[Dịch] Thiên Vương

Chương 72 : Nàng cô đơn như pháo hoa.

Người đăng: 

.
Ô tô trực tiếp chạy xuyên qua khu vực phồn hoa nhất thành phố K, càng chạy càng xa, cuối cùng tới một địa phương chung quanh toàn kiến trúc thấp bé, cũ nát --- trên thế giới bất cứ thành phố nào cũng có địa phương như vậy tồn tại, ở nơi này đều là tầng lớp yếu ớt dưới đáy của thành phố. Đường bắt đầu trở nên gồ ghề, có thể tưởng tượng được một khi gặp mưa dầm liên tục, loại địa phương này khẳng định sẽ xuất hiện những vũng nước lớn. Đường càng ngày càng hẹp, xe Limousine dài của Từ gia đã không thể tiếp tục đi tới, chỉ có thể đỗ lại. Nhà cửa nơi này đều xây theo kiểu tứ hợp viện, bên trong truyền đến những âm thanh cuộc sống của tầng lớp bần cùng : tiếng bát đũa va chạm đinh đinh đang đang, tiếng trẻ con khóc, tiếng tranh cãi ở vòi nước công cộng, tiếng rao hàng của người bán rong khắp hang cùng ngõ hẻm … Trần Tiêu cùng Bạch Thái theo Cộng Công đi trong con hẻm nhỏ, đi qua từng tiểu tứ hợp viện, có thể thấy bên trong những bà nội trợ đem ghế ra sân giặt những chậu quần áo to đùng, có người đem đổ ống nhổ hoặc bồn cầu … tại loại địa phương này, thường thường đều là hơn mười đến mấy trăm hộ dân dùng chung một nhà vệ sinh công cộng. Không khí ở nơi này cũng mang theo hương vị kì quái --- là thứ hỗn hợp của mùi khói dầu bay ra từ nhà bếp ven đường, mùi bột giặt kém chất lượng, mùi ẩm thấp, còn có mùi của nhà vệ sinh công cộng --- các loại mùi đó trộn lẫn với nhau tạo thành một loại mùi vị khó có thể miêu tả. Bạch Thái đi ở nơi này, vẻ mặt tràn ngập thân thiết, nàng hướng Trần Tiêu nở nụ cười : “Anh nhất định chưa từng tới loại địa phương này, nhưng em từ nhỏ chính là tại dạng địa phương này lớn lên.” Cuối hẻm nhỏ là một cánh cửa để mở, hai tấm ván gỗ sơn màu đỏ, màu sơn bên trên đã bong hơn phân nửa, lộ ra ván gỗ bị tàn phá bên trong, bên ngoài cửa có một tán cây, bên trên treo một chuỗi chuông đồng. Gió nhẹ thổi qua, chuông đồng nhẹ nhàng đung đưa --- chỉ là bên trong đã rỉ sét, âm thanh đinh đinh đang đang phát ra cũng không còn trong trẻo, mà mang theo vẻ chói tai tối nghĩa. Đứng bên ngoài phiến cửa gỗ cũ nát đó, Cộng Công ngừng lại một chút, hít vào một hơi, sửa sang lại dáng vẻ của mình, lúc này mới thật cẩn thận đẩy cửa bước vào. Hắn quay đầu hướng Trần Tiêu cười cười, thoáng có chút ngượng ngùng : “Ta cũng là lần đầu tiên gặp vị tiền bối này …” (DG : nói thừa, mỗi người chỉ gặp được 1 lần, làm gì có ai có kinh nghiệm đâu) Sân bên trong cùng với các tứ hợp viện bình thường cũng không có gì khác nhau, ba gian nhà ngói lớn, cửa vào đối diện sân, trong sân trồng một cây quả du, một chuỗi lá cây giống như đồng tiền vắt lên nhánh cây. Trong phòng truyền ra âm thanh Radio kiểu cũ, chính là đang phát một đoạn kinh kịch, Trần Tiêu nghe một chút, phát hiện là “Tô tam tội phạm bị áp giải” Ba người đứng trong sân một lát, cửa phòng bên trái mở ra, một bác gái mặt đầy nếp nhăn đi ra, trong tay cầm theo một chậu nước, tùy ý hắt xuống dưới gốc cây, sau đó không chút để ý liếc qua ba người một cái : “Đến rồi à? Vậy thì vào đi, từng người vào một.” Nói xong, duỗi tay chỉ vào cánh cửa tận cùng bên trong. Cộng Công cười cười, liếc mắt nhìn Trần Tiêu một cái : “Cậu vào trước đi.” Trần Tiêu không cự tuyệt, bước tới, đầu tiên gõ cửa, sau đó đẩy cửa đi vào. Căn phòng rộng rãi được bài trí theo phong cách cổ xưa, ghế dựa gỗ lim tràn đầy dấu vết thời gian, bước qua cửa, thấy trên vách tường treo một bức họa thần tài, trong không khí thoang thoảng mùi đàn hương. Trần Tiêu đi vào phòng trong, nhìn thấy trên ghế dựa một người nửa nằm nửa ngồi. Đây là một nữ nhân, từ mái tóc dài của nàng có thể khẳng định điều ấy. Trên khuôn mặt là đôi mắt thâm thúy, mặc một bộ sườn xám kiểu cũ. Bên cạnh ghế dựa đặt một chiếc Radio cũ, trên bàn trà bên trái đặt một cốc trà thơm và một it điểm tâm. Trong tay nàng cầm một tờ báo, đang xem đến nhập thần. Trần Tiêu đi đến bên cạnh, nữ nhân này cũng không có ý nói chuyện, vẫn lẳng lặng đọc báo như cũ, Trần Tiêu cũng không quấy rầy, đứng im một bên kiên nhẫn chờ đợi. Quan sát gần nữ nhân này --- tuổi nàng cũng không còn trẻ, tuy rằng khuôn mặt vẫn giữ được vẻ nhu mì xinh đẹp như cũ, nhưng khóe mắt và bên miệng đã tràn đầy nếp nhăn, lưu lại dấu vết năm tháng, cái trán vẫn trơn mịn như cũ, nhưng con ngươi trong ánh mắt kia lại mang một loại thâm thúy tràn đầy vẻ trí tuệ cổ lão. Phòng ở cũ kĩ, đồ gia dụng cổ xưa, radio kiểu cũ, hơn nữa nữ nhân này tuổi không còn trẻ --- đứng ở chỗ này, Trần Tiêu bỗng cảm giác được bên trong linh hồn mình tràn ngập một loại an tĩnh kì ảo. Giống như, đứng trong phòng này hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài, trong trời đất chỉ còn cảm giác bình tĩnh an tường đó… Trần Tiêu đứng khoảng hai phút, nữ nhân rốt cuộc như đã đọc xong, khe khẽ thở dài đem tờ báo gấp lại, ánh mắt dời đi, lại mệt mỏi khẽ xoa đôi mắt, sau đó theo bản năng duỗi tay cầm chén trà bên cạnh. Trần Tiêu lập tức bước tới, cầm ấm trà rót đầy chén. Nữ nhân như cười cười, vẫn như cũ không nhìn Trần Tiêu, trong ánh mắt một vẻ an tường, bình tĩnh nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà. Có thể khẳng định, nữ nhân này thời trẻ nhất định là phi thường hấp dẫn, bởi vì nàng sở hữu một đôi mắt cực kì xinh đẹp. Nhưng nàng cũng không giống những nữ tử kinh diễm có ngũ quan tinh xảo, miệng của nàng hơi lớn một chút, môi hơi bạc một chút, cái trán có phần hơi phẳng, thậm chí khi nàng vươn tay tới, ngón tay không thể nói là “nhỏ và dài như ngọc” --- xương ngón tay nàng cũng hơi to. Nàng đứng lên đối mặt với Trần Tiêu --- thân thể nàng tự nhiên không thể cùng các tiểu cô nương so sánh, hơn nữa phần ngực áo thoáng rộng thùng thình, vòng eo không đủ thon nhỏ … Lại là cố tình làm cho người ta cảm giác nữ nhân này có một thân phong vận thướt tha! Một nữ nhân như vậy, thật sự chưa nói đến xinh đẹp, nhưng là tại thời điểm mọi người nhìn thấy nàng sẽ cẩm thấy nàng rất được --- đây chỉ là một loại cảm giác. Giống như mỗi một bộ phận trên người nàng đều mang theo một vẻ thanh tao không thể miêu tả. (DG: Lão Khiêu Vũ chết tiệt, không thể miêu tả thì đừng miêu tả đi, dùng toàn câu chữ hàm hồ, mất toi nửa tiếng của ta mà không tìm được câu chữ phù hợp, haizz, vốn từ ít quá mà …) “Tên ta là Yên Hỏa (pháo hoa).” Nữ nhân này ánh mắt dừng ở Trần Tiêu, hé miệng cười : “Chính là khi đốt nhìn thì rất đẹp, nhưng sau đó cái gì cũng không còn.” Khi đó, Trần Tiêu chợt nhớ Cổ Long đã từng viết một câu : So với pháo hoa càng tịch mịch. Không thể nghi ngờ, nữ nhân trước mắt này chính là một người như vậy. Tên của nàng là Yên Hỏa … một người so với pháo hoa càng tịch mịch hơn. “Ta biết cậu là Trần Tiêu … không cần tự giới thiệu. Mọi chuyện của cậu ta đều biết, thân thế của cậu, những việc cậu đã trải qua, còn có lo lắng hiện giờ của cậu.” Yên Hỏa chỉ vào một chiếc ghế trong phòng : “Ngồi đi.” Trần Tiêu vốn tính tình có thể coi như trầm ổn, chính là khi đối mặt với nữ nhân này, dưới cặp mắt sáng ngời kia tự nhiên mơ hồ có cảm giác tay chân luống cuống. Hắn đáp một tiếng rồi mới ngồi vào chiếc ghế đối diện Yên Hỏa. Yên Hỏa lại cười cười : “Cậu có thời gian mười phút, cũng không cần khẩn trương, ở trong này cậu là khách của ta, ta sẽ trả lời tất cả các nghi vấn của cậu … trong thời gian mười phút. Nga, đúng rồi, thuận tiện nói một chút về y phục của cậu, thành thật xin lỗi, quả thật cái ghế đó đã quá cũ, đáng lẽ nên sớm thay rồi.” Ách? Cái gì? Trần Tiêu mới sửng sốt một chút, bỗng nhiên cảm giác được chiếc ghế dựa hắn đang ngồi khẽ rên rỉ, chống đỡ không nổi lập tức gẫy tan, may mà hắn phản ứng nhanh, lập tức đứng dậy, nhưng phần tay vịn bị gãy mắc vào tay áo hắn, xoạt một tiếng, xé một đường khoảng 10 cm trên tay áo. Trần Tiêu vừa mới đứng vững, trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm vết rách trên tay áo, nhớ tới câu nói vừa rồi của Yên Hỏa, da đầu không khỏi run lên! “Người trẻ tuổi, không cần nhìn ta như vậy.” Yên Hỏa bưng chén trà nhỏ tinh xảo nhấp một ngụm, hòa nhã cười : “Nga, đúng rồi, đừng quan tâm cái chén bị vỡ, ngón tay không bị thương là được.” Trần Tiêu sửng sốt một chút, thoáng xoay người, thân mình không cẩn thận đụng phải góc bàn, lập tức làm một chiếc chén thủy tinh rơi xuống, xoảng một tiếng vỡ tan! Hắn theo bản năng cúi xuống nhặt mảnh vỡ, ngón tay vừa mới cầm một mảnh nhỏ, liền nhíu mày, đầu ngón tay bị rách một vết, một giọt máu đỏ tươi chậm rãi chảy ra … Trần Tiêu sợ đến ngây người! Hắn bỗng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Yên Hỏa : “Ngài …” Yên Hỏa nhẹ nhàng cười, vẫn ngồi tao nhã như cũ : “Cậu trước khi tới không biết ta là ai sao?” Trần Tiêu nuốt nước bọt, ánh mắt đảo qua cái ghế dựa gãy trên mặt đất, cái chén vỡ, sau đó nhìn vết thương trên ngón tay, vết rách trên tay áo … Hắn cố sức nuốt nước bọt, miễn cưỡng cười nhẹ hỏi : “Vừa rồi … Chẳng lẽ tất cả đều do ngài sắp đặt? Nếu tôi không ngồi lên chiếc ghế này, nó sẽ không gãy? Sẽ không làm rách áo. Mà nếu không xảy ra chuyện đó, tôi cũng không xấu hổ xoay người, sẽ không làm rơi chiếc chén, sẽ không nhặt mảnh vỡ mà bị thương ngón tay …” Yên Hỏa vẫn cười cười, chỉ là ánh mắt càng thêm thâm thúy : “Cậu cho rằng trên đời này có chuyện trùng hợp như vậy sao?” Thanh âm của nàng mang theo một loại điềm tĩnh cùng an tường : “Một lần có thể là trùng hợp, nhưng mà cùng lúc trùng hợp nhiều lần liên tiếp … đó chính là tất nhiên.” Dừng một chút, nàng bỗng nhiên mỉm cười : “Đúng rồi, cậu có thể giúp ta một chút không?” “… Việc gì?” “Chỉ là một cái nhấc tay thôi.” Yên Hỏa nhẹ nhàng cười : “Lúc các người rời đi, ở đầu ngõ, hi vọng cậu có thể giúp ta.” “Đầu ngõ? Tôi không hiểu …” Trần Tiêu vẻ mặt mờ mịt. “Đó cũng là một điều tất nhiên.” Yên Hỏa thở dài, vẻ mặt lạnh nhạt : “Ta nói nhiều quá rồi, nếu là tất nhiên, cũng không cần ta cố ý dặn dò cậu.” Trần Tiêu trong lòng một mảnh mờ mịt, nháy mắt trong tâm trí chợt lóe, nhìn nữ nhân tên Yên Hỏa xinh đẹp trước mặt, nhịn không được thốt lên : “Chẳng lẽ dị năng của ngài … tiên đoán tương lai?” Yên Hỏa nhìn Trần Tiêu, quang mang trong mắt dần ảm đạm, sau đó sâu kín thở dài một tiếng, nàng vẫn như cũ nhìn Trần Tiêu, nhưng trong ánh mắt thoáng nhàn nhạt thương cảm. “Những người như ta ở nước ngoài gọi là tiên tri, hoặc là tiên đoán gia, ở trong nước đại khái lại là nhân vật thần côn linh tinh a.” “Ngài … thật có thể đoán trước tương lai?” Trần Tiêu động dung : “Ngài có thể đoán trước được những việc như thế nào?” Yên Hỏa lần này trầm mặc rất lâu, cuối cùng chỉ thốt ra hai chữ : (bản Convert chết tiệt chẳng thấy chữ nào cả, lão nào bít đính chính hộ cái, bất quá ta đoán là : Tất cả) “Người bên trong rốt cuộc có hình dáng thế nào?” Bạch Thái đứng ở ngoài sân, trong lòng có chút mất kiên nhẫn, nhìn nhìn Cộng Công : “Đại ca …” Cộng Công mỉm cười : “Cô bé không cần sốt ruột … Cô hiện tại tốt nhất nên bình tĩnh suy nghĩ, xem lát nữa đến lượt mình, có vấn đề khó khăn gì cần giải đáp.” “Vấn đề?” “Đúng vậy.” Cộng Công cười thần bí : “Người bên trong có thể giải đáp bất cứ câu hỏi nào cô có thể nghĩ ra! Bất kể là đã xảy ra hay chưa phát sinh! Bất cứ vấn đề gì!” “Bất cứ vấn đề gì? Chưa phát sinh cũng có thể?” Bạch Thái trợn tròn mắt : “Nếu tôi hỏi người bên trong, tôi … chồng tương lai của tôi là ai?” Nói xong, Bạch Thái mặt ửng hồng, nhịn không được liếc mắt nhìn về hướng căn phòng. Cộng Công nở nụ cười : “Vấn đề này đối với người bên trong mà nói là phi thường đơn giản, nhất định có thể cho cô đáp án chính xác!” Dừng lại một chút, Cộng Công lại hảo tâm nhắc nhở : “Nhưng mà, cơ hội này khó mà có được, ta đề nghị cô đừng đem cơ hội quý giá này hỏi vấn đề đó, cô có lẽ nên hỏi những vấn đề quan trọng hơn một chút …” Bạch Thái trầm mặc, khẩn trương nhìn mũi chân mình …
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang