[Dịch] Thiên Vương

Chương 70 : Đoàn tụ.

Người đăng: 

.
“Tiểu thư Child Child xinh đẹp, mau nhìn kìa, cái bánh xe to đùng đang xoay tròn trên cao kia chính là khu trò chơi của thành phố K. Đồ vật đó tên là Ma Thiên luân --- nếu vào buổi chiều mùa xuân, cùng người mình yêu ngồi bên trong, nhàn nhã ngắm cảnh đẹp, hưởng thụ ánh nắng chiều, thật là một việc tuyệt vời a …” “Tiểu thư Child Child xinh đẹp, mau nhìn, đó là mái vòm của rạp hát lớn nhất thành phố K, tháng sau sẽ có dàn nhạc lớn nhất thế giới lưu diễn qua đây. Nàng có khí chất tao nhã như vậy nhất định là thích thứ âm nhạc cao nhã này a.” “Oa! Tiểu thư Child Child xinh đẹp ……” Trong một chiếc ô tô dài xa hoa, Từ nhị thiếu giống như con khỉ nhảy loạn bên người Child Child, cố gắng phun nước miếng, trong mắt như có ngọn lửa cháy rực. Ngồi ngay bên cạnh, Bạch Thái mặt dài ra, tay khoanh trước ngực, đang nghiến chặt đôi hàm ngọc, sắc mặt xanh mét nhìn Từ nhị thiếu xun xoe với Child Child … Tuy rằng, chính mình không có hứng thú với bọn con cháu nhà giàu này, nhưng mà … Tên hỗn đản này!! Trước đây không phải vẫn xoay quanh mình sao! Hiện tại thấy thiếu nữ tên Child Child này, lại như ruồi thấy mật!! Bạch Thái nghiến chặt hàm răng --- còn có một lý do khiến Bạch Thái càng thấy nhìn Child Child không vừa mắt : Cô bé chết tiệt này, tự nhiên từ trước đến giờ đều ở chung với Trần Tiêu?! “Tiểu thư Child Child xinh đẹp, mau nhìn kìa, đây là tòa kiến trúc cao nhất X building, bên trên có nhà hàng có thức ăn ngon nhất và phong cách phục vụ tốt nhất thành phố K, nếu như có cơ hội còng đi ăn tối với một cô gái xinh đẹp như tiểu thư …” Rốt cục, thế tấn công bằng nước miếng của Từ nhị thiếu cũng làm cho Child Child có phản ứng --- Cô gái nhỏ vẫn đang ghé mắt ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt lý thú nhìn phong cảnh lướt qua. Đối với một cô bé cả ngày bị nhốt trong nhà mà nói, thế giới phồn hoa bên ngoài đủ làm cho nàng nhìn đến hoa mắt. “Xin hỏi …” Child Child rốt cục đỏ mặt mở miệng nói một câu. Nhìn vẻ mặt mong chờ của Từ nhị thiếu, Child Child cười cười không có ý tứ hỏi một câu : “Xin hỏi, cơm rang trong nhà hàng đó ngon lắm sao?” “Cơm, cơm rang?” “Đúng vậy.” Child Child mỉm cười ngọt ngào : “Trần Tiêu rất thích ăn cơm rang a.” Cơm …cơm rang… Từ nhị thiếu âm thầm thề, cả đời này không thèm ăn cơm rang!! Ô tô chạy thẳng tới Lạn vĩ phố, rất nhanh tìm được quán cà phê “Ngày ba khắc” --- trên Lạn vĩ phố này chỉ có mấy cửa hàng, thực sự rất dễ tìm. Vừa mới xuống xe đi vào trong quán, đã thấy Trần Tiêu đứng ngẩn người bên trong. Child Child đi đầu tiên, liếc mắt một cái là thấy Trần Tiêu, nhất thời trong mắt tràn đầy vui sướng, la lên một tiếng, mở rộng hai tay mừng rỡ chạy đến. “Tiểu Ngũ!!!” Phía sau vang lên một âm thanh càng thêm nhiệt tình, một bóng người lấy thế sét đánh không kịp bưng tai nhanh chóng xông qua Child Child chạy như điên tới, hung hăng đi lên ôm lấy bả vai Trần Tiêu! “Tiểu Ngũ, không thể ngờ anh em ta còn có thể sống sót gặp nhau” Từ nhị thiếu vẻ mặt cười xấu xa, hung hăng đấm hai cái sau lưng Trần Tiêu, sau đó ghé vào lỗ tai hắn hung tợn cười : “Thằng nhóc được lắm!! Nếu không phải cảnh sát tìm được trong nhà của cậu, chúng tôi cũng không biết cậu lại chơi trò Kim ốc tàng kiều a.” Trước đó Điền lão đã nói qua, Child Child sau khi được cảnh sát mang đi đã cùng hợp lại với đám người Từ nhị thiếu. Trần Tiêu chỉ biết, mình giấu giếm sự tồn tại của Child Child đối với bạn tốt là không được, nghe thấy âm thanh chất vấn này, lại cảm thụ sau lưng bị đánh giống như đáng trống, hắn cũng chỉ có thể cười khổ : “Cái này … nàng chính là …” “Tiểu Ngũ! Cậu làm cho tôi rất đau lòng! Tôi và cậu quen biết nhiều năm như vậy, cũng không biết nguyên lai cậu thích thể loại Lolita a.”Từ nhị thiếu ở góc độ chỉ Trần Tiêu mới thấy ngầm giơ ngón cái, chớp chớp mắt : “Người anh em đủ ngưu a! Giấu diếm hàng cực phẩm như vậy trong nhà.” Từ gian trong của quán, mập mạp người mặc tạp dề, tay cầm thái đao chạy ra, trên mặt vẫn còn dính vảy cá. Mập mạp liếc nhìn mọi người đứng trong quán, ánh mắt dừng lại trên người Child Child, liền đó trợn mắt há mồm, đôi con ngươi nhỏ xíu trợn trừng, như bị thôi miên nhìn chằm chằm vào Child Child. Giờ phút này ánh mặt trời buổi chiều nhẹ nhàng chiếu vào trong quán, Child Child đứng bên cạnh cửa sổ, ánh nắng dịu dàng chiếu lên gương mặt nàng, trong vẻ thuần khiết còn mang theo một hương vị thanh tịnh không thể miêu tả, cả người nàng tắm trong ánh sáng giống như một tác phẩm nghệ thuật bằng ngọc trong suốt, bộ váy màu trắng không nhiễm chút bụi trần, cả người nàng đều mang theo hương vị tươi mát của ánh mặt trời … Mập mạp ngây dại. Mập mạp kinh diễm. Mập mạp trợn tròn mắt. Sau đó … Mập mạp chảy nước miếng. (+_+) Sau đó nữa … Mập mạp tay nắm thái đao vô ý thức buông lỏng ra …… Sau đó nữa nữa … “A!!!!!!!” Một tiếng kêu thê lương thảm thiết, rốt cục phá vỡ không khí vui vẻ thân hữu trùng phùng, liền thấy một quả bóng trong góc biểu diễn ôm chân nhảy nhót, trên đất là một thanh thái đao dính máu … Từ nhà bếp phía sau một bóng người như lửa vọt ra, Chúc Dung một thân trang phục đồ da màu đỏ --- thật không thể tưởng tượng được trời nóng như vậy mà nàng tự nhiên còn dám mặc đồ da, đại khái hỏa hệ dị năng giả có tính kháng nhiệt mạnh mẽ a. “Di?” Chúc Dung liếc mắt một cái nhìn thấy Child Child, lập tức mặt mày hớn hở chạy tới, nhìn từ trên xuống dưới vài lần : “Trần Tiêu, đây là người cậu giấu trong nhà Lam … muội muội a?” May mắn còn có người ngoài ở đây, Chúc Dung sau khi a một tiếng chữ “Huyết” đã ra đến miệng kịp thời nuốt lại, nhưng là cái vẻ mặt hưng phấn kia dọa cho Child Child sợ hãi không ít. Child Child bị nữ nhân toàn thân lửa đỏ này làm cho sợ hãi, không tự chủ trốn ra phía sau Trần Tiêu, nhẹ nhàng lôi kéo góc áo hắn. “Khụ khụ” Trần Tiêu miễn cưỡng cười cười, hắng giọng nói : “Để tôi giới thiệu một chút.” Hắn chỉ vào Chúc Dung nói : “Vị này là Tiểu Nhu tỷ tỷ.” Tiếp theo chỉ vào Từ nhị thiếu cùng với Bạch Thái : “Đây là các bạn của tôi, Từ Nhất Phàm và Bạch … MM.” Sau đó nghĩ nghĩ, lại chỉ vào mập mạp : “Vị này …” Mập mạp lập tức vẻ măt hưng phấn ưỡn ngực, ánh mắt tràn ngập chờ mong nhìn sang Child Child thanh lệ thoát tục. Chúc Dung vung tay : “Tên này là do chúng ta nhặt về, hiện tại tạm thời là đầu bếp nơi này, không cần giới thiệu.” Mập mạp bi phẫn nhặt thái đao lên, nhưng đối mặt với dâm uy của Chúc Dung cũng không dám làm càn, trong lòng rơi lệ : “Đầu bếp cũng có tính danh a! Đầu bếp cũng có nhân quyền a! Cho dù chỉ là người qua đường cũng có họ tên của mình chứ …” Chúc Dung trừng mắt : “Di? Mập mạp, biểu tình của ngươi như vậy là có ý gì?” “Ách …Cái này, bà cô à, tôi chợt nhớ còn chưa mổ bụng cá …” Nói xong liền quay người chạy trở vào trong. Sau đó mọi người ngồi xuống nói chuyện. Ngày đó Trần Tiêu tự mình cản trở phía sau, để cho Bạch Thái mang theo Từ nhị thiếu chạy trốn, Từ nhị thiếu bộ thu hồi bộ dạng cười hi hi ha ha, nghiêm mặt nói : “Tiểu Ngũ, tôi thiếu cậu một mạng!” “Cái này … kì thật … cũng không có gì …” Trần Tiêu sờ sờ mũi. “Tôi biết hết rồi, sau đó cả khu nhà xưởng nổ tung, nếu lúc đó chúng tôi ở lại … chỉ sợ cũng đã chết.” Ngay sau đó, Từ nhị thiếu đến chết cũng không đổi tính lại đem đề tài chuyển đến trên người Child Child. Hắn nắm cằm Trần Tiêu, cười hắc hắc nói : “Nhưng cậu thật sự giấu rất kĩ a. Giấu tiểu muội muội như hoa như ngọc này trong nhà lâu như vậy. Còn có … Ách, lai lịch của tiểu muội muội này thật cổ quái, nếu tôi không giúp đỡ chỉ sợ đã bị cảnh sát coi như người vô gia cư mà mạng đi rồi.” Lấy thực lực của Từ gia ở thành phố K, cấp cho Child Child một thân phận hợp pháp thật sự là một việc dễ dàng. “Chứng minh thư, hộ khẩu, còn có bằng cấp … thậm chí cả thẻ bảo hiểm xã hội, tôi đều giúp cậu làm cả rồi.” Từ nhị thiếu lấy từ trong túi ra một đống giấy tờ, đem đặt trước mặt Trần Tiêu : “Nhưng mà, vị tiểu muội muội này từ đâu tới, cậu có thể thành thật cho chúng tôi biết được không?” Trần Tiêu có chút khó xử. Chúc Dung lại nhẹ nhàng cười, liếc mắt nhìn Từ nhị thiếu : “Cậu là tiểu tử Từ gia. Hừ, cha cậu bình thường không thể quản được cậu?” Từ nhị thiếu bình thường phong lưu, nhưng kì quái là đứng trước mặt Chúc Dung xinh đẹp nóng bỏng lại không có chút bộ dáng cười cợt nào, thành thành thật thật đứng lên, cung kính gật đầu, hoàn toàn là tư thái một vãn bối nghe lời : “Vâng, hôm nay trước khi tới đây cha tôi đã dặn, gặp được ngài cùng với các vị khác phải cung kính giữ lễ, các ngài có phân phó gì Từ gia chúng tôi nhất nhất làm theo.” Chúc Dung nghe xong, trong mắt nhịn không được toát ra một tia phức tạp, trầm mặc một lát mới sâu kín thở dài : “Chúng ta đều là những lão gia hỏa đã về hưu, còn có gì có thể phân phó chứ. Cha cậu xem như có tâm, ta nhìn thằng nhóc cậu cũng thuận mắt, cậu không cần khách khí, đừng quá câu nệ, cũng đừng theo cha cậu học vẻ mặt của những thương nhân giả dối.” Trần Tiêu nghe xong trong lòng không khỏi tò mò --- xem ra cha của Từ nhi thiếu, Từ lão đầu thật sự có quan hệ bí ẩn với Phục vụ xã? Chuyện lần này với Hắc kỵ sĩ, hơn nữa trước đó còn giới thiệu Lục Bán Thành tới ủy thác … cũng có thể chứng minh điểm này. Chẳng qua Trần Tiêu cũng không phải kẻ lắm chuyện, mấy lão gia hỏa này không định giải thích, hắn cũng không hỏi --- tuy thời gian ở chung với mấy lão gia hỏa này không dài, nhưng hắn cũng đại khái biết được tính tình bọn họ : Bọn họ muốn nói, tự nhiên sẽ nói cho mình biết, bọn họ không muốn nói, mình có hỏi cũng vô dụng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang