[Dịch] Thiên Vương
Chương 76 : Nhờ cậu!
.
Lớp học tiếng Pháp của Monica phi thường thành công --- thành công ở đây có nghĩa là nàng đã thành công hấp dẫn sự chú ý của tuyệt đại đa số nam sinh viên, số người tham gia lớp học của nàng có thể nói đứng đầu toàn bộ Cơ Đức học viện. Chỉ là trên lớp, trong những sinh viên ngồi bên dưới có bao nhiêu người thực sự chú ý tới tri thức trong sách giáo khoa --- vậy thì khó nói được.
Sau khi tan học, Monica dĩ nhiên bị rất nhiều nam sinh vây quanh, điều này làm cho một số nữ sinh ngoảnh mặt xem thường.
Bất quá, khi Từ nhị thiếu đi tới, hắn chỉ cần ho khan một tiếng, những nam sinh đang vây quanh Monica rất nhanh lui lại nhường một con đường --- ở Cơ Đức học viện, Từ nhị thiếu luôn được xếp hàng đầu. Những đệ tử nhà giàu này kể cả trong lòng không cam, cho dù thèm nhỏ dãi sắc đẹp của mỹ nữ cũng không ngốc đến độ vì một nữ nhân mà đắc tội với nhân vật có thực lực như Từ nhị thiếu --- đừng nhìn đám thiếu gia háo sắc, ăn chơi trác táng mà lầm thành nhân vật cỏ rác vô danh.
Kì thật với bối cảnh của những người này, nếu háo sắc như trong lời nói thì đã sớm từng trải kinh nghiệm phong phú rồi --- với thế đạo bây giờ, chỉ cần có tiền là có thể đổi được rất nhiều rất nhiều thứ, mỹ nữ cũng là một trong số đó.
Nữ nhân Monica này tuy thành thục xinh đẹp, hấp dẫn mê người, nhưng nữ nhân xinh đẹp có ít sao? Nếu vì thế mà đắc tội Từ nhị thiếu thì hậu quả càng nghiêm trọng a.
Tuy rằng trong lòng thầm hận : Lại một đóa hoa tươi bị Từ nhị thiếu gia hái trước, bất quá mọi người cũng đều thức thời mà lui bước.
“Tôi rất ngạc nhiên.” Từ nhị thiếu đi đến bên cạnh bục giảng, một tay chống nhẹ lên chiếc bàn bên cạnh, trưng ra nụ cười tiêu sái nhất : “Monica, một nữ nhân xinh đẹp như cô vì sao lại chọn cái nghề giáo viên này?”
Hắn trực tiếp ngay cả cách gọi “lão sư” cũng đều lược bỏ, không thể nghi ngờ, đã đưa ra tín hiệu tấn công lớn mật không thèm che giấu.
Monica nhẹ nâng cặp kính, đôi mắt câu hồn như phóng điện nhìn lên bàn tay Từ nhị thiếu trên chiếc bàn bên cạnh --- tay Từ nhị thiếu chỉ cách tay của Monica có mất cm --- hành động này có vẻ như hắn không cố ý.
“Nếu tôi nói là bởi vì tôi thích, cậu tin không?”
Từ nhị thiếu mỉm cười, từ chối cho ý kiến, lại cố ý nhích lên phía trước, cái mũi cơ hồ sắp chạm vào mặt Monica, khẽ hít một hơi, trong ánh mắt mang theo một tia thưởng thức nhàn nhạt: “Tôi thích mùi nước hoa của cô, Độc dược. Chứng minh cô là một nữ nhân thích cuộc sống mạo hiểm và kích thích.”
“Một nửa dòng máu của tôi là người Pháp.” Monica cũng không ngại đối mặt với tư thế tấn công của Từ nhị thiếu --- lấy tư thế hiện nay của Từ nhị thiếu, thật sự đã vượt quá một khoảng lớn trong quan hệ cô trò.
Những nam sinh bên cạnh tuy rằng trong lòng cảm thấy bất dắc dĩ nhưng cũng chỉ có thể lùi càng xa hơn.
“Cho nên tôi mới nói … nước hoa Độc dược cũng không thích hợp cho thân phận giáo viên a.” Từ nhị thiếu bộ dạng không thèm để ý, nhưng ánh mắt lại không kiêng nể nhìn chằm chằm vào mặt Monica.
Monica điềm đạm cười : “Cũng như nhau cả thôi, thái độ của cậu cũng không phải là thái độ sinh viên nên có với giáo sư a.”
Từ nhị thiếu nhún nhún vai, trực tiếp vươn tay qua lấy sách vở và bút của Monica, viết một dãy số lên mặt sách.
“Đây là số điện thoại của tôi … trước chín giờ tối nay, tôi sẽ chờ điện thoại của cô --- nếu như cô thích mạo hiểm như đã nói.”
Nói xong những lời đó, Từ nhị thiếu liền trực tiếp xoay người đi, nhanh chóng cùng Trần Tiêu rời khỏi phòng học.
Ra khỏi phòng, Trần Tiêu mới thở dài, liếc mắt nhìn người bạn tốt một cái : “Cái này gọi là lạt mềm buộc chặt a?”
Từ nhị thiếu lười biếng cười : “Những nữ nhân như nàng nhất định có rất nhiều nam nhân xoay quanh nịnh bợ nàng, cũng giống như một lũ ruồi bu quanh. Không bằng thể hiện lạnh nhạt một chút, nói không chừng có thể kích thích lòng hiếu kỳ của nàng, cái này cũng chính là tâm lý chiến.”
Trần Tiêu lắc đầu, có vẻ không đồng ý với cách nói của Từ nhị thiếu.
Bất quá Từ nhị thiếu lập tức quay đầu nhìn trái nhìn phải, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở cuối hành lang, khóe miệng lộ ra nụ cười kì quái : “Thế nào? Biểu hiện vừa rồi của tôi thế nào? Nàng đều thấy được chứ? Sắc mặt có phải rất không tốt không?”
Trần Tiêu nhìn chằm chằm ánh mắt Từ nhị thiếu : “Cậu biết vừa rồi Bạch Thái đang nhìn?”
“Đương nhiên.” Từ nhị thiếu bĩu môi : “Bằng không làm sao tôi lại làm cái việc nổi bật này chứ? Nữ nhân tôi cũng không phải chưa từng thấy qua, nữ nhân dù có xinh đẹp hơn nữa cũng chỉ vậy mà thôi.” Hắn thấp giọng cười nói : “Monica này tuy rằng rất hấp dẫn, nhưng mà cũng chưa đủ làm cho tôi thần hồn điên đảo. Nữ nhân sao … hừ, tùy tiện ném một trăm vạn ra, loại nữ nhân nào mà không có? Xinh đẹp, thanh thuần, đáng yêu, ôn nhu, nóng bỏng … Chỉ cần trên thế giới này còn có nữ nhân yêu tiền, như vậy việc đó cũng không còn là vấn đề.”
Nói xong, hắn vỗ vỗ bả vai Trần Tiêu : “Anh bạn, hãy tin tôi, chỉ cần vấn đề có thể dùng tiền để giải quyết, thì đó cũng không còn là vấn đề nữa.”
Sau đó, hắn cười khổ một tiếng : “ Chỉ có giống như Bạch Thái vậy, bao nhiêu tiền cũng không muốn, mới thật sự làm cho tôi …”
Trần Tiêu nhíu mày : “Vậy tại sao cậu còn làm ra biểu hiện như vậy?”
Từ nhị thiếu bất đắc dĩ cười : “Bởi vì tôi vốn là như vậy mà --- ấn tượng về tôi trong lòng nàng là như vậy, trong ấn tượng của nàng tôi vốn là người như vậy, cho dù hiện tại cố gắng thể hiện nghiêm chỉnh đến đâu cũng đã không kịp rồi. Nhưng mà không sao, nếu muốn tiếp cận tâm nàng, cuối cùng vẫn phải dùng một ít chiến thuật vu hồi. Ví dụ như, trước đây tôi cả ngày dính lấy nàng, sau đó lại lãnh đạm một khoảng thời gian, giả vờ không còn hứng thú … Cứ như vậy, cho dù cô gái ấy không thích tôi, nhưng trong lòng sẽ không kìm được tò mò : Di? Hắn tại sao lại không theo đuổi nữa?”
Nhìn bộ dáng đần độn cùng vẻ mặt mất hứng của Trần Tiêu, Từ nhị thiếu thở dài : “Được rồi, tôi biết là cậu không có hứng thú, ài, trong nhà cậu còn có một cực phẩm như Child Child, tự nhiên là đối với vẻ đẹp dung tục của Monica không có nhiều hứng thú. Hơn nữa … gần đây hình như cậu rất thân cận với Tiêu Tình a.”
Nhìn nụ cười ám muội của Từ nhị thiếu, Trần Tiêu cố ý làm mặt lạnh : “Nga, hình như là da cậu bị ngứa phải không? Dù sao bây giờ cũng đang rảnh rỗi, đi tới võ trường, tôi giúp cậu giãn gân giãn cốt?”
“Miễn đi.” Từ nhị thiếu lắc đầu nhanh chóng lủi ra xa, nhìn trái nhìn phải, hạ giọng nói : “Xin cậu, tôi biết cậu là quái vật rồi, còn muốn cùng cậu luyện quyền, chẳng lẽ tôi có sở thích tự ngược sao?” Tâm tính chuẩn xác --- đó cũng là hắn trong vô số chiến tích huy hoàng ma luyện mà ra.
Hai ngày nay tâm lý của Bạch Thái ngày càng phức tạp --- nàng tuyệt đối không thừa nhận mình động tâm với loại người “Ăn chơi trác táng, vẻ ngoài đẹp đẽ mà trong bụng toàn cỏ rác” như Từ nhị thiếu! cho dù có động tâm …
Nhớ tới người con trai ngày đó chở mình trên xe đạp chạy trốn như điên …
Nhưng mà ngày đó trong tứ hợp viện, lời của nữ nhân tên Yên Hỏa kia nói với mình, còn có chính mình sau khi đẩy cửa đi ra … nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Từ nhị thiếu.
Bạch Thái cảm thấy trong lòng dâng lên cảm giác vô lực.
Nữ nhân, đại đa số đều là động vật cảm tính, đại bộ phận nữ nhân trong thiên tính đều tồn tại một góc yếu đuối.
Huống chi … đây là “tương lai”, là chuyện chắc chắn xảy ra??
Khi phải đối mặt với vận mệnh, có lẽ đại bộ phận mọi người đều bất đắc dĩ lựa chọn khuất phục --- có thể phản kháng lại vận mệnh đều là một số ít người cực kì mạnh mẽ. Đáng tiếc, Bạch Thái MM của chúng ta không nằm trong số đó.
Mà ngay cả chính nàng cũng nhịn không được cảm giác gần đây thái độ của mình khi đối mặt với Từ nhị thiếu đã xảy ra một chút biến hóa.
Đương nhiên, loại chuyển biến này còn chưa phải là vui vẻ hay hảo cảm. Chỉ là … có chút tò mò.
Chẳng lẽ … tên nam sinh hỗn đản này chính là “Hắn” trong tương lai của mình?
Khi biết sự việc đã không thể thay đổi, người có tâm lý bình thường đều tự tìm một cái cớ an ủi chính mình : Ài, kì thật hắn cũng không quá kém, ít nhất bộ mặt cũng dễ nhìn, ân, đối với mình coi như thật lòng …
Chỉ là … quá hoa tâm! Rất kiêu ngạo!!
Nam nhân như vậy, tuyệt đối không phải!!! Tuyệt đối không thể là hắn!!! Tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối …
Ách, nhưng mà … nếu hắn có thể thay đổi tật xấu hoa tâm của hắn thì sao? Như vậy …
Bất tri bất giác, Bạch Thái hoảng sợ phát hiện trong tâm mình đã dần buông lỏng, tuy rằng vẫn có chút kháng cự, nhưng loại kháng cự này đã không còn kiên định như trước đây.
Ngày đó, người kia đối với Child Child xun xoe như vậy … hôm nay lại đối với mỹ nữ lão sư mới tới bộ dạng trông như mèo thấy mỡ …
Nghĩ lại càng thấy tức chết!!!
Không đúng… không đúng, không đúng!! Hắn biểu hiện thế nào cũng liên quan gì tới ta!! Đúng rồi! Cùng với ta không có quan hệ gì! Không quan hệ!
Ngày hôm sau, Bạch Thái mang theo hai cái mắt gấu mèo đi học, đang ngồi thẩn thờ tại chỗ, chợt có một bàn tay đưa tới trước mặt, đặt một phong bì được in rất đẹp lên bàn.
Bạch Thái ngước mắt nhìn lên, thấy khuôn mặt dễ nhìn của Từ nhị thiếu đang cười, lộ ra hàm răng trắng bóng, nụ cười thân thiện, ánh mắt ôn nhu …
Thái độ này, cùng với bộ dáng lạnh lùng với mình khi đuổi theo nữ nhân khác hai ngày trước tương phản mãnh liệt.
Tại giây phút này, trong lòng Bạch Thái MM bỗng nhiên sinh ra một cỗ ủy khuất không tên --- ài, thật là một cô gái rất đơn thuần a.
“Đây là thứ gì?” Bạch Thái cố ý làm mặt lạnh --- ngay cả chính nàng cũng không hiểu trong lòng mình giờ phút này đang có cảm giác gì.
“Thư mời.” Từ nhị thiếu nhã nhặn cười : “Cuối tuần này, hai ngày nữa là sinh nhật tôi. Tôi định tổ chức một bữa tiệc nhỏ, chỉ mời người trong nhà … Cô, Trần Tiêu, Tiêu Tình, Lục Tiểu Tiểu, còn có xã trưởng xã đoàn Tae Kwon Do trước đây …”
Người trong nhà?
Thời điểm nghe thấy từ này, trong lòng Bạch Thái không nhịn được cảm thấy cảm động và ấm áp. Hắn coi ta như “Người trong nhà” sao? Hơn nữa là người đầu tiên?
Bất quá … sự cảm động này kéo dài chưa được năm giây, câu nói tiếp theo của Từ nhị thiếu lại làm cho Bạch Thái thiếu chút nữa thì tức hộc máu.
“… còn có Monica lão sư.”
Monica?
Nữ hồ ly tinh này mới đến đây có vài ngày, cũng là “người trong nhà” của ngươi??? Bạch Thái tức đến nỗi mặt mũi trắng bệch.
Từ nhị thiếu này!! Quả nhiên!! Quả nhiên mình không nhìn lầm hắn!! Háo sắc không cần mạng!! Với hắn mà nói, “Người trong nhà” cũng không tránh khỏi không đáng tiền a!!
“Không rảnh!! Không đi!!”
Bạch Thái nổi giận đùng đùng đem thiếp mời vứt qua một bên, lại không phát hiện trong mắt Từ nhị thiếu thoáng hiện lên một tia thành công hưng phấn.
Cáp! Tốt!! Chính là phản ứng này!! Nếu giờ phút này Bạch Thái thờ ơ mà nói, đó mới là không ổn.
Từ nhị thiếu giọng nói càng trở nên ôn nhu, nhẹ nhàng cười cười, ngồi xuống bên cạnh Bạch Thái, cầm lấy thiếp mời không khách sáo nhét vào trong túi Bạch Thái, ôn nhu nói : “Đi đi, Cô ngày thường đối với tôi cũng chưa từng hòa nhã, khó khăn lắm mới tới sinh nhật tôi … Hơn nữa, chúng ta coi như là bạn cùng chung hoạn nạn. Cha tôi gần đây ở Bách đảo hồ đã khai phá một làng du lịch trên một đảo nhỏ, nơi đó phong cảnh rất đẹp, đỉnh núi bao quanh hồ nước, chúng ta tại bên hồ mở tiệc thịt nướng , nhất định sẽ là một kỉ niệm đẹp.”
Hắn bỗng nhiên trở nên ôn nhu làm cho Bạch Thái có chút luống cuống.
Đồng ý? Lại là không cam tâm a!
Từ chối? Lại tựa hồ có chút mềm lòng.
Thôi … coi như là bạn cùng chung hoạn nạn đi …
Từ nhị thiếu nhìn thấu sự phân vân trong mắt Bạch Thái --- ân, khoảng cách tới mục tiêu càng ngày càng gần !!!!
Giọng nói của hắn lại ôn nhu thêm ba phần, tự nhiên ghé sát vào tai Bạch Thái, dùng thanh âm truyền cảm nhất nhẹ nhàng nói : “Nhất định phải tới đó. Còn có … đừng trang điểm. Tôi, ân, tôi thích nhất thấy cô mặc váy trắng, rất đẹp!” Nói xong Từ nhị thiếu lập tức đứng dậy rời đi, để lại Bạch Thái ngồi tại chỗ tim đập nhanh.
Sinh nhật Từ nhị thiếu vào thứ bảy, chính là hai ngày sau.
Còn đối với Trần Tiêu mà nói, hôm nay cũng là một ngày trọng đại.
Bởi vì, hôm nay là thứ năm!!
Buổi chiều sau khi tan học, hắn đúng giờ đi tới tiệm cà phê Lạn vĩ phố, bắt đầu mở cửa từ bốn giờ chiều.
Hôm nay, lại là một ngày tiếp nhận ủy thác a.
Tại nhà bếp, đã được công nhận là đầu bếp chính thức của tiệm cà phê “Ngày ba khắc” – Mập mạp, mặc một chiếc tạp dề, trên tay ôm một cái bát to đang phùng mồm mà ăn, hai má phình to như hai quả bóng bàn.
Đúng lúc đó, Mập mạp chợt nghe phía ngoài tiệm truyền đến một tiếng “Phanh!”
Lẫn trong đó là tiếng cửa thủy tinh vỡ vụn!
Hắn trong lòng cả kinh, theo bản năng chạy ra bên ngoài, thấy Trần Tiêu đứng ở quầy tính tiền, nhíu mày nhìn ra cửa.
Ngoài cửa, hai nam nhân một thân đồ tây màu đen đang sóng vai đứng cúi đầu, trên đầu hai người đều đội mũ dạ kiểu cũ, vành nón dài che mất khuôn mặt (??), trên tay mỗi người cầm một cái hòm da.
“Các người là ai?” Trần Tiêu nhíu mày.
Thời điểm hai người đi tới, nhiệt độ trong quán dường như đột ngột giảm mạnh! Làm cho Trần Tiêu đang ngồi đằng xa cũng không tự chủ được rùng mình, ngay cả café trong tay cũng như đông lại!
Hơn nữa, đây tuyệt đối không phải là ảo giác!
Bởi vì Trần Tiêu với cảm giác tinh tường có thể cảm nhận được, từ lúc hai người đi vào, một cỗ hàn khí lạnh thấu xương như lấy bọn họ làm trung tâm trong nháy mắt lan tràn khắp đại sảnh!
Mà trên quầy thủy tinh trong suốt bên cạnh, còn có trên vách đá, dưới tình huống nhiệt độ giảm đột ngột đã xuất hiện những giọt nước đọng lại …
“Xin hỏi …”
Nam nhân bên trái mở miệng, giọng nói của hắn cũng lạnh như băng!
“… Xin hỏi, hiện giờ có thể tiếp nhận ủy thác chưa?”
Trần Tiêu còn chưa kịp trả lời, lại kinh ngạc nhìn, dưới đôi giày da của người này, trên sàn cẩm thạch nơi hắn đứng rất nhanh ngưng kết một lớp băng màu trắng!
Trần Tiêu chau mày.
Bản năng nói cho hắn biết, bản thân phi thường không thích hai người kì quái xa lạ trước mặt này! Giống như một loại bài xích từ trong bản năng! Hơn nữa, khi hai người này đứng trước mặt làm cho hắn sinh ra một cảm giác nguy hiểm! Tựa hồ lông tóc toàn thân đều dựng đứng lên …
Giống như đứng trước mặt hắn không phải là hai người, mà là dã thú!
Hít sâu vào một hơi, Trần Tiêu nhìn thoáng qua Mập mạp ở phía sau, đánh mắt ra hiệu, lúc này mới chậm rãi nói : “Xin mời vào bên trong ngồi, đúng vậy, bây giờ là thời gian tiếp nhận ủy thác.”
Hai nam nhân yên lặng không nói lời nào, chậm rãi hướng Trần Tiêu bước tới. Lúc này Trần Tiêu mới phát hiện, tư thế đi đứng của hai người kia cư nhiên giống hệt nhau, tư thế, động tác, bước chân! Một điểm khác biệt cũng không có! Ngay cả khoảng cách giữa các bước chân cũng chính xác như dùng thước để đo!
Hơn nữa, hai người đều là nam nhân, mà tự nhiên lại cầm tay nhau! Cho dù khi ngồi xuống cũng là ngồi cùng một chỗ, thủy chung hai tay cũng không có rời ra!
“Xin hỏi, hai người định ủy thác cái gì?”
Trần Tiêu ngồi trước mặt bọn họ, cố nén biểu tình quái dị.
“Trước tiên xin nói về quy tắc của chúng tôi … Chúng tôi không tiếp nhận ủy thác giết người, bởi chúng tôi không phải là sát thủ. Chúng tôi cũng không tiếp nhận ủy thác có liên quan đến chính trị, bởi vì chúng tôi không muốn bị cuốn vào những mâu thuẫn bên trong nó. Thứ ba … chúng tôi có quyền căn cứ vào tình huống mà từ chối tiếp nhận ủy thác.”
Vẫn là nam nhân bên trái đáp lại :
“Chúng ta không cần các người giết người, cũng không có quan hệ với bên chính phủ, chúng ta chỉ ủy thác các người tìm một kiện đồ vật.”
Tìm kiếm đồ vật?
Ba!
Hai cái hòm được đặt lên bàn, hai nam nhân, một người dùng tay trái, một người dùng tay phải, đồng thời mở hòm ra. Từ bên trong phân biệt lấy ra hai kiện đồ vật.
Nam nhân bên trái dùng thanh âm lạnh như băng nói : “Nội dung ủy thác của chúng ta chính là tìm được chủ nhân của hai kiện đồ vật này!”
Nói xong, hắn chậm rãi lấy chiếc mũ đang đội trên đầu xuống.
Nhìn rõ tướng mạo của người này, Trần Tiêu không khỏi hit một ngụm lương khí!
Tướng mạo người này, khuôn mặt không hề có chút sinh khí, giống như một cương thi. Mà đôi tròng mắt kia …
Đồng tử cư nhiên đều là một màu xám trắng quỷ dị! Nếu không nhìn kĩ, Trần Tiêu thiếu chút nữa nghĩ con mắt người này đều là một mảnh xám trắng!!!
Quỷ dị nhất chính là, nhãn thần của hắn cứng ngắc, lúc nói chuyện với Trần Tiêu cũng không hề động đậy chút nào, cứng ngắc …
Giống như một con rối gỗ!
“Nếu tìm được nó.” Nam nhân bên trái giọng nói khàn khàn băng lãnh : “Thù lao là hai ngàn vạn đô la. (hai triệu đô)”
Thù lao báo ra cũng không làm Trần Tiêu động dung, nhưng hai kiên đồ vật được lấy ra từ trong hòm lại khiến hắn nhíu mày.
Vật phẩm này giống như một cái vòng cổ của thú vật --- hoặc nói là, nó chính là một cái vòng cổ. Toàn bộ được làm bằng kim loại, lớn chừng ngón tay Trần Tiêu, có dạng hình tròn, một đầu bẹp một khối, bên trên còn có phím ấn mật mã điện tử.
“Ý của các người là … tìm kiếm vật phẩm, tìm một con thú?”
Trần Tiêu định cầm chiếc vòng cổ này xem một chút, nhưng đối phương lại rụt tay lại, nhanh chóng đem vòng cổ đặt lại trên bàn. Con mắt xám trắng nhìn chằm chằm Trần Tiêu, bộ dáng không hề có chút sinh khí hỏi : “Tiếp nhận, hay không tiếp nhận?”
Trần Tiêu trong lòng có chút buồn phiền, đang muốn từ chối, bỗng nhiên ngoài cửa truyền vào một giọng nói:
“Tiếp nhận!”
Ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy Cộng Công đang đứng trước cửa, dáng người khôi vĩ giống như một tòa thiết tháp. Bất quá giờ phút này bên người hắn không có Chúc Dung bầu bạn, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt nghiêm nghị, hướng Trần Tiêu khẽ gật đầu.
Nam nhân bên trái liếc mắt nhìn Cộng Công một cái, vẻ mặt không có gì biến hóa, lấy từ trong lồng ngực ra một tờ chi phiếu nhẹ nhàng để lên bàn, không nói một lời cùng đồng bạn đứng lên đi ra cửa.
Thời điểm đi qua người Cộng Công, nam nhân bên phải từ lúc vào vẫn chưa hề lên tiếng giờ này bỗng ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Cộng Công một cái, nói một câu:
“Đã lâu không gặp, ngươi còn chưa chết.”
Cộng Công sắc mặt lãnh mạc (mộc mạc, lạnh lùng??) : “Chưa chết. Ngươi cũng chưa chết. Tốt lắm.”
“Tốt lắm.”
Nam nhân bên phải giọng nói khô khan giống như kim loại va vào nhau, sau đó hai kẻ cổ quái nhanh chóng ra khỏi tiệm cà phê, biến mất trong bóng đêm.
Cộng Công đóng cửa tiệm, đi tới trước mặt Trần Tiêu, hắn nhìn thoáng qua hai cái vòng cổ thú cưng trên bàn.
“Cộng Công đại ca …”
Trần Tiêu vừa mở miệng đã bị Cộng Công ngắt lời.
“Tiểu Tiêu, cậu có thể giúp ta một việc không?”
“Việc gì?”
Cộng Công nhìn vào mắt Trần Tiêu, thanh âm thong thả nhưng lại mang theo một loại chân thật đáng tin : “Chuyện đêm nay, hai người vừa rồi cùng ủy thác của bọn họ, cậu đừng nói cho Điền lão và Chúc Dung biết có được không! Ủy thác này một mình ta tiếp nhận!”
“…A?”
Cộng Công thở dài, trong ánh mắt vốn kiên định lại toát ra một tia phức tạp.
Hắn vươn bàn tay to lớn, đem hai cái vòng cổ kim loại cầm vào trong tay, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, trong ánh mắt kia có một loại tình cảm Trần Tiêu không nhận biết được.
Giống như là … Thương cảm? Hay là… lo lắng?
Lại giống như bao gồm cả hai.
“Cậu đáp ứng ta.” Cộng Công ánh mắt dừng ở Trần Tiêu, mở miệng hỏi lại.
“… Được.” Trần Tiêu gật đầu, lại là nhịn không được thêm vào một câu : “Anh cũng đáp ứng tôi, không được mạo hiểm! Tôi cảm thấy sự tình lần này không đơn giản, anh … nếu như có gì nguy hiểm, có thể nói ra, mọi người cùng nhau …”
Cộng Công lại lắc đầu : “Cậu yên tâm, ta tự biết chừng mực! Chuyện này cậu không cần lo lắng.”
Nói xong hắn cười với Trần Tiêu, rồi xoay người rời đi, nhưng mà trước khi đi lại nhịn không được, quay đầu lại liếc mắt nhìn Trần Tiêu một cái, ánh mắt phức tạp, thanh âm cùng ngữ khí có chút lạ lùng :
“Tiểu Tiêu … cậu cảm thấy tương lai có thể thay đổi không?”
Trần Tiêu sửng sốt một chút, còn chưa kịp đáp Cộng Công đã đi nhanh ra bên ngoài.
Tương lai … thay đổi?
Trần Tiêu bỗng biến sắc, nhớ tới ngày đó …
Tiên tri … Tương lai … Yên Hỏa?!
Chẳng lẽ … chuyện này cùng cuộc nói chuyện ngày đó giữa Cộng Công và Yên Hỏa có quan hệ?
Trần Tiêu còn nhớ rõ, ngày đó Cộng Công từ trong phòng Yên Hỏa đi ra, cảm xúc có chút mơ hồ biến hóa, tuy rằng hắn che giấu rất tốt nhưng vẫn không giấu được ánh mắt Trần Tiêu!
“Chờ chút! Từ từ!”
Trần Tiêu hét lớn, chạy nhanh ra cửa, nhưng trong bóng đêm trên Lạn vĩ phố, dưới ánh đèn đường, chiếc bóng của Cộng Công đã ở rất xa, hắn từ xa nghe được tiếng bước chân của Trần Tiêu, quay đầu, phất phất tay với Trần Tiêu.
“Nhờ cậu!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện