang ghé vào cửa sổ trở thành đối tượng tử vong đầu tiên! Nó ra sức mở miệng ngửa mặt lên trời giống như gào thét, lại là trong cái miệng đang mở lớn một âm thanh cũng không thể phát ra! Dòng điện mạnh mẽ trong nháy mắt cơ hồ đem dây thanh quản trong yết hầu nó hoàn toàn phá hủy! Lông chim toàn thân bốc cháy từng mảnh, rất nhanh đem nó hóa thành một ngọn lửa! Dưới dòng điện mãnh liệt, mỗi một chiếc lông chim, mỗi một phần thân thể, mỗi một khớp xương, thậm chí là từng giọt máu đều bị thiêu đốt mãnh liệt! Ngắn ngủi mấy giây, một con quái thú hoành tráng sau khi bị lam quang quét qua hoàn toàn hóa thành một cái xác khô! Giống như nó toàn thân chỗ nào có thể đốt đều bị thiêu đốt hoàn toàn! Phần còn lại thuần túy giống như một cái tiêu bản trải qua nhiều năm phơi sương phơi gió! Chính là vẫn như cũ duy trì tư thế ngẩng đầu rít gào … Lam quang quét ngang một lượt, thời gian duy trì không đến hai mươi giây, lại là mấy quái thú ở gần phòng dụng cụ sau khi bị quét qua toàn bộ hóa thành thây khô rơi trên đất. Mà những quái thú cách phòng dụng cụ xa một chút chỉ kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết cuối cùng … trong tiếng tru thê lương thảm thiết, thân thể chúng bỗng nhiên bành trướng lên, giống như khí cầu, cuối cùng vỡ tung trong tiếng tru, từng đoàn hoa máu tung tóe bắn ra, thân thể bị tàn phá ầm ầm ngã xuống … Tiêu Tình và Trần Tiêu đang đứng ở khoảng cách khá xa, lại thấy một màn cảnh tượng đáng sợ như vậy, hai người cũng trở nên ngây dại … Ngay lúc đó, lam quang tràn tới. Trần Tiêu trong lòng nhảy dựng, bỗng nhiên dụng lực kéo Tiêu Tình nằm xuống đất, chính hắn phủ lên người nàng, tứ chi mở ra, giống như bạch tuộc hung hăng đem nàng ôm trong lồng ngực, chặt chẽ bao lấy … Lam quang như sóng nước tràn qua thân thể Trần Tiêu, hắn lập tức cảm giác được sau lưng vang lên một trận âm thanh phách phách bạch bạch rất nhỏ. May mắn là trang bị hắn đang mặc là áo da có chức năng phòng hộ điện từ rất hiệu quả, sau khi lam quang tiếp xúc thân thể Trần Tiêu, chất liệu đặc thù của áo da lập tức có phản ứng --- một tầng phòng hộ trong suốt như có như không lan ra, đem lam quang ngăn ở bên ngoài … Cũng may mắn là như thế, nếu không mà nói, kể cả Trần Tiêu không có việc gì nhưng mà Tiêu Tình ở phía dưới chỉ sợ …!!! Sau hai mươi giây, tất cả mới dần dần bình ổn xuống, lại là nhìn trước mắt … Một loạt đại thụ gần biệt thự, trên ngọn phủ kín mảnh thủy tinh! Trên bãi cỏ tràn đầy mảnh vụn thủy tinh, dưới bóng đêm ánh sáng lấp lánh! Duy nhất hoàn hảo không tổn hao gì, cũng chỉ có phòng dụng cụ đứng cô độc xa xa! Chung quanh bên ngoài, đã không còn quái vật nào có thể đứng vững! Bạch Thái cùng Từ nhị thiếu đều mở to hai mắt nhìn, nhìn Child Child đang đứng bên cửa sổ. Cô bé nhìn có vẻ nhu thuận đáng yêu này … nàng, nàng còn là nhân loại sao?! Child Child đứng quay lưng về phía hai người, bóng dáng nàng vẫn mềm mại như cũ, chính là ở trên tay nàng tựa hồ lưu lại một tia lam quang đang dần ảm đạm … Rốt cục thân thể Child Child lung lay hai cái, mềm oặt ngã xuống, Từ nhị thiếu nhanh chóng đi lên đỡ lấy nàng, đã thấy Child Child mí mắt nhắm chặt, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh. Mặc kệ trong lòng kinh hoàng, mặc kệ trong lòng vô cùng rung động, nhưng mà giờ phút này … “Hình như … quái vật chết hết rồi?” Bạch Thái mờ mịt hỏi một câu. “Hình như là vậy.” Từ nhị thiếu cũng có chút hồ đồ : “Chúng ta an toàn rồi sao?” Trong một phòng cao nhất tại biệt thự cách phòng dụng cụ xa nhất, một bóng người lẳng lặng đứng trong bóng tối bên cửa sổ, bóng đêm bao phủ hoàn toàn bóng dáng kia, chỉ để lại đôi mắt lóe sáng đang lạnh lùng nhìn chằm chằm phòng dụng cụ xa xa … Bởi vì biệt thự cách phòng dụng cụ xa nhất nên khi lam quang lan đến đây đã suy yếu đi nhiều, dụng cụ thủy tinh trong phòng vỡ vụn, bất quá các thứ khác coi như nguyên vẹn. “Hừ … Không thể ngờ được a, một lam huyết nhân cấp thấp cư nhiên có được lực lượng mạnh như vậy …” Bóng người kia lạnh lùng cười : “Năng lượng vừa rồi cấp bao nhiêu? Hừ … đạt tới B cấp a! Đem điện từ trong nháy mắt kích nổ tạo thành kĩ năng công kích cường đại Điện từ bạo, cô bé chết tiệt này thiếu chút nữa phá hỏng kế hoạch của ta!” Nhìn những quái vật đã hóa thành xác khô ở xa xa, thanh âm của bóng người kia càng thêm âm trầm : “Hình như không còn cảm giác được nguồn gốc lực lượng điện từ … Năng lượng cô bé này hao hết rồi …” Rồi tự lẩm bẩm một mình : “Điện từ bạo tuy rằng đáng sợ, nhưng ngươi cũng chỉ có thể sử dụng một lần thôi, lại là ta còn có rất nhiều rất nhiều Kiêu!!!” Bóng người nọ nhanh chóng nhảy ra ngoài cửa sổ, nhảy lên sân thượng bên trên, trong màn đêm, chỉ thấy bóng người kia mở hai tay, ngửa mặt lên trời, trong miệng nhẹ nhàng phát ra một loại thanh âm kì dị … Thanh âm này tần số cũng không lớn, nếu khoảng cách xa một chút mà nói, con người không thể nghe được. Lại là tần số chấn động này lỗ tai người không thể nghe được, nhưng đối với dã thú lại rất mẫn cảm!! Rất nhanh, sau khi âm ba khuếch tán ra, trên triền núi ở đảo nhỏ xa xa đột nhiên truyền đến một trận tiếng tru hưởng ứng! Trần Tiêu từ trên mặt đất đứng lên, kéo Tiêu Tình dậy : “Cô sao rồi?” “……” Tiêu Tình dùng ánh mắt phức tạp liếc Trần Tiêu một cái : “Tôi không sao. Nhưng vừa rồi … đó là gì vậy? Ánh sáng màu lam này?” “Tôi không biết.” Trần Tiêu trong lòng mơ hồ đoán được vài phần, chính là không dám xác nhận. “Anh … vì sao anh không bị lam quang ảnh hưởng?” Tiêu Tình cẩn thận nhìn Trần Tiêu : “Trần Tiêu, anh rốt cuộc …? Đôi giày của anh, còn có bộ áo da trên người anh cũng không phải mặt hàng bình thường a!” Lúc hai người trở lại phòng dụng cụ, Từ nhị thiếu và Bạch Thái thấy hai người an toàn trở về cùng thở ra nhẹ nhõm. Trần Tiêu vừa nhìn thấy Child Child hôn mê liền hiểu ra tất cả, trước tiên đi tới ôm lấy nàng, dùng thiết bị dò xét kiểm tra một chút. Hoàn hảo, sinh mệnh phản ứng mạnh mẽ, chỉ là tựa hồ năng lượng trên người Child Child đã hao hết toàn bộ. Giờ phút này số liệu của Child Child hiển thị trên thiết bị dò xét hoàn toàn chính là tiêu chuẩn của một người bình thường. “Tôi biết tất cả mọi người có rất nhiều câu hỏi, nhưng mà chờ sau khi mọi việc kết thúc hãy nói!!” Trần Tiêu trầm giọng nói. “Bây giờ hẳn là an toàn rồi?” Bạch Thái có chút lo lắng : “Những quái vật đó không phải chết hết rồi sao?” Ngay sau đó, xa xa truyền đến một trận tiếng tru làm cho sắc mặt mọi người trở nên trắng bệch. “Những quái vật đó … rốt cuộc có bao nhiêu a?” Từ nhị thiếu căm tức kêu lên một tiếng. “Vấn đề không phải ở quái vật, mà là ở người!” Trần Tiêu thần sắc nghiêm nghị : “Trên đảo có người đang khống chế quái vật, tôi có thể khẳng định điều này!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang