[Dịch] Thiên Vương

Chương 71 : Truyền thuyết "X".

Người đăng: 

.
Chúc Dung sau đó bắt đầu chú ý tới Bạch Thái, trên mặt nàng tràn đầy tiếu ý : “Em gái chính là người có thể ẩn thân a?” Hai mắt cẩn thận đánh giá, chậc chậc cười nói : “Hình dáng thật là xinh đẹp.” Bạch Thái mặt đỏ lên, nhưng trong lòng không chịu thua, ưỡn ngực lớn tiếng đáp : “Tỷ tỷ thật sự cũng rất đẹp a.” “Ha ha, cái miệng thật ngọt.” Chúc Dung mừng rỡ, cho tay vào trong túi tìm kiếm, rốt cục lấy ra một khối ngọc, nhét vào trong tay Bạch Thái : “Khách khách, đây là quy củ của chúng ta, nếu gặp người mới cùng nghề, trưởng bối phải có lễ gặp mặt. Cái này cũng không phải thứ quý giá gì, là mấy ngày trước chơi mạt chược thắng được của lão Điền, cái này cũng là thứ lão Điền nhận được khi mới gia nhập, nay tặng lại cho muội …” Bạch Thái cũng không để ý, cười tiếp nhận, suy nghĩ một chút cũng lấy từ trong túi ra một cái bùa hộ mệnh làm bằng ngọc thạch : “Tỷ tỷ, đây là bùa hộ mệnh muội mấy hôm trước đi chùa cầu được, cũng tặng cho tỷ.” Trần Tiêu thở dài trong lòng … Bạch Thái đúng là không hiểu chuyện a. Ngọc của Chúc Dung đưa, là thứ trước đây lão Điền mang theo … thì phải là đồ từ trước thời Minh! Mà bùa hộ mệnh Bạch Thái tặng Chúc Dung, là cầu ở trên chùa, nhiều nhất chỉ đáng giá 20 đồng … Chúc Dung cùng với Bạch Thái thân thiết nói chuyện một hồi, cuối cùng mới hướng Từ nhị thiếu nói : “Trở về bảo cha cậu, chuyện lần này kết thúc rồi … Đối phương thua, còn tổn thất một nhân vật trọng yếu, cũng sẽ không đến tìm mọi người gây phiền toái. Nhưng mà Mĩ nữ xà kia lại là người có thù tất báo, cậu hãy bảo cha cậu cẩn thận một chút. Có chuyện gì … Ài, có chuyện gì hắn cũng không cần tìm mấy người chúng ta, tự hắn có cách mời người đến hỗ trợ.” Lời này giống như bên trong còn có ẩn tình, Trần Tiêu ngồi bên cạnh âm thầm ghi nhớ. Sau đó Từ nhị thiếu nói với Trần Tiêu : “Cậu sau ngày đó liền trốn ở chỗ này lâu như vậy, cảnh sát thiếu chút nữa xem cậu trở thành người mất tích, tôi còn tưởng cậu đã bị những tên kia xử lý. Ân, Bạch Thái còn khóc suốt một ngày, nếu không phải cha tôi sau đó nói cho tôi biết cậu ở chỗ này …” Hắn lắc đầu : “Ài, mọi sự tình tôi đều giúp cậu xử lý thỏa đáng hết rồi. Đã tìm người làm giả một phần ghi chép cung cấp cho cảnh sát, nói rằng cậu tự mình chạy trốn, nửa đường đói đến ngất xỉu, thất lạc ở bên ngoài hai ngày. Dù sao tự nhiên có người giúp cậu đối phó, dù cảnh sát có tìm cậu cũng không cần lo lắng … Tôi hiểu được, việc này không thích hợp công khai.” Cười khổ một chút, Từ nhị thiếu âm thanh có chút bất đắc dĩ : “Cậu cũng vậy, cha tôi cũng vậy, hai người có việc gì đều gạt tôi ?? Làm tôi chẳng biết làm sao cả.” Chúc Dung liếc mắt nhìn Từ nhị thiếu, thản nhiên nói : “Cha cậu cũng là muốn tốt cho cậu thôi. Người trẻ tuổi không hiểu chuyện, không trải sự đời, thì không nên phỏng đoán lung tung ý tốt của trưởng bối.” Đại khái là trước khi tới đây Từ lão đầu thật sự nghiêm khắc căn dặn Từ nhị thiếu. Từ nhị thiếu trước giờ luôn trời không sợ, đất không sợ, giờ đối với lời trách cứ của Chúc Dung tự nhiên lại cung kính gật đầu. Chúc Dung đối với thái độ của Từ nhị thiếu rất vừa lòng, nhưng sau khi nhìn đồng hồ trên cổ tay có chút mất kiên nhẫn : “Cái tên chết tiệt kia không biết bay đâu mất rồi! Muộn thế này ! Chẳng lẽ hắn không biết người kia ghét nhất là trễ hẹn sao …” Đang nói, cửa chính của tiệm cà phê bị đẩy ra, lão công(chồng) của Chúc Dung, Cộng Công nhăn nhó đi tới. “Anh họ rùa có phải không!! Như thế nào lại chậm như vậy!!” Chúc Dung vỗ bàn, trừng mắt hạnh. Cộng Công chạy nhanh tới cười bồi : “Lão Điền nhờ anh tiện đường giúp lão bàn bạc vài việc …” “Hừ! Nếu không phải người kia không chịu gặp tôi, tôi đã tự mình mang Trần Tiêu đi!” Chúc Dung trừng mắt liếc hắn một cái : “Mau đi đi! Đi sớm về sớm! Anh mà dám ở bên ngoài rong chơi, trở về xem tôi thu thập anh như thế nào!” “Đi đâu?” Trần Tiêu vẻ mặt mờ mịt. “Đem cậu … đi gặp một người.” Chúc Dung khẽ nhíu mày : “Một người có lẽ có thể giúp giải quyết vấn đề của cậu.” Giải quyết vấn đề trên người ta? Trần Tiêu mi mắt hơi nhướng lên. Vấn đề trên người mình, theo Điền lão nói chính là trên người mình mang quá nhiều loại dị năng, có trời mới biết có thể khiến cho Gien trở nên hỗn loạn hay không … Vạn nhất biến thành quái vật, quả thật không có cách nào ra đường gặp người. Hơn nữa, vấn đề Gien quả thật khó nói … thân thể xuất hiện biến dị tốt thì cũng thôi … nhưng nếu xuất hiện tình trạng hỗn loạn Gien mà tạo nên hậu quả xấu thì … Nhưng mà … có thể giúp giải quyết vấn đề của mình, chẳng lẽ là chuyên gia hàng đầu về phương diện công trình Gien sinh vật??? Chúc Dung quay đầu đi vào bếp, nói là muốn đi giám sát Mập mạp nấu canh cá … đáng thương cho Mập mạp, từ ngày đó trốn trong khu nhà xưởng, trong lúc vô ý bị ba lão bản Lạn vĩ phố phát hiện. Vốn lúc đầu chỉ tưởng là một tên ăn mày, hoặc là kẻ vô gia cư, nhưng số hắn đen đủi, hôm đó Chúc Dung lại đang đeo thiết bị dò xét, tự nhiên có thể nhìn thấu Mập mạp, sau đó dĩ nhiên thuận tay đem Mập mạp “nhặt” trở về. Ở lại nơi này vài ngày, Chúc Dung tựa hồ đặc biệt thích “dạy dỗ” Mập mạp, một người đã tốt nghiệp trường nấu ăn như Mập mạp tự nhiên là trở thành đầu bếp nơi này. Mà tại nhà bếp, mỗi ngày đều truyền đến tiếng Chúc Dung quát mắng hắn, động chút là dùng lửa, còn có mùi thịt nướng … Mập mạp nửa đêm thường âm thầm rơi lệ : Sớm biết thế này, còn không bằng an phận ở trong tù … Cộng Công mang theo Trần Tiêu đi gặp người, vẻ mặt đám người Từ nhị thiếu trở nên vui vẻ, Từ nhị thiếu còn nguyện ý dùng xe của mình đưa bọn họ đi. Cộng Công lại không để ý chút nào, không hề do dự đáp ứng. Mọi người cùng lên xe của Từ nhị thiếu, rời khỏi Lạn vĩ phố. Sau khi lên xe, Trần Tiêu ngồi bên cạnh Cộng Công, hắn không khỏi có một cảm giác kì dị … Trần Tiêu tuy rằng biết Cộng Công đã được một thời gian, nhưng đến giờ còn chưa có cơ hội một mình tiếp xúc với hắn. Thân thể tráng hán khôi vĩ này,trước giờ lưu lại cho Trần Tiêu đều là ấn tượng “Người bị vợ quản chặt”, thêm vào đó còn có chút cảm giác ẻo lả, không có tướng mạo đường đường, nhất là bộ dạng ngày thường như con chim nhỏ nép bên người Chúc Dung … Nhưng giờ phút này, khi không có Chúc Dung bên cạnh, Trần Tiêu kinh ngạc phát hiện, Cộng Công ngồi bên cạnh mình sống lưng vững chãi, sắc mặt thong dong, bên trong vẻ trầm ổn còn mang theo một tia hùng khí của nam nhân. Đừng nói ngón tay đã không còn đan vào nhau (lan hoa chỉ???), toàn thân trên dưới, rõ ràng đường đường một nam nhân, làm gì còn nửa điểm ẻo lả? Có lẽ cảm nhận được ánh mắt cổ quái của Trần Tiêu, Cộng Công nghiêng đầu hướng Trần Tiêu cười, cười đến là bình thản : “Làm sao vậy?” Ngay cả tiếng nói chuyện cũng hùng hậu như vậy! Người này nếu bình thường luôn duy trì bộ dáng như thế này, như vậy thật đúng là mười phần mãnh nam! “Anh … Cộng Công đại ca?” Trần Tiêu cười khổ một tiếng. “Cảm thấy kì quái?” Cộng Công cười cười, lông mi dựng lên, trong ánh mắt chứa một loại quang mang đặc biệt nam tính : “Kì thật, bình thường chỉ cần không phải ở bên cạnh Tiểu Nhu ta đều như vậy.” “…Vì cái gì?” Trần Tiêu có chút giật mình. Cộng Công liếc mắt nhìn Trần Tiêu : “Cậu chưa kết hôn, cũng chưa từng sống cùng nữ nhân, cậu không hiểu. Tiểu Nhu nàng … tính tình quá mạnh mẽ. Hơn nữa khi còn trẻ đã chịu một số đả kích. Cho nên … ta vẫn tận lực chiều theo ý của nàng. Tính tình của nàng có chút quá cường thế, nhưng đó coi như là một loại tự chứng tỏ mình. Thân là trượng phu của nàng, để nàng có thể dễ chịu một chút, ta liền cùng nàng diễn trò thì có sao? Vì nữ nhân mình thích, một chút hi sinh này cũng không tính là gì.” Trần Tiêu nghe xong á khẩu không biết nói gì … Ánh, kì thật hắn vẫn muốn hỏi một câu : Cộng Công đại ca, anh thật sự không phải họ rùa chứ? Hơn nữa còn là Ninja rùa! Trần Tiêu xấu hổ cười, ngượng ngùng sờ sờ mũi, né tránh đề tài này : “Khụ … này, anh rốt cuộc mang tôi đi gặp người nào vậy?” Cộng Công liếc mắt nhìn Trần Tiêu, lại như cố ý liếc Bạch Thái một cái : “Đối với các người mà nói, có thể nhìn thấy người này xem như may mắn. Trên thế giới này, phàm là dị năng giả, dù là nằm mơ cũng cầu hy vọng có thể cùng người này gặp mặt một lần, ài …” “Người này là ……” Cộng Công cười cười : “Điền lão đã nói với cậu về truyền thuyết X cấp a.” X cấp? Trần Tiêu nhíu mày, do dự một chút : “Nhưng mà lão Điền đã nói X cấp chỉ là truyền thuyết mà thôi …” Cộng Công nhìn ra ngoài cửa sổ : “Cái này đến giờ vẫn còn đang tranh luận. Dị năng giới tới giờ vẫn nghi ngờ X cấp có thật sự tồn tại hay không. Nhưng mà, hơn một nửa dị năng giả đều tin rằng trên thế giới thực sự tồn tại X cấp, mà người này, tuyệt đối là một trong số đó!” “Tôi … không hiểu.” Cộng Công mỉm cười : “Bởi vì ba nguyên nhân : Thứ nhất, cuộc sống của người này luôn là một bí mật. Thứ hai, người này có một quy củ cổ quái, lúc người này cùng bất kì tổ chức hay dị năng giả nào gặp mặt đều tuyệt đối không cho phép mang theo thiết bị dò xét! Cho nên người này thuộc cấp nào, chưa từng bị dò xét qua. Chính là người này quá khứ biểu hiện quá thần kì, cho nên tất cả mọi người đều cho rằng, nếu trên thế giới quả thực tồn tại X cấp, vậy người này tuyệt đối là một trong số đó! Thứ ba … người này nguyện ý trợ giúp bất cứ ai đến cửa bái phỏng, không kể cấp nào, nhưng mà mỗi người chỉ có thể hướng người này xin giúp đỡ một lần, cũng chỉ có thể gặp mặt một lần! Sau lần đó, vô luận là ngươi cố gắng thế nào cũng tuyệt đối không có khả năng gặp lại người này!” Cách nói này thật mới mẻ a. Trần Tiêu nghĩ nghĩ : “Nguyên nhân thứ nhất tôi có thể đoán được … nhưng cái thứ hai, không cho mang theo thiết bị dò xét, nếu có người lén lút mang theo thì sao? Thiết bị dò xét mini rất khó phát hiện a.Còn có, cả đời chỉ có thể gặp mặt một lần, người này tuyệt đối sẽ không gặp một người hai lần? Làm sao có thể cam đoan điểm ấy? Người này chẳng lẽ có thể nhớ kĩ từng người mình từng gặp? Còn có … nếu có tổ chức cường đại muốn gặp người này …” “Những nghi vấn cậu nói đều tuyệt đối không có khả năng phát sinh.” Cộng Công cười thần bí : “Lén lút mang theo thiết bị dò xét là không có khả năng … bởi vì không có bất luận thiết bị hay kẻ nào có thể lừa gạt người này! Tuyệt đối không có! Trước đây không có, hiện tại không có, còn tương lai … ta nghĩ khả năng có không lớn!” Dừng một chút, hắn cười càng cổ quái : “Về phần ai đó nghĩ muốn mạnh mẽ gặp người này … Cậu yên tâm, bất luận kẻ nào hoặc tổ chức nào nếu dám chú ý đến người này, chỉ cần người này không muốn gặp, cho dù có đào tung ba thước đất cũng tuyệt đối không tìm được người!” Trần Tiêu ngây ngẩn cả người. “Tính tình Chúc Dung cậu cũng biết, nàng hôm nay thành thành thật thật không đi, cũng bởi vì nhiều năm trước nàng đã gặp người này một lần, được người này trợ giúp. Nhưng cũng đã dùng hết cơ hội duy nhất, cho nên nàng hôm nay rất biết điều không đến cửa … Chúc Dung tính tình ương ngạnh cũng không dám phá hỏng quy củ của người này, Trần Tiêu, cậu hẳn là hiểu được ý của ta.” Trần Tiêu biết được sự quan tâm của mọi người trong lòng nhất thời nóng lên. “Nga, đúng rồi, còn có …” Cộng Công nhìn thoáng qua Bạch Thái bên người : “Cô bé, cơ hội khó có được, cô cũng là dị năng giả, cho nên cũng có thể gặp người này một lần, đối với cô tự nhiên có trợ giúp lớn lao. Chỉ là, cậu nhóc Từ gia này, cậu không có may mắn được thấy người này rồi, vì người này chưa bao giờ gặp những người không phải dị năng giả. Ài …” Nói tới đây, sắc mặt hắn trở nên trịnh trọng : “Lúc gặp người này, mọi người có thể thoải mái, không cần giữ lễ tiết, nhưng phải nhớ một điều … vô luận là lúc gặp mặt nghe hay nhìn thấy gì, sau khi đi ra cũng tuyệt đối không cho phép tiết lộ ra! Cho dù là đối với người thân nhất cũng tuyệt đối không cho phép đề cập nửa chữ! Hãy nhớ lấy!!!” Cộng Công lời nói dị thường nghiêm túc, vẻ mặt nghiêm nghị! Trần Tiêu nhin không được hỏi lại : “Nếu … có người phá hỏng quy củ, nói lộ ra bên ngoài thì sao?” Cộng Công sau khi suy nghĩ lắc đầu : “Ta không biết. Chỉ là … từ trước tới nay, không người nào dám phá hỏng quy củ, chưa từng có. Về phần có thể bị trừng phạt hay không … ta cũng không biết. Chính là người này, cho dù là nhân vật cao tầng của Phục vụ xã cũng không dám trêu chọc, toàn bộ tổ chức dị năng giả trên thế giới, vô luận là Phục vụ xã, hay là Câu lạc bộ, từ trước đến nay đều đối với người này bảo trì lễ phếp và tôn kính. Cho nên mọi người không nên có tâm tư khác!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang