[Dịch] Thiên Vương
Chương 68 : Bà cô.
.
Trước mặt dường như có bóng người chuyển động …
Ánh sáng chớp lên … sau đó một lần nữa trở nên đen tối.
Dường như có tiếng người nói chuyện, nhưng âm thanh lại mơ hồ không rõ.
“Hắn … Thu Vẫn … Hắc kỵ sĩ … Máu …”
Âm thanh có chút quen thuộc, nhưng Trần Tiêu cũng không thể nhận biết rõ ràng.
Thân thể cuối cùng cũng khôi phục chút cảm giác, chỉ là cảm thấy toàn thân không có chỗ nào không đau nhức.
Xung quanh không có tiếng người nói chuyện, chỉ thỉnh thoảng truyền đến một số thanh âm cổ quái …
Ban đầu là những tiếng két két cạc cạc, giống như âm thanh từ máy khoan điện phát ra, sau đó dường như là âm thanh của loại máy cắt đá chạy bằng điện nào đó …
Cuối cùng chỉ còn lại một ít âm thanh phách phách bạch bạch …
Cảm giác thân thể như có như không. Thường khi mới khôi phục một chút cảm giác, thì rất nhanh cảm thấy toàn thân đau nhức đến mức hôn mê đi --- sau đó lại tỉnh lại … rồi lại ngất xỉu …
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, ngay cả Trần Tiêu cũng không nhớ được mình đã trải qua bao nhiêu lần --- Ba lần? Bốn lần?
Bất quá, dần dần trong lòng hắn đã chắc chắn …
Mình, không chết!!
Mình, còn sống !!!
Cái này … chính là vạn hạnh a.
Thân thể chìm ngập trong một khối chất lỏng ấm áp, chất lỏng này giống như thẩm thấu qua da thịt, nhè nhẹ nhu hòa vuốt ve toàn thân, làm cho cảm giác đau nhức như chết đi sống lại rất nhanh biến mất --- từ trong cảm giác thống khổ kịch liệt thoát ra, Trần Tiêu bỗng có một loại cảm giác kì dị, một cảm giác giải thoát trước nay chưa từng gặp.
Hắn vẫn như cũ không thể mở mắt, nhưng lại cảm giác được một cây ống được đưa vào trong miệng mình, một luồng chất lỏng ngọt ngào tươi mát chảy vào, theo cổ họng xuôi xuống, làm dịu thân thể gần như bị tàn phá hoàn toàn của hắn.
Loại cảm giác này …… đều tồn tại trong tiềm thức mỗi người, giống như được trở về trong cơ thể mẹ a …
Mập mạp tò mò dùng ngón tay thô to của mình gõ vào lồng kính, miệng há to, ngây ngốc nhìn trừng trừng nam nhân trẻ tuổi bên trong.
Cái này là một cái ống cực đại, giống như nơi trú ngụ của thủy tộc trong phim, bên trong chứa đầy chất lỏng xanh biếc, đặc sánh. Trần Tiêu đang khỏa thân ngâm mình trong đó, trên thân thể tại hơn mười vị trí: cổ tay, mắt cá chân … đều có ống dẫn cắm vào, trong miệng còn có một chiếc ống thô to giống như ống thông dạ dày trong bệnh viện.
Hắn cuộn mình ngâm trong chất lỏng, giống như đang ở trong bụng mẹ.
Phanh!!
Mập mạp đang há to mồm si ngốc nhìn, sau đầu đột nhiên bị người hung hăng đập một phát.
“Tên mập mạp chết tiệt nhà ngươi !!! Nhanh đi làm việc đi !! Chẳng lẽ buổi tối ngươi không muốn ăn cơm sao !”
Mập mạp vừa nghe thấy âm thanh ngọt ngào này, ngược lại bị dọa cho sắc mặt tái nhợt, cơ thịt nung núc trên mặt nhăn nhó, vẻ mặt nịnh nọt cười : “Đại tỷ, tôi cũng không nhàn hạ a, tôi…”
“Dám gọi ta là đại tỷ!! Phải kêu là bà cô !! Tuổi của lão nương còn hơn cả tổ mẫu của ngươi!! Để ngươi kêu ta là bà cô đã là tiện nghi cho ngươi rồi! Lúc ấy ta nhất thời hưng phấn mới đem theo mập mạp ngươi về!!”
“Dạ dạ dạ. Bà cô, là tôi chiếm tiện nghi của ngài. Còn có, bà cô, tôi là người a, vậy nên ngài có thể không cần dùng cái khác để hình dung không a.” Mập mạp vẻ mặt cầu xin, luống cuống tay chân chạy nhanh đi làm việc, đầu tiên đem tất cả thùng lọ xung quanh kiểm tra một lượt, sau đó lấy ra thùng nước với cây chổi đi lau dọn vệ sinh.
Trần Tiêu ngâm mình trong ống, bởi vì thân thể ở bên trong chất lỏng, âm thanh chung quanh đều có chút sai lệch, nghe vào trong tai có cảm giác kì quái.
Nhưng mà …
Giọng nói của hai người vừa rồi rất quen thuộc …
Ân, người phụ nữ kia, hình như là … Chúc Dung? Còn nam nhân kia là ai? Di? Vì sao giọng nói lại nghe quen tai như vậy?
Ân … Chúc Dung, chẳng lẽ bọn họ đã cứu mình?
Lúc mắt hắn có thể nhìn thấy cảnh vật xung quanh, đã bốn ngày trôi qua.
Hắn mở to mắt, cái nhìn thấy đầu tiên là khuôn mặt dữ tợn của mập mạp.
Khuôn mặt kia đang trừng trừng nhìn hắn, đôi con ngươi nhỏ xoay tròn, vừa thấy hắn tỉnh lại, các cơ thịt trên mặt đều run rẩy, xoay người hô lớn chạy ra ngoài.
“Oa!! Bà cô! Bà cô! Tiểu bạch kiểm (tên mặt trắng) hắn đã tỉnh lại!! Bà cô … Tiểu bạch kiểm?”
Trần Tiêu trong lòng hỗn loạn, sau đó trí nhớ dần dần quay lại --- ai, người kia, không phải là tên cướp mập mạp sao??
Rất nhanh, ba vô lương lão bản Lạn vĩ phố (ba chủ cửa hàng vô lương tâm của phố đi bộ -- chẹp >”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện